Tên của ta là Khiếu Nguyệt Lão, vô
cùng vô cùng nổi danh, dẫn dắt nhân duyên con người vô cùng vô cùng tận tụy.
Có điều phạm sai lầm cũng là chuyện thường xuyên.
Hôm nay ta lại mắc sai lầm để
xảy ra một sự cố, ta đã không cẩn thận đem sợi tơ hồng của nữ tượng đất kết
lại trên thân của hai nam tượng đất. Kỳ thật một vợ hai chồng cũng không có gì
sai, cái sai chính là ở chỗ nữ tượng đất này sống ở năm 2000, còn hai nam
tượng đất này lại kém nàng ta những một ngàn năm. Nghĩ lại thật không hợp
lý.
Thế nhưng vì lòng hiếu kỳ của ta
lại bắt đầu “rục rịch” nên ta đã không gỡ hai sợi dây này xuống, bản thân ta
thực muốn biết nàng sẽ nói chuyện yêu đương với hai người nam nhân này bằng
cách nào. Khoảng cách giữa ba người bọn họ không phải là nhỏ.
Sau đó ba tượng đất này trở thành
tiêu điểm chú ý của ta, thỉnh thoảng ta lại nhìn trộm xuống nhân gian. Ta nhìn
thấy nữ tượng đất từ trẻ con lớn thành tiểu cô nương, lại từ tiểu cô nương
thành thiếu nữ, rồi lại từ thiếu nữ biến thành... đã chết?! Thật tức chết
mà!
Đúng là hoàn toàn ngoài ý muốn
của ta, một người chết thì làm sao còn có thể nói chuyện yêu đương được, điều
này khiến cho ta thực sự thất vọng, nghĩ đến từ giờ không còn ai diễn cho ta
xem nữa rồi.
Ta chán nản đi gặp phán quan hỏi
về linh hồn của nàng, thì được biết nàng lại bị quỷ sứ địa phủ – cái tên có
cùng danh khí nổi tiếng với ta “Sai lầm Đại vương” vạch sai tên, bắt nhầm linh
hồn.
Hắn hiện tại đang tìm thân xác
thích hợp giúp nàng để sửa chữa sai lầm, cố gắng bù đắp lại dương thọ chưa hết
của nàng. Thật trùng hợp là hắn lại an bài nàng ở bên cạnh hai nam tượng đất. Điều
này làm cho ta rất đắc ý, loạn một chút mà nhân duyên cũng có thể trở thành sự
thật, ta so với thần còn cao tay hơn…
Trở về nhìn lại ba tượng đất của
ta, đáng giận, trong đó một sợi dây bị chặt đứt. Ai ai ai? Là ai bất lịch sự,
không được sự đồng ý của ta đã làm loạn tượng đất! Ta mà biết là kẻ nào, ta sẽ
rút đi của hắn pháp lực năm trăm năm tu luyện.
“Ặc ặc á....!” Thanh âm vang tận
mây xanh, chân khí của ta bị rút đi năm trăm năm. Ngọc đế nói ta làm việc sai,
phải chịu phạt.
Thật ra, ta biết Tây Vương Mẫu đã
đến nguyệt môn, không thấy ta liền tự mình xem xét, chứng kiến “việc tốt của
ta” xong liền nói cho Ngọc đế biết. Ngọc đế không thể làm Vương Mẫu mất mặt,
mượn ta trút giận, hừ, ta xem hắn tiểu nhân đắc chí đến lúc nào.
Ta cảm thấy thật sự đáng tiếc, vốn
đang muốn nhìn ba người bọn họ yêu thương kì quái thế nào, lại bị Vương Mẫu làm
thành như vậy chẳng còn gì nữa. Nhưng ta vẫn còn rất hứng thú với chuyện
này.
Ta ném ba tượng đất này sang một
bên, ta lại tìm thêm ba tượng đất khác, cố ý cột lên ba sợi tơ hồng, ra sức,
ra sức, buộc chặt lại lần nữa.
Haizzzzzz, thiếu chút nữa đã quên
mất tượng đất bị chặt đứt dây tơ hồng kia rồi, còn phải tìm cho hắn nữ tượng
đất khác nữa chứ.
Aizzz… ta thật sự rất vội, nhìn qua
người nam tượng đất này, trên lưng có khắc hai chữ: Phẩm Nguyệt.
Ồ, thật sự là một cái tên rất hay,
nó làm ta nghĩ đến ăn bánh Trung thu ha ha…
PN2 – Về quan hệ của Hình
Thất và Vũ Điệp
Ta từ nhỏ không có mẹ, chỉ có một
người cha cũng đồng thời là thầy dạy dỗ ta. Ông dạy ta biết rất nhiều điều,
ông nói nam nhi chí tại bốn phương, nam tử hán chân chính có thể không quan tam
đến sinh tử, nhưng nhất định phải có khí khái. Cha nói ta từ nhỏ làm việc kỹ
lưỡng, lại thích đọc sách, tương lai chính là trụ cột của quốc gia. Ông đã ôm
hy vọng rất lớn ở ta.
Năm ta chín tuổi, cha sinh bệnh qua
đời, thúc phụ thấy ta tuổi còn nhỏ, liền chiếm toàn bộ tài sản, còn bán ta cho
phú hộ Trương trong thôn. Phú hộ Trương là một lão nhân gầy gò hơn năm mươi
tuổi, thường xuyên đến nhà ta tỉ thí cờ, tuy rằng ta không thích lão, nhưng
cũng coi như là người quen.
Vào phủ được một ngày, lão liền
bày một bàn thức ăn ngon trước mặt ta, nói muốn tâm sự với ta về cha. Ta nghĩ
bọn họ đã từng nhiều năm là bạn đánh cờ, đối với việc cha ta qua đời lão không
nhiều thì ít cũng có chút thương cảm nên không nghi ngờ gì. Đó là ta lần đầu
tiên uống rượu.
Đến khi cảm thấy cơ thể đau nhức
tỉnh lại thì đã là ở trên giường, phú hộ Trương đang không ngừng nhét hạ thân
hắn vào thân thể ta, vô cùng ghê tởm cũng vô cùng đau đớn, ta phản kháng kịch
liệt, đáng tiếc lúc đó ta còn nhỏ lại uống rượu, khí lực căn bản không chống
lại được. Từ lúc đó trở đi ta không còn chạm vào rượu nữa.
Ta không muốn ở cùng với loại lão
nhân ghê tởm này cho nên đã chạy trốn. Nhưng sau hai ngày đói bụng, ta vẫn bị
bắt trở về. Từ đó trở đi trên người ta lúc nào cũng giăng đầy xích sắt, bị khóa
nhốt trong phòng không khác gì một con chó.
Cứ đến đêm khuya, lão nhân kia lại
trở lại áp lên người ta. Mẹ nó chứ, hắn thấy vui nhưng ta chỉ thấy ghê tởm. Ta
đã nghĩ đến tất cả các loại biện pháp, nhưng vẫn không có cách nào trốn thoát,
lúc đó ta vô cùng tuyệt vọng.
Phụ thân từng nói, danh tiết của
một người so với tính mạng còn cao quý hơn gấp bội phần, nhưng giờ đây, ngay
cả tư cách làm người ta cũng đã đánh mất, so với chó cũng không bằng, thậm chí
cả mạng sống này cũng không phải của ta. Ta tuyệt thực, cắt mạch máu, cái gì
có thể thử đều thử qua. Ta muốn cuộc đời của ta cứ như vậy mà kết thúc đi…
Một năm sau, ta lại bị hiến cho Lý
tri phủ. Hắn và lão nhân kia giống nhau, chỉ biết làm cùng một chuyện đối với
ta, ngoài ra còn rất thích quất ta. Trên người ta có vô số vết sẹo, to có, nhỏ
cũng có, trong đó phần lớn là do hắn ban tặng.
Nhưng tỳ nữ nhà bếp lại đối xử với
ta vô cùng tử tế. Có lẽ bởi vì từ nhỏ ta không có mẹ nên ta cũng rất ỷ
lại nàng, trong lòng coi nàng như thân nhân của mình.
Nàng là người duy nhất trong phủ
đối đãi với ta thật lòng, thậm chí còn giúp ta chạy trốn khỏi nơi đó. Sau khi
kế hoạch thất bại, ta không còn gặp lại nàng nữa. Về sau biết được, nàng đã
chết, vì ta mà chết.
Khi đó ta không còn phát sinh cảm
tình với ai nữa, cũng không để ai ở trong lòng, ta sợ chuyện xưa tái diễn, ta
sẽ không thể chịu nổi. Có điều Lý tri phủ này lại cho phép ta đọc sách, vùi
đầu vào sách vở ta quên tất cả những chuyện đã diễn ra với bản thân, chỉ nhớ rõ
cha, nhớ rõ quãng thời gian trước lúc chín tuổi.
Hai năm sau, ta lại ly khai nơi đó,
vào phủ Thân vương, ở đó ta gặp càng nhiều những kẻ muốn làm chuyện đó với ta.
Mỗi ngày ta chỉ cần mở rộng đùi, những cái khác cũng không cần làm gì nữa,
giống như một tên phế nhân vậy. Cũng trong thời gian này, ta gặp được Liễu Vũ
Điệp, không, khi đó tên nàng là Triệu Tiểu Lan.
Triệu Tiểu Lan là đứa ở trong vương
phủ, nhỏ hơn ta ba tuổi, năm chín tuổi nàng gặp phải biến cố giống như ta.
Chín tuổi nàng bị Vương gia phá trinh, bị chính tay cha nàng dâng lên. Chỉ
riêng điểm ấy, ta cảm thấy so với nàng ta may mắn hơn nhiều, ít nhất cha ta
tuyệt không bao giờ hành động như vậy. Từ đó ta bắt đầu để ý nàng.
Một ngày nọ tâm tình của Vương gia
đặc biệt tốt, liền tìm ta cùng Triệu Tiểu Lan tới, lệnh cho hai chúng ta ở
trước mặt hắn phải làm tình đủ loại tư thế. Nàng chính là nữ nhân đầu tiên của
ta, có lẽ nên nói là một nữ hài thì chính xác hơn.
Trên mặt nàng không có chút biểu
cảm gì, chỉ tùy ý thuận theo ta. Có lẽ vì nàng là nữ nhân, lại khiến ta nhớ
đến nữ tỳ trong nhà Lý tri phủ, cho nên động tác của ta vô cùng ôn nhu. Vương
gia thấy hưng phấn, liền ôm lấy ta từ phía sau lưng, càng không ngừng co rút hạ
thân. Khi đó ta cảm giác mình với Triệu Tiểu Lan không có gì khác biệt, chỉ
khác phần thân dưới nhiều ít thịt hơn mà thôi, ta cũng chỉ là nữ nhân.
Ngày hôm sau ta nghe được tiếng
khóc tại hậu viện mới biết được nàng không phải là không có cảm giác, chỉ là
giả vờ kiên cường mà thôi. Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ta đã
đi qua ôm lấy nàng. Nàng bị hù sợ, sau lại thấy là ta, vẫn không nhúc nhích mà
dựa vào trong lòng ta, khóc đến nước mắt nước mũi bay loạn.
Đến khi bình tĩnh trở lại, nàng nói
ta là người đầu tiên nhẹ nhàng với thân thể nàng như vậy, nàng thực cảm tạ.
Đúng là châm chọc, nàng lại có thể cám tạ ta – người đã lên giường với nàng ư.
Về sau thường xuyên gặp nàng, ta mới biết nữ nhân ngoài mặt kiên cường kia, kì thật
vô cùng yếu đuối, nhu nhược, rất dễ rơi nước mắt. Ta năm nay mới mười hai tuổi,
với một cô gái chín tuổi, lại coi đó là một người đàn bà, có lẽ tâm lý
của ta cũng có chút không bình thường.
Ở vương phủ bốn năm, ta dùng hết
thủ đoạn mua vui cho Vương gia, ta không muốn sống như vậy cả đời, ta muốn
trốn. Ta với Triệu Tiểu Lan lên giường cũng nhiều lần hơn, dần dần thân
nhau. Ta dạy nàng đọc sách viết chữ, dạy nàng đạo lí đối nhân xử thế.
Một mình ta không thể trốn thoát,
ta muốn tìm người giúp đỡ. Ta suy nghĩ lựa chọn có nên uy hiếp nàng hay không.
Kế hoạch chuẩn bị chu đáo, chúng ta quả nhiên thuận lợi trốn ra khỏi vương
phủ. Trước khi chia tay, nàng khóc cầu xin ta nếu như có thể gặp lại, muốn ta
cưới nàng, hơn nữa sẽ mãi mãi không rời, bởi vì hạnh phúc của nàng cũng chỉ
có ở trên người của ta.
Ta không có ý kiến gì, không có
nàng ta cũng không thể trốn thoát, dù sao hai người chúng ta đều đã vấy bẩn
không nên đi làm bẩn thêm người khác nữa, thật sự hợp lại cùng một chỗ cũng
không có gì không tốt. Cho nên ta phát ra lời thề.
Ta may mắn được gặp tứ hoàng tử,
đời này ta chưa từng cảm kích người nào, nhưng ân tình của ngài ta cũng vĩnh
viễn không quên. Sau khi ta giết chết Trương phú hộ, Lý tri phủ, thậm chí cả
Vương gia, ngài cũng đều thay ta sắp xếp, toàn bộ kí ức dơ bẩn đều đã được ta
dọn dẹp sách sẽ, chỉ trừ Triệu Tiểu Lan, nàng giống như chưa từng tồn tại, bặt
vô âm tín.
Theo thời gian trôi qua, ta cũng
dần dần quên nàng cùng quá khứ kia. Ta chỉ một lòng trợ giúp tứ hoàng tử tranh
đoạt vương vị, những chuyện đã qua khiến ta tuyệt không hề tin tưởng bất kỳ
kẻ nào, cho nên chỉ cần có lợi cho ngài, bất luận là giết người phóng hỏa, thậm
chí là bán đứng thân thể, ta đều cũng tự nguyện làm. Ta không muốn bẩn tay
ngài, nếu phải chịu vấy bẩn chỉ cần một kẻ như ta là đủ rồi.
Mười năm sau, Triệu Tiểu Lan lại ra
hiện tại trước mắt ta, nhìn qua vẫn nhỏ xinh nhu nhược, giống như mười năm
trước. Nàng bây giờ đã đổi tên thành Vũ Điệp, cũng như ta bây giờ tên là Hình
Thất. Nàng thậm chí cả tuổi cũng sửa lại, rõ ràng đã thành lão bà hai mươi ba
tuổi, lại cứ nói mình mới mười sáu, thật không biết là dùng để lừa ai, dù có
thay tên đổi họ thành người khác thì vẫn chính là nàng ta. Không phải sao?
Nàng nói rốt cục lại gặp được ta,
thật tốt, lại nhắc nhở ta nhớ lại lời hẹn thề năm xưa. Ta vốn định hủy thệ, dù
sao ta cũng đã hủy không biết bao nhiêu cái rồi, nhưng nghĩ lại, nếu không có
nàng giúp đỡ liệu ta có được ngày hôm nay không. Nghĩ vậy ta liền lấy nàng
vào cửa, như vậy ta với nàng coi như không ai nợ ai hết.
Cho tới bây giờ ta cũng không phải
là người có ham muốn chuyện giường chiếu. Thê tử duy nhất ta cũng mới chỉ ngủ
qua vài lần, tinh lực của ta đều dùng để tranh đoạt vương vị giúp tứ hoàng tử.
Nhưng Vũ Điệp thì khác, nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, vì vậy thân thể của
nàng đối với ta đã thành ấn tượng quá sâu sắc.
Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng
nghĩ tới chuyện làm vợ chồng hữu danh vô thực với nàng, cho nên hai ngày sau
ta vào phòng của nàng, ta phát hiện chỉ sau một đêm mà nàng đã thay đổi quá
khác biệt, nàng trở nên hoạt bát vui tươi, không hề khóc khóc lóc sướt mướt
suốt ngày, ngay cả mọi chuyện đã qua cũng đều quên hết. Thậm chí ta còn sản
sinh loại cảm giác khác lạ với nàng, ta không biết đó là loại cảm tình gì nữa.
Mãi đến khi tứ hoàng tử nhìn thấy
nàng, trong mắt hiện lên sát khí khiến cho ta sợ hãi, ta sợ mất đi nàng. Khi đó
ta rốt cuộc cũng biết, nàng đã kiến tâm ta động rồi. Nếu nàng vẫn là Triệu
Tiểu Lan mười năm trước, ta nghĩ ta vẫn có thể cố gắng giữ tâm trạng bình
thường. Dù sao đoạn kí ức kia mỗi lần nhớ lại đều vô cùng kinh hãi, gây ra cảm
giác ghê tởm trầm trọng đối với ta.
Có điều nàng đã quên, mọi chuyện
quan trọng đều không nhớ rõ, ta nhận rõ rằng nàng đã ngự trị trong lòng ta,
ta rốt cuộc nhận ra ta đã yêu nàng. Có lẽ trong lòng nàng, ta hiện tại chỉ là
một người xa lạ, nhưng ta sẽ khiến nàng một lần nữa lại dựa vào trong lòng ta,
sau đó chính miệng nói ra rằng nàng yêu ta.
Ta vô cùng tin tưởng sẽ có ngày đó.
PN3 – Về quan hệ của Vũ Điệp và
Cương thi, Hùng tiên sinh
Trong tổ chức “Phi Tiên” mỗi
người đều là một sát thủ, mỗi người đều có thân thủ bất phàm, nhưng chỉ
có một người khác với những người đó, nàng chính là Tiểu Điệp, không có
họ.
Nàng có một loại năng lực mà
so ra ai cũng kém, ngay cả ta cũng phải cam bại hạ phong. Chỉ cần nàng
gặp qua thứ gì đó, gặp qua người nào đó, nàng sẽ không quên. Chỉ cần
gặp qua một lần là nàng sẽ nhớ như in. Trong thời gian huấn luyện
nàng, ta trong lòng lưu ý, cố ý không dạy võ công cho nàng, ta sợ nàng
phản bội lại ta.
Tiểu Điệp cũng rất không chịu thua
kém, ngắn ngủn một năm liền nhận biết được các loại độc dược, sau đó dần dần
trở thành cao thủ số một số hai trong “Phi Tiên”. Nàng muốn giết ai kẻ đó sẽ
không thể sống, đó là điều không thể nghi ngờ. Nữ nhân này, trời sinh
chính là để làm một sát thủ.
Ông chủ nói muốn ta phái người
đi phá hủy Uyển gia, cho nên ta tiến cử Tiểu Điệp. Ta lấy danh nghĩa là
phụ thân nàng để gả nàng cho Uyển Vân Dung. Nàng đã hành sự rất
thành công, không chỉ làm cho Uyển Vân Dung mê luyến chiếm hữu nàng, cũng làm
cho Uyển gia thất bại hoàn toàn, khiến ông chủ trong lòng rất cao hứng.
Nàng đối với nam nhân tựa hồ có phương pháp rất tài giỏi.
Ta lục tục phái nàng đi hành sự
không ít nhiệm vụ, tất cả đều được hoàn thành tốt. Nam nhân đối với
nàng chẳng là gì cả, vung tay một cái chính là một đống Bạch Cốt. Ta
nhủ thẩm, Tiểu Điệp chính là một nữ nhân không có tình cảm.
Nhưng nhiệm vụ lần này, ta phát
hiện nàng đã thay đổi. Ánh mắt vốn bình tĩnh không quan tâm chuyện bao
đồng cùng với ánh mắt của nàng bây giờ có sự tương phản rất lớn.
Ta ra hạn đủ ba tháng, chính là nàng cũng không chịu bỏ Hình Thất. Ta
nghĩ, chắc nàng đã yêu hắn.
Căn cứ vào tham báo của thủ
hạ, ta biết Hình Thất đang chạy tới Bái Nguyệt đình để đón nàng, bên người
hắn chỉ dẫn theo một người. Vì thế ta liền phái người thông tri đến
trượng phu Đại Hùng của nàng. Nếu không phải vội vã đối phó với tên
Hình Thất kia, ta đoạn sẽ không vội vàng giết chết nàng, Đại Hùng có
thể sống đến hôm nay, cũng là do vận khí của hắn. Nhưng lần này, ta sẽ dồn
tất cả bọn họ vào chỗ chết.
Kết quả thực làm ta vừa lòng, Tiểu
Điệp, Hình Thất, Đại Hùng, thậm chí cả người mà ta nghĩ đã sớm chết cũng
ở đó – Uyển Vân Dung, nguyên lai năm đó nàng căn bản không giết chết hắn.
Một thiếu niên nhanh nhẹn năm đó, giờ phút này bất quá cũng chỉ là một
cái xác không hồn xấu xa. Hôm nay ta sẽ giải quyết sạch sẽ bọn
chúng, một người cũng không bỏ qua.
Ta vốn tưởng rằng Tiểu Điệp là
một nhân tài, nguyên lai nữ nhân chung quy cũng chỉ là nữ nhân, chạy đến đâu
cũng không thoát khỏi chữ tình. “Phi Tiên” từ nay về sau sẽ không còn có
Tiểu Điệp nữa, sát thủ “Phi Tiên” không cần cảm tình, nàng đã đánh mất tư
cách, nàng sẽ phải trả giá.
PN4 – Nguyên nhân Tiêu Tiêu phải
thay đổi thân thể liên tục
Ngày đó ta phụng mệnh đi gọi hồn,
nhưng tình cờ giữa đường lại gặp được nàng. Đó là một nữ nhân có
đôi mắt to tròn, liên tục chớp chớp trông vô cùng đáng yêu.
Thừa lúc nguyệt lão xuất môn, ta
lén coi qua nhân duyên của nàng, phải xuyên qua ngàn năm sao, thì ra hạnh
phúc của nàng lại đặt tại ngàn năm trước. Nhưng ta là “Sai lầm Đại vương”
nha, có chuyện gì mà ta không làm được chứ. Cho nên ta liền thuận tiện lợi
dụng chức vụ an bài cho nàng không ít thân thể.
Lần đầu tiên, ta muốn để nàng và
hai người nam nhân có duyên phận với nàng được cùng gặp nhau trong một
thời không, cho nên chỉ cấp cho nàng thân thể của một đứa con nít. Ta biết
nhất định nàng sẽ tức giận vì ta đã lừa nàng. Thế nhưng nhìn thấy
nàng tức giận, trong lòng ta lại rất vui vẻ. Sau hai trăm năm, lần đầu tiên
ta lộ ra nụ cười thoải mái đến vậy, ta cố ý làm nàng bất mãn bởi
vì đã lâu không được vui vẻ đến thế.
Lần thứ hai, ta vẫn cố ý khiến
nàng không vừa lòng, cố tình an bài nàng vào thân thể của một nữ tử
bệnh tật. Kì thật ta làm vậy cũng là để giúp đỡ nữ tử bệnh tật
yếu đuối này, để nàng ta không còn phải chịu đựng đau khổ quá ba
tháng nữa. Chủ nhân của thân thể này là một linh hồn vô cùng nhu nhược
mảnh khảnh, nàng ta luôn ngóng trông được thoát khỏi kiếp sống đau đớn
này nhiều năm. Cho nên ta liền làm trái quy tắc Địa phủ, đưa nàng đi
trước khi thời hạn đến. Dù sao ta cũng thường xuyên phạm sai lầm, việc
này đối với ta chỉ là chuyện nhỏ.
Qua hai lần bị lừa, nàng lại nổi
nóng, nhưng ta không quan tâm, ta tiếp tục an bài cho nàng vào một thân
thể nam nhân. Nam nhân này cũng có quan hệ rất đặc biệt với hai nam
nhân kia, ta tin tưởng thông qua thân thể này, nàng sẽ hiểu thêm về hai
nam nhân có duyên với nàng. Ta tính không sai, quả nhiên tâm tình của
nàng đã dao động nghiêng về một bên. Vì thế, ta lại thừa lúc nguyệt lão
xuất môn đến thăm Vương Mẫu, liền kéo sợi tơ hồng khỏi một trong hai
người nam nhân. Nàng không thể đồng thời cùng yêu thích hai nam nhân được,
ta sẽ không để cho nguyệt lão phá hư hạnh phúc của nàng.
Lần thứ tư, ta quyết định đem
nàng đến bên cạnh vị nam nhân đó, để nàng có thể tiếp tục bồi dưỡng
tình cảm, ta cho rằng đó là phương pháp đơn giản nhất. Rốt cuộc ta
đã thành công bởi vì nàng đã động tâm. Chủ nhân của thân thể kia
khóc lóc đòi quay lại thân thể của mình nhưng ta không đáp ứng. Vì
nàng, ta phải chịu đựng nỗi thống khổ khổ bị hàng trăm linh hồn dày
vò, phần thua thiệt của nàng ta nhất định phải trả.
Ta cảm thấy mình rất có tiềm
năng làm một tên trộm, bởi vì ta lại lén lút chạy tới động tiên của
nguyệt lão, đem nàng cùng tiểu tượng đất nam nhân chạy đi. Mệnh của nàng
phải chịu nhiều đau khổ, cho nên ta muốn phá vỡ bản mệnh đó của
nàng, để nàng có thể hạnh phúc cả đời. Bất quá, trong lúc đi ra
ngoài ta lại lỡ tay làm đứt mất sợi tơ hồng của một tượng đất nam
nhân khác, tên của hắn có chút quen mắt, hình như tên là Phẩm Nguyệt
thì phải. Nhưng ta không có thời gian lo lắng cho hắn nữa, dù sao nguyệt
lão cũng sẽ nối cho hắn một sợi dây tơ hồng khác. Hiện tại chuyện của
nàng mới là điều ta quan tâm nhất.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ta
quyết định tìm cho nàng một thân thể cố định, rất nhanh đã tìm được
thân thể thích hợp, nhưng ta phát hiện nàng cùng nam nhân trần gian vẫn
còn có chút hiểu lầm nho nhỏ, nghĩ nghĩ, ta cảm thấy nên cho nàng đi
khám phá sự thật một lần nữa, hiểu rõ mọi chuyện để có thể vui
vẻ với cuộc sống mới.
Không cần nói, nàng đối với
sự sắp xếp của ta tiếp tục bất mãn. Nhưng không sao cả, ta biết nàng
sẽ hạnh phúc là tốt rồi. Vì nàng, vô luận ta có làm hết thảy điều gì
cũng đều đáng giá. Bởi nàng là muội muội của ta, là muội muội duy nhất
của ta, vì ta mà phải chịu sự trừng phạt nhốt xuống Nhân Gian.