7h40’, sắp đến giờ tập kịch, các CV khác cũng bắt đầu xuất hiện, người vừa đến chính là Công Tử Vô Hoan.

“Công tử đến rồi ~ tung hoa hoan nghênh ~” Cô nương Miêu Trảo Quân reo lên.

Công Tử Vô Hoan sở hữu một nam thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, cậu cũng là một CV tương đối nổi danh. “Tất cả mọi người sao lại lên sớm vậy nha! Tôi còn tưởng mình sớm lắm rồi!”

“Xem ra mọi người đều rất chờ mong tôi và cậu tập kịch.” Xuân Nhật Hòa Phong.

Công Tử Vô Hoan hắn hắn cổ họng, giọng nói xen lẫn ý cười: “Xuân Nhật Hòa Phong, cậu lên sớm như vậy cũng khiến cho tôi cảm thấy kì quái lắm đó! Được rồi, nếu như tất cả đã chờ mong vậy thì chúng ta bắt đầu đi!”

Đạo diễn Lam Mỗ Mỗ đưa ra kịch bản, buổi diễn tập coi như bắt đầu. Hai người hí cảm đều tốt, chỉ trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái, bắt đầu dùng giọng nói diễn ra một màn về tiểu viên chức thẹn thùng và thủ trưởng dịu dàng phúc hắc.

Tạ Nhất Minh mở phần mềm thu âm, yên lặng ngồi nghe hai người tập kịch. Giọng nói ôn nhu trầm thấp, thi thoảng xen lẫn giảo hoạt, thâm tình làm cậu mê đắm thật sâu nhưng cũng cùng lúc có chút chua xót. Giọng nói dịu dàng của Đại thần là để cho mọi người cùng nghe, không phải chỉ có mình cậu. Lúc trước khi gián tiếp nghe thì loại cảm giác này chỉ hơi thoáng qua, nhưng hiện tại được nghe trực tiếp cảm giác chua xót cứ không ngừng lan ra.

“Lâm Phàm, em biết mà phải không? Thật sự anh luôn rất thích em, không, nói đúng hơn là anh đã sớm yêu em rồi.” Giọng nói của Xuân Nhật Hòa Phong chứa đầy tình cảm chân thành, hiện tại y đã hoàn toàn nhập vai Cố Hạo, một vị thủ trưởng dịu dàng.

“Uhm, em cũng vậy, thật ra em vẫn luôn lặng lẽ thích anh.” Thanh âm của Công Tử Vô Hoan chứa đầy nét thẹn thùng của tiểu viên chức khi bày tỏ tình yêu.

Tạ Nhất Minh áp sát tai nghe, đưa tay chỉnh chỉnh phần mềm thu âm. Cậu đã luôn hi vọng Đại thần sẽ nói với mình như vậy! Sau đó cậu cũng sẽ bảo rằng: ‘Đại thần, em vẫn luôn âm thầm thích anh.’ Cậu dùng mu bàn tay hung hăng dụi mắt, được nghe Đại thần tập kịch rõ ràng là một chuyện vui nhưng sao lại biến thành chuyện ngược tâm thế này.

Việc tập kịch diễn ra hai giờ, Tạ Nhất Minh không nhớ rõ sau đó mình đã làm gì, khó khăn lắm cậu mới có thể nói câu tạm biệt với Miêu Trảo Quân, tất cả mọi người cũng dần lui xuống, mà cậu hình như là người đầu tiên trốn khỏi nơi đó.

Sau khi thoát khỏi YY, QQ, và tắt máy tính, bạn nhỏ Tiểu Tạ ném mình lên giường, dùng chăn che mặt, liều mạng nén lại những giọt nước mắt.

Lúc lên cao trung thì Tạ Nhất Minh phát hiện bản thân là Gay, khi ấy cậu có thích một gã học trưởng, sau đó ngây ngốc đi kể cho những người khác, rốt cuộc nháo đến toàn bộ mọi người đều biết. Ba mẹ vì cậu mà phải chuyển đi, cả trường cũng chuyển. Sau đó cậu mắc chứng tự bế, trải qua nhiều năm không thèm nói chuyện với ai, cho đến sau này mới chuyển biến tốt.

Cậu không dám hy vọng xa vời đối với tình yêu, không dám cùng bất kì ai giao lưu làm quen, cho dù đã theo Đại thần suốt hai năm trời thì cũng không dám nói một câu nào trên blog của y. Đến khi rơi vào giấc ngủ, khóe mắt Tạ Nhất Minh mới rơi xuống một giọt nước mắt.

๑۩۞۩๑

Một dịp cuối tuần nhanh chóng trôi qua, tối nay khi Tạ Nhất Minh đang tức tối chọt chọt chú chim bằng bông thì icon cánh cụt đột nhiên kêu lên.

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tiểu Tạ Tiểu Tạ ~~ Có phải cậu chặn nhóm của tổ kịch rồi không?

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Người ta hô cả nửa ngày cũng không có chút phản ứng ~~

Tiểu Tạ: Ack, thật ngại quá, tôi đã quên mình bật chế độ không nhận tin báo.

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Oaa!! Khó trách rất ít khi thấy cậu trồi lên trong nhóm ~~ Xuân sama có hỏi về cậu đó nha!

Tiểu Tạ: Thật sao, ha hả. Ngại quá a!

Tạ Nhất Minh sau khi gửi đi liền tiếp tục chọt chọt chú chim bông. Cậu sẽ không cho cô nàng biết là mình vì thấy Đại thần trò chuyện cùng với Công Tử Vô Hoan nên mới tắt đi khung trò chuyện.

Thế nhưng Miêu Trảo Quân nói Đại thần có hỏi qua mình là thật sao? Tâm lí bạn nhỏ Tiểu Tạ giống như có con mèo cào loạn, nhưng lại xấu hổ mà không dám hỏi, nên cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc trút lên chú chim bằng bông.

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Ai du ~ Người ta đến chọt Tiểu Tạ là vì muốn đưa bản thu kì một đó nha.

Tiểu Tạ: Sao lại nhanh như vậy???

Tạ Nhất Minh mất bình tĩnh mà dùng đến ba dấu chấm hỏi. Mới có vài ngày thôi nha, vậy mà kì một đã thu xong rồi, cái hiệu suất này cũng kinh người quá đi!

Miêu Trảo Quân phát qua hình chú khỉ vô cùng đắc ý, sau đó là biểu tình e thẹn, rồi cuối cùng là mấy bản thu.

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Hai vị chủ dịch của chúng ta rất năng suất nha ~~ cũng không cần người ta đến hối ~ nhất là Công Tử, vô cùng nhanh nhẹn ~

Tạ Nhất Minh tải bản thu về, tâm lý lại bắt đầu chua xót, là bởi vì phối hợp vô cùng ăn ý nên mới mau lẹ vậy đó! Hừ, Công Tử Vô Hoan nhanh thì mình còn nhanh hơn! Bạn nhỏ Tiểu Tạ nhất thời xúc động, lách cách gõ gõ bàn phím.

Tiểu Tạ: Được rồi, cậu yêu tâm, ngày mai có thể giao hàng!

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: !!!!!!

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Tiểu Tạ!! Cậu nói giỡn phải không? Nhất định là vậy phải không?

Hu hu! Đúng là tôi nói giỡn thôi đó! Tạ Nhất Minh rơi lệ đầy mặt, nhất thời hận đến mức muốn chặt luôn cả móng vuốt, thế nhưng dù sao cũng đã lỡ rồi…

Tiểu Tạ: Không phải đâu, bảo chứng trưa mai có thể giao hàng.

Bên kia máy tính, cô nàng Miêu Trảo Quân đang há hốc mồm, Tiểu Tạ này là báu vật bị chôn vùi sao? Khi không ta đột nhiên lại trở thành người làm kịch có hiệu suất nhất nha? Thật vậy sao thật vậy sao?

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: Vị nhân tài này thật đúng là anh hùng!!

Tiểu Tạ: Tôi như vậy mới đuổi kịp mọi người nha.

【 Kế hoạch 】Miêu Trảo Quân: 7878 [đi thôi đi thôi] ~ Nỗ lực lên! Dân chúng tổ kịch đều ủng hộ cậu ~

Tắt đi khung trò chuyện, Tạ Nhất Minh thiết lập chế độ ẩn thân trên QQ, mở lên những bản thu âm, khởi động phần mềm chỉnh sửa AA, bắt đầu tập trung chuyên môn. Chỉnh sửa, cắt nối, âm hiệu [hiệu ứng âm thanh], BGM, tất cả những việc này cậu đều phải hoàn thành trong đêm nay, đúng là tự ngược nha!

๑۩۞۩๑

“Gọi ngươi nhanh! Gọi ngươi mau! Gọi ngươi lẹ!”

Sáng sớm ba giờ, chỉ thấy bạn nhỏ Tiểu Tạ hai má tiều tụy, vừa lảm nhảm, vừa chỉnh sửa. Trên gương mặt thanh tú của cậu đã xuất hiện vành đen thật to, vốn đôi mắt rất lớn nhưng nay chỉ còn một đường, Tạ mẹ bao lần muốn đi đến thúc giục nhưng đều bị bộ dáng của cậu làm cho nói không nên lời.

Nghe lại một lần cuối cùng, kiểm tra hết những lỗi kĩ thuật, Tạ Nhất Minh mới dám thả lỏng. Cuối cùng cũng hoàn thành rồi! Cậu lê mắt nhìn sang cái đồng hồ điện tử, 4h45’! Kịp rồi, sau khi gửi qua cho Miêu Trảo Quân để cô nàng nghe lại một lần thì Tạ Nhất Minh đã muốn gục luôn. Đôi mắt lờ đờ mò nút tắt máy, cậu mơ mơ màng màng mà bò lên giường, chưa đến một giây đã tiến mộng đẹp.

๑۩۞۩๑

Ngày hôm sau khoảng 4h chiều, bạn nhỏ Tiểu Tạ rốt cuộc tỉnh ngủ mà dụi dụi mắt, phát hiện cả ba lẫn mẹ đều ngồi kế bên, ba ba thì xem tờ báo trong tay, Tạ mẹ thì đang vuốt vuốt áo lông.

Nhìn thấy cậu tỉnh, Tạ mẹ thu tay, thò người sờ sờ đầu cậu, oán trách nói: “Con rốt cuộc cũng tỉnh dậy rồi! Nói mau, tối qua lăn đến mấy giờ? Mẹ đã nói nhiều rồi, cơ thể con không tốt, không được thức đêm, vậy mà cứ không nghe! Có biết khi thấy con bất tỉnh thì ba mẹ lo lắng đến thế nào không!”

Tạ ba cũng thu hồi tờ báo, vỗ vỗ cánh tay bà an ủi: “Được rồi được rồi, con nó tỉnh là tốt rồi, hiện tại đi ăn cơm chiều ha?”

“Mẹ, con biết lỗi rồi…” Tạ Nhất Minh ngồi dậy, viền mắt hồng hồng, cúi đầu hối lỗi. Do chứng tự bế trước đây đã từng hại hai người không yên nên bây giờ bọn họ luôn đặc biệt lo lắng. Cậu biết rõ lần này thức đêm đã làm ba mẹ nhọc tâm!

Tạ mẹ mang theo đôi mắt hồng hồng mà sờ đầu cậu, lời nói từ tính: “Tiểu Tạ, con thích cái gì thì cứ làm cái đó, ba mẹ đều ủng hộ con. Ba mẹ chỉ mong con bình an khỏe mạnh là tốt rồi.”

“Uhm.” Tạ Nhất Minh khụt khịt mũi, nặng nề gật đầu.

Tạ ba dẫn Tạ mẹ ra khỏi phòng, quay đầu nháy nháy mắt với cậu: “Con trai ngoan, chúng ta ra ngoài ăn nha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play