Snape cầm tay Harry. Anh ngăn cản Harry làm chuyện này, không phải không thích mà là không thể làm ở tình trạng này.
“Harry!” Snape cầm tay Harry, anh nghiêng người đối mặt Harry,“Em làm sao vậy?”
“Em…… Em không sao.” Bất đắc dĩ mở miệng, Harry đỏ mặt nói, cậu rũ mắt xuống, không muốn Snape trông thấy đôi mắt xanh giống mẹ như đúc của mình.
“Không.” Snape cho rằng Harry đang cố nói dối, đương nhiên, anh luôn chính xác ,“Em không bình thường.” Snape nâng cằm Harry lên, bắt buộc Harry đối mặt với mình,“Em cả đêm không bình thường, Harry, không cần lừa ta, em cũng biết.” Slytherin rất nhạy cảm.
Harry vẫn rũ mắt. Cậu không muốn nói cho Snape biết, nếu như nói, có lẽ chút ít ôn nhu này cũng sẽ biến mất, cậu không muốn mạo hiểm — cho dù cậu là Gryffindor cũng có lúc không nỡ mạo hiểm. Vì vậy hạ quyết tâm không muốn dây dưa đề tài này, Harry nhắm mắt lại lầm bầm:“Em muốn ngủ……”
“Chờ đã.” Nếu như không có được đáp án, Snape cho rằng không thể để Harry ngủ — anh có dự cảm nếu cứ như vậy mặc kệ Harry, từ nay về sau bọn họ sẽ không tốt. Thực tế trên thế giới này không có người nào không muốn chạm đến chủ đề kia như Snape, anh không muốn, cũng không dám, đó là tội lỗi và cũng là vết thương ngày đêm đau nhức của anh, càng là cơn ác mộng của anh…… Tiện tay lấy một bình độc dược tinh lực, Snape muốn Harry uống nhưng Harry không hợp tác, cậu nghiêng mặt mím môi.
Tiểu sư tử chết tiệt quật khởi còn cường ngạnh hơn một con rắn độc không được tự nhiên.
Snape bóp hai má Harry, đổ độc dược vào miệng mình rồi dán lên môi Harry……mới chỉ là độc dược tinh lực, Snape ác liệt địa nghĩ, nếu như tên nhóc này không chịu nói ra vấn đề của mình, anh không để ý cho thằng nhóc đó thử hương vị chân dược! A! Hoặc là…… Chính mình thử chân dược?
Harry không muốn khuất phục, cậu muốn phản kháng nhưng cảm giác trên môi quá mạnh mẽ, thân thể vừa bị yêu thương không có cách nào kháng cự loại đút độc dược không khác hôn này — thân thể phản bội lý trí làm cho Harry khó chịu nhưng cậu lại không biết nên phát tiết như thế nào, nước mắt cứ như vậy theo khóe mắt chảy xuống.
Harry cũng không phải không muốn nói, cũng không phải không muốn chất vấn Snape rốt cuộc yêu mình hay không, thậm chí cậu đã chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến, đánh một trận, không để ý Sirius nói có đúng không, cũng không để ý suy đoán của Remus có căn cứ hay không, cậu chỉ muốn hung hăng đánh Snape một trận, cho Snape biết rõ cậu không dễ trêu — đã trêu chọc cậu, dựa vào cái gì làm cậu ủy khuất như vậy, dựa vào cái gì không giải thích?! Nhưng mà Harry càng sợ, càng sợ là vì Prince Snape mới có thể tiếp nhận mình, ý nghĩ này làm cho Harry sợ hãi run rẩy nên Harry cũng không dám hỏi, cũng không dám nói ra – Harry sợ đánh vỡ bình tĩnh trước mắt, cậu chỉ có thể ở trên giường tìm kiếm cảm giác chân thật, đây cũng là lí do vì sao Harry muốn làm thật nhiều, làm không ngừng nghỉ.
Vừa nghĩ tới mình vươn tay đi nắm thứ kia, mặt Harry càng đỏ, vừa vặn làm cho Snape thừa dịp vào, hung hăng hôn, đương nhiên, tất cả độc dược tinh lực tràn vào cổ họng của cậu.
Rất tốt, tiểu sư tử quật cường bị hôn mơ hồ, Snape đắc ý nghĩ rồi cắn môi Harry:“Hiện tại nói cho ta biết, em làm sao vậy?” Snape vẫn cho rằng Harry không thể lý giải những câu nói của hai Gryffindor ngu xuẩn, Snape cố chấp cho rằng như vậy — hoặc nên nói anh vô ý thức bài xích Harry hiểu ý nghĩa của những câu đó.
Nhưng trên thực tế Harry hiểu.
“Không, chỉ là muốn thử.” Harry không nhìn thẳng Snape tỏ vẻ cậu đang nói dối, chỉ cần Harry nói dối, biểu hiện sẽ khác bình thường.
Snape nhíu mày nhìn Harry. Ánh mắt Snape rất bình tĩnh nhưng là vì bình tĩnh mới làm người khác cảm thấy nguy hiểm — lúc này Severus Snape giống như là một con rắn độc, chăm chú nhìn con mồi — Harry Potter, một tiểu sư tử ngu xuẩn và cố chấp.
Nếu là trước kia, Snape nhìn Harry như vậy, có lẽ chỉ vài giây, tiểu sư tử Gryffindor lập tức tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn nói cho Snape biết mọi thứ, mà bây giờ, Harry giống như là trúng một trăm “Khóa lưỡi phong hầu”, cái gì cũng không chịu nói! Snape phẫn nộ muốn rít gào nhưng lại không biết nên rống cái gì. Được rồi, Severus Snape chính là người không hiểu nên dỗ dành người yêu như thế nào, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng anh không thể cứ như vậy bỏ qua cho Harry!
Trong đầu Snape hiện lên đủ loại biện pháp xử lý – xóa trí nhớ của Harry, cho Harry một chút chân dược, một lọ tình dược…… từ từ, những cái này là thủ đoạn bình thường đúng không? Nhưng những ý niệm này chỉ chợt lóe trong đầu anh rồi sau đó hoàn toàn bị đá ra đại não, không thể tìm lại được.
Snape không thể làm vậy với Harry như vậy. Snape biết rõ mình không thể. Bởi vì không thể nên anh càng muốn biết Harry làm sao! Nếu như tiểu sư tử của anh cứ như vậy, anh sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên! Rất tệ , mọi thứ hỏng bét!
Snape không phải một người yêu tốt, cũng không phải một người tri kỷ nhưng anh lại là một người yêu trung thành nhất. Điểm này, cho dù là Merlin cũng vô pháp phủ nhận. Snape một lần một lần hỏi Harry làm sao, mỗi một câu cũng không đổi ý –“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”,“Em không bình thường”,“Nói cho ta biết em làm sao vậy”…… Harry đau đầu vì những câu hỏi đó, càng khó chịu khi hai thân thể dán chặt, càng vì ngữ khí của Snape mà ủy khuất — hơn một giờ, cho dù là Gryffindor quật cường nhất, nhưng dù còn là tiểu sư tử vị thành niên, lại đối mặt người mình yêu nhất, cảm giác ủy khuất càng mãnh liệt……
“Harry, mylove, nói cho ta biết……” Snape nhu hòa ghé vào lỗ tai Harry hỏi,“Ta có thể làm gì cho em? Chỉ cần em nói, Harry, em muốn gì em hãy nói đi……”
Tựa hồ bị Snape thôi miên, nước mắt Harry không cần tiền chảy ra, cậu muốn lớn tiếng khóc nhưng không biết vì sao không gào lên được…… Nhắm mắt lại nhưng trước mắt không ngừng hiện ra từng giây từng phút sinh hoạt…… Từ đối địch đến yêu nhau, Harry không biết mình đang nằm mơ hay là chỉ giống như truyện cổ tích đồng thoại trong gương, một khi đánh nát cái gì cũng không còn…… Sev ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho cậu tham lam…… Harry mở to mắt, nhìn vào mắt Snape – một màu xanh giống như là lá cây đầu thu, mang theo mùi héo rũ nhàn nhạt.
Mắt Snape màu đen, đen đến mức làm cho người khác đắm chìm trong đó, giống như là địa ngục — dụ hoặc thiên sứ rơi xuống.
Nhất định là bị hấp dẫn , Harry nghĩ – cậu quyết tâm sẽ không nói gì, như bị đầu độc, Harry cố gắng thoát ra khỏi môi của Snape:“Giáo…… Giáo sư, không cần hận em…… Cầu anh…… Không cần hận em! Dù cho, dù cho không thích em…… Ôm em, ôm em là được…… Van anh……” Cổ họng cậu rất đau, cả người đau nhức, ngay cả đầu cũng không vận chuyển nhiều,“Đừng không cần em…… Em yêu anh…… Thật sự.”
“Potter chết tiệt!” Snape giận, anh hận không thể cạy mở đầu của Harry nhìn xem bên trong có phải là một cây cỏ lác cũng không tồn tại không nên Harry mới có thể nói ra những câu làm người khác phẫn nộ như vậy.
“Đúng…… Thực xin lỗi……” Harry chấn kinh, cậu sợ đến muốn chết — nếu như giáo sư không cần cậu, có phải cậu sẽ trở về cuộc sống trước kia? Không có vòng tay ấm áp kia, không có hôn cũng không có yêu, không có gì cả, giống như một con sâu đáng thương, bò thật lâu cũng không bò đến ngọn cây, không nhìn tới mặt trời mỹ lệ. Dù cho, cho dù cậu không được yêu nhưng ít ra cho cậu có tư cách yêu…… Cứu thế chủ miên man suy nghĩ hoàn toàn lâm vào khủng hoảng. Nếu như nói Gryffindor dũng cảm là trời sinh , như vậy hiện tại Harry sợ hãi là dưỡng thành khi ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy, cậu quý trọng những thứ tốt đẹp cũng sợ hãi mất đi làm cho Harry nhát gan bất an.
“Được rồi…… Được rồi! Em thắng, em thắng!” Snape hung dữ ôm Harry đứng dậy — tiểu sư tử đáng thương toàn thân không có một chút khí lực, hai chân nhỏ không có lực — Snape nhìn Harry không thể dùng hai cái đùi chừng năm giây, sau đó ôm cứu thế chủ vào trong ngực. Tư thế này hợp hơn, Snape cho là như vậy, hoặc là anh có thể đổi chiều Harry, như vậy máu sẽ tập trung ở đầu của Harry để đầu óc của thằng nhóc phát triển — đương nhiên đây chỉ là ý tưởng, Snape cũng không muốn làm tiểu sư tử cho là mình có cái gì cổ quái.
Khi hai người mặc xong quần áo, Snape tận tâm tận lực phục vụ cứu thế chủ rồi ôm Harry khởi động khóa cảng.
Dùng khóa cảng cũng không thoải mái, vừa trải qua vận động kịch liệt, Harry cảm giác toàn thân mình đều đau, xương cốt cũng như là ghép lại nhưng cậu không dám phàn nàn, chỉ có thể ủy khuất nhìn Snape sau đó ở trong đầu đẩy ngã giáo sư độc dược vô số lần — không sai, cậu cũng không ngốc, trong thời gian dài như vậy bị đẩy ngã cậu đương nhiên biết rõ khác biệt của đẩy ngã cùng bị đẩy ngã, hiện tại cậu đã nghĩ có một ngày làm cho Snape thử loại tư vị này, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu có cơ hội này…… Nếu như Snape thật sự không cần cậu…… Trong nháy mắt, tiểu sư tử vừa có chút bành trướng lại héo rút.
Bởi vì Harry miên man suy nghĩ, cậu bỏ lỡ một cái cơ hội, đó là không quan sát đến mình tới nơi nào cho nên quyền chủ động hoàn toàn ở trong tay Snape — mặt Snape âm trầm ôm Harry đi trong một hành lang dài, đây là một hành lang rất lớn, hai bên treo đủ loại bức họa người, đều là bức họa pháp thuật động được – những nhân vật trong bức họa dường như rất hứng thú với Snape và Harry trong ngực anh đột nhiên xuất hiện, bọn họ duỗi dài cổ nhìn về phía hai người, có người còn xông vào bức họa khác một đường đi theo bọn họ!
“A! Thả em xuống!” Mặc dù không sống động như người thật nhưng Harry cảm thấy cho dù là bức họa, cậu như vậy bị nhìn thấy cũng rất là không thích hợp — Snape ôm cậu, cậu rất giống một đứa bé!
“Câm miệng.” Snape rất muốn làm cho Harry thành thật một chút, nơi này là trang viên Prince, hành lang này treo những bức họa của gia tộc Prince và thảm treo tường lịch sử, anh dẫn Harry tới nơi này hoàn toàn xuất phát từ tư tâm, đương nhiên cũng làm cho Harry an tâm — không cần phải trông cậy vào một Snape sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, không phù hợp thực tế. Ví dụ như Lucius Khổng Tước đặc biệt thích nói cái gì như ta yêu em với tình nhân nhưng trên thực tế, anh ta chỉ yêu hai người trong nhà kia — một là Narcissa một là Draco, những người khác với anh ta chỉ là nhận thức.
Rất hài lòng tiểu sư tử không làm loạn, Snape ôm Harry đứng ở trước mặt hai bức họa — trong đó là một người phụ nữ tóc đen, xinh đẹp nhưng sắc mặt âm trầm, giống Snape, một bức khác là một ông già tóc hoa râm, rất khỏe mạnh nhưng sắc mặt cũng rất âm trầm.
“Chính là cậu bé này?” Ông lão kia nhìn Harry trong ngực Snape,“A, một Potter.”
“Potter?” Nữ nhân cũng rướn cổ nhìn,“Đúng vậy, mái tóc đặc sắc, tướng mạo — có chút giống Charlus, một chút giống Dorea.”
“Charlus Potter và Dorea Potter, ông bà nội của em, trên thảm treo tường ở nhà Black em đã thấy tên hai người kia.” Snape cẩn thận thả Harry xuống nhưng tay vẫn để ngang hông Harry đỡ lấy cậu,“Đây là mẹ ta, Eileen Prince,” Snape chỉ chỉ người phụ nữ kia rồi lại chỉ ông lão,“Ông ngoại, Orden Prince.” Có thể trở về về đến hành lang bức họa gia tộc đã chứng minh sau khi chết Eileen không còn say đắm Snape, nói cách khác bà lại được trở về gia tộc của mình cho nên hành lang bức họa gia tộc mới nhận bà nên Snape giới thiệu bà là “Prince” mà không phải “Snape”. Đây cũng là vấn đề Snape không rõ, anh biết Eileen rất yêu Tobias nhưng không rõ vì sao sau khi chết Eileen sẽ buông phần cảm tình này.
“Chào hai người.” Harry gian nan mở miệng, cậu không biết vì sao Snape dẫn mình tới nơi này nhưng tâm tình của cậu đã khá hơn nhiều.
“A hài tử, con tên là Harry đúng không?” Orden âm trầm hơi chút nhu hòa,“Severus đã nói với chúng ta về con, đúng vậy, thằng bé nói nó sẽ kết hôn với con nhưng con xem, ta không có cách nào chuẩn bị lễ vật đính hôn cho hai con, phải để thằng bé tự làm.”
“A, kết…… Kết hôn?!” Mặt Harry đỏ giống như là ánh nắng chiều, cậu không nghĩ tới Snape sẽ nghĩ tới chuyện kết hôn, hiện tại bọn họ chỉ đang hẹn hò!
“Đúng vậy, kết hôn.” Eileen liếc Snape làm cho khuôn mặt vốn âm trầm sinh động hơn nhiều,“Ta không nghĩ tới Sev sẽ mang con tới khi con chưa trưởng thành, con là vị thành niên, dù cho con tới cũng không thể viết tên con lên gia phả.”
“Gia…… Gia phả?!”
“Đương nhiên.” Mặt Snape âm trầm, dùng chút sức bấm eo Harry,“Em sẽ không cho rằng ta sẽ tùy tiện kết hôn với một người mắt xanh?”
Tùy tiện kết hôn với một người mắt xanh?! A! Sao mình không nghĩ tới! Harry cảm giác tâm tình giống như xe đẩy ở Gringotts — chợt cao chợt thấp, chợt nhanh chợt chậm, căn bản không cho cậu thời gian phản ứng!
“Ách…… Anh, em…… Kết hôn?… Còn gia phả…… A, em…… Anh không phải…… Ưm…… Không phải chỉ thích…… thích đôi mắt xanh của em…… Đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT