Về kết quả thẩm vấn của Augus, Trần Tống Mạn không có hỏi, Augus cũng không nói, chỉ biết là hôm đó hắn một mình trở lại, mà ba vị cảnh sát kia cũng chẳng tra ra được cái gì.

Tám ngày sau, khu 9 thông báo với Trần Tống Mạn rằng, cậu của cô bệnh tình đã ổn định, hi vọng hai người có thể gặp mặt. Trần Tống Mạn nghe tin tức này liền cảm thấy hưng phấn, kéo theo Trương Tiểu Hồng lập tức đi ngay. Vốn là cô cũng muốn gọi Giang Hành, dù sao anh cũng có giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng kỳ thực cô không còn uống thuốc nữa, nếu gặp anh cũng luôn tránh đi nên hơi chột dạ, vì vậy – đi cùng Trương Tiểu Hồng là tốt nhất.

Lại vào đến khu 9, Trần Tống Mạn có chút thất thần. Cô nhớ mang máng, lần trước có một người đàn ông cao lớn mặc áo blouse, kề môi mỏng vào vành tai cô, nhỏ nhẹ rằng: “Hay là mình cứ bất chấp hết vụng trộm với nhau đi.” khiến tim cô có phần đập loạn.

Cô đưa tay che ngực mình lại, cố gắng bình tĩnh, tự nhủ ở đây không có Giang Hành, chỉ có Trương Tiểu Hồng đứng bên cạnh, đang nghi hoặc nhìn dáng vẻ kỳ cục của cô.

“Không sao hết, mình đi thôi chị.” Trần Tống Mạn nhìn Trương Tiểu Hồng cười cười.

Lúc sắp bước tới cửa phòng của Chúc Thần, trong lòng cô đột nhiên sinh ra vài phần sợ hãi. Cô đột nhiên nảy sinh một loại ý niệm, chính là ngoảnh mặt bỏ đi. Tình huống hiện tại chẳng khác gì: càng gần lửa, càng sợ lửa. Cô hít một hơi sâu, đi vào phòng bệnh.

Hôm nay giống như là ngày hoạt động của khu 9, cho nên trong phòng bệnh 5 người chỉ còn mỗi cậu cô, đương nhiên, còn có y tá, bác sĩ và y tá trưởng khu đã từng gặp nhau lần trước. Y tá trưởng trông thấy cô, thoáng gật đầu một cái, tiếp theo cả hai cùng nhìn tới người đàn ông đang cúi đầu ngồi ở xe lăn.

Chúc Thần mặc đồ bệnh nhân thông thường, đầu gối che vải, hai tay đặt trên thành xe lăn, đôi tay vô lực buông thõng xuống. Đầu ông ấy cúi thấp nên góc độ này khiến Trần Tống Mạn nhìn ra có vài mũi chỉ khâu. Cô chậm rãi đi tới trước mặt cậu mình, còn y tá thì lấy cho cô một chiếc ghế. Trần Tống Mạn nhỏ giọng cảm ơn, rồi ngồi xuống ghế, quan sát người đối diện.

Y tá khom lưng, nói bên tai Chúc Thần khe khẽ: “1002, chú xem kìa, xem ai đến thăm chú.” Giọng y tá vô cùng phấn khởi, giống như Trần Tống Mạn là người thân của nàng ta.

Thẳng đến khi Chúc Thần chậm chạp ngẩng đầu lên thì gương mặt biểu cảm vô hồn mới hiện ra trước mắt. Trông Chúc Thần tang thương, gầy yếu, bị thời gian bào xát cơ hồ không rõ hình hài. Nhưng Trần Tống Mạn chỉ vừa nhìn qua đã biết, đó chính là cậu cô, là cậu ruột của cô.

“Cậu à…” Trần Tống Mạn vừa mở miệng kêu, nước mắt liền tuôn trào ướt má. Bao nhiêu lời đều nghẹn đắng nơi cổ họng. Cô đưa tay che miệng, cố kìm nén không cho bản thân khóc, nhưng tại sao hàng lệ vẫn rơi.

Nước mắt khiến thế giới của cô trở thành một mảnh mơ hồ, cô không thể không nhắm mắt để khống chế cảm xúc đang dằn vặt trong tâm tưởng. Loại đau đớn này cơ bản không có cách nào giảm bớt, chỉ biết ngày một tăng thêm.

Làm sao lại ra thế này, vốn là một người tử tế, giờ lại biến thành thân tàn ma dại do đâu? Trong ký ức của cô, Chúc Thần vĩnh viễn là người sáng lạn như ánh mặt trời rực rỡ, nhưng nhớ lại lúc ở nhà vệ sinh, cậu cô dùng thủy tinh rạch nát đùi, bộ dạng hư hao suy nhược, những cảnh tượng này cứ giày vò cô, xoay tròn, rồi lại tan đi…

Đặt chúng cùng nhau, chỉ cảm thấy rợn người. Vì sao mọi thứ điêu tàn như vậy? Rốt cuộc bọn họ đã làm gì sai để phải gánh chịu sự tra tấn đầy tàn nhẫn từ ông trời?

Tựa như bi thương được giải tỏa, Trần Tống Mạn giờ đây chẳng khác nào một đứa bé gái, ở trước mặt mọi người khóc không thành tiếng. Đột nhiên, có ai chạm khẽ vào tay cô. Sau đó, một chiếc khăn vải mềm mại khẽ lau mu bàn tay đang thấm đầy nước mắt. Trần Tống Mạn nghẹn ngào nhận nó, còn run run nói tiếng cảm ơn.

Cô lau lau nước mắt, trả lại thế giới của bản thân một trời quang đãng. Nhưng khi khôi phục lại tinh thần mới biết, chiếc khăn ấy là cậu cô đưa cho, vì Chúc Thần vẫn chưa rút tay về chỗ cũ. Trần Tống Mạn sửng sốt, hai mắt mở to đầy kinh ngạc. Mà Chúc Thần vẫn không cảm xúc, đôi con ngươi phảng phất tro tàn, đứng yên, và yên mãi.

Trần Tống Mạn cuống quít nhìn về phía chung quanh y tá cùng bác sĩ, phát hiện trong mắt bọn họ đều đầy vẻ khó ngờ, hơn nữa đọc được ánh mắt dò hỏi của cô, bọn họ không hẹn mà cùng đồng ý.

“Cậu!” Trần Tống Mạn kích động bước tới, chỉ vào mặt mình, giọng có chút run run, “cậu còn nhớ con sao? Con là Mạn Mạn đây!”

Nhưng ánh mắt Chúc Thần vẫn vô hồn như vậy.

Điều này khiến cô sốt ruột, liền đưa tay vuốt mặt Chúc Thần, âm lượng cũng cao lên không ít: “Cậu, tỉnh lại đi! Cậu nhìn con đi, con là Mạn Mạn này.”

“Cô bình tĩnh đã!” Y tá trưởng bay tới giữ cánh tay cô, ngăn cô không cho làm thế, “đừng kích động 1002.”

Trần Tống Mạn nhìn về phía Chúc Thần, chỉ thấy ông ấy vẫn như cũ, không có phản ứng, thậm chí đôi mắt cũng không nhìn cô. Cô bất lực gật đầu, nới tay, chậm rãi ngồi lại vào ghế tựa. Đôi mắt của Chúc Thần hoàn toàn tăm tối, giống như bị bóng đêm bao phủ, không hề có chút ánh sáng lướt qua. Cô nhìn theo cánh tay Chúc Thần trở xuống, rồi ánh mắt dừng trên tay ông.

Trần Tống Mạn nhẹ nhàng đưa đôi tay, sờ nhẹ vết sẹo thô ráp trên bàn tay trắng bệch. Cô vẫn còn nhớ rõ, chính đôi tay này từng ôm cô vào trong ngực, đặt ở đầu vai, sau đó cho cô kẹo ngon, còn dặn cô đừng nói cho cha mẹ. Cũng là cánh tay này, lúc đó ở đám tang mẹ cô, xúc động nắm thành quyền nện xuống sàn khiến các ngón tay đầm đìa máu chảy. Cô cẩn thận vuốt ve, dường như vẫn còn cảm nhận được vết sẹo năm nào. Cũng chính cánh tay này, lúc nãy khi cô vừa khóc nấc, đã lặng lẽ đưa khăn vải cho cô.

Nghĩ đến đây, nước mắt nóng hổi lại tuôn rơi trên mặt.

Sau đó, vẫn cánh tay ấy, chậm chạp lau nước mắt thay cô. Trần Tống Mạn cả kinh hỏi: “Cậu, cậu nhớ ra con rồi ư?”

Đáp lại cô vẫn là một mảng yên tĩnh.

“Tốt lắm.” Cô lau nước mắt, lấy trong túi ra một tấm ảnh chụp, đưa cho cậu xem, “cậu không biết con, không sao cả. Cậu xem người trong ảnh là ai này.”

Khoảnh khắc mà Trần Tống Mạn đưa tấm ảnh ấy lên, nét mặt Chúc Thần bắt đầu chuyển biến.

Ảnh chụp là lúc mẹ cô thời trẻ, đã có gia đình. Sau khi mẹ mất, tấm ảnh ấy luôn được cô cất kỹ trong ví tiền, thẳng tới khi cô nhập viện, thì nó và các đồ vật khác mới rời xa cô một thời gian. Nay có được là do Trương Tiểu Hồng đã đưa cho cô giữ.

Tuy rằng lúc lấy nó ra cho Chúc Thần thấy, lòng cô cũng sợ hãi hoang mang, nhưng tình cảnh này cô đành cố nén mọi cảm xúc bất ổn, mọi lực chú ý đều tập trung ở cậu mình. Trần Tống Mạn phát hiện Chúc Thần tựa như bị tấm ảnh kia thu hút, sau đó, đôi mắt mờ mịt của ông ta chợt lóe lên vài tia sáng nhỏ. Cô cố gắng dùng chất giọng bình thản, từng bước dẫn dắt tâm trí ông: “Đây là mẹ con, là chị cậu. Cậu nhớ được sao?”

“Chúc… Chúc Thanh!” Cổ họng Chúc Thần phát ra khàn khàn vài âm tiết.

Có hiệu quả!

Cô mừng rỡ ngẩng đầu nhìn bác sĩ, y tá, mới hay bọn họ cũng đang rất vui mừng. Xem ra mẹ cô chính là có tác động. Vì thế cô tiếp tục kiên nhẫn nói: “Ảnh này là do cậu chụp, cậu có nhớ rõ không?” Trần Tống Mạn chỉ chỉ vào ba người trong ảnh, nhẹ giọng giải thích, “đây là chị cậu – Chúc Thanh, đây là con, đây là cha con – Trần Khánh Dân đấy cậu.”

“Chị…?” Chúc Thần cố hết sức lặp lại.

Dường như chỉ khi nhắc tới chị mình, Chúc Thần mới có phản ứng mạnh mẽ. Trần Tống Mạn quay đầu nhìn sang y tá trưởng, nàng ta gật đầu một cái, hàm ý bảo cô cứ tiếp tục đi.

“Cậu còn nhớ ảnh chụp lúc mẹ con bệnh nặng, khi đó mẹ chỉ còn 3 tháng để sống.” Nói tới đó, sống mũi cô có chút cay cay, “mẹ thích tuyết, nhưng bác sĩ không đồng ý cho mẹ ra ngoài, cậu nói nếu bác sĩ không đồng ý, cậu sẽ mỗi ngày ngồi lì ở phòng làm việc của bác sĩ.”

Khi ấy Chúc Thần mới 20 tuổi, đã là sinh viên, mà tính tình thì giống như đứa trẻ nghịch ngợm.

“Rồi bác sĩ không chịu nổi cậu, đã đồng ý cho mẹ ra ngoài khoảng 20 phút.” Trần Tống Mạn vừa nhắc lại chuyện cũ, vừa quan sát biểu cảm cậu cô, “mẹ không thể sờ vào tuyết, vì vậy cậu, con và cha cùng chơi ném tuyết, mẹ ngồi một bên cổ vũ cố lên. Con với ba con cùng hội đồng cậu, khiến cậu ăn no nê tuyết, phải lăn lộn dưới đất giơ tay xin hàng. Mẹ con vừa xem vừa bật cười khanh khách.”

Bấy giờ trong mắt Chúc Thần đã ngân ngấn lệ quang.

“Bác sĩ bảo mẹ sống tới ba tháng, nhưng không ngờ chỉ hai tuần sau, mẹ đã mất ở bệnh viện rồi.”

Cô đắm chìm ở hồi ức của mình, quên phải quan sát biểu cảm của cậu cô.

“Con với cậu không ai nghĩ mẹ sẽ ra đi như vậy, con còn nhớ ngày đó là ngày 24 tháng 12, một đêm giáng sinh an lành…”

“Trần Tống Mạn, nguy hiểm!!!”

Bốp!

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Chúc Thần đá văng xuống đất, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Trương Tiểu Hồng thét ầm lên. Đầu cô đập vào sàn, nháy mắt đau thấu mấy ông trời. Nhói không dậy nổi, cô chỉ biết cuộn mình trên đất, rên rỉ vì đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play