Mõ điển canh bốn, một đêm ngủ không an giấc, Đàm Ngu Cơ mở mắt.
Bên ngoài mưa vẫn lất phất rơi, gió theo cửa lùa vào khiến căn phòng trở nên lạnh buốt .
Nàng nghiêng đầu nhìn Hạ Liên đang ngủ say bên cạnh, đôi mắt nàng ánh lên
ngưỡng mộ, ngưỡng mộ nàng ấy có thể ngủ say như vậy một cách ngọt ngào.
Vào Phủ Tướng quân đã mấy ngày, nhớ đến vài hôm trước khi nàng tỉnh lại là
đang được ủ ấm trong y quán, còn Hạ Liên ở bên cạnh chăm sóc, về vị
công tử kia,Hạ Liên nói họ đưa hai nàng đến y quán trả tiền chẩn bệnh,
sắp xếp cho cả hai rồi rời đi.
Trước khi đi họ còn lưu lại một
phong thư bảo hai nàng cầm đến Tướng quân phủ. Trong thư viết những gì
nàng không biết, nhưng hai nàng nhờ vào lá thư kia mới không gặp trở
ngại gì vào được phủ tướng quân.
Nàng đã từng hỏi Nguyên tổng
quản thân phận người viết thư, Nguyên tổng quản chỉ liếc nhìn nàng một
cách kỳ lạ, không được rồi, nàng nàng sao dám hỏi nữa cơ chứ, cứ như vậy tạo nên khúc mắc trong lòng, mãi không giải được.
Hạ Liên được phân cho quét tước ở cổng trước, bởi vì dung mạo nàng xấu xí, bị phân đến làm việc lặt vặt trong nhà bếp.
Ở Phòng bếp, mỗi người một việc, công việc của nàng rất đơn giản, phụ
xách nước, phụ đầu bếp chính chuẩn bị bữa, phụ trách rửa rau củ các
loại, sau khi nấu nướng xong thì dọn sạch phòng bếp.
Bắt tay vào
làm việc, tay chân nàng cứ loạn cả lên, mặc dù biết nên làm những gì,
nhưng không biết nên làm thế nào, ngay cả múc nước lên từ giếng cũng
không biết. Sau này, mặc dù biết cách thì lại làm rơi cái gầu xuống
giếng, Khiến Ngô đại nương quản lý phòng bếp phạt vài roi, việc này nàng không dám cho Hạ Liên biết.
Từ từ , tuy rằng công việc dần biết làm, thế nhưng vẫn hay sai sót, chưa thể quen được với khổ cực như vậy.
Nhưng mà tay nàng, chỉ có ba ngày ngắn mà đã thật thảm, bọt nước nổi lên rồi vỡ ra, bong hết cả da tay, không được bôi thuốc tốt, Giờ bắt đầu bưng
mủ. Mỗi tối khi được đi nghỉ, Hạ Liên luôn nước mắt lưng tròng đau lòng
thương xót, bôi thuốc thay nàng, kiến cho những nha hoàn cùng phòng cứ
trêu chọc nói Hạ Liên giống như gà mẹ che chở cho gà con.
Bởi vì
là người ra tay đánh nàng bị thương, Ngô đại nương không để nàng rửa
rau, sợ nàng làm bẩn rau dưa, chuyển sang sai nàng khiêng củi vào góc
trong phòng bếp. Tuy rằng chuyển củi vất vả, nhưng miệng vết thương
không tiếp xúc với nước, cũng xem như việc tốt.
"Tiểu thư?" Hạ
Liên mở mắt nhá nhem buồn ngủ hỏi, "Ngủ không được sao? vì đau tay à?"
Vừa tỏ ra lo lắng vừa loạng choạng chồm dậy.
"Không, ta không
sao, chỉ không buồn ngủ thôi." Đàm Ngu Cơ vội vàng nhỏ giọng trấn an,
giọng nói nhu hòa, uyển chuyển rất có ma lực làm an lòng người khác.
Nàng biết Hạ Liên vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nếu không sẽ không gọi nàng là
tiểu thư."Tiếp tục ngủ đi, trời còn chưa sáng đâu."
"Vâng. . . . . ." Nhắm mắt lại, liền ngủ say như chết.
Sợ lại đánh thức Hạ liên, nàng nhẹ nhàng vén chăn lên, rón ra rón rén xuống giường, lấy áo khoác, ra khỏi phòng.
Không khí lạnh mang theo mưa táp thẳng vào mặt Đàm Ngu Cơ, cái mũi hơi cứng
lại, nàng giơ tay muốn xoa mũi làm nó nóng lên, chợt nhớ đến tay đau
Tuy rằng ngày nào từ phòng bếp về Hạ Liên cũng giúp nàng bôi thuốc, nhưng
thuốc không có tác dụng nhiều lắm , nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng
quấn thêm vài miếng vải quanh tay
Chầm chậm nắm chặt tay lại, cắn răng nhịn đau, nàng giờ đã không còn là tiểu thư nữa, phải nhanh chóng tập cho quen mới được.
Thời gian có rất nhiều, cả một ngày dài, nếu ngủ không được, đến nhà bếp làm cho quen việc!
Nàng quay vào phòng lấy đen lồng, nhìn theo ánh sáng của ngọn đen dọc hành lang nàng tìm được bếp.
"Dạ, nô tỳ tuân Lệnh." Nàng vừa đi, vừa lẩm bẩm những câu hay dùng trong sinh hoạt ngày thường.
Ngày hôm qua, Nguyên tổng quản mới triệu tập mọi người lại và tuyên bố, tướng quân đã về đến kinh thành, tiến cung diện thánh, hoàng thượng mở
yến tiệc tẩy trần ba ngày liền, ba ngày sau tướng quân sẽ hồi phủ.
Nghĩ đến viện này, nàng cảm thấy có chút bất an.
Đến giờ, nàng chưa nghĩ ra biện pháp tiếp cận Hỏa tướng quân, chỉ là một nô tỳ nhỏ bé thì việc găp tướng quân là việc rất khó không phải sao?
Đàm Ngu Cơ không lo lắng bước vào phòng bếp, đem đèn đặt lên bàn, không
nghĩ tới vừa ngẩng đầu, liền thấy một người xa lạ thân hình cao lớn ở
trước mặt, mỗi tay cầm một cái bánh bao trừng mắt nhìn nàng!
Đó
là một người có chút lượm thượm, râu che kín hơn phân nửa khuôn mặt nam
nhân lạ, nói cách khác, ban đêm có người xông vào phủ tướng quân!
Trong đầu nàng ý thức được sự việc ngay lập tức, nàng sợ tới mức lui từng bước.
" Nghe thấy tiếng bước chân vốn tính trốn, kết quả phát hiện là cô. . . . . ." Tiết Từ Phong vừa mới mở miệng, nàng đã hoảng sợ quay người bỏ
chạy, hắn ngẩn ra một lúc mới hồi phục lại tinh thần, chạy nhanh bỏ luôn bánh bao đuổi theo người."Này ! Chờ một chút!"
"Bớ Người ta. . . . . . a. . . . . . a. . . . . ." Đàm Ngu Cơ mới định hét to, thình lình một bàn tay từ phía sau che miệng nàng lại, cả người cũng bị giữ lấy,
nàng liều mình giãy dụa, lại không thể động đậy.
"Đừng kêu đừng
kêu, tôi không phải người xấu, tôi là. . . . . . A!" Tiết Từ Phong muốn
giải thích, bịt miệng nàng nhưng tay lại cảm thấy đau.
Đàm Ngu Cơ dùng sức cắn cái tay kia, khiến hắn phải buông tay bịt miệng nàng ra.
". . . . . ." Nàng lao ra khỏi bếp, lại muốn kêu cứu, bất ngờ đụng phải ngực một người khác.
"Có chuyện gì?" Hỏa Ngọc Hành trần an thân mình nhỏ bé đang hoảng hốt kia."Từ Phong, ngươi đang làm gì ở đây?"
Giọng nói này!
Từ hoảng sợ vạn phần, liều mình giãy dụa Đàm Ngu Cơ, vừa nghe thấy giọng nói này kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Công tử!" Nàng kinh ngạc nhỏ giọng kêu, hai tay bất giác kéo vạt áo của hắn."Công tử tại sao lại ở đây?"
"Đại ca." Tiết Từ Phong bước đến.
Đại ca? Đàm Ngu Cơ sửng sốt, chẳng lẽ. . . . . . vội vàng quay lại nhìn
Tiết Từ Phong, không có ấn tượng gì, hắn là nam tử khác trong miếu đổ?
Hỏa Ngọc Hành trừng mắt liếc hắn một cái, lại khiến nàng sợ tới mức như vậy hớt hải đến độ toàn thân run như thế
Nhận được ánh mắt lên án của đại ca, Tiết Từ Phong gãi đầu, hơi bất mãn
"Đệ không phải cố ý dọa nàng, đệ nghe thấy tiếng động vốn muốn trốn, nhưng
lại phát hiện ra nàng mới không trốn, chính là vì nàng không nhận ra
đệ, lại không cho đệ cơ hội giải thích, sao lại trách đệ? Đệ tốt xấu gì cũng coi như nửa ân nhân cứu mạng nàng chứ bộ!"
Đàm Ngu Cơ giật mình, quả nhiên một vị công tử khác hôm đó
"Xin lỗi, ngày ấy cơ thể của ta chưa khoẻ, thế nên trí nhớ không tốt lắm,
không thể nhận ra công tử." Nàng nhẹ giọng nhận lỗi, hắn nói không sai,
hắn cũng là ân nhân của nàng, nàng lại không thể nhận ra hắn.
Thì ra? Trí nhớ không tốt lắm, lại nhớ rõ đại ca, ngay cả giọng nói thôi
cũng nhận ra, nàng vừa mới chỉ vừa nghe giọng đại ca còn chưa nhìn thấy
mặt đã nhận ra đại ca rồi.
"Đừng để ý đến hắn, bộ dạng hắn thế
kia ngay cả người nhà hắn còn nhận không ra nữa là nàng." Hỏa Ngọc Hành
trấn an nàng."Nhưng vào giờ này không phải nàng nên đang nghỉ ngơi trên
giường sao? Ở trong này làm gì?" Hắn nhíu mi chăm chú nhìn nàng, chỉ mới vài ngày, nàng sao lại gầy đi nhiều như thế, nàng rốt cuộc có biết tự
chăm sóc bản thân hay không!
"Công tử, hai người vì sao đêm khuya lại xông vào phủ tướng quân?" Đàm Ngu Cơ không trả lời hắn, ngược lại
còn lo lắng hỏi."Công tử nếu gặp khó khăn gì, ta sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình giúp đỡ, công tử đừng nên là việc xấu."
Hỏa Ngọc Hành nhíu mày, giơ tay ngăn lại ý định muốn giải thích của Tiết Từ Phong.
"Từ Phong, Đệ đi trước đi, đi nhanh một chút." Từ Phong hiện tại đang cùng
vài thủ hạ theo dõi kẻ môi giới cấu kết với thanh lâu kia, muốn bắt được kẻ có thân phận lớn, đứng phía sau chống lưng cho thanh lâu, thanh lâu
kia mới có thể kiêu ngạo như vậy.
Tiết Từ Phong gật đầu, như
trước ki đi vẫn không quên nhắc "Đại ca, trời sáng rất nhanh đó, huynh
phải trở về trước khi trời sáng."
"Ta biết." Hỏa Ngọc Hành gật
đầu. Hắn hiện nay nên ở trong cung mới đúng, lặng lẽ chuồn ra khỏi
cung mà bị phát hiện …sẽ bị hỏi tội , cho nên trước khi trời sáng phải
trở lại trong cung.
"Đệ đi trước đây." Tiết Từ Phong quơ tay lấy
mấy cái bánh bao trong giỏ trúc đặt trên bếp, liếc mắt đo dự nhìn đại ca , cuối cùng đi trước rồi tính sau.
Hỏa Ngọc Hành cúi đầu nhìn
nàng, đôi mắt nàng có ánh lệ quang cùng nỗi lo lắng, khiến tâm hắn khẽ
động, tầm mắt đừng lại tấm mạng che mặt trên mặt nàng, tấm mạng kia
dường như không thể che hết được vết xẹo rối rắm trên má nàng, nhưng
hình như nàng cũng chẳng để ý,như thế thật tốt.
"Nàng lo lắng
thay cho ta sao?" Hắn hứng thú hỏi. Nàng không phải quên rằng nàng sở dĩ vào được phủ tướng quân là do thư hắn viết cho tổng quản sao?
"Phải, ta lo lắng cho công tử." Nàng gật đầu.
"Nàng nghĩ ta ban đêm xông vào phủ tướng quân để làm gì?" Hắn hỏi lại.
Nàng lắc đầu, "Ta không biết, cũng không muốn biết, công tử mau đi đi, ta. . . . . . Ta sẽ nghĩ biện pháp dụ lính gác, huynh có thể nhân cơ hội lặng lẽ rời khỏi."
Hỏa Ngọc Hành thấy nàng thật sự rất lo lắng cho hắn, không đành lòng tiếp tục trêu đùa nàng.
"Nàng nghe ta nói này, ta họ Hỏa, gọi là Hỏa Ngọc Hành."
Đàm Ngu Cơ kinh ngạc. Hỏa Ngọc Hành?
Hắn chính là Hỏa Ngọc Hành? Tướng quân đại nhân?
"Không, không thể, Hỏa tướng quân hiện nay đang ở trong cung, hơn nữa theo như
hành trình của tướng quân hôm đó ở miếu đổ ngài ấy còn cách kinh thành
mấy trăm dặm."
"Ta từ trong cung lén chuồn ra đây, lúc trước cũng là lén rời khỏi quân ngũ về kinh trước cho nên nàng trăm ngàn lần đừng
để lộ ra nhé, nếu việc này lộ ra ta sẽ gặp rắc rối, nàng hiểu không?"
Hỏa Ngọc Hành mỉm cười giải thích.
Đàm Ngu Cơ do dự nhìn hắn,
hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể đi ra đi vào mà không ai
biết cơ chứ, nhưng mà. . . . . . Trực giác của nàng lại cảm thấy nên tin tưởng hắn.
Cho nên hắn chính là Hỏa tướng quân, là mục tiêu nàng muốn tiếp cận !
"Nô tỳ Cơ Nhi, thỉnh an tướng quân." Nàng dùng tên giả là Hạ Cơ Nhi ở đây.
Cơ Nhi? Vậy Ngu Cơ là nhũ danh sao?
"Nàng tin tưởng ta?" Hỏa Ngọc Hành kinh ngạc.
"Vâng, ta tin tưởng." Nàng gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT