Nửa năm qua, cô không chú ý đến chi tiết nhỏ kỳ lạ kia.
Nửa năm trước, cha cô không gọi cô xuống ăn cơm, mà là cô tự đi xuống nhà. Hôm đó cô ngồi trong phòng đợi gần một tiếng, không ai gọi cô xuống ăn cơm cả. Cô cảm thấy lạ, sau đó tự thân ra khỏi phòng cô.
Những đoạn hồi ức kế tiếp tuôn chảy thuận lợi trong đầu, mặc dù có chỗ còn mơ hồ nhưng vẫn nhớ được, lúc ăn cơm cha cô vẫn còn sống.
Nhưng về phương diện gia sản, cô và mẹ con Giang Uyển Chi thảo luận với nhau luôn bất đồng. Bọn họ mải nói trên bàn cơm, dưới tình hình như vậy phản ứng cô sẽ giống như hai lần trước, chỉ cúi đầu cơm không nói chuyện, sau đó trở về phòng.
Thời gian cũng đã lâu, chi tiết đột phá trên bàn cơm cô thực sự không nghĩ ra, nhưng nếu đã nhớ đến chừng này cũng xem như là một sự đột phá.
Nghĩ đến đây, Trần Tống Mạn nhào tới ôm Trương Tiểu Hồng, kích động nói: “Ha ha ha, chị Hồng, chị đúng là cứu tinh của em!”
Trương Tiểu Hồng bị cô ôm như vậy, suýt chút ngã xuống lầu. Do chị đưa tay vịn lấy khung cầu thang nên may mắn thoát nạn. Lúc định thần lại, chị muốn mở miệng rầy Trần Tống Mạn hai câu, lại thấy cô gái nhỏ đang thoải mái tươi cười, cơn giận trong lòng cũng chậm rãi tan biến.
Quên đi, Trương Tiểu Hồng bị cô làm kìm lòng không đậu, bèn cười lên.
“Nói gì vui vẻ thế?” Giang Hành đứng ở bậc thang phía dưới nhìn họ hỏi.
Trần Tống Mạn nghe tiếng nói chuyện bèn phát hoảng, quay đầu lại thấy Giang Hành, biểu cảm trên mặt cô càng thêm vui: “A, bác sĩ Giang đã về. Hôm nay chị Hồng đến thăm em.”
Giang Hành đi lên, gật gật đầu với Trương Tiểu Hồng rồi vươn tay xoa đầu cô: “Nói gì đấy?”
Trần Tống Mạn tỏ ra bí mật: “Tối em nói cho anh được không?”
Giang Hành nhíu mi: “Được rồi.” Sau đó nhìn sang Trương Tiểu Hồng lần nữa. “Đã đến thì ở lại ăn bữa cơm với chúng tôi.”
Ngoài dự đoán, Trương Tiểu Hồng lắc đầu: “Tối nay tôi phải thay người khác trực ca đêm, phải trở về bàn việc. Nếu không buổi chiều chị đến thăm em nhé?” Câu cuối cùng là nói với Trần Tống Mạn.
Nét mặt cô tràn đầy tiếc nuối: “Vâng ạ.”
Cô tiễn Trương Tiểu Hồng ra cửa: “Lần sau đến đây được ăn mặc như vầy, nhìn thấy không ổn lắm chị ạ.” Cô chỉ chỉ khẩu trang và mũ lưỡi trai của Trương Tiểu Hồng.
“OK!” Trương Tiểu Hồng lấy mũ huơ huơ, “lần sau tới chị sẽ mặc đồ như kiều nữ chân dài.”
“Đừng thế chứ.” Cô trợn mắt thật to, “lại còn kiều nữ chân dài!”
Trương Tiểu Hồng không phục ưỡn ngực: “Ít nhất chị giống kiều nữ hơn em.”
Trần Tống Mạn nhìn bộ ngực vĩ đại đằng sau lớp áo, bĩu môi, bèn đẩy Trương Tiểu Hồng ra cửa: “Lăn đi. Lăn đi! Lần sau ngực lép hãy đến thăm em, không thì thôi nhé!”
Trương Tiểu Hồng hi hi ha ha rời cửa.
Hai người họ đứng ngoài sân nửa ngày, sau đó xoay người trở vào phòng khách, ngồi trên sofa.
“Giờ em có thể nói cho anh biết vì sao em vui vẻ như vậy chưa?” Giang Hành là bác sĩ khoa thần kinh, Trần Tống Mạn lại từng là bệnh nhân của anh, trong mắt cô dù muốn giấu gì cũng giấu không được.
Trần Tống Mạn mím môi: “Em mới nhờ chị ấy giúp em tái hiện hành động của em hôm đó, rốt cuộc em nhớ ra – trước khi ba em chết một ngày thì quả nhiên có việc bất thường; nhưng em không biết điều này có liên quan đến cái chết ba em hay không.” Cô có phần do dự.
“Nói anh nghe đi.” Giang Hành cổ vũ cô.
Trần Tống Mạn trả lời: “Trước buổi tối ba chết, ba không gọi em xuống lầu ăn cơm.” Dứt câu, cô nhìn Giang Hành một cái, phát hiện dáng vẻ anh rất đăm chiêu.
“Lúc ăn cơm ba em vẫn có mặt chứ?” Giang Hành bắt nhanh trọng điểm.
Trần Tống Mạn gật đầu: “Vẫn còn đó, nếu không chuyện quan trọng như vậy em nghĩ không ra.”
Giang Hành tiếp tục nghi vấn: “Có phải cãi nhau với mẹ kế em?”
“Không rõ.” Cô có hơi nhục chí ngã vào sofa, giọng nhẹ tênh. “Em chỉ nghĩ tới đó, còn lại đều bó tay.”
Cô ôm lấy cánh tay Giang Hành, gò má cọ cọ trên áo anh để tìm chỗ vùi mặt vào thoải mái, bĩu môi: “Bác sĩ Giang Hành, chi tiết này dùng được không hả? Có thể hôm đó ba quên gọi em, sợ nhất là không có nguyên do gì đặc biệt, chỉ là chúng ta nghĩ ngợi nhiều.”
“Em vất vả lắm mới nhớ ra được…” Cô cảm thán một câu.
Giang Hành nắm tay cô, mười ngón tự nhiên đan chặt: “Có hay không phải điều tra mới biết, dù sao cũng nửa năm, em có thể nhớ ra là tốt rồi.”
Trần Tống Mạn lặng im không nói nữa, hai người ôm ấp nhau trên sofa, thoải mái đến mức làm người ta buồn ngủ.
“Phải rồi.” Giọng Giang Hành vang trên đỉnh đầu cô, “em có phải nên nói cho anh biết vì sao em không đem chuyện này nói cho Trương Tiểu Hồng?”
Vừa nãy ở cầu thang bên dưới, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra. Tuy rằng cả hai đều rất vui vẻ, nhưng Trương đôi con ngươi Tiểu Hồng hiện lên sự nghi hoặc rõ ràng, hiển nhiên chị ta cũng không biết Trần Tống Mạn đang vui vì chuyện gì.
Mà lúc anh hỏi cô cũng tránh né, hiển nhiên càng không muốn cho Trương Tiểu Hồng biết.
“Bị anh nhìn ra rồi.” Trần Tống Mạn nhăn mày lại. “Thực ra em không cố ý gạt chị ấy, nhưng hôm nay em cảm thấy lời nói của chị Hồng khá kỳ lạ.”
“Nói đi.” Giang Hành duỗi đôi chân dài, tỏ ra rất chăm chú lắng nghe.
Trần Tống Mạn ôm tay anh: “Em hỏi anh chuyện này.” Cô ngừng giây lát, “việc Augus nằm vùng có phải cả bệnh viện đều biết hay không?”
Giang Hành nghe xong nhướn mày, ánh mắt càng sâu: “Anh chưa biết, nhưng y tá chăm sóc hắn đã trở lại hôm nay. Anh cũng mới biết hôm nay thôi.”
Nghi ngờ trong lòng Trần Tống Mạn càng nhiều: “Đầu tiên chị ấy hỏi em, có phải em biết Augus nằm vùng hay không, em không nghĩ gì bèn nói phải. Lúc đó em còn chưa nhận ra điều kỳ lạ, cho tới khi chị ấy hỏi nhật ký nằm vùng của hắn giấu ở chỗ nào, em đã cảm thấy không an tâm.”
“A đúng rồi!” Cô bỗng vồ mạnh lên đùi anh khiến anh cau mày lại. Trần Tống Mạn ngẩng lên nói: “Lúc đó chị Hồng bảo, tên đầu sỏ đều đem tội trạng đổ lên bọn đàn em, nói mình chỉ nghe lời họ trốn viện tâm thần, mấy thứ còn lại y không biết. Em hỏi tên kia giờ ở đâu, chị bảo y đang ở trại tạm giam.”
Giang Hành vội vàng đứng dậy, cầm lấy điện thoại: “Để anh gọi điện hỏi thử một chút.”
Trần Tống Mạn ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh bấm một dãy số, gọi đi.
“Alo, Lương cảnh quan? Cháu là Giang Hành.”
“Không, không gặp chuyện xấu nào cả. Cháu muốn hỏi chú, lần trước các chú bắt được tên đầu sỏ của vụ án nằm vùng, hiện y còn trong trại tạm giam không?” Anh vừa nói, bỗng quay đầu nhìn Trần Tống Mạn.
Y đã nộp tiền bảo lãnh? Vì sao Trương Tiểu Hồng nói y vẫn còn trong trại tạm giam? Là chị ấy không biết hay là…
“Được, cảm ơn chú, không có gì.” Giang Hành ngắt máy, một lần nữa ngồi xuống cạnh cô. “Này cô thiếu nữ thông minh, hôm nay em làm rất tuyệt.”
Nét mặt Trần Tống Mạn không hề thoải mái: “Vì sao chị Hồng phải như thế, là bị uy hiếp sao?” Điều đầu tiên Trần Tống Mạn nghĩ tới chính là điều này, “có phải chị Hồng đang gặp nguy hiểm?” Biểu cảm cô có chút lo lắng. “Nguy rồi, em không nên để chị ấy đi!”
Cô nắm tay anh: “Chúng ta kêu chị trở về còn kịp chứ?”
Giang Hành vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Em bình tĩnh đã. Theo anh thấy, cô ta không bị ai uy hiếp cả.”
“Nghĩa là sao?” Đôi mắt Trần Tống Mạn mở to. “Ý anh là, chị Hồng cũng là người của băng nhóm đó… Không đâu! Lúc em bị Lưu Thanh uy hiếp, chị ấy đã cứu em một mạng.”
“Khổ nhục kế.” Giọng Giang Hành hơi lạnh. “Thật ra anh đã luôn nghi ngờ nhưng không biết rõ mục đích của cô ta. Bây giờ anh có thể xác định rồi.”
Giang Hành nhớ lại một chút: “Em còn nhớ rõ lúc em bị Lưu Thanh đe dọa, là ai cứu em trước không?”
Trần Tông Man khẳng định nói:“Là Augus.”
Anh hỏi: “Và Trương Tiểu Hồng đã nói gì với em?”
Lần này đến phiên Trần Tống Mạn suy nghĩ: “Chị ấy nói lúc chạy đi gặp được Augus, sau đó mới gặp bọn anh.”
Giang Hành lắc đầu: “Lúc đó Lưu Thanh cầm súng phải không?”
Trần Tống Mạn gật đầu: “Vâng, Augus cũng có. Là hắn bắn vào bả vai Lưu Thanh, giúp em tránh được một kiếp.” Cô chợt nghĩ nếu không nhờ Augus thì mạng cô cũng không còn. Hắn cứu cô nhiều lần như vậy, nay nằm trên giường bệnh sống chết chưa hay, nếu Trương Tiểu Hồng là thật thì… không, không thể!
“Anh nghi ngờ lúc đó Trương Tiểu Hồng không hề biết Augus nằm vùng. Sở dĩ cô ta đi tìm Augus không phải gặp hắn trước bọn anh, mà cố ý đi tìm, nhằm mục đích để Augus giết em và mọi thứ lại an toàn như cũ.” Giang Hành nói.
Trần Tống Mạn lập tức phủ định: “Lý do này không hay lắm, có thể chị ấy gặp Augus trước thì sao?”
Giang Hành bình tĩnh nhìn Trần Tống Mạn: “Nếu anh nói cô ta gặp anh đầu tiên?”
Trần Tống Mạn sửng sốt.
“Trước khi cô ta vội vàng chạy đi tìm Augus thì đã gặp anh và Hoàng Nhạc rồi. Sau này anh có hỏi, cô ta nói do gấp gáp nên không phát hiện bọn anh.”
“Em cảm thấy chị Hồng có lý.” Trần Tống Mạn nhún vai, “có thể chị không phát hiện ra bọn anh mà.”
Giang Hành lại gật: “Lúc đó anh cũng nghĩ như vậy, hơn nữa em còn bị thương nặng nên anh không có thời gian suy đoán nhiều.” Anh tiếp tục nói. “Còn việc này nữa, là việc Augus gặp chuyện không may tối đó.”
“Khi ấy dáng vẻ cô ta rất kích động, nhưng không hề sợ hãi tí nào.” Anh nhăn mày lại. “Giờ nhớ tới, chỉ sợ việc gã đàn ông cầm thủy tinh uy hiếp em xuất hiện, cô ta cũng biết. Nếu đoán xa hơn chút nữa, ngay cả gã ta cũng do Trương Tiểu Hồng gọi vào.”
Trần Tống Mạn vẫn khó tin: “Em thấy anh nghĩ nhiều ghê. Bác sĩ Giang thân yêu, có phải đây là bệnh nghề nghiệp?”
Cô xoa bàn tay: “Em thấy nếu chị Hồng không phải bị uy hiếp, thì là do chúng ta nghĩ ngợi nhiều.” Cô thở dài một hơi, “giờ có phải mình không nên bứt dây động rừng?”
Giang Hành không tiếp tục đề tài này nữa: “Ừ, mấy ngày nay chú ý một chút.”
Trần Tống Mạn nằm trong lòng anh, nhiệt độ phòng khách cũng thật ấm áp, nhưng không biết vì sao sống lưng cô cảm thấy lạnh lẽo.
—
A Li: Tui thấy Trần Tống Mạn lần này lựa chọn tin tưởng người khác, nhưng đặt niềm tin hơi sai. Ngoài ra nếu không nhờ Augus cứu mạng nhiều lần thì với cái tính bộp chộp của cổ, cổ đã sớm lên đường rồi. Tuy nhiên, vì là nữ chính nên được tiếp tục sống đến hết truyện =]] haha. Nhân tiện nói, cuộc đối thoại của Giang Hành và Trần Tống Mạn, một bên khẳng định, một bên phủ định là để làm rõ nghi vấn cho độc giả hơn, chứ Giang Hành nói mà Trần Tống Mạn cứ thống nhất ừ ừ thì cũng không có điểm nào đặc biệt. Chương sau là QA, hỏi đáp hậu trường 30 câu của tác giả dành cho cặp đôi này nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT