CHƯƠNG 34:

Nhìn người bị Clare dẫn tới, Arthur thật ra có chút kinh ngạc.

“Sao ngươi lại tới đây?” Arthur đứng lên đi tới trước mặt người kia.

Gris liên tục lên đường nên có chút phong trần mệt mỏi, nhìn Arthur đang đi tới gần, lại nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, trên mặt hiện lên một mạt cười khổ, “Nguyên bản ta nghĩ… Có điều hiện tại xem ra, là ta làm chuyện thừa rồi.”

Arthur nhìn lướt qua Clare mặt không biểu tình phía sau Gris, hỏi, “Nghĩa là sao?”

Biểu tình của Gris lúc này có chút uể oải, hắn vẫn cười nhìn về phía Arthur, “Tướng quân hẳn là đã biết tình huống ở chủ thành? Bằng không, cũng sẽ không từ Irma chuyển tới nơi này, như vậy ta một lòng chạy tới Irma báo quân tình chẳng phải làm chuyện thừa hay sao?”

Arthur cười cười, không phủ nhận, chỉ lên tiếng nhắc nhở Clare, “Mang Gris tiên sinh đi hảo hảo nghỉ ngơi.”

Clare một mực làm người tàng hình tiến lên một bước hành lễ, “Dạ.”

“Có phải nghĩ ta đặc biệt ngu xuẩn đặc biệt buồn cười?” Clare tiến lên muốn dẫn Gris lui xuống, nhưng Gris không hề động, thẳng thắn nhìn về phía Arthur.

Arthur nhìn vào cặp mắt của Gris, ra hiệu cho Clare một chút, đợi Clare rời khỏi, Arthur mới lên tiếng nói, “Gris tiên sinh, ngài suy nghĩ nhiều quá, ngài có thể lo lắng cho an nguy của chủ thành mà đến báo tin ta khiến rất cảm kích, đợi khi tình thế không còn loạn nữa, ta sẽ bẩm báo thành chủ về cống hiến của ngài.”

“Arthur tướng quân, ngài biết điều ta muốn nói không phải cái này.” Gris bỗng nhiên không muốn cùng Arthur dùng thái độ của quý tộc mà nói chuyện với nhau nữa, hắn muốn biết một kết quả, muốn có một đáp án, “Ngài biết, chỉ là ngài một mực giả vờ hồ đồ.”

Arthur không muốn tiếp tục bàn về một vài chuyện không hợp tình huống, trên mặt hắn mang theo nụ cười khách sáo, “Gris tiên sinh, ngươi lặn lội đường xa mà đến, hẳn là rất mệt mỏi rồi, cứ lui xuống hảo hảo nghỉ ngơi.”

Gris chưa có khi nào chán ghét nụ cười tràn ngập xa cách trên mặt Arthur như lúc này, hắn bước nhanh đến phía trước, khụy xuống trước ghế, nhìn chằm chằm vào cặp mắt lam xám của Arthur, nói ra từng chữ một, “Ta có chỗ nào không bằng hắn? Vì sao ngươi chọn hắn mà không chọn ta?”

Arthur trong lòng có chút phiền, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, “Gris tiên sinh…”

“Ta có chỗ nào không bằng hắn? Gia thế không bằng hắn? Bề ngoài không bằng hắn? Năng lực không bằng hắn?” Gris cắt lời Arthur, tâm tình có chút kích động mà hỏi thăm, “Hắn thật sự là thân thích phương xa của Heller tiên sinh sao? Hắn vì sao không biết gì về chủ thành? Rõ ràng hắn chính là một phế vật không rõ lai lịch không gia thế không bối cảnh, vì sao ngài tình nguyện chọn một người không dùng được như thế, mà không như các quý tộc khác, chọn lựa một người có thể mang đến sự trợ giúp cho gia tộc mình? Hay là nói, ngài chỉ là tạm thời bị hắn mê hoặc?”

Arthur lẳng lặng nhìn Gris phát tiết thốt ra những lời này, sau đó nhìn thật sâu vào mắt Gris, ngửa ra phía sau một chút cách ra một khoảng cách với đối phương, biểu tình trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như vậy, “Gris tiên sinh, ngài hiện tại đang thảo luận về bạn lữ của ta, cũng là thiếu chủ của tộc bạch hổ ta, mong ngài có thể tôn trọng hắn. Cảm tình của ta là do ta chọn lựa, tất cả điều này, đều do tự ta quyết định, ta thích hắn ta coi trọng hắn, những điều này chỉ cần lòng ta hiểu là đủ, người khác có suy nghĩ của họ, ta không quan tâm cũng không liên quan đến ta. Gris tiên sinh, ta muốn nói với ngài một câu, đối với Khải Văn, ta thương hắn, tôn trọng hắn, hắn là bạn lữ duy nhất kiếp này của ta, đây là điều mà ngay từ đầu ta đã lựa chọn. Ta mong ngài có thể tôn trọng bạn lữ của ta, nếu như không thể, vậy thỉnh ngài cách xa hắn một chút, ta không thích nghe bất luận từ miệng ai nói xấu về Khải Văn. Cuối cùng, tiêu chuẩn mà ngươi lựa chọn không nhất thiết phải là tiêu chuẩn mà người khác lựa chọn, ta rất cảm tạ việc ngài đã vì thành chủ và nhân dân ở chủ thành mà đến Irma, thỉnh ngài hảo hảo nghỉ ngơi, đợi khi tất cả dẹp loạn ta sẽ tiễn ngài trở về nhà mà không có bất luận thương tổn nào.” Nói rồi ra hiệu cho Clare dẫn Gris đi nghỉ ngơi.

Gris kinh ngạc nhìn Arthur hồi lâu, mấy máy môi vài lần vẫn không nói được một lời rồi xoay người đi.

Arthur nhìn bóng lưng Gris, có chút bất đắc dĩ mà thở dài.

.

Chính trị là trò chơi của một vài người, chí ít đối với những người ở thành Lộ Đan chính là như vậy, khi nhiệt độ dần dần tăng trở lại, trên cành cây đâm ra những lộc non mới nhú, mọi người đã dần lấy lại tinh thần từ khi thành chủ Aubrey qua đời, một lần nữa theo cảnh xuân xinh đẹp tiến vào giai đoạn chờ đợi tương lai tươi đẹp.

Phố xá náo nhiệt, người ở lại trong cung điện ngồi trên ngôi cao lại không được ánh nắng xuân chiếu rọi, tràn ngập khí tức khẩn trương khiến kẻ khác hít thở không thông, mà nguyên bản nên xuất hiện tại điện nghị sự là Warren thì lại không thấy hình bóng, đứng ở nơi tượng trưng cho quyền thế tối cao là một thanh niên thú nhân thần tình có chút khiếp nhược lại mang theo chút cuồng nhiệt, mà bên cạnh hắn là Felix mặc một bộ trang phục long trọng.

Những quý tộc đứng bên dưới cũng bị cảnh tượng này làm cho cảm thấy hơi kỳ quái, cũng dường như căn bản không chú ý tới Yadaier và Jeff luôn luôn theo thành chủ xuất hiện trong sảnh lúc này lại không có mặt, biểu tình trên mặt bọn họ đều thập phần vi diệu.

Felix nhìn quét qua những người bên dưới, sau đó vươn tay đè xuống, thấy tất cả mọi người an tĩnh mới thỏa mãn gật đầu, “Cuối mùa đông năm nay, thành chủ Aubrey vĩ đại của chúng ta đã vĩnh viễn ra đi, đây là một chuyện khiến người ta đau đớn vô vàn, ta nghĩ chư vị nhất định cũng giống như thế, tim như bị dao cắt, bi thống không thôi.”

Tiếng của Felix vừa dứt, bên dưới đã có một mảnh phụ họa, đại bộ phận mọi người bày ra biểu tình như cha chết mẹ lìa đời, càng kịch tính hơn chính là rơi hai giọt nước mắt.

Mà bản thân Felix cũng là hai mắt đỏ ngầu, một bộ bi thương, hắn hít sâu một hơi, lại vươn tay đè xuống, cất cao giọng nói, “Thành chủ mặc dù rời đi, nhưng những người sống chúng ta phải tiếp tục tiến tới, sau khi thành chủ đi xa, dựa theo lệ cũ, thiếu thành chủ Warren sẽ kế thừa vị trí của ngài. Đối với chuyện thiếu thành chủ kế vị, ta đương nhiên vạn phần tán thành, ta nghĩ mọi người cũng giống ta chờ đợi ngày tân thành chủ đãn dắt chúng ta đi đến một ngày mai huy hoàng.” Nói đến đây, Felix lại uyển chuyển nói, “Thế nhưng, mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không nói, thành chủ hiện tại —— Warren, thật sự làm ta quá thất vọng! Kế vị cho đến bây giờ, chư vị có thấy thành chủ làm được bất luận hành động nào khiến chúng ta hướng tới không? Thành chủ dường như hoàn toàn không ý thức được hắn là người thống trị tối cao của quốc gia này, hắn lại trầm mê cuộc sống phóng túng khi xưa, không quan tâm chính sự, xin hỏi chư vị, tân thành chủ thượng vị nhiều ngày như vậy, chư vị rốt cuộc gặp được hắn mấy lần? Ngoại trừ những lời khó nghe về cuộc sống ăn chơi trác táng bên ngoài chư vị có nghe bất luận ca tụng gì về hắn không? Thành chủ như vậy chúng ta có cần không? Chư vị cho rằng thành chủ như vậy thực sự có thể dẫn dắt chúng ta đi lên đỉnh cao hơn sao?”

“Đương nhiên không!” Felix vừa dứt lời đã có một thú nhân béo phì giơ nắm tay quát to, “Chúng ta quyết không cho phép một thành chủ như vậy lãnh đạo chúng ta!”

“Đúng đúng đúng, tuyệt đối không cho phép!”

“Hắn sẽ đưa chúng ta tới chỗ hủy diệt, chúng ta quyết không để xảy ra kết cục này!”

“Không sai!”

Vô số thanh âm phụ họa vang lên, Felix nhìn đám quý tộc mang biểu tình đầy căm tức kia, khóe miệng mang theo ý cười.

Hắn ho nhẹ một tiếng, thấy lực chú ý của mọi người lần thứ hai bị hấp dẫn đến mình, mới biểu tình đau xót mà nói, “Chúng ta đều biết, thành chủ Aubrey chỉ có Warren là con trai, mà Warren cũng là bạn lữ của Amber con ta, ta so với ai khác càng thêm mong muốn hắn tiến bộ, nhưng hiện thực luôn tàn khốc như thế, luôn làm người ta thất vọng. Thấy Warren như vậy, lòng ta so với chư vị còn đau hơn gấp trăm lần, nhưng, ta cũng không thể ngồi nhìn tương lai của chúng ta bị hủy trong tay Warren, ta không thể ngồi nhìn bách tính vì một vị chủ nhân ngu ngốc mà cuộc sống rơi vào nước sôi lửa bỏng! Vạn hạnh, mặc dù lão thành chủ chỉ có mình Warren là con một.” Nói tới đây Felix giơ tay chỉ vào thanh niên bên cạnh, giọng điệu trở nên sôi sục, “Nhưng trong tộc hắc báo có một người có thể đảm nhiệm vị trí này, tỷ như Carter đây, hắn điệu thấp, kiên định, có chí hướng, so với Warren càng giống cái bóng của thành chủ hơn, cho nên…” Lời nói kích động mà lại có tác dụng đầu độc, Felix lần nữa đội mặt nạ đau lòng, “Mặc dù không đành lòng, nhưng ta vẫn phải nói, vì tương lai quốc gia này, ta nghĩ cần bắt Warren nhượng ra vị trí thành chủ, để Carter dẫn dắt chúng ta đi lên con đường đúng đắn!”

“Đúng, bắt Warren thoái vị!”

“Bắt Warren thoái vị!”

Felix vừa nói xong, đám quý tộc trong mắt lóe lên quang mang cuồng nhiệt kia lập tức cả tiếng hô to.

Nhưng bầu không khí nhiệt liệt lại vì tiếng cánh cửa điện nghị sự đẩy ra mà ngưng bặt, các quý tộc xoay người nhìn thanh niên anh khí bức người như tản bộ trong sân vắng mà từ tốn bước vào điện, khóe miệng mang theo một nụ cười bất cần, đi tới trước mặt Felix lúc này sắc mặt đã đại biến, “Xin hỏi Felix tướng quân, vị Carter tiên sinh trong tay ngài sắp dẫn dắt mọi người lên con đường nào? Cuối con đường là nơi ở của thiên thần hay là ——” Nói đến đây Arthur đổi giọng, ánh mắt sắc sảo đảo qua đám quý tộc đang ngốc lăng, “Địa ngục?”

“Arthur…” Felix vẫn là Felix, hắn rất nhanh đã điều chỉnh biểu tình của mình, ho nhẹ một tiếng hỏi, “Ngươi không phải đang ở Irma sao, chẳng lẽ nơi đó xuất hiện vấn đề?”

“Chỉ là có vài tên tiểu nhân gây rối mà thôi, xử lý xong tự nhiên phải về chủ thành báo cáo cho thành chủ rồi.” Arthur nhoẻn khóe miệng, lần thứ hai quay đầu, biểu tình lãnh đạm mà nhìn về phía Felix, “Hơn nữa, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ta có thể không có mặt chứ.” Arthur vừa nói vừa dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá Carter bởi vì sự xuất hiện của mình mà trở nên rụt rè sợ hãi, “Vị tiên sinh này trông rất lạ mặt, không biết có lai lịch như thế nào?”

“Ta… Ta…” Bị khí thế của Arthur áp cho không thở nổi, Carter nuốt khan một ngụm nước bọt, lắp bắp vài câu rồi dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Felix.

“Arthur…” Felix thấy thế vội tiến lên giải vây, “Đây là thành viên của tộc hắc báo, hắn là…” Cuối cùng, Felix nhìn vào đôi mắt Arthur, câu nói kế tiếp không biết nên mở miệng thế nào.

Mắt thấy bầu không khí trở nên khó thở, một quý tộc bên dưới mất kiên nhẫn lên tiếng đầu tiên, “Hắn là người được chọn để thay thế Warren không xứng với chức thành chủ kia!”

“Nga? Thay thế thành chủ?” Arthur coi như nghe được câu chuyện cười, hắn xoay người tiến một bước đến trước mặt quý tộc óc đầy bụng phệ kia, “Buffy tiên sinh, ý ngài nói là lật đổ thành chủ sao?”

“Đương, đương nhiên!” Khi Arthur đi tới trước mặt, Buffy vô thức lui về sau một bước, lập tức ánh mắt quét tới những quý tộc xung quanh, lại thẳng lưng lên, cả tiếng, “Loại người chỉ biết sống phóng túng như Warren đương nhiên phải thoái vị, chúng ta cần một thành chủ xứng đáng để dẫn dắt!”

“Warren không xứng với chức vị?” Arthur cười khẽ hỏi ngược, sau đó cấp tốc xoay người thừa lúc Felix còn chưa kịp phản ứng, nắm áo Carter túm đến trước mặt Buffy, “Vậy Buffy tiên sinh nói kẻ này thích hợp đứng ở vị trí chủ thành sao?”

“Đương nhiên!” Buffy lúc này đâm lao phải theo lao, chỉ đành kiên trì giằng co với Arthur, “Carter tiên sinh khiêm tốn kiên định có ý chí có năng lực, Carter tiên sinh so với Warren đúng là trên trời dưới đất.”

“Ha! Xem ra Carter mà ta thấy cùng với Carter mà Buffy tiên sinh thấy hoàn toàn không phải là một người!” Arthur hừ lạnh quay đầu nhìn thẳng vào mắt Carter đã run lẩy bẩy, “Carter tiên sinh, nói cho ta biết đến nay kẻ còn chưa vượt qua thí luyện là ai? Nói cho ta biết kẻ tại sòng bạc nợ một khoản lớn bị gia tộc trục xuất là ai? Nói cho ta biết bởi vì không nơi trở về chỉ có thể làm tên trộm nhãi nhép hãm hại lừa gạt người khác là ai? Hửm? Carter tiên sinh, ngươi có quen với người kia không?”

“Không biết, ta không biết, không, không phải ta, ta không biết.” Mỗi câu hỏi của Arthur khiến mặt Carter lại tái nhợt một phần, trong miệng thì thào lộn xộn phủ nhận, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nhìn mình như nhìn đống bùn nhão của Arthur, Carter rốt cuộc sụp đổ, hắn giãy khỏi tay Arthur vội vàng chạy tới chỗ ngồi của thành chủ gắt gao ôm lấy cái ghế, giọng điệu cuồng nhiệt mà hô to, “Đó không phải ta, ta là thành chủ, ta là thành chủ của tòa thành này, Felix đã đồng ý để ta làm thành chủ, ta có cả thiên hạ, ta có quyền khuynh thiên hạ, ta không phải kẻ mê cờ bạc hư hỏng, không phải!”

Biến cố như vậy khiến mặt của Felix bên cạnh đổi sắc, hắn tiến lên đi tới bên cạnh Arthur trầm giọng hỏi, “Arthur tướng quân, ngài uy hiếp một người vô tội như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?”

“Quá đáng?” Arthur liếc nhìn Felix, “Ta chỉ nói thật thôi mà, thế nào, hôm nay không được nói thật, chỉ được nói dối thôi sao?”

“Ngươi!” Trong mắt Felix hiện lên một tia sát ý, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, hắn thay đổi giọng điệu dẫn dụ, “Arthur tướng quân, ta biết ngài là một người chính trực quả cảm, ta cũng có thể hiểu sự chân thành của ngài đối với thành chủ Aubrey, nhưng chúng ta không thể bị chân thành che mắt, Warren là loại người gì ngài cũng rõ ràng. Lẽ nào lại vì trung thành với lão thành chủ mà giao tương lai của chúng ta vào tay một người như thế? Ta đây, hơn cả trung thành với thành chủ, chúng ta đầu tiên phải lo lắng cho hướng đi quốc gia này. Huống hồ, ta nghĩ, nếu như thành chủ Aubrey ở trên trời có linh thiêng, hắn cũng sẽ không muốn quốc gia này hủy trong tay Warren, ngài nói đúng không?”

Arthur im lặng nghe Felix nói xong, sau đó nhìn thoáng qua các quý tộc vẻ mặt chính trực xung quanh, cười nhạo một tiếng, “Kỳ thực ta là một kẻ cứng đầu, ta tin tưởng phán đoán của ta, ta tin tưởng ta thấy đen chính là đen, thấy trắng chính là trắng, trắng sẽ không biến đen, đen sẽ không biến trắng, phương châm quan trọng nhất của tộc bạch hổ chúng ta chính là —— trung thành.”

“Vậy Arthur tướng quân là muốn đối địch với chúng ta, hay là muốn che chở tên Warren không nên thân kia?” Đã nói rõ ràng như thế, Felix cũng không muốn mất công thêm nữa, hắn âm trầm hỏi Arthur.

Arthur sắc mặt bất biến, cười cười, “Ngài nghĩ thế nào thì là thế đó.”

“Tốt, tốt.” Felix giận dữ phản cười, “Ta nghĩ Warren nhất định sẽ thưởng thức sự trung thành vô tận của ngài, không bằng ngài đi gặp hắn một lần.”

Arthur lắc đầu, “Không cần gấp.” Nói rồi vỗ vỗ tay, “Trước tiên giải quyết nơi này quan trọng hơn.”

Hầu như chỉ trong chớp mắt, một đội thị vệ hổ nanh kiếm dũng mãnh xông vào điện nghị sự, sự xuất hiện của bọn họ khiến cho các quý tộc nơi này rối loạn, điện nghị sự nhất thời tràn nhập bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Nhìn đội thị vệ chưa tới hai mươi người, ánh mắt Felix lộ ra một tia khinh miệt, “Arthur tướng quân có phải cho rằng tại hạ không có bất luận chuẩn bị nào về chuyện ngày hôm nay? Hay ngài quá mức tự tin với thủ hạ mình?”

“Kết quả sẽ chứng minh quyết định của ta.” Arthur khoát khoát tay, “Bắt những kẻ phản nghịch này lại cho ta.”

“Hừ, Arthur ngươi đừng quá mức tự tin.” Felix triệt để bị thái độ hoàn toàn không để vào mắt của Arthur làm cho tức giận, hô to, “Crewe, bày ra nanh vuốt của ngươi để những tên ngu ngốc có mắt không tròng này nhìn rõ cái gì mới là lựa chọn chính xác!”

Felix vừa dứt lời, vô số con linh cẩu phát ra tiếng cười khặc khặc từ cánh cửa phía sau lưng hắn và từ cửa sổ xông ra, trong mắt chúng nó, Arthur dường như đã biến thành thịt tươi ngon tuyệt trong miệng chúng.

Arthur nhìn thoáng qua lũ linh cẩu đang đăm đăm nhìn mình, ánh mắt xoáy sâu vào Felix đang đắc ý dào dạt, hầu như ngay trong nháy mắt, hai người đồng thời hóa thành hình thú quấy lấy nhau mà đấu, lực lượng hai phe cũng đồng loạt xông lên, nhất thời điện nghị sự biến thành một tràng Tu La, nơi nơi tràn ngập máu tươi và tiếng rống gầm dữ dội, khí tức của tử vong bắt đầu lan tràn khắp nơi…

Lòng tin của Felix đến từ việc hắn có thể giám thị nhất cử nhất động của Arthur, hắn chắc chắn Arthur không thể bất động thanh sắc mà rút đội quân hổ nanh kiếm đông đảo của hắn về chủ thành, cho nên khi cuộc chiến tiến hành kịch liệt nhất, hắn thấy không ngừng có thị vệ hổ nanh kiếm ồ ạt xông tới, trong mắt không thể che lấp sự hoang mang không dám tin, một lúc sơ sẩy hắn bị móng vuốt của Arthur phá một lỗ hổng trước ngực, máu tươi không ngừng tuôn ra, Felix thở dốc tại chỗ vẫn không thể nào tin nổi, “Không thể nào… Điều này không thể nào… Quân đội của ngươi rõ ràng đang ở Irma! Tin tình báo của ta không thể sai!”

Arthur dùng móng vuốt ngăn không cho Felix giãy dụa, thần tình tự tin tới chói mắt, “Đương nhiên, quân đội của ta ở Irma, nhưng, ta chưa từng nói, tộc bạch hổ chúng ta chỉ có mỗi một đội quân này.” Nói rồi Arthur cúi đầu thấp giọng hỏi, “Lẽ nào ngài chưa bao giờ biết một vị tộc trưởng hợp cách sẽ không bao giờ khoe con bài chưa lật của mình ra cho mọi người thấy sao?”

Arthur thốt ra lời này, Felix tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực mà ngã ra mặt đất, “Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc a…” Thì thào lập lại câu này vài lần, trong mắt Felix phát ra quang mang điên cuồng, hắn kịch liệt giãy dụa, “Ta sẽ không thua, ta tuyệt đối không thua, quốc gia này thuộc về ta!”

“Những lời này, ngươi có thể đi nói với thành chủ Aubrey…” Arthur ngăn Felix lại, lưu lại một câu như thế rồi không lưu tình mà cúi đầu cắn đứt yết hầu của Felix, máu tươi phun tung tóe chứng minh sinh mệnh của Felix đã kết thúc, cũng có nghĩa âm mưu lần này đã thất bại…

Arthur nhìn chân trước của Felix tản ra quang mang yếu ớt, trong nhắt mắt con báo hoa chết đi biến thành hình người, giữa cổ cũng có máu đang không ngừng tuôn ra, mà cách đó không xa, Carter cũng mất đi sức sống.

Arthur xoay người nhìn về phía dưới bảo tọa, máu chảy thành sông, thi thể linh cẩu tứ tán, mà đám quý tộc kia đang co ro lui về một chỗ lạnh run.

Arthur huýt sáo dài một tiếng, điện nghị sự nhất thời lạnh ngắt như tờ, các quý tộc xụi lơ trên mặt đất nhìn về phía Arthur bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi và co quắp, nhưng bọn hắn không biết, trong mắt Arthur bọn họ chẳng khác gì người chết.

Arthur dùng thanh âm trầm thấp thuần hậu phân phó, “Đi mời thành chủ tới đây.”

Một con hổ nanh kiếm trong đó liền quỳ xuống hành lễ đáp, “Dạ.”

Âm mưu lần này cuối cùng kết thúc với kết cuộc máu chảy đầm đìa, nhưng chí ít khiến những quý tộc có tà tâm dập tắt tâm tư của mình.

~*~ Bụi phủ bụi phủ ~*~

“Khải Văn thúc thúc, ngươi xem con thỏ ta làm có đẹp không?” Tại quê nhà của Heller, tính cách bình dị gần gũi của Khải Văn khiến cậu trở thành đối tượng được bọn nhỏ thích nhất, hôm nay theo thường lệ, bọn hỏ đều vây quanh bên người Khải Văn chơi đùa, một tiểu thú nhân mập mạp vẫy đuôi như đang hiến vật quý mà khoe ra con thỏ mình vừa mới dùng lá tre đan thành.

Khải Văn cười tủm tỉm nhận lấy con thỏ quan sát một chút, sau đó vuốt đầu tiểu mập mạp khích lệ, “Woa nga, thật là đẹp, Harry quá giỏi.”

Thấy tiểu mập mạp kia được biểu dương, những đứa trẻ khác không phục, đều cầm những thứ trong tay mình giơ ra trước mặt Khải Văn cầu được biểu dương.

“Khải Văn thúc thúc nhìn con cá nhỏ ta đan này.

“Nhìn con mèo nhỏ của ta trước.”

“Không đúng không đúng, nhìn con heo nhỏ của ta trước mới đúng.”

Còn có một đứa muốn xông lên trước để Khải Văn nhìn vật trong tay mình, nhưng vừa vọt tới phân nửa đã ngừng bước, mà những đứa trẻ khác lại tự động tản ra, điều này làm cho Khải Văn thấy có chút kỳ quái.

Khải Văn vừa định quay đầu lại nhìn xem có chuyện gì xảy ra, thì lại rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai vang lên tiếng nói tuy xa cách đã lâu nhưng không hề xa lạ, “Bảo bối, ta đã trở về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play