Quay về nhà Khắc Khắc trong vẻ khốn đốn, tôi đóng cửa lại, từ từ tụt xuống đất. Toàn thân run rẩy, cả trái tim cũng đang run. Nỗi hoảng sợ và rối loạn đến khiến con người muốn nôn mửa ấy bao trùm tâm thần của tôi, những gì xảy ra mới nãy một lần nữa xuất hiện trong đầu tôi như một đoạn phim chiếu chậm. Sự nhận thức ra mình đã gây tai họa lớn khiến tôi muốn chạy trốn, nhưng chân cẳng lại bủn rủn không chịu nghe lời sai khiến. Trong bóng tôi, thế giới của tôi dường như đã đi đến tận cùng.

Chẳng bao lâu thì toàn thân tôi tê dại. Căn phòng không được cung cấp điều hòa do chủ nhà vắng mặt trở nên lạnh lẽo thấu xương, cơ thể của tôi dần mất đi hơi ấm, nhịp tim, cũng từ từ chậm lại. Hai mắt trưng trưng vô hồn, tôi cứ thế ngồi đến khi trời sáng.

Đầu bắt đầu nhói đau, chẳng mấy chốc đã muốn nổ tung, huyệt Thái Dương không ngừng giựt giựt. Say rượu, thiếu ngủ, mắt đã không còn chống đỡ nổi nữa nhưng tôi lại chẳng cách nào thiếp ngủ. Tôi nằm xuống đất, cuộn người lại, ngay cả sức lực bò lên giường cũng không còn. 

Trần Đam đã suýt đạp vào người tôi khi vào cửa, cô ấy hoảng hồn, vội cúi xuống kéo tôi lên. Thấy tôi vẫn còn tỉnh táo bèn dìu tôi qua sô pha rồi hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi run lẩy bẩy mà nói lại hết sự việc, Trần Đam vừa nghe xong đã cầm ngay sợi dây bằng da được dùng để xích Apollo trước đây quất thẳng vào người tôi.

“Nhạc Dịch mày là đồ khốn nạn!” Hơ hơ, giống hệt như câu nói của Thạch Dương. Tôi ôm đầu, mặc cho những cú đánh ấy quất vào người, và tôi, chỉ biết khóc.

“Việc làm như vậy là hành vi của một con người sao? Nói thì cứ như hát vậy, giỏi lắm! Mày yêu người ta bằng cách này đó hả? Mày có còn biết sỉ diện là gì không?”

Những cú đánh trong phẫn nộ, những câu mắng chửi cay độc, lần lượt xông vào va chạm với nỗi đau trong lòng tôi. Cũng nhờ chúng mà tôi được cơ hội buông tiếng khóc, không phải vì Trần Đam, mà là vì Ninh Hải. Hối hận, tôi rất hối hận.

Một tuần, vừa đúng một tuần trôi qua, tôi không có bất tin tin tức nào về Ninh Hải. Hôm ấy, những người hàng xóm vì nghe thấy tiếng động nên đã chạy ra nhìn ngóng, tôi không biết nó sẽ mang đến cho Ninh Hải cục diện khó xử ra sao. Trần Đam từng mặc thường phục vào học viện hỏi thăm, song cũng chẳng dò thám được gì.

Tết Nguyên Đán. Trần Đam và những người bạn đồng nghiệp có mối giao hảo tốt đã hẹn nhau đi chơi, Trần Đam không an tâm để tôi một mình ở nhà, bèn kéo tôi đi theo. Lời mời mang ý tốt này của Trần Đam đã khởi đầu cho những việc làm khiến cô ấy hối hận cả đời sau đó. Không biết là nên trách ai, hoặc giả đó chẳng phải là lỗi của ai, hoặc giả, ai ai cũng có lỗi.

Khi đến trước quán ăn, Trần Đam xuống xe nhưng lại không đi ngay mà nhìn vào một chiếc xe vừa mới rời khỏi ở một nơi không xa. Tôi thấy kỳ lạ, cô ấy nhíu mày nói:

“Lúc nãy khi chúng ta vừa xuống lầu thì tôi đã thấy chiếc xe đó, hình như người đó đã theo chúng ta tới đây.”

Đây là bệnh nghề nghiệp của Trần Đam, tôi đã quen rồi nên cũng không để tâm.“Chắc là trùng hợp thôi.”

Dù gì thì xe cũng đi rồi, Trần Đam lắc đầu, chúng tôi cùng vào trong.

Bữa ăn đó trải qua như thế nào, tôi không còn ấn tượng nữa, dường như tôi không có uống rượu, chỉ miễn cưỡng ăn vài cọng cải. Trần Đam thấy tôi không có hứng bèn mở lời đưa tôi về nhà. Tôi kiên quyết đòi tự đi, cô ấy không chịu, thế là chúng tôi cùng rời khỏi. Trần Đam bảo tôi đứng chờ trước nhà hàng rồi một mình đi lấy xe.

Cổng nhà hàng này có hai trụ cột rất to bằng đá marble, hai bên là đường dốc ra vào của xe ô tô, ngay chính giữa cửa ra vào có bảy tám bậc thang. Tôi đứng trên bậc thang trước trụ cột, yên tĩnh chờ đợi Trần Đam. Bấy giờ có một chiếc xe chạy đến, chiếc xe ấy bật đèn pha chiếu xa, ánh sáng rất mạnh, tôi không nhìn thấy mặt của người ngồi trong xe.

Điện thoại vang lên âm báo, tôi lấy ra xem. Là tin nhắn chúc mừng của một người bạn, kèm theo một bức ảnh em bé rất tếu lâm. Tôi cúi đầu nhìn, còn mỉm cười một cái.

Đến khi nghe thấy tiếng động cơ rất gần với mình, tôi có hơi kỳ lạ mà ngước lên nhìn, song đã không còn kịp nữa. Một chiếc xe xông thẳng vào tôi, tôi hoàn toàn không kịp đưa ra phản ứng thì đã bị nó ép sát vào trụ cột sau lưng, lúc ấy, tôi vẫn còn mơ màng chẳng biết gì.

Người lái xe là Thạch Dương, còn bên cạnh là Ninh Hải. Cách nhau tấm kính chắn gió, gương mặt của họ đều như không thật, tôi dường như trông thấy Ninh Hải trợn mắt rất to. Ngay trong tích tắc, có gì đó ấm nóng thi nhau chảy ra từ miệng và mũi của tôi. Giống như bị một thau nước lạnh xối thẳng từ đỉnh đầu xuống vậy, tôi cảm giác có gì đó đang rời khỏi đôi chân của tôi, chẳng mấy chốc thì đã lạnh băng.

Không đau, là thật, không hề đau, toàn thân chỉ thấy lạnh. Cảm giác choáng váng đến rất nhanh, và trong những hình ảnh hỗn loạn này, người lái dường như đã biến thành Trần Đam, đầu xe đè trên người tôi lui ra, nhưng đôi chân của tôi đã không thể chống đỡ thân thể này nữa, ngã ra nền đất, lăn xuống bậc thang, sau vài cú va chạm, mặt của tôi dường như đã tiếp xúc với tàn tuyết trên đường. Ý thức đã mơ hồ, trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, tôi chỉ nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng. Tôi không còn năng lực để xác định đó có phải là tiếng của Ninh Hải hay không.

Ông trời đã mượn bàn tay của Thạch Dương để cho tôi sự trừng phạt nhanh chóng và thích đáng nhất. Tôi không oán trách, tôi đáng bị như vậy. Nhưng tôi không hiểu, tại sao phải bắt Ninh Hải trở thành vật lót xác cho tôi. Từ đầu tới cuối, cậu ấy chỉ là một người bị hại vô cùng oan ức, nhưng sự dày vò và tổn thương mà cậu ấy nhận lấy, lại vượt hơn hẳn tất cả chúng tôi.

Sự trừng phạt rất nặng, song đã không lấy đi sinh mạng của tôi. Thạch Dương đi xe Toyota Prado, mã lực rất đạt tiêu chuẩn, ba đờ sốc rất to, dưới sự đè ép kịch liệt như vậy mà giữ được sinh mạng có thể nói là một kỳ tích. Bên cạnh đó, vì hôm ấy là ngày lễ, trụ cột được trang trí bởi những bức họa nổi quấn quanh cột, chúng được làm từ những chiếc bóp bong bóng dày gần một tấc, nó đã bảo vệ cột sống của tôi, giúp tôi thoát chết và khỏi phải sống hết quãng đời còn lại trên xe lăn. Thêm vào lúc ấy tôi đang đứng trên bậc thang, xe chạy lên bậc thang vốn đã bị hãm lực xung kích, hơn nữa, trong giây phút cuối cùng, Ninh Hải sau khi phản ứng và nhận ra ý đồ của Thạch Dương đã không màng tất cả giựt mạnh thắng tay. Tất cả những thứ này, đã bảo vệ mạng sống của tôi.Nhưng, tôi bị gãy chín đốt xương, chúng đâm thủng vùng bụng và lưng của tôi, làm tổn thương lá lách và gan của tôi, bị mất máu quá nhiều, sinh mạng của tôi chỉ treo trong gang tấc. Nơi xảy ra vụ việc ở khá gần bệnh viện lớn nhất của thành phố, tôi được đưa vào phòng cấp cứu trong thời gian nhanh nhất, sau đó, nằm hôn mê trong phòng ICU bốn ngày năm đêm.

Khi tôi một lần nữa mở mắt ra, hồi phục ý thức, trở về thế giới này, thì cái đã nghênh đón tôi là cơn đau không lời nào có thể diễn đạt. Tôi nhìn thấy gương mặt già nua của ba và đôi mắt sưng đỏ của mẹ, những người thân vây quanh tôi, ai ấy đều rơi lệ vì vui mừng. Tôi không thể bận tâm đến họ, những vết thương đầy người khiến tôi khó lòng an giấc, chúng không ngừng thử thách sức chịu đựng của tôi. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi không biết chuyện gì là chuyện gì.

Tôi ngủ rồi lại tỉnh, người ra vào phòng bệnh rất nhiều, họ đến rồi đi, bác sĩ y tá kiểm tra vết thương của tôi, tiêm chích, thay thuốc, những gương mặt này, có quen thuộc, cũng có xa lạ. Tôi nỗ lực tìm kiếm, nhưng… không có người mà tôi trông chờ.

Tôi rất ít nói chuyện, cũng rất ít động đậy, đa phần thời gian, tôi chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà sơn trắng của bệnh viện. Khi Trần Đam xuất hiện, tôi không dám hỏi gì hơn, tôi không hiểu vì sao ánh mắt của Trần Đam và ba mẹ khi nhìn tôi đều có hơi lẩn tránh. Còn Ninh Hải, cậu ấy dường như đã rút khỏi thế giới của tôi. Tôi không biết vì lý do gì mà cậu ấy không chịu xuất hiện, dù chỉ là nhìn tôi một cái thôi, dù cho từ nay phải kết thúc, chí ít, cũng nên có một sự kết liễu rõ ràng.

Con người khi yếu đuối luôn hy vọng nhìn thấy người mình yêu, tôi đã quen ỷ lại vào Ninh Hải. Trước mặt cậu ấy, tôi có thể không giấu giếm mà làm bản thân mình, không cần phải che đậy khuyết điểm và nhược điểm, vì vậy, có Ninh Hải bên cạnh là lúc tôi an tâm nhất, nhưng giờ đây, không có. Còn tôi, lại lực bất tòng tâm.

Hai tuần sau khi tỉnh lại, tôi đã có thể ngồi dậy và dựa vào gối. Một buổi trưa nọ, trong lúc tôi đang ăn cháo do người dì mang đến để thay ca trực với mẹ tôi thì cửa phòng vang lên, tôi ngước lên nhìn.

Giây phút ấy tôi đã ngỡ là mình nhìn thấy Ninh Hải, song chỉ vài giây sau, tôi biết không phải. Người đứng trước cửa là chị của Ninh Hải, Ninh Tâm. Tôi và cô ấy chỉ từng gặp nhau vài lần, không quen, vì vậy tôi có hơi ngạc nhiên.

Trên tay cô ấy cầm một giỏ trái cây, mỉm cười chào dì của tôi. Dì tôi có vẻ không thích thú gì, bèn cầm bình thủy đi ra ngoài. Ninh Tâm bước tới, ngồi trên sô pha ở sát tường và nhìn tôi,

“Vết thương đã đỡ hơn chưa?”

Tôi đặt muỗng xuống, gật đầu. Ninh Tâm vẫn nhìn tôi, một lúc sau, cô ấy khẽ nói:

“Thì ra là vậy.”

Tôi rất ngạc nhiên, tôi không hiểu ý của câu nói ấy là gì. Lúc này Ninh Tâm lại lắc đầu và thở dài.

“Lạc Dịch, tôi không nói những lời vô ích nữa. Hôm nay tôi đến đây với thân phận đại diện cho Ninh Hải.”

Nghe thấy cái tên này, tim tôi một lần nữa nhói đau, nhưng điều khiến tôi đau hơn còn ở phía sau.“Chuyện của hai em, gia đình tôi đã biết rồi. Em phải hiểu rằng, chuyện này là không thể nào.” Nét mặt của Ninh Tâm rất bình tĩnh, tôi im lặng không đáp.

“Ninh Hải đã đồng ý chấm dứt mối quan hệ này, và đây cũng là thái độ của gia đình chúng tôi. Hy vọng em có thể phối hợp một cách lý trí.” Trái tim tôi như vụn vỡ, vội nhắm mắt lại, tôi không biết phải ứng đáp như thế nào.

Lẽ ra phải có tâm lý chuẩn bị mới phải, mọi việc đều như đã dự kiến trước kết quả này. Chỉ tại tôi lẩn tránh, tôi gạt người gạt mình mà thôi, để đến khi vấn đề đặt ra trước mắt, tôi vẫn không dám đối mặt.

Ninh Tâm còn nói thêm rất nhiều nữa, thái độ rất ôn hòa, khuyên nhủ đủ điều, nói rất chân tình, phân tích lý lẽ. Nhưng tôi chẳng nghe vào một chữ nào, nhìn bờ môi nhép nhép của cô ấy, tim của tôi sớm đã không còn nguyên vẹn.

Ninh Tâm nói xong thì đứng dậy rời khỏi. Tôi im lặng húp hết chén cháo, súc miệng, rồi nằm xuống, nhắm mắt ngủ trưa. Tôi không rơi một giọt lệ nào, chỉ là, cũng không còn sức sống nữa.

Ba mẹ không hề nhắc đến Ninh Hải ở trước mặt tôi, nhưng trực giác nói với tôi, họ đã biết hết mọi việc. Từ sắc mặt tiều tụy của họ, tôi cảm nhận được sâu sắc sự xấu hổ, ân hận và sự ích kỷ của mình. Nhưng nỗi ân hận và xấu hổ này chỉ là dành riêng cho ba mẹ, tôi chưa bao giờ hối hận vì chặng đường đã qua của mình và Ninh Hải, dẫu rằng giờ đây, nó chỉ còn lại nỗi đau.

Thật ra, trong lòng tôi vẫn nuôi giữ một tia hy vọng, tôi kiên trì cho rằng Ninh Hải chỉ bị ép buộc phải rời khỏi tôi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, Tiểu Hải đã nói cậu ấy sẽ xử lý mọi chuyện, khi sự việc kết thúc, tôi phải khỏe mạnh mà đứng trước mặt cậu ấy. Nhưng tia hy vọng này không vững cố, tôi cũng không thể xác định, dẫu sao đã xảy ra bao nhiêu việc nằm ngoài tưởng tượng như thế. Từ trước đến nay, tôi luôn có một nỗi nghi hoặc đối với tình cảm của chúng tôi. Tôi thiếu thốn niềm tin, và cũng chính vì cái sự thiếu thốn chết tiệt này, khiến tôi không thể đứng cùng Ninh Hải, ở bên cạnh cậu ấy để cùng cậu ấy đối mặt với khoảnh khắc gian nan nhất, để nắm bắt cơ hội hạnh phúc của chúng tôi.

Vào một buổi chiều, khi chỉ có Trần Đam ở trong phòng, tôi đã hỏi:

“Ninh Hải đâu?”

“Hình như là đã đến nhà của bà ngoại.”

Tôi ngẩng đầu lên, “Bà ngoại cậu ấy ở Ninh Ba.”

“Ừm, chính là chỗ đó.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cụ thể thế nào tôi không biết, nhưng Ninh Hải đích thật không ở đây. Thạch Dương vẫn đang bị tạm giam, thế nào?”

“Thế nào?”

“Còn nhớ chiếc xe mà tôi nói đã theo dõi chúng ta không? Đó là người của Thạch Dương, hắn đã theo dõi cô rất lâu, và đã toan tính trước mọi việc. Vì vậy, vụ án có thể được định vị ở hai phân vùng: tai nạn giao thông hoặc cố ý giết người.”

Tôi cúi mắt, “Tùy mọi người, tôi không có ý kiến.”

“Ban đầu cô chú đều rất giận dữ, nhất mực đòi tố cáo hắn. Nhưng về sau khi cô thoát khỏi nguy kịch, thái độ của người nhà Thạch Dương lại rất tốt. Tôi đã điều tra rồi, gia cảnh của hắn không đơn giản, nếu kiên trì đối đầu e là sẽ có phiền phức. Tôi cũng đã nói với cô chú vấn đề này, ý kiến của họ là chỉ cần đảm bảo sau này cô được an toàn, mọi việc có thể thương lượng.”Tôi cười đắng chát, “Cũng có nghĩa là, tôi hống hách bao năm nay cuối cùng cũng đụng phải người không dễ chơi rồi sao?”

“Nếu không cam tâm, Thạch Dương hoàn toàn có thể bị phán tù chung thân. Nhưng điều này không có ý nghĩa gì cả, cùng lắm là 10 năm, hắn sẽ được thả ra. Đến lúc đó hắn vẫn có thể quay lại trả thù.”

“Ninh Hải đâu?”

“Tôi đã nói rồi, cô ấy không ở đây, việc này không cần cô ấy tham gia.”

“Không phải là nhân chứng sao?”

“Lạc Dịch, tỉnh lại đi.”

Tôi nhìn Trần Đam trong oán hận, nhưng rồi nhận ra mình chẳng thể nói được gì.

“Người nhà của Thạch Dương muốn dùng tiền để dẹp êm chuyện này. Cô chú không chấp nhận, họ chỉ yêu cầu cô được an toàn. Kết luận sơ bộ là ba mẹ Thạch Dương sẽ đưa hắn ra nước ngoài, mãi mãi không quay về nước nữa.”

“Ra nước ngoài? Hắn chịu từ bỏ Ninh Hải sao? Hay là họ định đi chung?” Đột nhiên, tim của tôi chợt dậy sóng vì khả năng này.

“Họ sẽ không đi cùng.” Mặt của Trần Đam hơi đỏ lên, như có gì đó muốn nói, song sau một lúc do dự, cô ấy thở dài. “Lạc Dịch, bỏ đi.”

Tôi nằm xuống, kéo chăn trùm qua đầu, không nói thêm tiếng nào nữa.

Một tháng sau, tôi xuất viện trở về nhà, mỗi ngày đều nằm trên giường dưỡng bệnh. Ba và mẹ đều cẩn thận chăm sóc cái ăn cái mặc cho tôi, nhưng không có lấy một lời nói nào.

Tính tình của tôi thay đổi rất nhiều, tôi trở nên ít nói, cũng rất ít ra khỏi cửa. Mỗi ngày, ngoài ba bữa và giờ ngủ nghỉ, tôi đều chôn mình trong tiểu thuyết. Cho dù là ngồi trên sô pha hay nằm trên giường, tay của tôi đều cầm một quyển sách, kỳ thực cái mà tôi đọc vào lại chẳng có bao nhiêu. Tôi không xem truyền hình, cũng không lên mạng, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng có thể khiến tôi suy sụp. Vì vậy, tôi chối bỏ mọi khả năng có thể làm tổn thương tôi.

Kích thích tố và sự thiếu thốn rèn luyện làm cho cơ thể của tôi nhanh chóng phát tướng, tôi bắt đầu có cằm chẻ, nhưng sức khỏe lại vô cùng yếu ớt, chỉ cần vận động một lúc là tôi đã thở phì phõm. Sau khi vết thương khỏi hẳn, Trần Đam bắt đầu kéo tôi ra ngoài đối mặt với xã hội. Tôi không muốn đi, nhưng không địch lại cô ấy.

Ngày qua ngày, tôi dần tiếp nhận. Tôi quay về công ty, và có thể đi ăn với đồng nghiệp. Những cuộc hẹn của Trần Đam đã không còn vì tôi mà làm cho mọi người mất hứng. Không có Ninh Hải, tôi học cách quên đi trong nỗi cô đơn.

Con người sẽ vì thời gian mà yêu một người, cũng có thể vì thời gian mà lãng quên một người. Dường như đã trải qua rất lâu rất lâu, tôi…hình như đã dần quên đi cuộc đời của mình từng có một người tên là Ninh Hải. Sở dĩ tôi nói hình như, là vì có nhiều lúc, gương mặt của cậu ấy vẫn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Dẫu cho tôi rất không tình nguyện, rất không cam tâm, tận đáy lòng tôi luôn mang một hy vọng mong manh, nhưng ngày tháng cứ thế trôi đi, mà hiện thực lại không có một chút đổi thay. Đã là lúc phải thử thuyết phục mình rồi. Rất nhiều lần, tôi lẻn đến ngôi nhà của chúng tôi, đứng ở trước cửa, tay cầm có một lớp bụi, tôi biết, Ninh Hải đã lâu rồi không trở về đây. Buổi tối, đứng bên dưới nhà nhìn vào cánh cửa sổ chỉ có một màu đen ấy, nghĩ về ánh đèn ấm áp trước kia và những đêm ngồi giận một mình sau cuộc tranh cãi, tôi ngước đầu lên, không để nước mắt rơi xuống.Tôi đi làm, nỗ lực làm việc, tôi bắt đầu từ những bài thể dục đơn giản, dần dần sức khỏe  được hồi phục, ngủ sớm dậy sớm, tinh thần cũng ngày một tốt hơn. Không có lý do gì ruồng bỏ bản thân, sinh mạng rất quý báu, trải qua cái chết, tôi học được cách trân trọng.

Không hiểu vì lý do gì mà Trần Đam, người vô cùng nhiệt huyết với nghề cảnh sát lại đột nhiên từ chức, chính thức về nhà học cách tiếp quản công ty của bà cô. Năm xưa để thi vào trường cảnh sát, cô ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức đến nay tôi vẫn còn nhớ như in, vì vậy càng không lý giải được sự lựa chọn này. Lời giải thích của Trần Đam là: áp lực quá lớn. Đối với tôi, Trần Đam đã làm hết nghĩa vụ của một người bạn, tất cả những gì có thể giúp tôi cô ấy đều đã làm. Dưới lời khuyên nhủ và dẫn dắt của Trần Đam, tôi tuy chưa thể tháo gỡ rút thắt trong lòng, bỏ quên quá khứ, nhưng chí ít, cuộc sống có thể tiếp diễn.

Trần Đam kiên trì cho rằng tôi phải tìm vài sở thích nào đó để chuyển dời sự chú ý, thế là nằng nặc bắt tôi đi học yoga. Mức độ hồi phục trước mắt vẫn chưa cho phép tôi thực hiện những môn thể thao như bơi lội, nhưng những môn có cường độ tương đối thấp như yoga thì không thành vấn đề. Tôi nghĩ bụng thấy cũng là một cách để giết thời gian, vậy là đồng ý. Rời xa cái có hại là bản năng con người, tôi chìm đắm trong quá khứ và ký ức về Ninh Hải sẽ chỉ khiến tôi càng thêm đau khổ, vì vậy, tôi cố ý bắt mình hãy tập cách lãng quên.

Tự sắm một bộ đồ thể thao mới, tôi cùng Trần Đam đến phòng gym. Khi đậu xe đâu vào đấy, Trần Đam vừa tháo dây an toàn vừa nói với tôi:

“Nè, lát nữa lên đó đừng quá kinh ngạc nha.”

“Kinh ngạc chuyện gì?”

“Huấn luyện viên là người quen.”

“Hửm? Bạn cùng trường à?”

“Không phải.”

“Vậy là ai?”

“Lên đó sẽ biết.”

Tôi lên lầu trong sự nghi hoặc, Trần Đam mở cửa ra, tôi đi theo vào trong. Căn phòng rất lớn, mọi người đang chuẩn bị cho buổi tập, vài người đang vây quanh huấn luyện viên nói gì đó. Trần Đam vui vẻ gọi to:

“Cô giáo Vương?”

Vị huấn luyện viên ấy quay đầu lại, tôi sững người. Không ngờ lại là em chồng tương lai của Trần Đam — Vương Nghiên.

Mái tóc duỗi thẳng màu đen được buộc cao, bộ đồ thể thao ôm sát người triển hiện vóc dáng đầy đặn, gương mặt trẻ trung kia mang đầy thần sắc của tuổi xuân.

“Thì ra là em à?” Tôi cười.

“Vì sao không thể là em?” Vương Nghiên nghiêng đầu nhìn tôi, có hơi đắc ý.

“Em biết cái này sao?”

“Đương nhiên! Thể thao có rất nhiều loại, đừng tưởng chỉ có mấy chị mới là kiện tướng thể thao chứ.”

“Hơ, bây giờ tôi đã thành nồi thuốc rồi, còn kiện tướng gì nữa.”

“Vậy nên mới phải tập luyện, có thế mới có sức khỏe chứ.”

Tôi gật đầu theo tiềm thức, biểu thị sự đồng ý. Trần Đam chỉ đứng bên cạnh nhìn chúng tôi trò chuyện, không phát biểu lời nào.

“Chị dâu, chị với Nhạc Dịch đi thay đồ đi, buổi học sắp bắt đầu rồi. Phòng thay đồ ở bên kia.” Vừa nói vừa chỉ sang một khu vực gần đó.

“Đã nói bao nhiêu lần là khoan hãy gọi như vậy mà, nghe thấy ghê!” Trần Đam phàn nàn, Vương Nghiên cười khanh khách. Tôi cầm theo quần áo, cùng Trần Đam đi thay đồ.

Nỗi buồn không phải chỉ mới một ngày hai ngày, vì vậy tôi không thể tức thì tập trung, Vương Nghiên nhiều lần đi đến bên tôi chỉnh sửa động tác của tôi. Tay của cô ấy rất ấm và rất mềm, liên tục chạm và ấn vào những vị trí trên người tôi, có lúc còn nắm tay tôi. Xuất phát từ sự lễ phép, tôi đành cố gắng bắt mình chú ý hơn.

“Hãy thả lỏng, tay hướng về trước, eo thấp xuống.” Giọng nói của Vương Nghiên vọng ra từ trên đỉnh đầu tôi, ngay sau đó, có một mùi hương không rõ là gì phả vào cổ của tôi. Tôi chau mày, song vẫn làm theo lời cô ấy.

“Nhạc Dịch, điều kiện sức khỏe của chị khá lắm, xương rất dẻo, nếu tiếp tục kiên trì, chị chắc chắn sẽ làm rất tốt.” Nghe thấy câu nói này, tôi chợt nhớ đến:

Có một lần, Ninh Hải xòa vào lòng tôi cùng ngồi xem tivi với tôi, nhưng thật chất là cầm tay của tôi lên chơi. Cậu ấy vừa bẻ cong ngón tay của tôi ra ngoài vừa hỏi:

“Đau không?”

Tôi lắc đầu. Thế là lại cong thêm một chút nữa,

“Còn như vậy?”

Tôi vẫn lắc đầu. Tiểu Hải bèn cảm thán:

“Lạc Dịch sao xương của cậu dẻo quá vậy? Ngón tay sắp chạm vào mu bàn tay rồi mà.”

Tôi lập tức bắt chữ trong câu nói,

“Xương dẻo thì có sao đâu? Xài tốt là được rồi! Cũng không biết là tối qua ai đã vui biết chừng nào vì ngón tay này hen?”

Mặt của Ninh Hải lập tức ửng đỏ, quỳ dậy bóp cổ tôi,

“Cậu là đồ lưu manh!”

“………..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play