Biên tập: Soleil

Có một sự thật vô vị là con người luôn khuynh hướng sùng bái và thiên vị những con người thành công, lúc trước khi Từ Thanh Phong còn tranh đến sứt đầu mẻ trán, mọi người ai cũng chê cười châm chọc không gì không làm được. Nhưng một khi hắn thành công thượng vị mà đổi tên sửa họ công ty, tất cả mọi người gồm cả hai cô nàng kia lại như ấn lệnh reset máy, bắt đầu tha thiết chân thành mà ca công tụng đức, cứ y như mấy lời đồn đại kia chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy.

Chỉ có Lương Tấn là khó mà quên. Cậu biết, đối với những lời lẽ cay nghiệt kia, Từ Thanh Phong nhất định vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Từ Thanh Phong tư chất thông minh lại khôn ngoan hơn người, nhưng không ai ngoài Lương Tấn rõ ràng hơn tâm tư hắn mẫn cảm còn trừng mắt tất báo. Hắn vẫn giữ kín như bưng đoạn thời gian nghèo khổ thời thơ ấu của mình, trên thương trường hễ ai nhắc đến người cha bị bỏ tù đều không tránh khỏi bị Từ Thanh Phong trả thù. Chỉ có chuyện được Lương gia nhận nuôi, hắn trong lòng dù bài xích cực kỳ lại không thể làm gì.

Lương Tấn luôn biết rõ, Lương Kiến Quân nhận nuôi cùng đề bạt giúp Từ Thanh Phong tránh được bao nhiêu khổ thì cũng khiến hắn phải nhẫn nhịn bấy nhiêu chỉ trích.

Từ trong khung Lương Kiến Quân là một người làm ăn, đối với mấy chuyện đàm tiếu này ông hoàn toàn có tai như điếc, nếu không thì đã không từng giây từng phút nhắc nhở Từ Thanh Phong khắc sâu nhớ kỹ ân thâm nghĩa trọng của Lương gia với hắn, tương lai khi Lương Tấn trưởng thành còn phải cam tâm cúi đầu mà đi theo bảo hộ.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, một khi gặp chuyện không may, một Lương Kiến Quân giỏi nhất suy tính bàn kế lại chết theo kiểu vội vàng bất ngờ nhất này.

Từ Thanh Phong bản thân hoàn thành trách nhiệm, ân tình mấy năm nay chung quy cũng đã trả xong rồi, ai cũng không thể trói buộc ai.



Khi Từ Thanh Phong trở về đã là buổi tối mười giờ.

Lương Tấn cả buổi chiều đã thu thập đồ đạc xong xuôi liền nằm trên sô pha ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ có người đẩy cậu một cái, cậu giật mình híp mắt nhìn người trước mặt.

“Thanh phong?”

Ngọn đèn phòng khách vừa lúc chiếu vào phía sau ót Từ Thanh Phong, hắn khom lưng cúi người bao lại Lương Tấn, Lương Tấn rụt người, vừa lúc nằm dưới cái bóng của hắn. Cậu sửng sốt, mơ hồ nhìn ra Từ Thanh Phong còn mặc cái áo khoác màu đen buổi chiều, hơi lạnh từ chiếc áo nhẹ nhàng thấm ra, chỉ có khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng u tổi của Từ Thanh Phong ít nhiều còn mang vài phần độ ấm.

Lương Tấn nhịn không được lại rùng mình, xoa xoa mũi hỏi: “Bên ngoài có lạnh lắm không?”

“Không lạnh.” Từ Thanh Phong ung dung thản nhiên dời tay ra khỏi tai Lương Tấn rồi mới chậm rãi ngồi xuống.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu nhất thời mất đi che chắn, Lương Tấn trước mắt bừng sáng, ý thức cũng dần tỉnh táo lại. May mà Từ Thanh Phong không phát hiện cậu vừa xưng hô không đúng, thấy cậu nhìn qua thì hơi trách cứ mà nói: “Sao lại ngủ ngoài sô pha thế này? Đông lạnh thì làm sao?”

Lương Tấn chột dạ, vội gật đầu đáp lời.

Từ Thanh Phong muốn nói lại thôi, nhưng vẫn mở miệng: “Cậu mới xuất viện thân thể còn yếu, bản thân không tự chú ý thì trông cậy vào ai chăm sóc cậu đây?”

“Em sau này sẽ chú ý mà.” Lương Tấn nhỏ giọng nói, lại hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Từ Thanh Phong đã ăn rồi, Lương Tấn hỏi xong liền ngửi thấy trên người hắn mùi hun khói rất nhạt. Đó là hương vị trong một quán thịt nướng tự phục vụ. Từ Thanh Phong rất thích món này nhưng Lương Tấn lại càng quen ăn chay, hai người tuy chỉ đến một lần nhưng mùi vị đó lại khắc sâu trong ký ức của Lương Tấn.

Từ Thanh Phong sắc mặt khẽ biến đổi, quả nhiên nói: “À ăn rồi, hôm nay là sinh nhật Tư Thần, cậu ấy đặc biệt muốn ăn nướng thịt nên chúng tôi dẫn cậu ấy đi.”

Tư Thần chính là tên cậu nam sinh Từ Thanh Phong mang theo đến khách sạn. Người mới của công ty, xuất thân tuyển tú, giỏi ca múa lại còn thích diễn xuất.

Lương Tấn không biết “chúng tôi” hay “tôi” có gì khác biệt hay không. Tư Thần tuy là người mới công ty đang lăng xê nhưng làm gì cần tới một ông chủ như hắn mở tiệc sinh nhật cho cậu ta chứ. Những người khác trong “chúng tôi” ấy chỉ sợ là đi để làm nền cho náo nhiệt không khí thôi, nhân vật chính mới là tiểu thọ tinh cùng Từ Thanh Phong.

Lòng cậu có chút lạnh lẽo, lại không biết nên biểu tình sao cho thích hợp, chỉ có thể à một tiếng rồi vội vàng buông mắt nhìn sô pha.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, có hơi xấu hổ.

Từ Thanh Phong trầm mặc thật lâu mới lại giải thích nói: “Không gọi cậu vì cậu không thích ăn thịt.”

Lương Tấn chỉ có thể gật đầu phụ họa: “Em thích ăn rau, ăn thịt ngán lắm.”

“… Thì đấy, ” Từ Thanh Phong dừng một lát, bỗng nhiên ngữ khí không rõ nói: “Cậu từ bé đã vô ưu vô lo đương nhiên không biết con nhà nghèo khổ thế nào. Thịt thà cậu ăn ngán nhưng nhiều người lại không có mà ăn. Năm đó tôi còn chẳng phải vì được ăn miếng thịt nhà cậu mới cố sống cố chết ở lại làm anh cậu sao.”

Lương Tấn: “…”

Cậu bị Từ Thanh Phong nói cho á khẩu không làm sao đáp lời, lại không biết phản bác thế nào.

Năm đó cố sống cố chết là cậu mới đúng, cậu cầu Từ Thanh Phong đi nhà mình ăn cơm lại sợ Từ Thanh Phong không muốn ở lại thêm lâu, thế nên toàn bộ thời gian thật cẩn thận đi theo sau mông hắn, động một tí liền hỏi Từ Thanh Phong mình có làm gì sai rồi hay không.

Mà cuối cùng Từ Thanh Phong chịu thỏa hiệp dọn vào Lương gia cũng đích xác là vì một miếng thịt.

Sau khi ông Từ bị bỏ tù, Từ Thanh Phong mặc dù có căn nhà cùng miếng đất nhưng ngày quay ngày vẫn rất khó khăn. Một thằng nhóc mười tuổi tự mình nhóm lửa nấu cơm thì được, chứ khối ruộng to như vậy lại trừ nhổ cỏ ra thì còn làm gì được nữa. Cái đồng tình của người nông thôn rẻ mạt lại ngắn ngủi lắm, vào mùa rồi thì ốc còn không mang nổi mình ốc, ai lại còn để ý đến sống chết của một đứa con nít chứ.

Ngược lại có mấy tên lưu manh nhớ thương đống lương thực của Từ gia, thừa dịp Từ Thanh Phong đến trường trộm đi mất một nửa số bắp ngô.

Sau này đến mùa từng nhà thu hoạch bắp ngô, chỉ có ruộng cây ngô Từ gia còn lũ lũ đám đám mà đứng thẳng. Lại sau này bí thư chi bộ trong thôn ra mặt chủ trương bán đi khối đất cho người trong thôn. Từ Thanh Phong chỉ có thể đáp ứng, nhưng số tiền bán được ít ỏi còn chưa đủ trả học phí cho trường, tiền tiêu sạch rồi thì đến tiền mua mỳ hắn chũng chẳng có.

Lúc trước Lương Tấn liên tục gọi hắn đến nhà ăn cơm, Từ Thanh Phong đều chỉ chống đỡ sĩ diện lâu lâu đi một lần. Đến cuối cùng mỗi ngày đều đói bụng lại không thấy Lương Tấn kêu hắn nữa. Thẳng đến một hôm hắn rốt cuộc đói đến mệt lả, tan học về té xỉu ngay trước cửa nhà. Lúc tỉnh lại trước mặt là cả một bàn thịt, còn có một tô cháo.

Lương Kiến Quân không hề che giấu ý đồ, chỉ vào tô thịt kho tàu cùng tô cháo đang tỏa hương bốn phía mà nói với hắn: “Tôi thật là có ý thu lưu cậu đấy, nhưng mà con người cậu cứng cỏi quá đi, lòng dạ lại cao, không đói bụng đến mức này làm sao cúi đầu.” Ông dừng một chút, vỗ đôi đũa duy nhất trên bàn từ từ hỏi: “Cậu có nguyện ý đến ở nhà chúng tôi không?”

Từ Thanh Phong gắt gao nhìn chằm chằm bàn thịt trước mắt, lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

Lương Kiến Quân cơ hồ vô điều kiện mà cưng chiều Lương Tấn, Lương Tấn thích Từ Thanh Phong, ông liền mang người về nhà, thấy Lương Tấn cẩn thận từng li từng tí mà theo sau Từ Thanh Phong, ông liền nhắc nhở Từ Thanh Phong.

Hai đứa trẻ từ nhỏ đến lớn học chung tiểu học trung học rồi đại học, bắt đầu từ bữa cơm nọ đã bị chặt chẽ cột chung một chỗ cho tới tận bây giờ.

Lương Tấn không dám lên tiếng phản bác, cậu bây giờ còn đang giả mất trí nhớ trốn chia tay với Từ Thanh Phong mà. Quá khứ hai người từng cọc từng kiện mà nối với nhau, nhổ củ cải là nhổ theo cả bùn, đã có mở đầu thì khúc sau muốn giấu cũng không nổi. Cậu chỉ có thể để mặc Từ Thanh Phong muốn nói gì thì nói.

Lương Tấn cứng ngắc mà cười, lúc này mới nhớ tới Từ Thanh Phong quen ngồi xổm nhìn cậu nằm trên sô pha, khi đó hai người có thể nhìn thẳng vào nhau. Lương Tấn từng vì thế mà hạnh phúc một hồi lâu, đến mãi sau này mới hiểu được, chẳng qua là Từ Thanh Phong muốn tiện quan sát biểu tình của cậu mà thôi.

Cậu dừng một chút, ngón tay nhẹ khẩy mối nối trên sô pha, nhịn không được hỏi: “Nhà Tư Thần không phải rất có tiền sao?”

Từ Thanh Phong không nói chuyện.

Lương Tấn nhớ tới ngày đó Tề Diệp đã nói, lại hỏi: “Không phải nói nhà cậu ta là thương nhân yêu nước sao?”

Từ Thanh Phong rốt cuộc không kiên nhẫn, không nói một lời đứng lên đi mất.

Buổi tối Lương Tấn một mình ngủ trong phòng. Từ Thanh Phong ở thư phòng mãi đến mười hai giờ đêm vẫn không thấy trở về.

Lúc thiết kế căn hộ này, bên trong thư phòng cả mặt tường được sửa thành tủ sách. Không gian không lớn bị ép chiếm đi một nửa, sau khi bố trí thêm bàn cùng ghế xoay thì gần như không còn dư thừa chỗ trống nào.

Lương Tấn nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Cậu thật sự không nghĩ ra Từ Thanh Phong buổi tối trong thư phòng làm sao mà ngủ. Cái chỗ chật hẹp như vậy hai người rất ít khi đồng thời cùng vào. Một hai lần hiếm hoi cũng là Từ Thanh Phong say rượu xong không biết bị cái gì kích thích, mạnh mẽ đè cậu trong không gian chật chội đó mà XXX.

Lần này về nhà Lương Tấn từng cùng Tề Diệp thương lượng qua đối sách, vờ mất trí chỉ có thể là kế hoãn binh mà thôi, Từ Thanh Phong nếu cứ tiếp tục diễn trò cùng cậu rồi một mai quay đầu mang theo bạn trai về nhà hay là dọn ra ngoài sống, cậu có khác gì tự đào mồ chôn thân đâu.

Vấn đề là thời cơ lúc nào giải trừ mất trí nhớ mới được.

Nguyên bản kế hoạch Tề Diệp định ra là dùng mỹ nhân kế, mà còn phải càng sớm càng tốt, nhưng đêm nay Từ Thanh Phong tâm tình không tốt lắm, Lương Tấn lại càng vì hắn đi ăn với người tình mà không có hứng.

Cậu bọc mình trong chăn, nhịn không được gọi di động báo tiến triển cho Tề Diệp ——【 Bọn tôi tâm trạng đều không vui, không xx được 】

Tề Diệp gần như là giây hồi ——【 Sao vậy hở? 】

【 Buổi tối anh ta đi sinh nhật người kia. 】 Lương Tấn ngón tay chọt chọt lại ấn ấn, đánh một đoạn dài xong lại xóa, cuối cùng khổ sở mà nói 【Ảnh hình như thật sự thích người kia đó. 】

【 Xì! Bọn đàn ông toàn đám dùng nửa dưới để suy nghĩ, thích không bằng yêu, yêu không bằng xx! 】

Tề Diệp gửi một icon đáng khinh lại mười phần sục sôi mà gửi tin thoại qua, ngữ khí kiêu ngạo: “Tiến lên thôi, Pikachu! Quyến rũ hắn! Ép khô hắn! Để hắn ra ngoài “lên” không nổi luôn!”

Lương Tấn bị icon đứng nhún nhún đáng khinh trên màn hình làm ngượng ngùng hết sức, nhưng mà bị Tề Diệp quậy một hồi, tâm tình cậu ngược lại tốt lên.

Cậu rụt người vào trong chăn, ấn thư thoại nhỏ giọng hồi đáp: “Ảnh ngủ trong thư phòng rồi, không nằm chung giường không có cơ hội.”

“Sao cậu không ngủ?”

“Tôi đói bụng.” Lương Tấn ấn di động trả lời xong, gửi rồi mới sửng sốt —— câu hỏi này không phải từ di động truyền ra mà từ trên đỉnh đầu.

Cậu vội từ trong chăn nâng mặt lên, nhất thời hoảng sợ. Từ Thanh Phong không biết lúc nào đi vào, mặc quần ngủ màu xanh đậm, trên tay khoác chiếc áo cùng bộ, xem ra là vừa tắm xong muốn vào ngủ. Ánh đèn mỏng manh đắp một tầng quang sáng lên thắt lưng gầy nhưng đầy sức mạnh của người đàn ông..

Lương Tấn bị dọa run lên: “…”

Từ Thanh Phong vừa mặc áo ngủ vừa nhíu mi nhìn cậu: “Cậu đói bụng? Tôi nấu mỳ cho cậu …”

Lương Tấn luống cuống tay chân cúp di động, trong lúc bối rối chẳng biết chọt phải phải nút nào lại nghe thấy thanh âm Tề Diệp rống rống vang lên: “Đói bụng thì đi đi!! Cây cà rem hai mươi hai centimet kìa! Bùng cháy lên nào baby! Mặt mỏng là thua *** tiện mới có đồ ngon mà ăn~ ”

Lương Tấn: “!!!”

Từ Thanh Phong: “… ăn ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play