Sự việc đang phát triển theo hướng vượt ngoài khả năng dự đoán...
Kể từ hôm Đinh Tiểu Tiểu quyết định giết người, mọi thứ đều trở nên mất kiểm soát. Hắn tựa như đang lạc giữa chốn rừng sâu núi thẳm, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể tìm ra con đường an toàn để thoát khỏi đó, nên hắn càng lúc càng lún sâu, càng lúc càng đi lệch hướng, mặc cho vận mệnh đùa bỡn, hắn không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Buổi trưa, tivi đưa tin về vụ tai nạn trên cầu Cốc Phong tối qua, nữ biên tập viên nói: Khoảng hai mươi hai giờ ba mươi lăm phút tối qua, một chiếc xe Audi màu đen sau khi chạy lên cầu Cốc Phong đột nhiên bị mất lái, đâm gãy lan can rồi rơi xuống biển, đội cứu hộ đã làm việc cả đêm, chiếc xe Audi cuối cùng đã được trục vớt lên nhưng vẫn chưa rõ sự sống chết của chủ xe. Mười một giờ sáng nay, đài truyền hình đã liên hệ được với cảnh sát, chứng thực rằng chủ xe Audi là người trong thành phố, đồng thời cũng chính là tên tội phạm giết người đang bị cảnh sát truy nã.
Đinh Tiểu Tiểu đã thàn hcông giết chết chính mình. Để không lộ sơ hở, hắn đến sạp báo mua một chiếc sim điện thoại mới, đồng thời rời khỏi nhà Trần Ngôn, trốn trong một ngôi nhà cũ nằm ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà này đã lâu rồi không có người ở, ngoài vườn mọc đầy cỏ dại, rác rưởi chất đống, sàn nhà bám đầy bụi bặm, bốn góc tường chăng đầy mạng nhện, lúc này chỉ có một con nhện to bằng ngón tay cái đang bò trên cái mạng, lặng lẽ theo dõi mọi chuyện diễn ra trong phòng.
Trong phòng, Đinh Tiểu Tiểu đang ngồi tựa lưng vào thành giường, nhìn trân trân vào cái vòng tay mà mình nhặt được trong biệt thự.
Vòng tay bằng bạc, bên trên có những cái móc nối với nhau, phía cuối có đính một viên đá quý hình trái tim màu xanh. Viên đá óng ánh sáng ngời dưới ánh mặt trời, đẹp đến mê hồn. Tại sao hắn lại nhặt nó về? Đương nhiên không phải vì tiền. Đêm qua khi nhìn thấy Thôi Cách Cách chết cóng trong tủ lạnh, Đinh Tiểu Tiểu vừa căng thẳng vừa sợ hãi, vội vã bỏ đi, nhưng vừa liếc thấy cái vòng này, hắn liền cảm thấy rất đỗi quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu đó rồi, bèn tiện tay nhặt lên. Và giờ đây, cuối cùng hắn đã nhớ ra.
Đó là một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, hắn đang nằm ngủ dưới gốc cây ngoài vườn, bỗng tiếng đồ đạc rơi vang lên inh ỏi, đánh thức hắn dậy. Hắn dụi dụi mắt, trèo xuống khỏi ghế tựa, đi vào trong nhà. Bên trong, cha hắn đang cúi gằm, ngồi trên giường, máu tươi từ cánh tay nhỏ tong tỏng xuống sàn. Trên sàn nhà vương vãi những mảnh thủy tinh, chiếc đèn ngủ đẹp đẽ trên tủ đầu giường cũng vỡ tan tành, là do ông làm vỡ.
Còn mẹ hắn đứng ở góc phòng, nước mắt lưng tròng, thứ bà siết chặt trong tay là một cái vòng tay, giống y chang cái vòng này.
Lúc đó Đinh Tiểu Tiểu còn nhỏ, không hiểu tại sao cha mẹ lại cãi nhau. Sau này lớn hơn một chút, hắn mới biết rằng, hôm đó mẹ hắn phát hiện cái vòng này trong túi cha hắn liền sinh nghi, chạy đến chất vấn. Nếu cha hắn nói “cái này mua để tặng em” thì cũng chẳng có chuyện gì, ai ngờ ông lại chỉ im lặng trước những lời chất vấn của vợ. Thế là mẹ hắn càng giận sôi máu, càng làm ầm lên, cha hắn không chịu nổi sự gây vô cớ của vợ, cuối cùng trút giận vào chiếc đèn bàn.
Đến giờ Đinh Tiểu Tiểu cũng chẳng biết cha hắn muốn tặng cái vòng tay đó cho ai, sau đó mẹ hắn đã ném nó ra ngoài cửa sổ. Đinh Tiểu Tiểu thấy tiếc bèn ra vườn tìm nhặt lại. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt Đinh Tiểu Tiểu đã tốt nghiệp cấp một, cấp hai, cấp ba, thi đỗ đại học, và sau đó là gặp gỡ Trần Ngôn, người con gái mà hắn đem lòng yêu da diết.
Vào ngày sinh nhật đầu tiên của Trần Ngôn kể từ khi hai người quen nhau, Đinh Tiểu Tiểu lục trong ngăn kéo ra cái vòng tay này và đem tặng cho cô. Trần Ngôn thích lắm, có một dạo đã đeo nó suốt. Đến sinh nhật năm sau, Đinh Tiểu Tiểu đã mua cho cô cái khác đẹp hơn bằng sinh hoạt phí dành dụm suốt mấy tháng trời, và nó đã thay thế cái vòng đính ngọc bích này.
Không ngờ, giờ đây lại xuất hiện một cái vòng giống hệt với cái mà hắn đã tặng Trần Ngôn vào nhiều năm trước, thậm chí đến chữ “love” khắc trên viên ngọc cũng giống nhau như đúc. Nó không những gợi lên những hồi ức tuổi thơ của Đinh Tiểu Tiểu, mà còn khiến hắn trở nên hoang mang... Cái vòng tay này rốt cuộc có phải là của Trần Ngôn không? Nếu phải, tại sao nó lại xuất hiện trong biệt thự của Thôi Cách Cách? Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Đinh Tiểu Tiểu càng lúc càng cảm thấy bóng người thần bí xuất hiện trong phòng khách rất đỗi quen thuộc. Tuy động tác của cô ta rất khoa trương nhưng hắn lại có cảm giác như đã gặp ở đâu đó rồi. Giờ ngồi ngẫm lại, cảm giác ấy càng lúc càng mạnh mẽ, cộng thêm cái vòng tay quen thuộc này khiến hắn không thể không nảy sinh nghi ngờ, lẽ nào Trần Ngôn vẫn còn sống?
Không thể nào. Nếu cô còn sống, tại sao lại không về nhà, cớ sao không tìm Đinh Tiểu Tiểu? Nhưng nếu cô đã chết rồi, vì sao Lâm Lợi Lợi lại nói từng gặp cô sau ngày cô chết không lâu? Sao cô gái thần bí xuất hiện ở biệt thự của Thôi Cách Cách trông lại quen thuộc đến thế? Và còn cái vòng tay này nữa, tại sao lại xuất hiện sau bấy nhiêu năm?
Mọi việc rốt cuộc là thế nào?
Quá nhiều câu hỏi không lời đáp cứ quẩn quanh trong đầu Đinh Tiểu Tiểu.
Sự việc phát triển theo chiều hướng khiến vấn đề Trần Ngôn còn sống hay đã chết bỗng chốc trở thành bước ngoặt đầy kịch tính, cảnh sát đến nay cũng chưa tìm thấy xác cô ấy ở Cốc Hải, điều đó chứng tỏ cái gì?
Đinh Tiểu Tiểu đưa ra một giả thiết: Đoạn clip “Nàng tiên cá Cốc Hải” đang lưu truyền trên mạng kia quả thực đã quay được quá trình Trần Ngôn nhảy xuống biển, nhưng không có đoạn sau, cũng có nghĩa dù Trần Ngôn nhảy từ cầu Cốc Phong xuống, cũng sẽ có n khả năng có thể xảy ra, chẳng hạn như cô được chiếc thuyền nào đó đi ngang qua cứu lên, hoặc bị sóng đánh dạt vào bờ, hoặc cô gái nhảy cầu đó chỉ hao hao giống Trần Ngôn thôi, thật ra đó không phải là cô ấy, vì dẫu sao đoạn clip được quay bởi điện thoại di động nên cũng không rõ ràng.
Căn cứ theo những khả năng ấy, Trần Ngôn có thể vẫn còn sống!
Tiếp tục đặt ra giả thiết dựa trên tình huống đó, Trần Ngôn mà Lâm Lợi Lợi gặp đêm đó chẳng phải ma quỷ gì, mà là một người còn sống sờ sờ. Sở dĩ Trần Ngôn che mặt mình là bởi gương mặt bị hủy hoại khi nhảy từ trên cầu xuống, hoặc do cuộc phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, khiến khuôn mặt cô trở nên cực kỳ khó coi, nên cô mới không muốn người khác nhìn thấy nó. Nhưng tại sao Trần Ngôn lại không lộ diện cơ chứ? Lẽ nào sau khi thoát chết, cô đã có một suy nghĩ khác về sinh mạng? Có khi nào cô cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp lại Đinh Tiểu Tiểu nữa, cũng không muốn gặp tất cả những người quen biết? Ngoài ra, cái chết của Lữ Tân là một cú đả kích lớn đối với cô, đồng thời cô cũng hiểu rõ với dung mạo hiện tại của mình, dẫu có xuống âm tào địa phủ, Lữ Tân cũng chẳng thể nào chấp nhận, nhưng lại sợ Lữ Tân cô đơn, thế là cô sắp đặt một vụ mưu sát, giết chết Thôi Cách Cách, người mà Lữ Tân yêu nhất, để cô ta xuống âm phủ bầu bạn với gã.
Kế hoạch mưu sát của Trần Ngôn đã thành công mỹ mãn, nào ngờ trước khi rời khỏi biệt thự, cô lại bất cẩn đánh rơi chiếc vòng trên cổ tay...
Nếu những giả thiết này là thật thì thật may mắn là Đinh Tiểu Tiểu đã không lập tức bỏ đi khi trông thấy Thôi Cách Cách bị nhốt vào tủ lạnh, bằng không hắn đã không có cơ hội nhặt được cái vòng tay, vật chứng minh Trần Ngôn vẫn còn sống và mang nó đi khỏi hiện trường vụ án. Nếu nó rơi vào tay cảnh sát, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nhưng, hiện tại Trần Ngôn đang ở đâu? Sau khi giết Thôi Cách Cách, cô ấy còn dự định nào nữa không? Nghĩ đến đây, Đinh Tiểu Tiểu vô thức siết chặt cái vòng trong tay. Hắn phát hiện bây giờ mọi vấn đề của bản thân đều không còn quan trọng nữa, việc tìm ra hung thủ để rửa sạch tội danh cho mình hay truy ra kẻ chủ mưu đằng sau, tất cả đều không quan trọng bằng Trần Ngôn. Nếu cô thật sự còn sống, hắn nguyện gánh hết mọi tội danh thay cô, chỉ cần cô còn sống, chỉ cần còn cơ hội gặp lại cô, những thứ khác đều không quan trọng...
Có những lúc, tình yêu quả thực khó mà giải thích bằng những lí lẽ thông thường.
Đêm đã buông xuống...
Đinh Tiểu Tiểu cất cái vòng tay, đi đến trước cửa sổ ngắm nhìn đám cỏ dại cao cỡ nửa người trong vườn, sực nhớ ra một chuyện. Tối qua trước khi đến biệt thự, hắn có ghé qua tiệm mát xa, nhờ má mì gửi một mẩu giấy nhắn cho Lâm Lợi Lợi, trên đó ghi là: “Tối mai anh sẽ đến gặp em, nhớ đợi anh.”
Nhìn đồng hồ, vừa đúng chín giờ. Đinh Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, thay bộ quần áo khác rồi ra cửa gọi taxi đến tiệm mát xa. Bước vào tiệm, không thấy má mì đâu, chỉ có Lâm Lợi Lợi đang ngồi trước quầy chơi game. Vừa thấy Đinh Tiểu Tiểu, cô sửng sốt hỏi: “Anh... anh vẫn còn sống ư?”
Ý Lâm Lợi Lợi muốn hỏi vụ tai nạn xe mất lái lao từ trên cầu Cốc Phong xuống biển, xem ra cô cũng đã xem bản tin đó. Đinh Tiểu Tiểu đáp: “Vào trong phòng rồi nói.”
Hai người đi vào một căn phòng kế bên quầy, Đinh Tiểu Tiểu giải thích đầu đuôi vụ tai nạn cho Lâm Lợi Lợi nghe, cô đã lờ mờ hiểu ra. Nghe xong, cô chau mày, nói: “Người giàu các anh đúng là rắc rối.”
“Anh không phải người giàu, nhiều nhất cũng chỉ là trọc phú thôi.” Đinh Tiểu Tiểu nói đùa.
Lâm Lợi Lợi cười lấy lệ rồi hỏi: “Anh để lại giấy nhắn em đợi anh, là có chuyện gì?”
“Cũng chẳng có gì.” Hắn ôm lấy cô, nói. “Anh chỉ muốn hỏi vụ gọi hồn tối hôm đó.”
Nghe xong, sắc mặt Lâm Lợi Lợi liền trở nên khó coi, toàn thân cũng run lẩy bẩy, nói: “Chuyện tối hôm đó kì dị lắm, thực ra em cũng chẳng biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, em và anh vốn ngồi đối diện nhau, nhưng sau đó em cảm thấy hình như mình đã ngủ thiếp đi, còn mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.”
“Giấc mơ gì?”Đinh Tiểu Tiểu hỏi.
“Em mơ thấy một hồn ma đi về phía mình, nó nhập vào cơ thể, khống chế nhất cử nhất động của em, tức là trong mơ em không phải là em nữa, nhưng em vẫn có suy nghĩ của riêng mình, tuy thế em không sao kiểm soát được những suy nghĩ đó, nói chung là giấc mơ đó kì quái lắm.” Lâm Lợi Lợi lo sợ nói, nhích một chút về phía Đinh Tiểu Tiểu rồi tiếp tục: “Chưa hết, em còn mơ thấy mình giết người. Trong mơ, hình như em đã đến một ngôi nhà rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng được, hình như em đang nhảy múa gì đó, điệu múa đó cũng quái dị lắm, sau đó em nhốt một cô gái vào trong tủ lạnh...”
“Cái gì?”Đinh Tiểu Tiểu nhìn Lâm Lợi Lợi, ngỡ ngàng hỏi. “Em xác định đó là mơ sao?”
“Đương nhiên là mơ rồi.” Cô căng thẳng giải thích. “Em sợ hết hồn, giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra thì phát hiện xung quanh tối om, em xuống giường mò mẫm mãi mới bật được công tắc đèn. Lúc cả căn phòng bừng sáng, em ngây người luôn, anh đoán xem em đã ở đâu?”
Dường như Lâm Lợi Lợi cố ý kể lại bằng một giọng run run, giọng nói đó khiến Đinh Tiểu Tiểu sởn hết gai óc. Hắn buông cô ra, cầm chai nước suối bên cạnh lên, tu một ngụm to rồi hỏi: “Em ở đâu?”
“Một căn phòng lạ lẫm, trong phòng rất bừa bộn, trên sàn nhà có một hình người được vẽ bằng phấn trắng, hơn nữa xung quanh đều bị phong tỏa, trong không khí còn lan tỏa một mùi hôi thối. Em chưa từng đến căn phòng đó, cũng không biết mình đến đó bằng cách nào. Trong phòng cũng chẳng có ai, hình như bị bỏ hoang. Khi em rời khỏi đó, đã tiện tay lấy một bức hình lồng trong khung ảnh đặt ở phòng khách.” Nói rồi cô giở nệm lên, lấy ra một tấm ảnh đưa cho Đinh Tiểu Tiểu. “Căn phòng đó chắc là nhà của người này...”
Hắn nhận lấy tấm ảnh.Đó là một bức ảnh nhỏ chụp một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu trắng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, dường như rất vui vẻ. Sự xuất hiện của bức ảnh càng khiến Đinh Tiểu Tiểu cảm thấy sợ hãi, mồ hôi trên mặt túa ra như tắm, đồng thời cảnh tượng lễ gọi hồn lại lần nữa hiện lên trong đầu. Khi đó Lâm Lợi Lợi bỗng dưng trợn mắt vẻ rất hung dữ, bật ra từng chữ, từng chữ một: “Tao - là - Lữ - Tân...”
Người trong bức ảnh,chính là Lữ Tân.
Lâm Lợi Lợi thấy Đinh Tiểu Tiểu căng thẳng, bèn chỉ vào tấm ảnh, hỏi: “Anh biết người này à?”
“Em cũng biết hắn đó.” Đinh Tiểu Tiểu trả lại tấm ảnh cho cô, nói. “Hắn chính là tên Lữ Tân mà anh đã từng nhắc đến.”
“Lữ Tân?” Lâm Lợi Lợi ngẫm nghĩ một hồi, chợt kêu lên: “A, em nhớ ra rồi, chính anh chàng mà Trần Ngôn thích đúng không? Hắn... hắn không phải đã...”
Đinh Tiểu Tiểu gật đầu một cách cứng nhắc. “Hắn chết rồi, cũng vì hắn mà anh mới bị người ta vu oan.”
“Nhưng... nhưng sao em lại đến nhà hắn được?” Lâm Lợi Lợi thắc mắc.
“Em không những từng đến nhà hắn, mà cái hôm gọi hồn em còn tự xưng mình là Lữ Tân, nói lên đây tìm anh báo thù nữa.” Đinh Tiểu Tiểu thở dài.
“Chẳng lẽ trên đời này thật sự có hồn ma sao?”
Lâm Lợi Lợi vứt tấm ảnh vào thùng rác, ghê tởm nói: “Đây là đồ của người chết, thật xúi quẩy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT