"Ngọc. . . . . . Hành." Lần này tương đối thuận miệng."Ngọc Hành. . . . . ."
Nghe tên của mình từ cánh môi hồng của nàng thốt lên, lại khiến hắn cảm động như vậy. Trời ơi, hắn thật sự đã yêu nàng sâu sắc đến nhường đó rồi
chăng!
"Nhắm mắt lại." Hắn khàn khàn nói.
Ngu Cơ có hơi nghi ngờ về đề nghị đó của hắn, nhưng vẫn nghe theo nhắm mắt lại.
Lát sau nàng cảm giác được trên má nàng được đặt xuống một nụ hôn, nụ hôn
kèm theo hơi thở ấm áp của hắn, đó là bên mặt với vết sẹo ngằn nghèo.
Hắn. . . . . . Hôn lên khuôn mặt có sẹo!
Nhấn nhẹ âm điệu, nàng kinh ngạc mở mắt ra, cũng chính là khi nàng thấy được tiếc thương trong mắt hắn.
"Tướng quân. . . . . ." Chóp mũi có vị chua, hốc mắt cũng nóng lên."Ngọc Hành. . . . . ."
Hỏa Ngọc Hành mỉm cười, ôm nàng vào lòng.
Làm Sao giờ? Ngu Cơ nhắm mắt lại, giấu hối hận cùng đau đớn trong lòng lại.
Nàng tiếp cận hắn với ý đồ lọi dụng hắn, nhưng giờ tình cảm của nàng đối với hắn đã tiến quá xa, nàng phải thu xếp thế nào với tình cảm này đây?
*********
Lại đếm từng ngày một.
Hỏa Ngọc Hành mới vừa hạ triều, trở về phủ tướng quân, không gặp mấy canh
giờ mà tưởng như rất lau, rất lâu vậy, nhì ở cửa lớn không thấy Cơ Nhi, trong lòng có chút nghi hoặc cùng lo lắng.
"Cơ Nhi đâu?" Đem ngựa giao cho phu xe hắn hỏi Nguyên tổng quản.
"Cơ Nhi cô nương đang ở Hàn Phách viện, lúc nãy có xin phép nô tài, nói
muốn dùng Văn Phòng Tứ Bảo một lát." Nguyên tổng quản báo cáo mọi việc
với chủ tử.
Nghe vậy, Hỏa Ngọc Hành lập tức không vui nhíu mày.
"Cơ Nhi muốn dùng bất kỳ vật gì, không cần xin phép." Hắn đã nói rất nhiều
lần, muốn nàng thích làm gì thì cứ làm, không cần băn khoăn, xem ra nàng còn chưa vượt qua tôn ti chủ tớ giữa bọn họ.
Hắn thật
sự điên đầu, không hiểu nổi nàng vì sao kiên trì như vậy, rõ ràng hắn
cảm giác nàng cũng có tình cảm với hắn, tại sao còn phải cố chấp như vậy chứ?
Nhưng cho dù hắn có tức giận, cũng bó tay với
nàng, bởi vì hắn rất rõ ràng, cho dù có nổi giận với nàng, hoặc có hạ
lệnh, điếu mà hắn nhận được chỉ là sự tuân theo của nàng với thân phận
nô tỳ mà thôi, hoàn toàn không phải mong nuốn của hắn.
Ít nhất, hiện giờ nàng cũng đã tự nguyện lén gọi tên hắn.
"Tiểu nhân biết, phu nhân của tiểu nhân có nói với Cơ Nhi cô nương, hơn nữa
không phải nói một lần." Nguyên tổng quản thầm than, phát hiện ra chủ tử để ý đến Cơ Nhi cô nương, rất yêu thương sủng nàng đến không gì sánh
được thì hắn và thê tử trong lòng đã có tính toán, mọi người trong phủ
thấy vậy đều có thể nhìn ra, còn cảm thấy hâm mộ, ghen tỵ, còn sợ hãi vì ban đầu đã khinh thường nàng, sợ nàng sẽ nhân cơ hội trả thù.
Lúc đầu ông còn lo lắng Cơ Nhi cô nương liệu có được sủng mà kiêu hay
không, sẽ tạo ra không ít phiền phức cho quản sự, nhưng hôm nay, hắn và
thê tử lại ước gì Cơ Nhi cô nương có thể kiêu căng hơn một chút.
"Nàng không sao, đúng không?" Kể từ hôm đến phía sau núi nhắm hoa, tâm trạng
nàng trở nên nặng nề, không chỉ bớt tươi cười , ban đêm ngủ cũng không
an ổn, hắn còn biết nàng nửa đêm len lén thút thít khóc.
"Đúng vậy, Cơ Nhi cô nương rất khỏe."
Vậy thì tốt. Hỏa Ngọc Hành an tâm.
"Một lát nữa đem thức ăn trưa đến Hàn Phách viện." Hắn phân phó.
"Chừng nửa canh giờ nữa sẽ đưa qua." Báo thời gian cho chủ tử, tránh cho việc
bắt gặp tình huống không nên gặp. Mặc dù không rõ quan hệ của chủ tử và
Cơ Nhi cô nương ở mức độ nào, chỉ là mọi người đều cho rằng, quan hệ đó đã không còn đơn thuần.
Hỏa Ngọc Hành gật đầu, bước
nhanh trở về Hàn Phách viện. Bước một bước vào cửa, xa xa đã nhìn thấy
Cơ Nhi ngồi trong đình cạnh ao, không biết đang làm gì.
Hắn bước đến khúc quanh, đi qua ao, đến bên mái đình.
Không một tiếng động bước vào đình, lặng lẽ dò nhìn nàng từ phía sau, chỉ
thấy trên bàn đá quả thật chuẩn bị Văn Phòng Tứ Bảo, giấy Tuyên Thành đã trải trên bàn, được cố định hai đầu giấy, còn nàng đang cầm bút định
viết gì trên giấy, mà chưa hạ bút.
Nàng muốn làm gì? Viết chữ? Hay vẽ tranh?
Mặc dù hắn cảm thấy một vị cô nương nhà nghèo phải bán mình rất kỳ lạ nếu
biết vẽ tranh, nhưng ngoài tò mò còn mong chờ, vậy mà một lúc lâu, nàng
vẫn như cũ chẳng nhúc nhích, vốn hắn chẳng có chút nhẫn nại nào, rốt
cuộc vẫn không thể kiềm chế nổi.
"Nàng ở đây làm gì?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Nói Ngu Cơ giật mình oảng sợ, bỗng từ trên ghế giật bắn người lên, không nghĩ tới cộp một cái, đầu của nàng đụng phải cằm hắn.
"Ái!" Nàng đau kêu một tiếng, bút trên tay cũng rơi xuống, hai tay ôm đầu cúi xuống.
Hỏa Ngọc Hành cằm cũng đau, hắn thậm chí cắn phải đầu lưỡi, trong miệng có vị máu tươi, nhưng thấy nàng bị đau như vậy, chẳng để ý nữa, vội vàng
ngồi xổm xuống nâng nàng dậy.
"Đau lắm hả? Ta xem một
chút." Hắn kéo tay của nàng ra, xem chỗ bị đụng, tìm một lát, cũng tìm
thấy chỗ sưng, khẽ dùng sức day nhẹ.
"Đau quá!" Nàng nhỏ tiếng kêu lên.
"Kiên nhẫn một chút, ta giúp nàng xoa, phải dùng chút lực mới có hiệu quả."
Hỏa Ngọc Hành áp đầu nàng vào lồng ngực hắn, còn tay thì day chỗ sưng to trên đỉnh đầu nàng.
Về phần Ngu Cơ lẳng lặng dựa vào hắn, cảm giác được hơi nóng từ thân thể hắn, nàng quên đau, hai má khẽ ửng hồng.
Một lúc lâu sau, hắn mới dừng tay, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu nàng, rồi mới thả nàng ra.
"Tốt rồi, cũng không nghiêm trọng." Hắn lùi ra một bước.
"Cám ơn Tướng quân." Nói Ngu Cơ cúi thấp đầu, giấu đi khuôn mặt, không dám
ngẩng lên, tránh không lộ ra khuôn mặt đang ửng hồng của mình
Vừa Tướng quân!
"Cơ Nhi, đừng cúi đầu, ta không muốn khi nói chuyện phải nhìn tóc của nàng." Hắn cố ý lại gần nàng, nhỏ giọng nói.
Nàng hít sâu một hơi, mới chầm chậm ngẩng đầu lên, hai gò má ửng đỏ làm say
lòng người, ánh mắt long lanh , chỉ là không dám nhìn vào mắt hắn.
Nàng rõ ràng lộ vẻ xấu hổ, nghĩ đến lúc nãy ôm nàng nhu mì trong ngực mới đang yêu làm sao, hắn không nhịn được khẽ mỉm cười.
Nàng đối với hắn chắc rằng cũng có cảm tình , hắn khẳng định.
"Mới nãy ở cửa chính không nhìn thấy nàng, ta có chút lo lắng."
"A! Xin lỗi, ta. . . . . . Quên mất giờ." Nói Ngu Cơ lúc này mới nhớ tới chuyện này.
"Không sao, Cơ Nhi, ta không phải đang trách cứ nàng, ta chỉ lo lắng." Hỏa
Ngọc Hành trấn an nàng, nói sang chuyện khác, "Nàng vừa nãy đang làm
gì?"
"chỉ là rảnh rỗi một chút !" Nàng lúc này mới nhìn trên bàn, trên giấy Tuyên Thành đã dính một khối đen như mực, "Ai!"
"Sao thế?"
"Ta muốn vẽ tranh Đan Thanh."
"Nàng định vẽ tranh?"
"Ừ, cùng tiên sinh học chừng mười năm." Ngu Cơ không nghĩ nhiều, thành thật trả lời.
Hỏa Ngọc Hành nhíu mày, nhà thường dân không thể mời phu tử cho con những
mười năm , nhất là nữ nhi, cho nên nàng gia thế hẳn là rất tốt, cha mẹ
cũng rất thương yêu cưng chiều nàng mới đúng.
Vậy vì sao phải bán mình làm nô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT