Cô hít sâu vào một hơi, nghĩ đến Giang Đại Thuyên vừa mới cười nhạo mẫu thân như thế nào, Bạch Lộ càng thêm tức giận, thiện cảm bấy lâu nay cũng nhanh chóng tan thành bọt biển, “Cư nhiên còn mắng nương là yêu nữ, cái miệng của hắn thực sự rất ác độc, rất xấu xa, ta cũng không muốn gặp lại hắn…”

Ngao Lãng hừ lạnh một tiếng, “Đích thực không cần gặp lại loại người này, để tránh lại bị hắn lừa gạt.”

“Ừm.” Bạch Lộ lau khô nước mắt, căm giận nói, “Loại người này không đáng để ta phải khóc… Nương nếu biết hắn nói về mình như vậy, nhất định cũng không thể chấp nhận.”

“Không sai.” Ngao Lãng cũng không quên phụ họa, không cần tốn nhiều công sức liền đạt được mục đích khiến cho tâm tình của hắn hiện giờ tốt vô cùng, “Đêm nay đừng đi ngắm trăng nữa, ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

Bạch Lộ trong lòng cảm thấy áy náy cúi gằm mặt xuống, “Lúc nãy không phải ta cố ý muốn trách Ứng Long đại nhân, chẳng qua là… muốn tìm một người để trút giận… mới có thể mắng… Hay là để cám ơn ngươi, dẫn ta đi…”

“Quên đi, ta sẽ không so đo với một tiểu nha đầu.” Hắn vô cùng khoan hồng độ lượng mà nói.

Nàng vẻ mặt buồn bực, “Không được gọi ta là tiểu nha đầu nữa, ta đã là một cô nương.”

“Mặc kệ là tiểu nha đầu hay là cô nương, với ta mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là… đối tượng là ai.” Ngao Lãng chỉ quan tâm đến nàng, có Bạch Lộ ở bên cạnh làm bạn khiến cho hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Nghe Ngao Lãng nói như vậy, Bạch Lộ chính là vụng trộm cảm thấy vui mừng, ít nhất bản thân đối với hắn mà nói cũng rất quan trọng, “Ta cũng giống như vậy, đối với ta Ứng Long đại nhân cũng là quan trọng nhất.”

Trong lòng Ngao Lãng bỗng dưng căng thẳng, có thể nghe nàng nói như vậy, mặc kệ là làm cái gì cũng tuyệt đối không hối hận, chậm chí sắn sàng bất chấp tất cả đại giới.

Loại cảm xúc mãnh liệt đến thế rốt cuộc là cái gì, dường như muốn bao phủ lấy lý trí của hắn, Ngao Lãng thực sự nghĩ không ra, sống trên đời bao nhiêu năm tháng, tâm của hắn vẫn là lần đầu tiên hỗn loạn như vậy, ngay cả chính mình cũng không đoán được.

Hắn miễn cưỡng thu lại cảm xúc, “Tốt nhất là như thế, bằng không…”

“Ta biết, Ứng Long đại nhân lại muốn uy hiếp ‘về sau vu nữ của Bạch gia có cầu mưa với ta, ta cũng không quan tâm’ chứ gì, không thể đổi câu nào khác sao?” Bạch Lộ nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Nghe vậy. Ngao Lãng nheo lại đôi mắt sáng, “Hình như ngươi rất có ý kiến?”

“Không có, không có, Ứng Long đại nhân xin mời cứ tiếp tục uy hiếp như vậy.” Nàng giả vờ sợ hãi nói.

“Hừ!” Hắn cố gắng duy trì bộ dáng cao ngạo hung ác, “Tối mai ta tại tới tìm ngươi, đừng suy nghĩ gì nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”

Bạch Lộ cười khổ gật đầu, “Ta biết.”

Cho đến khi Ngao Lãng rời đi, nàng mới thu lại nét mặt tươi cười, ngồi yên ở mép giường. Mình nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Đại Thuyên ca đây? Bạch Lộ thực sự không biết lần sau nếu gặp lại hắn, có thể tặng cho hắn một cái tát hay không, sau đó đuổi hắn đi ra ngoài, chỉ biết là bây giờ đã mất đi một bằng hữu tốt nhất, cũng nhìn rõ bộ mặt thật của một người.

Ngao Lãng sau khi rời khỏi Bạch phủ lại đến thanh lâu, không nghĩ tới tên Giang Đại Thuyên ngoại trừ ham mê nữ sắc bên ngoài, luôn miệng nói muốn kết hôn với Bạch Lộ chỉ bởi vì nàng xuất thân từ quan gia, mà còn nói ra nhiều lời cay độc như vậy khiến cho Bạch Lộ thương tâm, thực không cam lòng cứ thế mà buông tha cho hắn, dự tính muốn giáo huấn hắn một chút.

Lúc này, Ngao Lãng đang ở trong đại sảnh đón tiếp quan khách, bỗng nhìn thấy một gương mặt có chút quen quen, đó là nam tử khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, suy nghĩ một lát mới nhớ ra hắn đã từng nhìn thấy nam nhân này ở Bạch phủ nói chuyện cùng Bạch Lộ, Bạch Lộ còn gọi hắn một tiếng… Nhị biểu ca.

“Thật sự là đúng lúc…” Miệng hắn nói như vậy, người ngay lập tức liền xuyên qua cửa mà vào phòng, khinh thường nhìn một đôi nam nữ mây mưa cuồng loạn trên giường, ngay sau đó liền vung tay phải lên. Trong phòng, cái bàn, còn có giường cứ thế đung đưa trái phải một hồi liền bay lên, khiến cho Giang Đại Thuyên vội vã chui xuống đất, vẻ mặt khó hiểu nhìn khắp xung quanh.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Giang Đại Thuyên bực mình lẩm bẩm.

Tiếp theo, Ngao Lãng lại vung tay lên, bình hoa vô duyên vô cớ từ trên bàn rơi xuống mặt đất vỡ vụn thành hàng trăm mảnh nhỏ.

“Giang thiếu gia…” Cô nương thanh lâu sợ tới mức mặt mày biến sắc.

“Oa… Có quỷ…” Giang Đại Thuyên bị dọa đến trắng mặt, mội vàng nhặt lên quần áo, che khuất nơi trong yếu, cứ như vậy lao ra cửa phòng, cũng bởi vì người hắn nghiêng ngả lảo đảo, lại còn hét lên thanh âm chói tai, tự nhiên thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Vừa đúng lúc Bạch Tấn đang cùng bạn bè lên lầu nhìn thấy hắn, còn dụi dụi hai mắt, cho rằng mình uống say mới có thể trông thấy ảo ảnh, nhưng đêm nay mới uống hai chén, hẳn là không say đến mức nhận sai người.

Bạch Tấn vẻ mặt kinh ngạc, “Đây không phải… Giang Đại Thuyên sao?”

“Giang Đại Thuyên chẳng phải là con trai của ông chủ cửa hàng bánh ngọt ở thành tây sao, không lâu nữa sẽ trở thành phu quân của biểu muội ngươi…” Bạn bè bên cạnh tiếp lời.

Mắt thấy vừa vặn lại đụng người nhà Bạch gia, Giang Đại Thuyên vẻ mặt xấu hổ, nghĩ đến trước đây cẩn trọng như vậy cũng chỉ sợ bị người quen trông thấy, hiện tại tất cả đều đã trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ngay lập tức liền ba chân bốn cẳng chạy như bay.

“Ta còn tưởng rằng hắn đối với Lộ nhi có bao nhiêu chung tình, không thể tưởng tượng được cư nhiên cũng sẽ đến những nơi như thế này.” Bạch Tấn nắm chặt cái quạt trên tay, “Sáng sớm mai phải nói với cô mới được.”

Xem thân ảnh đang chạy trối chết kia, khóe miệng Ngao Lãng khẽ cười lạnh, việc này không cần chính mình động thủ, không chỉ có Bạch Lộ chán ghét Giang Đại Thuyên, ngay cả người nhà của nàng cũng sẽ không lại chấp nhận hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Lộ đi tới phòng mẫu thân, vẫn là không thể tự mình nói ra chuyện ngày hôm qua chứng kiến.

Bạch mẫu nhìn thấy nữ nhi tâm sự nặng nề, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Khó có được một hôm dậy sớm như vậy, thế mà một chút tinh thần cũng không có, đứa nhỏ này từ bé chính là như vậy, chẳng biết buổi tối làm cái gì, lúc nào cũng ngủ đến khi mặt trời lên cao, mỗi ngày lại còn ngủ bù cả buổi trưa nữa chứ.”

“Ách… Bởi vì buổi tối con không ngủ được…” Bạch Lộ không thể nói mình nửa đêm đều chuồn êm ra ngoài, không ở trong phòng ngủ, “Tỷ tỷ không ở nhà sao?” Nàng nhanh chóng thay đổi đề tài.

“Nó cùng với mợ của con đi uống trà với mấy vị phu nhân rồi, tỷ tỷ của con rất thích những việc như thế này, lại còn khiến cho các vị phu nhân vô cùng yêu quý, cho nên nương để nàng đi theo.” Bạch mẫu nghĩ đến hai đứa con tính tình hoàn toàn không giống nhau, cũng làm cho nàng cảm thấy phiền não, “Con có việc muốn tìm nó?”

Bạch Lộ rũ mắt xuống, nghĩ rằng nếu như tình cảm của mình cùng với tỷ tỷ tốt một chút, có lẽ có thể đem tâm sự giãi bày với nàng, cũng có người để bàn bạc, “Không phải, chỉ là thấy nàng không ở nhà mới hỏi.”

“…Cô!”

Đúng lúc này, Bạch Tấn hổn hển đẩy cửa tiến vào, hắn vừa mới về đến nhà, liền nhanh chóng lại đây, “Cô! Lộ nhi cũng ở đây, thật không còn gì tốt hơn.”

Nhìn thấy đứa con thứ hai của huynh trưởng vội vội vàng vàng, Bạch mẫu ngay lập tức mở miệng hỏi, “Phát sinh chuyện gì?”

“Tối hôm qua ta cùng vài bằng hữu đến Ỷ Xuân Lâu ở thành nam… “ Dò xét thấy cô cùng biểu muội hé ra vẻ mặt không đồng ý, Bạch Tấn có chút chột dạ, “Hai người không cần nhìn ta như vậy, chờ ta nói hết đã, chính là ta ở chỗ ấy nhìn thấy Giang Đại Thuyên… Ban đầu còn tưởng rằng mình nhận sai người, nam nhân thật thà trung hậu như vậy làm sao có thể tới thanh lâu? Không thể tưởng tượng được Giang Đại Thuyên nhìn thấy ta lập tức bỏ chạy, chắc chắn là hắn không sai.”

Nghe nhị biểu ca nói xong, Bạch Lộ cúi đầu xuống, không nói gì.

Bạch mẫu vẻ mặt không dám tin, “Thật là Đại Thuyên? Hắn.. đến thanh lâu?”

“Tuyệt đối sẽ không sai!” Bạch Tấn nói như đinh đóng cột, “Ta còn đến hỏi tú bà mới biết được Giang Đại Thuyên mê đắm một cô nương ở trong đó, mỗi tối đều chạy đi tìm nàng ta, chẳng những ra tay hào phóng, nghe nói còn muốn giúp cô nương kia chuộc thân… Hừ! Thật sự là không nhìn ra, mọi người đều bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt.”

“Lộ nhi…” Bạch mẫu lo lắng nhìn con gái, “Việc này con thấy thế nào?”

Nàng chua chát cười, “Nương, con sẽ không gả cho Đại Thuyên ca.” Bạch Lộ thực sự không thể tha thứ Đại Thuyên ca trong lòng khinh thường mẫu thân, những lời này thực sự rất quá đáng.

Bạch Tấn cũng tán thành, “Đương nhiên không thể gả! Tuy nói rằng nam nhân đến thanh lâu không tính là chuyện gì, ta cũng không có tư cách mắng hắn, nhưng mà trước đây khi hắn ở trước mặt chúng ta luôn miệng nói trong lòng chỉ có một mình Lộ nhi, thầm nghĩ cưới nàng làm vợ. Hắn bề ngoài giả bộ có thành ý như vậy, ai ngờ trong tâm lại là một bộ dáng khác. Chờ cha mẹ trở về, ta phải đem việc này nói cho bọn họ. Cô, ta đi ra ngoài trước.”

Nhìn cửa phòng một lần nữa đóng lại, Bạch mẫu nhìn nữ nhi, “Lộ nhi, có lẽ trước hết ngươi nên nghe Đại Thuyên nói như thế nào, không chừng chính là nhất thời hồ đồ…”

“Nương, đã không cần nữa.” Bạch Lộ đã từng nghe thấy hắn nói thật lòng, không muốn lại phải nhận lấy những lời dối trá kia nữa, “Về sau con cũng không muốn gặp lại hắn, việc hôn sự mong nương từ chối giúp con.”

Bạch mẫu cũng chỉ có thể thở dài, “Làm sao có thể trở thành như vậy?”

Ngày thứ hai, Bạch mẫu liền sai người đến Giang gia tỏ rõ muốn cự tuyệt cuộc hôn nhân này, Giang Đại Thuyên nghe thấy tin tức như vậy, đoán rằng hơn phân nửa là vì bị biểu ca của Bạch Lộ bắt gặp, ngay lập tức liền chạy đi thanh minh, cho dù hắn có muốn đến giải thích, cũng không thể vào qua cửa, chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà than thở.

Nửa tháng kế tiếp, Bạch Lộ vẫn là bởi vì chuyện này mà tâm tình luôn luôn sa sút, ngay cả người bằng hữu quen biết từ nhỏ cũng không thể tín nhiệm, điểm ấy làm cho nàng thực nản lòng.

Buổi tối hôm nay, Ngao Lãng lại tới nữa.

“Đi thôi.” Trông thấy Bạch Lộ vẫn vô cùng uể oải, Ngao Lãng nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến nàng vui vẻ hơn, muốn lấy lòng nàng, loại suy nghĩ như thế này cũng là trước đây chưa từng có, “Bất quá đêm nay mây rất dày, không nhìn thấy ánh trăng.”

“Như vậy muốn đi đâu?” Bạch Lộ đóng cửa phòng hỏi.

Ngao Lãng khẽ nhếch khóe miệng, cố ý dùng thái độ ban ơn trả lời, “Trước đây không phải đã nói muốn đưa ngươi đi tới nơi ta ở hay sao?”

“Thực sự có thể đưa ta đi sao?” Kỳ thực nàng cũng rất hiếu kì.

Hắn giả vờ hừ một tiếng, “Người khác dĩ nhiên không được, có điều ngươi là ngoại lệ.”

Bạch Lộ ngượng ngùng cười cười, “Bởi vì ta có vẻ đặc biệt sao?”

“Thiểu vãng tự liễm thiếp kim” (Dát ít vàng lên mặt mình thôi! =.=”) Ngao Lãng dĩ nhiên sẽ không thừa nhận nàng đối với chính mình vô cùng đặc biệt, mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy.

Nàng không khỏi trêu chọc nói: “Không thể ngờ được Ứng Long đại nhân cũng học theo phàm nhân chúng ta xuất khẩu thành thơ, thật sự là rất giỏi.”

“Ngươi là đang giễu cợt ta?” Hắn trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên là đang nịnh hót.” Đầu óc Bạch Lộ cũng xoay chuyển rất nhanh.

Ngao Lãng hừ một tiếng, nàng nói vậy nghe còn được, “Đi lên đi.”

Không mất bao nhiêu thời gian, bọn họ liền đi tới nơi.

Từng ấy năm quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Bạch Lộ đi đến chỗ hắn ở.

Nàng mở to đôi mắt, đi vào một tòa phủ đệ thật lớn, phía trong có rất nhiều ngọn núi nhỏ, bên tai còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách cùng với những cây cầu màu đỏ san sát, lại có những loài cây hoa kì lạ chưa từng thấy trên đời. Giữa không trung cũng có rất nhiều con bướm bảy màu sặc sỡ đang bay lượn, tuy rằng bên ngoài là buổi tối, nhưng mà đi vào phủ đệ lại phát hiện đang là ban ngày ban mặt, đây là cạnh tượng kì dị nhất mà Bạch Lộ từng thấy.

“Thích không?” Ngao Lãng tốn chút công phu mới biến ra những thứ này, chính là muốn cho Bạch Lộ mở mang tầm mắt, có thể vui vẻ một chút.

Bạch Lộ ra sức gật đầu, “Ừm, nơi này thực sự rất đẹp.”

“Ngươi đã thích như vậy thì đến đây ở.” Hắn thốt ra, nóng lòng mong muốn Bạch Lộ có thể ở lại chỗ này.

Nàng cười lắc đầu, “Không được, trong nhà còn có nương và tỷ tỷ, còn có cả gia đình cậu nữa, làm sao có thể chuyển đến nơi này ở cùng ngươi được? Sẽ không có ai đồng ý.”

Ngao Lãng cũng không cho rằng việc này là khó khăn, “Chỉ cần ngươi nguyện ý là được.”

Nhìn ra sự mong chờ trong đáy mắt của hắn, Bạch Lộ ít nhiều cũng có thể lý giải tại sao hắn lại đề nghị như vậy, vì thế cười dịu dàng, “Ứng Long đại nhân mỗi ngày có thể tìm ta nói chuyện phiếm giải buồn, ta nhất định cũng sẽ cùng ngươi đi ngắm trăng, không cần phải chuyển đến nơi này ở.”

Như vậy không đủ, hắn còn muốn càng nhiều càng nhiều! Ngao Lãng trong lòng gào thét.

Bất quá cho dù Bạch Lộ có đồng ý ở lại đây, tộc trưởng hiện đang bế quan tu luyện mà phát hiện cũng sẽ tuyệt đối không mặc kệ mà ngồi xem, Ngao Lãng cũng không muốn có người thứ ba đến phá hư quan hệ của hắn cùng nàng, nghĩ như vậy mới thoáng tỉnh táo lại, không cho phép chính mình quá mức xúc động.

Bạch Lộ đi qua một cây cầu màu đỏ, nàng có thể nhìn thấy cầu vồng ở phía nơi chân trời, chỉ có điều phóng mắt ra xa lại không thấy được thân ảnh của bất kì người nào, đột nhiên cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo, thật yên tĩnh, dường như trong trời đất này chỉ có một mình Ứng Long đại nhân, nếu đổi lại là nàng nhất định sẽ chịu không nổi.

“Ứng Long đại nhân ngoài trừ buổi tối thích ngắm trăng, những lúc không bế quan tu luyện thì làm gì?” Nàng muốn hiểu rõ hơn người mà mình thích.

Ngao Lãng tham lam nhìn vào đáy mắt mềm mại dịu dàng của nàng, bất tri bất giác cảm thấy nàng lúc này yêu kiều hơn bất kì người nào, “Tất nhiên là tìm vài tên yêu quái yêu lực cường đại đến luyện gân cốt, sau đó lại thưởng thức bộ dáng cầu xin tha thứ của bọn chúng, chơi đùa như vậy có thể tiêu tan một chút thời gian.”

“Vạn nhất đánh không lại thì sao?” Bạch Lộ lo lắng hỏi.

“Làm sao có thể đánh không lại yêu quái? Trừ phi là ý chỉ của thần linh trên thiên đình, bất quá cũng không có mấy người có thể trở thành đối thủ của ta.” Ngao Lãng không muốn bị nàng xem thường, “Đúng rồi, ta quên phân phó những người kia đi chuẩn bị trà bánh.” Nói xong, tay phải của hắn vung lên, mấy con bướm mới vừa nãy còn nhẹ nhàng bay lượn nháy mắt liền biến thành vài người tỳ nữ để hắn sai khiến.

“Oa!” Bạch Lộ xem không rời mắt.

“Bởi vậy, muốn có bao nhiêu người hầu hạ đều được.” Ngao Lãng khoe khoang nói.

Nàng buồn cười hắt cho hắn một chậu nước lạnh, “Các nàng cũng không phải người thực sự.”

“Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, còn có thể bắt bẻ ta, càng lúc càng không sợ ta.” Ngao Lãng bày ra vẻ mặt hung ác dọa nàng.

“Được, được, ta sẽ cố gắng biểu hiện một bộ dáng sợ hãi, mong Ứng Long đại nhân bớt giận.” Bạch Lộ nín cười, hết sức lo sợ mà nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play