Đinh Tiểu Tiểu không biết mình đã hôn mê bao lâu. Khi hắn mở mắt ra, trời vẫn tối đen như mực, còn hắn thì nằm nghiêng trong căn nhà. Đầu óc xây xẩm, ba lô cũng chẳng thấy đâu, nhưng di động thì vẫn còn, trên đó có một tin nhắn, là của Vương Quỳ gửi, nội dung là: “Anh phải cẩn thận, Lý Mộc Nhất rất có thể là một tên ma đầu giết người.”
“Cậu tỉnh rồi...”Một giọng nói bất chợt vang lên từ góc nhà, Đinh Tiểu Tiểu vội chống người ngồi dậy, cầm di động chiếu về phía đó. Trong góc nhà có đặt một chiếc ghế, một bà cụ đang ngồi trên đó. Khuôn mặt bà ta nhăn nhúm, méo mó, hoàn toàn không phân biệt được đâu là mắt mũi, đâu là miệng nữa.
“Bà... là Lý Mộc Nhất?” Đầu óc mơ màng, Đinh Tiểu Tiểu cảm thấy chân mình không còn sức chống đỡ cơ thể nữa, bèn đi sang bên cạnh, tựa lưng vào tường, hỏi.
Trong phòng không có bất kì vật dụng nào khác, trên sàn còn lưu lại mấy vệt máu khô, chắc đây chính là căn phòng đã giam giữ Hoàng Quý Phi. Cánh cửa kia đã bị đóng lại, Đinh Tiểu Tiểu không biết cửa có khóa không, cũng không dám khẳng định nếu xô cửa thì nó có mở ra để chạy thoát thân không. Tình thế dường như đã trở nên nguy hiểm bội phần.
Đinh Tiểu Tiểu không dám nhìn thẳng vào bà ta, bởi khuôn mặt đó quá đáng sợ, không những đáng sợ mà còn có chút ghê tởm, mỗi lần liếc thấy đều khiến hắn sởn gai ốc. Hắn hơi cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, nói: “Tôi đến đây không phải để nghe kể chuyện, cho tôi biết Trần Ngôn đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy...”
“Thôn Cây có một tập tục, các bé gái hễ chào đời là sẽ bị dân làng dùng dao rạch nát khuôn mặt để chúng trở nên cực kỳ xấu xí, vì lũ người cổ hủ kia cho rằng sắc đẹp là cội nguồn của mọi tội ác.” Bà lão dường như không nghe thấy lời Đinh Tiểu Tiểu nói, bắt đầu độc thoại. “Cho nên những người sống trong thôn này đều giống như ta, xấu xí muôn phần. Cuộc đời họ trôi qua trong mòn mỏi, vô vọng, không bao giờ dùng mỹ phẩm, cũng không bao giờ soi gương, đến tuổi lấy chồng thì cùng đàn ông trong thôn kết hôn, sinh con. Năm mười tám tuổi, ta từng cùng bà nội vào thành phố một chuyến, sau khi về làng thì bắt đầu sưu tập những thứ làm đẹp, thế nên ta thường lén lút trốn khỏi thôn, chạy ra thành phố mua mấy thứ son phấn trát lên mặt. À, ta cũng là người duy nhất trong thôn soi gương.”
Đinh Tiểu Tiểu âm thầm bấm số gọi cho Vương Quỳ, sau đó siết chặt di động trong tay.
“Mới đầu ta giấu bà nội, nhưng sau đó bị bà phát hiện, tiếp đó cả thôn đều biết, bọn họ trói ta lại, vứt hết mỹ phẩm của ta đi, ngăn cản ta tiếp tục theo đuổi sắc đẹp. Khi đó ta hận dân làng đến thấu xương, không thể nào hiểu nổi những hành động của họ. Ta chỉ muốn mình xinh đẹp, điều đó có gì sai chứ? Thế là vào một đêm nọ, ta lén cắt đứt dây thừng, một mình trốn khỏi thôn. Ta vào thành phố, đi tìm kiếm sắc đẹp, ta biết gương mặt mình đã bị hủy hoại, người thành phố ai nấy đều tránh xa ta, nhưng ta không quan tâm. Cậu đã từng nghe chuyện vịt con xấu xí chưa? Có một ngày nó sẽ biến thành thiên nga trắng xinh đẹp, ta cũng có thể, chắc chắn có thể. Ta lang thang đầu đường xó chợ vài hôm, sau đó ngất xỉu vì kiệt sức. Khi tỉnh lại, có một chủ quán cơm nhỏ đã thu nhận ta.” Bà lão chìm vào hồi ức xa xưa, gương mặt kinh tởm kia đong đầy hạnh phúc. “Ông chủ không để tâm ngoại hình của ta, giữ ta ở lại làm thuê trong quán, nhưng chỉ cho ta ở sau bếp, cấm ta bước ra quán. Trong bếp có một chàng trai trẻ, anh ta trông rất gọn gàng, sạch sẽ, giỏi nấu nướng, hơn nữa tính cách rất hài hước, thường kể chuyện cho ta nghe. À, chuyện thiên nga trắng cũng là anh ta kể cho ta nghe. Anh ta biết rất nhiều chuyện, ta nghe mãi vẫn không hết, nhưng ta thích nhất vẫn là truyện cổ tích, thế giới trong truyện cổ tích thật khiến người ta mơ ước.”
“Câu chuyện của bà có vẻ hơi dài, có thể cho tôi biết Trần Ngôn ở đâu trước không?” Đinh Tiểu Tiểu đã hơi bực mình, song bà ta như không hề nghe thấy, kể tiếp: “Thời gian dần dần trôi đi, ta phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đem lòng yêu anh chàng ấy. Lúc đó ta thường xuyên tưởng tượng cảnh mình cùng anh ta cao chạy xa bay, cả đời nghe anh ta kể chuyện. Anh ta không sống ở quán ăn, hôm đó ta dồn hết dũng khí, định hẹn anh ta đi dạo trong công viên rồi bày tỏ tâm ý của mình. Tối đó ta bôi son phấn lên mặt, đứng trước gương soi tới soi lui, thực ra xét toàn diện, điều kiện của ta cũng không đến nỗi nào, chỉ có gương mặt, gương mặt mà ngay cả ta cũng cảm thấy kinh tởm, quả thật xấu xí vô cùng. Phải làm sao mới có thể thay đổi gương mặt này đây?”
Đinh Tiểu Tiểu biết một khi chưa kể xong chuyện thì bà lão sẽ chẳng chịu nói ra tung tích của Trần Ngôn, hắn bèn dằn lòng, kiên nhẫn nghe bà ta kể tiếp...
“Ta cũng không phải Tôn Ngộ Không, nào biết bảy mươi hai phép thần thông, việc biến đổi gương mặt là hoàn toàn không thể. Tối đó ông chủ uống rượu say bí tỉ, từ ngoài đi vào. Lão không có vợ con, vừa vào liền túm lấy ta, cầu xin ta sinh cho lão một đứa con, sau đó cưỡng bức ta. Đêm đó dài như một thế kỉ.” Giọng bà lão run rẩy, nét mặt cũng trở nên đáng sợ hơn. “Sau khi tỉnh rượu, lão liền nhốt ta dưới tầng hầm của quán cơm. Chỗ đó tối tăm ngột ngạt vô cùng, mỗi khi đến giờ cơm lão lại mang cơm nước xuống. Ta bị nhốt trong đó suốt một năm trời, cuối cùng đã sinh cho lão một bé gái. Có con, lão vui mừng khôn xiết, thả ta ra ngoài, cho ta một ít tiền rồi bảo ta rời khỏi đó. Ta rời khỏi quán cơm nhưng không đi khỏi thành phố, mấy hôm sau nhân lúc lão ngủ say, ta lại lẻn vào trộm đứa bé đi...”
“Đứa bé đó là Trần Ngôn ư?” Vừa nói xong, Đinh Tiểu Tiểu liền lắc đầu, tự phản bác: “Không thể nào, tôi từng gặp bố mẹ Trần Ngôn, vả lại tuổi tác cũng không khớp.”
“Ta ôm đứa bé rời khỏi quán cơm, sau đó nhân lúc anh chàng kia tan làm về nhà, ta chặn đường anh ta, kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe. Ta cứ ngỡ sẽ có một kết cục tốt đẹp, anh ta sẽ ôm ta vào lòng, an ủi ta, hứa sẽ chăm sóc mẹ con ta cả đời, nào ngờ vừa nghe xong, anh ta chỉ nhếch môi cười khẩy rồi xoay lưng bỏ đi.” Bà lão thút thít vài tiếng, lại nói tiếp: “Sau đó ta rời khỏi thành phố lạnh lẽo ấy, trở về thôn Cây. Nhưng người trong thôn bắt đầu tẩy chay ta, bọn họ đuổi ta ra ở nhà hầm ngoài thôn, còn muốn rạch nát mặt con ta. Để bảo vệ con gái, ta đã phóng hỏa đốt trụi cả thôn. Là bọn họ, ta vốn dĩ đang sống vui vẻ, hạnh phúc trong thế giới cổ tích của mình, là bọn họ đã tàn nhẫn kéo ta ra. Ta căm hận bọn họ, khi nhìn bọn họ gào thét trong biển lửa một cách tuyệt vọng, sau đó hóa thành cái xác bị cháy đen, trong lòng ta khoan khoái khôn cùng.”
“Là trái tim bà đã méo mó, bà cũng đã hiểu sai hàm ý của cái đẹp, sự xấu đẹp bên ngoài chẳng nói lên gì cả, tâm hồn đẹp mới quan trọng.” Nghe xong, Đinh Tiểu Tiểu thở dài, đáp.
“Đừng nói như mình cao cả lắm. Nếu vẻ ngoài không quan trọng, tại sao ngươi không dám nhìn thẳng vào mặt ta?” Bà lão cười nhạt rồi đứng dậy, run rẩy đi vài bước, lại nói tiếp: “Sau khi thôn bị thiêu rụi, ta luôn say mê với cảm giác giết người đó, thế là ta quay lại thành phố, giết lão chủ và anh chàng đầu bếp kia. Việc đó khiến ta tìm được cảm giác tồn tại. Nên sau đó cứ cách vài năm ta lại chạy ra ngoài giết vài người, rồi trang điểm cho bọn họ thành hình dáng như trong truyện cổ tích, để toàn thế giới đều có thể chiêm ngưỡng kiệt tác của ta.”
Đinh Tiểu Tiểu sực nhớ đến bài viết lan truyền trên mạng, liền sửng sốt hỏi: “Bà chính là hung thủ đã gây ra Vụ mưu sát Andersen?”
“Cuối cùng cậu đã hiểu câu chuyện này rồi.” Bà lão lại quay trở lại ghế, cẩn trọng ngồi xuống, sau đó nói: “Ta giết bọn họ, để họ nhận rõ hiện thực, nhưng đáng buồn thay, đến lúc chết bọn họ cũng chẳng biết, mình mãi mãi không thể trở thành nàng Công chúa Bạch Tuyết và Hoàng tử trong truyện cổ tích.”
“Nói thế nghĩa là Thôi Cách Cách và Cổ Nguyệt cũng là do bà giết đúng không?” Đinh Tiểu Tiểu cố tình lớn tiếng hỏi, để Vương Quỳ đang ở đầu dây bên kia nghe thấy rõ ràng.
“Ngươi nghĩ ta có khả năng giết bọn họ sao?” Bà lão hỏi vặn lại.
“Thế thì là ai?” Đinh Tiểu Tiểu nhíu mày, suy đoán. “Không phải là bé gái kia chứ?”
“Bé gái?” Bà cụ toét miệng cười, nói một cách đầy ẩn ý. “Bé gái ấy giờ đây đã khôn lớn rồi. Nó đã có cả sắc đẹp lẫn trí tuệ, nhưng lại chỉ có thể sống tạm bợ nhờ cái nghề mạt hạng. Nó cũng y như ta, căm hận những kẻ say mê truyện cổ tích và hy vọng có ngày được sống cuộc sống tươi đẹp như hoàng tử và công chúa trong truyện. Đó là tư tưởng mà ta đã gieo vào đầu nó, ta dệt nên một giấc mộng đẹp cho nó, là ta đã gieo vào đầu nó ý nghĩ chỉ cần có sắc đẹp là có được tất cả, sau đó chính tay ta đã bóp nát giấc mơ ấy. Bây giờ nó còn đáng sợ hơn cả ta, nó là ác quỷ sống lại, là ác quỷ... Nói đi cũng phải nói lại, dù Thôi Cách Cách và Cổ Nguyệt không bị giết thì một ngày nào đó bọn chúng cũng sẽ chọn con đường chết. Còn ta và con gái, chỉ là giúp chúng sớm nhận rõ thế giới này mà thôi. Thế giới này chẳng hề có truyện cổ tích. Thôi Cách Cách suốt ngày chỉ mơ giấc mơ công chúa, thực chất ả còn chẳng bằng một con điếm. Còn Cổ Nguyệt nữa, ả tốn trăm phương ngàn kế để tiếp cận Hoàng Quý Phi, nhưng kết quả thì sao nào? Trong hiện thực không hề tồn tại truyện cổ tích...”
Đinh Tiểu Tiểu chẳng còn hứng thú nghe bà ta lải nhải, hắn tắt điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bà ta, cất giọng như ra lệnh: “Cho tôi biết Trần Ngôn đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”
“Ồ, ta quên nói đến Trần Ngôn rồi. Cô gái đó liều mạng đi tìm chàng hoàng tử thuộc về mình, nhưng hoàng tử của ả lại đem lòng yêu say đắm cô gái đã phản bội hắn. Ngươi bảo tình yêu thì có ích gì chứ? Sắc đẹp thì có ích gì chứ?” Bà ta cười ha hả, nói: “Thực ra con gái ta cũng không cần phải làm bẩn tay mình vì máu của mấy kẻ nhơ bẩn đó. Nó chỉ dùng một chút kĩ xảo, chỉ là kĩ xảo nhỏ mà thôi. Nó chỉ giúp Trần Ngôn biết được tình yêu trong hiện thực là như thế nào, ai ngờ cô ta lại không chấp nhận nổi, nhảy xuống Cốc Hải tự vẫn. Còn về Thôi Cách Cách, con gái ta chỉ tặng ả một chậu hoa mà thôi, không ngờ vì sắc đẹp, ả đã ăn những quả đó thật. Đứa con gái thông minh của ta, nó là một nghệ sĩ, nó đã giúp Thôi Cách Cách tìm được vẻ đẹp thật sự của mình, cô ta trốn vào trong tủ lạnh, trên người phủ đầy sương giá, trên đời này không còn bất cứ thứ gì có thể sánh với vẻ đẹp của cô ta nữa rồi.”
“Trần Ngôn chưa chết.”Đinh Tiểu Tiểu lắc đầu quầy quậy. “Chính cô ấy đã gợi ý tôi đến đây.”
“Đến giờ mà ngươi vẫn hy vọng Trần Ngôn còn sống ư? Con ranh đó hoàn toàn không cần ngươi. Nó phản bội ngươi đi tằng tịu với gã đàn ông khác, vì gã đàn ông đó mà không tiếc hủy đi dung mạo của mình, còn ngươi... ngươi vẫn một lòng mong mỏi có một ngày nó sẽ trở về bên cạnh ngươi ư?” Bà ta đột nhiên sầm mặt, nhìn ra sau lưng Đinh Tiểu Tiểu, lạnh lùng nói: “Con gái ta bắt buộc phải dẫn một người đàn ông về, hai đứa phải kết hôn rồi sinh con. Ta cần phải nuôi dạy cháu ta để nó tiếp tục hoàn thành sứ mệnh mà ta giao cho chúng. Ta đã hứa với con gái, nó có thể chọn người đàn ông mà nó thích. Con gái, mẹ thật sự không hiểu, tại sao con lại chọn loại đàn ông này để tiếp tục kế hoạch vĩ đại của chúng ta?”
Sau lưng có tiếng bước chân rất nhẹ, Đinh Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, quay phắt đầu lại. Không biết tự lúc nào, cánh cửa đã mở ra, có một cô gái đứng sau lưng hắn. Cô ta mặc quần áo của Trần Ngôn, đầu trùm khăn voan đen, không cách nào nhìn rõ được mặt mũi. Trống ngực Đinh Tiểu Tiểu bắt đầu đập loạn xạ, hắn ngơ ngẩn tiến lên trước vài bước, sau đó hỏi với vẻ mặt nghi hoặc: “Trần Ngôn, là em phải không? Anh đã không đoán sai, em vẫn còn sống, vẫn còn sống, em có biết anh tìm em vất vả lắm không? Tại sao em lại lẩn trốn? Tại sao em không đến gặp anh?”
Sau khi tuôn ra một tràng câu hỏi, Đinh Tiểu Tiểu vội vàng tiến tới gần cô gái rồi chầm chậm giơ tay lên kéo tấm khăn voan che mặt xuống. Khi tấm khăn voan từ từ rơi xuống, lộ ra dung mạo của cô gái, vẻ mặt vốn đầy vui mừng của Đinh Tiểu Tiểu phút chốc chuyển sang sửng sốt. Hắn há hốc mồm, mắt trợn lên, vài giây sau mới ngỡ ngàng hỏi: “Sao... sao... sao lại... là... là... em?”
“Ngạc nhiên không?” Cô gái chầm chậm ghé sát vào Đinh Tiểu Tiểu, lạnh lùng cười nhạt.
“Anh...” Đinh Tiểu Tiểu định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy cánh tay đau nhói. Hắn chầm chậm cúi xuống, chỉ thấy trong tay cô gái đang cầm một ống tiêm nhỏ, đầu kim tiêm đâm thẳng vào mạch máu trên tay hắn, thuốc trong ống cũng đã được truyền hết vào người hắn. Chỉ vỏn vẹn vài giây, Đinh Tiểu Tiểu cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hắn khụy xuống, hai tay ôm đầu, đau đớn gào thét rồi ngã vật xuống đất, toàn thân bắt đầu co giật.
“Dẫn người đàn ông của con đi đi.” Giữa cơn mơ màng, Đinh Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bà lão. “Chọn ngày lành, thành hôn.”
“Vâng.” Cô gái đáp.
Nhân lúc hai người nói chuyện, Đinh Tiểu Tiểu cố gắng kiềm chế bản thân, rút di động lén gọi cho Vương Quỳ, sau đó thét to: “Thôn Cây, tôi đang ở thôn Cây, mau đến cứu tôi...” Vừa nói xong, di động liền bị cô gái kia giật lấy, sau đó cô ta đi theo bà cụ ra ngoài, khóa chặt cửa lại.
Mọi thứ cứ như một giấc mơ, nhưng lại vô cùng chân thật, Đinh Tiểu Tiểu không biết cô gái đã tiêm thuốc độc gì vào người mình, lúc này hắn cảm thấy toàn thân bồng bềnh lơ lửng, giống như đã uống say, nhưng cũng giống như bị người khác tẩy não, ý thức dần dần tách rời cơ thể. Hắn cảm thấy trong người trống trải, chỉ còn sót lại một cái xác không hồn.
Cuối cùng, trong đầu chỉ còn tiếng kêu ong ong, kí ức hai mươi mấy năm của Đinh Tiểu Tiểu phút chốc bị xóa sạch, ánh mắt hắn trở nên đờ đẫn, não bộ giống như một tờ giấy trắng, chẳng còn nhớ được mình là ai, tại sao lại đến nơi này.
Đương nhiên, hắn cũng đã quên luôn Trần Ngôn, quên luôn Hoàng Quý Phi, Thôi Cách Cách, Cổ Nguyệt, Vương Quỳ, quên hết tất thảy người và vật mà hắn từng quen thuộc, song hắn lại nhớ cô gái ban nãy, là cô ấy, tại sao lại là cô ấy chứ?
Cô ấy... là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT