Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Tống Mạn cũng không nhận ra rằng, nụ hôn này là một mồi lửa.
Hơi thở của anh phả trên môi cô, mang theo chút dịu dàng nóng bỏng, chóp mũi chạm vào gò má trắng trẻo của cô, lại lướt qua cằm, đến đâu đều hôn đến đấy một chút. Sau đó, anh hôn nhẹ lên môi cô, tiếp tục chuyển xuống phía dưới, dừng lại ngay cần cổ Trần Tống Mạn.
Dường như Giang Hành vẫn chưa thỏa mãn một nụ hôn.
Cô gái nhỏ trước mắt toát nên mùi hương tựa mê tình, hiện giờ Giang Hành chỉ cảm thấy lý trí mình đều tan rã, ngoài miệng từ khẽ hôn đã biến chuyển thành cắn mút. (///v///)
Răng anh khẽ cắn vào cổ người con gái mà mình yêu nhất, rồi lại nhẹ nhàng áp mặt lên, lắng nghe mạch máu chuyển động.
Thật hay, em của anh vẫn còn sống.
Giờ này phút này, trong lòng anh dâng lên một niềm cảm tạ vận mệnh đã giữ cô lại bên anh. Nghĩ đến đây, nụ hôn kia lại càng thêm kịch liệt. Tựa như Giang Hành không thể khống chế được ham muốn của mình, anh mút trên xương quai xanh của cô và để lại một dấu hôn thật đậm. Chỉ có bằng cách này mới cảm tạ vận mệnh vĩ đại của cô. Càng nghĩ càng thấy đúng, Giang Hành mút càng mạnh hơn, nụ hôn như mưa ào ào rơi xuống.
Làn da hơi đau khiến Trần Tống Mạn giật mình, từ trong ý loạn tình mê hé mắt ra cô mới ý thức được hiện tại mình đang ở trong hoàn cảnh ‘nguy hiểm’ dường nào. Cô được Giang Hành ôm vào trong ngực, chân bó thạch cao nhấp nhô giữa không trung. Đầu anh gối lên gáy cô, môi tham lam mút từng dấu trên da thịt trắng nõn, áo cũng bị cởi hai cúc, lộ ra bờ ngực xinh đẹp.
Bàn tay của anh siết chặt eo cô, tay kia luồn vào đồ bệnh nhân rộng rãi, xuyên qua áo len, từng chút từng chút di chuyển lên trên. Tay anh đặt trên khuôn ngực phập phồng ấy.
Hơi ấm từ bàn tay không phải là hơi ấm bình thường, ngược lại cuồn cuộn trào dâng nóng bỏng. Trần Tống Mạn đảo mắt, không biết nên nhìn về nơi đâu, rốt cuộc thông suốt thì đã thấy đôi tay mình vòng lấy cổ Giang Hành, quấn quít.
Hai cái tên phản đồ!
Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm tay cô, thật muốn đào một lỗ chui xuống đất. cô đang xấu hổ, còn Giang Hành thì vẫn mê đắm ngắm cô. Anh quan sát phản ứng của Trần Tống Mạn, thấy cô thẹn thùng không biết nhìn về hướng nào, anh liền cong môi cười một tiếng. Thế nhưng, động tác vẫn không dừng lại. Vốn dĩ chỉ phủ lên thôi, bây giờ đã thành nhẹ nhàng xoa nắn.
Vừa vuốt ve trêu chọc, anh vừa nhìn chằm chằm nét mặt của cô.
Trần Tống Mạn vừa ngẩng đầu lên đã thấy trong đôi con ngươi sâu thẳm kia phản chiếu hình bóng của mình, mà đáy mắt anh, lại tràn đầy tình dục. Cô lại ngoảnh đi chỗ khác, tuy rằng không còn nhìn nhau nhưng tiếng nói của cơ thể vẫn luôn thành thật hơn bao giờ hết.
Trần Tống Mạn thầm nghĩ lúc nãy bị anh hôn đến ngốc rồi nên lúc này mới không đẩy anh ra.
Việc cô ngầm cho phép, nó giống như một mồi lửa nhỏ, đem men tình trong anh châm đốt bừng bừng.
Không đợi Trần Tống Mạn kịp phản ứng, cả người cô đã bị anh áp về sau. Cô nằm trên giường, hai chân bị đầu gối anh chen vào, tách ra. Giang Hành cẩn thận tránh đi chỗ bị thương, hai tay chống bên eo Trần Tống Mạn, từ trên cao nhìn xuống, che khuất ánh sáng hơn phân nửa.
Tóc dài tán loạn trên gối, cúc áo bị anh triệt để mở ra, áo len cũng xốc lên nửa người, lộ ra một vòng eo thon mềm trắng nõn.
Đẹp như một kỳ quan.
Kể cả người có tự chủ tốt như Giang Hành, bấy giờ cũng thèm khát như sói đói. Không, bác sĩ Giang của chúng ta quả thật là sói đói, hơn nữa là một con sói ngoài ba mươi năm mà chưa từng ăn thịt cừu.
Bị ánh mắt cuồng nhiệt ấy nhìn vào, Trần Tống Mạn cảm thấy hồi hộp, ngay cả ngón chân cũng run lên.
Vừa rồi kịch liệt hôn môi, hiện môi cô vẫn còn sưng đỏ ướt át. Hình ảnh này lọt vào mắt Giang Hành, chẳng khác nào cô đang mời gọi ‘đến đây hôn chết em đi’. Cô rõ ràng đang dụ dỗ anh.
Món ngon trước mặt, đương nhiên bác sĩ Giang sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, anh không chút do dự, lại cúi xuống hôn.
Đồng thời, hai tay cũng không yên vị.
Lúc mút môi cô, trong lòng Giang Hành âm thầm tính toán. Đồ bệnh nhân thùng thình cởi bỏ nút thắt, cởi, quăng sang một bên.
Áo lông xốc lên đến ngực.
Áo ngực… ừm, Giang Hành dừng tay một chút, ngón tay thuôn gầy dịu ngọt vuốt ve. Áo ngực thể thao tuy rằng nhìn vào hết muốn cởi, nhưng hiện tại cơn khát tình lên cao đến dường này, cho dù Trần Tống Mạn có mặc áo của bà ngoại của bà cố ngoại thì Giang Hành vẫn cảm thấy quyến rũ nhất là cô.
Khêu gợi đòi mạng.
Anh chạm vào nơi đầy đặn yêu kiều, sờ một chút, nắn một chút, khiến cho Trần Tống Mạn rên lên hai tiếng khe khẽ. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, ánh mắt càng thêm mờ mịt.
Sau đó, Giang Hành không do dự, môi anh rời khỏi môi cô, đầu hạ thấp, chôn vào khuôn ngực xinh đẹp kia.
“Anh muốn làm vậy lâu rồi…” Chóp mũi anh khẽ chạm làn da tinh tế ấy, đột nhiên cất lời bộc bạch.
Trần Tống Mạn khẽ hé mắt ra, vươn một bàn tay luồn vào tóc anh, đầu óc nhất thời có hơi hỗn độn.
Giang Hành hít sâu một hơi, chợt hỏi: “Lúc đến đây em không được mặc áo lót, nhớ không?”
Trần Tống Mạn ‘ừ’ một tiếng.
Giang Hành ngẩng đầu nhìn cô, cười quyến rũ: “Lần đầu gặp em mặc đồ bệnh nhân, đã muốn làm với em như vậy.” Nói xong, anh cúi đầu ngay ngực cô, cách áo lót, tại nụ anh đào nho nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Cơ thể Trần Tống Mạn như có một luồn điện chạy qua, ngón tay luồn trong tóc anh lại càng siết sâu thêm một chút, tay còn lại nắm chặt lấy drap giường, cảm giác tê dại trước ngực lan tỏa với những kích thích lạ lẫm.
Giang Hành vừa hôn da thịt cô, một bên vừa dời tay xuống thân cô, đồng thời đầu gối nhẹ nhàng chạm vào giữa chân cô một chút.
“A!” Trần Tống Mạn kêu khẽ một tiếng, âm thanh không giống giọng nói bình thường, mà đó chính là âm thanh đầy gợi cảm. Cô cũng cảm thấy mình ướt át hơn một chút, dường như cô đạ chạm đến một cánh cửa mở ra thế giới mới, mà Giang Hành lại là người dẫn lối cô chạm vào.
Ngón tay anh trượt vào đai quần của cô, nhẹ vuốt. Từng là bác sĩ khoa giải phẫu nên anh cũng rất linh hoạt ở phương diện này, chẳng cần dùng sức cũng cởi thút thắt nơ con bướm bên hông, kéo xuống.
Tuy nhiên bác sĩ Giang cũng không nghĩ tới, vài giây sau, anh đã gặp một lực cản lại.
Lực cản đó… là cái chân bó bột to đùng của cô. Vừa chạm tới vật này, động tác của bác sĩ Giang đột nhiên dừng lại.
Nói thật, thạch cao cũng chả lớn đâu, quần bệnh nhân rộng rãi thì tuột vèo là rơi xuống. Nhưng khó ở chỗ Giang Hành đang mất bình tĩnh rồi, cho nên đối mặt với nó, anh có thử kéo vài lần nhưng cũng chẳng thành công. (///v///)
Trần Tống Mạn đang mơ màng, bởi vì Giang Hành ngừng lại nên cũng chậm rãi chống tay ngồi lên. Thấy anh luống cuống với vật cản ở chân cô, Trần Tống Mạn không nhịn được mà cười to một tiếng.
Chính một điệu cười này đã khiến cô nhớ tới chuyện quan trọng mà cô vừa quên.
“Chờ đã.”
Giang Hành hít sâu một hơi. Rốt cuộc khi đã thuận lợi đem quần cô cởi xuống thì lại nghe giọng cô cắt ngang. Anh bất mãn ngẩng đầu, nhìn cô gái nhỏ trước mắt đã bình thường trở lại.
Nhưng bác sĩ Giang của chúng ta đâu dư hơi quản nhiều như vậy.
Anh ngay cả quần cô cũng đã cởi, vậy câu ‘đợi đã’ là có ý gì?
Anh đồng ý, nhưng người anh em đã cứng lên của anh cũng không đồng ý đâu.
Huống chi Trần Tống Mạn lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, ngồi trước mặt anh. Tuy rằng cô đem áo khoác phủ lên nửa người, nhưng quần lót bên trong anh vẫn nhìn thấy được.
Anh lại hít sâu một hơi, chuẩn bị đè lấy cô gái nhỏ không biết nghe lời thì…
“Cậu em, cậu em!” Trần Tống Mạn hô to một tiếng khiến anh hoãn thêm lần nữa.
Anh ngẩng đầu bất mãn tập hai.
“Tốt nhất là em cho anh một cái nguyên do hợp lý.” Giang Hành nghiến răng gầm từng chữ một. “Không thì một lát xem anh trừng phạt em như thế nào.”
Da đầu Trần Tống Mạn run run, nhưng cô thực sự rất nóng lòng muốn nói chuyện này. Vừa rồi định nói, cơ mà anh bị anh tấn công dồn dập làm cho quên mất mình muốn nói gì.
“Sao?” Giang Hành nhíu mày. “Em chắc chắn ý cậu em là như vậy? Nguyên văn là gì?”
Trần Tống Mạn suy nghĩ: “Lúc đó cậu em bảo, ‘mụ đàn bà kia giết Chúc Thanh’.”
Giang Hành nghi vấn: “Tại sao em biết, ‘mụ đàn bà kia’ là ám chỉ Giang Uyển Chi?”
“Trước đó em cùng cậu em trò chuyện, đương nhiên, đều là em nói. Nhưng khi em nhắc tới tên bà ta, em dùng ‘mụ đàn bà kia’ để thay vào. Cho nên theo em…” Trần Tống Mạn nhìn về phía Giang Hành. “Anh giúp em phân tích, có phải lời cậu em nói là chính xác?”
Giang Hành im lặng nửa ngày, rồi lắc đầu đáp: “Anh không ở hiện trường nên cũng không rõ tình huống, điều này khó mà phân tích được ý tứ đúng sai. Qua lời em kể thì cậu em đã tỉnh táo rồi?”
Trần Tống Mạn gật đầu: “Ít nhất em tin là như vậy. Trước khi nói câu ấy, cậu đã lau nước mắt cho em. Hơn nữa trong quá trình trao đổi, em chú ý đến ánh mắt của ông. Ánh mắt trong veo, giống như người bình thường.”
“Nếu anh nghe thêm một lần, nói không chừng sẽ phân biệt được đâu là thật giả.”
Điều này làm khó Trần Tống Mạn, cô dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Sau đó em cũng thử hỏi ông ấy vài câu, nhưng sau khi nói xong câu nọ, cậu em chỉ lặng lẽ ngồi, không quan tâm em nữa.”
Vừa dứt lời, cô thấy khóe môi anh gợi lên nét tươi cười.
Trần Tống Mạn vươn tay đánh anh một cái: “Anh cười gì hả?” Cô bĩu bĩu môi.
“Lần này trở về anh cũng có một tin tốt muốn nói cho em, có liên quan đến cậu em.” Giang Hành dùng ánh mắt bí hiểm nhìn Trần Tống Mạn. “Anh đi học chương trình của giáo sư kia, anh có cùng ông ta trao đổi vài việc, rồi ông ta quyết định muốn đến Trung Quốc một lần.”
Giang Hành quan sát biểu cảm kích động của cô, thản nhiên nói: “Anh tin rằng, ông ta có khả năng giúp cho cậu em lần nữa mở miệng lặp lại câu nói ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT