“Trợ lý Trương! Xin dừng bước!” sau khi giờ làm buổi chiều bắt đầu được 1 giờ, Trương Giai thành đến lầu 18, tìm Bùi Nhĩ Phàm báo cáo một ít công việc xong, đang muốn trở lại phòng làm việc của mình thì lại bị vốn nên chăm chỉ làm việc là Y Thượng Tĩnh gọi lại.

“Thư ký Y, tôi có thể giúp gì cho cô sao?” Trương Giai Thành cười nhìn Y Thượng Tĩnh một thân đồ công sở, đứng thẳng tắp.

Y Thượng Tĩnh trưng ra nụ cười tươi thật chuyên nghiệp: ” Trợ lý Trương, tôi có một việc riêng muốn cùng anh thương lượng một chút, anh bây giờ có rảnh không?”

“Nga?!” Trương Giai Thành nhíu mày, cười càng tươi: “Hình như trước đó không lâu, thư ký Y cũng có nói qua giờ làm việc không nói đến chuyện riêng?! Hiện tại thư ký Y như thế nào lại. . . . . .”

Y Thượng Tĩnh khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhưng rất nhanh lại lộ vẻ tươi cười: ” Trợ lý Trương, tôi và anh thương lượng, lấy điều kiện là trả lời cho anh biết mấy vấn đề anh vẫn muốn tìm hiểu ở chỗ của tôi, anh sẽ có hứng thú sao?”

“Bàn điều kiện sao?!” Trương Giai Thành tựa hồ có hứng thú: “Tốt, tôi có thể nghe một chút xem thế nào.”

Y Thượng Tĩnh vừa nghe, cười vui vẻ, hai mắt linh hoạt tựa hồ cũng lây nhiễm niềm vui của cô, cong lên thành hình trăng khuyết: “Thế xin hỏi trợ lý Trương có thể pha cà phê không?”

Trương Giai Thành nhìn cặp mắt của Y Thượng Tĩnh, có chút há hốc mồm, cảm thấy nụ cười sáng lạn ấy so với ánh mặt trời mùa đông càng long lanh. “Khụ!” Trương Giai Thành ép mình rời đi chú ý xem ra bình thường cũng chói mắt như thế: “Có.”

“Thế tôi có thể nhờ trợ lý Trương giúp tôi pha cà phê hay không?” Y Thượng Tĩnh chắp tay trước ngực, làm ơn nói: “Trương đồng học có lẽ không biết, tôi không biết pha cà phê, nhưng phó tổng nói uống cà phê dùng máy pha cà phê làm ra. Cho nên, tôi muốn nhờ trợ lý Trương giúp đỡ chút. . . . . .”

“Cô muốn tôi dạy cho cô?” Trương Giai Thành rất tự nhiên tiếp nhận nói, “Hắn không nói hắn tự mình pha cà phê sao? Tại sao lại kêu ngươi. . . . . .”

“Không phải! Tôi muốn là về sau nếu phó tổng muốn uống cà phê thì nhờ trợ lý Trương pha xong, sau đó tôi sẽ đem cho phó tổng.” Y Thượng Tĩnh nói đến đây thì liền có chút lo lắng không ổn: “Tuy rằng tôi biết, yêu cầu như thế tựa hồ có chút không thỏa đáng lắm, nhưng tôi rất hi vọng trợ lý có thể Trương giúp tôi —— tôi không muốn bởi vì một ly cà phê mà trở thành lý do bị sa thải! Trời biết vị phó tổng kia đầu óc lại làm sao rồi, rõ ràng nói không cần tôi pha cà phê, đột nhiên lại. . . . . . Aiz…, không nói cái này, trợ lý Trương, anh liền nói rõ một tiếng, việc này anh giúp hay là không giúp?”

Trương Giai Thành vừa nghe, có chút dở khóc dở cười rồi, buồn bực nói: “Thư ký Y, pha cà phê hẳn là thuộc bổn phận công tác của cô đi! Cô có thể chính mình học a!”

“Nếu tôi có thể học được, còn có thể ở chỗ này thỉnh cầu anh hỗ trợ sao?” Y Thượng Tĩnh rất là bất đắc dĩ nói: “Trợ lý Trương, Trương đồng học! Anh niệm tình chúng ta lúc trước học cùng trường đi, anh còn từng dùng bóng đá trúng đầu của tôi, nên anh nhất định phải giúp tôi a!”

“Cô. . . . . .” Trương Giai Thành hoàn toàn hết chỗ nói rồi, “Aiz…, Cô đều đã nói đến mức này rồi, tôi còn có thể không giúp sao?! Bất quá, tôi thật sự là rất muốn biết, làm sao cô lại có bản lĩnh khống chế xúc xắc?”

“Ha ha!” Y Thượng Tĩnh cười cười: “Kỳ thật cái kia a, là chút tài mọn thôi! Năm đó học đại học do cảm thấy nhàm chán nên tôi đi học chơi thôi, lại nói tới lúc đó có đoạn thời gian mê luyến xem phim điện ảnh nói về đánh bạc, liền có hứng thú, sau đó chính mình tìm cách chơi, không nghĩ tới còn chơi rất tâm đắc.”

“Chính là như vậy?!” Trương Giai thành có chút không cam lòng, “Không có cao nhân chỉ điểm?”

Cao nhân? ! Còn Ải Nhân đâu! Y Thượng Tĩnh cười lắc lắc đầu, sau đó trưng ra nụ cười thật tươi: “Cám ơn Trương trợ lý! Khi ta cần ngươi hỗ trợ thì ta sẽ gọi vào điện thoại di động của ngươi để tìm ngươi!”

(A Tử: TT đang chơi chử cao nhân = ng cao, ải nhân = ng lùn, thấp)

“Cô biết số điện thoại di động của tôi chứ?” Trương Giai Thành buồn bực, công ty này trừ bỏ Bùi Nhĩ Phàm ra, còn không có người thứ ba biết số điện thoại di động của mình đâu!

“Không biết, cho nên, tôi đang chờ anh nói!” Y Thượng Tĩnh cười híp mắt nói, kia cười, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không phải là hảo ý.

“13xxxxxxxxx” Trương Giai thành mồ hôi đổ ra như tắm nói ra số điện thoại di động của mình, sau đó rất nhanh rời đi.

Y Thượng Tĩnh cười nhìn số điện thoại di động mình vừa lấy được, thuận tay lưu vào trong điện thoại di động của mình, còn cố ý lấy cái tên “Chế cà phê”. Sau đó lại tiếp tục công việc còn lỡ dở của mình.

Một giờ sau, Bùi Nhĩ Phàm gọi Y Thượng Tĩnh đưa ly cà phê đi vào, Y Thượng Tĩnh vội vàng gọi điện cho Trương Giai Thành xin giúp đỡ. Lại qua5 phút, cà phê an toàn đưa đến trong tay Bùi Nhĩ Phàm.

“Thư ký Y!” Bùi Nhĩ Phàm sau khi uống xong một ngụm cà phê, gọi Y Thượng Tĩnh đang muốn đi ra.

“Phó tổng, ngài còn có cái gì phân phó?” Y Thượng Tĩnh cười đến có chút chột dạ, đột nhiên cảm giác mình giống như một nô tài a dua, hoặc như là một con chó Nhật, đang phe phẩy đuôi tạo niềm vui cho chủ nhân. Thu nhanh nụ cười chột dạ lại, treo lên nụ cười chức nghiệp tiêu chuẩn, con mắt đối diện Bùi Nhĩ Phàm.

“Thư ký Y, cà phê này là ngươi pha sao?” Bùi Nhĩ Phàm nhợt nhạt cười, ngữ khí thản nhiên, giống như đang hỏi “Ngươi đang ăn cơm trưa sao?”

“Đương nhiên!” Y Thượng Tĩnh trả lời mặt không đổi sắc, trung khí mười phần, “Chính là buổi trưa tranh thủ thời gian nghĩ mà học được. Tổng tài cảm thấy hương vị thế nào?” Cuối cùng, Y Thượng Tĩnh có chút không yên lòng bỏ thêm một câu như vậy, bởi vì ở trong lòng Y Thượng Tĩnh, vẫn còn có chút hoài nghi năng lực pha cà phê của Trương Giai Thành.

“Hương vị tốt lắm! Thực hợp ý ta!” Bùi Nhĩ Phàm vẫn là như vậy cười, mắt hoa đào chớp chớp, Y Tượng Tĩnh liền có vài phần cảm giác bị điện dật, đồng thời tâm cũng hạ xuống, toàn thân tính nhẹ nhàng thở ra, nhưng Bùi Nhĩ Phàm lại nói tiếp đi: “Chính là, thư ký Y, làm sao ngươi biết thói quen uống cà phê của tôi là chỉ thêm sữa, không thêm đường? Tôi không nhớ rõ là tôi chưa từng nói với cô thói quen uống cà phê của mình mà, mà cô cũng chưa bao giờ hỏi qua tôi nha!”

A?! Y Thượng Tĩnh hoàn toàn không nghĩ tới Bùi Nhĩ Phàm uống cà phê còn có cái yêu cầu đặc thù gì, cho nên, liền quên hỏi. Mà Trương Giai Thành hiểu Bùi Nhĩ Phàm, biết khẩu vị của hắn, cho nên. . . . . . Aiz…, nhất thất túc thành thiên cổ hận a (HMC: tương đương vs câu sai 1 li đi 1 dặm á)!”Ha ha! Cái kia, thật khéo a, tôi lúc uống cà phê cũng là chỉ thêm sữa không thêm đường!” Y Thượng Tĩnh dưới tình thế cấp bách, cũng không còn nghĩ quá nhiều, liền bịa đại một cái lí do: “Cho nên, tôi liền dựa theo khẩu vị của mình pha. Không nghĩ tới, này khẩu vị, vừa vặn cùng phó tổng giống nhau a!”

Tuy rằng Y Thượng Tĩnh lúc nói chuyện mặt không đổi sắc, nhưng này ánh mắt liếc ngang liếc dọc đã sớm bán đứng mình. Người cẩn thận như Bùi Nhĩ Phàm đương nhiên cũng có chú ý tới, chuyển động bút trong tay, tự nhiên cười hỏi: “Tôi nhớ là thư ký Y có nói qua không biết dùng máy pha cà phê, cho nên, thư ký Y trước kia uống cà phê bình thường đều là uống cà phê hòa tan a. . . . . .”

Y Thượng Tĩnh sửng sốt, thế này mới nhớ tới mình bây giờ hẳn là vả vào miệng rồi! “Trước kia là mẹ tôi pha cho tôi uống được chứ!” Y Thượng Tĩnh có vài phần xấu hổ, còn có mấy phần không kiên nhẫn, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt cũng nhanh không nhịn được. Nhưng khi nói những lời này xong, Y Thượng Tĩnh lại nghĩ, như thế nào vừa rồi lại không nghĩ tới nói là chính mình hỏi Trương trợ lý là được rồi, như vậy, mình cũng không ở đây nói dối một câu tiếp một câu! Ai! Thật là thất sách a! Y Thượng Tĩnh thật muốn đấm ngực dậm chân a!

Bùi Nhĩ Phàm nhìn ánh mắt biết vậy chẳng làm kia củaY Thượng Tĩnh, trên mặt lại muốn liều mạng duy trì nụ cười chuyên nghiệp, trong lòng lại muốn đem cái nụ cười kia xé xuống để xem bộ dạng của cô ấy lúc này. Vì thế, lại mở miệng: “Tốt lắm! Thư ký Y có thể tiếp tục đi công tác.” Y Thượng Tĩnh vừa nghe, giống như được đại xá, xoay người liền đi, chân trước vừa bước ra đi thì Bùi Nhĩ Phàm lại mở miệng: “Lần sau, tôi hi vọng thư ký Y có thể chính mình pha cà phê —— đây là thuộc bổn phận công tác của cô, mà không phải của trợ lý Trương!”

Y Thượng Tĩnh nhất thời toàn thân cứng ngắc, không nghĩ tới, đến cuối cùng vẫn là bị phát hiện! Tươi cười nhất thời giống như chén thủy tinh bị dùng sức ném, bịch một tiếng, nát hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play