-
Riêng thuật mở khóa từ lâu đã tự tách ra lập nên một phái riêng. Cứ
từ từ, để ta kể tiếp đã. Dựa vào thuộc tính của vật bị đánh cắp
mà phân thành Thủ thực, Thiết hư và Đạo không. Phải rồi, hay đứa bay
đã từng nghe đến câu “Diệu thủ không không” chưa, thực ra câu đó mang
hàm ý về cảnh giới Đạo không rất rõ, tức là dùng thủ đoạn vô cùng
thần diệu để giành lấy những vật huyễn hoặc. Theo như ta được biết,
từ xưa cho đến nay chỉ có duy nhất một người luyện được tới cấp Đạo
không, đó chính là Bả Thế Gia đại thúc Lão Cửu. Nhưng, như ta đã nói
về giới hạn vô hình của cấp Đạo không, thực hư thế nào cũng không ai
nhìn thấy, nên cũng chẳng ai có thể nói rõ được, và tài nghệ của
Bả Thế Gia đại thúc Lão Cửu cao siêu tới mức nào không ai biết rõ
cả.
Nghe
Lão Ngũ giới thiệu về các cấp độ của Đạo môn, tôi biết thêm được
rất nhiều kiến thức, thế nhưng chúng lại quá phức tạp khiến tôi cảm
thấy riêng sự phân cấp thôi cũng đã không hề đơn giản như trong phái
Kiện môn chúng tôi.
Tôi
suy nghĩ một lúc, rồi hỏi lại lão:
-
Lão Ngũ, vậy cấp Đạo không trong Đạo môn có giống với cấp Thiên giới
của Kiện môn không ạ? Cấp Thiên giới dùng linh hồn để lấy những thứ
mình muốn, cũng như cấp Đạo không lấy những thứ vô hình vô dạng. Giờ
nghe lão giảng giải, cháu càng khẳng định chúng chắc chắn có một
mối liên quan nào đó.
Lão
Ngũ gật gù, nói:
-
Ừ, mặc dù mỗi phái đều có những nét đặc thù riêng, thế nhưng dù
sao cũng cùng chung cội nguồn, nên có lẽ sẽ mang nhiều nét tương
đồng, ta nghĩ rằng Đạo không và Thiên giới thực sự có một vài điểm
chung… Đúng rồi, đã có lần ta hỏi ông nội mi đã đạt tới cấp Thiên
giới hay chưa, thế nhưng lão già đó chỉ cười trừ rồi lảng sang
chuyện khác, trước sau nhất định không chịu hé răng thế nhưng nhìn
phong thái tự tin của lão, ta đoán trình độ của lão không kém Thiên
giới là bao xa…
Giọng
nói của Lão Ngũ cứ sang sảng bên tai, lão thản nhiên nhắc đến ông
nội khiến lòng tôi như chùng xuống, xuống địa cung đã lâu rồi mà vẫn
chưa tìm ra dấu vết nào của ông, không biết bây giờ ông đang ở đâu, ông
có còn sống trên cõi đời này nữa hay không?
Chị
Giai Tuệ rất nhạy cảm, nhìn sắc mặt tôi thay đổi, chị bóp chặt một
bên vai tôi như muốn an ủi, rồi lên tiếng chuyển chủ đề khác.
-
Lão Ngũ, nghe lão giảng giải về tam cửu giới thập bát thuật, cháu
đoán lão đang ở cấp bậc thứ hai của Thiết lưu, hay nói dễ hiểu hơn
là đứng hàng thứ năm trong cửu giới, đúng không ạ?
-
Cái này thì không thể tiết lộ được, các cụ vẫn thường nói, không
thể tiết lộ thiên cơ cho người ngoại đạo, ha ha… Nhưng ta sẽ cho hai
đứa bay tận mắt chứng kiến thế nào là Thủ hình và Thiết lưu.
-
Lão Ngũ, lần trước khi cháu và Lan Lan vào tù gặp lão, lão đã dùng
chiêu này để xé chiếc cốc giấy đúng không ạ?
Lão
Ngũ gật đầu, trả lời:
-
Ừ, khi đó ta muốn thử khả năng quan sát của Lan Lan, nên mới làm vậy.
- Nghỉ một lúc, lão lại hỏi tôi. - Nhóc con, ông nội mi chắc vẫn chưa
truyền cho mi thuật Đạo môn đúng không?
Tôi
chun chun mũi, trề môi nói với vẻ không được vui cho lắm:
-
Lão Ngũ, theo như lão nói thì sẽ chẳng có loại cửa hay loại khóa
nào có thể cản đường cháu ư, làm gì tới mức thế, liệu lão có tâng
bốc cháu quá không vậy?
Chị
Giai Tuệ cũng hào hứng không kém, nhưng thấy tôi nói vậy, chị đành
lên tiếng giảng hòa:
-
Lão Ngũ, tài nghệ của lão đã khiến bọn cháu được mở mang tầm mắt,
việc nhận Lan Lan làm đệ tử hay không thì đợi khi ra khỏi đây hẵng
nói tiếp đi. Đúng rồi, vậy Bả Thế Gia đại thúc Lão Cửu khi phát
hiện ra loại đất chuyển này thì chuyện gì đã xảy ra, lão vẫn chưa
kể xong mà.
Lão
Ngũ ngửa mặt lên cười ha hả rồi nói:
-
Được rồi, ta kể tiếp. Sau khi chứng kiến nhiều vị Bả Thế Gia ra đi
mà không trở về, đại thúc Lão Cửu không tin chuyện đó là thật, nên
đã đẫn theo năm đệ tử cùng mình rời thành, tiến thẳng tới Bắc Đại
Hoang[3]. Ba năm cứ thế trôi qua mà chẳng thấy có động tĩnh gì, không
biết họ còn sống hay đã chết. Sau khi Lão Cửu mất tích, tất cả các
huynh đệ từ Bắc tới Nam đều đứng ngồi không yên, họ họp nhau lại,
quyết định kể cả phải xới từng tấc đất, phá tan long mạch của bọn
Mãn Thanh thì cũng phải tìm cho ra Lão Cửu.
[3]
Vùng đất phía Bắc tỉnh Hắc Long Giang - Trung Quốc.
-
Mi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Thế nhưng những tên đầu trọc tết tóc đuôi
sam này vốn chỉ quen sống trên núi, vậy mà có thể trị vì đất nước
trong hơn hai trăm năm, điều này ta không thể không nể phục. Cũng như
nhà Nguyên, người Nội Mông vốn là dân du mục chuyên chăn ngựa chăn bò,
vậy mà biết đánh bại bọn Tây mũi lõ, mở rộng giang sơn. Xem ra người
dân tộc thiểu số cũng thật lợi hại. Chỉ tiếc là trong dòng dõi dân
tộc Hồi của ta thì chưa có ai đủ may mắn để lên làm hoàng đế cả.
-
Lẽ nào mi không nhận ra ta không ăn thịt lợn? Họ Hắc của ta khởi
nguồn từ một vị đại quan người tộc Hồi trong triều đình Mãn Thanh.
Xem ra, tổ tiên ta cũng là những người tài giỏi ra phết, vậy mà đến
đời ta lại biến thành kẻ trộm… Ha ha, hay đấy, hay đấy!
Tôi
sực nhớ lại, lúc ăn cơm ở trụ sở cảnh sát, quả thật tôi chỉ thấy
Lão Ngũ gắp rau và thịt dê vào bát, lúc đó tôi không để ý lắm vì
nghĩ rằng đấy là do khẩu vị của từng người khác nhau. Thế nhưng tôi
lại cảm giác Lão Ngũ ghét ra mặt người Mãn, không khéo đây mới là
lí do chính. Quay sang nhìn chị Giai Tuệ, trong lòng nghĩ ngợi lung
tung, tổ tiên của chị Giai Tuệ cướp đi giang sơn của tổ tiên Lão Ngũ,
giờ hai người đó lại cùng một người dân tộc Hán là tôi vào địa cung
tìm ông nội, điều này mới thực sự là kỳ quặc.
Cứ
mải nghe Lão Ngũ kể chuyện hơn một tiếng đồng hồ, bụng dạ cũng qua
cơn đói khát nên chúng tôi quyết định tiếp tục dò tìm phía trong
hầm.
Lão
Ngũ đứng dậy, vặn vẹo tay chân cho đỡ mỏi, rồi sang sảng tuyên bố:
-
Đã là trộm thì không được về tay không, chúng ta vừa lấy được ba hạt
cát bay, đó là loại bảo bối hiếm có, nên chia ra mỗi người giữ một
hạt. - Nói rồi, lão từ từ hé lòng bàn tay ra để lộ ba hạt cát
trắng đang nhảy múa rất vui mắt, lão tóm lấy một hạt đưa cho chị
Giai Tuệ. - Cố tìm chỗ mà giữ lấy, đừng để nó tuột mất. Còn lại
hai hạt, ta và Lan Lan mỗi người giữ một hạt. Đây, Lan Lan, hạt này
là của mi. - Tôi vội giữ chặt hạt cát trong tay, chỉ sợ nó đi mất.
Tôi
không có khả năng giấu đồ như Lão Ngũ, trông lão làm cứ nhẹ nhàng
như không. Lão đem theo bên mình không ít đồ linh tinh, nên việc cất giữ
hạt cát này chắc không phải là quá khó.
Tôi
thì loay hay không biết có nên nhét hạt cát vào lõi một chiếc kim
nào đó hay không? Thấy vẻ mặt tôi ngẩn ngơ, Lão Ngũ liền bảo chị
Giai Tuệ đưa cho lão một miếng urgo rồi nói với tôi:
-
Nhóc con, đưa tay cho ta!
Tay
trái tôi đang cầm chai nước lọc, nên theo phản xạ liền đưa tay phải ra
cho lão.
Lão
vỗ tay tôi đánh bốp.
-
Tay kia!
Tôi
không biết lão đang định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân lệnh.
Miệng lỗ sẹo trong lòng bàn tay tôi giờ đã khô lại, không còn chảy
máu nữa, nhưng vì muốn giữ lại nó, tôi đã nhét một ống kim loại
rỗng vào giữa.
Tay
trái Lão Ngũ giữ lấy bàn tay tôi, ngón cái sờ nhẹ miệng vết thương,
rồi đột ngột ấn mạnh xuống, không biết lão làm như thế nào mà ống
kim loại bắn ra, rơi đánh keng xuống mặt sàn đá. Lão Ngũ lùa hạt
cát vào lỗ sẹo của tôi, rồi nhanh chóng dán miếng urgo lên, giọng
lạnh lùng:
-
Với nghề của chúng ta, đôi lúc bảo bối phải được cất vào da thịt
thế này mới an toàn.
Tôi
gật đầu, cảm nhận hạt cát nhỏ xíu đang liên tục chuyển động bên
trong lỗ sẹo của tôi, nó chà xát lớp thịt xung quanh khiến tôi thấy
hơi tê tê, đoạn xương nối bị nó va vào cũng phát ra tiếng lục cục,
nhưng tôi lại không thấy đau đớn chút nào. Một lúc sau, hạt cát dần
quen với môi trường mới nên nằm lặng yên một góc.
Chúng
tôi sau khi đã ăn uống đầy đủ, liền thu dọn đồ đạc, theo chùm sáng
của chiếc gương Dạ Minh tiến về phía trước hầm, cẩn trọng lần dò
từng bước trong bóng tối.
Với
loại bảo bối đất bay cát chuyển này, ngoài đặc tính di chuyển tự do như trong
trạng thái vô trọng lượng ra, chúng còn có tính hàn, nên từ khi xuất hiện chúng
đã nhanh chóng hạ nhiệt cho căn hầm đang hừng hực như lò than, khiến chúng tôi
cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng từ khi hắc ưng thoát ra và bay thẳng lên
không trung, thì lớp đất cát đã cũng lập tức rút xuống lòng đất qua đường khe
giữa những phiến đã lát sàn; không khí mát lạnh cũng theo đó mà mất dần đi, khiến
nhiệt độ trong căn hầm lại từ từ tăng lên như cũ. Chúng tôi chỉ mới đi được một
đoạn mà toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhiệt
độ căn hầm mỗi lúc một thêm ngột ngạt đến tức thở. Chốc chốc tôi lại lôi chai
nước khoáng trong balô ra uống ừng ực, rồi vẩy vài giọt nước lên mặt, lên tay
cho đỡ nóng, nhưng chỉ trong nháy mắt, lớp nước đó lại bốc hơi khiến cơ thể nóng
rát và khó chịu đến cực độ. Chị Giai Tuệ đi phía sau liên tục nhắc nhở tôi nên
tiết kiệm nước vì chỗ nước còn lại cũng không nhiều.
Nghe
chị Giai Tuệ nói vậy, Lão Ngũ đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay sang
hỏi chúng tôi:
-
Hai nhóc, có đứa nào nhớ chúng ta đã xuống đây bao lâu rồi không?
Tôi
và Lão Ngũ là những người sống dựa vào đôi tay nên chúng tôi ghét nhất là phải
đeo những thứ gây ảnh hưởng tới các thao tác khi mở khóa trên tay, cho nên từ
trước đến nay đồng hồ, nhẫn, vòng tay hay những thứ đại loại như thế đều không
bao giờ xuất hiện trên tay chúng tôi.
Tôi
nhẩm tính một lúc rồi nói:
-
Chắc mới chỉ khoảng hai ngày thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT