Trong đó, phản ứng mạnh nhất phải kể đến Trần Tống Mạn. Cô lập tức kéo tay áo của Cora, nhỏ giọng can ngăn: “Chị Cora, chị nói linh tinh gì thế!”
Cora thản nhiên nhìn Trần Tống Mạn: “Chị nói sự thật mà, không tin em đi tìm con bé kia hỏi thử xem.” Cora bước lên phía trước, xoay người thì thầm vào tai Lương Thiết Cường một cái tên, sau đó ông ta gật gật đầu, giao nhiệm vụ cho chàng cảnh sát.
Hắn cầm vở và lập tức chạy đi.
Nửa giờ sau, hắn quay lại, lúc này Trần Tống Mạn với Cora đang trừng trừng nhau, Lương Thiết Cường đứng bên ngoài nhỏ giọng giống như đang thương lượng cái gì.
Chàng cảnh sát vội vàng chạy đến trước mặt Lương Thiết Cường báo cáo: “Thưa đội trưởng Lương, tôi đã hỏi rõ ràng, quả thật là như thế.” Hắn cầm vở ghi khẩu cung đưa cho ông ta.
Lương Thiết Cường tùy ý phất tay, cũng không có nhìn kỹ.
Mọi người xung quanh biểu cảm vô cùng bí hiểm, họ hướng về phía Cora, chỉ một ánh mắt mà vô vàn hàm ý.
“Vậy được chưa mấy anh?” Cora chau mày, quay người đi tới cửa, “mời các anh đi về, em muốn nghỉ ngơi.”
Hai vị cảnh sát trao đổi ánh mắt cùng nhau, rồi lục đục rời khỏi phòng kim cương số hai, Trần Tống Mạn cũng theo bọn họ ra ngoài, yên lặng trở về phòng của mình.
Kế tiếp toàn bộ buổi chiều, trong viện thông tri nói bệnh nhân phải ở trong phòng bệnh, không chạy lung tung. Thả gió kết thúc, vì thế cô nằm dài bật TV xem kịch.
Tháng bảy tháng tám là kỳ nghỉ hè, phim truyền hình trên TV liền thi nhau oanh tạc thần kinh của cô, cầm điều khiển bấm tới bấm lui, cô cảm thấy có chút mệt mỏi. Nhưng cũng không muốn đi đâu. Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lát, sau đó nhảy độp xuống giường chạy đến cửa, khua động song sắt bảo Trương Tiểu Hồng lại đây.
“Chị Hồng, có thể cho em dùng bút và vở không?” Trần Tống Mạn hỏi.
Trương Tiểu Hồng gật đầu, xoay người kéo ngăn tủ lấy bút vở, đưa cho cô, nói: “Vở bút cô cứ dùng, cơ mà viết xong đưa đây để tôi giữ hộ cô.”
Trần Tống Mạn cắn cắn môi, suy nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết định: “Vâng.”
Cầm giấy bút, một lần nữa cô lại ngồi vào giường, mái tóc dài hất ra đằng sau, bắt đầu lật trang vở thứ nhất.
Giữa trang giấy vẽ một vòng tròn, sau đó viết tên mình lên: Trần Tống Mạn.
Một mũi tên vẽ ra ngoài, là cha cô – Trần Khánh Dân.
Trần Tống Mạn cắn đầu bút, nhìn chằm chằm tên cha hồi lâu, lâu đến hốc mắt có chút đỏ hoe, mới tiếp tục vẽ liên tiếp hai cái vòng tròn, viết vào đó: Giết.
Cố gắng vẽ tiếp mẹ con Giang Uyển Chi và Trần Phinh Đình, mũi tên trỏ vào cha cô, vòng tròn không có tên, chỉ có “chó 1”, “chó 2”. Trên vòng tròn là dấu chấm hỏi.
Phát sinh thêm mối quan hệ trong viện tâm thần, Trương Tiểu Hồng, Augus, Giang Hành, cuối cùng là kẻ vào ngày thẩm phán đã đưa cho cô bản báo cáo tinh thần của gã đàn ông bí ẩn. Giữa bọn họ cô đều đặt dấu chấm hỏi.
Giang Hành cùng gã đàn ông kia rất đáng nghi ngờ, bọn họ đều biết cha cô, thậm chí bọn họ còn có khả năng đã bí mật theo dõi cô suốt khoảng thời gian dài, cho nên mới có bản phân tích đánh giá ấy. Về phần Augus, nghĩ tới cái tên này, Trần Tống Mạn không biết lấy dũng khí ở đâu, dùng bút vẽ một hình nhân quái đản, ở bên cạnh còn viết thêm chữ Abel. Sau đó viết luôn chữ “Biến thái” vào trong. Suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng có gì rõ ràng, vừa đúng lúc có người leng keng song sắt.
Cô quay đầu lại nhìn, là Giang Hành.
Anh tự mở cửa, sau đó thủng thỉnh ngồi vào ghế sofa nhỏ, còn rót một tách nước nóng cho mình.
“Anh tự nhiên như ở nhà quá vậy?” Trần Tống Mạn chau mày, đóng quyển vở lại.
Giang Hành duỗi chân nằm lên sofa, tựa như hoàng đế nằm long ỷ, khí chất cao quý khác người.
Trần Tống Mạn cảm thấy kỳ quái, bèn ném vào mặt anh một chiếc gối. Giang Hành vung tay bắt lấy thật chuẩn xác.
“Tôi biết cô quan tâm tới vụ án kia, nên tôi nói riêng cho cô nghe tình hình.” Anh đem gối bông ôm vào lòng, “cô không cần đội ơn tôi, tôi cũng chỉ là một nhân viên phục vụ của bệnh viện mà thôi.”
Trần Tống Mạn liếc trắng mắt. Chỉ thấy Giang Hành đột nhiên vọt đến trước mặt cô, đè cô xuống giường.
“Đừng động đậy!” Âm thanh Giang Hành rất nghiêm túc.
Trần Tống Mạn tựa như hiểu được cái gì, lập tức trở nên ngoan ngoãn, mặc Giang Hành đè cô dưới thân, tư thế vô cùng mờ ám. Cơ thể anh và cô rất gần, chỉ còn là khoảng cách một bàn tay. Thậm chí chóp mũi Giang Hành còn chạm vào trán cô, mà cô có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng nam tính phả ra trên hàng mi, điều này khiến cô hơi ngứa ngáy.
Giang Hành đưa tay vuốt vuốt mí mắt cô, lại lấy ra trong túi một đèn pin nhỏ bé, chiếu tới chiếu lui, thẳng đến khi cô sáng muốn lóa mắt anh mới thu hồi đèn pin, trở về sofa chậm rãi ngồi xuống.
“Tôi ổn chứ?” Trần Tống Mạn bất an hỏi, cô xoa xoa đôi mắt, thuận tiện chỉnh sửa lại quần áo hỗn độn.
“Ờ, không sao.” Giang Hành tao nhã uống nước, “ban nãy cô trợn trắng mắt, tôi còn tưởng cô phát bệnh đấy.”
Bác sĩ thật là có tâm có tài! Nhưng cô chẳng biết anh nói thật hay nói đùa nữa. Khó tin lắm. Cô lại liếc anh một cái.
Giang Hành nhìn cô, biểu cảm thật nhẹ nhàng, xem ra vừa rồi cô bị anh dọa cho phát khiếp: “Cảnh sát đã chứng thực thời điểm phát sinh án mạng Augus luôn cùng y tá kia ở cùng nhau, tạm thời loại hắn khỏi nghi vấn. Bắn chết 1103 là khẩu súng tìm được ngoài sân, không ngoại trừ là người bên ngoài làm.”
Anh uống một ngụm nước, tiếp tục nói: “Trước khi 1103 nhập viện, quả thật đã từng làm đại ca, sau này bị trả thù, có ai đó tiêm quá liều thuốc phiện vào người y, khiến y tỉnh lại đầu óc lú lẫn, vẫn tưởng mình là đại ca cho nên gây sự với rất nhiều người.”
“Buổi sáng khi án mạng xảy ra, còn có vài bệnh nhân dùng ánh mắt hả hê nhìn thi thể y.” Giọng nói Giang Hành không có chút cảm tình.
Trần Tống Mạn ngồi một bên lắng nghe, sau đó thở dài.
“Cô rầu cái gì?” Giang Hành cười tựa không cười nhìn cô.
“Làm đại ca cũng không dễ dàng nhỉ?” Trần Tống Mạn nửa ngày nghẹn ra một câu, “trước đến nay tôi thường xem phim TVB, cảm thấy đại ca xã hội đen đều đẹp trai quyến rũ, không nghĩ đến trong cuộc sống thật đại ca lại là một kẻ đáng khinh này. Tôi chỉ nghĩ, người với người lúc đó cơ bản sao lại tín nhiệm y chứ?”
Giang Hành câm bặt.
Con bé này yêu cầu cao quá.
“Đúng rồi!” Trần Tống Mạn hoài nghi nhìn Giang Hành, đưa ra một vấn đề dài hơi mà lâu nay luôn muốn hỏi, “vì sao anh nói cho tôi nghe mấy cái này? Anh đối với bệnh nhân khác cũng tán gẫu tình tiết vụ án, bọn họ cũng hiểu rõ ràng hả?”
Trong mắt Giang Hành vẫn mang theo ý cười, sâu xa, thăm thẳm: “Tán gẫu với cô coi như là một phần trong quá trình trị liệu.”
“Thế à?” Cô méo mó đầu, “vậy anh muốn nói gì nữa?”
Đôi tay Giang Hành đan vào nhau đặt trên đầu gối: “Nhiều lắm. Ví dụ lúc tôi nhắc đến hai chữ “thi thể”trong mắt cô có chút sợ hãi, sau đó ngẩn người vài giây, tôi nghĩ cô đang tự bắt buộc mình không cần tưởng tượng những hình ảnh ấy.”
Đoán hay như thần.
Trần Tống Mạn sửng sốt, sau đó cười tươi: “Bác sĩ cầm thú còn hiểu nhiều như vậy, xem như anh nói đúng.”
Kỳ thật cô không biết thời điểm đó ánh mắt mình biến chuyển thế nào, nhưng cái loại nhắc nhở bản thân không cần nghĩ đến cái chết của cha cô, Giang Hành nói không sai.
“Còn nữa.” Biểu cảm của anh càng thêm bí hiểm, “lúc tôi nhắc đến Augus, ánh mắt cô cũng hệt như thế.”
Ngữ khí lọt vào tai Trần Tống Mạn có chút ngưng đọng: “Tôi nghĩ tôi muốn chậm thời gian kiểm tra thần kinh của cô một chút, mà cô cũng chẳng có vấn đề gì khác đâu.”
Trần Tống Mạn trầm mặc một lát, hình như đang tiêu hóa lời Giang Hành nói. Qua nửa ngày mới ngẩng đầu lên hỏi: “Đàn ông các anh đều không thể khống chế được bản thân sao?” Thanh âm của cô hơi rầu rĩ, “nửa thân dưới bức thiết như vậy? Cho dù là trong lòng yêu người khác, cho dù là hứa hẹn toàn tâm toàn ý, cũng không cưỡng được cám dỗ?”
Giang Hành cười cười: “Cô đang nói Augus ấy à?” Anh bắt đầu mồi nhử, “hay bạn trai cũ?” Nói xong lại tự phủ nhận chính mình, “đắng… à mà thôi chắc không phải đâu.”
“Là cha cô.” Giang Hành khẳng định.
Trần Tống Mạn có chút chấn động, tuy vậy cô vẫn im lặng. Kẻ có thể nhìn thấy tâm tư người khác, thật chán ghét.
“Không, tôi nói Augus đấy!” Cô cứng mồm cãi lại.
“À.” Giang Hành khẽ cười, “tôi không biết, trong lòng Augus có người yêu, còn hứa hẹn thề thốt nữa chứ.”
“Cơ mà cô cũng nên ngẫm lại.” Giang Hành không vạch trần cô gái da mặt mỏng, “Augus lớn lên ở nước ngoài, sống phóng khoáng như người Châu Âu cũng là điều bình thường, chắc cô biết mà, yêu một chuyện, làm với ai là chuyện khác.”
Trần Tống Mạn ngẩng đầu, nhìn Giang Hành đang chuẩn bị rời đi.
Anh ta… an ủi cô?
Giang Hành chợt xoay người nhìn cô một cái: “Tôi đi đây, hai ngày sau kiểm tra thần kinh của cô.”
Anh rời khỏi, Trần Tống Mạn ôm chân ngồi trên giường. TV chiếu cái gì cô cũng chẳng quan tâm. Trong đầu cô nghĩ đến vấn đề Giang Hành vừa nói.
“Là cha cô.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Trần Tống Mạn hít sâu một hơi, ngã vào giường, nhắm mắt lại thầm trả lời.
“Đúng vậy.”
Trong lòng cô, đối với cha mình, vốn dĩ vẫn có nỗi hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT