Mairin ngáp dài đầy sảng khoái và đưa tay lên vươn tai. Giấc ngủ sau cuộc ân ái với Ewan giúp toàn thân nàng linh hoạt hơn và cảm giác đau đớn ở vết thương bên hông cũng không còn nữa.

Rồi nàng chợt nhận ra dù đã quyết tâm dậy để đi lại nhưng nàng đã ở trong phòng mất nửa ngày rồi. Nàng cau mày đứng dậy, miệng lầm rầm than phiền về các đức ông chồng với mấy thủ đoạn của họ.

Ewan đã cố tình làm thế, còn nàng thì hoàn toàn bị thuyết phục. Chàng đã viện cớ chăm sóc vết thương để đưa nàng về phòng và ân ái khiến nàng quên đi ý định của mình. Nàng từng nghĩ chàng vốn dĩ chẳng biết gì trong những chuyện như thế này.

Nhưng giờ thì chàng đã quá cao tay rồi.

Lúc rời khỏi phòng, nàng ngạc nhiên khi bắt gặp Gannon ngay ngoài cửa.

“Anh ở ngoài phòng ta cả buổi chiều hay sao?”

“Vâng thưa phu nhân. Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo an toàn cho cô. Cô thường xuyên ra khỏi phòng, vậy nên Cormac và tôi đã rút thăm xem ai sẽ gác cửa.”

Nàng nhăn mặt, không thích suy nghĩ rằng nhiệm vụ bảo vệ nàng phiền toái đến nỗi họ buộc phải rút thăm.

Nàng đi về phía cầu thang, quyết gặp được Maddie bất chấp sự ngăn cản của chồng hay nhóm bảo vệ.

Cormac đang ngồi trong đại sảnh uống rượu với vài binh lính đã có tuổi trong gia tộc.

“Anh có thấy Crispen ở đâu không?” Nàng cất giọng hỏi Cormac.

“Không, thưa phu nhân. Lần cuối tôi thấy là khi cậu ấy đang chơi với mấy đứa trẻ khác. Cô có muốn tôi tìm cậu ấy không?”

“Ổ không, cứ để Crispen chơi. Bây giờ ta chưa cần gặp nó.”

Cormac đứng dậy, đi về phía Mairin và Gannon, nhưng nàng giơ tay ra hiệu. “Ta chỉ định gặp Maddie. Gannon có thể đi cùng ta. Được chứ, Gannon?”

“Vâng, phu nhân. Nếu cô chỉ có ý định gặp Maddie thôi.”

“Tất nhiên. Trời đang về chiều rồi. Chẳng mấy chốc lại tối.”

Gannon thở phào. Anh ta gật đầu với Cormac và lùi lại cho Mairin đi trước ra khỏi sảnh.

Mairin bước đi vội vã để ai trông thấy cũng nghĩ rằng nàng đã hoàn toàn khỏe trở lại. Tới lúc đến được nhà của Maddie thì nàng đã mệt phờ và phải tựa mình vào cửa mà thở hổn hển.

Khi đã đỡ hơn, nàng lịch sự gõ cửa và đứng chờ. Mặt nàng nhăn nhó khi không thấy ai ra mở.

“Thưa phu nhân, Maddie không có ở nhà,” tiếng một người phụ nữ vọng sang từ ngôi nhà khác. “Bà ấy đang giúp Gertie trong bếp.”

“Cảm ơn,” Mairin đáp lại.

“Cô có muốn xuống bếp không?” Gannon cung kính hỏi.

Ý nghĩ về việc gặp Gertie cũng đủ thuyết phục Mairin có thể đợi để nói chuyện với Maddie sau. Có vẻ như hôm nay nàng cũng không thể làm được gì nhiều.

Nàng quay về rồi dừng lại chăm chú quan sát một cuộc tranh luận om sòm ngay trên đường mòn nằm giữa những ngôi nhà. Hai người đàn ông trung niên đang khá gay gắt với nhau và họ kết thúc cuộc nói chuyện bằng những nắm đấm và nhiều lời lẽ đe dọa quyết liệt.

“Họ đang tranh cãi về chuyện gì vậy, Gannon?”

“Ổ, cô không cần phải quan tâm đến bọn họ làm gì,” Gannon nói. “Là chuyện riêng của Arthur và Magnus.”

Anh ta cố tìm cách kéo nàng bước đi, nhưng nàng vẫn đứng đó khi hai người kia tranh cãi mỗi lúc một ồn ào hơn.

“Thôi đi hai lão dê già!”

Mairin chớp mắt sững sờ khi thấy người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ lúc nãy quát hai người đàn ông bên dưới. Arthur và Magnus chẳng mảy may quan tâm đến bà ta và vẫn tiếp tục cãi lộn. Mairin nhanh chóng hiểu ra rằng cuộc tranh luận đang diễn ra xung quanh con ngựa cái đang đứng giữa họ, con ngựa hoàn toàn dửng dưng trước mọi chuyện.

“Con ngựa đó của ai vậy?” Mairin thì thào. “Sao họ lại phải tranh cãi về nó quyết liệt như thế?”

Gannon thở dài. “Là chuyện từ lâu rồi, thưa phu nhân. Mà họ thì lại rất thích những cuộc cãi vã ồn ào. Nếu không phải là chuyện con ngựa thì cũng sẽ là chuyện khác thôi.”

Một trong hai người quay đi và bắt đầu lao huỳnh huỵch xuống đường mòn, miệng la hét trên suốt quãng đường rằng hắn sẽ đi thẳng đến gặp lãnh chúa.

Suy nghĩ thật nhanh, Mairin bước ra chặn đường khiến ông ta suýt nữa thì va phải nàng.

“Nhìn đường chứ, cô kia! Giờ thì tránh ra. Tôi có chuyện cần gặp lãnh chúa.”

“Hãy lễ phép, và cẩn thận với cái miệng của ông, Arthur,” Gannon lẩm bẩm. “Đây chính là phu nhân.”

Arthur nheo mắt rồi hếch mặt lên vênh váo. “À phải. Lẽ ra cô phải nằm trên giường sau tai nạn chứ?”

Mairin thốt ra một tiếng thở dài. Tin nàng gặp nạn đã lan ra khắp pháo đài. Nàng không muốn xuất hiện ốm yếu khi đảm nhiệm vai trò của một bà chủ. Nàng đã tính trong đầu tất cả những gì cần làm. Dù có hay không có sự giúp đỡ của Maddie, đã đến lúc nàng phải bắt đầu tham gia quản lý pháo đài này.

“Tránh ra đi,” Magnus quát to. “Đồ ngu, Arthur.”

Ông ta mỉm cười nhìn Mairin rồi cúi chào kính cẩn. “Chúng ta chưa biết rõ về nhau. Tôi là Magnus McCabe.”

Mairin mỉm cười đáp lại và không quên quay sang cả Arthur vì sợ rằng ông ta sẽ lấy đó làm cái cớ để gây ra một cuộc cãi lộn khác.

“Ta không cố ý, nhưng không thể không nghe hai người tranh cãi về chuyện con ngựa,” nàng ngập ngừng mở đầu.

Arthur bật cười hô hô. “Là tại cái mồm to của Magnus.”

Mairin giơ một bàn tay lên. “Thay vì làm phiền lãnh chúa về một vấn đề không đâu như thế này, có lẽ ta có thể giúp.”

Magnus xoa xoa hai tay và liếc ánh nhìn đắc thắng vế phía Arthur. “Ông thấy rồi chứ? Phu nhân sẽ quyết định xem ai đúng.”

Arthur trợn mắt, cái nhìn không có vẻ gì là đồng tình với đề nghị của Mairin.

“Không có chuyện đúng sai nào hết,” Arthur nói tỉnh queo. “Con ngựa là của tôi. Vốn dĩ là như vậy. Gannon biết rõ điều đó.”

Gannon nhắm mắt lại và lắc đầu.

“Ta hiểu rồi,” Mairin nói. Rồi nàng nhìn Magnus. “Ông phủ nhận lời tuyên bố của Arthur về con ngựa?”

“Đúng vậy,” Ông ta nói với vẻ dứt khoát. “Hai tháng trước, hắn đã phát điên lên vì bị nó đớp vào…”

“Không cần phải nói nó đớp tôi vào đâu,” Arthur vội vã chen ngang. “Chỉ cần biết nó đớp tôi là đủ rồi. Điều quan trọng chỉ có thế.”

Magnus nghiêng người và thì thầm. “Nó đớp vào mông hắn, thưa phu nhân.”

Nàng mở to mắt. Gannon đưa ánh nhìn đầy khiển trách sang Magnus vì đã nói chuyện với bà chủ theo cái kiểu thô lỗ như vậy, nhưng Magnus chẳng có vẻ gì là hối lỗi. “Khi bị nó đớp, Arthur đã tức điên lên đến nỗi ông ta thả nó ra rồi tét vào mông nó, mắng nó là đồ vô ơn…” Magnus dừng lại hắng giọng. “Ông ta cấm nó quay lại. Trời vừa lạnh vừa mưa. Tôi đưa nó về, lau khô, còn cho nó một ít yến mạch để nó ăn. Nên cô thấy đấy, nó là của tôi. Arthur đã chối bỏ nó.”

“Thưa phu nhân, lãnh chúa đã nghe chuyện này rồi,” Gannon thì thầm.

“Vậy lãnh chúa phán quyết thế nào?” Nàng thì thầm hỏi lại.

"Ngài bảo bọn họ tự dàn xếp với nhau.”

Giọng Mairin bực tức rõ ràng. “Điều đó không giúp được gì cả."

Đây hẳn sẽ là một khởi điểm thuận lợi hơn hết để nàng có thể khẳng định quyển lực và cho những người trong gia tộc thấy nàng hoàn toàn xứng đáng với lãnh chúa. Ewan rất bận, những chuyện vụn vặt như thế này cần được giải quyết mà không nên để chàng phải bận tâm.

Mairin quay về phía hai người đàn ông lại đang bắt đầu lớn tiếng với nhau. Nàng giơ hai tay ra hiệu cho họ yên lặng, khi không có tác dụng, nàng đặt ngón tay lên môi và huýt mạnh.

Cả hai tần ngần rồi sững sờ quay sang nhìn nàng.

“Một quý bà không, huýt sáo,” Arthur cất giọng khiển trách.

“Hắn nói đúng đấy phu nhân.”

“Thế sao, vậy thì bây giờ hai ngươi hãy chuẩn bị thống nhất với nhau một chuyện,” Mairin lẩm bẩm. “Đó là cách duy nhất để hai ngươi thôi tranh cãi.”

“Cô muốn gì sao?” Magnus hỏi.

Nàng khoanh chặt hai tay trước ngực, hài lòng với kế hoạch hoàn hảo để giải quyết cuộc cãi vã này.

“Ta sẽ phải nhờ Gannon cắt con ngựa này làm hai và đưa cho mỗi người một nửa. Đây là cách công bằng duy nhất để giải quyết chuyện này.”

Cả Arthur và Magnus nhìn nàng chằm chằm rồi lại quay sang nhìn nhau. Gannon lại nhắm nghiền hai mắt không nói nửa lời.

“Cô ấy mất trí rồi,” Arthur nói.

Magnus gật đầu. “Tội nghiệp lãnh chúa. Hẳn là ngài bị lừa rồi. Ngài đã cưới một bà vợ mất trí.”

Mairin chống hai tay lên hông. “Ta không mất trí!”

Arthur lắc đầu, ánh mắt ông ta hiện lên một sự cảm thông. “Có thể mất trí thì hơi quá. Rối trí. Phải rồi, có lẽ là hơi rối trí. Gần đây cô có bị vết thương nào ở đầu không?”

“Không, ta không có!”

“Vậy khi còn nhỏ?” Magnus hỏi.

“Ta hoàn toàn có thể làm chủ được chính mình,” nàng khẳng định.

“Vậy, vì Chúa, tại sao cô lại gợi ý để chúng tôi cắt con ngựa làm hai?” Arthur hỏi. “Đó là điều ngớ ngẩn nhất mà tôi từng được nghe.”

“Nó đã từng rất hiệu quả đối với Vua Solomon,” nàng lẩm bẩm.

“Vua Solomon đã ra lệnh cắt một con ngựa làm đôi ấy hả?” Magnus hỏi với vẻ bối rối.

"Vua Solomon là ai? Ông ta không phải là vua của chúng tôi. Tôi dám cá ông ta là người Anh. Việc làm này mang đậm chất Anh,” Arthur nói.

Magnus gật đấu đồng tình. “Đúng vậy, tất cả những người Anh đều mất trí.” Rồi ông ta quay sang Mairin. “Cô là người Anh phải không?”

“Không! Tại sao ông lại hỏi như vậy?”

“Có thể cô mang chút dòng máu Anh,” Arthur nói. “Điều này lý giải mọi chuyện.”

Nàng ôm chặt đầu và bất chợt muốn bứt từng sợi tóc.

“Vua Solomon đã gợi ý cắt một đứa trẻ làm đôi khi cả hai người phụ nữ đều tuyên bố là mẹ của nó.”

Ngay cả Gannon cũng hoảng hồn ra mặt. Magnus và Arthur cùng há hốc miệng nhìn nàng rồi lắc đầu.

“Vậy thì người Anh sẽ tuyên bố họ là những kẻ man rợ,” Arthur gầm gừ.

“Vua Solomon không phải người Anh,” Nàng nói một cách nhẫn nại. “Vấn đề ở chỗ người mẹ thật sự quá sợ hãi khi nghĩ đến việc đứa con của bà sẽ bị giết hại đến nỗi bà quyết định trao đứa trẻ cho bà mẹ kia để giữ mạng nó.”

Nàng nhìn thẳng vào hai người, hy vọng họ sẽ hiểu được bài học này, nhưng họ vẫn tiếp tục nhìn nàng chòng chọc, như thể nàng vừa nói ra những lời nguyền rủa.

“Thôi bỏ đi,” Mairin cắt ngang. Nàng đi thẳng qua mặt bọn họ, chộp lấy sợi dây cương từ tay Magnus lúc ấy vẫn còn đang sững sờ rồi kéo con ngựa bất hạnh theo mình.

“Phu nhân, cô đang làm gì vậy?” Gannon rít lên, sải bước để theo kịp nàng.

“Này, cô ấy đang ăn cắp con ngựa của chúng ta!” Magnus kêu lên.

“Ngựa của chúng ta? Đây là ngựa của tôi chứ, đồ đần độn.”

Nàng mặc kệ hai gã đàn ông lại đang bắt đầu cãi lộn.

“Rõ ràng không ai trong số hai người xứng đáng là chủ nhân của con ngựa tội nghiệp này,” Mairin nói. “Ta sẽ đưa nó cho Ewan. Ngài sẽ biết phải làm gì.”

Biểu cảm của Gannon cho thấy anh ta không hề thích ý định của nàng chút nào. “Đừng lo, Gannon. Ta sẽ nói anh đã cố gắng ngăn ta lại.”

“Thật chứ ạ?”

Giọng điệu đầy hy vọng của anh ta khiến nàng thích thú.

Nàng dừng lại ngay giữa sân trong, chợt nhận ra không có binh lính nào đang luyện tập, cũng chẳng thấy Ewan đâu.

“Lãnh chúa đâu rồi?” Nàng hỏi với vẻ bực bội. “Không sao,” nàng nói khi thấy Gannon không trả lời ngay. “Ta sẽ đưa con ngựa này cho người quản ngựa. Ở đây có người quản ngựa chứ?”

“Vâng, phu nhân, tất nhiên là có, nhưng…”

“Vậy hãy chỉ hướng cho ta đến chuồng ngựa,” nàng nói trước khi anh ta kịp tiếp lời. “Lẽ ra đến lúc này ta đã tự làm quen với mọi thứ nơi đây rồi mới phải. Ta đã đi quanh và đến khu nhà của phụ nữ, nhưng ngoài ra ta hoàn toàn không chú ý đến những chỗ khác. Ngày mai chúng ta sẽ phải đi thôi.”

Gannon chớp mắt. “Chúng ta sẽ đi?”

“Đúng vậy, chúng ta sẽ đi. Còn bây giờ, chuồng ngựa ở đâu?”

Gannon thở dài và chỉ tay qua sân trong đến một con đường nhỏ phía sau bức tường đá. Mairin dắt con ngựa đi qua bức tường đá, men theo con đường mòn cho đến khi sang đến rìa bên kia pháo đài, nơi có một dãy nhà cũ kỹ mà nàng đoán là chuồng ngựa. Khung cửa còn mới, nhưng nhiều chỗ bị đã cháy sém do trận hỏa hoạn trước đây. Mái nhà đã được vá lại và trông có vẻ đủ chắc chắn để chịu đựng được những trận mưa và tuyết.

Mairin khó chịu khi thấy Magnus và Arthur đang đứng trước cổng dẫn vào khu vực chăm sóc ngựa. Họ thận trọng dõi theo khi nàng đi vào trong, và nàng quắc mắt cho họ thấy rõ sự bực bội của mình.

“Các ông sẽ không nhận lại con ngựa này nữa,” nàng quả quyết. “Ta sẽ đưa nó cho người quản ngựa để nó được chăm sóc thích đáng.”

“Tôi chính là người quản ngựa đây, quý cô mất trí ạ,” Arthur đáp lại.

“Ông hãy tôn trọng khi nói chuyện với phu nhân,” Gannon gầm lên.

Mairin ngạc nhiên nhìn Arthur rồi quay sang Gannon. “Người quản ngựa? Cái… cái ông già ngốc này là người quản ngựa thật sao?”

Gannon thở dài. “Tôi đã cố gắng nói cho cô biết, thưa phu nhân.”

“Thật lố bịch,” Mairin lắp bắp. “Ông ta quan tâm đến chuồng ngựa chẳng hơn gì ta.”

“Tôi làm rất tốt nhiệm vụ của mình,” Arthur ngắt lời. “Và tôi còn làm tốt hơn rất nhiều nếu không phải đuổi theo những kẻ đánh cắp mất con ngựa của mình.”

“Vậy ông bị đuổi.”

“Cô không thể đuổi tôi!” Arthur kêu lên. “Chỉ lãnh chúa mới có quyền làm thế.”

“Ta là bà chủ của pháo đài này và ta nói ông đã bị đuổi,” Mairin nói với thái độ quyết liệt. Nàng quay sang Gannon. “Anh hãy nói với ông ta.”

Gannon hơi lưỡng lự, nhưng anh ta đang đứng ngay sau nàng. Nàng gật đầu tỏ vẻ hài lòng trong khi Gannon tuyên bố với Arthur rằng ông ta thực sự đã bị đuổi.

Arthur hậm hực bỏ đi, miệng lẩm bẩm những lời lẽ báng bổ trong khi Magnus đứng nhìn với nụ cười đắc thắng.

“Không trách con ngựa đớp vào mông ông ta.” Mairin lẩm bẩm khi Arthur đã đi khuất.

Nàng đưa sợi dây cương cho Gannon. “Anh đưa nó vào chuồng và cho nó ăn được chứ?”

Phớt lờ cái nhìn đầy bất bình của Gannon, Mairin quay đầu trở lại tòa tháp. Nàng cảm thấy khá mãn nguyện khi giải quyết được một tình huống gay cấn. Công việc đầu tiên của nàng với vai trò bà chủ. Nàng mỉm cười rồi sải bước vào đại sảnh.

Trên đường vào nàng vẫy tay ra hiệu gọi Cormac. “Ta lên lầu thay đồ cho bữa tối. Gannon sẽ quay lại ngay. Anh ta đang chăm sóc một con ngựa cho ta.”

Cormac đứng lên, mày nhăn lại bối rối. “Một con ngựa ạ?”

Mairin đi nhanh lên lầu. Ngày hôm nay không phải hoàn toàn vô ích. Thực ra nó cũng khá thú vị. Nàng sẽ cố gắng hết sức để ổn định mọi việc, tham gia tích cực vào các hoạt động của nơi này. Sao lại không chứ, nàng đã đưa ra một quyết định mà không phải làm phiền đến Ewan trong một vấn đề vụn vặt như vậy. Đó là điều tối thiểu nàng có thể làm. Chàng còn nhiều việc quan trọng, nàng càng dàn xếp mọi thứ ổn thỏa giúp chàng, chàng càng có thể tập trung vào những công việc đó.

Nàng vỗ nước lên mặt và lau những vệt bụi bám trên váy. Đúng vậy, hôm nay là một ngày tuyệt vời, vết thương không còn đau nữa.

“Mairin!”

Nàng rúm người lại khi nghe thấy tiếng gầm của chồng vang dọc cầu thang lên đến tận cửa phòng. Tiếng gầm to đến nỗi làm rung cả xà nhà.

Nàng lắc đẩu, cầm lược lên và vội vã buộc lại mái tóc rối. Nếu việc cử động cánh tay trái không ảnh hưởng đến hông, nàng đã có thể giành thời gian tết nó lại. Nhưng có lẽ phải để đến sáng mai.

“Mairin, nàng ra đây ngay!”

Mairin đánh rơi chiếc lược và cau mày bối rối. Chúa ơi, chàng đang rất bực bội. Nàng vỗ vỗ váy áo lần nữa rồi đi xuống cầu thang. Đến khúc ngoặt rẽ vào sảnh, nàng nhìn thấy Ewan đang đứng giữa phòng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt cau có. Đứng cạnh chàng một bên là Arthur và Magnus bên kia là Gannon với Caelen. Một vài binh lính của Ewan cũng nán lại quanh mấy cái bàn, quan tâm ra mặt với sự kiện ồn ào này.

Nàng dừng bước ngay trước mặc Ewan, e dè mỉm cười với chàng. “Chàng gọi em ạ?”

Nét mặt cau có của Ewan càng hằn sâu hơn. Chàng đưa tay vuốt tóc và ngửa cao đầu. “Trong suốt một giờ đồng hồ qua, nàng đã ăn cắp ngựa của người ta rồi đuổi người quản ngựa của ta. Nàng giải thích ra sao về chuyện này?”

“Em đã giải quyết một cuộc tranh chấp,” nàng nói. “Và khi biết ông già đáng ghét này, kẻ hành hạ ngựa của chính mình lại chịu trách nhiệm chăm sóc những con ngựa của chàng, em đã cứu vãn mọi chuyện.”

“Nàng không có quyền làm thế,” Ewan kiên quyết. “Nhiệm vụ của nàng chỉ đơn giản thôi. Phục tùng ta, và không can thiệp vào việc điều hành pháo đài này.”

Tim Mairin như thắt lại đau nhói. Nàng cảm thấy bẽ mặt khi lần lượt nhìn từng người. Nàng thấy sự cảm thông trên khuôn mặt Gannon, nhưng Caelen thì lại có vẻ đồng tình với anh trai mình. Không dám chắc sẽ không tự làm mình bẽ mặt thêm, nàng quay đi và bước thật nhanh ra khỏi căn phòng.

“Mairin!” Ewan gầm lên.

Mairin cố tình lờ đi và bước nhanh hơn. Nàng đi qua cầu thang và rẽ vào một ô cửa dẫn ra ngoài.

Ghê tởm, quá quắt, đảng ghét. Tất cả bon họ. Họ cho rằng nàng mất trí, nhưng đầy là cái gia tộc gàn dở nhất mà nàng từng gặp.

Nước mắt chảy xuống nóng bỏng, và nàng giận dữ gạt chúng đi. Bóng tối đã bao trùm khắp nơi, nhuộm lên màu oải hương pha với một thứ màu xám xịt. Cái lạnh bủa vây, nhưng nàng không mảy may quan tâm khi hối hả bước qua khoảng sân trong vắng vẻ. Một người lính gác đang đứng trên tường hét xuống cảnh cáo, nhưng nàng xua tay và nói với anh ta rằng nàng không có ý định đi xa. Nàng chỉ cần bỏ đi mà thôi. Tránh khỏi tiếng quát tháo của Ewan và sự khiển trách trong ánh mắt chàng.

Nàng đi dọc theo bức tường của pháo đài, chắc chắn vẫn ở khu vực phía trong bức tường đá. Phải có một chỗ nào đó riêng tư mà vẫn an toàn. Nàng quyết định dừng lại ở dãy nhà tắm cũ phía sau tháp chính. Thậm chí ở đây còn có cả một chiếc ghế dài được đặt cạnh những bức tường đá. Nàng cúi đầu qua một ô cửa đã méo mó rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt ngay sát bức tường duy nhất vẫn còn nguyên vẹn.

Cuối cùng nàng cũng tìm được chỗ tránh xa khỏi tất cả mọi người ở đây, nơi nàng có thể ngồi khóc một mình và buồn than về thái độ đáng hổ thẹn của chồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play