Đêm đã rất khuya, thoáng nghe tiếng thở của Diệp Du bên người, tôi từ từ mở mắt.

Thật ra đối với tôi mất ngủ là chuyện thường. Từ lúc mất đi Diệp Du bảy năm trước, dường như mỗi ngày tôi đều khó đi vào giấc ngủ.

Mười năm trước đây, nếu không gặp Diệp Du thì sao nhỉ, thật không tưởng tượng được mình sẽ vì một người như vậy mà tự dày vò.

Thuở nhỏ tôi đã là một cô nhi, tôi nhớ rõ, trong thế giới của tôi cũng chỉ có bản thân mình. Tôi không vì bị cha mẹ vứt bỏ mà đâm ra oán hận họ, bởi tôi hiểu rõ tình cảm của mình thật ra khá lãnh đạm, huống chi tôi chưa từng cảm nhận qua sự chăm sóc dịu dàng từ gia đình, vì lẽ đó không có đau khổ khi mất đi.

Lúc ở cô nhi viện, không ai muốn đến gần tôi, mà tôi cũng lười để ý bọn họ, cho nên từ nhỏ đến lớn không có một người bạn nào trò chuyện cùng. Nhưng tình cảnh này cũng khiến tôi vui mừng, đơn giản vì tôi không thích giao thiệp nhiều với người khác, càng hiểu được, không người nào vì thiếu ai đó mà không thể tồn tại.

Khi tôi bước qua tuổi mười ba thì chuyển đi khỏi cô nhi viện, vì thành tích nổi trội xuất sắc nên rất nhiều trường học khác tranh nhau mời mọc, nhưng tôi lại không lựa chọn trường tốt nhất trong số đó, mà chọn một môi trường coi như không tệ, do họ có thể cung cấp phòng ngủ một người, cùng với gói học bổng toàn phần 10 ngàn tệ trao một lần.

Tôi nhớ lúc bắt đầu học trung học, tôi không còn về thăm lại cô nhi viện nữa, đồng thời không nhận bất cứ sự giúp đỡ gì từ họ. Không phải do lòng tự ái, đơn giản vì ghét phải liên lụy quá nhiều với người khác.

Trong ba năm trung học, ngoại trừ làm thêm ra tôi chỉ biết lao đầu vào học hành, vì tôi hiểu nếu muốn sống theo cách mình thích, nhất định phải đứng ở một độ cao nào đó, cho nên ba năm nhìn xuống, tôi chưa bao giờ bị đẩy khỏi vị trí hàng đầu. Nhờ việc làm thêm cùng học bổng mỗi kỳ, cuộc sống của tôi không đến nỗi chật vật lắm.

Sau đó với kết quả học tập đứng nhất toàn trường, tôi thi đậu vào một trường cấp ba xuất sắc nhất thành phố, có điều chuyện phiền não của tôi cũng bắt đầu từ đây.

Mười sáu tuổi, là thời điểm nhanh chóng phát dục của con trai, lần đầu kiểm tra sức khỏe tôi đã biết vóc dáng mình cao đến 1m78.

Đối với tướng mạo của mình, tôi vẫn không quan tâm lắm, nhưng không tránh được việc bị nữ sinh ở các lớp hay đỏ mặt cầm quà hoặc thư tình đưa tới, cuối cùng kết quả luôn là các cô gái phải bưng mặt khóc chạy đi, sau đó không thấy trở lại nữa.

Diệp Du xuất hiện vào đúng lúc này.

Khi cậu ấy ngượng ngùng từ trong góc bước ra cũng là lúc cậu bày tỏ với tôi, tôi quả thật sửng sốt. Tuy trước đây nhận được vô số lời thổ lộ, nhưng bị một người con trai tỏ tình thì đây là lần đầu tiên.

Quỷ thần xui khiến thế nào mà tôi chấp nhận ngay, vì thấy hiếu kỳ vả lại cảm giác khá mới mẻ.

Thời gian quen nhau trôi qua rất bình thường, không có gì khác biệt so với cuộc sống trước đây, chỉ là bên cạnh tôi có thêm một cái đuôi, mỗi lần quay người nhìn Diệp Du đều có thể thấy trong mắt cậu tràn ngập lòng ái mộ và niềm vui sướng, khi đó tôi bắt đầu cảm thấy trái tim đã thay đổi, dần dần để ý Diệp Du nhiều hơn, tôi bắt đầu thích cậu mỉm cười, bắt đầu nhận ra mình không thể rời xa cậu.

Diệp Du rất thích theo tôi, bất luận tôi đang làm gì, cậu đều thích yên lặng ngồi bên cạnh vậy thôi, tôi từng ngỏ ý đề nghị cậu cứ làm việc của cậu, nhưng cậu đều đỏ mặt nói rằng chỉ muốn chờ bên cạnh tôi.

“Muốn chờ bên cạnh tôi.” Có lẽ loại người này cũng chỉ có Diệp Du, khi đó tôi đã nghĩ vậy, trong lòng bỗng dưng thấy mềm mại lạ thường.

Sau này có một lần Diệp Du tham gia tụ hội cùng đám bạn học, lúc về ký túc xá là đã say đến mức không nói chuyện rõ được nữa, tôi thật nghi ngờ cậu ấy say thành bộ dáng này mà còn có thể tìm đường về ký túc xá chính xác không sai một ly.

Tôi vừa dìu cậu đi vừa nghe cậu lải nhải thao thao bất tuyệt, nội dung lời cậu nói tất cả đều liên quan đến tôi.

Tim tôi như bị siết lại, có chút hô hấp không được, nhưng là thứ trong lồng ngực đang đập đến điên cuồng. Tôi đỡ Diệp Du lên giường, rồi bị cậu kéo lại ngã đè trên người cậu, hai gò má Diệp Du ửng hồng, mở to mắt mông lung nhìn tôi, tôi nhìn cậu ngây ngẩn, sau đó cúi xuống hôn môi cậu, Diệp Du ôm tôi không buông tay, cũng bắt đầu hôn lại rất nhiệt tình.

Chuyện xảy ra sau đó là không thể ngăn cản, tình dục nhanh chóng ập tới lại còn rất mãnh liệt, lúc tôi tiến vào cơ thể cậu, Diệp Du khóc nấc lên. Tôi cho rằng mình làm cậu đau, vốn đang muốn đứng dậy không ngờ cậu lại ôm chặt lấy tôi nức nở bên tai nói “Tần Kỳ, em thích anh.”

Lúc ấy là lần đầu tiên tôi có ý định muốn sống bên cạnh người con trai này cả một đời.

Nhưng bao giờ cũng có những việc khiến người ta trở tay không kịp.

Diệp Du rời đi không một lý do.

Chẳng hề để lại một câu một chữ nào, cứ thế rời khỏi cuộc sống tôi.

Đến tận bây giờ đã bảy năm.

Thật sự tôi không muốn nhớ lại đoạn thời gian đó nữa.

Uống đến say khướt, rồi tiếp xúc da thịt vô độ với những phụ nữ không quen biết. Ngày nào cũng ngập ngụa trong những đôi môi đỏ mọng và giày cao gót.

Thế là tên Trầm Trạch Nam kia cứ phải liên tục mang tôi từ những địa điểm khác nhau kéo về nhà hắn. Tôi cũng không rõ quá trình diễn ra như thế nào, chỉ biết mỗi lần tỉnh lại đều thấy hắn ngồi trước giường nhìn tôi.

Trầm Trạch Nam là người quen thời đại học, mà hắn cũng chẳng phải bạn cùng khóa, hắn là một tay đầu sỏ xã hội đen.

Là anh cả trong hắc bang, nhắc đến mà buồn cười, không ngờ tôi còn có thể gặp phải một người có thân phận như vậy.

Tôi cũng không rõ lắm tại sao chứng kiến cuộc sống hỗn loạn của tôi như thế mà hắn còn muốn làm bạn, hơn nữa tình bạn này, còn là hắn chủ động kết giao.

Nhưng thật cảm ơn hắn, bên cạnh tôi như thế bảy năm trời.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đảm nhiệm vị trí thiết kế cho một công ty cực kỳ nổi tiếng, cuộc sống tựa hồ phất lên thuận lợi vô cùng, tôi nghĩ rằng cái gì cần phải quên thì nên quên đi.

Nhưng sau bảy năm, Diệp Du lại đột nhiên xuất hiện trong thế giới của tôi lần nữa.

Lúc tôi nhìn thấy cậu, cậu đã trưởng thành hơn, không còn ngây ngô trước mặt tôi như thuở nào.

Tôi nhận ra mình vẫn chưa quên được cậu, tôi tha thiết muốn biết lúc trước tại sao lại đột ngột rời đi, tôi chạy đến nắm tay cậu, kéo cậu vào phòng làm việc trước bao ánh nhìn trừng trừng của mọi người xung quanh.

Diệp Du dường như cũng ngớ ra, cậu ngơ ngác nhìn tôi, không có bất kỳ phản kháng nào, nhưng khi phục hồi tinh thần lại thì cậu giật tay ra khỏi tay tôi.

“Thiết kế Tần, xin anh hãy tôn trọng một chút!” Cậu nổi giận gào lên với tôi, xưng hô kính ngữ khiến tôi thấy xa cách.

“Khi xưa tại sao bỏ đi mà không nói câu nào?” Kỳ thực trong lòng tôi cảm thấy mình thật may mắn, hy vọng cậu nói ra được một lý do.

Diệp Du cứng một hồi, sau đó cười khổ nhìn tôi, “Chẳng lẽ nguyên nhân tôi ra đi anh còn chưa biết?”

“Lúc trước em không nói một tiếng đã rời đi, làm sao anh biết được?”

“Vốn dĩ anh không hề thích tôi đúng không? Ngay ở… Sau ngày đó, tôi đã lấy hết can đảm hỏi anh có thích tôi không, thế nhưng anh chỉ khinh thường cười cợt. Đúng, tôi thích anh, và tôi cũng không cho phép anh giẫm đạp lên tình cảm của tôi như thế!”

Đối với lý do này, quả thực tôi muốn dở khóc dở cười, chỉ vì vậy, cậu liền im lặng rời khỏi tôi không nói một câu? Trong nháy mắt tôi cảm giác quãng thời gian phóng túng sa đọa thuở ấy chẳng khác nào một trò cười.

Tôi tức giận, phẫn hận, nhưng tôi nhận ra, tất cả những chuyện này xảy đến đều là do tôi còn yêu Diệp Du.

Nhưng tôi không ngờ, tôi giải thích với Diệp Du hàm nghĩa nụ cười ấy không phải như cậu nghĩ, hết thảy đều là hiểu lầm, Diệp Du vẫn không thay đổi thái độ, cậu bảo chúng ta không thể quay lại như trước kia.

Diệp Du vốn là khách hàng mới của công ty, sau đó tôi với cậu gặp mặt thêm lần nữa, dường như cậu thật sự muốn rũ sạch mọi quan hệ với tôi, cho đến buổi tối hôm nay.

Hôm nay chỉ là công ty có buổi liên hoan, tôi không định tham gia, nhưng nghe nói Diệp Du cũng được mời, tôi do dự một chút rồi vẫn lái xe đi. Lúc đến nơi, Diệp Du đã quá chén, vẫn là dáng vẻ ấy của cậu, coi như qua bảy năm, cũng không biết làm sao từ chối lời mời rượu của người khác.

Tôi đỡ cậu lên xe chở về nhà tôi, khoảnh khắc ôm cậu bước xuống xe, đột nhiên cậu mở to đôi mắt vẫn đang nhắm chặt mà bật khóc nhìn tôi. Cậu nghẹn ngào gọi tên tôi, rồi lại giằng co trên người tôi, tôi không để ý cứ thế mà ôm cậu đi thẳng vào phòng ngủ.

Lúc đỡ cậu nằm lên giường, tôi chợt cảm thấy buổi tối bảy năm trước tất cả dường như đang ùa về, hết thảy vẫn còn có thể trở lại như xưa, như chưa từng thay đổi.

Diệp Du nằm lên giường rồi thì cũng ngừng giãy dụa, nhưng vẫn lầm bầm gọi tên tôi, giọng nói tràn ngập ôn nhu của ngày đó. Tôi biết, cậu còn yêu tôi, chỉ là cố chấp mạnh miệng bề ngoài.

Tôi lại đoạt lấy cậu một lần nữa, cậu cũng không chống cự.

Không thể quay lại quá khứ sao? Nghĩ đến đây, tôi thở dài, nhẹ nhàng quay đầu ngắm nhìn Diệp Du đang say giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play