Tôi tựa đầu lên cửa sổ thủy tinh, nhìn cảnh quan bên ngoài. Bầu trời xanh xám, mưa lất phất rơi. Trên giọt nước phản chiếu ánh đèn neon, người đi đường bắt đầu mặc thêm áo khoác ngoài. Mùa đông dần đến rồi.
Tôi ngửa đầu thở dài một hơi. Sau hôm Gero cầu hôn ấy, anh cho tôi một tuần suy nghĩ. Thời gian đã qua phân nửa, nhưng trong đầu tôi vẫn chỉ là một mớ hỗn độn, không rõ ràng.
Có lẽ trời cao thương xót tôi, để tôi gặp được một người y như anh ấy. Có lẽ đã sai rồi, những tình cảm xưa giờ vốn phải dành cho Gero mới đúng. Nhưng chư thần nhận lầm người, mới khiến tôi và Dương Kiếm có chuyện như thế. Bây giờ là một khởi đầu mới? Hay là một cơ hội sửa chữa sai lầm đây?
Tôi khép hờ mắt cười khổ. Cả hai suy nghĩ này đều có khuynh hướng gả cho Gero. Thừa nhận đi, Dương Triều Tịch. Thật ra mày chỉ muốn đem anh ấy nhìn thành Dương Kiếm, sau đó yên tâm thoải mái mà sống.
Tôi nhìn đường cái, hoàng hôn đã bao phủ cả thành phố. Ánh sáng đèn xe hơi chiếu sáng một mảng phía trước, đột nhiên tôi trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở phố đối diện. Tôi bật ngồi dậy, không tin vào mắt mình. Tầng lầu quá cao, không thể thấy rõ. Tim tôi đập điên cuồng, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh đứng nơi đó. Ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ chỗ tôi. Tôi không mở đèn, trong phòng tối đen, nên hẳn anh không thể nhìn thấy tôi. Anh mặc áo khoác ngoài màu đen, đôi tay đút túi, khăn quàng cổ rủ xuống trước ngực, tóc đen, vóc người cao lớn.
Là Dương Kiếm.
Trước khi lý trí kịp lên tiếng, tôi đã chạy nhanh khỏi cửa phòng. Thang máy giống như một bệnh nhân bị ho suyễn, chậm rì rì di chuyển. Lòng tôi gấp đến độ muốn phát điên, đẩy nhanh cửa sắt của thang máy, chạy điên cuồng ra ngoài trước bao ánh mắt ngạc nhiên. Mưa to mãnh liệt rơi xuống đất, trời đen kịt, ánh đèn soi sáng hạt mưa trắng. Cuối thu lạnh thấu xương, người tôi nhanh chóng ướt đẫm. Tôi tựa như người thần kinh tìm trong các ngõ ngách của con đường. Không có. Không có!
Tôi đứng lại, tìm được thì sao? Mày đã thề vĩnh viễn không gặp lại anh ấy nữa. Nước mắt không thể không chế lăn dài xuống, hòa với giọt mưa, chảy dài trên khuôn mặt. Tim tôi đau nhói, đây là phản ứng khi bị bỏ rơi. Lúc còn bên nhau không biết quý trọng, để rồi thất vọng mới biết rằng, người đã vĩnh viễn ra đi.
Tôi bị cảm.
Guli hết sức vui mừng khi được nhàn nhã ngồi cạnh giường tôi. Xem tôi thử nhiệt kế. Cô ấy nói bộ dáng khi bệnh của tôi rất đáng yêu, nhu nhược như một con cún bị người ta vứt bỏ. Mặt đỏ au, mắt long lanh gợi tình. Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết đó là do nóng sốt, có điều không có hơi sức để nói.
Cửa phòng bệnh mở ra. Một bó bách hợp xuất hiện, sau đó là Gero. Guli nháy mắt với tôi, rồi viện cớ đi khỏi.
Gero cắm hoa vào bình ở cạnh cửa sổ. Nhìn cô y tá lấy nhiệt kế cho tôi. Miệng tôi rất khô, đôi môi như muốn rách ra. Gero rót một ly nước, đưa cho tôi: “Anh có thể hiểu rằng, em vì đào hôn mà giả bệnh không?”
Tôi bật cười một tiếng. Bờ môi nứt toác ra vài đường, chảy một ít máu. Tôi nhẹ giọng kêu đau: “A”.
Trước mặt bỗng tối sầm, đôi môi ướt át mềm mại. Gero cúi đầu từ từ hôn vết thương trên môi tôi. Vốn nhiệt độ đã cao rồi, bây giờ tim tôi dường như có một ngọn lửa bất diệt, thiêu thân thể tôi cháy khô.
Tôi hơi nghiêng đầu tránh môi Gero. Anh dùng trán tựa vào đầu tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Gả cho anh được không? Triều Tịch? Đừng từ chối anh”.
“Tôi…” Tôi mở miệng, phát hiện âm thanh mình rất nhỏ, hơn nữa còn có mùi tình dục. Tôi mất tự nhiên hắng giọng một cái, vừa định nói chuyện lại bị Gero hôn nữa. Một bàn tay anh đỡ sau đầu tôi, môi triền miên thì thào: “Triều Tịch. Em cũng muốn anh mà. Hãy thuận theo tâm tính của mình, đừng tổn thương anh, được không?”.
Đừng tổn thương anh, được không?
Cự ly quá gần, tôi có thể thấy rõ sự đau khổ trong mắt anh, không hề che giấu. Anh hình như rất sợ hãi đáp án của tôi. Tôi giơ tay lên, từ từ vuốt ve gương mặt anh.
Dương Kiếm. Dương Kiếm. Là anh đang yêu cầu em, đừng tổn thương anh nữa, đúng không?
Em làm sao có thể tàn nhẫn tổn thương anh?
Em làm sao có thể tổn thương anh?
“Triều Tịch…” Âm thanh của anh hơi run rẩy. Anh đang quỳ một chân trước giường bệnh của tôi, lấy ra từ túi một cái hộp nhỏ hình hoa hồng. Tôi biết bên trong chứa cái gì. Đôi mắt tôi nhuốm sương mù, tâm cũng mông lung mơ hồ theo.
“Gả cho anh, Triều Tịch”. Anh nắm tay tôi, từ từ đeo nhẫn vào ngón tay. Tôi không từ chối. Bi thương gần như muốn giết chết tôi, nhưng cái loại hạnh phúc khổng lồ này, không thể ngờ đã đem tôi hoàn toàn nhấn chìm. Đeo nhẫn xong, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nắm tay thành quyền, nghe chính mình nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT