Nghi Sơn thư viện kỳ
thật rất to lớn, nhưng mà lại chỉ có hai phu tử, một là Đinh Trình Ung,
người kia chính là lão bà của hắn. Cho nên tuy rằng hắn cách ba năm mới
thu đệ tử một lần, nhưng mà mỗi lần đều chỉ lấy 100 người, chương trình
học cũng chia ra buổi sáng và buổi chiều, sau đó hắn và lão bà vừa vặn
tách ra dạy.
Nhưng mà Nghi Sơn thư viện hẳn là tựa như phiên bản
cổ đại của Thanh Hoa Bắc Đại (*), cả nước không biết có bao nhiêu người
chen nổ đầu muốn vào.
Cũng không phải nói Trường An và Lạc Dương
không có danh sư, mà là Trường An và Lạc Dương tuy rằng có nhiều danh
sư, nhưng quan to quý nhân càng nhiều hơn. Danh sư nào có thể không nể
mặt một đại nhân một Vương gia?
Cho nên, danh sư cũng không nhất định có thể xuất trò giỏi, tố chất học sinh quyết định hết thảy.
Về phần Nghi Sơn thư viện, đầu tiên, núi cao hoàng đế xa, rời đi trung tâm quyền lợi chính trị, tự nhiên cái loại áp lực đi cửa sau liền nhỏ hơn
rất nhiều, thứ hai, Đinh Trình Ung là cái mười phần mười quái nhân.
Quái như thế nào?
Hắn nhìn không vừa mắt, không thu.
Lúc trước nghe chưởng quầy nói, vào thư viện học là phải qua thi cử, nhưng
vào ba tháng mùa xuân sẽ thu học trò, học trò tới không phải cùng một
ngày, cho nên, trong ba tháng tổng cộng cử hành ba cuộc thi, phân biệt
là thượng trung hạ.
Như vậy, có phải thi đậu, liền nhất định có thể đi học không?
Chưa chắc.
Đinh phu tử quái, là quái ở chỗ này. Ngày thứ ba, sau khi công bố kết quả
thi viết, sẽ triệu tập những học trò thông qua vòng thứ nhất cùng hắn
vấn đáp, giống như phỏng vấn ở hiện đại.
Nhưng mà nghe nói vấn đề của hắn hỏi ra giống như vẻ mặt của nữ nhân, vừa nhanh lại không bình thường!
Ví dụ, hắn có thể hỏi ngươi hôm nay đồ ăn của thư viện ăn được không, ăn
ngon ở chỗ nào, vì sao không thể ăn, hoặc là, hắn sẽ hỏi ngươi cảm thấy
cái cây ở hậu viện nhà hắn có vẻ tốt không, mọi vấn đề kỳ quái như thế.
Trong lúc người còn bị hắn hù như lọt vào trong sương mù không biết nguyên
cớ, kết quả liền đi ra. Có vài người, liền như vậy choáng váng hồ hồ
được giữ lại, cũng có rất nhiều rất nhiều những người khác, choáng váng
bị “Thỉnh” về nhà.
Từng có một người, lúc hắn biết được mình bị
rớt, vẫn muốn tìm cái lý do để khóc, phát tiết phát tiết, nhưng mà, hắn
từ lúc mặt trời gay gắt giữa trưa bắt đầu ngồi xổm trên đỉnh núi nghĩ lý do, nghĩ tới hoàng hôn đến xuống núi, đều chưa có nghĩ ra cái lý do có
thể khóc. Bởi vì, ngày đó cũng là cái trời trong nắng ấm, Đinh Trình Ung cười đến khuôn mặt đầy nếp nhăn đều nở hoa, hỏi hắn, hôm nay đồ ăn có
ngon hay không nha? Sau đó, người kia đáp, ăn ngon lắm. Sau đó, gương
mặt sáng lạn của phu tử kia liền càng sáng lạn, nói, ngươi đi đi, thất
bại.
Mấy cái này, đều là theo chỗ Lương Sơn Bá kia tám mới biết
được. Bởi vì ba người bọn họ, khụ….. bao gồm cả Lại Phan An kia, đều là
học trò thông qua ở thượng tuần cuộc thi. Cho nên bọn họ mới có đồng
phục học sinh chính thức.
Nói đến đây, hôm nay, trời không xanh
mây một đám cũng nhìn không thấy, ta đi vào Nghi Sơn thư viện đã là ngày thứ ba, một ngày trước khi cuộc thi viết hạ tuần bắt đầu.
Lúc này, ta đang ngồi ở nhà ăn cắn từng hạt cơm.
“Công tử….. Người….. Vì sao lại ăn chậm như vậy? Phòng ăn mọi người đều đi
hết rồi….. Đại thẩm dọn dẹp dùng ánh mắt thực ai oán nhìn chúng ta đã
thật lâu nga……”.
Ta dùng một bộ biểu tình nghiêm túc nhìn một
cái… Không….. Cái bát còn lớn hơn khuôn mặt của ta, bên trong còn có cà
tím có chút đen đen, lại dùng chiếc đũa nhẹ nhàng chọn hai hột cơm bỏ
vào miệng chậm rãi ăn, nói: “Xuỵt…… Ta đang suy nghĩ……”.
“Suy nghĩ cái gì?”.
Ta dùng chiếc đũa gắp hai hạt cơm không tính là trong suốt, giơ lên trước mặt, híp mắt: “Ngươi xem….. Nó….. Là cái gì?”.
Cát Tường ngẩn người, cũng thật sự nghiêng đầu xem hai hột cơm…..
“Ân….. Công tử….. Căn cứ theo quan sát của em….. Nó….. Xác thực xác thực….. Thật sự….. Thật sự….. Là hai hột cơm!”.
Đem hai hột cơm nhét vào miệng, ta quơ chiếc đũa hướng đầu Cát Tường gõ một cái.
“Ai nói nó là cơm? Sai! Ai nói nó là hai hột cơm bình thường? Căn cứ hành
vi Đinh phu tử mà suy đoán….. Hắn…... Rất có khả năng hỏi ta….. gạo, vì
sao, sau khi nấu chín, liền biến thành cơm vậy!”.
Ta nhắm mắt lại, chìm trong ảo tưởng.
Cát Tường đáng thương nhìn ta: “Công tử….. em có lời muốn nói……”.
“Nói”.
Mắt cũng chưa định thần, đang đắm chìm tại “Cơm Gạo” suy tư không thôi, không để ý lắm gật gật đầu.
“Nhưng….. Cát Tường muốn nói…… Nói…… Công tử cũng không thể lại lấy chiếc đũa gõ em nha……”.
Nâng mí mắt liếc nàng, ta gật gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Cát Tường hắng giọng, mở miệng nói: “Em cảm thấy công tử từ tối hôm đó xem
xong cái kia gọi là gì Lại….. Lại Phan An? Ừ…… Đúng đúng, chính là cái
người gọi là Lại Phan An múa một điệu như vậy…… Ccả người không bình
thường…… A!! Công tử! Người đã đồng ý không đánh người!...… Nếu….. Nếu
thật muốn đánh, cũng không cần dùng sức như vậy chứ……”.
Mở to
mắt, ta hung hăng liếc Cát Tường một cái, bỏ một miếng cơm to cùng với
cà tím nhét vào miệng, xem nó trở thành cái gã họ Mã tên Văn Tài ăn ăn
ăn ăn……
TMD!
Khó trách Chúc Anh Đài người ta vứt bỏ ngươi!
Đáng đời!
Vừa nghĩ đến hắn cố ý làm ta hiểu lầm, hại ta mở to đôi mắt xem màn tự giới thiệu “Mất hồn” thiếu chút nữa ngay cả hồn của mình cũng muốn bay mất,
hàm răng của ta liền hung hăng dùng sức mà cắn…..
“A!”.
“Công tử!? Người làm sao vậy?”.
Ta đau ứa nước mắt, bụm miệng nói không ra lời, cả miệng đầy mùi máu tươi.
“Có đau hay không?”.
Ta gật mạnh đầu, nước mắt ứa ra không dứt. Phải biết rằng ta đang nghĩ đến loại người nào, cắn lại là dùng sức mạnh đến thế nào! Có thể đau bình
thường sao?
Lúc ta đang hoài nghi đầu lưỡi có phải bị tự mình cắn rớt hay không, thân mình lại có cảm giác bị quay một vòng tròn.
Ta cau mày thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Cát Tường này! Ta đau muốn chết! Còn lại làm ta hoảng!
Bỗng nhiên, hai tay che miệng bị người dùng sức kéo xuống, sau đó bị nắm giữ, không thể động đậy.
“Ân? Ân!!!!!!!! Ngô! Ân ngô!”.
Làm gì?
Xảy ra chuyện gì?
Miệng..… Miệng..… Miệng bị nắm?
Cằm dưới bị bóp mạnh đến không thể khép lại, ta bị ép mở miệng thật to, góc độ làm ta gợi lên nỗi thống khổ lúc đi nha sĩ, chóp mũi còn bay tới mùi thuốc sát trùng….. Còn có ong ong tiếng máy khoan điện….
Phi phi phi! Đang nghĩ cái gì vậy!
Ta gắng gượng bứt khỏi ảo tưởng về nha sĩ, bắt đầu tự hỏi, Bây giờ…… Đến Nói cho cùng…… Là tình huống gì chứ?
Đã xảy ra chuyện gì? Giữa Nghi Sơn thư viện trời sáng ngày hè sao có thể xuất hiện một tên cuồng đồ “Bóp miệng”? Còn nữa….
Trọng yếu nhất là…..
Cát Tường chết tiệt chạy đi đâu mất rồi! Sao còn chưa cứu “Giá”????
Vì thế, bắt đầu sống chết giãy dụa, xoay sang trái, ôi chao, xoay không được, xoay sang phải, ôi chao, cũng tránh không thoát!
Giãy dụa không có hiệu quả ta trừng mắt sống chết muốn nhìn rõ ràng đến tột
cùng yêu nghiệt phương nào cư nhiên dám âm thầm đối cô nãi nãi ta hạ
”độc thủ”!
Nhưng là bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên chỉ có
thể nhìn thấy hai tròng mắt màu đen bình thường nhưng lại có cái bóng
chồng lên con mắt (chẳng lẻ ta bị loạn thị?)……
“Ân… Là có vết
thương nhỏ, bất quá thôi….. Cũng là không nghiêm trọng ~ xem biểu tình
vừa rồi của ngươi ta còn nghĩ đến ngươi nuốt mất cái lưỡi không hề linh
hoạt của mình rồi chứ….. Ha ha ~” Hơi thở ấm áp toàn phả vào trên mặt
ta.
A!
(*)Thanh Hoa: trường đại học Thanh Hoa tại Bắc Kinh, Trung Quốc, Thanh Hoa được xem
là trường đại học về khoa học và công nghệ tốt nhất Trung Quốc, trường
này luôn đứng đầu trong rất nhiều cuộc xếp hạng các trường đại học tại
Trung Quốc.
(*)Bắc Đại:
trường đại học Bắc Kinh, TQ: cũng là một trường ĐH siêu khó vào, nằm
trong nhóm các trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, nổi tiếng về luật
và nghệ thuật, có khá nhiều nhà văn, thơ và chính trị của TQ tốt nghiệp
trường này. Nói thêm: Chủ tịch Mao Trạch Đông cũng từng là nhân viên
thư viện ở đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT