Vương Quỳ phát hiện ra một bí mật. Một bí mật động trời!

Lư Tiểu Nguyệt bị đưa đến bệnh viện tâm thần của thành phố ngay trong đêm đó. Các bác sĩ đã chẩn đoán cả đêm, cuối cùng thu được kết quả cực kỳ bất ngờ... Cũng giống Thôi Cách Cách, Lư Tiểu Nguyệt đã trúng độc cây Benladon, chỉ khác ở chỗ mức độ nhẹ hơn, hơn nữa do kịp thời phát hiện và cấp cứu nên giờ đã không sao...

Hôm đó, Chu Hạo dẫn Vương Quỳ đến lấy khẩu cung của Lư Tiểu Nguyệt. Có lẽ do lương tâm cắn rứt, hoặc cũng có thể vì mới khỏi bệnh, đầu óc vẫn còn mơ hồ nên chưa đợi hai người hỏi, Lư Tiểu Nguyệt đã khai ra chuyện mình giết Lữ Tân. Nhưng lúc Chu Hạo hỏi cô ta tại sao lại giết Thôi Cách Cách, cô bỗng tỏ ra kinh ngạc rồi lập tức phản bác: “Ông nói gì? Tôi giết Thôi Cách Cách? Sao tôi lại có thể giết Thôi Cách Cách chứ?”

“Chúng tôi đã tới nhà một hộ dân trồng cây Benladon ở ngoại ô và xác thực cô từng đến đó mua cây, hơn nữa cô hoàn toàn có động cơ giết Thôi Cách Cách, tôi nghĩ cô không cần ngụy biện làm gì nữa.” Chu Hạo nhìn chằm chằm vào Lư Tiểu Nguyệt bằng ánh mắt vô cảm. “Thực ra cô hà tất phải che giấu chứ? Đã thừa nhận mình giết Lữ Tân, giết một người và giết hai người thì có khác gì nhau?”

Lư Tiểu Nguyệt hoảng sợ trước ánh mắt của Chu Hạo, cô ta nhìn sang Vương Quỳ, ngơ ngác nói: “Tôi thật sự không giết Thôi Cách Cách, thật sự không giết, tôi chẳng biết Benladon là cái gì thì sao có thể lợi dụng nó để giết người chứ?”

“Thế cô có thể giải thích tại sao tối hôm đó cô lại xuất hiện trong cánh rừng nhỏ sau biệt thự của Thôi Cách Cách không?” Vương Quỳ hỏi.

“Chuyện này...” Lư Tiểu Nguyệt băn khoăn không biết có nên kể hết toàn bộ sự việc không.

“Kì thực dù cô có thừa nhận hay không, bằng chứng mà cảnh sát tìm được cũng đủ để định tội cô rồi.” Chu Hạo dường như không có hứng thú nghe chuyện của Lư Tiểu Nguyệt, dứt lời ông liền đứng dậy rời khỏi phòng. Khi bước tới cửa, ông chợt đứng lại, ngoảnh đầu nhắc nhở: “Cô hãy suy nghĩ kĩ đi, chừng nào nghĩ thông suốt rồi thì bảo người giữ cửa gọi tôi.”

Nói rồi, Chu Hạo mở cửa đi ra, Vương Quỳ liền theo sau. Khi bước ra khỏi phòng, cô đăm chiêu nhìn về phía Lư Tiểu Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, thông qua ô kính trên cửa. Lư Tiểu Nguyệt cũng thấy Vương Quỳ quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, cô ta lo sợ mấp máy môi như muốn nói gì đó, tuy không bật ra tiếng nhưng Vương Quỳ đã hiểu. Cô ta nói: “Một mình đến gặp tôi.”

Lẽ nào Lư Tiểu Nguyệt vẫn còn bí mật nào đó không thể nói trước mặt Chu Hạo? Theo Chu Hạo xuống lầu, Vương Quỳ càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, liền viện cớ để quên sổ ghi chép trên lầu, bảo Chu Hạo đi trước, còn mình thì quay lại lấy. Quay vào phòng, Vương Quỳ ngồi xuống cạnh giường bệnh, hỏi: “Cô muốn gặp tôi?”

Lư Tiểu Nguyệt gật đầu,căng thẳng nói: “Không hiểu sao, tôi rất sợ ông sếp Chu đó, ánh... ánh mắt của ông ấy hình như tôi từng gặp ở đâu đó rồi, hình như là trong mơ, ông ấy muốn giết tôi...”

“Cô hít phải độc tố của cây Benladon, có lẽ trước kia đã nảy sinh ảo giác, điều này không có gì là lạ.” Vương Quỳ giải thích.

“Những chuyện xảy ra trước kia tôi không nhớ rõ lắm.” Lư Tiểu Nguyệt chau mày, hít sâu một hơi rồi nhìn Vương Quỳ, nói: “Cô phải tin tôi, tôi thật sự không giết Thôi Cách Cách, tôi bị oan.”

“Nếu cô thật sự bị oan, tại sao không nói rõ mọi chuyện?” Vương Quỳ hỏi.

“Tôi...” Lư Tiểu Nguyệt thoáng suy tư, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, liền trả lời: “Thực ra tối hôm đó tôi xuất hiện ở cánh rừng sau ngôi biệt thự là vì có hẹn với một người. Tôi nghĩ chắc cảnh sát các cô cũng đã tra ra chuyện về đoạn clip kia rồi. Đoạn clip ấy sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của Thôi Cách Cách, nên tôi đã liên hệ với người bán nó và hẹn anh ta đến cánh rừng đó, mục đích là muốn mua lại đoạn clip, nhưng... nhưng khi tôi tới nơi thì chẳng thấy người đó đâu. Không ngờ ngay sau đó, bảo vệ chạy tới báo cho tôi biết Thôi Cách Cách đã xảy ra chuyện, cái chết của cô ấy thật sự không liên quan tới tôi.”

“Cô nghĩ kĩ lại xem, tối hôm đó cô có thấy người nào khả nghi không?” Vương Quỳ hỏi.

Lư Tiểu Nguyệt cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng sực nhớ ra, nói: “Đúng rồi, đêm đó, người bán clip mà tôi liên hệ cũng đến cánh rừng đó. Đúng lúc Thôi Cách Cách xảy ra chuyện, hắn vội vàng chạy trốn ra cửa sau, tôi đã trông thấy hắn, ngay trước khi bảo vệ đến tìm tôi.”

Vương Quỳ vội lấy sổ ghi chép ra, hỏi: “Cô biết người bán clip đó tên là gì không?”

“Biết.” Lư Tiểu Nguyệt thở dài, đáp. “Hắn chính là sát thủ dưới trướng Hoàng Quý Phi, người đã gánh tội thay tôi và đang bị cảnh sát các cô truy nã, Đinh Tiểu Tiểu.”

“Đinh Tiểu Tiểu?”Lần này đến lượt Vương Quỳ sửng sốt. “Cô khẳng định không nhớ nhầm chứ?”

“Tuyệt đối không nhầm, tôi nhận ra hắn.” Lư Tiểu Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột.

Không thể nào! Chẳng lẽ đêm đó Đinh Tiểu Tiểu chạy ra khỏi biệt thự rồi gặp tai nạn trên cầu Cốc Phong ư? Nhưng thời gian có vẻ không khớp lắm, tai nạn xảy ra tầm mười một giờ, cảnh sát nhận được tin báo vào khoảng mười một giờ bốn mươi phút. Nghĩ tới đây, Vương Quỳ lại hỏi: “Cô còn nhớ lúc đó là mấy giờ không?”

“Mười một giờ ba mươi phút.” Lư Tiểu Nguyệt đáp.

Vương Quỳ có thể khẳng định đó là thời gian sau khi Đinh Tiểu Tiểu xảy ra tai nạn, nhưng nếu đã gặp tai nạn rồi thì tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở một địa điểm khác được? Nghĩ thế, cô bèn nhìn sang Lư Tiểu Nguyệt, muốn phân tích những lời cô ta nói có đáng tin hay không, hay là cô ta đang giở trò, nhưng cô ta đã thừa nhận việc giết Lữ Tân, hà tất phải bịa ra chuyện này?

“Xin cô hãy tin tôi, Thôi Cách Cách thật sự không phải do tôi giết.” Lư Tiểu Nguyệt nói.

“Thế chậu cây Benladon đó, cô giải thích thế nào?” Vương Quỳ hỏi.

“Tôi nói rồi, tôi hoàn toàn không biết Benladon là gì cả.” Lư Tiểu Nguyệt kích động đáp, sau đó lấy lại bình tĩnh, nói: “Tôi cũng chỉ nghe bác sĩ nói lại mới biết. Không sai, trong phòng Thôi Cách Cách quả thực có một chậu cây Benladon, lúc đó cô ấy nói đó là quả làm đẹp, còn cho tôi ăn thử, tôi cũng từng hỏi nó là do ai tặng nhưng cô ấy không trả lời.”

Vương Quỳ nhìn đồng hồ,đứng dậy, nói: “Cô cứ yên tâm, nếu cô bị oan, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho cô. Hôm nay tôi tạm hỏi tới đây thôi, nếu có nghi vấn gì tôi sẽ lại đến tìm cô, còn nữa, nếu cô nhớ ra chuyện gì không tiện khai với sếp Chu, cũng có thể bảo cảnh sát trực tiếp liên hệ với tôi.” Dứt lời, Vương Quỳ xoay người đi ra phía cửa, mới đi được hai bước, cô chợt dừng lại, như sực nhớ ra điều gì đó, lại quay lại bên giường bệnh, lấy từ trong túi ra một chiếc cúc áo, nói với Lư Tiểu Nguyệt: “Đúng rồi, hôm qua khi bị bắt, cô có đưa cái cúc áo này cho tôi, bảo tôi chuyển cho Hy Vọng, giờ cô đã tỉnh rồi, tôi trả lại cô vậy.”

“Cúc áo?” Lư Tiểu Nguyệt nhận lấy nó, ngắm nghía một hồi với vẻ nghi hoặc rồi nói: “Cho tôi biết, bây giờ là hiện thực đúng không?”

“Đương nhiên, cô đã tỉnh táo rồi.” Vương Quỳ đáp.

“Nhưng... nhưng chiếc cúc áo này, đáng lẽ chỉ tồn tại trong thế giới ảo mới đúng.” Nói rồi cô ta lại trở nên căng thẳng, ánh mắt bắt đầu đờ đẫn, nói: “Hình như tôi không phân biệt được rốt cuộc đâu là hiện thực, đâu là mộng ảo nữa rồi, tôi cảm thấy không gian quanh mình đã hoàn toàn hỗn loạn, có phải độc tố vẫn chưa được lọc sạch hay không?”

Vương Quỳ nhìn Lư Tiểu Nguyệt, bước tới cầm lấy tay cô ta, an ủi: “Đây là hiện thực, cô sờ tay tôi đi, tôi thật sự đang tồn tại, căn phòng này là thật, chiếc cúc áo này cũng vậy.”

“Đúng, tôi nhớ ra rồi.” Lư Tiểu Nguyệt mở to mắt, nói. “Lúc đó tôi trốn trong bồn tắm, tôi muốn tỉnh lại nên buộc phải chết trong không gian đó, tôi nín thở, sau đó thấp thoáng nhìn thấy một người đàn ông. Ông ta bước tới vuốt má tôi rồi siết cổ tôi, muốn giết chết tôi. Trong lúc vùng vẫy, tôi vô tình túm được áo của người đó, dứt được một chiếc cúc áo, ông ta là thật ư? Không thể nào.”

“Người muốn giết cô chính là Hy Vọng mà cô nói ư?” Vương Quỳ vội hỏi.

“Không, không phải ông ấy, mới đầu tôi cũng tưởng vậy, nhưng Hy Vọng sẽ không bao giờ giết tôi đâu.” Lư Tiểu Nguyệt nói.

“Hy Vọng là ai vậy?”Vương Quỳ hỏi.

“Hy Vọng...”Ánh mắt Lư Tiểu Nguyệt hướng về phía góc phòng. “Hy Vọng chính là người tốt bụng đã trợ cấp cho tôi ăn học.”

“Thế người giết cô trong thế giới ảo đó là ai?” Vương Quỳ lại hỏi.

“Ông ấy... tôi không nhớ nữa, nhưng... nhưng... ông ấy trông rất giống sếp Chu, nên hễ thấy ông ta là tôi liền cảm thấy sợ hãi.” Lư Tiểu Nguyệt hốt hoảng nói rồi túm chặt tay Vương Quỳ. “Tôi sợ lắm, thật sự rất sợ.”

“Cô yên tâm đi, ở nơi này cô tuyệt đối được an toàn.” Vương Quỳ an ủi.

Ra khỏi bệnh viện,Vương Quỳ định về thẳng Sở Cảnh sát nhưng trên đường đi, trong đầu cô cứ miên man suy nghĩ về những lời của Lư Tiểu Nguyệt, cuối cùng cô đổi hướng, chạy thẳng ra ngoại ô... Nếu những gì Lư Tiểu Nguyệt nói là thật thì tại sao người nhà kia lại nói rằng cô ta từng đến mua cây Benladon? Lẽ nào họ nhận nhầm người? Và còn một điều khiến Vương Quỳ cảm thấy kì quái là tại sao Đinh Tiểu Tiểu lại xuất hiện ở ngôi biệt thự ngay sau tai nạn xe?

Liệu cái chết của Thôi Cách Cách có liên quan tới hắn không?

Ra tới ngoại ô, Vương Quỳ tìm đến nhà người trồng cây Benladon kia, phát hiện trong nhà không có người lớn, chỉ có cậu con trai mà cô đã gặp đang ngồi trên giường xem tivi. Thấy Vương Quỳ đi vào, cậu ta bèn bước xuống, hỏi: “Chị tìm ai ạ?”

“Tìm em.”Vương Quỳ khẽ mỉm cười, ngồi xuống cạnh cửa sổ, đặt túi trái cây mới mua xuống cái bàn bên cạnh rồi hỏi: “Em không nhớ chị à? Lần trước chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Cậu ta thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “A, chị là cảnh sát.”

“Trí nhớ tốt nhỉ!”Vương Quỳ xoa xoa đầu cậu ta, hỏi tiếp: “Em còn nhớ lần trước mình từng nói, có một chị từng đến chỗ em mua cây Benladon không? Em có thể kể chi tiết cho chị nghe không?”

“Em... không nhớ rõ.” Cậu nhóc cúi gằm xuống, đáp.

“Trẻ con mà nói dối thì không ngoan đâu.” Cô kiên nhẫn nói, đoạn nhìn về phía đôi giày cậu đang đi, nói tiếp: “Đôi giày thể thao đẹp quá, nhưng đôi giày đẹp thế phải phối cùng áo thể thao xịn thì mới xứng.”

Cậu bé nhìn đôi giày của mình, lại nhìn Vương Quỳ, mặt đầy vẻ ngơ ngác.

“Thế này đi, chỉ cần em chịu nói thật, chị hứa sẽ tặng em một bộ quần áo thể thao, em thấy thế nào?” Vương Quỳ nói.

“Em đã hứa là sẽ không nói.” Cậu nhóc vẫn không lung lay. Cô thoáng ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Em thích cầu thủ nào?”

“Kobe.” Cậu nhóc phấn khích đáp. “Anh ấy ngầu chết đi được.”

“Chị cho em biết một bí mật.” Cô ghé tới gần cậu nhóc, nói. “Bố chị cũng là fan ruột của Kobe, hơn nữa ông còn có một quả bóng rổ có chữ kí của anh ta, nếu em chịu nói, chị có thể suy nghĩ việc tặng em quả bóng ấy. Làm người đừng quá tham lam đấy nhé, một bộ quần áo thể thao cộng thêm quả bóng rổ có chữ kí của Kobe, hậu hĩnh lắm rồi đó.”

Vừa nghe đến đây, mắt cậu nhóc liền sáng rực lên, cậu phấn khích hỏi: “Thật không, thật không? Chị tặng em thật hả?”

“Chỉ cần em chịu nói ra sự thật.” Vương Quỳ hứa.

Cậu nhóc đắn đo một hồi,cuối cùng bấm bụng nói: “Thực ra chị đó không hề tới đây, mà có một chú cho em xem ảnh của chị ấy, bảo em nói như thế.”

“Đôi giày này cũng là người đó tặng hả?” Cô đoán.

“Vâng, là chú đó dẫn em đến tiệm bán đồ thể thao gần đây mua. Em chọn, chú ấy trả tiền.” Cậu nhóc đáp.

“Em có biết tên người đó không?” Vương Quỳ hỏi.

Cậu nhóc lắc đầu.

“Thế em có biết người đó làm nghề gì không?” Cô lại hỏi tiếp.

Cậu bé vẫn lắc đầu,nhưng sau đó lại nói: “A, em nhớ ra rồi, giữa chừng chú ấy nhận được một cuộc điện thoại, hình như nói là đang điều tra vụ án gì đó, em nghe không rõ.”

“Em có thể miêu tả ngoại hình của người đó cho chị không?” Vương Quỳ chau mày, hỏi.

“Dáng người cao gầy,có rất nhiều tóc bạc.” Cậu nhóc vừa nhớ lại vừa miêu tả. “Lúc đó chú ấy mặc thường phục, mang kính đen, trên người có mùi thuốc lá. Đúng rồi, di động mà chú ấy dùng là máy Nokia đời cũ.”

Vương Quỳ im bặt, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Thằng bé nhìn cô, hơi lo lắng, hỏi: “Chị ơi, chị không sao chứ?”

“Chị không sao.” Vương Quỳ đứng dậy, nói. “Chị phải đi đây, em cứ yên tâm, chờ vài ngày nữa em sẽ nhận được cả áo lẫn bóng, chị nói lời giữ lời.”

Khi Vương Quỳ bước ra khỏi cửa, cậu nhóc vẫn đứng ở cửa nhà, hỏi: “Chị, chú ấy là người xấu ư?”

“Không phải.”Vương Quỳ đáp. “Chú ấy là người tốt.”

Trên đường quay về nội thành, trong lòng Vương Quỳ ngổn ngang cảm xúc, thực ra khi cậu nhóc miêu tả người đó, cô đã đoán ra đối phương là ai, nhưng tại sao lại là ông ấy chứ? Rốt cuộc ông ấy có liên quan gì đến vụ án này? Và cớ sao lại tạo chứng cứ giả vu cáo Lư Tiểu Nguyệt?

Vương Quỳ nghĩ nát óc vẫn không hiểu. Khi về đến Sở Cảnh sát thì đã là sáu giờ chiều, trong văn phòng chẳng còn ai ngoài Khương Bằng. Thấy Vương Quỳ bước vào, anh ta vội đi tới, hỏi: “Sao em còn mặc đồng phục, mau thay đồ đi.”

“Thay đồ làm gì?” Vương Quỳ thắc mắc.

“Em quên rồi à,hôm nay sếp Chu mời chúng ta ăn cơm.” Khương Bằng giải thích. “Ồ, anh quên mất, em là ma mới. Tổ chúng ta mỗi lần phá được án, sếp Chu đều khao mọi người một chầu no nê.”

“Nhưng vụ án...” Vương Quỳ định nói gì đó nhưng lại bị Khương Bằng ngắt lời: “Đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng nói gì nữa, tối nay đừng nhắc đến những chuyện liên quan đến vụ án, em mau thay đồ đi, bọn sếp Chu đã qua đó hết rồi, chỉ còn đợi hai chúng ta thôi đấy.”

Thay đồ xong, Vương Quỳ cùng Khương Bằng đến một quán bar cách Sở Cảnh sát không xa. Khi vào bên trong, các thành viên trong tổ đều đã bắt đầu uống rượu. Vương Quỳ ngồi xuống cùng bọn họ, ngó quanh quất một hồi, không thấy Chu Hạo đâu, bèn hỏi: “Sếp Chu đâu?”

“Đi toilet rồi, chốc nữa ra ngay.” Một người đáp.

Khương Bằng bắt đầu cùng mấy người kia thi uống rượu, Vương Quỳ ngồi trong góc, đầu óc vẫn nghĩ về vụ án, hoàn toàn chẳng còn tâm trí nào cười đùa với họ. Vài phút sau, Chu Hạo từ đằng xa đi tới. Hôm nay ông cũng mặc thường phục, trông trẻ hẳn ra, cũng bớt đi vẻ uy nghiêm thường ngày, nhưng khi ông tới gần, Vương Quỳ vô tình nhìn thấy phần dưới chiếc áo ông đang mặc thiếu một chiếc cúc áo...

Buổi tụ tập kéo dài đến hơn mười giờ. Lúc sắp ăn xong, Vương Quỳ ngồi xuống cạnh Chu Hạo, chỉ vào chiếc áo ông đang mặc, nói: “Sếp Chu, áo của sếp... rơi mất một chiếc cúc rồi.” Lúc này Chu Hạo đã ngà ngà say, ông cúi đầu nhìn áo mình rồi ngẩng lên nhìn Vương Quỳ, không nói gì cả nhưng trong ánh mắt đã nhuốm vài phần lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play