Trường cấp hai Thần Nam.
Sáng thứ hai.
Đúng vào 10 phút cuối trước khi tiếng chuông báo vào tiết tự học
buổi sáng vang lên, các học sinh hấp tấp lao qua cổng trưởng, chạy ùa
vào lớp của mình.
“Này, Lâm Xuân Vũ! Ngày mai là sinh nhật tôi, bạn trai của tôi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, cậu cũng đến tham gia nhé!”, đột nhiên
trong đám học sinh vội vã ấy vang lên tiếng gọi tôi.
Lâm…Xuân…Vũ…
Những bạn học sinh xung quanh thi nhau bịt miệng lại, tránh để phát ra tiếng cười khi nghe thấy cái tên của tôi được xướng lên.
Lâm…Xuân…Vũ…
Ở cổng trường, một thiếu nữ đeo cặp quai chéo màu đen, tay đang cầm
bánh mì, há miệng gặm một tiếng thật to chợt đứng sững lại vì tiếng gọi
đó.
Quay đầu lại nhìn về phía có tiếng nói phát ra.
Lâm…Xuân…Vũ…
Thượng đế ơi, đã sang thế kỉ 21 từ lâu rồi sao mà vẫn còn có người
thích sử dụng cái tên của thế kỉ trước thế nhỉ? Hơn nữa, điều càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn nữa đó là, cái tên ấy lại được dùng cho một thiếu nữ 16 tuổi, lứa tuổi đẹp như hoa chứ! Càng tồi tệ hơn nữa đó là,
cái cô gái đang cầm bánh mì gặm ngon lành ấy lại chính là…tôi!
Đúng, không sai chút nào, tôi chính là cô gái đang đứng ngẩn ra
trước cổng trường, là tiểu thư của Lâm Nguyên Đường. Tên của tôi là: Lâm Xuân Vũ!
Còn người đang chạy hồng hộc từ ngoài cổng trường vào, mái tóc cột
đuôi ngựa, giọng nói lanh lảnh ấy chính là Lí Thu Sương, là oan gia, là
kẻ thù đáng ghét của tôi từ nhỏ tới lớn.
Trời ơi, sáng nay ở đằng sau núi tôi đã bị bố và cái tên Tùng Bình
kia dọa cho sợ chết khiếp đi được. Biết chắc hôm nay không phải là một
ngày may mắn, nhưng mà trời ơi, cho dù có đen đủi thì cũng có nhất định
phải đen đủi đến mức này không hả trời?
Lâm Xuân Vũ và Lí Thu Sương…nghe hai cái tên này cứ như thể vận mệnh đã an bài cho họ trở thành một cặp oan gia vậy!
Đáng nói hơn là, con ranh này thừa biết thứ mà tôi ghét nhất chính
là cái tên quê mùa của mình, thế mà nó còn dám hét to tên của tôi trước
mặt bàn dân thiên hạ nữa chứ!
Con ranh này chắc chắn là chán sống rồi!
Nhét nốt miếng bánh mì vào miệng, tôi ngẩng đầu lên, ưỡn ngực hiên
ngang trước cô ta (đáng tiếc là “cái sân bay” trước ngực tôi không chịu
hợp tác khiến cho tư thế này không được hoàn mỹ cho lắm!) rồi nói:
“Lí Thu Sương, tôi tuyệt đối không đi…”
“Lâm Xuân Vũ, chắc không phải vì sợ mất mặt mà không dám đến chứ?”
Sợ mất mặt? tôi trợn mắt nhìn Lí Thu Sương: xin người! Bản cô nương
đây đường đường là người kế thừa duy nhất đời thứ 18 của Lâm Nguyên
Đường, chẳng nhẽ tôi lại sợ cái con nhãi ranh như cô?
Hừ, câu chuyện cười hài hước nhất thế kỉ này vẫn chưa dừng lại ở đó.
“Lí Thu Sương, xin cậu nói cho tôi biết tôi sợ mất mặt gì nào?”, tôi liếc mắt nhìn cô ta.
“Cậu sợ gì á? Đương nhiên là sợ nhìn thấy cảnh tượng tôi và anh Huân thắm thiết bên nhau chứ còn gì nữa! Lâm Xuân Vũ, đối với một người mà
cho đến giờ vẫn còn chưa có người yêu thì việc đáng sợ nhất chính là
nhìn thấy người khác có đôi có cặp! Hơn nữa, đối tượng lại là tôi, Lí
Thu Sương_kẻ thù số một của cậu!”
Giỏi lắm, con ranh này dám động chạm vào hai điều đại kị của tôi.
Tôi ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lí Thu Sương! Điều thứ nhất mà tôi đây
căm thù nhất là có kẻ nào đó réo đủ cả họ lẫn tên của ta ra trước đám
đông, bởi vì như vậy khiến tôi cảm thấy thật mất mặt! Thứ hai chính là
có người động chạm tới việc tôi chưa có người yêu. Tôi mới chỉ 16 tuổi,
cho dù chưa có bạn trai, chưa từng yêu cũng là chuyện bình thường. Nhưng vấn đề lại là…
Lâm Xuân Vũ tôi không chỉ là người kế thừa duy nhất của nhà họ Lâm
mà gia đình tôi còn làm chủ một câu lạc bộ hoàng tử KTV trên thị trường, mà câu lạc bộ Hoàng tử chính là nơi nổi tiếng bởi nhiều nhân viên phục
vụ đẹp trai.
Nói cụ thể hơn có nghĩa là, tôi sinh trưởng trong một môi trường dễ
có bạn trai nhất nhưng lại chưa tìm được một người bạn khác giới nào có
thể nói chuyện quá năm câu.
Hơn nữa trong cuộc đời đáng buồn của tôi, để có thể thuận lợi hoàn
thành “kế hoạch bồi dưỡng con rể”, đào tạo ra một cậu con rể ưu tú, tài
sắc vẹn toàn cho nhà họ Lâm, ông bố đáng ghét của tôi đã cấu kết với tất cả mọi người, từ lớn đến bé trong nhà họ Lâm, sử dụng mọi phương pháp
đe dọa để ép buộc tôi phải liên tục theo đuổi hết anh chàng này đến anh
chàng kia mà họ cảm thấy “không tồi” ngay từ hồi tôi mới học lớp một.
Nói một cách cụ thể hơn đó là, mỗi năm tôi đều phải thổ lộ tình cảm
đến n lần đối với các anh chàng đẹp trai, cậu bé đẹp trai hay thậm chí
các nhóc tì đẹp trai dưới sự uy hiếp của cả gia đình. Nói một cách đơn
giản hơn nữa đó là, từ nhỏ tới lớn tôi đều bị những anh chàng đẹp trai,
cậu bé đẹp trai hay các nhóc tì đẹp trai ấy từ chối đến n lần.
Tuy nhiên, tất cả những điều này vẫn chưa là gì! Thảm hại nhất vẫn
là, trong lần đầu tiên “triển khai nhiệm vụ” thổ lộ tình cảm với người
bạn trai ngồi cùng bàn, tôi đã bị thất bại. Thất bại không thành vấn đề, vấn đề là ở_ người bạn trai cùng bàn ấy lại bị con ranh Lí Thu Sương
này một tay bắt gọn!
Kể từ đó, trong cuộc đời của tôi luôn đi kèm với sự thất bại và cười nhạo của Lí Thu Sương.
Vì thế mà…bạn bảo tôi làm sao nuốt được cục tức to đùng này đây?
“Lâm Xuân Vũ, tôi nghĩ kế hoạch bồi dưỡng con rể của bố cậu đến nay
vẫn chưa thể thành thực được đâu, chắc là ông ấy thất vọng lắm nhỉ? À
phải rồi, tôi nghe nói dạo trước ông ấy có giới thiệu cho cậu một người, sao rồi, người ta không thích cậu chứ gì? Không phải là bị cái dáng vẻ
đàn ông của cậu dọa cho sợ chạy mất dép đấy chứ?”
“Lâm Xuân Vũ, ngày sinh nhật của cậu cách ngày sinh của tôi không xa đâu nhỉ? Chẳng phải bố cậu nói sẽ xác định đối tượng kết hôn cho cậu
trước ngày sinh nhật 16 tuổi đúng không? Nhưng phải làm thế nào bây giờ, cái gì mà đối tượng kết hôn chứ, đến giờ ngay cả bóng dáng của đối
phương còn chưa thấy đâu nữa là!
Lâm Xuân Vũ, sao bố cậu vẫn chưa bỏ cuộc nhỉ? Nói cái gì mà nhất
định phải gả cậu khi cậu tròn 18 tuổi chứ? Tôi nghĩ, với tướng mạo của
cậu, công thêm với tính cách của cậu thì đừng nói 18 tuổi, mà đến 28
tuổi cũng không có người rước đâu! Ha ha…thực ra cậu có thể bảo bố cậu
mua cho cậu một người bạn trai cũng được mà! Ha ha ha…”
“Ai nói là tôi không có bạn trai?”
Trên đời này có ai đi mua bạn trai chứ? tôi không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này!
Mặc dù biết là con ranh Lí Thu Sương này chỉ cố tình dùng những lời
lẽ không hay để khích bác tôi, mặc dù biết bây giờ không phải là lúc phô trương thanh thế, mặc dù biết nếu vì không chịu nổi uất ức mà nói ra
một lời nói dối khủng khiếp, ví dụ như câu “Ai nói là tôi không có bạn
trai” thì đến lúc cấp bách tôi sẽ càng phải dùng nhiều lời nói dối hơn
để che đậy lời nói dối lúc ban đầu.
Nhưng mà, hu hu hu…thượng đế ơi, cái con ranh Lí Thu Sương này quả
là khinh người quá mức, dám nói là cho dù tôi 28 tuổi cũng chẳng thể lấy nổi chồng, như vậy làm sao mà tôi nhẫn nhịn cho nổi?
“Lí Thu Sương, tôi nói cho cậu biết, tôi đã có bạn trai từ lâu rồi!”, tôi ưỡn ngực, ra vẻ hống hách.
Mặc kệ, mặc kệ hết, sự việc đã đến nước này rồi thì thể diện quan
trọng hơn tất cả. Trước mắt phải giảm bớt sự hống hách, đắc chí của con
ranh Lí Thu Sương này đã!
“Cậu có bạn trai rồi sao?”, quả nhiên khi nghe thấy tôi nói vậy, cô
ta liền ngây người ra, khuôn mặt không dấu nổi vẻ sửng sốt, “Không thể
nào!”, Lí Thu Sương khẳng định chắc nịch.
Cái con ranh này, khẳng định chắc nịch như vậy có ý gì?
Tôi trợn mắt lườm cô ta một cái sắc lẻm rồi phẫn nộ quát: “Lí Thu
Sương, cậu không tin thì cứ chờ đấy! Ngày mai tôi sẽ dẫn anh ấy cùng đến tham dự sinh nhật của cậu, cho cậu trắng mắt ra!”
“Được thôi, Lâm Xuân Vũ, câu này là cậu nói đấy nhé! Tôi đợi gặp bạn trai của cậu vào ngày mai! Đến lúc ấy, cậu mà dám trốn thì cứ chuẩn bị
tâm lí bị chúng tôi cười nhạo cả đời đi!”
Đến lúc ấy, cậu mà dám trốn thì cứ chuẩn bị tâm lí bị chúng tôi cười nhạo cả đời đi!
Lí Thu Sương vừa bỏ đi, sự hung hăng của tôi bỗng chốc xẹp lép như
quả bóng bay bị châm kim vậy. Bị cười nhạo cả đời? Hơn nữa lại bị cô ta
cười nhạo cả đời sao? Thượng đế ơi, cái giá này có phải là quá đắt hay
không?
Vào chính cái lúc tôi đang lê bước về phòng học thì từ xa vọng lại tiếng của Lí Thu Sương:
“Này, nếu như thật sự sợ mất mặt, cậu cũng có thể mang theo anh
chàng vệ sĩ Tùng Bình của cậu đến. Thực ra anh chàng đó cũng xứng đôi
với cậu lắm! Đương nhiên cậu cũng có thể lợi dụng thân phận ông chủ của
bố cậu để mời một anh chàng phục vụ đẹp trai nào đó giúp cậu ứng phó với chuyện này!
A..ha ha…ha”
Tiếng nói ám ảnh ấy cứ bám lấy tôi không chịu tan biến, khuôn mặt
của tôi đỏ bừng như sắp vỡ tung đến nơi rồi! Tức quá! Thật là ức hiếp
người quá mức mà!
Không, không được! trong não tôi vụt qua những hình ảnh bị Lí Thu
Sương chê cười, tôi vỗ mạnh đầu mình, nắm chặt tay hạ quyết tâm: cho dù
thế nào, cho dù có là lừa gạt, đe dọa, quyến rũ hay cầu xin…bất kể là sử dụng phương pháp nào đi nữa, trước ngày mai tôi cũng phải tìm cho bằng
được một “người bạn trai”!
…..
Hình như mới sáng nay, mục tiêu của tôi chỉ là tìm cho được bạn trai
trong thời gian hai tháng trước ngày sinh nhật, vậy mà chỉ vài phút sau
thôi, ông trời ơi…cái giới hạn này đã rút ngắn lại chỉ còn đến tối mai
thôi!
Ở nơi nào đó trên bầu trời kia, chắc chắn có kẻ nào đó rất căm hận tôi, chắc chắn là như vậy!
Vol 2. Hoàng tử nụ cười của lớp học quyến rũ
Thực ra đến lúc cấp bách cũng không phải là không có người để lựa chọn.
Trái qua mấy tiết liền trăn trở suy nghĩ, đến giờ nghỉ giải lao, tôi
lặng lẽ đến trước cửa lớp 11A ở lầu ba, lớp học được toàn trường mệnh
danh là “lớp học quyến rũ”
Đừng tưởng rằng mỗi lớp trong trường tôi đều có biệt hiệu riêng.
Ngoài lớp 11A ra, các lớp khác không hề có biệt danh hay tên riêng gì
cả. Lớp học có được cái tên đặc biệt và được cả trường ngưỡng mộ như lớp 11A thì toàn trường chỉ có một mà thôi.
Thậm chí, trường trung học quý tộc Thần Nam nổi tiếng nhất nhì trong
cả nước không phải là vì có nhiều các công tử, tiểu thư con nhà danh
giá, cũng không phải là nơi có thiết bị giảng dạy cao cấp nhất của thế
giới, càng không phải trường học nổi tiếng hàng năm đào tạo ra nhiều học sinh ưu tú cho đất nước, mà chính là bởi vì lớp 11A, “lớp học quyến rũ” này.
Tôi cẩn thận thò đầu nhìn vào từ phía cửa kính, lập tức có cảm giác
như được ánh hào quang chiếu tới. Đứng trước lớp học này, ai ai cũng có
cảm giác như bản thân mình thật nhỏ bé!
Những chàng trai và những cô gái hoàn mỹ nhẹ nhàng đi lại trên giảng
đường chuyên dụng của “lớp học quyến rũ”, những sản phẩm It mới mẻ chỉ
thấy trên ti vi lấp lánh ánh sáng, trong không khí phảng phất mùi thơm
tao nhã hòa quyện bởi nhiều loại nước hoa danh tiếng càng khiến cho
không khí ở lớp học này trở nên đặc biệt.
Tôi lắc mạnh cái đầu suýt nữa trở nên mê muội và hướng mắt về phía
cửa sổ “lớp học quyến rũ” này. Đó chính là nơi chứa đứng một trong ba
nguyên nhân khiến cho lớp học này được mệnh danh là “lớp học quyến
rũ”_chỗ ngồi của hội trưởng Sam Mậu Nhất, người có “nụ cười quyến rũ”
nhất.
Trong phòng học huyên náo, ở một góc nhỏ hoàn toàn tách biệt khỏi thứ tạp âm xung quanh, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng tao nhã, yên lặng
ngồi dựa lưng vào cửa sổ, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh
rất dày. Người ấy chăm chú đọc sách, đôi lông mày nhíu lại, vẻ mặt biến
đổi theo những tình tiết trong tiểu thuyết.
Ánh sáng mặt trời nhảy nhót trên bục cửa sổ, lấp lánh trên mái tóc
ngắn màu hạt dẻ khiến cho chàng trai như chìm vào trong một ánh hào
quang màu vàng rực rỡ, đẹp chẳng khác gì một thiên sứ với đôi cánh màu
trắng muốt. Chàng trai có nước da nâu do thường xuyên vận động ngoài
trời, nhìn vừa có vẻ tao nhã như công tử, lại vừa cứng cáp, khỏe mạnh.
Nói chung là… nói tóm lại bằng một câu là: hội trưởng Mậu Nhất thật
là một người hoàn mỹ! Đẹp trai, thanh cao, nho nhã, giỏi thể thao, thành tích học tập tốt, điều quan trọng là…
Cả khuôn mặt tôi gần như dán chặt vào kính cửa sổ, ngây ngô nhìn hội
trưởng Mậu Nhất chăm chú đọc tiểu thuyết. Những ngón tay thon dài khẽ
động đậy, những tờ giấy mỏng từ từ lật sang bên trái cuốn sách.
Khi đọc xong nội dung của trang tiếp theo, đôi lông mày đang nhíu
lại đột nhiên giãn ra, đôi môi nở ra một nụ cười, để lộ hàm răng trắng
tinh và đều tăm tắp. Một hàm răng trắng đẹp tựa vỏ sò sáng lấp lánh
trong ánh mặt trời, đôi môi hơi cong lên, hé nở nụ cười rạng rỡ như ánh
sáng, đẹp chẳng khác gì hoa nở vào tháng ba.
Hội trưởng Sam Mậu Nhất, người thu hút được hơn 60% các cô gái trong
trường, chiều cao 178 cm, cân nặng 75 kg, thành tích học tập xuất sắc,
giỏi thể thao, lại là hội trưởng của câu lạc bộ kịch nói của trường Thần Nam, đối xử với ai cũng rất dịu dàng, hiền lành. Có thể nói, anh ấy
chính là một hội trưởng hoàn mỹ nhất của trường Thần Nam.
Nếu như một nửa của tôi thật sự sẽ phải được định đoạt trước khi tôi
tròn 16 tuổi, thì chỉ có thể là anh chàng hội trưởng Sam Mậu Nhất hoàn
mỹ này mà thôi!
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng xác định quyết tâm “liều mạng” lần này của tôi!
Để đè bẹp khí thế ngông cuồng của Lí Thu Sương, rửa sạch nỗi nhục
“không có ai yêu” đã đeo bám tôi ngay từ hồi lớp một, lần này, ta nhất
quyết phải “liều cái mạng này”! Nhất định phải giải quyết gọn anh chàng
hội trưởng Sam Mậu Nhất này!
Tôi lập tức đề ra một kế hoạch nho nhỏ trong đầu: hội trưởng Mậu Nhất vốn nổi tiếng bởi sự dịu dàng, thân thiện với mọi người. Nếu tôi cầu
xin anh ấy “trở thành bạn trai thế thân trong một ngày” của tôi, thì anh ấy…hài, chắc là ít nhất anh ấy cũng sẽ cân nhắc đến việc này. Sau đó
tôi sẽ liên tục đề nghị được riêng tư ở bên cạnh anh ấy, rồi sau đó
thì…Ha ha ha…
Nuốt ực nước bọt trong miệng, tôi lấy hết dũng khí tiến về phía “mục tiêu” trước mặt.
Có thể là do tôi không quá nổi bật so với những “sinh vật” khác
trong lớp học này, thế nên khi tôi bước vào, không hề có ai lên tiếng
chất vấn về sự xuất hiện của tôi. Tôi nhẹ nhàng tiếp cận với hội trưởng
Mậu Nhất.
Trên đường tiếp cận mục tiêu, không may tôi quệt nhẹ vào một anh
chàng nào đó đang nằm bò ra bàn mà ngủ khiến cho anh ta khẽ kêu lên….
Tôi không kiềm chế nổi liền đưa mắt liếc nhìn anh chàng đang ngủ
ngon lành kia. Anh ta vẫn tiếp tục ngủ say sưa, thậm chí còn chẳng thèm
ngẩng đầu lên nhìn xem người vừa va vào mình là ai, đầu tóc rối bời,
quần áo đồng phục cũng luộm thuộm, trông chẳng có chút nề nếp nào cả.
Nhưng sao một người như thế này lại là hoàng tử của lớp học quyến rũ cơ chứ? Anh ta giành được 100% phiếu bầu của các cô gái trong trường và nghiễm nhiên trở thành “chàng hoàng tử có đôi mắt quyến rũ” nhất của
trường Thần Nam.
Hài, sao ở trong lớp học quyến rũ lại có sự tồn tại của một sinh vật như thế này cơ chứ? Tôi không thể hiểu nổi một anh chàng cả năm chẳng
ai thấy mặt như thế này, sao lại có thể được yêu thích hơn cả hội trưởng Mậu Nhất, sao có thể trở thành hoàng tử của lớp học quyến rũ này cơ
chứ?
Nói đến đây, tôi không thể không giải thích một chút về nguyên nhân
vì sao lớp này được mệnh danh là “lớp học quyến rũ”, nguyên nhân là do
ba nhân vật trong lớp này: Minh Đạo Liên, người xếp thứ ba toàn trường,
tỉ lệ bầu chọn là 40%, biệt danh là “mắt kính quyến rũ”, hiện không có
trong lớp học.
Hoàng tử Sam Mậu Nhất, xếp thứ hai toàn trường, có tỉ lệ bầu chọn là 60%, là chàng hoàng tử hoàn mỹ nhất trong lòng tôi với biệt danh “nụ
cười quyến rũ”. Còn có một người nữa…là người lúc này đang nằm gục mặt
trên bàn kia, người mà đã nửa năm sau khi vào học tôi vẫn chưa biết mặt, tên là Nam Trúc Du, được mệnh danh là “đôi mắt quyến rũ”.
Mình đang làm cái quái gì thế nhỉ, bây giờ là lúc nào rồi mà còn bày đặt giới thiệu mấy thứ vớ vẩn này?
Tôi nhanh chân lại gần hội trưởng Mậu Nhất, lấy hết dũng khí mà miệng vẫn lắp bắp: “Anh Mậu….Nhất…”
“Tiểu Vũ à? Sao hôm nay lại có rảnh rỗi đến lớp thăm anh thế này?”,
Mậu Nhất ngẩng đầu, nháy mắt với tôi, trên đôi môi nở ra một nụ cười
thật ấm áp, đôi mắt khẽ cong lên như hình trăng khuyết trông thật dễ
thương, dễ thương đến mức khiến cho tôi phải say đắm!
Nhưng đúng lúc ấy, những sinh vật khác trong lớp này bỗng nhiên lại
chú ý đến sự tồn tại của ngọn cỏ dại là tôi đây. Lập tức những ánh mắt
tò mò, thù địch, khó chịu và khinh bỉ đổ dồn lên người tôi.
“ Anh Mậu…Mậu…Nhất…”, mặt tôi đỏ lên như đít khỉ, toàn thân cứng đờ
ra vì căng thẳng, miệng lắp bắp không ra tiếng. “Ực”, tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái trước khi nhắm mắt đưa ra lời thỉnh cầu của mình.
Thượng đế ơi, con căng thẳng quá đi mất! Những nhân vật chính trong tiểu thuyết thường mở lời như thế nào trong những tình huống như thế này
đây?
“Anh Mậu Nhất ơi, em có một thỉnh cầu…”
“Tiểu Vũ, sao cậu lại chạy từ tầng bốn xuống đây thế? Đến tìm tôi
à?”, “Bộp” một tiếng, khi tôi còn chưa kịp đưa ra lời thỉnh cầu của mình thì đột nhiên có người vỗ vào vai, tiếng cười quen thuộc vang lên bên
tai.
“Ha ha…là Mê Cúc à!”. Tôi cười nhạt, ngoảnh đầu nhìn cô gái vừa đột ngột vỗ vai mình.
Đôi mắt phượng hoàng kiêu sa, đôi môi chúm chím hình quả anh đào
chín mọng, mái tóc uốn lọn sóng bồng bềnh, cô ấy chính là một trong
những sinh vật ưu tú trong cái lớp học này, một thiếu nữ xinh đẹp đến
mức có thể kiêu ngạo đứng trên đầu những kẻ khác.
Thu Mê Cúc là hoa khôi của trường Thần Nam, do tính cách khó nắm bắt và sở thích lạ kì, nên về cơ bản cô ấy đã trở thành một “nữ vương bệ
hạ” khó hiểu của lớp học quyến rũ này. Cô ấy cũng chính là bạn…à không,
là bạn thân nhất của tôi.
Tại sao tôi không phải là một nữ hoàng đầy quyền lực như cô ấy chứ?
Hài…mặc dù Xuân Vũ tôi không mấy có duyên với đám con trai nhưng lại rất được lòng các bạn gái. Còn Mê Cúc thì hoàn toàn ngược lại, cô ấy được
rất nhiều nam sinh yêu quý và ngưỡng mộ. Tuy nhiên, một đặc điểm nổi bật của Mê Cúc là cô ấy rất thích đồ dùng của người khác, đặc biệt rất
thích cướp đồ dùng của người ta.
Từ khi đi học cho đến nay, Mê Cúc đã liên tục được bầu làm “nữ sinh đáng ghét nhất trong các nữ sinh đáng ghét” của trường.
Chỉ có một người như tôi, xưa nay luôn giàu tình cảm và lòng nhân ái với những người đồng giới mới không nỡ nhìn thấy Mê Cúc lúc nào cũng cô độc nên mới chịu làm bạn với cô ấy. Mọi người không ai muốn làm bạn với Mê Cúc, chỉ có tôi có đủ cái dũng khí ấy mà thôi! Chỉ có điều, Mê Cúc
sẽ không bao giờ tranh giành của tôi, tôi tin là vậy!
“Toàn tập văn học của Shakespeare bằng tiếng Anh”, đôi mắt Mê Cúc
sáng lên khi nhìn thấy cuốn tiểu thuyết trong tay hội trưởng Mậu Nhất.
Thế là cô ấy lập tức giật lấy nó và reo lên thích thú!
Cái gì mà Shakespeare, cái gì mà toàn tập văn học thế nhỉ?
Cái mà tôi quan tâm nhất bây giờ chính là một vấn đề cực kì nan
giải: thỉnh cầu một người làm “Bạn trai thế thân trong một ngày” cho
mình. Tôi kéo mạnh vạt áo của của Mê Cúc, ý bảo cô ấy tránh xa ra một
chút.
Cái cô Mê Cúc này, nhìn thấy vậy lại chỉ mỉm cười nghi hoặc, sau đó
chưa kịp để tôi mở miệng, cô ấy đã quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với hội trưởng Mậu Nhất: “Tôi nói cho cậu nghe, nếu như không tìm được
người thích hợp đóng vai Paris thì cho dù cậu có nghiền ngẫm kịch bản kĩ đến mấy cũng chỉ vô dụng mà thôi!”
Đáng ghét thật, chẳng nhẽ mình lấy hết can đảm đến đây thổ lộ với
anh chàng “bạn trai thế thân” kia mà lại vì mấy chuyện kịch bản với chả
văn học vớ vẩn làm cho hỏng hết cả việc hay sao?
Trong đầu tôi chợt hiện lên tiếng cười cực kì… cực kì đáng ghét của
con ranh Lí Thu Sương! Không, tuyệt đối không thể! Mình tuyệt đối không
thể vì chút rào cản nho nhỏ này mà nản chí!
Toàn tập Shakespeare chứ gì? Được thôi, đã thế mình sẽ dùng quyền pháp của nhà họ Lâm để đánh cho nó tan tành!
“Ha ha…, cái gì mà Paris chứ? Anh ta là ai vậy?”, tôi nở nụ cười
rạng rỡ, cố gắng nói chen vào giữa câu chuyện của hai người đó, “Hội
trưởng Mậu Nhất, chắc dạo này anh bận lắm nhỉ? Thực ra hôm nay em đến
đây là để tìm…”
“Ấy, Tiểu Vũ, cậu làm sao biết được lớp tôi sẽ diễn kịch nói trong
dịp tết Nguyên đán này?”, hài… cuối cùng lời nói của tôi vẫn bị Mê Cúc
làm gián đoạn.
Cái gì mà kịch nói với chả Nguyên đán chứ? Mặt tôi ngây ra nhìn Mê Cúc.
“Cái gì, cậu không biết à? Tại cậu biết dạo này Mậu Nhất rất bận,
tôi cứ tưởng là bởi vì cậu đã biết kế hoạch bí mật của lớp tôi chứ!”, Mê Cúc nhìn tôi nói: “Tiểu Vũ ơi, tôi nói nhỏ với cậu một bí mật này nhé,
trong buổi lễ chào mừng tết nguyên đán lần này, lớp chúng tôi sẽ tham
gia diễn kịch. Kịch bản là là do hội trưởng Mậu Nhất của cậu dựa trên
nguyên tác vở kịch nổi tiếng ‘Shakespeare in love’, kết hợp với các nhân tố hiện đại sáng tạo ra, chắc chắn sẽ là một vở kịch độc đáo có một
không hai!”
“Ha ha….thật sao?”
Tôi cười nhạt, giờ thì ai mà có tâm trạng đi quan tâm đến việc tác
phẩm của ông nào đó người nước ngoài đã được cải biên như thế nào cơ
chứ? Vấn đề mấu chốt cần được giải quyết của tôi lúc này chính là tìm
kiếm “bạn trai thế thân” kìa!
Thôi mặc kệ, dù sao thì Mê Cúc cũng không phải là người ngoài, hơn
nữa, nếu như Mậu Nhất trở thành bạn trai thế thân của mình thì đến lúc
đó chắc chắn Mê Cúc cũng sẽ biết thôi. Nếu đã như thế, chi bằng đưa ra
thỉnh cầu này với hội trưởng Mậu Nhất ngay trước mặt Mê Cúc? Thực ra
chuyện này cũng có gì to tát lắm đâu?
“Hội trưởng, thực ra em đến là muốn nhờ anh…”, tôi cúi đầu, lí nhí nói.
“A… Mậu Nhất này, trước mặt chúng ta đang có một ứng cử viên sáng giá đấy!”
Mê Cúc lại một lần nữa ngắt lời của tôi.
Không biết có phải là do tôi quá nhạy cảm hay là do quả thực cô ấy
luôn cố tình nói chen ngang vào câu chuyện của tôi nữa? Tôi ngẩng đầu
nhìn vào khuôn mặt hồn nhiên, vô tội kia. Cô ấy có vẻ đang rất hào hứng.
Bốp
Tôi gõ mạnh vào đầu mình. Tôi đang nghĩ cái gì vậy nhỉ, lại đi nghi
ngờ cả bạn thân của mình! Sao tôi có thể làm như vậy được? Cho dù bình
thường tính cách của Mê Cúc có hơi tùy tiện, kiêu ngạo và độc đoán,
nhưng mà… (Không hiểu mình đang nghĩ cái quái gì nữa?)
Dừng lại, phải trình bày lí do đến đây cho Mậu Nhất nghe mới được,
nếu không tiếng chuông vào lớp lại ngân lên thánh thót bây giờ!
Tôi cố lắc lắc đầu để xua đi những phỏng đoán, hoài nghi không hay của mình. Nhưng mà…
“Ứng cử viên sáng giá? Ý gì vậy?”, Mê Cúc hào hứng nhìn tôi, huyệt thái dương còn đang giật giật bởi vì quá hưng phấn.
“Tiểu Vũ, chính là cậu… nhân vật Paris…không ai có thể hợp với vai
này hơn cậu đâu!”, Mê Cúc reo lên thích thú. “Trời ơi sao mình không
nghĩ ra ngay từ đầu cơ chứ? Tiểu Vũ, cậu còn nhớ khi còn nhỏ cậu đã đóng vai là chàng kị sĩ cưỡi ngựa bảo vệ tớ không? Mặc quần áo con trai vào
là cậu có thể mê hoặc được ối đứa con gái đấy!”
“Mậu Nhất này, chắc là cậu không biết, Tiểu Vũ của chúng ta từ nhỏ
đến lớn mặc dù không có duyên với bọn con trai nhưng lại rất thu hút các cô gái đấy! Nếu như để cho cô ấy đóng vai chàng Paris si tình thì nhất
định sẽ nhận được nhiều phiếu ủng hộ. Hơn nữa, Tiểu Vũ lại có kinh
nghiệm gì đó tương tự như Paris, nhất định cậu ấy có thể nắm được mạch
tâm trạng của nhân vật này!’, đôi mắt Mê Cúc như sáng lên, miệng bắn như súng liên thanh.
Thế là thế nào? Cái gì mà Paris vậy? Rất thu hút các cô gái là sao? Cái gì mà kinh nghiệm tương tự…
Tôi trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cái cô Mê Cúc
này không phải lại tự ý quyết định chuyện gì phiền phức rồi chứ?
Còn nhớ hồi học lớp ba, chỉ vì một câu nói đùa của cô ấy mà tôi đã
giành được nhiệm vụ trở thành “người mẫu” cho cô giáo sinh vật, phải
đứng lên trước lớp cho cô chỉ ra vị trí các huyệt trên cơ thể, kết quả
là tôi bị điểm trúng huyệt cười, cười mất ba ngày ba đêm liền.
Còn cả năm trước, lúc ở vườn thú, chỉ vì một câu “Tiểu Vũ nhà ta
chắc chắn có thể” mà tôi đã được người dẫn chương trình vui vẻ mời lên
sân khấu để biểu diễn tiết mục “người đẹp và quái vật”, tức là thò đầu
vào miệng con sư tử ấy mà!
Còn cả năm ngoái nữa…
Oa ha ha….
“Mê cúc, tôi đến lớp cậu không phải là để giúp các cậu đóng
kịch…”,tôi vội vàng nói với Mê Cúc, nhất định phải nhanh chóng ngăn cô
ấy lại! Nếu chậm chắc chắn sẽ không kịp mất!
“Ha ha, không sai, sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Tiểu Vũ bình thường
nhìn rất đẹp trai, hơn nữa lại có võ công cao cường, đúng là những yếu
tố mà người đóng nhân vật này cần đến!”, Mậu Nhất nhìn tôi, miệng mỉm
cười, ánh mắt chứa chan hi vọng.
Nụ cười ấy, ngọt ngào cứ như là sô cô la tan chảy, khiến cho trái tim tôi không khỏi phập phồng!
“Tiểu Vũ, em có thể giúp anh việc này được không? Anh biết bảo em
diễn vai nam chính là làm khó cho em. Hay thế này đi, nếu như trong một
tuần mà anh không tìm được người nào thích hợp hơn em, em có thể nhận
lời giúp anh được không?”, nhìn thấy tôi có chút do dự, Mậu Nhất bèn nói tiếp.
Nếu như em đồng ý với yêu cầu này của anh thì anh có thể đáp ứng yêu cầu làm bạn trai thế thân một ngày cho em không? À, không, không đúng,
có thể nhận lời làm bạn trai của em được không?
Tôi ngây người ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của Mậu Nhất. Cố lấy hết
dũng khí, tôi định mở miệng nói ra những lời trái tim muốn nói.
“Hội trưởng, em muốn…’
“Reng….reng…reng….”
Cái chuông chết tiệt! đúng lúc tôi hít thở thật sâu để lấy bình tĩnh nói ra điều muốn nói thì nó lại kêu lên mới tức chứ! Đã thế cả cái lớp
học này còn nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nói: “Ê cỏ dại, hãy biến
đi!”.
“Tiểu Vũ, mau về lớp đi! Mậu Nhất, cậu yên tâm, Tiểu Vũ nhà ta nhất
định sẽ đồng ý mà!”, Mê Cúc đứng bên cạnh nháy mắt với Mậu Nhất rồi vừa
đẩy tôi ra ngoài phòng học vừa tổng kết lại cuộc nói chuyện ban nãy.
“Nhưng mà tôi….”, mục đích đến đây của tôi vẫn chưa nói ra, vấn đề
của tôi còn chưa được giải quyết. Nhưng xem ra tốt nhất tôi không nên ở
lại cái lớp này thêm nữa.
“Mê Cúc, nhưng mà tôi đến tìm hội trưởng Mậu Nhất là để nhờ anh ấy làm bạn trai thế thân của tôi mà!”
Đứng trước cửa lớp, tôi không thể nhẫn nại thêm được nữa nên đã nói nhỏ với Mê Cúc điều cần phải nói.
“Cái gì? Cậu định nhờ Mậu Nhất làm…”, Mê Cúc trợn tròn mắt, thốt lên.
“Ấy…”, những tia nhìn hắc ám đang dồn về phía tôi. Cái con ranh này, sao mà lớn tiếng quá vậy? Cứ như là muốn cho cả làng cùng biết bí mật
này ấy! Cũng may là tôi có võ, chỉ cần nghiêng người một cái là tôi đã
kịp bịt chặt miệng cô ấy lại. Nếu không nhanh chắc cô ấy đã hét tướng
lên khiến cho ai ai cũng biệt chuyện mất mặt này của tôi rồi!
“Xin cậu đấy Mê Cúc, chuyện xấu hổ như vậy, cậu có thể nói nhỏ một
chút được không?”, tôi đưa mắt nhìn khắp lượt các học sinh đang ngồi
trong lớp. May quá, họ đang mải mê với việc riêng của mình, không ai để ý đến tôi hết. “Chuyện mất mặt này mà cậu dám thét lên như vậy trước bàn
dân thiên hạ à? Cậu không sợ ngày mai tôi khỏi dám đến lớp luôn sao?
Tôi…”
“Em này hình như không phải là học sinh lớp ta thì phải? Chuông vào
lớp đã kêu từ lâu rồi, sao em vẫn còn chưa đi?”, tôi còn chưa kịp nói
hết thì đã nghe thấy tiếng thầy giáo của lớp quyến rũ vang lên bên tai.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt thầy như đang muốn nói: “Em là một học sinh hư”.
“Em ở lớp nào? Tên là gì? Đưa thẻ học sinh ra đây tôi xem nào!”
Oái…
“Thưa thầy, em đi ngay đây mà!”, tôi cười nhạt, cúi đầu chào thầy
rồi định chuồn cho nhanh, nào ngờ cái thẻ học sinh phản chủ treo trên
ngực áo lại rơi bộp xuống đất.
“Lâm Xuân Vũ? Mưa xuân trong rừng cây à?”, thầy giáo nhặt tấm thẻ học
sinh của tôi lên, giơ ra trước mặt và nói bằng giọng hài hước.
Mưa xuân trong rừng cây…
Những ánh mắt chế nhạo đổ dồn về phía tôi. Thậm chí tôi còn nghe
thấy loáng thoáng những trận cười chế giễu của đám học sinh trong lớp.
Tôi cúi gằm mặt xuống, chẳng dám nhìn vào đám học sinh trong lớp
nữa, nhất là hội trưởng Mậu Nhất, người mà tôi đang để ý đến…Hu hu
hu…thật là quá mất mặt!
“Mê Cúc, tôi đi trước đây!”, nói dứt lời, tôi liền chạy một mạch về lớp.
Trên thế gian này, còn gì đau khổ hơn là lấy hết dũng khí để thổ lộ
tình cảm với người ta mà cuối cùng vẫn không thể không nén lại trong
lòng, lặng lẽ mang nỗi niềm sâu kín trở về trong tình trạng vẫn còn
“nguyên đai nguyên kiện”?
Trời ơi, lần này mình phải làm thế nào đây?
Đừng nói trước bữa tiệc sinh nhật 16 tuổi có thể tìm được một người
bạn trai phù hợp, thoát khỏi kiếp nạn đính hôn với Phác Tùng Bình mà
ngay cả cửa ải ngày mai của con ranh Lí Thu Sương này cũng khó mà vượt
qua.
Lẽ nào tôi thực sự không có duyên với bọn con trai sao? Hu hu hu…
Tôi chán nản đeo cặp lên vai, thở dài ngao ngán đi về nhà.
“Này chị cả!”, phía trước vang lên giọng nói vui vẻ quen thuộc.
Zoey, không cần ngẩng đầu lên cũng biết người đang gọi tôi chính là người bạn thân cùng lớp, Zoey.
“Zoey, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi giống
như đám nhóc tì ở Vũ Chi Nhai chứ. Cậu phải gọi tôi là…”, tôi ngẩng đầu
lên, những lời đang định nói liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn
lại.
Thiếu nữ đang đứng trước mặt tôi, mái tóc dài, đen óng ả ngày hôm
qua nay bỗng dưng trở thành một mái tóc ngắn, uốn lọn sóng, màu vàng
rực. Đôi mắt màu đen hôm qua nay cũng trở thành màu xanh nước biển.
Cái gì mà hôm qua với chả hôm nay, nghe tôi nói như vậy, 99% là bạn
cho rằng dây thần kinh của tôi có vấn đề. Nhưng mà tôi xin thề, những
điều tôi nói hoàn toàn là sự thực!
Cô gái xinh đẹp có hình dạng như búp bê Barbie trước mặt tôi đây tên là Zoey, là bạn thân cùng lớp với tôi, đặc điểm lớn nhất của cô ấy là
thích tự ý thay đổi dung nhan của mình, thường xuyên đổi kiểu tóc, màu
tóc, màu mắt, còn đặc biệt thích trang điểm cho mình trông giống các
nhân vật hoạt hình nữa.
Nghiêm túc mà nói thì Zoey cũng là một nhân vật thần bí trong trường của chúng tôi.
Nguyên nhân là do: không ai biết tên thật và lai lịch thực sự, nơi ở,
thậm chí không ai biết Zoey là người nước nào, diện mạo thực sự của cô
ấy ra sao…bình thường tôi cũng phải dựa vào trực giác của mình để phân
biệt được người trước mắt mình có phải là Zoey hay không.
Mặc dù nhìn Zoey trong bộ dạng một cô búp bê Babie rất đáng yêu, nhưng tôi không còn tâm trí nào mà tán dương cô ấy nữa.
“Sao, tâm trạng không tốt đúng không?”, ánh mắt thản nhiên hướng về
phía tôi, Zoey lên tiếng., “Để tôi đoán xem nào, kiểu người thô kệch như cậu, chỉ có hai nguyên nhân khiế cho cậu cảm thấy không vui: Thứ nhất
là bị bố ép kết hôn, thứ hai là: kết hôn thất bại.”
Đất đá đang ào ạt đổ lên đầu tôi! Thượng đế ơi, lẽ nào trong cuộc đời của con, ngoài kế hoạch “Bồi dưỡng con rể hoàn hảo” của bố con ra thì
chẳng còn chuyện lớn bé gì khác hay sao?
“Cậu sai rồi, tâm trạng tôi tồi tệ là bởi vì một vụ cá cược với Lí
Thu Sương.” Tôi gằn giọng, đắc ý (không biết là tôi đang đắc ý vì cái gì nữa? Chắc là bởi vì Zoey đã đoán sai nguyên nhân u uất của tôi?) kể cho Zoey nghe đầu đuôi câu chuyện.
“Ha ha ha…”, ai mà ngờ được, cái con ranh này vừa nghe xong câu
chuyện đã bò lăn ra cười. “Ôi buồn cười quá chị cả ơi! Cậu nói là cậu
định đến nhờ Mậu Nhất làm bạn trai thế thân trong một ngày cho mình,
nhưng chưa kịp nói thì đã bị anh ta mời đóng vai Paris à? Ha ha ha, tức
cười quá…”
Quạ đen đang bay từng con một trên đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu, nỗi oán hận tích tụ trong đời đều tập trung hết vào
hai con mắt rồi nhanh chóng chuyển thành những mũi tên nhọn phóng thẳng
về phía kẻ đang lăn lộn cười bò kia.
“Ha ha…chị cả ơi, tôi cá là cậu chẳng biết nhân vật Paris trong tác
phẩm của Shakespeare là ai đâu”, Zoey “đau khổ” ôm chặt lấy bụng mình,
nhìn tôi cười nói.
Paris…Đúng vậy, tôi đâu có biết cái tên đó là ai đâu?
Ngoài những anh chàng phục vụ làm ở khu phố Vũ Chi Nhai của nhà tôi
cùng với cái tên hay ho quê mùa của mình, cái thứ ba mà tôi ghét nhất
chính là những cái tên tác phẩm nước ngoài có tác dụng ru ngủ như vậy.
Nhất là mấy cái tên của người nước ngoài, đến là kì quặc, dài cả chuỗi,
đừng nói ghi nhớ, ngay cả việc muốn nhìn cho quen mắt thôi cũng còn khó
khăn.
“Nhưng mà chị cả này, nói thực là không ai phù hợp với vai Paris này
hơn cậu đâu. Hai người có cùng kinh nghiệm, không, nói đúng hơn là cậu
có kinh nghiệm còn hơn cả anh ta ấy chứ, vì vậy mà tôi tin rằng cậu sẽ
có diễn tốt vai diễn này!”
“Thật…thật sao?”, tôi nghi ngờ hỏi lại.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc động chân động tay ra tôi thật sự chưa
từng phát hiện ra sở trường khác của mình, lẽ nào thực lực thật sự của
tôi lại tiềm tàng trong lĩnh vực diễn kịch?
“Đương nhiên rồi, Paris chỉ phải trải qua một lần thổ lộ nhưng bị
Julie từ chối, nhưng mà cậu từ nhỏ đến lớn đã trải qua không biết bao
nhiêu lần thất bại thảm hại như thế rồi, cho nên…”
Z……O…….E……Y, cậu muốn chết phải không?
Tôi giơ tay ra, bóp chặt lấy cổ Zoey, phẫn nỗ quát: “Cái con quỷ này, dám xát muối vào vết thương của tôi à, xem tôi cho cậu một bài học
đây!”
“Ấy, ấy…chị cả, xin tha mạng!”, trên hành lang yên tĩnh vang lên tiếng hét thất thanh của Zoey.
“Tha mạng? Hừ hừ…tuyệt đối không thể!”, tôi gằn giọng, không chút
thương hại nới lỏng tay khiến cho Zoey cảm thấy khó thở, cảm thấy đau
đớn nhưng lại không hề nguy hiểm đến tính mạng.
“Chị cả à, chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật của trường!”, Zoey mặt mày đỏ bừng, đau đớn nhìn tôi.
“Bí mật của trường mình?”, tôi lắc đầu. Thật đáng tiếc, tôi đây chẳng hào hứng với mấy chuyện tầm phào, vì thế bí mật lớn hay bí mật nhỏ đều
không quan tâm. Nếu như dạy cho tôi một vài bí quyết để quyến rũ con
trai may ra tôi còn có hứng!
“Nhất định cậu sẽ quan tâm đấy, bởi vì bí mật ấy có thể giúp cậu tìm thấy người trong mộng của mình!”
Zoey vừa nói dứt lời, hai tay tôi liền lập tức buông ra.
Giúp tôi tìm được người trong mộng của mình….
Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt hào hứng chờ đợi…
“Bí mật này tôi cũng chỉ vô tình nghe thấy người khác nói thôi!”,
Zoey tỏ vẻ bí hiểm, ghé sát vào tai tôi thì thầm, “Chị cả à, cậu đã nghe nói đến con đường mê cung chưa?
“Con đường mê cung? Cậu đang nói đến cái ngã ba từ cổng trường rẽ phải đúng không?”, tôi thì thầm hỏi lại.
Con đường mê cung là nơi mà học sinh nào trong trường Thần Nam cũng
đều biết đến, nhưng lại không có ai dám đi qua con đường ấy cả. Nguyên
nhân rất đơn giản, ngay từ ngày đầu tiên bước vào trường, mỗi đứa chúng
tôi đều được thầy giáo cảnh cáo trước rằng, con đường mê cung sở dĩ được mệnh danh như vậy là vì mặc dù chỉ có ba ngã rẽ nhưng ai mà vào đó thì
chắc chắn sẽ lạc đường, thậm chí có người đi mà không thấy trở về.
Bị thầy giáo thường xuyên nhắc nhở ở bên tai, thế nên mỗi học sinh
của trường Thần Nam cứ nghe đến con đường mê cung là ai nấy mặt mày biến sắc.
“Tôi nghe nói, chỉ cần đứng ở đầu đường, kiên nhẫn chờ đợi hơn một
tiếng đồng hồ, nhất định chàng trai thuộc về cậu sẽ xuất hiện!”, Zoey
thần bí nói.
“Đứng ở con đường mê cung á?”, chàng trai thuộc về tôi thực sự sẽ xuất hiện ở đó chứ?
Tôi nheo nheo mắt, chìm sâu vào trong giấc mộng ngọt ngào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT