Hai ngày sau, Giang Hành thong dong đi vào phòng của Trần Tống Mạn, thần thái rất điềm nhiên. Mà Trần Tống Mạn lại vì vấn đề này cả hai ngày nay mất hồn mất vía, vừa muốn ngoài mặt làm ra bộ chẳng có việc gì để tránh Abel nhìn ra manh mối, lại vừa đứng ngồi không yên đi tới đi lui, điều này khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Vì thế Trần Tống Mạn có chút không kiềm chế được, khẽ cắn môi, sau đó quyết định vào phòng gặp Abel. Lúc này Abel đang ngồi trên giường xem TV, Trần Tống Mạn đi vào đã thấy kênh đang chiếu phim Hoàn châu công chúa, còn có Tiểu Yến Tử nhẹ nhàng đạp khinh công, vừa nhìn cũng đã biết người kia chắc chắn là Abel.
Thấy cô bước tới, hắn liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, giơ tay vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, nói: “Ngồi đây với anh nè.” Sau đó tiếp tục quay đầu xem Hoàn châu công chúa.
Ngồi một lát ở đó, rốt cuộc Trần Tống Mạn cũng không kiên trì nổi.
“Abel!” Vẻ mặt cô rất nghiêm túc hỏi, “anh thích xem phim cổ trang hả?”
Abel nghe xong hưng phấn nói: “Đúng rồi, khi anh ở nước ngoài đến giờ không có xem phim cổ trang có nhiều phức tạp như phim này, em xem Tiểu Yến Tử với Nhĩ Khang xứng đôi chưa kìa, cuối cùng nhất định sẽ sinh một đứa con xinh xắn!”
Trần Tống Mạn: “Anh ơi, Ngũ a ca mới là nhân vật chính mà.”
Abel sợ tới mức ‘hoa dung thất sắc’: “Cái heo gì? Nam chính là Ngũ a ca hả? Hai người bọn họ không phải anh em sao?”
Trần Tống Mạn: “… chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh xem Hoàn châu công chúa?”
Cậu bạn nhỏ Abel thành thật gật gật đầu.
Trần Tống Mạn: “Vậy anh xem đi…”
Abel liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó im lặng tiếp tục xem phim truyền hình.
“À!” Trần Tống Mạn ra vẻ tùy ý hỏi, “thánh giá của anh đâu? Sao không thấy anh cầm theo bên mình như mọi hôm?”
Abel nghe vậy cũng tỏ ra lơ đãng nhìn cô. Chính là ánh nhìn này đáng sợ tới mức đủ khiến Trần Tống Mạn giật hết cả mình.
Abel chậm chạp ngoảnh mặt đi, lại nhìn chằm chặp màn hình TV, nhẹ nhàng đáp: “Không biết, chắc do Augus làm mất nó rồi.”
Thần kinh Trần Tống Mạn đột nhiên căng thẳng: “Anh bảo sao? Em nhớ lúc trước em hỏi Augus là ai anh còn chẳng biết hắn là ai cơ mà?”
Abel chu môi: “Gần đây anh có nói chuyện với hắn.”
Biểu cảm Abel tựa như có chút vui vẻ: “Cùng sống trong một thân thể, nếu từ đầu chí cuối đều không biết bạn cùng nhà của mình là ai, hẳn cũng có chút kỳ lạ.”
Trần Tống Mạn gật gật đầu.
“À anh nhớ rồi.” Abel kêu lên một tiếng, “anh từng nói với hắn về con người em, hơn nữa anh cảm giác được, em đối với anh còn đang giấu giếm điều gì.”
“Noway!” Abel lắc lắc ngón trỏ, “thân thể của anh, anh rõ nhất, làm sao lại lầm được.”
Trong lòng Trần Tống Mạn bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.
Nhìn Abel tươi cười như hoa nở, cô càng không rõ bản thân mình hiện tại đang áy náy hay đang bị chi phối bởi những cảm giác gì. Tóm lại càng nói chuyện với Abel, càng nhận ra có một lưỡi dao găm vào lòng mình, ngay từ đầu không đau, nhưng theo thời gian càng dài, lại càng biết nó đang loang lổ máu.
“Em mới nhớ ra mình còn có việc, lần tới sẽ cùng anh xem TV nữa nha!” Trần Tống Mạn thực sự không chịu nổi, bèn trốn khỏi phòng Abel.
Cô trở về phòng của mình, trái phải đều cảm thấy bất an. Nghĩ một lúc rồi ló đầu ra ngoài, hướng về phía Trương Tiểu Hồng đang ăn hạt dẻ, liền vẫy vẫy tay.
Ba phút sau, hai người đứng trước cửa phòng trực ban của Giang Hành. Trần Tống Mạn đứng ngoài chậm chạp không muốn gõ cửa, chỉ cúi đầu chẳng biết nghĩ ngợi gì. Trương Tiểu Hồng ngáp một tiếng, bèn giơ tay cộc cộc vài tiếng giúp cô gõ cửa, tiếp theo nhẹ đẩy Trần Tống Mạn vào trong: “Vào thì vào đi em, chị còn bận ăn hạt dẻ, về muộn chút xíu là đám y tá kia nó xơi sạch rồi!”
Dứt lời, Trương Tiểu Hồng còn hô: “Bác sĩ Giang, tôi đưa Trần Tống Mạn đến gặp anh này.”
Trần Tống Mạn bấu lấy hông của Trương Tiểu Hồng, biểu cảm ra vẻ hung dữ. Chỉ thấy Trương Tiểu Hồng “méo” một tiếng, sau đó lạch bạch chạy trốn, trước khi đi còn lè lưỡi trêu tức cô. Cô nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn đến khi Trương Tiểu Hồng khuất bóng thì mới quay đầu lại, sau đó chợt hét lên vì giật mình.