Ta vẫn nhớ.

Nơi biên cương đại mạc thiếu thốn nhất chính là nước. Với quân đội sinh hoạt nơi đây mà nói, một cái giếng, là một thứ bất cứ gì cũng không thể thay thế.

Năm ấy, chúng ta đóng quân ở ngoại ô Lệ Thành, giếng bánh xe phải vào thành mới có, đó là cái giếng gần nhất, nhưng cũng cách đến vài dặm đi đường. Trời qua thu, đại mạc bắt đầu mùa khô kéo dài đến mấy tháng, con suối ngầm chảy ra cũng rất thưa thớt, thường gặp nước giếng khô cạn.

Mỗi ngày quân doanh đều phái hai binh sĩ vào thành lấy nước. Đây vốn không phải là việc của ta và Diệc Đình, có điều hắn thỉnh thoảng kể chuyện khi còn nhỏ múc nước vui vẻ bên giếng tại cố hương, khiến ta nổi hứng, cười nói với hắn, tây bắc và phương nam không giống nhau. Không ngại thử đi giếng bánh xe trong Lệ Thành xem sao.

Giếng Lệ Thành rất sâu.

Khi trong giếng có nước, đứng bên miệng giếng, cũng phải thò đầu vào mới thấy có một chút ánh quang động. Khi miệng giếng hoàn toàn đen kịt, người đến múc nước sẽ vứt một khối đá vào trong, nếu không nghe thấy tiếng nước, thì là cạn rồi.

Mỗi khi giếng sắp cạn, mọi người luôn luôn vội vã, chỉ sợ đến muộn một chút, liền không lấy được thùng nước cuối cùng.

Ngày ấy, ta và hắn đã dậy từ canh tư.

Trời chưa kịp sáng, ngoại ô biên cương cực kì âm hàn. Bầu trời đen kịt chỉ có vài ngôi sao mờ nhạt, trăng non có vẻ suy nhược, yếu ớt treo ở đó. Trời đất rộng lớn một mảnh, ta cùng hắn sóng vai bước đi, mang theo bốn thùng gỗ. Tiếng đất cát đập vào y phục thập phần hung tàn. Rất lạnh. Chúng ta ra sức bước tới, dù vậy, khi thấp giọng nói, hầu như vẫn phải ghé sát vào mặt đối phương mới nghe rõ.

Giếng đã sắp khô cạn.

Chúng ta quay bánh xe nước trên giếng, đem thùng gỗ thong thả đưa vào trong, tuy có tiếng nước, nhưng mỗi lần chỉ có thể múc được non nửa thùng, bởi vì mặt nước gần như chạm đáy, nếu cho thùng xuống sâu hơn, rất có thể sẽ đụng phải bùn.

Diệc Đình là người phương nam. Lúc mới đến, giá lạnh mùa đông nơi biên cương từng khiến hắn bị tổn thương do rét lạnh vài lần, trên tay còn có vết lở.

Thấy hắn đứng lâu bên cạnh giếng, hai tay vẫn giữ chặt lấy bánh xe quay đi quay lại, đông lạnh đến mức đỏ lên, ta liền đoạt lấy bánh xe, buộc hắn nhét tay vào ngực giữ ấm một chut. Hắn lại lắc đầu nói, đừng làm nữa, múc nước như vậy tốn sức mà không được nhiều. Ta tìm cách khác.

Ta hiểu ý của hắn. Diệc Đình, ngươi xuống giếng đi, vậy sẽ dễ dàng hơn.

Trong giếng không có gió lạnh như ngoài này, cũng không cần phải quay bánh xe. Việc này nhìn có vẻ rất dễ, nhưng cũng không thể biết thùng nước rất nặng, nam tử thành niên cũng khó khăn lắm mới kéo được, đừng nói đến việc còn phải kéo người từ dưới giếng lên.

Hắn liếc mắt nhìn ta. Lo ta không đủ sức? Không sao đâu, ta ở lại trên này, ngươi xuống dưới đi.

Đôi khi, ăn ý quá cũng không phải chuyện tốt.

Ta không khỏi cười khổ một chút, chỉ đành cố ý hạ giọng, giả vờ giận dữ chọt chọt vào ngực hắn. Ta là chủ tướng, ngươi là phó tướng, ngươi nên là thuộc hạ của ta. Nào có đạo lý thuộc hạ ở trên chứ? —- Còn không mau xuống cho ta.

Hắn nghe xong lời này, bỗng nói, thuộc hạ không thể ở trên sao.

Ta hỏi lại. Lẽ nào ngươi muốn ở trên ta?

Không biết vì sao, Diệc Đình không nói nữa. Ta thấy hắn khẽ hạ mắt, mặt có hơi xoay đi. Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt đông lại trong gió lạnh có hơi đỏ lên.

Cuối cùng vẫn là hắn xuống giếng. Giếng trong Lệ Thành có chút không giống nơi khác, ở gần đáy giếng, bên vách có một tảng đá cố ý đặt ra ngoài, vừa vặn đủ cho một người đặt chân, lý do chính là do lỡ may có người trượt chân ngã xuống giếng, cũng có một nơi để đặt chân, không đến mức chết đuối. Miệng giếng cũng vô cùng chật hẹp. Hắn đạp mấy khối đá bên trái phải, khom người xuống múc nước.

Ta đứng ngoài giếng nghiền nghiền đất cát dưới chân, chậm rãi quay bánh xe. Hắn ở trong giếng lọc bùn đất trong nước, chậm rãi múc.

Giếng sâu hơn mười trượng, chúng ta cách nhau một đoạn giếng đen kịt không chú ánh sáng, ngươi một câu, ta một lời, cho dù hoàn toàn không thấy bóng dáng đối phương, trong lòng cũng rất bình tĩnh.

Đến khi có một âm thanh trầm đục đột nhiên truyền ra ngoài giếng.

Không sao. Hắn dùng hai chữ chặn lại câu hỏi chưa kịp xuất khẩu của ta.

Đụng vào đâu rồi. Đáng tiếc, ta quá quen thuộc với hắn, quá hiểu hắn. Nam nhân này kĩ xảo nói dối còn kém hơn cả ta. Tiếng động vừa rồi, rõ ràng là âm thanh chạm vào đá.

Đáy giếng truyền lên một thanh âm nhớp nháp, dinh dính. Là bùn.

Ta lấy làm kinh hãi. Vốn tưởng rằng hắn chỉ vô ý đụng vào thành giếng, không ngờ hắn trượt chân rơi xuống đáy giếng. Đại khái chắc vì nước đã cạn, càng múc càng ít, hắn phải ép thân thể xuống thấp để múc nước, mới ngã xuống.

Không ổn. Đất trong đáy giếng vốn không cứng, rơi vào trong thì biết làm sao. Ta nhất thời lo lắng, không chút nghĩ ngợi liền nhanh nhẹn dùng sợi dây buộc bánh xe vào cọc gỗ bên cạnh, bản thân cũng nhảy vào.

Thấy ta xuống, Diệc Đình thập phần kinh ngạc, bức ta quay về.

Ta không thèm để ý đến hắn, trực tiếp tìm hòn đá thò ra ở đáy giếng, vừa đứng vững, liền vươn tay về phía bóng tối. Hắn cũng khua tay tìm tay ta. Không biết là chạm vào ngón nào, chỉ cảm thấy tay hắn vừa ướt vừa lạnh, ta nhanh chóng cầm lấy bàn tay kia, rất nhanh, tay còn lại cũng nắm được vạt áo hắn, mò lấy bên sườn vai kia, gian nan kéo hắn dậy.

Khi đó toàn bộ chân của hắn đã chìm trong bùn, bên thái dương cũng bị xước xát một mảnh. May là không có gì đáng ngại.

Ngươi không nên xuống đây. Nếu trong giếng có ánh sáng, ta đại khái có thể thấy hắn lại nhíu mày.

Bùn đất ở đây ẩm ướt, càng lún càng sâu, đến khi ngươi có thể giãy dụa đã sớm đông cứng rồi. Vừa nói, ta vừa ôm lấy thân thể hắn. Có chút hối hận để hắn xuống, vì đáy giếng tuy không có gió, nhưng lại có loại hàn ý âm lãnh, không ấm áp được.

Có điều hắn nói rất đúng, ta không nên xuống.

Cọc gỗ bên giếng không chắc chắn, không chịu nổi sức nặng lần thứ hai. Ta vừa định trèo lên, cọc gỗ liền gãy. May mà ta đã nói với các tướng sĩ việc đi múc nước hôm nay, chỉ là không biết bọn họ bao giờ mới tìm đến đây.

Nên làm gì đây. Giọng Diệc Đình truyền đến từ một nơi rất gần. Trong giếng nhỏ hẹp, nơi có thể đặt chân cực kì ít, ta và hắn hầu như dính vào nhau không còn chút kẽ hở, ngay cả xoay người cũng rất khó khăn.

Gào lớn lên. Ta trả lời.

Mong là người đi ngang qua đừng có nghĩ chúng ta là dã quỷ dưới đáy giếng, đến bỏ một tảng đá xuống. Hắn thỉnh thoảng cũng nói vài câu chọc cười hợp ứng với ta.

Ta cười ha ha một tiếng. Người ta sợ chạy mất cũng không sao, gào cho huynh đệ trong doanh trại nghe là được.

Bọn họ làm sao biết người trong giếng là ai. Hắn lại hỏi.

Cái này thì dễ. Ta mỉm cười, đột nhiên gào về phía miệng giếng, Hà Diệc Đình! Lúc ngươi ngủ hay đạp chăn loạn xạ —-

Hắn dường như sững lại một chút, lập tức phản ứng lại, cũng không chịu tỏ ra thua kém. Trác Thì! Ngươi ghét nhất ăn cá chua có bỏ thêm hạt tiêu!

Hà Diệc Đình! Ngươi uống một chung rượu đã đỏ mặt!

Trác Thì! Ngươi có một lần vật tay thua Ngưu đại bàn tử!

Chúng ta gào to tên nhau, nói ra nhược điểm của nhau, mặc dù trong giếng đen kịt không nhìn thấy nổi năm ngón tay, ta vẫn biết hắn đang cười. Khó có được chuyện vui như vậy, như một chén rượu trắng giữa đại mạc rét lạnh. Lồng ngực bất giác ấm dần.

Không bao lâu, bầu trời lộ ra một tia sáng yếu ớt. Nhưng sáng sớm nơi biên cương hàn lạnh tận xương, nơi đặt giếng này lại hẻo lánh, vẫn chưa có ai đi qua.

Ta lười biếng tiếp tục. Hà Diệc Đình! Ngươi còn chưa cưới một thê tử —-

Không hề có chút dấu hiệu, hô hấp bình thản của hắn bỗng tiêu thất trong tĩnh lặng, như một khúc ca đang lưu loát đột nhiên rút đi. Tới rất đột ngột. Xuyên qua ánh sáng mờ mịt, ta nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đen láy của hắn mở to nhìn chằm chằm ta. Rất nhanh, hô hấp của hắn lại vang lên, trong gấp gáp còn kiềm chế vài phần tức giận.

Thân thể Diệc Đình đột nhiên áp tới.

Tay hắn đã không còn như thiếu niên mười bảy tuổi ngày ấy. Quãng thời gian khổ cực trong quân ngũ, hắn đã trở nên mạnh mẽ, trong lúc ta không đề phòng, đẩy ta áp trên vách giếng là chuyện rất dễ dàng.

Ngươi vừa nói gì. Hắn trầm giọng thấp nhât có thể, nhưng tiếng gầm giận dữ này vẫn còn rất sắc bén.

Ta hoàn toàn sửng sốt. Diệc Đình rất ít khi tức giận, đối với ta lại càng ít. Cơn giận gay gắt như vậy là lần đầu tiên ta bắt gặp. Có lẽ hắn cũng nhận ra mình thất thố, đôi tay kìm giữ vai ta liền buông lỏng ra. Đau đớn nơi bờ vai rốt cuộc cũng rút đi, lúc này mới cảm thấy vách giếng phía sau lạnh kinh khủng. Ta vô ý thức hướng về phía trước, ngã vào lòng hắn, chóp mũi nhẹ nhàng huých vào mặt hắn.

Một tia ánh dương chiếu từ miệng giếng xuống, vừa trắng vừa huyền ảo.

Ta cảm thấy hắn thu tay về từ bức tường đầy rêu xanh trên tảng đá, không buông ra, chỉ là nhẹ nhàng đặt trên lưng ta. Như một cái ôm còn chưa hoàn thành.

Ta nghĩ, hắn chỉ là giúp ta phủi đi giọt nước mưa dính trên y phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play