Edit: A Li

Bà lão tóc đã bạc phơ, Trần Tống Mạn còn nhớ lần trước cô gặp bà ngoại, tóc của bà vẫn điểm hoa râm. Cô còn nghiệp dư đem tóc bà nhuộm thành màu đen, nhìn qua cùng lắm cũng ngoài năm mươi tuổi. Không ngờ mới vài năm trôi qua, bà ngoại đã già đi như vậy.

Bà lão tám mươi tuổi, nhưng nhìn qua cũng như sáu, bảy mươi. Thế sự xoay vần, ánh mắt của bà không giấu được những bão táp phong sương. Lúc bà nhìn bọn họ, đáy mắt không một tia gợn sóng.

“Bà ngoại…” Trần Tống Mạn nhẹ nhàng tiến lên đằng trước. Giọng cô có chút run run mang theo vài phần nức nở.

Ánh mắt bà lão vốn đang tĩnh lặng, phút chốc lại nổi lên gợn sóng.

Trần Tống Mạn quay đầu nhìn Giang Hành liếc một cái, phát hiện anh đang bình tĩnh quan sát bà ngoại cô, chân mày cũng nhăn lại.

“Là Mạn Mạn ư?” Bà lão nghiêng đầu, ánh mắt chuyển đến hướng phát ra âm thanh, đôi con ngươi vội vàng chuyển động. “Là Mạn Mạn à?” Bà giơ cánh tay giữa không trung, huơ huơ về phía cô gái nhỏ.

Sao lại như vậy, sao bà ngoại có vẻ không nhớ rõ cô?

“Ngoại, là cháu.” Trần Tống Mạn vươn tay nắm đôi tay bà lão, luống cuống kề mặt sát với bà, tâm lý có chút bất an nói. “Ngoại, là cháu, Mạn Mạn đây.”

Ánh mắt vốn lo lắng của bà một lần nữa trở nên bình thản. Hốc mắt hơi ửng hồng, sau đó một dòng nước mắt chậm rãi lăn trên khuôn mặt già nua. Bà dang tay ôm cháu vào lòng, cằm bà tựa lên vai cô, tay thì vuốt vuốt bờ lưng mảnh khảnh: “Mạn Mạn, Mạn Mạn à…” Bà lão lẩm nhẩm tên cô.

Trần Tống Mạn thấy sống mũi cay xè, cô ôm chặt bà lão, nghẹn giọng: “Ngoại ơi, là cháu bất hiếu, nhiều năm như vậy nhưng không đến thăm bà. Ngoại xem, cái gì con cũng không biết…”

Một già một trẻ, hai người cứ thế đoàn tụ trong vòng ôm gia đình. Tuy rằng cách nhau hai thế hệ nhưng bọn họ là máu mủ ruột thịt của nhau. Trần Tống Mạn thấy bà ngoại gầy yếu đơn bạc, tim cô càng đau quặn thắt.

Con gái qua đời, con trai mất tích, ngay cả cháu gái duy nhất cũng bị vàobệnh viện tâm thần. Giang Hành đứng sau lưng cô, nhìn bà lão vẫn còn minh mẫn, thần sắc nghiêm nghị. Hai người ôm nhau khóc một lát, rốt cuộc cảm xúc cũng bình tĩnh trở lại.

Bà lão lau nước mắt, nhờ hộ lý dẫn đường cho ba người vào giáo đường, ngồi ở băng ghế. Cuối cùng Trần Tống Mạn cũng phát hiện có điểm kỳ lạ mà cô băn khoăn.

“Bà ngoại, ánh mắt ngoại…” Cô cẩn thận hỏi.

Bà lão cười rất thản nhiên: “Bệnh đục thủy tinh thể thôi cháu, không sao mà.” Bà luôn nắm chặt tay cô, gắt gao không chịu buông xuống.

“Nhưng…” Trần Tống Mạn nhìn dáng vẻ của bà, rõ ràng cái gì cũng đều nhìn không thấy.

Bà vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không sao đâu, bệnh viện đã sắp xếp ca giải phẫu cho ngoại, hai ngày trước cũng có bác sĩ tới làm kiểm tra. Chỉ là lần này ngoại không thể nhìn thấy bộ dáng khi lớn lên của cháu.” Ngữ điệu có chút buồn buồn.

“Không sao ạ!” Trần Tống Mạn cầm tay bà, áp vào mặt cô, để bà lão vuốt ve từng tấc ngũ quan của mình, còn có mái tóc đã dài đến lưng.

“Tóc đã dài vậy rồi.” Bà lão vuốt mái tóc bóng mượt kia, gương mặt đầy biểu cảm. “Bà ngoại nhớ hồi xưa, tóc cháu… mới đến chừng này.” Bà đưa tay ngang vai cô, huơ huơ một chút.

“Vâng.” Trần Tống Mạn che miệng mình, chỉ sợ không kìm được mà khóc nấc lên.

Nhắc tới chuyện cũ, biểu cảm trên mặt bà tràn ngập hoài niệm: “Ngoại nhớ rõ lúc đó, mẹ con nhất quyết phải cắt tóc cháu, mà cháu thì không chịu. Rốt cuộc cắt xong trông y hệt con trai, mẹ cháu còn cùng cậu cháu lừa bà, nói là mẹ cháu ở ngoài sinh thêm một thằng cu nữa.”

Chuyện cũ lâu như vậy, Trần Tống Mạn đã sớm quên đi, nhưng trong trí nhớ của bà lão thì như vừa xảy ra ngày hôm qua, sống động và rộn ràng như thế. Bao nhiêu năm bà lão đối diện với bóng tối, hẳn luôn luôn dựa vào hồi ức để tiếp tục sống.

“Ngoại, không phải cháu không đến thăm ngoại, mà là…” Trần Tống Mạn nghẹn ngào nói.

Thần thái của bà vẫn bình đạm như trước, không hề rộ lên nửa điểm đau thương: “Chuyện của cháu thế nào, kể cho ngoại nghe.” Bà nắm lấy tay cô, lòng bàn tay thô ráp và mềm mại va vào nhau phản ánh hai thế hệ. “Tội nghiệp cháu tôi.”

Bà lão cái gì cũng không biết, nhưng cái gì cũng biết.

Một bà lão như vậy.

“Cháu chào bà ạ.” Giang Hành phía sau đột nhiên tiến lên một bước, bàn tay áp vào mu bàn tay của bà, trịnh trọng giới thiệu. “Cháu là Giang Hành, bạn trai của Mạn Mạn. Bà ngoại, mấy năm nay bà cũng vất vả rồi.”

“Giang Hành?” Bà lão lặp lại tên anh. Ánh mắt bà tuy ảm đạm không ánh sáng nhưng cũng không ngầu đục, “giỏi, giỏi.” Bà lão dừng nửa ngày, bỗng gật gù đáp. “Biết cháu ngoại không cô độc, bà cũng yên tâm.”

Trần Tống Mạn đưa mắt nhìn anh: “Anh ấy là bác sĩ của coháu.”

“Bác sĩ ư? Bác sĩ, tốt…” Bà lão đưa bàn tay ra giữa không trung, Giang Hành lập tức hiểu ý bèn đưa tay anh về phía bà. Bà lão bắt lấy tay hai người đặt vào nhau, nói. “Được, tốt… ít nhiều cảm ơn cháu, chàng trai trẻ, cảm ơn đã đưa Mạn Mạn rời khỏi chỗ đó.”

Bà lão tuy mắt mù nhưng tâm không mù, tựa như luôn thấu tỏ mọi chuyện. Bà ngoại vẫn minh mẫn lắm. Chốc lát, đôi mắt bà chợt rưng rưng, cằm móm mém hơi run rẩy, trong cổ họng tựa như có những tiếng nức nở nghẹn ngào. Bà nhìn chằm chằm vào khoảng không, bỗng thở dài: “Chúc Thanh bạc mệnh, không thể thấy dáng vẻ con gái lúc trưởng thành. Bà ngoại này lúc nhắm mắt xuôi tay sẽ đòi công bằng với nó.”

“Ngoại nói gì vậy!” Trần Tống Mạn trách cứ, “ngoại là người thân duy nhất của cháu, nhiều lắm theo cháu mười mấy năm nữa, ngoại không thể bỏ cháu một mình!”

Bà lão cười chua xót: “Chúc Thanh cả Chúc Thần, không ai có phước như thế.” Nụ cười của bà bỗng cứng đơ. “Phải rồi, ngoại nghe nói cháu và cậu ở cùng một bệnh viện, xem như đây là ông trời sắp đặt.” Bà cảm thán hỏi, “sao, gặp cậu cháu chưa?”

“Cháu…” Trần Tống Mạn không biết làm sao, quay đầu nhìn Giang Hành liếc mắt một cái, sau đó rụt ánh mắt lại, cố gắng giữ tâm trạng bình thường. Cô nói bằng chất giọng nhẹ tênh: “Cháu đã thấy cậu, cậu… không ở cùng khu với cháu, cháu cũng vừa gặp cậu thôi. À đúng rồi, bà ngoại biết lần trước có một giáo sư nổi tiếng ghé thành phố T này, chính là xem bệnh tình cho cậu.”

Giọng điệu cô vô cùng thành thật, nghe qua như thể Chúc Thần vẫn còn sống trong bệnh viện tâm thần.

“Tuy nhiên bệnh cậu tương đối nghiêm trọng nên cậu không thể theo cháu ra viện.” Trần Tống Mạn vỗ vỗ mu bàn tay già nua. “Ngoại cứ yên tâm, Giang Hành là bác sĩ sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy.”

Vì để bà ngoại càng thêm tin tưởng mình, Trần Tống Mạn đem chuyện từng gặp và trò chuyện với cậu kể ra, dặm mắm thêm muối một hồi. Cũng do cô có chuẩn bị từ trước, nói từ đầu đến cuối, thậm chí cô còn ngộ nhận rằng Chúc Thần vẫn còn sống trên đời.

Nếu không có trận tuyết ngày đó, không có sắc máu nở rộ như sắc hoa, hai ngày sau cậu cô sẽ được bác sĩ đến trị liệu. Sẽ có phương pháp trị liệu tiên tiến nhất áp dụng cho cậu, cứ cố gắng đã, tuy rằng không thể xuất viện nhưng ít nhất còn nhớ tới bà ngoại, nói với ngoại vài câu.

Nhưng chuyện tốt đẹp đã không dễ dàng tới như vậy.

Trần Tống Mạn kể lại chuyện cũ thật tỉ mỉ, trong lòng một tia vui mừng cũng chẳng có, ngược lại nảy sinh một loại thản nhiên chua xót nơi con tim. Suốt từ nãy đến giờ, bà lão lẳng lặng ngồi nghe, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, một lời chưa nói.

“Mạn Mạn.” Bà lão bỗng gọi cô.

“Vâng?” Cô khó hiểu hỏi lại.

Bà lão vẫn bình thản như trước, đạm bạc mỉm cười: “Kỳ thật cậu cháu đi rồi phải không?”

Vâng?

Trần Tống Mạn nhất thời ngẩn người, biểu cảm trên mặt cũng đông lại.

Giọng bà lão nghe như sóng ngoài đại dương vỗ trên đá ngầm, không phải vang dội, mà là lặng im: “Đừng dỗ ngoại nữa. Nó là con ngoại, ngoại biết mà.”

Bà ngẩng đầu, nhìn sắc màu thủy tinh rực rỡ phủ trên giáo đường, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh chiếu xuống, tạo thành bảy sắc cầu vồng xinh đẹp. “Từ lúc Chúc Thanh qua đời, ngoại đã cảm giác được cậu cháu không được bình thường.” Bà quay đầu nhìn Trần Tống Mạn, cười hỏi. “Bằng không, cháu nghĩ là ai đưa nó vào viện?”

Trong nháy mắt, Trần Tống Mạn suýt chút nữa cho rằng bà ngoại thật ra không mù. Bởi vì từ ánh mắt kia, cô nhận ra nó chứa đầy trí tuệ và kiên định. Cô hít sâu một hơi, lúc ngẩng lên ánh mắt cô đã có chuyển biến, quyết định không lừa bà nữa: “Kỳ thực cậu ra đi rất yên bình, rất hạnh phúc. Mấy năm nay cậu liên tục sống trong sợ hãi và ân hận, tuy rằng nói thế này không tốt lắm, nhưng ngoại à, cháu cảm thấy cậu ra đi thanh thản.”

Nghe được đáp án đó, cho dù bà lão đã chuẩn bị bình tĩnh thế nào thì vẫn không ngăn được dòng nước mắt: “… Năm đó nếu không phải nó tự sát ở nhà bị ngoại phát hiện, cũng thấy không thể không đưa nó đi trị bệnh thì ngoại cũng không cắn răng mà để nó vào viện đâu. Không ngờ mới đó đã nhiều năm như thế, đến cuối cùng, nó mới buông cái khúc mắc kia…” Bà đột nhiên cúi đầu, hai tay nhăn nheo che mặt mình, chậm rãi khóc.

Trần Tống Mạn sửng sốt, trong lòng như có một tia chớp lóe lên. Cô mở to đôi con ngươi nhìn bà, chân mày chau nghiêng, dò hỏi: “Bà ngoại, ngoại nói khúc mắc kia… là cái gì?”

Tựa như trong sương mù đột nhiên xuất hiện ánh sáng.

“Thanh à, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con…” Bà lão khóc nấc.

Trần Tống Mạn có cảm giác bị sét đánh vào đầu.

“Bà ngoại, cái gì Thanh à, ngoại nói gì? Thanh là mẹ cháu phải không, ngoại?!”

Bà lão chậm rãi buông đôi tay đang bưng mặt, khẽ nhắm mắt lại, nói: “Tám năm trước, thật ra không phải mẹ cháu chết vì bệnh.”

Thanh âm của bà khô ráp, khàn khàn, như là tiếng của xích đu đã củ. Giọng bà run run, ngay cả mí mắt cũng lay động rất nhỏ, cho dù không nhìn thấy cũng không mở ra.

Bà, hổ thẹn với con gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play