Khi Lạc Kiều Ninh tỉnh dậy thì sắc trời đã tối, nàng đang nằm trên 1 chiếc giường làm từ bạch ngọc tản ra không khí mát mẻ.Nang nhìn xung quanh không thấy đệ đệ của mình đâu vội vã chạy ra khỏi căn phòng tìm kiếm xung quanh cung điện. Trong đầu nàng bây giờ chỉ nghĩ không biết rằng đệ đệ có được vị luyện đan sư kia mở lòng trắc ẩn mà cho đan được cứu sống hay không.
Lạc Kiều Ninh bỏ mặc thương thế trên người chưa lành lại vội vàng nén đau tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy đệ đệ Lạc Ân đang nằm ở phòng bên cạnh. Lạc Kiều Ninh chạy tới kiểm tra đệ đệ, xem xét các vết thương trên người đệ đệ Lạc Ân cũng đã bắt đầu lành lại, hơi thở đã dần dần ổn định, dường như đã không chút nguy hiểm, nước mắt nàng chực rơi xuống, nàng cả đời này chỉ khóc vì người đệ đệ nhỏ bé này
- Ngươi đừng lo lắng, hắn đã không sao. Lúc này ngươi nên cần lo cho thương thế trên người ngươi đi – Tiếng người vọng lại từ đằng sau.
Lạc Kiều Ninh quay đầu lại nhìn thấy vị luyện đan sư, nàng vội vàng quỳ gối xuống khấu đầu.
- Cảm ơn ngài luyện đan sư tôn kính, cảm ơn ngài đã cứu mạng đệ đệ của tôi.
Tôi không có gì báo đáp ngài xin ngài nhận tôi 1 lạy, sau này nếu ngài cần thì mạng này của tôi xin giao cho ngài
Hư ảnh luyện đan sư gật đầu mỉm cười. Bản thân đã ở đây vạn năm, cuộc đời trước kia đã trải qua nhân sinh thế thái hàng vạn, hàng vạn năm, ông đã hiểu rõ được lòng dạ của con người, sau khi bị người đệ tử của mình hãm hại ông đã tự nhủ không bao giờ giúp ai nữa. Nhưng khi nhìn thấy đôi tỷ đệ này, ông đã trái với lời thề của mình. Nhất là đối với thái độ của người tỷ tỷ này, trên người mang nhiều vết thương nghiêm trọng, vậy mà vẫn cắn răng cõng đệ đệ đi tìm người chữa trị, khi sắp ngất đi cũng không quên lo cho đệ đệ hơn bản thân mình. Tình cảm đó làm ông cảm động, cho ông thấy vẫn còn tỉnh cảm cao hơn mạng sống của bản thân.
Và ngay lúc này, người con gái đó lại chỉ vì được ông cứu sống đệ đệ mà sẵn sàng quỳ gối giập đầu tạ ơn, nguyện đổi tính mạng của bản thân. Ông đã từng trải nên cũng nhận ra qua ánh mắt , ông thấy cô gái trẻ này là người cao ngạo, có đảm lượng, là nhân trung chi phượng.
- Đứng lên đi cô bé. Chúng ta gặp nhau ở đây tức là duyên phận Haizzzz, ta cũng không muốn tất cả những thành tựu của ta như muối bỏ bể,cô bé con có đồng ý làm đệ tử của ta hay không?
- Ngài, ngài muốn thu ta làm đồ đệ? – Lạc Kiều Ninh ngây ngốc, nàng không ngờ vừa cứu đệ đệ của nàng, giờ luyện đan sư lại muốn thu nàng làm đồ đệ.
- Ngươi không muốn?
- Con nguyện ý. Xin ân sư nhận của con một lạy. – Lạc Kiều Ninh vội vàng quỳ xuống khấu đầu trước hư ảnh lần nữa. Nàng vui vẻ cam tâm tình nguyện làm đệ tử của lão sư. Ngài đã cứu đệ đệ, giờ lại muốn truyền thừa thành tựu cho nàng. Nàng cũng biết luyện đan sư ở thế giới này vô cùng hiếm, ngàn người không được 1. Nay nàng có cơ hội thì không thể bỏ lỡ.
- Tốt, đứng dậy đi.- Hư ảnh hài lòng gật đầu
- Dạ sư phụ. Mà danh tự của sư phụ là gì vậy? Sao sư phụ lại ở đây mà hính dáng chỉ là cái hư ảnh vậy? – Lạc Kiều Ninh tò mò, dù sao thì sâu thẳm thân xác này của nàng vẫn là đứa bé.
- Haizzz, con nhìn ra ta giờ đây chỉ sống dưới dạng linh hồn mà thôi. Ta danh tự là Hỏa Thiên, là 1 trong 2 đan thần ở nơi ta sống. Ta sống ở vị diện cao hơn vị diện này. - Hỏa Thiên chắp tay sau lưng nhìn về phương xa, trong ánh mắt đượm màu buồn và tang thương, chậm rãi kể - Ta từ nhỏ được xưng là thiên tài luyện đan sư ở vị diện của ta, thế nhưng cả đời minh mẫn ta lại bị đệ tử chân truyền hãm hại, giam giữ thân xác ta, ta dùng bí thuật mới có thể thoát linh hồn trốn vào giới chỉ của mình lạc đến nơi đây. Haizzz…ta ở đây đã vạn năm rồi, ta rất muốn trở về, trở về thăm lại phu nhân của ta. – Nước mắt chậm rãi dâng lên khóe mắt Hỏa Thiên.
- Sư phụ người đừng buồn nữa, con sẽ cố gắng tu luyện giúp người trở về vị diện thăm sư mẫu, thanh lý lại môn hộ. Người đừng vì vậy mà đau lòng . – Lạc Kiều Ninh tiến tới an ủi sư phụ, nàng sẽ giết chết tên đệ tự kia, nàng là người căm hận nhất kẻ phản bội.
- Ta biết nhưng để lên vị diện của ta con cần phải cố gắng tu luyện, ta cũng không vội. Mà đệ đệ của con được cứu nhưng vết thương của con ta lại không còn đan dược, haizzz, ở đây có nhiều dược liệu nhưng ta lại không thể luyện đan. Con ra ngoài dược viên hái dược liệu có lá vàng óng giữa lá có gân đỏ vò nát mà đắp vào vết thương sẽ giúp lành vết thương nhanh hơn.
- Không cần đâu sư phụ, ngài nhìn con xem, vết thương cũng đã dần lành rồi. Thân thể con có chút đặc biệt tự chữa trị vết thương. Nếu con tu luyện thì vết thương chữa tri cũng nhanh hơn. Con tu luyện cho ngài coi.
Lạc Kiều Ninh tiến hành tu luyện, lôi điện và thiên hỏa quẩn quanh người nàng từng bước từng bước chữa trị vết thương. Trong khi đó, Hỏa Thiên đứng bên cạnh đang chịu sự đả kích vì kinh ngạc không hề nhẹ.
- Lôi ,.. lôi điên., lại còn có cả thiên hỏa. Lão thiên a, ta gặp được bảo bối rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT