“Ngươi nói thầy thuốc không ở đây nghĩa là thế nào?” Ewan hỏi đầy nghi ngờ.
Cormac không đủ can đảm để nói với lãnh chúa rằng anh ta không thể đưa thầy thuốc đến. Nỗi sợ hãi hiện trên khuôn mặt anh ta.
“Tìm thầy thuốc của chúng ta rồi đưa bà ta lên đây,” Ewan nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Thưa lãnh chúa, tôi không làm được,” Cormac nói với một tiếng thở dài nặng nề. “Nhà MacLauren mất thầy thuốc của họ và Lorna đến đó để giúp phu nhân lãnh chúa nhà ấy sinh con. Chính ngài cho phép bà ấy đi mà.”
Ewan rít qua kẽ răng đầy tức tối. Tất nhiên là chàng đã làm thế. Lorna là một bà mụ mát tay và MacLauren đã gửi yêu cầu khẩn khoản đến Ewan để được giúp đỡ trong lúc người vợ đang lâm bồn của ông ta không thể sinh đứa bé an toàn. Lúc đó, chàng đã cân nhắc kỹ rằng nếu người nào nhà McCabe cần sự giúp đỡ của một thẩy thuốc thì chàng sẽ tự làm thay công việc đó.
Nhưng giờ đây khi vợ chàng đang cần được khâu, chàng thật sự không thích làm công việc đó chút nào.
“Mang rượu đến đây cho ta, càng mạnh càng tốt,” chàng lẩm bẩm với Cormac. “Anh đến chỗ Gertie hỏi xem bà ấy cất hỗn hợp chúng ta trữ để điều trị các vết thương và giảm đau ở đâu. Ta cần nước, kim chỉ, và thứ gì đó để bịt vết thương của nàng lại. Nhanh cho ta.”
Khi Cormac rời đi, Ewan quay lại chỗ Mairin, nàng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Nàng xanh xao bất thường, và trông mỏng manh hơn bao giờ hết.
Chàng lắc đầu trước những suy nghĩ của mình. Vết thương không nghiêm trọng. Chắc chắn là nàng không thể chết. Miễn là chàng có thể ngăn không cho nàng lên cơn sốt.
Gannon và Diormid đứng sát giường, đầy lo lắng. Trong lúc chờ Cormac mang những thứ cần thiết lên, Ewan nói với người của chàng bằng giọng rất nhỏ.
“Ta muốn các ngươi tra hỏi tất cả mọi người trong gia tộc. Chắc phải có người đã nhìn thấy gì đó. Ta không tin đây là tai nạn. Người của ta vô cùng cẩn trọng. Tìm xem lúc đó ai đang tập bắn tên.”
“Ngài nghĩ rằng có kẻ nào đó cố tình hại phu nhân ư?” Gannon hỏi với giọng hoài nghi.
"Đó là điều ta muốn tìm hiểu,” Ewan đáp.
“Em chắc chắn là không có ai định giết em đâu,” Mairin uể oải nói. “Đó chỉ là tai nạn thôi mà. Chàng có thể nói với quân lính của chàng là em tha thứ cho họ.”
“Anh muốn em làm gì, Ewan?” Caelen hỏi, mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Ở đây với ta. Ta cần chú giữ cô ấy.”
Cormac xông vào, tay mang theo đồ đạc và một bình đựng rượu. Ewan lấy những vật đó từ Cormac và đặt chúng cạnh giường.
Chàng không muốn ai chạm vào Mairin, nhưng chàng cũng nhận ra một mình chàng không đủ khả năng làm tất cả mọi việc. Nếu chàng phải khâu vết thương — và nếu thấy thuốc không thể làm, ngoài bà ta ra thì chẳng ai có thể làm được điều đó trừ chàng — thì chàng sẽ cần một người khác giữ nàng thật chặt để chàng không gây thêm vết thương nào cho nàng nữa.
Chàng ngẩng lên nhìn Cormac. “Đi kiểm tra xem lũ trẻ có an toàn không. Để ý đến cả Crispen nữa. Nó sẽ lo lắng khi biết chuyện xảy ra với Mairin. Bảo Maddie và những người phụ nữ khác giữ thằng bé ở dưới sảnh cho đến khi ta xong việc.”
Cormac cúi người rồi nhanh chóng rời phòng, để Ewan và Caelen ở lại với Mairin.
Cầm bình rượu trên tay, Ewan ngồi bên giường cạnh đầu Mairin và chạm tay lên má nàng. “Nàng ơi, ta cần nàng mở mắt ra và uống cái này.”
Mí mắt nàng khẽ rung rung rồi đôi mắt mơ hồ của nàng tìm chàng. Chàng đỡ nàng ngồi dậy để nàng có thể uống. Ngay khi chất lỏng trong bình chạm vào miệng, nàng chùn lại, mặt nhăn tỏ vẻ không thích chút nào.
“Chàng đang đầu độc em đấy à?” Mairin hỏi.
Chàng cố nín cười và lại đưa cái bình vào sát miệng nàng. “Đây là rượu. Nàng sẽ cần nó để thư giẫn, cũng là để giảm đau nữa.”
Nàng cắn môi và hướng đôi mắt lo âu về phía chàng. “Đau ư?”
Chàng thở dài. “Đúng vậy. Ta mong là nó không thế, nhưng khâu vết thương sẽ làm nàng đau. Nếu nàng uống cái này vào, nàng sẽ không cảm thấy đau nhiều lắm đâu. Ta hứa.”
“Chị sẽ không cảm thấy bất cứ thứ gì sau khi uống sạch cái chai đó,” Caelen lẩm bẩm.
Mairin nhăn mũi lại và thở dài ngao ngán trong lúc để Ewan kề bình rượu lên miệng mình lần nữa. Cố hết sức, nàng nuốt xuống mà gần như không sặc hay ho gì nhiều. Khi Ewan bỏ bình rượu ra, da nàng tái xanh khiến chàng e rượu sẽ trào ra bất cứ lúc nào.
“Thở sâu nào,” chàng nói. “Hít vào bằng mũi. Để rượu ngấm.”
Mairin rơi xuống gối và phát ra một tiếng ợ thật to, sau đó là một tràng nấc cục.
“Chú không biết điều đó đâu,” nàng nói.
Caelen nhướng một bên mày và nhìn Ewan đầy thích thú. “Biết gì cơ?”
“Chú là một người tốt, Caelen ạ,” nàng khoa trương. “Chú không dữ tợn như vẻ bên ngoài, thỉnh thoảng nếu chú cười, trông chú còn khá đẹp trai nữa đấy.”
Caelen cau mày khi nghe thấy điều đó.
Ewan chờ vài phút rồi mới cúi người xuống và nhìn Mairin chăm chú. “Nàng cảm thấy thế nào rồi?”
“Tuyệt vời. Ewan, sao lại có đến hai chàng thế? Em đảm bảo rằng một chàng là đủ lắm rồi.”
Ewan mỉm cười. “Nàng sẵn sàng rồi đấy.”
“Thế ư? Sẵn sàng cho điều gì?”
Ewan nhúng một mảnh vải vào chậu nước ấm mà Cormac đã chuẩn bị. Sau khi vắt, chàng cẩn thận lau vết máu đã khô bên mạng sườn Mairin. Có vẻ như mũi tên đã sượt qua cánh tay và mạng sườn nàng vì mặt trong của cánh tay cũng có vết máu.
Mũi tên cắt vào mạng sườn nàng sâu hơn, chỗ đó cần được khâu.
Chàng ra hiệu cho Caelen đứng sang bên Mairin không bị thương. Caelen bước vòng qua giường và cẩn thận kéo tay nàng ra để Ewan tiếp cận mạng sườn nàng.
“Em sẽ phải giữ cô ấy,” Ewan kiên nhẫn nói. “Ta không muốn cô ấy cử động khi ta đưa mũi kim vào người cô ấy”
Miễn cưỡng, Caelen giữ Mairin chặt hơn và bám lấy cổ tay nàng để nàng không đập tay.
Mairin tỉnh dậy và ngơ ngáo nhìn Caelen. “Caelen, lãnh chúa sẽ không hài lòng khi biết chú lên giường của ngài dâu ”
Caelen đảo mắt. “Em nghĩ là lần này anh ấy sẽ hiểu.”
“Ừm, ta lại không,” nàng cáu kỉnh nói. “Thật là thiếu đứng đắn. Không ai được phép nhìn thấy ta trên giường trừ lãnh chúa. Chú có biết ta đã nói gì với chàng không?”
Ewan nhướng một bên mày. “Có lẽ tốt hơn hết là nàng nên giữ những chuyện như thế cho riêng nàng.”
Nàng phớt lờ chàng và tiếp tục huyên thuyên. “Ta nói với chàng là chàng không thành thạo trong chuyện gối chăn. Ta không nghĩ là chàng hài lòng với nhận định đó.”
Bất chấp cái trừng mắt của Ewan, Caelen vẫn cười phá lên.
“Ồ, cười lãnh chúa như thế không lịch sự đâu,” Mairin nói bằng giọng rất trang trọng. “Thêm nữa, điều đó không đúng. Ta đã nhầm rồi.”
Ewan đưa tay lên bịt miệng Mairin để nàng không thốt ra điều gì khác trong lúc say. “Ta nghĩ nàng nói đủ rồi đấy.”
Phớt lờ vẻ thích thú của Caelen và Ewan ra hiệu mình đã sẵn sàng để bắt đầu.
Caelen nhăn mặt và có gì đó như cảm thông lóe lên trong mắt chàng khi Mairin nảy người lên lúc mũi kim đầu tiên đâm vào.
Một tiếng rên rỉ khẽ phát ra từ Mairin khi Ewan đặt mũi kim thứ hai.
“Nhanh lên,” nàng thì thầm.
“Ta đang cố, ta đang cố đây.”
Trên chiến trường, bàn tay chàng không bao giờ run. Nó luôn nắm vững quanh thanh gươm. Chưa bao giờ nó khiến chàng thất vọng. Chưa lấy một lần. Nhưng ở đây, chỉ làm một việc đơn giản là đâm kim vào da, chàng cũng phải huy động toàn bộ sức lực và sự tập trung để giữ cho những ngón tay mình được chính xác.
Cho đến khi chàng xong mũi chỉ cuối cùng, Mairin đã run lên bần bật dưới tay chàng. Những ngón tay của Caelen thì trắng bệch vì lực đè ép lên vai Mairin, Ewan chắc chắn nàng sẽ bị bầm tím.
“Bỏ cô ấy ra,” Ewan nói nhỏ. “Ta làm xong rồi.”
Ewan ra hiệu cho Caelen thả vai Mairin ra và rời khỏi phòng. Sau khi Caelen đóng cửa lại, Ewan đưa tay ra vuốt nhẹ má Mairin và thấy nó ướt đẫm nước mắt.
“Ta xin lỗi. Ta xin lỗi vì đã làm nàng đau, dù ta buộc phải làm vậy.”
Nàng mở đôi mắt đang nhắm chặt, nước long lanh trên đôi mắt xanh thẳm ấy. “Cũng không đau quá mà.”
Nàng đang nói dối nhưng chàng cảm thấy rất đỗi tự hào trước lòng dũng cảm của nàng.
“Sao nàng không nghỉ đi một chút nhỉ? Ta sẽ bảo Maddie mang lên cho nàng một chút thuốc sắc để điều trị vết thương.”
“Cảm ơn chàng, Ewan,” nàng thì thầm.
Chàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng. Chờ cho dến khi nàng nhắm mắt lại, chàng mới rời phòng.
Ra đến cửa, vẻ mặt chàng chuyển từ ân cần sang giận dữ.
Chàng đi tìm Maddie, dặn bà không được rời Mairin nửa bước. Sau đó chàng tìm Cormac, Diormid và Gannon, họ đang tra khảo lính của chàng trên sân tập.
“Các ngươi đã tìm ra được gì chưa?” Ewan hỏi.
“Chúng tôi vẫn phải thẩm vấn rất nhiều người, thưa Lãnh chúa. Sẽ mất khá nhiều thời gian,” Gannon trả lời. “Có rất nhiều người tập bắn cung, nhưng không ai nhận mình bắn lạc.”
“Không thể chấp nhận được. Có kẻ nào đó đã tấn công phu nhân McCabe, dù là vô tình hay cố ý. Ta muốn tìm ra kẻ đó.” Chàng quay sang Diormid. “Lúc đó ngươi có giám sát cung thủ không? Ngươi không thể quản lý người của mình sao?"
Diormid cúi đầu. “Có, thưa Lãnh chúa, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Bất kể người nào dưới sự quản lý của tôi sẽ bị thẩm vấn. Tôi sẽ tìm ra người gây ra chuyện này.”
Ewan lắc đầu dứt khoát. “Ta không thể để cho lũ trẻ gặp nguy hiểm. Đúng như Mairin nói. Chúng phải có một nơi an toàn để chơi, để được là trẻ con mà mẹ chúng không phải lo lắng về việc chúng có thể sẽ bị giết bởi một mũi tên đi lạc. Từ bây giờ trở đi, lũ trẻ sẽ chơi ở đằng sau, trên sườn đồi, cách xa nơi quân lính luyện tập.”
“Nơi chúng đang chơi hiện giờ đã cách xa sân tập rồi,” Cormac nói và cau mày dữ dội. “Sự việc như ngày hôm nay rất khó xảy ra.”
“Phải, nhưng nó đã xảy ra,” Ewan vặc lại. “Ta không muốn việc này lặp lại một lần nữa. Các ngươi tập hợp binh lính lại sau khi thẩm vấn. Ta muốn nói chuyện với họ.”
Quá nửa đêm Ewan mới mệt mỏi lê bước lên phòng mình. Họ đã thẩm vấn từng người đàn ông một, thậm chí cả lũ trẻ, nhưng không ai nhớ là mình đã nhìn thấy điều gì bất thường. Những người tập bắn cung thề rằng họ không gây ra chuyện, mặc dù mũi tên đó là của nhà McCabe. Không còn nghi ngờ gì về điều đó. Sau cùng, Ewan giảng giải cho họ một tràng về việc phải cẩn thận hơn nữa trong quá trình luyện tập. Nếu họ không thể bảo vệ cho những người trong chính gia tộc của mình thì làm sao họ có thể bảo vệ người thân của mình khỏi những thế lực bên ngoài?
Ewan lê mình vào phòng, Maddie quay lại từ chỗ lò sưởi.
“Cô ấy thế nào rồi?” Ewan thì thầm hỏi.
Maddie đứng lên và nhẹ nhàng đến trước mặt Ewan. “Cô ấy đang nghỉ ngơi thoải mái hơn rồi. Lúc trước cô bị đau nhưng sau khi tôi cho uống thuốc, cô ấy đã dịu lại. Tôi thay đồ cho cô ấy cách đây một giờ. Máu ngừng chảy rồi. Ngài đã khâu cho cô ấy rất khéo, thưa Lãnh chúa.”
“Có triệu chứng sốt không?”
“Dạ chưa thấy. Người cô ấy khá mát, chỉ không yên thôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ ổn thôi.”
“Cảm ơn bà, Maddie. Bà có thể về nghỉ rồi. Ta rất cảm ơn vì bà đã ở bên Mairin.”
“Tôi rất vui khi được phục vụ phu nhân, thưa Lãnh chúa. Nếu ngài cần gì, xin cứ cho gọi tôi ngay lập tức.”
Maddie nhún gối chào rồi đi ra cửa.
Ewan cởi đồ, trèo lên giường nằm cạnh Mairin, cẩn thận không gây rung động. Ngay khi cơ thể chàng chạm vào nàng, Mairin xoay người và dụi vào vòng tay chàng như một chú mèo con ấm áp trong đêm lạnh. Nàng thở dài rất sâu vào cổ chàng rồi quấn chân quanh chân chàng, một tay vắt qua người chàng.
Chàng mỉm cười. Nàng là một người rất có ý thức chiếm hữu trên giường. Nàng coi cơ thể chàng là lãnh thổ của riêng mình và không ngại ngần khi tuyên bố điều đó bất cứ khi nào chàng lại gần. Nhưng chàng không lấy làm phiền lòng. Thực ra, việc có một cô gái ngọt ngào, ấm áp quấn quanh người hấp dẫn chàng đến mức chưa bao giờ chàng nghĩ là điều đó lại có thể xảy ra.
Chàng khẽ chạm vào một lọn tóc và cuộn tròn nó quanh đầu ngón tay mình. Ewan không phải người đàn ông dễ bị nỗi sợ hãi kiểm soát, nhưng khi nhận ra Mairin vừa bị bắn, chàng đột nhiên trải qua chuỗi cảm giác kinh hoàng mà chàng chưa bao giờ biết đến. Việc có thể sẽ mất nàng khiến chàng bồn chồn không yên.
Ewan có thể đưa ra rất nhiều lý do, kể cả lý do lớn nhất, là nếu nàng chết đi, Neamh Álainn sẽ không bao giờ thuộc về chàng. Gia tộc của chàng sẽ không bao giờ được phục hưng. Phục thù sẽ không thành. Tất cả những điều đó đều đúng. Nhưng sự thật đơn giản nhất là chàng không muốn mất nàng. Không một điều nào trong những điều vừa rồi lướt qua tâm trí chàng khi chàng điên cuồng kiểm tra vết thương cho nàng.
Phải, cô gái này càng ngày càng khiến chàng khó chịu. Chàng đã đúng về nàng ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng. Nàng quả thực là một rắc rối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT