Nhìn người phụ nữ khóc sướt mướt trước mặt, Kỷ Lục Đề cảm thấy thất thần trong giây lát.
Vất vả lắm cô mới sắp xếp ổn thỏa xong xuôi cho căn phòng của anh ta, nhìn xuống dưới còn soi rõ cả bóng người đó, nhưng do hành động chính nghĩa “Anh dũng đấu tranh cứu chủ nhân” của "Thục nữ" lúc nãy, cô lại tăng thêm một tội danh không thể nào trốn thoát đó chính là tội - "Xui khiến con mèo làm điều ác cố ý đả thương người", cho nên tạm thời cô vẫn không thể thoát khỏi cái tên lưu manh đó, bây giờ cô phải ở lại văn phòng thám tử trong khi anh ta đi làm việc "Chính nghĩa" .
Trời mới biết, việc chính nghĩa mà anh ta nói cũng chỉ lừa gạt được bọn trẻ con mà thôi, nếu nói thẳng ra anh ta đang sử dụng biện pháp này để bắt cô làm “Lao công miễn phí”, cô còn phải có nghĩa vụ giúp anh ta lo liệu ba bữa cơm và nghe điện thoại, đón tiếp khách hàng; dĩ nhiên với một điều kiện là những lúc anh ta không ở đây.
Vì vậy, cô mới may mắn không gặp trường hợp khiến người ta bối rối ——
"Vị phu nhân này. . . . . ."
"Tôi họ Lục." Vị phu nhân kia khóc vẫn khóc, nhưng còn không quên tự giới thiệu mình với cô.
"A, bà Lục. . . . . ."
"Là cô Lục, còn đây là chồng tôi họ Tuần." Hai người bọn họ cùng lúc nói ra “Giọng điệu hung dữ”, họ Tuần, một dòng họ có khí chất đó!
Tuần Tiên Sinh cưới Lục tiểu thư? Tuần, Lục. . . . . . Tuần lộc? Oh! Con vật mà Ông già Noel cưỡi, thật đáng yêu biết bao nhiêu!
Kỷ Lục Đề khàn giọng bật cười, không thể không bội phục năng lực tưởng tượng của chính mình, nhưng cô tuyệt đối không có dũng khí cười ra tiếng, miễn cho đến lúc bị tên lưu manh kia biết, cô lại gặp phải phiền toái lớn.
"Vâng, cô Lục, cô có thể để lại cách thức liên lạc cho tôi, chờ sau khi ngài Hạ Lan về, tôi sẽ nói ngài ấy nhanh chóng liên lạc với cô.” Rõ ràng cô đã đưa ra một yêu cầu hợp lý mà vị Phu nhân mập này vẫn còn khóc thút thít mãi.
"Tiểu thư, chẳng lẽ cô không thể liên lạc với ngài Hạ Lan sao? Cô có biết chuyện của tôi rất gấp hay không?" Phu nhân mập khóc lem hết cả mặt vốn dĩ nhìn thật đẹp đẽ, giờ mắt được đánh bóng, má hồng của cô ta toàn bộ dính thành một khối không còn gì để nói, ngay cả lông mi giả cũng rơi xuống dính vào gò má, khiến người ta không thể không đồng tình.
"Xin lỗi, tôi đã gọi điện thoại cho anh ta, nhưng có lẽ anh ta đang ở dưới tầng hầm, không có sóng điện thoại nên tạm thời tôi không có cách nào liên lạc với anh ta”. Kỷ Lục Đề cười cứng ngắc, cố gắng dời lực chú ý của mình.
Hai bàn tay cô xoắn chặt vào nhau ở sau lưng, cô rất muốn đưa tay lên lấy đôi lông mi giả trên mặt vị phu nhân kia xuống, cô biết rõ bản thân mình không nên làm như vậy, nếu làm thế sẽ chỉ khiến vị Phu nhân mập kia đau lòng hơn thôi, vì vậy không muốn để cho đôi tay của mình hành động thiếu suy nghĩ, cô đành phải đem hai bàn tay mình dấu ra sau và cố gắng kềm chế không để cho bọn chúng "Hành động độc lập" để tránh tạo thành mối hận suốt đời.
"Tiểu thư, cho tôi hỏi ngài Hạ Lan luôn bận rộn như vậy à?” Phu nhân mập vừa khóc vừa dùng loại khăn giấy cao cấp lau nước mắt, nhìn rất đáng thương.
"À, theo tôi biết thì đúng là như vậy." Nếu không thì anh ta luôn chạy đi làm gì mà cô lúc nào cũng không thấy bóng dáng đâu, khi nào cũng để nhà của anh ta lại cho cô "Trông coi" ?
"Hu. . . . . . Oa ——"Phu nhân mập nghe cô nói vậy, thì xoay người rồi khóc lớn hơn.
"Hả! ?" Kỷ Lục Đề ngẩn người trong giây lát, cô không hiểu vì sao vị phu nhân này lại gào khóc hét lớn lên như vậy? "Mập, không, Tuần Lộc. . . . . . A, cô Lục, tôi biết cô rất gấp, nhưng mà khóc như vậy không phải là một biện pháp tốt!” Tay chân cô hoảng loạn đi tìm giấy lau đến, lấy nguyên cả một hộp "Bụp" một tiếng đặt trước mặt vị phu nhân mập đang đau lòng kia.
"Tôi khóc, vì tôi sợ ngài Hạ Lan không có thời gian rãnh giúp tôi thôi!" Phu nhân mập thuận tay rút một tờ giấy lau lau nước mắt, bởi vì chiếc khăn giấy trên tay cô ta đã ướt hết rồi, cũng đã dính thành một một cục ."Không phải cô mới nói anh ta rất bận sao?"
"Vâng, đúng là tôi đã nói như vậy. . . . . ." Chớp mắt lại thấy hốc mắt của vị phu nhân mập này chuẩn bị rơi xuống, trong lòng Kỷ Lục Đề rất bối rối. “Này, cô đừng khóc nữa, tôi nói anh ta bận chứ có nói là anh ta không rảnh để giúp đâu!”
"Cô có biết hay không, nếu như không phải là tôi đã hết cách, tôi cũng sẽ không đến đây tìm ngài Hạ Lan." Phu nhân mập hít một hơi, cuối cùng cũng không khóc nữa, nhưng một cái lông mi giả khác cũng rơi xuống phía bên kia gò má, tạo thành một hình ảnh rất buồn cười.
"Vâng" hiện tại trừ nói vâng, Kỷ Lục Đề cũng không biết cô nên nói cái gì khác. Hơn nữa, cô thật sự rất muốn lấy chiếc lông mi giả xuống cho vị phu nhân mập kia, cực kỳ muốn.
"Tôi gả cho chồng tôi sắp được ba mươi năm rồi, từ khi anh ta còn là một chàng trai nghèo, tôi đã không để ý sự phản đối của gia đình gả cho anh ta, hai người chúng tôi bắt tay xây dựng một gia đình nhỏ, thời gian ấy chúng tôi quả thực rất khổ cực nhưng tình cảm chúng tôi vẫn luôn tốt."
Có lẽ do đã đè nén quá lâu cần người tâm sự, vị phu nhân mập kia bắt đầu lải nhải kể lại chuyện trải qua giữa mình và chồng, cô ta dường chìm sâu vào trong quá khứ hạnh phúc nhớ lại mọi chuyện, khóe miệng coi như là xinh đẹp nổi lên một nụ cười nhợt nhạt.
"Vâng." Kỷ Lục Đề im lặng lắng nghe, mà da đầu cảm thấy tê dại , loại cảm giác này chứng tỏ kết thúc của câu chuyện xưa này chắc chắn không tốt đẹp, bởi vì mỗi ngày lúc tám giờ kênh truyền hình hầu như đều chiếu những cảnh như vậy, hơn nữa kênh phát thanh cũng không thoát khỏi những câu chuyện như thế. "Dần dần, con cái cũng trưởng thành, gia cảnh cũng bắt đầu thay đổi trở nên khá giả hơn, lúc này anh ta không còn là người con trai nghèo kiết xác năm xưa nữa, anh ta đã biết cách ăn mặc, biết cách giao tiếp với mọi người, mặc dù hầu hết đều là do anh ta học vội vàng, nhưng năng lực tiếp thu của anh ta rất cao, lại cộng thêm hiện tại có chút tuổi, mùi vị người đàn ông trung niên dần dần cũng tỏa ra sức quyến rũ hấp dẫn.” Khuôn mặt vị phu nhân mập kia đã ửng hồng giống như người con gái đang sống trong tình yêu cuồng nhiệt.”
"Vâng." Kỷ Lục Đề run rẩy đặt chiếc đàn sắt trên tay xuống. Xem đi, càng nghe càng thấy không đúng, cô bắt đầu dự cảm được một việc sẽ làm tổn hại đến tình cảm sắp diễn ra? Trái tim bị giẫm đạp nên cảm thấy rất lo lắng?
"Trong người anh ta có ít tiền, cộng thêm ra tay rất hào phóng, nên nhanh chóng hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều phụ nữ; do họ đều xinh đẹp hơn tôi nên anh ta bắt đầu ghét bỏ tôi. . . . . . Chê tôi mập, không coi tôi ra gì, đi đâu cũng không đưa theo, thậm chí ——" Phu nhân mập lại bắt đầu khóc, nhưng lần này cô ta không nói được nữa, nhưng mà khóc thút thít không thôi.
Kỷ Lục Đề thở dài, cô cực kỳ không muốn thừa nhận rằng, giác quan thứ sau của mình luôn không có cảm giác nhạy bén cho lắm nhưng "Cơn ác mộng đã trở thành sự thật" rồi.
"Cô Lục, đừng khóc nữa." Những việc như vậy đều do đàn ông lấy cớ cả, một khi có một người khác dịu dàng ôn nhu thì sẽ thay lòng, những lời khó nghe như thế nào cũng có thể nói ra được, thậm chí không tiếc làm tổn thương người vợ đã cùng mình nỗ lực phấn đấu từ lúc nghèo hèn.
Cô rút một tờ giấy lau sạch nước mắt giúp vị phu nhân mập kia, cũng tiện thể lau luôn hai cặp lông mi giả đang dính trên gò má cô ta. , nếu không cho dù cô muốn biểu đạt sự đồng tình trong nội tâm của chính mình cũng rất khó làm thật lòng, đối với vị này phu nhân chất phác trước mắt mà nói là người không cách nào tha thứ việc không tôn trọng.
"Tiểu thư này, tôi thật sự cần sự giúp đỡ của ngài Hạ Lan." Phu nhân mập xoay người lại bắt lấy cánh tay của Kỷ Lục Đề, do dùng lực quá lớn khiến cô phải nhíu mày lại. “Là bạn của tôi giới thiệu ngài Hạ Lan với tôi, hi vọng anh ta có thể cứu vãn cuộc hôn nhân đang tràn ngập nguy cơ đổ vỡ này…..”
"Cô Lục, tôi. . . . . ." Thật sự không thể làm được gì cả!
"Tôi hiểu rõ cô rất khó xử nhưng tôi thật sự rất cần ngài Hạ Lan giúp một tay!" Trong mắt vị phu nhân mập như đã ra một quyết định quan trong, giống như Kỷ Lục Đề chính là vị chúa cứu thế có thể vì cô ta giải quyết được đống phiền toái lớn này.
"Xin lỗi, cô Lục, tôi mạo muội xin hỏi cô một chuyện." Kỷ Lục Đề hít sâu một hơi, giống như đang hạ quyết tâm làm một việc gì đó rất trọng đại. “Chồng của cô đã thay lòng đổi dạ, cô …… còn muốn anh ta quay đầu lại à?”
Thử suy nghĩ xem, số phận của người phụ nữ thật sự rất xót xa, đã đến mức như thế này, cuối cùng vẫn hi vọng người chồng đã sớm thay lòng của mình có thể quay đầu lại ở lại cạnh mình, nhưng đã không còn yêu nữa thì quay đầu lại có ích gì chứ? Cô vẫn chưa đến độ tuổi như vị phu nhân này, cũng chưa từng trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm nào nên cô thật sự không cách nào đứng trên lập trường mà nói về chuyện này, nhất là người đàn ông là chồng trong miệng cô ấy. Vị phu nhân mập ngẩn người một lát, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia phức tạp, sau đó, trong phòng khách chìm vào yên lặng. "Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với anh ta về vấn đề này, nếu như. . . . . . Nếu như anh ta cũng không cần cái nhà này nữa, vậy tôi. . . . . . Không ép buộc, sẽ để cho anh ta ra đi!" Một lúc lâu sau, phu nhân mập mới từ từ nói.
Cho đến bây giờ, Kỷ Lục Đề lại hiểu biết sâu hơn về vị phu nhân này, cô không nhẫn tâm nhìn cô ấy tiếp tục nghẹn ngào hỏi: "Cô bỏ xuống được ư?"
Phu nhân mập lắc đầu. "Giống như lời cô nói, nếu trong lòng người đàn ông ấy đã không có tôi thì giữ lại anh ta có ích gì? Tôi chỉ hi vọng anh ta sẽ nói chuyện với tôi thật rõ ràng, không muốn cứ vướng mắc như thế này mãi khiến tất cả mọi người cùng đau khổ.”
"Cô Lục . . . . . ." Dường như cảm nhận được sự đau khổ của đối phương, Kỷ Lục Đề cầm lấy tay phu nhân mập cũng bắt đầu khóc lên.
Cứ như vậy, hai người phụ nữ ôm nhau mà khóc, cứ khóc mãi cho đến khi Hạ Lan Bình bước vào cửa mới thôi……
***
"Cô cũng thật là, chuyện của người khác cũng đáng làm cho cô khóc đến đau lòng như vậy à?" Hạ Lan Bình rót một ly cà phê đưa cho cô, thuận tiện ném hộp giấy lau đến trước mặt cô.
"Nhưng. . . . . . Người ta, vẫn là, nhịn không được, chứ sao. . . . . ." cô khóc khiến gương mặt trái xoan đỏ ửng lên, đôi mắt to tròn của cô sưng húp lên như hai quả đười ươi*, hơi thở càng lúc càng thêm hỗn loạn. (*quả đười ươi: ai muốn biết thêm chi tiết hỏi bác google nha Description: :3 )
"Uống ly cà phê để tinh thần bình tĩnh hơn đi." Thở ra một hơi, anh không biết bây giờ nên làm gì với cô mới tốt. Cô nhẹ lắc đầu."Tôi, có mang theo, Hồng Trà. . . . . ." Không biết tại sao, cô không thể nào uống loại đồ uống màu đen đó được, cho dù có cho thêm sữa tươi cũng như vậy, cho nên cô đành cam chịu mang Hồng Trà Scotland đến chỗ ở của anh ta để uống, dù sao hiện tại phần lớn thời gian cô ở trong nhà anh.
Hạ Lan Bình nhún vai, tùy tiện tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, nhìn cô bắt đầu bận rộn nấu nước, pha trà. "Anh. . . . . . có nhận vụ án của cô Lục hay không?" Pha trà xong, cô rót cho mình một chén, hơi thở cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, mới tìm một chiếc ghế tựa khác ngồi xuống bên cạnh anh.
Lạnh nhạt nhìn cô một chút, anh ta không trả lời mà hỏi lại : “"Có liên quan đến cô sao?"
"A, dĩ nhiên quyền quyết định là của anh, được hay không được cũng không hề liên quan đến tôi.” Cô cố nhịn xuống trái tim đang nhàn nhạt đau khổ, nghiêm túc nhìn một bên mặt của anh. “Nhưng tôi vẫn hi vọng anh có thể giúp đỡ cô ấy một tay.”
"À." Anh lên tiếng với giọng điệu có cũng như không, cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tường."Tại sao?"
"Anh không cảm thấy. . . . . . cô ấy rất đáng thương sao?" cô cũng biết cô đồng cảm quá mức đối với sự việc này, nhưng bản thân cô không thể khống chế nổi mà cứ nghĩ mãi đến khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của vị phu nhân mập kia. “Những vụ án tương tự như thế này mỗi ngày xảy ra ít nhất từ một đến 20 vụ, cô bảo tôi giúp thế nào?” Giọng nói anh cao lên. Cứu vãn sự bất hạnh của người đàn bà có nguy cớ đổ vỡ trong hôn nhân nhưng thật ra chỉ là đi "Bắt gian" là những việc làm nhàm chán, mặc dù ở Đài Loan các văn phòng thám tử chủ yếu sống bằng những việc như thế nhưng anh rất muốn nghe được lý do của cô.
Cho dù chỉ kể lại với những lời lẽ nhàm chán anh cũng không ngại nghe, anh chỉ muốn nghe giọng nói của cô một chút, để cô có thể nói chuyện với anh nhiều hơn vài câu.
"Nhưng cô ấy đến tận đây tìm anh mà!" Chỗ này với nơi sống của cô ta là hai vùng khác nhau, dù sao bất cứ người phụ nữ nào gặp bất hạnh đều đến tận cửa tìm anh đâu!
"Nhưng anh cũng không viết trên tấm biển là ‘Bất cứ người nào đến văn phòng tôi đều không từ chối” Ý của anh là anh có thể lựa chọn đối tác làm việc.
"Nhưng mà cô ấy khóc rất đáng thương . . . . ."
"Mỗi người đàn bà gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ khóc, sự khác biệt lớn nhất là khóc ở sau lưng." Anh đã gặp nhiều hành động phản bội tương tự như vậy ở bên ngoài, phản bội tình cảm, phản bội hôn nhân, mà vấn đề nan giải nhất là những vấn đề đều có hai từ "Phản bội" được xếp lên hàng đầu, cho nên mười người phụ nữ thì tới chín người sẽ vì bị phản bội mà khóc, chỉ có một người ngoại lệ duy nhất là khi người đàn bà ngoại tình, người khóc đó lại biến thành đàn ông, chỉ như thế mà thôi.
"Làm sao anh có thể nói ra những lời nói vô tình như thế?" Cô thật sự không thể tin nổi đây là lời nói của một con người bằng xương bằng thịt.
"Chẳng lẽ cô muốn tôi khóc giống như cô à?” Anh tức giận liếc mắt nhìn cô. “Như vậy văn phòng thám tử của tôi sẽ đóng của mất”. Ai lại dám giao chuyện cho một thám tử điều tra động một tý là gào khóc? Một chút thuyết phục cũng không có!
"Tôi khóc là do tôi đau lòng đó!" Cô đỏ bừng mặt, kích động đến mức nắm chặt cái chén trong tay.
"Vậy sao, vì vậy mà ôm bà béo đó cùng nhau khóc do đó mà cô đau lòng cho người ta sao!” Chỉ vậy thôi sao, không vì bất cứ một thứ nào khác, thật sự không thể đào tạo được nữa rồi!
"Cô ấy đau lòng vì cô ấy nhìn thấy chồng mình ngoại tình!" Cho nên về tình cảm có thể tha thứ.
"Ừmh." Anh ta trả lời một tiếng, sau đó lại liếc nhìn cô."Em đấy? Giống như chồng của em ngoại tình vậy?" Anh giễu cợt nói.
"Tôi. . . . . . Tôi không giống như vậy!" Cô vẫn còn chưa kết hôn, chồng ở đâu ra? Hơn nữa anh ta có phải đang có ý nguyền rủa cô đây mà? Nhỡ sau này cô cũng bất hạnh như thế, có đánh chết cô cũng không đến tìm tên “Thám tử mục nát” này nhờ giúp đỡ!
"Không giống với cô ta ở chỗ nào ?" Đều là phụ nữ như nhau mới thích khóc như vậy.
"Đều là phụ nữ với nhau, phụ nữ đồng tình với phụ nữ cũng là việc nên làm mà!” Cô đương nhiên cho là như thế, không có lý nào cùng là phụ nữa như nhau mà lại làm khó nhau cả!
"Đúng vậy, cô ta gặp chồng của mình ngoại tình với đối tượng cũng là một cô gái, tại cô gái không đồng cảm với người vợ, mà còn muốn đi quyến rũ chồng của cô ta?" Cô gái này suy nghĩ thật sự quá đơn giản rồi, thay đổi lập trường suy nghĩ mọi chuyện mà tại sao cô ấy lại không hiểu!?
"Tôi...tôi làm sao mà biết được?" Cô đã bao giờ làm người thứ ba đâu, làm sao biết được suy nghĩ của những người phụ nữ này được? “Nói không chừng. . . . . . Là chồng cô ta đi trêu chọc người ta trước." Đây cũng không phải là chuyện không thể, không phải sao?
"Cho nên vấn đề ở là ở trên người chồng cô ấy." Anh thở dài, quay đầu nhìn về phía cô." Chúng ta tại sao phải bàn luận đến vấn đề không thú vị như thế này vậy?”
"Vậy chúng ta còn có vấn đề gì tốt hơn để nói?" Nhịp tim của cô đập nhanh hơn , lúng túng khẽ nhấp một ngụm Hồng Trà.
"Rất nhiều thứ!" Nói đến đây, tinh thần của anh lại hăng hái thêm. Dịch cái ghế và mông của mình đến gần cô một đoạn dài."Ví dụ như. . . . . . Nói một chút về chuyện tình cảm, một chút chuyện yêu đương, đều là những đề tài tốt chứ đừng nói đến những đề tài không có một chút dinh dưỡng nào như vậy!”
"Ai vậy, ai muốn nói với anh — về chuyện yêu đương?" cô cúi đầu, dường như có thể đem gương mặt trái xoan vùi vào trong chén.
"Em đó!" Anh nhìn mái tóc đang nhẹ bay của cô và vành tai dần dần ửng hồng, tâm trạng của anh càng ngày càng tốt. "Ở đây chỉ còn hai người chúng ta, am nói xem không nói với em thì anh còn có thể nói với ai?” Anh đoán rằng cô cúi mặt xuống, chắc gương mặt cô đã đỏ lên giống như quả hồng nhìn rất ngon miệng, khoang miệng anh tự nhiên rất muốn ăn, nuốt nước miếng một cái.
"Ừm. . . . . . Anh. . . . . . Anh rốt cuộc có muốn giúp hay không?" Mắt của cô hoảng loạn nhìn hai bên, đổi tới đổi lui cố ý chuyển trọng tâm đề tài.
Hạ Lan Bình trừng mắt nhìn cô. Anh đã nói trắng ra như vậy rồi mà cô gái này vẫn né tránh tình cảm của anh nữa? Rất tốt, càng không chiếm được sẽ càng khiến người ta muốn dành lấy, anh thật sự muốn xem cô núp trong mai rùa tránh anh được bao lâu?
"Một câu nói, lúc nãy cô đã nói gì rồi?" người nói ra là người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, anh đang muốn dụ cô lọt vào bẫy.
"Tôi?" Cô sửng sốt, như thế nào, lúc vừa rồi cô còn nói chưa đủ rõ ràng à? “Tôi tất nhiên cũng được rồi!" Không phải cô đã nói muốn anh giúp một tay sao! Cuối cùng anh ta nghe được bao nhiêu hả?
"Được, cô nói được là được rồi." Anh khẽ nhếch miệng cười."Vụ án kia giao cho cô vậy."
"Giao cho tôi! ?" Cô kinh ngạc mở to mắt, cũng quên mất đang nói chuyện yêu đương với anh ta."Cái gì tôi cũng không biết, tại sao có thể giao cho tôi?"
Trời ạ! Nếu cô mà có bản lĩnh này còn ở đây khổ sở cầu xin anh ta hay sao? Cô đã sớm xung phong đi trước để điều tra rồi!
"Tôi có thể làm ‘ trợ thủ ’ cho cô." Anh lộ ra một nụ cười như hồ ly, mưu kế đã thực hiện được!
"Trợ thủ?" Cô giống như một con vẹt không ngừng lặp lại lời của anh. "Nếu thật sự điều tra thì tôi chỉ có thể làm trợ lý của anh thôi, làm sao cần đến một trinh thám chuyên nghiệp như anh làm chứ?" Suy nghĩ của anh như thế nào vậy? Làm cô không thể nào hiểu nổi?
"Ừ, Cũng được!" Anh gật đầu, tỏ ý đã hiểu lời cô. "Như vậy, chúc mừng cô giành được công việc trở thành trợ lý duy nhất của văn phòng thám tử Hạ Lan." Nhiệm vụ đạt được, anh cười rất hài lòng.
"Hả!?" Kỷ Lục Đề há hốc mồm, hoàn toàn không thể nào khép miệng lại được.
Hạ Lan Bình cũng không cho cô cơ hội để suy nghĩ thấu đáo, đã đi đến phòng tiếp khách nằm xuống trên chiếc ghế sa lon dành cho ba người ngồi, dịch chuyển cái mông để tìm được tư thế nằm thoải mái nhất.
“Em đến ngồi xuống đây." Anh nằm xong sau đó nhìn về phía cô ngoắc ngoắc tay, trên mặt lộ ra nụ cười không chút ác ý. "Làm gì?" Cô hơi do dự, nhưng vẫn bước đến gần, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm. "Tại sao lúc này tôi lại biến thành trợ thủ của anh rồi hả ? Chuyện này vốn dĩ đâu có liên quan gì đến tôi, vì sao lại rơi trên đầu của tôi chứ?"
Bây giờ cũng không làm việc gì sai lầm cả, cũng không nói bậy điều gì, mà "Thục nữ" không còn gây họa, tại sao cô còn phải gánh chịu trách nhiệm này?
Cô lại không hiểu mọi chuyện ra sao cả đã bị anh ta lừa gạt rồi?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có ngày cô bị anh ta đem bán đi cũng không biết, ngược lại còn giúp anh ta đếm tiền cũng nên?
"Đừng nói lảm nhảm nữa, đang còn trẻ mà cứ như một cụ già suốt ngày lẩm bẩm mãi.” Anh ta đưa hai cánh tay gối đệm dưới cằm, thoải mái nhắm hai mắt lại. “Đến đây ngồi lên lưng anh một chút.” Anh ta bắt đầu ra mệnh lệnh.
"Ngồi!?" Cô trừng lớn hai mắt, nhìn anh như nhìn thấy khủng long vậy. “Anh bị điên rồi sao! Vì sao lại muốn tôi ngồi lên lưng anh.”
"Em ít cân như vậy, nếu ngồi lên lưng anh, có thể làm giảm sự đau nhức của bả vai anh?” Anh làm như đó là chuyện đương nhiên vỗ vỗ vai, ý bảo cô cứ trực tiếp ngồi lên.
"Tại sao tôi phải giúp anh. . . . . . làm giảm bả vai đau mỏi đó của anh?" Cô cũng không biết cô còn có công việc như thế này!
"À, trợ lý cũng giống như người học việc vậy, nếu như em muốn làm trợ lý của anh, thì phải nghe theo chỉ thị.” Cô đầu tiên sẽ là nghe theo chỉ thị của anh, sau này anh có thể….muốn làm gì thì làm sao!
"Tôi ….tôi không biết làm!" Cô chưa từng làm qua những chuyện như vậy!
"Làm gì mà không biết, chỉ bảo em ngồi lên người anh thôi mà." Nhanh lên một chút, lưng của anh đang đau chết đi được.
"Tôi cũng không phải những cô gái chuyên đi mát xa đâu.” Tại sao anh lại có thể nói ra yêu cầu quá đáng như vậy được? Cô đã nhượng bộ anh ta tất cả mọi việc rồi, anh ta còn dám được voi đòi tiên? Thật đúng như người xưa nói "Đất mềm đào sâu" ."Tôi từ chối."
"E hèm." Hai mắt anh ta vẫn nhắm lại giống như đã chuẩn bị xong tinh thần để hưởng thụ ba cô gái phục vụ mát xa cùng một lúc. "Ý của em là, Anh cũng có thể từ chối như thế sao?" Anh đang ám chỉ đến vụ án của phu nhân mập kia.
"Anh làm sao có thể như vậy được?" Cô đứng ở bên cạnh anh không dám trừng lớn mắt, bàn tay nhỏ lay lay bả vai của anh. "Anh lúc nãy rõ ràng đã đồng ý với tôi rồi mà!" Quân tử đã nói thì phải giữ lời, Anh ta làm sao có thể không giữ lời hứa với cô? Trừ phi anh ta là tiểu nhân!
"Ừmh, anh nhớ hình như vừa rồi có người cũng mới đồng ý trở thành trợ lý của anh, không phải sao?" Anh di chuyển thân dưới, dùng hai tay chống đỡ cằm của mình.
"Tôi...tôi đã đồng ý đâu!" Cô đồng ý lúc nào chứ? Rõ ràng là chính anh quyết định.
"Được, vậy anh cũng không đồng ý nhận vụ án của cô Lục đó nữa." Anh cũng đâu phải là quân tử mà cần phải khách sáo, dù sao vừa rồi cũng không có cái gì hay người nào có thể chứng minh anh đã đồng ý cả.
Xã hội ngày nay, việc gì cũng đều coi trọng chứng cớ ....!
"Ngài Hạ Lan!" Tức chết người đi được, tại sao anh ta lại có thể như vậy được chứ! ?
"Bình." Anh ta nói ra một từ.
"Cái... cái gì?" Anh ta nói cái gì bình? Là nói cô. . . . . . Bộ ngực rất bằng phẳng à? Cô bất giác nhìn xuống bộ ngực của mình, bắt đầu đau thương cho bộ ngực "Bằng phẳng" của mình.
"Tên của anh, em nghĩ đi đâu vậy?" Anh dường như đang nhắm hai mắt, nhưng đối với mọi cửa động của cô anh lại nắm rõ trong lòng bàn tay vậy.
"Không có gì." Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, thầm mắng bản thân mình suy nghĩ lung tung. "Ừmh, tôi đương nhiên là biết rõ đó là tên của anh mà, Hạ Lan Bình chứ gì." Thối nát Bình, ở trong lòng cô lại nói thêm một câu.
"Không cần kêu anh là ngài Hạ Lan như vậy nữa, rất lạnh nhạt." Cái đó dành cho người khác gọi, nhưng không bao gồm cả cô trong đó.
"A." Tim của cô lại bắt đầu nhảy loạn. "Tôi cần phải trở về." Trừ khoảng thời gian ba ngày mỗi tuần buổi trưa cô dạy múa, cô đã mấy ngày nay không luyện múa rồi, không khỏi bắt đầu nhớ đến thời gian trước cảm giác mình được khiêu vũ đến mức chảy mồ hôi mới thôi.
"Này, cô không làm gì đã muốn đi là sao?" Vậy anh nằm tư thế đẹp như vậy để làm gì? "Tiểu Lục Đề."
Kỷ Kỷ Lục đề nghe anh ta gọi như vậy cả người bỗng nhiên phát run. "Đừng gọi tôi như vậy!" Cô bỗng nhiên quay đầu lại hét lên, cả phòng khách này cũng nổi hết cả da gà rồi.
"Em cảm thấy có cách xưng hô nào tốt hơn Tiểu Lục Đề nữa à?” Anh cười nhẹ, không để ý suy nghĩ của cô. "Hạ Lan Bình!" Cô thật sự rất muốn cầm dép lê ném anh ta.
"Ừmh, anh không ngại nếu em không gọi họ của anh."Anh nhàn rỗi nói, vỗ vỗ vai của mình thêm một lần nữa. "Em rốt cuộc có đến ngồi hay không? Nếu không anh ngủ rồi, những lời nói trước đó đều không tính đâu đó." Anh còn giả bộ ngáp một cái.
Cái gì mà có đến hay không đến? Nghe thấy cực kỳ ám muội! Cô bất mãn cau mày lại.
"Tôi. . . . . ." Cô vẫn còn do dự , dù sao cô cũng chưa từng "Ngồi" ở trên người đàn ông bao giờ.
"Suy nghĩ đến gương mặt của cô Lục đi." Ý nghĩ xấu xa của anh càng lúc càng sâu hơn vì cô có sự đồng cảm đến mức hết thuốc chữa rồi."Cho em ba giây, một, hai. . . . . ."
"Được rồi, tôi làm!” Cô không cam tâm tình nguyện mà bước đến bên cạnh anh, nhìn lưng của anh, cô không khỏi nuốt nước miếng một cái..
"Nhanh lên một chút, anh chờ không kịp nữa rồi." Cũng biết cô không có cản đảm như vậy, người con gái này anh nhất định phải hao phí sức lực cả đời! Kỷ Lục Đề do dự mãi, không có cách nào để dặt mông ngồi lên người anh được cả. "Ba. . . . . ." Kỷ Lục Đề nhắm mắt lại, trước sự uy hiếp của anh, đơn giản nhảy dựng lên đem cái mông gắng hết sức đặt lên lưng của anh như trò đùa dai muốn nghe tiếng kêu như giết heo——
"Azz ——" Anh giống như mong muốn của cô rên rỉ ra tiếng, nhưng lại không giống như mong đợi của cô."Thật sự rất thoải mái , tiếp tục đi, " Anh thỏa mãn tiếp tục nói chỉ thị thứ hai.
Thật là bất hạnh, Kỷ Lục Đề dùng phương thức "Ngồi" này ngồi trên lưng anh 20 phút, ngồi đến mức cái mông cũng sắp mất cảm giác, anh ta cuối cũng cũng nhân từ , đồng ý "Thả hổ về rừng" ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT