Tiết trời tháng hai, mang theo cái buốt giá, lạnh lẽo của đầu xuân, sáng nay trời có chút ấm hơn, không nghĩ đến ban đêm lại vẫn lạnh như vậy, còn loáng thoáng có tuyết rơi, chẳng biết đến khi nào mới thực sự được tận hưởng không khí ấm áp của mùa xuân?

Đàm Ngu Cơ nhay tay kéo vạt áo, chầm chậm đến Hàn Pháp Viện.

Thật không biết nên cảm thấy mình may mắn hay không nữa? Có thể được làm việc ở Hàn Phách Viện, làm tỳ nữ bên người tướng quân , nàng sẽ không cần phiền não nghĩ biện pháp tiếp cận Hỏa Tướng Quân, nhưng mà. . . . . .

Không nhịn được nhẹ thở dài, không cần nghĩ biện pháp tiếp cận tướng quân chỉ bớt được một việc, nhưng nàng làm thế nào mở miệng đây?

Dù sao kẻ nàng muốn đối phó cũng là Tể tướng đương triều, là kẻ được hoàng thượng tín nhiệm, tướng quân làm sao có thể vì một nô tỳ như nàng mà đối đầu với Tể tướng quyền quý kia chứ?

Việc này không phải chỉ mạo hiểm tiềm đồ, còn mạo hiểm cả tính mạng, nàng dựa vào cái gì để hắn ra mặt thay nàng kia chứ?

Nhớ đến trước kia có từng tiếp xúc với hắn, thái độ đối xử của hắn đối với nàng quả thật vô cùng tốt, tuy rằng không biết vì sao, nhưng có lẽ nàng có thể lợi dụng ưu thế này. . . . . .

Trong lòng cảm thấy hơi đau, lợi dụng lòng tốt của người khác để đạt tới mục đích, khiến trong lòng nàng cảm thấy thật tội lỗi; nhưng vì nghĩ tới phụ thân ở trong lao chịu khổ, nàng không còn sự lựa chọn khác.

Là kẻ có lỗi, hậu quả, nàng cam nguyện gánh vác, cho dù sau này hắn hận nàng, trả thù nàng, nàng cũng sẽ nhận hết, không oán một câu.

“Này? Cơ Nhi, dậy sớm vậy!” Tổng quản phu nhân nhìn thấy nàng từ xa, liền đi đến vừa đi vừa gọi

“Tổng quản phu nhân.” Đàm Ngu Cơ hơi khom gối thi lễ, cử chỉ đoan trang tao nhã, giống như phong thái của người quyền quý cao sang.

Nàng không để ý, nhưng tổng quản phu nhân có thể nhìn ra, không khỏi khẽ thở dài trong lòng. Thật không hiểu vì sao ngay từ đầu phu quân bà lại không thể nhìn ra mà để nàng đến phòng bếp làm việc nặng?

Không nói Cơ Nhi thân thể có khí chất mà ngôn hành, cử chỉ chẳng chỗ nào giống nô bọc, chỉ cần xem là thư tự tay tướng quân viết cũng phải đối đãi cho thật tốt Cơ Nhi nữa là!

Nhất định là nhìn vào vết sẹo trên mặt nàng, mới có an bài như vậy mà.

Nam nhân! Tất cả đều thật nông cạn gì mà, may mắn tướng quân không giống thế.

Nếu ngày ấy nàng có trong phủ…, chắc hẳn sẽ không khiến Cơ Nhi chịu nh74ng khổ cực này.

Lại nói, muốn đối tốt với Cơ Nhi cũng chẳng khó gì, bởi vì nàng khiến người ta tội nghiệp, cá tính ôn nhu lại thiện lương, tuy rằng lóng nga lóng ngóng, nhưng lại hết sức chăm chỉ còn lại cẩn thận chu đáo. Hơn nữa vừa nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng, đã cảm thấy đau lòng không thôi. Mọt cô nương tốt như vậy lại phá hủy đi hết, càng làm cho bà thương tiếc mà đối xử tốt cùng nàng..

“Tay ngươi đã tốt hơn nhiều chưa?” Tổng quản phu nhân quan tâm hỏi.

“Tốt hơn nhiều, miệng vết thương đã bắt đầu tạo vảy, cám ơn tổng quản phu nhân quan tâm.”

” Trời còn sớm như vậy đã dậy, sao không ngủ thêm chút nữa?” Xem sắc mặt nàng kém như vậy, hai mắt đều có quầng thâm lớn, ban đêm giấc ngủ không ngon sao?

“Sau khi tỉnh dậy không còn buồn ngủ nữa nên dậy luôn.” Đàm Ngu Cơ dịu dàng cười nói. Nàng đến giờ vẫn không thể ngủ quen ván giường cứng kia, mạc cho buổi sáng có vất vả thế nào, ban đên vẫn không thể ngủ nổi.”Ta muốn trước khi tướng quân hồi phủ, dọn dẹp sạch sẽ lại thư phòng.”

“Làm kịp không? Có cần ta sai thêm vài nha đầu đến giúp ngươi?” Tổng quản phu nhân tốt bụng hỏi.

“Đa tạ tổng quản phu nhân, chỉ còn lại chút việc, khoảng giữa trưa hôm nay có thể dọn xong, không cần phải phiền những người khác.” Chỉ có quét bụi, sắp xếp lại một số sách, công việc rất đơn giản.

“Vậy là tốt rồi, tướng quân về sớm nhất chắc cũng khoảng chiều tối mới hồi phủ, làm kịp là tốt rồi, đừng quá gấp, cẩn thận tay ngươi, thật vất vả mới đóng vảy, đừng để bị thương lại.” Tổng quản phu nhân gật gật đầu, đột nhiên chạy đến vỗ vào tay của nàng.”Xem ngươi kìa, môi tím lạnh như vậy, sao không mặc thêm xiêm áo?”

“Ta. . . . . .” Đàm Ngu Cơ ngượng ngùng trả lời, nàng làm gì có xiên y giữ ấm, mà món áo choàng chồn trắng sang quý kia nàng vẫn còn cất cẩn thận trong tay nải không dám lấy ra dùng.”Vào trong thư phòng ấm áp, ta ngại phiền nên không mặc.”

” Vậy ta se4khong làm mất thời gian của ngươi nữa, ngươi mau đi đi, lần sau đừng ngại phiền toái, mặc thêm vài bộ xiêm y, nếu không bị lạnh, khổ thân đó.” Tổng quản phu nhân dặn dò.

“Dạ, cám ơn tổng quản phu nhân.” Đàm Ngu Cơ trong lòng cảm động. Tổng quản phu nhân đối đãi nàng thật tốt, khiến nàng nhớ đến yêu thương của mẹ.

“Mau đi đi!” Bà thúc giục, sợ nàng sẽ bị nhiễm lạnh.

“Cơ Nhi cáo lui.” Đàm Ngu Cơ lại khẽ chào, đi ngang qua bà đến Hàn Phác Viện.

Bước vào Hàn Phách Viện, nàng bước vào phòng ngủ tướng quân quét dọn sơ qua một lần, sau đó đến thư phòng, lấy ra khăn mặt bịt kín miệng mũi, tiếp tục công việc dọn dẹp hôm qua

Nghe nói, tướng quân rất yêu thích đọc sách, chỉ cần trong phủ, rảnh rỗi kho6ngla2m gì sẽ đến thư phòng, chẳng qua năm năm, ba năm tướng quân khó mà được quay về kinh một chuyến, bởi vậy trong thư phòng sách, thẻ tre, đều báp một tầng bụi dầy.

Đàm Ngu Cơ thật cẩn thận lấy sách ra từng cuốn, phủi bụi cho từng quyển một, rồi phân loại đặt trở lại kệ, dọn xong sách, liền quay sang thẻ tre.

Gần tới trưa, nàng ôm những tấm thẻ tre cuối cùng, đặt hết chúng lên ghế dài, đặt những tấm thể tre nặng nhất đặt trên tầng hai của giá sách.

Hỏa Ngọc Hành bước một bước vào thư phòng, đúng lúc thấy nàng ôm những tấm thẻ tre nặng nề, khiếng chân, lung la lung lay đứng ở cái ghế cao thật cao, hơn nữa cái ghế kia không phải đặt dưới đất mà là chồng trên một cái bàn!

“Ngươi đang làm gì ở đây?” Hắn tức giận quát to.

“Oái!” Đàm Ngu Cơ hoảng sợ nhảy dựng, quay mạnh đầu xuống, kết quả mất thăng bằng ——

“A ——” Nàng hoảng hốt giơ tay, các thể tre trên tay rơi xuống , nàng vung hai tay quơ cũng không thể bắt lại, cả người đã ngả ra phía sau, Những tấm thể tre nặng phía trên cũng bị lay động mà rơi xuống.

“Cẩn thận!” Hỏa Ngọc Hành chạy đến phía nàng, đồng thời đón được người vào trong lòng, xoay người một cái hắn che chở nàng trong ngực, ngay sau đó vang lên những tiếng lạch bạch , thể tre rơi xuống quất vào cánh tay , đầu, vai và lưng hắn.

“Cẩn thận. . . . . . Tướng quân!” Đàm Ngu Cơ bị hắn ôm chặt trong ngực, nghe thấy một loạt tiếng va chạm này, hoảng sợ kêu lên.

Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra, khom người khẩn trương nhìn kỹ nàng.

“Đánh trúng sao? Có bị thương không?”

Đàm Ngu Cơ ngẩn người, lắc đầu.

“Ta không sao. . . . . .” Mới trả lời, nàng lập tức hoảng sợ xanh mặt trừng to mắt, thấy trên trán hắn chảy xuống một dòng máu.”Tướng quân, ngài bị thương!”

“Nàng , cái đồ ngốc này! Muốn chết à?” Hỏa Ngọc Hành căn bản không quan tâm một chút vết thương nhỏ này, tùy ý lấy tay lau đi, vừa bắt lấy tay nàng vừa tức giận bốc hỏa, giận dữ phát hỏa với nàng.”Nàng, cái cô bé này, sao luôn đem lời ta từ tai này qua tai kia rồi bay mất luôn hả, ta không phải đã bảo trước khi vết thương ở tay khỏi không được làm gì sao ?”

“Ngài bị thương, trước hết để cho ta ——” Nàng chỉ một lòng khẩn trương thương tích của hắn muốn thoa thuốc cho hắn.

“Nàng lúc nãy đang làm gì hả? Hửm? Leo cao như vậy không sợ té gãy cổ sao!” Hỏa Ngọc Hành giận điên lên, thiếu chút nữa lay cả thân thể của nàng , muốn lay cho tỉnh cái đầu nhỏ này .

Nếu hắn không kịp thời trở về thì sao? Nếu hắn không thể đúng lúc đón được nàng, hoặc không kịp thay nàng che chắn thẻ tre thì sao? Chỉ là những tình huống tưởng tượng cũng khiến hắn sợ đến run rẩy.

Đối với chất vấn mãnh liệt của hắn, lại làm như mắtđiếc tai ngơ, Đàm Ngu Cơ một lòng lo lắng vết thương của hắn, giơ tay xoa nhẹ, chạm nhẹ vào mặt hắn.

“Làm ơn , ngài có thể để ta xử lý vết thương củ ngài trước không?” Hốc mắt đã điểm chút phiếm hồng, “Lá nữa tướng quân hãy mắng ta có được không, nhưng mà. . . . . . Trước hết để ta giúp tướng quân xử lý thương thế trên đầu nhé?”

Hỏa Ngọc Hành thấy trong mắt nàng có một tầng hơi nước, tất cả thịnh nộ bao quanh vì lo lắng cho nàng đột nhie6ntan biết hết cả.

“Đáng chết, nàng hù ta chết mất!” Tức giận quát một tiếng, hắn đem nàng kéo gọn vào trong lòng.

“Thực xin lỗi, Nhưng . . . . . Vết thương của ngài. . . . . .” Nàng một lòng xem vết thương của hắn, căn bản không lưu ý đến hai người tư thế hai người rất không hợp lễ giáo.

“Ta không sao, Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Cho ta xem xem, được không?” Không được tận mắt xem, nàng thật sự lo lắng.

“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, căn bản ——”

“Làm ơn .” Đàm Ngu Cơ nhỏ nhẹ khẩn cầu.

Hỏa Ngọc Hành bất đắc dĩ thở dài, không thể cự tuyệt của nàng khẩn cầu của nàng, đành phải buông nàng ra, ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi thấp đầu, để nàng kiểm tra vết thương của hắn.

Nàng nhẹ nhàng ven tóc hắn ra, trong chốc lát, tìm được nơi thẻ tre cứa vào bị thương, không lớn, máu cũng đã ngưng chảy .

“Xem đi, ta đã nói là vết thương nhỏ mà, không có chuyện gì.” Hỏa Ngọc Hành cứ kiên quyết một ý kiến.

“Không còn bị đau ở chỗ khác chứ? Mới vừa rồi rơi trúng rất nhiều chỗ không phải sao?” Nàng vẫn lo lắng.

“Cơ Nhi, ta là Võ tướng chinh chiến sa trường, ” hắn ngẩng đầu, bật cười nhìn nàng.”Chỉ là một chút va đập nhẹ như thế với ta chẳng qua như đang gãi ngứa.”

“Nhưng chảy máu mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play