Nàng mong đợi vũ hội đính hôn của Mariana và Rivington được trọn vẹn. Sự thật đúng như mong đợi - từng inch trong căn phòng được đánh bóng sáng choang, từ sàn nhà đến cửa sổ, hay từ chiếc đèn chùm thủy tinh khổng lồ đến chân nến của hàng nghìn ngọn nến cháy sáng và cả cột đá trải dài dọc căn phòng để hỗ trợ cho phần thiết kế ấn tượng nhất của phòng khiêu vũ ở Allendale House - một bao lơn bên trên cho phép quan khách nghỉ ngơi mà không cần rời khỏi phòng.
Nàng đã trông đợi Mariana trở thành tâm điểm của vũ hội, cô bé ấy là một viên ngọc lấp lánh trong vòng tay Rivington, xoay tròn trong vũ điệu đồng quê sôi nổi cùng hàng tá cặp đôi khác. Những người khách kia dường như cũng đồng tình với Callie, họ vui vẻ ở đây, sự kiện trọng đại đầu tiên của mùa vũ hội, cùng Mariana và chàng Công tước của cô bé. Giới quý tộc đã thể hiện hết mình trong tối nay, ăn mặc diêm dúa, háo hức được gặp gỡ người họ mong nhớ sau những tháng ngày chạy trốn mùa đông London.
Tuy nhiên, Callie đã mường tượng vũ hội này sẽ đặc biệt với cả hai chị em nhà Allendale.
Vậy mà nàng đang ngồi trên Hàng Ghế Bà Cô Không Chồng. Như thường lệ.
Nàng nên cảm thấy quen thuộc với việc bị phớt lờ và bị bỏ lại với số phụ nữ trong danh sách ế ẩm. Sự thật là, trong những năm đầu, nàng thích ngồi chỗ này. Những phụ nữ đón nhận nàng vào nhóm của họ, khéo léo dành chỗ ngồi cho nàng trên bất kỳ thứ đồ gỗ nào được sắp xếp cho họ vào những sự kiện như thế này. Callie đã cảm thấy vui thích vừa quan sát mùa hội trải qua trước mắt vừa tán gẫu với những bà cô lớn tuổi hơn là phải đứng ngượng ngùng bên kia phòng và kiên nhẫn chờ đợi một quý ông trẻ tuổi đáng kính đến mời khiêu vũ.
Sau hai mùa vũ hội với những kẻ đào mỏ và góa bụa già khụ khụ, Callie đã chào đón sự bầu bạn của những cô gái không chồng.
Và rồi, nàng trở thành một người trong số họ.
Nàng không thực sự biết rõ khi nào và tại sao việc đó lại xảy ra, nhưng đúng là như thế. Bây giờ nàng có rất ít sự lựa chọn.
Nhưng tối nay là vũ hội đính hôn của Mariana. Tối nay là vũ hội đầu tiên từ khi nàng bắt đầu gạch bỏ những nhiệm vụ trong bản danh sách ấy. Và tối nay, nàng thật lòng đã nghĩ mọi việc có thể khác đi. Rốt cuộc thì nàng hẳn là sự lựa chọn hiển nhiên cho vị trí phù dâu chính, không phải đã có sự nhìn nhân đặc biệt trong một sự kiện hoàn toàn được xây dựng nhằm chúc tụng cuộc hôn nhân sắp đến hay sao?
Quan sát những người đang nhảy múa, nàng buột miệng thở dài. Rõ ràng là không phải.
“Ôi, Calpurnia.” Quý cô Geneieve Hetherington, một phụ nữ trung niên không chồng với đôi mắt hiền từ và sự nhạy cảm bị thiếu hụt trầm trọng, dịu dàng gõ nhịp bàn tay đeo đăng ten vào đầu gối Callie. “Cô phải chấp nhận điều đó, cô em yêu quý à. Vài người trong chúng ta không có duyên khiêu vũ.”
“Hẳn vậy.” Callie gắng gượng nói và nhân cơ hội đứng rời đi. Chắc chắn có một việc khác thú vị hơn hành động cố một trong những bà cô không chồng được yêu quý trong giới quý tộc.
Cúi đầu thấp để hạn chế số người cần phải chào hỏi, Callie tiến vào phòng giải lao.
Nam tước Oxford đã ngấp nghé mai phục cách địa điểm nàng định đến một thước. “Tiểu thư của tôi!”
Callie nặn ra một nụ cười sáng bừng trên mặt và đương đầu với gã Nam tước đang toét miệng cười khoe răng. Nàng không thể ngăn bản thân lui lại một bước trước người đàn ông tươi tắn này. “Nam tước Oxford. Thật là bất ngờ.”
“Đúng, tôi cũng thấy vậy.” Anh ta vẫn giữ nụ cười không chút nao núng.
Nàng im lặng đợi. Nhưng không thấy anh ta nói gì nên lên tiếng, “Tôi vui mừng khi thấy tối nay ngài có thể đến tham dự cùng chúng tôi”.
“Ồ, không vui bằng tôi có thể được tham dự cùng cô đâu, tiểu thư của tôi ơi.”
Sự kính cẩn được nhấn mạnh mang cảm giác bối rối xuyên qua Callie. Có phải Nam tước cố tình biến lời anh ta nghe có vẻ rất khiêu khích không? Chắc chắn là không, Callie không thể nhớ lần cuối mình trò chuyện với gã công tử bột phiền toái này là lúc nào. Nàng tinh tế hắng giọng, “Vâng. Cảm ơn ngài.”
“Tối nay trông cô thật đáng yêu.” Oxford nghiêng người và nụ cười rộng mở. Có thể nào anh này có nhiều răng hơn người thường không nhỉ?
“Ôi.” Callie muộn màng nhớ ra rằng mình phải cúi đầu và tỏ vẻ hãnh diện thay cho bộ dạng hoàn toàn choáng váng. “Cảm ơn ngài.”
Oxford trông có vẻ vô cùng tự hào về bản thân. “Có lẽ cô sẽ cho phép tôi vinh dự được mời cô khiêu vũ chứ?” Dù nàng chưa trả lời ngay lập tức nhưng anh đã nâng tay nàng lên môi và thấp giọng bổ sung. “Tôi đã có ý mời cô suốt buổi tối”.
Sự tương tác bất ngờ khiến Callie kinh ngạc. Anh ta đang say rượu ư?
Trong lúc cân nhắc lời mời vồn vã, Callie nghe thấy dàn nhạc đã dạo những nốt đầu tiên của một vũ điệu valse và ngay lập tức chống đối ý tưởng khiêu vũ với Oxford. Điệu valse đã đến nước Anh sau khi Callie dán nhãn ế chồng, và nàng không bao giờ có cơ hội nhảy điệu đó - ít nhất là không nhảy với ai khác ngoài Benedick trong sự riêng tư ở nhà họ. Hiển nhiên Callie không muốn nhảy điệu valse trước bàn dân thiên hạ đầu tiên của mình lại là cùng với anh chàng Oxford cứ cười hề hà như thằng ngốc kia. Nhìn lướt qua phòng giải lao, nàng suy tính con đường giải thoát ưu việt nhất.
“Ôi. À. Tôi...”, nàng lảng tránh.
“Calpurnia! Cô đây rồi!” Quý cô Heloise Parkthwaite, bỗng nhiên xuất hiện bấu chặt cánh tay Callie. “Tôi tìm cô khắp nơi! Cô sẽ hộ tống tôi đến nơi sửa gấu váy chứ?”
Cảm thấy nhẹ nhõm vô vàn, nàng đã được cứu thoát. “Tất nhiên là được, Heloise yêu quý”, nàng nói, rụt tay khỏi cái nắm chặt của Oxford, và nhoẻn miệng cười tiếc nuối. “Có lẽ lần khác, thưa ngài.”
“Chắc vậy rồi! Lần sau tôi sẽ không để cô thoát đâu!” Oxford nhấn câu bằng một tràng cười giòn giã và nàng cười khúc khích đáp lại trước khi quay gót dẫn Heloise về hướng phòng nghỉ dành cho các quý cô.
Callie đón lấy cánh tay Heloise và người đàn bà lớn tuổi bắt đầu huyên thuyên về việc viền cổ khoét sâu là thời trang năm nay. Giữ tiếng gật đầu và lầm bầm mà nàng hy vọng thể hiện sự cuốn hút và hào hứng, Callie thả hồn ngơ ngẩn từ cuộc gặp gỡ kỳ quặc với Oxford đến bản danh sách của mình.
Nàng mau mắn xác định nếu phải chịu đựng một cuộc đối thoại lạ lùng và Hàng Ghế Bà Cô Không Chồng cả buổi tối thì nàng xứng đáng với một chuyến phiêu lưu khác.Thực tế là nàng cố gắng xếp Heloise vào trong phòng nghỉ dành cho quý cô một cách an toàn rồi rồi chộp cơ hội lẻn đến chỗ bản danh sách của mình.
…Nếu họ đến được phòng nghỉ dành cho quý cô… Người đàn bà lớn tuổi dừng chân và liếc mắt về phía đám đông. “Có phải tôi vưa nhìn thấy Ralston không? Kỳ quặc làm sao!”
Lời nói đó làm tim Callie lỡ nhịp, nàng quay đầu theo sự chú ý của Heloise nhưng bởi không có khổ người to cao nên không thể nhìn phía sau đám đông đang đứng lố nhố xung quanh họ. Nhắc nhở bản thân về thị lực rất kém của Heloise, Callie lắc đầu tập trung vào nhiệm vụ nhìn xuyên qua đám đông. Người đó không thể là Ralston.
Hẳn nhiên Heloise đồng ý với nàng, “Không, người đó không thể là Ralston, Anh ta hiếm khi tham dự vũ hội. Chắc người đó là St. John.”
Callie thở phào. Tất nhiên rồi. Đó là Huân tước Nicholas. Làm ơn, đây là Huân tước Nicholas.
“Dù sao cũng ngạc nhiên là anh ta đang tiến về phía chúng ta.”
Callie miễn cưỡng quay đầu nhìn lại cũng vừa lúc trông thấy một quý ông cao to quyến rũ thong dong đến chỗ họ, sự cương quyết dâng đầy trong đôi mắt xanh thăm thẳm.
Người đó không phải Huân tước Nicholas.
Thậm chí nếu khuôn mặt không có sẹo không thể hiện danh tính anh ta thì Callie vẫn có thể biết. Bờ vai Nicholas không rộng bằng, quai hàm không cương nghị bằng, mắt không thu hút bằng người anh trai St. John không bao giờ làm nàng nghẹt thở, không bao giờ làm tim nàng đập loạn, không bao giờ buộc nàng nghĩ đến những chuyện hoàn toàn không thể làm ra được.
Người đang tiến về phía họ rõ ràng không phải Huân tước Nicholas St. John.
Nhưng nàng đã ước đó là anh ta biết bao.
Callie nhìn trái ngó phải, cố gắng phán đoán con đường tẩu thoát nhanh nhất và thông thoáng nhất để có thể tránh mặt Ralston. Dường như bốn phương tám hướng đều đầy ngưòi - trừ hướng đi của quý ông kia. Nàng bắt gặp một ánh mắt và lông mày đen nhướng cao hoàn hảo của anh.
Nàng bị mắc kẹt. Mắc kẹt cùng với Heloise lắp bắp vì có thể nhiều năm không được đứng gần một quý ông đẹp trai.
Nói như thế không có nghĩa đây là chuyện thường xuyên xảy ra với Callie.
“Ngài St. John!” Heloise nức nở lên tiếng. “Thật vui được gặp ngài!”
“Heloise yêu quý”, Callie khẽ nói với người bạn đồng hành. “Đây là Ralston.”
Heloise đưa mắt nhìn chằm chằm một bên má Ralston nhằm tìm ra điểm phân biệt hai anh em. “Ôi! Đúng rồi! Cho tôi xin lỗi, ngài Ralston.” Bà ta khẽ nhún gối.
“Không cần xin lỗi, cô Parthwaite.” Anh cúi xuống bàn tay đeo găng của Heloise trước khi nói tiếp, “Ta cam đoan với cô, ta nghĩ đó là lời khen tuyệt vời. Trong hai anh em thì em ta là người điển trai hơn”.
“Ôi, không đâu, thưa ngài”, Heloise cười khúc khích, đỏ mặt và phe phẩy quạt như một chú chim ruồi say xỉn. “Chắc chắn không phải!”
Trong lúc Heloise cưòi khúc khích thì Ralston quay sang Callie, nàng đang chìa tay về phía Ralston. Ralston cúi thấp và truyền một luồng khí nóng dọc theo cánh tay nàng, “Tiểu thư Calpurnia, ta đã hy vọng cùng cô nhảy điệu kế tiếp.”
Heloise há hốc miệng kinh ngạc còn Callie thốt lên, “Ngài bảo sao?”
“Điệu nhảy kế tiếp.” Ralston lặp lại, lần lượt nhìn hai người phụ nữ như thể họ hơi gàn dở. “Ta thừa nhận mình không tham dự nhiều vũ hội lắm, nhưng người ta vẫn khiêu vũ ở vũ hội, phải vậy không?”
“Ôi! Đúng vậy, thưa ngài.” Heloise vui vẻ đỡ lời.
“Nếu là vậy”, hai mắt Ralston lấp lánh vẻ khôi hài đã kiềm chế “ta có thể mượn thẻ khiêu vũ của cô không, tiểu thư Calpurnia?”.
“Tôi không có thẻ khiêu vũ.” Nàng không cần thẻ vì rất hiếm khi khiêu vũ.
Có tiếng tim đập khi anh tiếp thu lời nàng.
“Xuất sắc. Như thế thì càng dễ dàng sở hữu một điệu nhảy, đúng chứ?” Ralston quay qua Heloise. “Cô Heloise có phiền lòng nếu tôi trộm đi người bạn đồng hành của cô không?”
Heloise sững sờ và chỉ biết lắc đầu lúng búng, “Không phiền gì cả!”
Callie đứng yên, chân cắm rễ xuống sàn nhà và không chịu bước vào sàn nhảy. Nàng không thể nhảy điệu valse với Ralston. Anh không thể nhảy điệu valse đầu tiên của nàng. Chắc chắn nó sẽ hủy hoại mọi điệu nhảy khác của nàng.
Đàn ông như Ralston không dành cho phụ nữ như cô đâu, Callie.
Không. Đúng là không phải. Đặc biệt không phải khi họ đe dọa để nhảy điệu valse với nàng. Trong nỗ lực tự bảo vệ bản thân, Callie lắc đầu kiên định, “Ôi, khó cho tôi quá, thưa ngài. Ngài thấy đấy, tôi đã hứa đưa Heloise đến...”.
“Vớ vẩn!” Heloise nói, giọng cao vút như hết hơi. “Tôi sẽ ổn thôi! Cô phải nhảy điệu valse, tiểu thư Calpurnia.” Rồi bà cô liếc nhìn Ralston và gật đầu một cách phấn khích.
Mọi chuyện đã được an bài.
Ralston dẫn Callie vào giữa phòng cho điệu valse đầu tiên của nàng.
Khi anh dẫn nàng vào, Callie nhác thấy mẹ mình ở phía xa xa cuối phòng, đứng cùng Mariana, lúc này đang chăm chú dõi theo họ. Nữ bá tước góa bụa trông có vẻ cực kỳ choáng váng. Callie gật đầu với bà, cố gắng ra vẻ như chàng Hầu tước đẹp trai vẫn thường tiếp cận mình trong các vũ hội.
Tha thiết làm vơi nhẹ tình huống cho lý trí của chính mình, Callie khô khan nói, “Ngài hẳn đã cho mọi người đề tài nói chuyện tối nay, thưa ngài”.
“Ta cho rằng cô muốn nói đến sự hiện diện của ta. Ta đã nghĩ tới việc Juliana sắp ra mắt và thấy tốt hơn mình nên bắt đầu thân thiết với giới quý tộc.” Sau một khoảng lặng dài, anh bổ sung, “Tại sao cô không khiêu vũ?”
Callie cân nhắc câu hỏi một lúc trước khi đáp. “Tôi đã khiêu vũ nhiều năm rồi. Rồi sau đó... tôi không làm thế nữa.”
Bất mãn với câu trả lới, anh hỏi dồn. “Tại sao cơ chứ?”
Nàng nở nụ cười cảm thán. “Đối tượng không được lý tưởng lắm. Họ là những kẻ đào mỏ quá già và tẻ nhạt ... hay đơn giản chỉ là khó chịu. Từ chối tất cả lời mời dễ dàng hơn là chịu đựng họ.”
“Ta hy vọng cô không thấy ta quá đáng ghét.”
Nàng nắm bắt ánh nhìn giễu cợt của anh. Không. Ralston không đáng ghét. Dưới bất kỳ khuynh hướng tưởng tượng nào.
“Không, thưa ngài”, nàng nói, sự dịu dàng trong giọng phản bội suy nghĩ của mình, “Với quý cô Heloise cũng thế. Cô ấy đã bị ngài quyến rũ”.
“Tôi tin chắc ngài khá giỏi trong việc đó.”
Giọng anh thâm trầm. “Ta cam đoan với cô, ta rất giỏi trong việc đó.”
Không cho phép bản thân tỏ vẻ bối rối, nàng nói, “Danh tiếng của ngài đến trước ngài rồi, thưa ngài”. Callie không nhận ra lời mình mang hai nghĩa cho đến khi chúng thoát khỏi miệng.
Anh nhướng mày. “Thật vậy à?”
Hai má Callie nóng ran khi hướng mắt vào chiếc cà vạt tinh tế, ước rằng mình uyên bác và duyên dáng như những người đàn bà thường khiêu vũ với anh. Hiển nhiên họ biết làm gì để tán tỉnh anh.
“Đến đây nào, tiểu thư Calpurnia”, anh khẽ trêu đùa. “Cô đang ám chỉ hành động bất chính nào trong quá khứ của ta vậy?”
Nàng lại nhìn vào mắt anh và nhận thấy sự thách thức ngấm ngầm. “Ôi, bất kỳ hành động nào, thưa ngài”, nàng vui vẻ nói. “Có thật ngài từng nhảy qua bao lơn nhà Nữ bá tước để rồi xui xẻo rơi xuống một bụi cây nhựa ruồi?”
Đôi mắt Ralston hơi trợn tròn trước khi liếc mắt thích thú. “Một quý ông sẽ không xác nhận hay phủ nhận một việc như thế.”
Callie cười xòa. “Ngược lại, thưa ngài. Một quý ông sẽ phủ nhận một việc như thế.”
Anh nở nụ cười phóng đãng hiếm hoi và Callie cảm kích sự im lặng đồng điệu giữa họ, nàng gần như không thể nó khi thấy anh cười. Nàng lạc lối trong điệu nhảy, trong tiếng nhạc, trong những vần xoay cơ thể. Nếu đây là điệu valse đầu tiên và duy nhất thì nàng muốn khắc ghi mọi khoảnh khắc. Nàng nhắm mắt để mặc Ralston dẫn mình băng băng khắp phòng, Callie tinh tường nhận ra bàn tay đeo găng của anh chỉ hơi đỡ lưng nàng, cũng như đôi chân dài săn chắc tựa vào chân nàng lúc họ xoay vòng. Một lúc sau nàng bị mất phương hướng và phải mở mắt ra, không chắc có phải tình trạng ngây ngất của rmình là do sự chuyển động của anh gây ra. Gặp đôi mắt xanh thẳm của Ralston, nàng đành chấp nhận sự thật.
Tất nhiên, cảm giác do anh gây ra.
“Ta đã hy vọng chúng ta có thể bàn về Juliana.”
Callie nuốt trọn nỗi thất vọng. Bất chấp việc đến thăm Juliana ba lần trong tuần, nàng đã không gặp Ralston ở đó - thực tế đấy là một việc tốt nếu chỉ nghĩ đến khả năng nàng tự biến mình thành con ngốc mỗi khi anh đến gần.
Không nhận ra suy nghĩ của Callie, anh đốc thúc. “Ta muốn biết theo ý cô thì bao giờ em gái ta sẵn sàng đến dự các buổi vũ hội ở London?”
“Tôi nghĩ không lâu hơn một tuần. Juliana là một học sinh xuất sắc, thưa ngài. Rất tha thiết được làm vui lòng hai anh em ngài.”
Anh gật đầu, thỏa mãn với câu trả lời. “Ta muốn cô dẫn con bé đi mua sắm. Con bé sẽ cần váy áo mới.”
Sự ngạc nhiên của Callie được phơi bày rõ ràng. “Tôi không chắc mình thích hợp làm bạn đồng hành mua sắm váy áo, thưa ngài.”
“Với ta, dường như cô rất thích hợp đấy chứ.”
Nàng thử phương án khác. “Ngài nên nhờ ai đó có khiếu thời trang hỗ trợ cô bé.”
“Ta muốn cô.” Lời anh thẳng thừng và độc đoán.
Callie biết mình sẽ không thắng được nên ngập ngừng rồi gật đầu đồng ý. “Tôi sẽ phải nhìn qua tủ quần áo hiện tại của cô ấy để đánh giá nhu cầu chứ.”
“Không. Con bé cần mọi thứ. Ta muốn nó được trang bị đầy đủ. Những thứ lộng lẫy và tân thời nhất.” Giọng anh cương quyết. “Ta sẽ không để nó bị lạc lõng.”
“Cô ấy chỉ ở đây trong hai tháng...”
“Cô sẽ không thật lòng tin ta sẽ để con bé quay lại Ý đấy chứ”
“Tôi...” Callie nhận ra sự quyết tâm trong giọng nói của anh. “Không, tôi không nghĩ thế. Nhưng, thưa ngài..”, nàng mềm mỏng, không biết nên mở lời ra sao về mặt phí tổn cho một yêu cầu xa hoa như thế.
“Tiền bạc không phải là vấn đề. Con bé sẽ có những thứ tốt nhất.”
“Rất tốt.” Nàng ngầm bằng lòng và quyết định thà khiêu vũ còn hơn tranh cãi về vấn đề này.
Anh cho phép nàng một vài giây di chuyển trong im lặng trước khi nói, “Ta cũng muốn thảo luận những yêu cầu cần thiết để đảm bảo lời mời đến Almack cho con bé”.
Callie trố mắt, cẩn thận lựa chọn từ ngữ trước khi đáp. “Almack có lẽ không phải nơi thích hợp nhất cho Juliana ra mắt giới thượng lưu, thưa ngài.”
“Tại sao không? Sự chấp nhận ở đó sẽ giúp cho con đường hòa nhập với phần còn lại của giới quý tộc trở nên bằng phẳng hơn nhiều đấy chứ?”
“Hẳn vậy”, Callie tán thành, “Tuy nhiên phu nhân Patronesses không tùy tiện phân phát thiệp mời. Có một số điều kiện nhất định”.
Ralston nheo mắt. “Ý cô là cô không tin Juliana sẽ nhận được thiệp mời?”
Callie suy nghĩ và nói, “Tôi tin những quý bà ở Almack sẽ thấy ở em gái ngài tính cách hoàn hảo...”.
“Nhưng tính cách hoàn hảo vẫn chưa đủ phải không, tiểu thư Calpurnia?”
Nàng nhìn thẳng vào mắt anh. “Không đủ, thưa ngài.”
“Là do ta? Hay do mẹ ta?”
“Đây thực sự không phải nơi thích hợp bàn về...”
“Vớ vẩn. Đây là giới thượng lưu. Không phải mọi vấn đề đều được mang ra thảo luận trong phòng khiêu vũ hay sao?” Giọng nói đầy sự mỉa mai. Nếu không biết tình cảnh mệt mỏi của anh, hẳn nàng đã tức giận bởi sự khiếm nhã vừa rồi.
Ralston ngoảnh mặt đi, mắt nhìn phía trên đầu nàng, Callie đánh giá phản ứng của đối phương trước khi thân trọng nói. “Nếu cô ấy có tước hiệu... hay không sống ở Ralston House...” Nàng thay đổi chiến thuật, “Có thể Juliana sẽ dễ dàng được chấp nhận nếu chúng ta tránh toàn bộ sự kiện ở Almack”.
Hầu tước lặng thinh, nhưng nàng có thể cảm nhận sự thay đổi trong anh. Cánh tay vong qua người nàng đã cứng ngắc với sự căng thẳng thô ráp. Một lúc sau anh nhìn vào mắt nàng. “Ta không muốn làm tổn thương con bé.”
“Tôi cũng không.” Nàng thực sự không muốn.
Dường như Ralston đọc được tâm tư của nàng, “Liệu việc này sẽ thành công chứ?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Đó là sự thật.
Khóe miệng khẽ nhếch lên - nếu không quá chú tâm vào anh, hẳn nàng đã không nhìn thấy nó. “Tin tưởng bản thân quá nhỉ.”
“Không ai dành cả đời bên lề sàn khiêu vũ mà không biết điều gì gột nên một hoa khôi vũ hội, thưa ngài.”
“Nếu ai đó có thể hướng dẫn Juliana trong vững nước nhan nhản cá mập này thì ta nghĩ rất có thể ngườì đó là cô đấy, tiểu thư Calpurnia.” Dù đã cố phớt lờ nhưng lời nói mang hơi hướm kính trọng vẫn làm Callie ấm lòng.
Khi điệu valse đang dần đến hồi kết và chiếc váy sắp ngay ngắn trở lại, nàng liều lĩnh hỏi, “Tôi có thể đề nghị ngài hộ tống tôi đến chỗ mẹ tôi được không?”
Ngay lập tức, anh nhận ra lý lẽ bên dưới lời nàng. “Cô nghĩ vài lời ngắn ngủi với mẹ cô có thể thuyết phục bọn họ rằng ta đã tu tỉnh hay sao?”
“Có sao đâu.” Nàng cười khi họ dạo quanh lề sàn khiêu vũ. “Ngài đã quên mất một trong những giáo điều quan trọng nhất trong giới thượng lưu London.”
“Giáo điều gì thế?”
“Những vị Hầu tước độc thân giàu có luôn được chào đón trở lại vùng đất tươi sáng.”
Hầu tước im lặng, một ngón tay chậm rãi vuốt ve đốt ngón tay nàng, giọng êm ái bên tai nàng. “Nếu ta không chắc muốn thoát khỏi bóng tối thì sao?”
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng với lời nói khẽ khàng như hơi thở. Nàng tinh tế hắng giọng. “Tôi e rằng đã quá muộn rồi.”
“Ngài Ralston!” Giọng mẹ nàng the thé và kích động khi họ tiếp cận bà và Mariana, hai người tỏ ra đã quan sát cả điệu valse và chờ đợi giây phút đặc biệt này. “Thật may cho chúng tôi vì được đón tiếp ngài.”
Ralston cúi thấp. “Không phải tôi mới là người may mắn được nhận thư mời sao, thưa phu nhân. Tiểu thư Mariana, cô thật lộng lẫy. Cho phép ta gửi lời chúc tốt đẹp nhất cho cuộc hôn nhân sắp đến của cô được chứ?”
Mariana mỉm cười nhiệt thành với sự tâng bốc của Ralston và đưa tay cho anh. “Cảm ơn ngài. Tôi phải nói rằng tôi rất háo hức được gặp gỡ em gái ngài. Callie đã kể nhiều chuyện tuyệt vời về cô ấy.”
“Tiểu thư Calpurnia đã trở thành một người bạn tốt của Juliana khi cô bé đến đây.” Anh nhìn sang Callie và nói thêm, “Theo tôi, không ai có thể bảo đảm sự thành công của em gái tôi như cô ấy”.
“Ngài hoàn toàn đúng, thưa ngài”, phu nhân Allendale nói, “Danh tiếng của Callie không chê vào đâu được. Thêm vào tuổi tác và tình trạng của Callie, nó là người giám hộ lý tưởng cho tiểu thư Juliana”.
Trong thâm tâm, Callie cảm thấy phiền muộn vì lời nói của mẹ mình, dù vô tình hay hữu ý thì cũng đã thu hút sự chú ý vào tình trạng bà cô trinh nguyên bình thản của nàng. Hàm ý trong ngôn từ của phu nhân Allendale không thể thẳng thừng hơn việc tuyên bố Callie đã lập lời thề nữ tu.
Phu nhân Allendale chúi người về phía trước. “Tôi có thể hỏi làm thế nào ngài và Callie đạt được thỏa thuận liên quan đến việc giới thiệu em gái ngài với giới thượng lưu không?”
Ánh mắt Callie dán chặt vào Ralston, nhịp đập con tim sục sôi trên cuống họng. Hầu tước lảng tránh sự thật như thế nào đây? Anh điềm tĩnh đáp, “Tôi phải thú nhận, thưa phu nhân Allendale, thỏa thuận này hoàn toàn là ý tưởng của tôi. Tôi đã cực kỳ may mắn gặp được tiểu thư Calpurnia ở đúng nơi và đúng lúc. Tôi không biết phải làm gì mới báo đáp được đề nghị tử tế của cô ấy”. Câu trả lời của anh làm Callie trố mắt, có phải nàng vừa nhận ra ngữ điệu châm chích qua lời anh không? Nàng chuyển sự chú ý trở lại mẹ mình, bà tỏ ra hoàn toàn vừa ý với câu trả lời của ngài Hầu tước, và có vẻ như cảm thấy việc những gã phóng đãng yêu cầu sự hướng dẫn từ con gái không chồng của bà cho những mục đích nhìn chung khá ám muội là hết sức bình thường.
Nàng phải kết thúc tình huống đáng xấu hổ này. Ngay lập tức. Trước khi mẹ nàng làm một điều gì đó mất hết thể diện. Cứ như bộ váy lụa tím chói lòa tô điểm thêm thêm lông công - rất nhiều lông công trên người - chưa đủ làm nàng thẹn thùng vậy.
“Mẹ ơi, ngài Ralston đã đồng ý hộ tống con đến phòng giải lao”, nàng nói, nàng tránh ánh mắt của Ralston khi cố nói dối ngọt xớt như anh. “Có lẽ con sẽ mang thứ gì đó về cho mẹ?”
“Ôi, không, cảm ơn con”, Nữ bá tước góa bụa phất quạt từ chối trước khi đặt tay lên cánh tay Ralston và nhìn thẳng vào mắt anh. “Ngài Ralston, tôi mong đợi sớm được gặp em gái ngài. Có lẽ cô ấy sẽ đến dự tiệc trưa?” Đó không phải một câu hỏi.
Ralston nghiêng đầu lịch thiệp, nắm lấy bàn tay ủng hộ của Nữ bá tước và nói, “Tôi tin chắc Juliana sẽ thích lắm, thưa phu nhân Allendale”.
Mẹ Callie gật đầu cương nghị. “Xuất sắc.”
Bà rời đi, kéo theo Mariana tội ngiệp, để tiếp đón những vị khách khác. Ralston chìa tay cho Callie.
“Ta rất vui được hộ tống cô đến phòng giải lao, tiểu thư Calpurnia”, anh nhăn nhó nói.
Nàng đón lấy cánh tay anh. “Tôi xin lỗi đã không nói thật.”
“Không cần thiết.” Họ bách bộ trong yên lặng, lúc sau anh cất tiếng bổ sung, “Cảm ơn cô”. Anh nhận ra tầm quan trọng của mối liên hệ với gia đình và lời mời của mẹ cô sẽ bảo chứng cho sự chấp nhận Juliana vào giới thượng lưu.
Nàng không đáp lại ngay, suy nghĩ vẫn đang xoay xở với một loạt sự việc bất ngờ xảy ra trong bữa tiệc tối nay. Cảm giác được sức nóng tỏa ra từ cánh tay Ralston bên dưới bàn tay mình, và từ những cặp mắt soi mói nhất London theo sát họ khắp phòng khiêu vũ, Callie không thể không tự hỏi làm thế nào buổi tối nay có thể trở nên khác biệt đến thế.
“Đừng cảm ơn tôi nhanh thế, thưa ngài.” Callie ngập ngừng mở lời, “Dù sao, như ngài đã khéo léo đề cập, tôi vẫn chưa yêu cầu ngài phải báo đáp”.
Ralston liếc mắt nhìn nàng. “Ta biết chứ. Ta không cho rằng cô đã nghĩ ra yêu cầu đó để chúng ta có thể giải quyết cho xong nhỉ?”
“Tôi e rằng không. Tuy nhiên tôi có một câu hỏi khá bất thường, nếu ngài không phiền chiều ý tôi.”
“Không hề gì. Ta rất vui được giúp đỡ cô.”
Nàng nuốt khan, vun đắp cho lòng can đảm của mình, cố gắng tỏ ra bình thường rồi hỏi, “Ngài có thể giới thiệu một quán rượu tốt trong thành phố không?”
Câu hỏi chẳng tế nhị cũng không khéo léo, nhưng Callie quá nôn nóng muốn có câu trả lời nên đã chọn cách tiếp cận trực tiếp.
Nỗ lực che giấu vẻ ngạc nhiên của Ralston thật đáng được khen ngợi. Thực tế là ngoại trừ việc thoáng lướt về phía Callie, anh tiếp tục khéo léo dẫn nàng băng qua những cặp đôi cản đường.
“Cô bảo sao? Một quán rượu ư?”
“Phải. Một quán rượu.” Nàng gật đầu, nở nụ cười hòa hoãn, hy vọng anh sẽ không tra khảo.
“Để làm gì?”
Lẽ ra nàng nên trông đợi sự tò mò của anh. Callie vớ bừa một lý do. “Ngài biết đấy... thưa ngài”, nàng tranh thủ suy nghĩ. “Anh trai tôi... Benedick?” Nàng đợi Ralston gật đầu xác nhận trước khi tiếp tục. “À... Benedick đang muốn tìm một chỗ vui chơi mới... và tôi nghĩ có lẽ ngài có câu trả lời cho vấn đề nan giải của anh ấy.”
“Ta nghĩ mình có thể giới thiệu một nơi nào đó. Ta sẽ thảo luận việc này với anh ta.”
“Không!”
Một bên mày nhướng cao bởi phản ứng kịch liệt của Callie. “Không ư?”
Nàng nhanh nhẹn hắng giọng. “Không, thưa ngài.” Callie dứt lời, cố tìm nguồn cảm hứng. “Ngài biết... anh trai tôi... anh ấy sẽ không đánh giá cao việc tôi thảo luận về những quán rượu với ngài.”
“Hẳn là anh ta không làm thế.”
“Rất nhiều.” Nàng cố gắng tỏ ra thất vọng có chừng mực. “Vì vậy có lẽ sẽ tốt hơn nếu ngài kể tên một địa điểm phù hợp... cho một quý ông, tất nhiên rồi... và tôi sẽ âm thầm truyền đạt lại. Vào một thời điểm thích hợp.”
Callie say sưa vẽ chuyện đến mức không nhận ra họ đã dừng bước từ lúc nào. Ralston đưa nàng đến một hốc tường cách xa phòng khiêu vũ và đám đông quan khách.
Quay lại đối mặt nàng anh nói, “Cô nói dối dở lắm”.
Callie trợn tròn hai mắt, không thể che đậy sự choáng váng của mình. “Gì cơ?”
“Câu chuyện đơm đặt của cô chứ còn gì nữa. Cho dù lời cô có là thật - mà rõ là không - thì cô che giấu suy nghĩ của mình rất kém đấy.”
Nàng toan mở miệng phản ứng nhưng không thể nghĩ ra nên nói gì, thế là đành khép miệng lại.
“Đúng như ta nghĩ. Ta không biết tại sao hay vì ai mà cô muốn tìm một quán rượu, dường như đây là một yêu cầu kỳ quặc, đặc biệt nó xuất phát từ một tiểu thư...” Nàng lại mở miệng nhưng anh đưa tay ngăn lại. “Tuy nhiên, đêm nay ta cảm thấy khá hào hiệp... vậy nên ta có ý định thuận theo yêu cầu của cô.”
Callie thoáng mỉm cười. “Cảm ơn ngài.”
“Đừng cảm ơn ta nhanh như thế.”
Callie nheo mắt nhận ra đó là lời ban nãy mình vừa nói. “Ngài muốn gì?”
Nàng đã chờ đợi một số điều kiện vào lúc ấy - một yêu cầu khác liên quan đến bài vở của Juliana, thiệp mời đến Almack, lời mời dùng bữa tối của mẹ mình, hay từ mẹ Rivington. Callie đã chuẩn bị tâm lý cho những điều ấy. Lúc này chúng có vẻ là một thương vụ sòng phẳng để đổi lấy tên một quán rượu và biến nó thành nơi nàng có thể tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình.
Nàng không chờ đợi Hầu tước mỉm cười. Khi anh cười - một cách gian xảo mưu mô làm nàng run rẩy đến tận ngón chân - Callie hoàn toàn không hề chuẩn bị. Sức nóng lan tỏa khắp người và tim nàng bắt đầu đập thình thịch. Nàng không thể không nhìn chằm chằm vào hàm răng trắng tinh, đôi môi dày mọng hay lúm đồng tiền trên má anh.
Anh đẹp trai hơn bao giờ hết.
Ralston lợi dụng tình trạng không phòng bị của Callie mà ép lưng nàng dựa tường. Nàng muộn màng nhận ra nơi hốc tường nhỏ tĩnh lặng một cách đáng ngạc nhiên nếu chỉ xét đến số người đang chỉ thoáng xa khỏi tầm mắt. Anh đã chọn vị trí gần như hoàn toàn bị che chắn bởi một cái cột nhà khổng lồ và một cụm dương xỉ lớn, giúp họ bảo toàn sự riêng tư nhất định.
Ralston dường như không bận tâm toàn giới quý tộc chỉ cách họ vài inch.
Callie cảm thấy căng thẳng.
Anh vươn tay và rê ngón tay dọc theo chiều dài cánh tay nàng, mỗi nơi Hầu tước chạm vào đều biến thành vệt lửa. Cầm lấy bàn tay đeo găng của nàng. Anh lật nó và lột trần cổ tay nàng. Anh di chuyển ngón tay trên phần da nhạy cảm đó khiến tim nàng đập hối hả. Cả thế giới quanh Callie bị thu gọn chỉ còn khoảnh khắc và sự vuốt ve đó. Nàng không thể rời mắt khỏi nơi họ tìm gặp nhau. Hơi ấm từ bàn tay, hay ngay cả sự mơn trớn từ ngón tay anh đều đe dọa sự minh mẫn của nàng.
Callie không biết anh đã vuốt ve mình bao lâu, trước khi anh đưa tay nàng lên môi và ấn miệng vào phần cổ tay trần của nàng. Mắt nhắm chặ trước cơn lũ xúc cảm đi cùng sự đụng chạm đó - đôi môi mềm mại, hé ra vừa đủ để thổi nụ hôn nóng bỏng ướt át trên nàng trước khi anh chạm răng trên vị trí nhạy cảm đó. Nàng thở hổn hển và mở mắt đúng lúc cảm nhận cái lưỡi nóng chảy của anh âu yếm trên da mình. Anh nhìn thẳng vào mắt nàng trong lúc công phá các giác quan của nàng. Callie chăm chú quan sát anh, cả hai đều biết anh đang làm gì.
Với một cái hôn cuối, Ralston buông tay, vẫn nhìn trong lúc nghiêng về phía trước. Khi anh cất tiếng, lời thì thầm dịu dàng tựa không khí cọ xát thái dương nàng. "Chó và Bồ Câu."
Ban đầu Callie còn bối rối. Nàng không thật sự hiểu chính xác điều anh nói vì không mong chờ điều đó. Và rồi, ẩn sâu bên trong lớp sương mù nhục cảm của anh giăng lên giữa họ, sự hiểu biết ập đến. Mắt Callie mở to. Trước khi nàng có thể nói lời gì đó, anh đã đi khỏi, để lại nàng kín đáo tập trung trí lực.
Khi rời khỏi hốc tường, mặt đỏ ửng, Callie không bất ngờ khi biết ngài Hầu tước đã ra về.
Tuy nhiên, anh cũng đã cho nàng tên một quán rượu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT