Giờ lành vừa đến, Bạch Lộ có chút khẩn trương đi vào từ đường, tóc nàng được búi cao lên, trên đầu còn gài một bông hoa mẫu đơn tượng trưng cho sự tôn quý, tốt đẹp, toàn thân được bao phủ bởi chiếc áo dài màu tím, cả người cúi lạy về hướng bức họa của Ứng Long đại nhân ở trên bàn thờ. Tới dự lễ ngoại trừ người nhà Bạch gia đứng ở hai bên còn có vị hoàng đế lớn tuổi cùng vài vị đại thần trong triều đến để biểu đạt sự thành kính.
Nghi thức kế nhiệm rất đơn giản, không đến một canh giờ đã xong.
Cậu của Bạch Lộ cùng đại biểu ca vội vàng mời vài vị quan trong triều đến đại sảnh uống trà, nhị biểu ca cùng nhị biểu tẩu thì tiếp đón bà con thân thích, mợ cùng với đại biểu tẩu, còn có tỷ tỷ vừa mới suôn sẻ bàn xong chuyện hôn nhân, với địa vị ở trong triều của Bạch gia, không ít người tranh nhau muốn kết làm thông gia, lại càng không sợ không có đối tượng thích hợp, cho nên liền để các nàng phụ trách khoản đãi vài vị nữ quyến, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng ở lại từ đường.
Cho đến khi người tỳ nữ cuối cùng thu dọn mọi thứ xong đi ra ngoài, Bạch Lộ mới cầm lấy chiếc túi hương màu tím đặt ở chiếc đĩa trên bàn thờ, bởi vì bên trong chính là vảy trên người Ngao Lãng, khiến cho nàng càng thêm quý trọng.
“Ứng Long đại nhân…” Nàng đặt chiếc túi hương màu tím lên trên ngực khẽ kêu.
Không lâu sau, Ngao Lãng vỗ hai cánh, theo lời triệu hồi của Bạch Lộ mà đến.
Khi Ngao Lãng hóa lại thành hình người, đi vào trong từ đường, nhìn phía Bạch Lộ đang cười dịu dàng đối với mình tựa như một đóa mẫu đơn nở rộ, lồng ngực của hắn giống như bị vật nặng hung hăng đâm vào một chút, ánh mắt không thể nào rời khỏi người nàng.
“Ngươi nhìn cái gì?” Bạch Lộ ngượng ngùng hỏi.
Ngao Lãng ho nhẹ một tiếng. “Ngươi trang điểm như vậy trông còn được.”
“Cái gì mà trông còn được?” Nàng vẻ mặt buồn bực quở trách, nàng vẫn luôn hy vọng trong mắt người mình thích, bản thân sẽ đặc biệt hơn người bình thường “Ngay cả khen ta xinh đẹp một lần mà cũng không chịu nói, thật sự là keo kiệt.”
Hắn có chút kỳ quái nói: “Được rồi, là… là rất đẹp mắt.”
“Cám ơn.” Bạch Lộ phốc xích cười, biết rằng đối với người không hay nịnh nọt người khác như Ngao Lãng mà nói, những lời này đã là sự ca ngợi lớn nhất.
“Bất cứ lúc nào ngươi mang nó trên người, ta có thể biết ngươi ở nơi nào, khi muốn gặp ta, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ lập tức tới.” Ngao Lãng nhận lấy chiếc túi hương màu tím trên tay nàng, lấy một sợi dây màu hồng gắn vào chiếc túi rồi đeo vào cổ Bạch Lộ, nhìn trên người nàng mang theo vảy của chính mình, loại cảm xúc thỏa mãn này đang dần lấp đầy tâm của hắn.
Bạch Lộ nhớ kỹ lời nói của hắn, cầm lấy chiếc túi hương ở trên ngực để vào trong vạt áo, kề sát da thịt chính mình, “Ta cam đoan sẽ không làm mất nó… Hiện tại hôn sự của tỷ tỷ đã được ấn định, vài tháng sau sẽ xuất giá, mà nương cũng không còn nữa, ta có thể dành càng nhiều thời gian bầu bạn với Ứng Long đại nhân, cũng sẽ cố gắng sống đến một trăm tuổi, như vậy có thể ở cùng ngươi lâu một chút… Ha ha, chẳng qua đến lúc đó ta đã biến thành một lão thái bà đầu bạc, ngay cả đi đường cũng không nổi, có khi phải nhờ Ứng Long đại nhân tới cõng ta mất…”
Không đợi nàng nói xong, đôi mắt đen sáng ngời của Ngao Lãng đã sớm hiện lên một tầng hơi nước. “Ta nhất định sẽ cõng ngươi, bất luận đến nơi nào, ta đều nguyện ý cõng ngươi đi.”
“Ta cũng sẽ không tìm trượng phu, bởi vì ở trên ta còn có hai biểu ca, về sau nếu như bọn họ sinh nữ nhi, cũng có thể để các nàng tiếp nhận vị trí vu nữ.” Bạch Lộ cười dịu dàng.
Cổ họng Ngao Lãng nghẹn lại, nhưng vẫn cố ý muốn bắt bẻ nàng. “Nếu không có nữ nhi thì sao?”
“Như vậy… Dù sao vẫn có cháu gái đi, ta là muốn sống đến một trăm tuổi, nhất định có thể đợi đến lúc cháu gái của biểu ca được sinh ra… Thế nên cho dù ta không tìm trượng phu vào cửa cũng không sao cả…” Nàng điều chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hít vào một hơi thật sâu. “Chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ luôn ở cùng ngươi một ngày, sẽ không để ngươi cô đơn…”
“Nếu ngươi có thể sống mãi mãi thì sao? Chỉ cần không chết là có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta…” Trong lòng Ngao Lãng đã có quyết định, dự tính mấy ngày nữa sẽ bắt đầu tiến hành.
“Ta không phải sẽ thành yêu quái chứ?” Bạch Lộ không khỏi bật cười, cũng không coi lời nói của hắn là sự thật. “Ta không muốn làm yêu quái, cho nên bây giờ chúng ta cứ giao hẹn trước, chờ sau khi ta chết, nếu lại đầu thai chuyển thế, ngươi nhất định phải tới tìm ta, có lẽ ta còn có thể thấy được ngươi, bởi vậy, chúng ta lại có thể tiếp tục ở cùng nhau.”
“Ừm.” Ngao Lãng mơ hồ trả lời một tiếng.
Một khi đã đầu thai chuyển thế, nàng cũng sẽ theo đó mà quên đi những chuyện ở kiếp trước, lại càng quên luôn hắn, nghĩ đến sẽ có một ngày Bạch Lộ cho dù có gặp mặt cũng không nhớ ra hắn, không có một chút ấn tượng gì về những kỉ hiệm của hai người bọn họ, trái tim Ngao Lãng giống như bị con dao cắt ra thành từng mảnh nhỏ, nỗi đau đớn xé nát lòng hắn khiến cho Ngao Lãng suýt nữa nhịn không được khóc thét thành tiếng.
Bạch Lộ thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên tái nhợt, vội vàng hỏi: “Ứng Long đại nhân làm sao vậy?”
“Trái tim ta… Đau quá…” Hắn nhắm mắt nói.
Nàng vẻ mặt sốt ruột: “Bị thương sao?”
“Không phải… Chẳng qua là nghĩ đến… Có một ngày ngươi cũng sẽ chết đi… Ta…” Ngao Lãng không thể nói ra chính xác cảm xúc trong lòng lúc này. “Ta không thể nào chịu được… Tại sao lại đau như vậy?”
“Đó là bởi vì Ứng Long đại nhân… Thích ta sao?” Bạch Lộ rụt rè hỏi khẽ.
“Thích… Đó là cái gì?” Trái tim Ngao Lãng loạn nhịp mạnh mẽ.
“Thích chính là thích… Thích một người, lúc nào cũng muốn đối xử tốt với người đó, sẽ không đành để người đó đau lòng, càng sẽ muốn mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh người đó, hy vọng trong mắt người đó chỉ có một mình mình…” Nàng nói ra ý nghĩ của bản thân. “Giống như ta… Thích Ứng Long đại nhân, vì Ứng Long đại nhân, về sau cho dù cậu có muốn ta tìm trượng phu, ta cũng không chấp nhận.”
Cho đến tận giây phút này, sau khi cảm nhận được rõ ràng tình cảm của Ngao Lãng đối với mình, Bạch Lộ mới ngượng ngùng thổ lộ tâm sự của nữ nhi, muốn để cho hắn biết được trái tim mình.
Hắn ngẩn người nghe Bạch Lộ nói, giờ khắc này, Ngao Lãng mới thoáng hiểu được. Thì ra chính hắn cũng như vậy, hắn thích Bạch Lộ, lúc nào cũng muốn đối tốt với nàng, muốn cùng nàng ở chung một chỗ, đời đời kiếp kiếp cũng không bao giờ tách ra, Ngao Lãng bỗng nhiên như bừng tỉnh, lúc đầu hắn vẫn luôn không nghĩ ra loại cảm xúc vẫn luôn lấp đầy tâm tư của mình kia rốt cuộc là cái gì, hóa ra đó chính là… thích.
“Đúng… Ta thích nàng… Vẫn luôn luôn thích nàng…” Ngao Lãng đã hiểu hoàn toàn, đã minh bạch, cái gì cũng đều đã thông suốt, “Bởi vì rất thích cho nên tâm mới có thể đau đớn đến vậy…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lộ càng đỏ. “Nếu như đau quá cũng không ổn.”
“Không việc gì, đau một chút mới tốt… Bởi vì ta muốn nhớ kỹ loại cảm giác này…” Hắn dùng sức ôm chầm lấy Bạch Lộ, đem thân thể mềm mại trong lòng gắt gao giữ lấy, vội vàng thấp tiếng kêu lên: “Ta không muốn quên đi… muốn bản thân nhớ thật kĩ, thật kĩ…”
Nàng có chút xấu hổ lúng túng nói: “Chàng… Buông ta ra trước đã…”
“Không buông!” Ngao Lãng quát.
“Ở nơi của chúng ta, nếu như ôm một cô nương chưa xuất giá như thế này sẽ phải phụ trách.” Bạch Lộ biết hắn không hiểu, đành phải trực tiếp nói thẳng ra.
“Ta phụ trách là được!” Ngao Lãng chính là không chịu buông tay.
“Chàng có biết thế nào gọi là phụ trách sao?” Nàng vẻ mặt xấu hổ. “Sẽ phải làm vợ chồng cả đời, không thể lại thích một cô nương khác.”
Hắn quát, giọng trầm đục: “Làm vợ chồng thì làm vợ chồng, trừ nàng ra, bất kì người nào ta cũng cảm thấy chướng mắt.”
Trong lòng Bạch Lộ vui vẻ, trên môi hé ra nụ cười ngọt lịm, “Đây là do Ứng Long đại nhân tự mình nói, không được gạt ta, tương lai nếu như lại đi thích một cô nương khác…”
“Gọi ta là Ngao Lãng, đây là tên mà Ngọc Đế chọn cho ta.” Chỉ vì muốn độc chiếm, cho nên ngay cả tên đều nguyện ý nói cho nàng. “Ứng Long cũng không chỉ có một mình ta, ai biết được nàng đang nói đến ai.”
“Ngao… Ngao Lãng.” Bạch Lộ xấu hổ nói.
Ngao Lãng hít vào một hơi thật sâu, khiến cho tình cảm đang tràn đầy trong lồng ngực lan tỏa khắp toàn thân. “Về sau cứ dùng tên này triệu hồi ta, chỉ có nàng mới có thể gọi ta như vậy…”
“Được.” Nàng gật đầu.
“Bây giờ ta đã biết được bản thân mình thích nàng, cho nên mỗi ngày ta lại càng muốn tới tìm nàng, từ sáng đến tối sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng, không cho phép chê ta phiền phức.” Ngao Lãng sau khi xác định tâm ý của mình, ham muốn chiếm hữu lại càng mạnh.
Bạch Lộ mím môi cười. “Được, ta cam đoan sẽ không chê chàng phiền phức.”
“Còn nữa, không được nói chuyện cùng với nam nhân khác.” Hắn cũng không muốn lại mọc ra thêm một cái “Đại Thuyên ca” nữa.
Nàng phốc xích cười ra tiếng. “Như vậy cậu ta cùng với hai vị biểu ca, còn có nô tài trong phủ làm sao bây giờ?”
“Bọn họ… không tính.” Ngao Lãng thoáng suy nghĩ. “Nam nhân bên ngoài thì không được.”
“Ta đã biết.” Bạch Lộ nín cười nói.
Ngao Lãng liếc mắt nhìn nàng một cái. “Không cho phép!”
“Được, ta không cười……” Nàng lấy tay che miệng.
“Lại càng không cho phép nàng cười với nam nhân khác.” Ngao Lãng ghen tuông dữ dội cảnh cáo.
“Chẳng lẽ chàng muốn ta thấy người khác liền trưng ra bộ mặt nhăn nhó hay sao?” Bạch Lộ có chút dở khóc dở cười.
“Không sai, nàng chỉ có thể cười với ta.” Hắn hừ một tiếng.
“… Được, ta đã biết.” Bạch Lộ tuy rằng rất muốn cười, bất quá lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. “Ta sẽ không tùy tiện cười với nam nhân khác.”
“Thế này còn tạm được.” Ngao Lãng lúc này mới hơi hơi vừa lòng.
“Ta còn phải đi sang phòng bên cạnh nói lời cảm tạ tân khách cùng với họ hàng thân thích, cậu bảo nên có lễ nghĩa trên dưới, nghe nói có mấy người họ hàng muốn ở lại vài ngày, thân là chủ nhà, ta cũng nên sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho họ, cho nên vài hôm sau chàng hãy lại đến tìm ta.” Nàng nói rõ.
Chỉ cần không phải là Bạch Lộ không muốn ở bên hắn thì tốt rồi, lúc này Ngao Lãng cũng đang có chuyện muốn làm. “Ách… Như vậy cũng tốt, bởi vì gần đây tộc trưởng vẫn luôn theo sát ta vô cùng sít sao, muốn ta bế quan tu luyện, cho nên tạm thời không thể tới gặp nàng…” Hắn không thể không nói dối.
“Sẽ rất lâu sao?” Bạch Lộ nghĩ đến sẽ có một thời gian không được nhìn thấy hắn, đã bắt đầu cảm thấy nhớ nhớ.
“Sẽ không lâu lắm, ta cam đoan.” Hắn hứa hẹn.
“Được.” Mặc kệ bao lâu nàng cũng sẽ chờ đợi.
Ngao Lãng lại ôm chặt nàng, hạ quyết tâm bắt buộc phải lấy được tiên dược.
***
Không biết được đây là lần thứ bao nhiêu hắn từ trên thiên không ngã xuống, Ngao Lãng nằm trên mặt đất thở dài, bất quá không lâu sau lại bò lên, hắn không nghĩ sẽ bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc.
Hắn phải thử lại một lần!
Vì Bạch Lộ, cũng vì tương lai của bọn họ, hắn phải lấy được tiên dược có thể làm cho con người trường sinh bất lão, nhưng mà dường như xung quanh thiên đình lúc nào cũng có một bức tường vô hình, không cho Ngao Lãng xâm nhập vào một bước, mặc cho hắn dùng đủ các loại phương pháp, vẫn là vô kế khả thi.
Ngao Lãng nhìn chằm chằm lên trời, cảm thấy phẫn uất lại không còn sức mà rống giận.
Vì sao? Hắn là Ứng Long mà Ngọc Đế yêu quý nhất, chẳng lẽ người không thể dung túng hắn một lần, vì sao lại phải tàn nhẫn vô tình như vậy, còn muốn hắn trải qua tu luyện mới được phép quay trở về thiên đình?
Hắn lại nghĩ tới hơn một ngàn năm trước, hắn cũng từng cầu xin Ngọc Đế, nhưng mà người nhất định không chịu dàn xếp, muốn hắn lại tu luyện hai ngàn năm, chỉ bởi vì đây là khoảng thời gian hắn sẽ gặp phải kiếp nạn ở nơi này, đến lúc đó người sẽ nhìn xem hắn lựa chọn như thế nào, Ngao Lãng nghĩ mãi cũng không thông những lời đó có ý tứ gì, hắn hiện tại chỉ mong nhanh chút lấy được tiên dược, khiến cho Bạch Lộ có thể trường sinh bất lão, hắn chỉ có nguyện vọng nho nhỏ này.
Vì sao Ngọc Đế lại không chịu thành toàn cho hắn?
Tất cả bất mãn cùng phẫn nộ ở trong lòng Ngao Lãng lúc này toàn bộ đều bùng nổ, hắn rống to, hắn rít gào, cho đến khi ngay cả khí lực để bay cũng không còn, mới mệt mỏi ôm vết thương trở lại đỉnh núi.
“Mấy ngày nay vì sao trên người ngươi luôn xuất hiện vết thương? Rốt cuộc đã đi làm cái gì?” Ngao Liệt thời gian này cũng phiền lòng đến mức không thể tĩnh tâm tu luyện, nhìn thấy hắn lâm vào thảm trạng này, nhịn không được liền mở miệng hỏi.
Ngao Lãng chịu đau thét lớn một tiếng. “Phải làm như thế nào mới có thể trở lại thiên đình?”
“Tất nhiên là tu luyện, đợi đến khi thần lực có thể hoàn toàn khôi phục…”
“Ta không chờ được lâu như vậy!” Ngao Lãng buồn bã cắt ngang lời nói của hắn, cảm xúc nôn nóng trong lòng hắn lúc này giống như dây đàn đang kéo căng hết cỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt. “Ta chỉ muốn lập tức, muốn mau chóng trở về…… Nói cho ta biết rốt cuộc phải dùng biện pháp gì mới có thể… Xin ngươi nói cho ta…”
Ngao Liệt trông thấy người cao ngạo như hắn, cư nhiên ngay cả từ “xin” này cũng nói ra, trong lòng vô cùng khiếp sợ. “Những vết thương này của ngươi chính là muốn bay trở về thiên đình, kết quả lại bị ngã xuống? Ngươi lần trước không phải mới nói với ta không quan tâm bản thân phải chờ mấy trăm năm, thậm chí là không thể quay về, làm sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý? Lại là vì cái gì?”
Hắn không chịu nói ra sự thật. “Ta chỉ muốn biết phương pháp!”
“Chẳng lẽ lại là vì nàng?” Ngao Liệt không cần chỉ tên nói họ, hắn tin rằng Ngao Lãng nghe hiểu. “Tuổi thọ của người phàm bất quá chỉ có năm, sáu mươi năm, đối với chúng ta mà nói, chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt, không cần tốn nhiều tâm tư đặt trên người bọn họ…”
Ngao Lãng khàn khàn rống to: “Chính là bởi vì sự sống của Bạch Lộ quá ngắn ngủi, cho nên ta mới muốn…” Hắn kịp thời đem vế sau nuốt trở lại.
“Mới muốn thế nào?” gương mặt thiếu niên của Ngao Liệt đột nhiên ngưng trọng, giọng nói trở nên nghiêm khắc. “Muốn quay về thiên đình trộm tiên dược? Ngươi điên rồi có phải không?”
Hắn cắn chặt răng, giống như muốn kéo đứt quai hàm. “Ta chỉ muốn nàng còn sống, chỉ cần Bạch Lộ vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, chuyện khác ta cũng không quan tâm.”
Ngao Liệt cũng rít gào với hắn. “Ngươi có thể bình tĩnh một chút hay không? Xem ra hiện tại, cái cô nương tên gọi Bạch Lộ kia có lẽ chính là kiếp nạn mà Ngọc Đế nhắc tới, ngươi phải rời xa nàng ra…”
“Ta làm không được… Ta không thể không có Bạch Lộ, cho dù nàng có thật sự là kiếp nạn của ta, ta cũng không muốn mất đi nàng, cuộc sống chỉ còn lại có cô đơn… rất thống khổ…” Ngao Lãng ôm đầu hét lớn. “Ta có thể buông tha cho hết thảy, buông tha cho thần lực… Chỉ cần được ở bên nàng…”
“Ngươi cho rằng có thể lừa gạt được Ngọc Đế sao? Nhất cử nhất động của chúng ta ở thế gian, ngươi nghĩ là Ngọc Đế đều không biết?” Trong lòng Ngao Liệt lại càng bất an, chỉ sợ có một ngày hành vi liều lĩnh của Ngao Lãng sẽ hại chết chính hắn. “Chỉ cần ngươi có thể vượt qua kiếp nạn này, tu luyện đủ hai ngàn năm là có thể trở lại thiên đình…”
“Ta không quan tâm kiếp nạn gì cả!” Hắn hận Ngọc Đế vô tình, chẳng lẽ những năm tháng hắn đã từng làm bạn với Ngọc Đế ở thiên đình cũng không đủ để đổi lấy nguyện vọng nho nhỏ này hay sao? Ngao Lãng cũng chỉ muốn có một viên tiên dược mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT