Liễu phủ
Liễu Trung Hiền lo lắng mà đi đi lại ở đại sảnh. Hắn chết rồi, chết chắc rồi! Chính mình kiên trì không chịu từ quan, Trăn phi đã đem thư giao cho Hoàng Thượng, nghe nói Hoàng Thượng lần này vô cùng tức giận, nói không chừng đợi thánh chỉ đến, đưa cả nhà hắn tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội luôn a!
“Cha, cha đừng vội, không phải đã phái người lên Đông cung cầu cứu rồi sao? Tin tưởng thái tử sẽ nghĩ biện pháp cứu cha a.” Liễu Như Phong nhìn vẻ hoảng hốt của cha, không nhịn được an ủi, nhưng nội tâm ngũ vị tạp trần. Người mà người nàng thầm mến muốn kết hôn lại là tỷ tỷ ruột thịt của mình, mà tỷ tỷ ruột lại là vì thế mà rời nhà đào hôn, đây là châm chọc cỡ nào a.
“Đúng vậy, cha, cha là cha vợ tương lai của thái tử, hắn sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.” Liễu Như Bách cũng nói. Nhìn thấy nhị tỉ hao tổn tinh thần, nàng lặng lẽ cầm tay nhị tỉ, cũng cho nàng một ít an ủi, mà Liễu Như Phong chính là yên lặng bất đắc dĩ mà cười khổ.
“Còn nói nữa sao, đại tỉ của con đào hôn, đến nay ở đâu còn không rõ, thái tử biết được đã sớm tức giận đến mức đóng cửa cung điện không thấy người một thời gian rồi, các con nói xem giờ cha còn có thể làm sao nữa?” Mệnh ở sớm tối, hắn quả thực khẩn cấp muốn chết.
“Chuyện này. . . . . .” Hai tỷ muội cũng không biết làm sao cho phải. Nếu đại tỉ ở đây thì tốt rồi, nàng là người quan trọng nhất, lại thông minh hơn người, nhất định có thể giúp cha thoát khỏi hiểm cảnh a, không giống như các nàng một chút hữu dụng cũng chẳng có.
“Đại nhân, đại cô nương đã trở lại!” Một gã tôi tớ kinh hoảng báo lại.
“Đã trở lại sao?!” Liễu Trung Hiền mừng rỡ.
“Đại nhân, người phái đi Đông cung cũng đã trở lại.” Tôi tớ lại báo.
“Đại nhân, thuộc hạ đã trở lại.” Người phái đi Đông cung bỗng nhiên vọt vào nhà.
“Thế nào, mua chuộc được chưa?” Liễu Trung Hiền tức tốc hỏi. Hắn định dùng vài thứ mua chuộc để thái tử ra mặt cứu giúp, biết rõ thái tử thanh liêm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nghĩ cũng chỉ có biện pháp này thôi.
Người tới vẻ mặt đau khổ, mãnh liệt lắc đầu. “Bẩm đại nhân, mỹ nữ đưa đi, tiền tài, lương câu bảo mã tất cả đều bị trả về.”
“Hả?!” Quả nhiên vẫn không được. “Vậy hắn có nói rốt cuộc muốn gì không?”
Người tới nhanh nhẹn gật đầu. “Có, thực ra thái tử giờ phút này không ở trong cung, thái giám bên người hắn nói thái tử có lưu lại lời nói cho đại nhân ngài.”
“Lưu lại lời nói gì?” Mắt thấy xuất hiện một con đường sống, hắn lập tức hỏi.
“Thái tử nói hắn muốn một người.”
“Người? Muốn người thì dễ rồi, muốn ai?” Có chuyển biến một đường sống, hắn rốt cục lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Hắn. . . . . . Hắn muốn. . . . . .”
“Muốn ai? Nói mau!” Hắn lòng nóng như lửa đốt.
Người tới hít sâu một hơi rồi nói: “Hắn muốn. . . . . . Đại cô nương!”
“Cái gì?” Hắn kinh ngạc đến mức ngay cả râu đều vểnh lên, tiếp theo bỗng dưng giận tái mặt. “Ừ, vậy đại cô nương người đâu?” Hắn hỏi tôi tớ mới vừa thông báo lại.
“Đại cô nương, nàng. . . . . . nàng ở trong tẩm phòng cùng nam nhân vừa mới mang về. . . . . . đang mây mưa thất thường. . . . . .”
“Đại nhân, ngài thật muốn xông vào sao? Nói không chừng đại cô nương đang lõa thể (không mảnh vải che thân :”>) đó. . . . . .” Đùng một tiếng, cái gáy của tôi tớ ăn nguyên một chưởng.
“Nói bậy bạ gì đó.” Liễu Trung Hiền đứng ở trước phòng ngủ của Liễu Như Tùng giận đỏ mặt.
“Nhưng mà. . . . . .”
“Câm mồm, ta chính là cha nàng, cho dù vọt vào nhìn thấy cái gì cũng không sao, nhưng còn ngươi, ở bên ngoài đợi cho ta, đừng có xông vào cùng ta, phá hủy danh dự đại cô nương.”
“Đại cô nương làm gì còn có cái danh dự gì?” Tôi tớ không cho là đúng mà than thở.
“Ngươi nói cái gì?” Liễu Như Bách ở một bên nhéo tai tên tôi tớ, muốn hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm, tôi tớ lúc này mới câm miệng không dám lại nhiều lời huyên thuyên.
“Cha, kẻ tôi tớ nói đúng đó, cứ như vậy mà xông vào hình như không quá thích hợp?” Liễu Như Phong cũng khuyên bảo.
“Cha đã sắp xuống lỗ rồi, nó một khuê nữ chưa lấy chồng còn ở bên trong cùng nam nhân khoái hoạt còn thành cái gì nữa? Không được, cha hôm nay sẽ giáo huấn nghịch nữ này, để nó biết cảm thấy thẹn!” Liễu Trung Hiền không nghe khuyên bảo, hít sâu một hơi, chân vừa đá liền đá văng cả cửa.”Tùng nhi. . . . . . Ớ. . . . . . A!” Cửa vừa mở ra hắn liền vọt vào trong, vừa giương mắt, liền thấy hai thân thể ngọc ngà đang trong tình trạng thoát y sạch sẽ ở trên giường, lại đưa mắt nhìn lên, kẻ bất chính dâm tà che ở trên con gái nhà mình lại là . . . . .
Bên trong cánh cửa sơn son của đại sảnh Liễu phủ, mấy người ngây ra như phỗng đâng ngồi thành hàng, mỗi người đều là ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt hoảng hốt.
Liễu Như Tùng bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.”Được rồi, các ngươi muốn kinh ngạc tới khi nào, có thể hồi hồn chưa?”
Thấy bọn họ như thể không nghe thấy, vẫn như cũ bị vây trong trì độn, nàng không khỏi nhìn về phía Diêu Thường Diễm vẻ mặt gian xảo căm tức liếc mắt một cái. Đều là tên đầu sỏ này gây nên, hiện nay hắn cư nhiên còn có thể ra vẻ đương nhiên như vậy mà ngồi nhàn nhã phẩm trà, thật sự là tức chết nàng!
“Ê, cha ta cũng không phải là mời chàng đến sảnh uống trà a, chàng còn không nói gì sao?”
“Đều đã bị bắt là kẻ thông dâm trên giường rồi, ta còn gì để nói đâu?” Hắn giơ hai tay ra, so với vô lại còn vô lại hơn.
“Chàng!” Nàng tức giận đến bóp chặt cổ tay.
Trên sảnh cha con ba người, nhìn đến mức sái quai hàm, đây đây đây. . . . . . thật sự là gương mặt đứng đắn có nề nếp của thái tử sao?
Hắn, hắn. . . . . . Bọn họ có phải nhận sai người rồi không?
“Ách. . . . . . Thái tử, cựu thần muốn mời ngài nói cho ta biết. . . . . . Vì sao lại có thể ở trong tẩm phòng của khuê nữ nhà ta a?” Liễu Trung Hiền rốt cục có dũng khí ngơ ngác hỏi, bởi vì hắn thật sự không thể tin được chuyện này là thật.
Diêu Thường Diễm mỉm cười ban ơn.”Cha vợ không nhìn ra ta đang sủng hạnh ái phi sao?” Hắn cư nhiên vẻ mặt đứng đắn.
“Á. . . . . . nhưng mà, các ngươi còn chưa đại hôn a?” Liễu Trung Hiền lại là một trận ngu si mà hỏi.
“Ngay vào tháng sau rồi.” Hắn đã báo cáo Hoàng Thượng, thời gian hôn lễ định vào tháng mười một tới, cách bây giờ còn có mười tám ngày nữa.
“Nhưng mà. . . . . . vậy cũng còn chưa có chân chính thành thân không phải sao?” Liễu Trung Hiền ngập ngừng nói. Gian phu là thái tử, hắn làm cha vốn nên có khí thế bừng bừng hoàn toàn không còn sót lại chút nào.
Diêu Thường Diễm nhấp một ngụm trà. “Việc này thì ta xin lỗi, nhưng đôi ta đã vừa mắt nhau lâu ngày rồi, vốn còn có ý tức tốc cưới nàng vào cửa, là nàng chậm chạp không chịu, ta cũng không thể nề hà.” Hắn bất đắc dĩ xua tay.
“A, nói như vậy, các ngươi đã quan hệ mờ ám nhiều ngày rồi sao, người lần này cùng với lần trước ra vào tẩm phòng của đại tỉ nhiều lần chính là thái tử ngươi?” Liễu Như Phong ngạc nhiên cả kinh nói.
“Đúng vậy.” Hắn đáp lại rõ ràng, tuyệt không chần chờ.
Liễu Như Phong nhất thời sắc mặt trắng bệch, lập tức cắn môi cúi đầu, như là chịu đả kích lớn.
Liễu Như Tùng thấy thế, tức giận trả lời: “Mặc kệ như thế nào, ta vẫn nhắc lại trước mặt mọi người, Liễu Như Tùng ta sẽ không gả cho hắn!”
Mắt hắn bỗng trầm xuống, làm mọi người đang ở đó nhất thời nổi da gà.
“Cho ta một lý do?” Giọng hắn lạnh lùng, buộc chặt đến mức cực kì căng thẳng.
Nàng có chút sợ hãi. “Ách, muốn lý do, đơn giản, ta cho chàng, ách. . . . . . Ta thanh danh không tốt, không đủ để làm mẫu nghi thiên hạ, chuyện này chàng đã biết từ lâu, mặt khác nhà ta phẩm đức không tốt, thường giúp đỡ cha ta đưa ra chủ ý, tham tiền bất nghĩa, cấu kết bất hợp pháp, nếu để người trong thiên hạ biết được chàng có phi tử ác độc như vậy, chắc chắn sẽ làm bẩn thanh danh của thái tử chàng, cho nên, ta kiên quyết cự hôn.”
Diêu Thường Diễm bỗng nhiên cười to. “Đây là lí do của nàng?”
Vậy còn chưa đủ nghiêm trọng sao? “Ừ, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng thú ta.”
Hắn xua tay. “Lý do này ta bác bỏ.”
“Bác bỏ?”
“Đúng vậy, nàng nói gì mà hành vi không hợp, trên thực tế tấm thân xử nữ của nàng là cho ta, ta không nói sai chứ?” Nói xong liền vỗ vỗ tay, giống như đã an bài tốt tất cả, Kim nhi bỗng khệ nệ ôm một đống đệm chăn tiến vào, không nói tiếng nào liền mở ra.
Đây là cái gì? Là vết máu chứng minh ngày đó tình cảm mãnh liệt sao? Nàng rõ ràng đã giấu đi, nha đầu Kim nhi bán chủ cầu vinh này! Không, kẻ đáng giận là hắn, nhất định là hắn mua chuộc Kim nhi! Nhìn vào vết máu, nàng cho dù bất mãn cũng chỉ có thể mặt đỏ tía tai, còn có thể nói gì được?
Nhưng Liễu Trung Hiền đứng một bên vừa thật thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may hắn dạy dỗ con gái cũng không thực sự trở thành nữ nhân phóng đãng làm hắn xấu hổ dọa người.
Thấy nàng không còn lời nào để nói, Diêu Thường Diễm vừa lòng mà tiếp tục nói: “Được rồi, về phần nàng giúp cha nàng ăn hối lộ trái pháp luật, cũng không hoàn toàn là sự thật, theo ta biết, mấy người nàng bảo nàng cha đối phó là mấy kẻ nịnh thần, giống như chuyện các người hạ bệ Bảo Thân vương, mục đích bên ngoài nhìn như tham tiền tài nhà hắn, trên thực tế hắn làm chuyện ác nhiều năm, ở kinh thành không chuyện ác nào không làm, các ngươi tịch thu nhà của hắn, mang đi tiền tài bất nghĩa, không ít người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Còn có, các người tham ô ngân lượng triều đình, đối tượng cùng danh mục cũng có nhiều lựa chọn, giống tiền cứu trợ tai ương thủy hạn các người liền động cũng không hề động, còn có quân lương ở biên phòng, các người chọn lấy cũng là những thương nhân tham tiền hám của, các người vừa cường thu tiền tham ô của bọn họ, vừa muốn bọn họ cam đoan chất lượng lương thảo, nói vậy, các người vừa lấy tiền tài bất nghĩa, rồi lại cũng có câu công đạo, không thật sự nguy hại đến ích lợi quốc gia, nếu không, chớ nói quốc pháp không dung, ngay cả ta đều đã lấy đầu của các người từ lâu, há còn tùy cho các người tiếp tục làm loạn?”
Lời nói của hắn, nói đến mức Liễu gia cha con nàng á khẩu không trả lời được. Thì ra chuyện bọn họ làm hắn đều biết rõ ràng a!
“Chuyện này. . . . . .” Liễu Trung Hiền xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, muốn nói gì đó. “Ách. . . . . . Tùng nhi, nếu thái tử đã nhìn rõ mọi việc, con, con cũng mau trả lời đáp ứng gả đi.” Hắn dứt khoát quay lại khuyên con gái hiểu chuyện mà lập gia đình.
“Con. . . . . . Vẫn không thể gả đi.” Nàng sợ hãi lại cự tuyệt.
Tiếng cự tuyệt này khiến cho Liễu Trung Hiền hít sâu một hơi, bởi vì hắn thấy thái tử đã đột nhiên biến sắc, bộ dạng nếu không muốn giết người, thì chính là muốn tự sát. Chuyện này nên làm thế nào cho phải?
“Tùng Tùng. . . . . . Tùng nhi a, vấn đề đều giải quyết xong rồi, con. . . . . . con vì sao còn. . . . . . còn không chịu lấy chồng?” Hắn đều sắp bị thái tử dọa cho điên rồi, không biết thái tử có thể vì giận dữ mà muốn đem Liễu gia cả nhà cao thấp toàn bộ tróc ra, cùng nhau trảm đầu không?
“Con có lý do của con.” Nàng ngoảnh đầu sang một bên.
“Nói, nói ra lý do chân chính, nếu không cũng không phải do nàng không lấy chồng mà được!” Diêu Thường Diễm nổi đầy gân xanh, giận dữ mà đánh nát một bàn gỗ lim thượng đẳng bên cạnh.
Mọi người đều cả kinh nhảy dựng lên, Liễu Trung Hiền lại sợ tới mức thiếu chút nữa trốn vào dưới gầm ghế bành.
“Tùng nhi, con nói mau, đến cùng vì nguyên nhân gì mà không lấy chồng? Nếu không mạng nhỏ của mọi người hôm nay cũng không bảo toàn nữa đâu!” Liễu Trung Hiền lòng nóng như lửa đốt mãnh liệt lay lay vai nàng.
“Cha, cha lay nữa là con gãy cổ luôn đó.” Nàng khó chịu nói.
Hắn lúc này mới dừng tay. “Con nếu thực sợ bị đứt cổ, hãy mau cho thái tử một cái công đạo đi.” Hắn cắn răng thúc giục.
“Đúng vậy, đại tỉ, tỉ có chuyện cứ việc nói thẳng, không cần làm phiền đến người nhà a.” Ngay cả tiểu muội Liễu Như Bách đều nhịn không được nói chuyện.
“Đúng vậy, đại tỉ, hôn sự do hoàng thượng hạ chỉ ai cũng không được làm trái, lại nói, tâm ý mà thái tử dành cho tỉ chúng ta đều nhìn ra được, mà các người đã tình đầu ý hợp từ lâu, thậm chí biết tỉ đào hôn, ngài còn một đường đuổi theo tìm tỉ, nghe nói còn cứu tỉ một mạng, tình thâm nghĩa trọng như thế, vì sao tỉ còn không chịu gả, muội cũng hiểu chuyện a.” Liễu Như Phong sâu kín nói.
Tình thâm nghĩa trọng cái con khỉ, tên kia từ sau khi bắt được nàng, trở lại kinh thành mấy ngày nay quả thực ép chết nàng, làm cho nàng hàng đêm tình trạng kiệt sức, không đêm nào ngủ ngon, đến bây giờ bụng dưới còn có chút đau a!
Liễu Như Tùng nghiêm mặt giận đang muốn phát tác, lập tức nhìn thấy mấy đôi mắt không thể giải thích được, bị ép buộc, lúc này mới thở dài, ấp a ấp úng nói: “. . . . . . Kỳ thật lý do chân chính có hai cái.”
“Hai cái nào?” Liễu Trung Hiền nhìn thấy ánh mắt giết người của thái tử xong liền cấp tốc hỏi.
“Aiz, được rồi, con nói, thứ nhất cùng cha có quan hệ.”
“Có liên quan tới cha?” Hắn ngạc nhiên.
“Ừ, con đã từng đáp ứng với mẫu thân đã mất phải chiếu cố cha cả đời, cho nên con quyết định cả đời không lấy chồng.” Nàng rốt cục nói.
“Tỉ đã từng đáp ứng với nương. . . . . . Muội biết rồi, cho nên những năm gần đây, tỉ mới có thể không thèm để ý đến thanh danh, thậm chí tự mình làm hại chính mình, khiến cho kinh thành không người nào dám tới cửa cầu hôn, mục đích chính là không lấy chồng, phải ở lại theo cha đến già?” Liễu Như Phong kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, khi nương mất, muội mới mười tuổi, tỉ tám tuổi, Bách nhi càng nhỏ hơn, chỉ có năm tuổi, nương lo lắng chúng ta không ai chiếu cố, lại lo lắng cha nhìn như khôn khéo, kì thực tâm cơ không sâu, chỉ cần có chút lợi nhỏ liền dễ dàng bị người hãm hại, chuyện của Trăn phi chính là như vậy, cho nên tỉ không thể bỏ cha một người quản lí, cha chẳng có lấy một người bạn già, lại không có con trai, thân là trưởng nữ, đương nhiên là có nghĩa vụ chiếu cố cha hết quãng đời còn lại.”
Liễu Trung Hiền nghe vậy cảm động không thôi, chỉ thiếu không khóc rống chảy nước mắt. Cha con hắn vốn tình cảm tốt đẹp, nhưng không ngờ con gái vì hắn mà lại buông tha cho hạnh phúc của chính mình, hắn rốt cục vẫn nhịn không được mà rơi lệ thảm thiết.
“Tùng nhi, con làm như vậy, cha thật sự thẹn với nương của con, thẹn với nương của con a!”
“Đại tỉ, cha là cha của chúng ta, tỉ có thể nào đem trách nhiệm một mình gánh trên vai, ta nghĩ nương đã mất sẽ không hy vọng tỉ làm như vậy, cha lại càng không thể muốn tỉ hy sinh hạnh phúc làm bạn ở bên a.” Liễu Như Bách như thể lập tức trong lúc đó lớn lên mà nói.
“Đúng vậy, Bách nhi nói một chút cũng không sai, cha không muốn con hy sinh hạnh phúc làm bạn với một ông già như ta, trên thực tế, cha đang có ý tái giá, nhưng vì xảy ra chuyện của Trăn phi, cho nên mới phải trì hoãn, chưa kịp nói cho tỷ muội ba ngườI các con.” Liễu Trung Hiền ngại ngùng nói.
“Thật sự, cha muốn tái giá sao?” Liễu Như Bách là người đầu tiên vỗ tay mừng rỡ.
“Ừ, đối phương là phu nhân của tướng quân trước đây, cũng là một quả phụ, năm trước nhờ bà mối giới thiệu mà quen biết, nhìn rất đẹp, thân mình cũng thực khỏe mạnh, đã kết giao một thời gian, cha thực vừa lòng.”
“Thật tốt quá, như vậy sự tình liền giải quyết rồi, cha có người chiếu cố, đại tỉ cũng có thể yên tâm gả đi.” Liễu Như Bách hưng phấn nói.
Đoàn người toàn bộ cao hứng nhìn về phía Liễu Như Tùng, đôi mắt đẹp của nàng khẽ chuyển, nhìn thấy Diêu Thường Diễm giương mày kiếm, chờ xem nàng nói như thế nào.
Nàng tâm tình căng thẳng, nào dám nói gì. “Chúc mừng cha, con gái tại đây chúc cha cùng tân di nương (mẹ mới) có thể hạnh phúc ở chung, cũng không uổng nương đối với cha mong đợi.”
“Sau đó thì sao?” Diêu Thường Diễm mặt nhăn nhó truy vấn.
Ai! “Sau đó ta còn có một nguyên nhân khác, các người không quên chứ?” Nàng thở dài cúi đầu.
“Một nguyên nhân khác là gì?” Diêu Thường Diễm cơ hồ chỉ có thể nói là rống lên. Cô nàng khó coi này, đến tột cùng muốn làm khó dễ hắn tới khi nào? Hắn cơ hồ muốn đưa tay bóp chết cái cổ tinh tế đẹp đẽ của nàng a!
“Chính là. . . . . .” Nàng thật sự khó có thể mở miệng.
“Để muội nói hộ cho.” Liễu Như Phong đột nhiên mở miệng. “Muội biết một nguyên nhân khác là muội, đúng hay không?”
Liễu Như Tùng không phủ nhận, chỉ là không nói.
Liễu Trung Hiền cùng Liễu Như Bách lại trầm mặc. Việc này quả thật là vấn đề nan giải với Liễu gia bọn hắn a. . . . . .
Diêu Thường Diễm vừa nghe, lập tức hiểu được, cũng không nói thêm nữa, để cho hai tỷ muội các nàng tự mình giải quyết.
Liễu Như Phong làm sao không hiểu dụng ý của mọi người, dù buồn bã, vẫn phải nói: “Aiz, đại tỉ, muội biết tỉ là vì muội mới không chịu cùng thái tử thành thân, kỳ thật tỉ cũng không cần phải như vậy. Đúng vậy, muội ái mộ thái tử nhiều năm, nhưng muội càng hiểu rõ tình cảm không phải do con người a.
“Khi muội biết thái tử ra sức bắt buộc quần thần muốn lập tỉ một người danh tiết có tỳ vết làm phi, muội liền nhận mệnh đã hết hy vọng, người thái tử yêu là tỉ, muội thiệt tình chúc phúc các người, xin tỉ không cần vì muội mà cự tuyệt tiến cung, như vậy muội sẽ cả đời áy náy a.” Nàng tiến lên cầm tay Liễu Như Tùng, chảy nước mắt, có càng thêm khẩn cầu.
“Đại tỉ, nhị tỉ đều đã nói như vậy rồi, tỉ nếu còn kiên trì, trừ phi, trừ phi tỉ không thích thái tử?” Liễu Như Bách nói.
Lời này vừa ra, Diêu Thường Diễm sắc mặt dị thường xanh mét, con mắt kích động. “Nàng không hài lòng ta sao?”
“Ta. . . . . . Ta nào dám không hài lòng chàng.” Liễu Như Tùng khó được thẹn thùng đỏ bừng hai gò má, vội vàng phủ nhận.
“Hừ.” Coi như nữ nhân này còn biết điều!
Mọi người ai cũng che miệng cười trộm. Hai người đều đã lăn lộn trên giường, nói không chừng ngay cả con cũng sắp có rồi, còn có đạo lí gì mà không thích?
“Vậy là thích sao?” Liễu Như Bách vẻ mặt bỡn cợt.
“Muội nha đầu chết tiệt kia, dám trêu chọc đại tỉ của muội, xem tỉ như thế nào thu phục muội a!” Nàng lập tức dùng sức nhéo tai tiểu muội một chút.
Chuyện lập phi cuối cùng cũng được giải quyết, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng còn có người chuyện tình lửa cháy đến tận mông rồi.
“Đại nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt! Hình bộ đưa thánh chỉ đến đây, nói là muốn lấy tội danh thông đồng với địch bán nước bắt ngài vào ngục, không xong rồi!” Tôi tớ nghiêng ngả lảo đảo một đường thét lên báo cáo.
Vì cứu người, người Diêu Thường Diễm tìm tới không phải Hoàng Thượng, mà là đầu sỏ gây chuyện Trăn phi, hắn cùng với người tương lai chuẩn bị lên làm thái tử phi liền cùng Trăn phi ở chỗ Tam hoàng tử gặp mặt.
“Thái tử, nghe nói ngươi có việc muốn gặp ta?” Trăn phi bày ra dáng vẻ quý phi, lại nhìn một chút Liễu Như Tùng bên người hắn xinh đẹp tuyệt luân mà xả ra một mặt cười lạnh. Hừ, lão Nhị tám phần là vì Liễu Trung Hiền lão tặc kia mà đến, muốn giải quyết đương sự này cũng không đơn giản như vậy.
“Nương nương, Liễu đại nhân vô tội, hắn cũng không thông đồng với địch, thỉnh nương nương yêu cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban, thả hắn ra.” Diêu Thường Diễm khom người khách khí nói.
“Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, mật hàm thông đồng với địch trên tay Hoàng Thượng còn sai sao?” Trăn phi hừ một tiếng.
“Đúng vậy, thư này phụ hoàng cũng đã xem qua, tâm địa mưu đồ gây rối rất rõ ràng, phụ hoàng vẫn còn oan uổng hắn sao?” Tam hoàng tử Diêu Thường Thiên ngắt lời.
“Đó là bị người thiết kế mà viết, Liễu đại nhân đối với triều đình, đối với Thánh Thượng cũng không có chuyện không trung thành.” Diêu Thường Diễm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Nhị ca, ngươi sẽ không bởi vì sắp cùng hắn kết thành thân gia, cố ý bao che đi?” Diêu Thường Thiên quệt miệng, vẻ mặt ghen tỵ nhìn về phía Liễu Như Tùng càng thêm xinh đẹp động lòng người. Bữa thịt thiên nga số một này, lại để Nhị ca một người lấy mất, làm cho hắn rất khó chịu, lòng tràn đầy đố kỵ.
“Tuyệt không có việc này, nếu Liễu đại nhân thực sự có ý gây rối, ta nhất định sẽ trừ gian, tuyệt không làm việc thiên vị khoan hồng.” Diêu Thường Diễm nghiêm nghị nói, nghiễm nhiên chính là dáng vẻ ngày thường chí công vô tư, coi việc ác như thù kia.
Liễu Như Tùng nhìn đến buồn cười. Nàng cũng không thể cười ra, trường hợp này đành nhìn hắn ra vẻ lạnh lùng đi.
“Hay cho câu tuyệt không làm việc thiên vị khoan hồng, vậy ngươi nói xem phong mật hàm này có ý tứ gì?” Trăn phi cũng không đơn giản nhượng bộ thả người như vậy.
“Việc này có chuyện kỳ lạ khác.” Diêu Thường Diễm ý vị thâm trường nói.
“Thái tử là đang ám chỉ ta, ý đồ mưu phản, thông đồng với địch bán nước có một vị trí?” Sắc mặt nàng khẽ biến.
“Di? Nương nương hiểu biết phần lớn, lại được Hoàng Thượng chuyên sủng, sẽ không không biết chuyện này đi?” Liễu Như Tùng vẻ mặt ra vẻ bị giật mình kinh dị.
“Ngươi, ngươi nói gì?” Trăn phi xanh cả mặt.
Liễu Như Tùng tiếp tục lạnh giọng, “Nương nương, ngươi cũng biết cha ta mặc dù tham tiền bất nghĩa, nhưng nhát gan sợ phiền, loại chuyện thông đồng với địch bán nước này hắn làm không nổi đâu, trừ phi có người thiết kế hãm hại, bằng không hắn không thể viết ra phong mật hàm này a, lại nói, mật hàm này là gửi đến Mông Cổ a, sao lại vòng vo chuyển tới tay Hoàng Thượng, là ai đem thư giao cho Hoàng Thượng đây? Là ai trong lúc cha ta chịu ngục liền lập tức nói chen vào, nói cha ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chính mình nhắm tới chức thượng thư bên Hộ bộ?
“Tiếp theo đặc sứ Mông Cổ trú tại kinh thành cũng nhảy ra thừa nhận lén gặp qua cha ta vài lần, việc này đã kì lạ, thân là đặc sứ Mông Cổ, muốn mua chuộc gián điệp của địch quốc, mắt thấy sự tình bại lộ liền khẩn cấp quệt miệng thừa nhận, ngược lại sao lại chưa đánh đã khai, nóng lòng thừa nhận, chẳng phải vì hiệp nghị hữu hảo hai nước sao? Việc này nương nương không thấy là kỳ quái sao?”
Nàng dừng một chút mà liếc nhìn Trăn phi âm tình bất định, khóe miệng khẽ cười, tiếp tục nói: “Đương nhiên, việc này cùng nương nương không quan hệ, nhưng ta lớn mật nghĩ rằng, việc này cùng đệ đệ ruột thịt của nương nương Giản thị lang Giản đại nhân thoát không được quan hệ, bởi vì hắn nói muốn tiếp nhận chức vụ của cha ta, ta không khéo lại từng nhiều lần ở tửu lâu gặp hắn cùng với đặc sứ Mông Cổ nâng cốc chúc mừng, giao tình nhìn như không tồi, đúng rồi, nếu ta nhớ không lầm, có mấy lần Tam hoàng tử cũng từng đến a, nương nương, ngươi nói việc này có thể hay không nghi hoặc nha?”
Nàng không trực tiếp điểm danh Trăn phi là chủ mưu, bởi vì Trăn phi trước mắt thế lực ở trong triều vẫn không thể khinh thường, lật đổ nàng không dễ, có điều kéo đệ đệ nàng vào làm đồng lõa cùng xuống nước, thậm chí ám chỉ Tam hoàng tử cũng có dính líu, điều này làm cho nàng sợ hãi. Việc này đều là do nàng trước đó vài ngày nữ phẫn nam trang điều tra xung quanh, hơn nữa Diêu Thường Diễm đưa ra kết luận cho tin tức nàng thu hoạch được.
Trăn phi vừa nghe, quả nhiên sắc mặt tối sầm. “Giản thị lang sẽ không làm ra loại sự tình này, ta dám cam đoan.” Nàng miễn cưỡng nói. Nha đầu kia quả nhiên như bên ngoài đồn đãi, có chút đầu óc, không hề đơn giản.
“Nương nương chắc chứ? Chỉ là, mới vừa rồi Tam hoàng tử không phải mới nghi ngờ thái tử là vì cùng cha ta kết thân gia mới có ý bao che sao, nhưng mà nương nương cùng Giản đại nhân cũng là tay chân, có thể hay không cũng có hiềm nghi này nha?” Nàng châm chọc đem lời nói của Diêu Thường Thiên ném trả cho Trăn phi.
“Ngươi, khá lắm nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, thái tử, ngươi là mang nàng đến chọc ta tức giận sao?” Trăn phi thẹn quá thành giận.
“Nương nương, Tùng nhi cũng không ý này, chỉ là luận sự thôi, huống hồ nhi thần luôn luôn làm việc quang minh lỗi lạc, nếu Tùng nhi ngôn từ cử chỉ có sai, nhi thần tuyệt không vì nàng nói giúp. Nương nương, nhi thần cho rằng, nàng nói không phải không có lý, Giản thị lang quả thật có thể có chỗ đáng nghi, nhi thần cũng đang nghĩ muốn bẩm báo phụ hoàng việc này, để phụ hoàng định đoạt, nhưng người có liên lụy đến tay chân của nương nương, cho nên bây giờ mới đến nói với nương nương trước.” Diêu Thường Diễm nói năng đanh thép hữu lực.
Trăn phi cùng Diêu Thường Thiên nghe được kinh hãi. “Nhị ca, việc này không liên quan đến ta và mẫu phi, ngươi. . . . . . cũng không thể không cần nhắc tới việc này với phụ hoàng?”
“Tùng nhi cũng nói, nàng tin tưởng việc này nhất định cùng các ngươi không quan hệ, chúng ta hoài nghi chính là Giản thị lang.”
“Nhưng Giản thị lang là cậu của ta, các ngươi nói như vậy với phụ hoàng, phụ hoàng vẫn sẽ hoài nghi chúng ta a.”
“Cây ngay không sợ chết đứng, ta tin tưởng các ngươi vô tội, tin tưởng phụ hoàng thánh minh, cũng sẽ không oan uổng các ngươi đâu.” Diêu Thường Diễm một bộ chính trực cương nghị, vừa thanh minh lại quân tử xuất thần.
Cái tên cố làm ra vẻ này! Liễu Như Tùng vừa muốn cười, không dấu vết mà khẽ cầm góc áo của hắn, đối với vẻ giả tạo của hắn làm cái mặt quỷ, hắn chỉ là nhướng mày, thần sắc không thay đổi, chỉ thừa dịp không ai chú ý, cảnh cáo trên mông nàng nhéo một phen.
Nàng cả kinh, lập tức thu hồi mặt quỷ, trừng hắn liếc mắt một cái.
“Thái tử, ta cho rằng, việc này vẫn cần cân nhắc kĩ lại, cho dù ta tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không nghi ngờ ta, nhưng ta cuối cùng cũng phải tránh, ngươi nguyện ý bán mặt mũi ta như vậy sao?” Trăn phi không thể không nói thỉnh cầu. Ban đầu ngạo khí đã không còn thấy đâu nữa.
Hắn vẻ mặt do dự. “Chỉ là, việc này liên quan đến Liễu đại nhân, nhi thần cũng không thể để Liễu đại nhân có thể bị hàm oan tiếp tục nhốt trong tù chịu khổ, về công về tư, nhi thần cũng không nguyện ý vi phạm chính đạo.”
Tên tiểu tử gian ngoan khốn kiếp! “Phải phải phải, thái tử nói quả là đúng, như vậy, được rồi, chuyện của Liễu đại nhân, liền tin tưởng ở ta đi, ta sẽ phụ trách giúp hắn bình an ra tù.”
“Nhưng nương nương cũng nói, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, trên tay Hoàng Thượng có mật hàm thông đồng với địch, Liễu đại nhân chỉ sợ không dễ thoát thân a?”
“Việc này. . . . . . Chuyện thư hàm liền như thái tử nói, có người ý định hãm hại, việc này ta sẽ báo cáo Hoàng Thượng, cũng sẽ tra ra là ai đem thư này trình lên Hoàng Thượng, ý đồ vu hãm đại thần, cũng tìm ra chủ mưu chân chính phía sau tấm màn mà định tội.” Trăn phi nói.
Rõ ràng là kẻ trộm, lại không chỉ kêu oan, còn thề thốt mỗi ngày muốn bắt kẻ trộm, thật sự là buồn cười. “Như vậy a. . . . . .” Hắn nhìn về phía kiều thê tương lai, lấy ánh mắt hỏi nàng có vừa lòng không?
Liễu Như Tùng nhíu mày. “Ta cảm thấy không ổn, cha ta lần này bị người vu hãm hạ ngục, thể xác và tinh thần tổn thương, người vu hãm nếu chưa tìm ra, cha liền không thể rửa sạch oan tình, Giản đại nhân lại như hổ rình mồi mơ ước vị trí thượng thư, ngươi nói cha có thể an tâm sống sao?”
“Ta cam đoan, sau việc này ta sẽ kêu Giản thị lang từ nay về sau ngậm miệng lại, không dám lại mơ ước vị trí thượng thư.” Trăn phi lập tức giành phần nói.
“Chỉ là, danh dự của cha ta bị tổn thất, bồi thường thế nào a?” Nàng còn không thiện đến mức bỏ qua.
Diêu Thường Diễm nhìn nàng liếc mắt một cái, muốn nàng một vừa hai phải.
“Ta cùng với mẫu phi sẽ đưa lên một khoản tiền an ủi cho Liễu đại nhân, số lượng tin tưởng đủ để bù lại danh dự tổn thất của hắn.” Lúc này đến lượt Diêu Thường Thiên thức thời nói.
Nàng hơi hơi mỉm cười, kiều mỵ như hoa. “Ừ, vậy được rồi, việc này liền như vậy a.” Thật tốt quá, lại giúp cha kiếm thêm một khoản, thật sự là trong họa có phúc!
Quảng trường phía trước Hoàng thành, tiếp sau đại lễ sắc lập thái tử lại có lễ mừng trọng đại của quốc gia cử hành, quảng trường phía Nam hôm nay đặc biệt mở ra cho dân chúng bình thường tiến vào nghi thức thăm quan, bên trong náo nhiệt phi phàm, bởi vì hôm nay chính là đại điển sắc lập thái tử phi.
Trong quảng trường giờ phút này đang cử hành nghi thức ban chiếu sắc lập thái tử phi. Dân chúng từ xa nhìn thấy thái tử phi mặc sắc phục đỏ tươi thêu hình phượng múa, mũ phượng khảm ngọc, hành lễ như nghi, tươi đẹp kinh diễm tứ phía, mà hoàng thái tử bên cạnh cũng một thân lễ phục hoàng gia, thêu hình rồng bay, ngạo nghễ chính khí, thân hình tuấn mỹ, kẻ khác không dám nhìn gần.
Một đôi bích nhân có thể nói là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, làm người ta nhìn thấy đều phải tán thưởng, quả là một đôi nhân gian giai ngẫu.
Nhưng chuyện này đối với đôi giai ngẫu có một không hai kia đại điển chưa chấm dứt, đang lúc tổ chức yến tiệc hai người liền mắt đi mày lại, không đợi Hoàng Thượng tứ hôn rượu, song song cứ thế lén lút biến mất không thấy.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT