Thấy xu hướng của dư luận có vẻ nghiêng về phía Bạch Vân Hề, Tăng Minh
Nguyệt cũng hơi bối rối, suy cho cùng thì Bạch Vân Hề cũng là bạn tốt
của nàng. Nhưng mà từ trước tới nay Bạch Vân Hề chưa bao giờ nói với
nàng( TMN) chuyện tỷ tỷ nàng(BVH) khi dễ nàng(BVH).
Không
phải lúc nào cũng nói là Bạch Mộc Cận tỷ tỷ là người nhát gan, hoàn toàn không lên được mặt bàn sao? Hôm nay như thế nào lại nói tỷ tỷ ở nhà tìm mọi cách khi dễ nàng?
Tính tình của Tăng Minh Nguyệt thẳng
thắn, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, hơn nữa nàng tiếp xúc với Bạch
Vân Hề quá nhiều lần, biết rõ tình huống đại khái của Bạch gia, địa vị
của mẫu thân Lục thị của Bạch Vân Hề ở Ninh Quốc Công phủ là vô cùng
cao, lại được Ninh Quốc Công sủng ái, sao có thể để cho nữ nhi của mình
chịu ủy khuất lớn như vậy?
Hơn nữa Bạch Vân Hề rõ ràng là
rất được sủng đi, chi phí ăn mặc thường ngày của nàng ta cũng là vô cùng tốt, có một vài thứ ngay cả nàng là đích nữ của Hầu gia cũng không thể
đơn giản được dùng đến.
Nàng nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận
vẫn luôn bình tĩnh, sắc mặt trầm lặng như nước, không nhìn ra một chút
tức giận nào, nếu như là nàng, không cần biết có phải nàng từng khi dễ
muội muội hay không, bị chỉ trích trước mặt người khác như vậy, tất
nhiên là tức phát khóc rồi? Đoán chừng hiện tại đã nhào tới đánh người
rồi.
Nhưng mà Bạch Mộc Cận người này lại không có, khóe
miệng của nàng thủy chung có một nụ cười thanh đạm, đôi mắt trong suốt
như nước, tựa hồ không đếm xỉa đến việc những người bên ngoài đang nhìn, chẳng lẽ nàng không hề tức giận hay sợ hãi một chút nào sao? Nếu như
thanh danh của mình đã có vết nhơ, về sau nàng phải làm sao đây?
Đây chính là lần đầu tiên nàng tham dự vòng giao tế của đám quý nữ, lần này nếu như bị hư mất thanh danh, về sau muốn có chỗ đứng trong giới quý
tộc, gần như là chuyện không thể nào rồi.
Nàng đột nhiên đã
có chút hiểu rõ, đây hẳn là kết quả mà Bạch Vân Hề muốn đi? Nếu không
nàng cần gì phải chỉ trích tỷ tỷ của mình vào thời điểm này chứ? Tăng
Minh Nguyệt nhíu mày, đối với Bạch Vân Hề cực kỳ thất vọng, mặc dù bất
hòa với tỷ tỷ mình, cũng không nên sử dụng loại thủ đoạn ác độc này.
"Mộc Cận tỷ tỷ. . ." Tăng Minh Nguyệt khó khăn mở miệng, tựa hồ muốn khích
lệ nàng, nhưng mà lại không biết nên nói như thế nào, tình huống trước
mắt khó có thể chỉnh lý, nàng(TMN) không biết làm sao để có thể giúp
nàng(BMC).
Bạch Mộc Cận nghe thấy, lại nhìn ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng cười cười, dùng khẩu hình nói một câu: Không sao đâu.
Nàng biết Tăng Minh Nguyệt đã nhìn thấy độc kế của Bạch Vân Hề rồi, như thế
cũng tốt, như vậy về sau cũng sẽ không đến mức bị Bạch Vân Hề lừa nữa,
cô nương này phẩm tính rất tốt, tính cách lại ngay thẳng, không đáng gặp phải tai họa như kiếp trước.
Thủ đoạn nhỏ của Bạch Vân Hề,
nàng còn không để vào mắt, là một người từ trong địa ngục trở về, nàng
còn có điều gì phải e ngại hay sao? Cái mạng này, cũng là nhặt về đấy,
mà con người nếu như ngay cả tính mạng của mình cũng không còn để ý nữa
rồi, thì còn sợ cái gì?
"Là Cổ công tử sao?" Bạch Mộc Cận mỉm cười mà nói, cũng không có phẫn nộ.
Cổ Nhân Nghĩa sững sờ, người thiếu nữ này đã xảy ra chuyện gì nhỉ, lúc này rồi mà vẫn còn cười được? Hơn nữa nhìn vẻ mặt nàng cũng không có giận
dữ hay oán hận chút nào.
Hắn ấp úng gật gật đầu, không có trả lời, nhưng vẫn đang quan sát thần sắc của Bạch Mộc Cận.
Bạch Mộc Cận cũng gật gật đầu, trầm tĩnh mà mở miệng nói: "Chắc hẳn ngươi
chính là trưởng công tử của Thuận Thiên phủ doãn Cổ đại nhân, lệnh tôn
đã chưởng quản Thuận Thiên phủ, thì chắc hẳn Cổ công tử cũng rất quen
thuộc với luật pháp của Thiên Nguyên đúng không?"
Cổ Nhân
Nghĩa nhíu mày một cái, không biết lúc này vì sao Bạch Mộc Cận phải thảo luận về luật pháp của Thiên Nguyên, cái đó và chuyện này có quan hệ gì?
Thế nhưng chuyện liên quan đến năng lực của hắn, tự nhiên không thể nói
không quen thuộc, nào có nhi tử nào phụ thân làm phủ doãn mà ngay cả
luật pháp cũng không hiểu đâu? Hắn liền gật đầu, có chút khoe khoang mà
nói: "Đây là tự nhiên, bản công tử thuở nhỏ đã đọc thuộc luật pháp!"
Bạch Mộc Cận tiếp tục mỉm cười gật đầu, sau đó nói: "Nếu như thế, ta có một
chuyện không rõ, mong rằng công tử chỉ điểm chút!"
Thấy thái độ của Bạch Mộc Cận vừa thành khẩn lại khiêm tốn, Cổ Nhân Nghĩa liền
cảm giác mình nên mở lòng từ bi chỉ điểm nàng một chút, cho nên hơi
nghênh cằm, nói: "Bạch tiểu thư có gì cứ nói, Cổ mỗ tất nhiên *tri vô
bất ngôn!"
* biết thì nhất định sẽ nói
"Như vậy rất tốt,
Cổ công tử có thể nói một chút, trong luật pháp của Thiên Nguyên, muội
muội bất kính trưởng tỷ, tùy ý nói xấu danh tiếng của trưởng tỷ, không
để ý luân lý, ý đồ bôi đen gia tộc, trong mắt không có người trên, bất
trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, thì phải chịu tội gì?" Bạch Mộc Cận
vẫn đang cười như cũ, chỉ là nụ cười kia chưa tới đáy mắt, tia sáng lạnh lùng trong mắt, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Giọng nói
của nàng vẫn không cao không thấp như lúc trước, nhưng lời này lại nện
vào trong lòng của mỗi người, Bạch Vân Hề vừa nghe, chỉ biết Bạch Mộc
Cận đang phản kích, nàng quyết không cho phép Bạch Mộc Cận gán tội danh
như vậy cho mình, bằng không đời này của nàng tất nhiên sẽ bị hủy.
Vì vậy Bạch Vân Hề khóc lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ, người đây là ý gì? Vân Hề
đâu có bất kính với người? Đâu có chuyện trong mắt không có bề trên, làm sao có thể bôi đen gia tộc? Người sao phải gán cho ta tội danh như vậy, lòng của người thật là ác độc đó!"
"Muội muội chớ vội, ta
sẽ nói rõ từng việc cho ngươi!" Bạch Mộc Cận trấn an nàng xong, cười
cười, sau đó đứng thẳng người, thanh âm của nàng trong veo như tiếng
ngọc vỡ băng tan, thấm sâu vào lòng người, "Đầu tiên, trước mặt mọi
người ngươi nói xấu ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ thế hiếp người, hung hăng phách lối, thế nhưng ngươi có chứng cứ không? Chỉ bằng việc ngươi và tỳ nữ
của ngươi trước mặt người ngoài vừa quỳ vừa khóc liền khiến cho ta đeo
ác danh như vậy trên lưng, ngươi có dụng ý gì? Có phải ngươi nghĩ chỉ
cần ngươi quỳ khóc thì mọi người đều phải tin tưởng ngươi hay sao, chẳng lẽ đúng là trẻ con vừa khóc thì sẽ có sữa uống hay sao? Đây là bất kính trường tỷ!"
"Thứ nhì, ngươi nhìn gấm Tứ Xuyên gấm Tô Châu
ngươi đang mặc trên người một chút đi, giá trị đâu chỉ có ngàn vàng,
người bình thường cho dù có tiền cũng không mua được đó, lần nào ngươi
đi ra ngoài dự yến mà không phải là gấm vóc đầy người? Ngươi nhìn lại tơ lụa bình thường trên người ta xem, ngươi còn muốn nói xấu mẫu thân, nói mẫu thân yêu thương ta thiên vị ta, ngươi đem tấm lòng của mẫu thân để
đi đâu? Nếu như mẫu thân nghe được sẽ đau lòng biết bao nhiêu? Đây là
bất trung bất hiếu!"
"Ninh quốc công phủ, mẫu thân chủ sự,
tổ mẫu và phụ thân trấn giữ, ta làm sao có thể khi dễ ngươi? Ngươi nếu
thật sự có ủy khuất, vì sao không đi đến chỗ phụ thân tổ mẫu nói rõ, lại muốn ở bên ngoài khóc trời trách đất, lẽ nào trưởng bối trong nhà không thể làm chủ cho ngươi hay sao? Ta khuyên người hồi phủ bao nhiêu lần,
ngươi lại vì để cho ta mang ác danh trên lưng, không thèm quan tâm!
Ngươi đây không phải là bôi đen gia tộc, trong mắt không có bề trên, thì là cái gì?"
"Đường đường đích nữ của Ninh Quốc Công phủ,
lại muốn đi học mấy thứ diễn xuất thấp kém như vậy, trước mặt mọi người
quỳ xuống, ngươi không biết xấu hổ đem mặt mũi của Quốc Công phủ ném đi
đâu!"
Bạch Mộc Cận nói xong, vẻ mặt thất vọng quay đầu nhìn
sang chỗ khác, giống như không muốn nhìn thấy vị muội muội làm mất mặt
gia tộc này một chút nào nữa.
Đám đông đứng xem cuối cùng
cũng tỉnh ngộ lại, Bạch Vân Hề này, thực sự là rất ác độc! Rõ ràng trong quá khứ Bạch Mộc Cận đều bị đồn thành nữ tử nhát gan, bây giờ lại muốn
để cho nàng đeo ác danh khi dễ đệ muội trên lưng, ở bên ngoài tranh luận ầm ĩ, như vậy chẳng phải là khiến cho gia tộc phải hổ thẹn sao?
Quý tộc Thiên Nguyên, nhà ai mà không coi trọng danh dự, đều tin tưởng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mặc dù chính mình bị ủy khuất, cũng nên hướng trưởng bối trong nhà đòi công đạo, chứ không phải ở bên
ngoài làm bậy, như vậy sẽ chỉ làm người khác khinh thường!
Bị mọi người trước mặt chỉ trỏ, Bạch Vân Hề biết đại thế đã mất, vẻ mặt
nàng ta căm hận độc ác nhìn Bạch Mộc Cận, không nghĩ tới nha đầu đầu gỗ
khô khan chất phác kia, lại có tâm tư như thế, nàng và mẫu thân đều quá
sơ suất, cho rằng Bạch Mộc Cận còn là Bạch Mộc Cận trước đây.
Hôm nay Bạch Mộc Cận đem cái mũ bị chụp trừ bỏ đi, danh tiếng của nàng sẽ
mất hết, hơn nữa nếu như việc này bị tổ mẫu và phụ thân biết được, nàng
và mẫu thân đều bị trách phạt.
Cứ tưởng rằng chỉ cần Bạch
Mộc Cận bị hủy thanh danh, phụ thân và tổ mẫu biết sẽ trách cứ Bạch Mộc
Cận làm Ninh Quốc Công phủ hổ thẹn, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến
nàng, mà nàng chỉ cần ra vẻ bảo vệ tỷ tỷ, không cùng nàng so đo tư thái, tất nhiên sẽ được mọi người tán thưởng, nhất cử lưỡng tiện, thế nhưng
nàng không ngờ rằng Bạch Mộc Cận thế mà lại nhanh mồm nhanh miệng như
vậy, còn đem cả luật pháp của Thiên Nguyên ra để làm cơ sở.
"Cổ công tử, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu!" Bạch Mộc Cận lạnh
lùng nhìn chằm chằm Cổ Nhân Nghĩa ở một bên im lặng không lên tiếng,
nàng tuyệt đối sẽ không buông tha cái tên ngu xuẩn chỉ trích người khác
lung tung này.
Cổ Nhân Nghĩa vừa nghe Bạch Mộc Cận xoay mũi
nhọn về phía mình, nhất thời không biết làm sao, da đầu cũng đã tê rần,
hắn thực sự là không nên dính vào trong chuyện này, hiện tại tự mình đưa tới phiền phức, bởi vì hắn vừa rồi luôn mồm chỉ trích Bạch Mộc Cận khi
dễ muội muội.
"Ta. . . Ta. . ." Cổ Nhân Nghĩa ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Chử Vân Yến lúc này lòng đầy căm phẫn mà đứng ra, nói: "Bạch nhị tiểu thư,
thật sự ta cũng cảm thấy hổ thẹn thay ngươi, khóc sướt mướt như vậy còn
ra thể thống gì nữa, đừng có ỷ vào chính tuổi còn nhỏ, cứ khóc lóc rồi
tùy ý bôi nhọ người khác như vậy ! Nàng tốt xấu cũng là thân tỷ tỷ của
ngươi, ngươi thật sự là dụng tâm ác độc!"
"Ngươi. . . Ngươi
nói lung tung, các ngươi. . . Các ngươi đều bị nàng ta lừa, hu hu. . ."
Lúc này Bạch Vân Hề không giả bộ vô tội được nữa, lộ ra biểu tình phẫn
hận, như thể tất cả mọi người xung quanh đều đang khi dễ mình.
Người khác không biết, Bạch Mộc Cận lại biết, trong nhà Chử Vân Yến có một
thứ muội, cũng là thích diễn giống như Bạch Vân Hề, thường thường khiến
cho Chử Vân Yến phải ngậm bồ hòn, cho nên Chử Vân Yến mới có thể chán
ghét Bạch Vân Hề như vậy, chủ động đứng ra vì nàng nói chuyện.
Chử Vân Yến khinh thường liếc mắt nhìn nàng, nói với các vị quý nữ: "Nghe
thấy không? Chúng ta đều là người ngu, đều bị gạt, thực sự là buồn cười, Bạch đại tiểu thư người ta từ nhỏ đã không còn mẫu thân, thế nhưng mẫu
thân của Bạch nhị tiểu thư mẫu thân đây lại là chủ mẫu của phủ Ninh Quốc công đó, sao có thể mặc cho nữ nhi của mình chịu ủy khuất lớn như vậy
chứ? Thật sự là coi chúng ta đều là kẻ ngốc đi!"
Mọi người
cũng đều gật đầu, nghĩ Chử Vân Yến nói có lý, nào có chuyện mẫu thân
mình vẫn đang khoẻ mạnh, lại bị tỷ tỷ không có mẫu thân khi dễ chứ! Nếu
như quốc công phu nhân thực sự đối xử tốt với kế nữ của mình như vậy, vì sao ngày xưa không thấy bà ta mang theo Bạch đại tiểu thư đi dự yến
hội, đều là mang nữ nhi của mình tham gia?
"Chính là tuổi
còn nhỏ mà tâm tư lại ác độc như vậy, Bạch gia tiểu thư mới đáng thương
đó, không có mẫu thân bảo vệ, lại còn bị kế muội vũ nhục, cái này khó mà nói rõ được!"
Tiểu thư nhà Binh bộ thị lang, bạn tốt của Chử Vân Yến, Phùng Sở Sở, đang đứng một bên cũng mở miệng phụ họa.
Mọi người cũng mỗi người một câu bắt đầu nghị luận, ai cũng đều chỉ trích
Bạch Vân Hề, dư luận chính là như vậy, người nào chiếm thượng phong thì
sẽ ngả theo người đó, lại thêm xu hướng bênh vực kẻ yếu, một tiểu thư
phụ mẫu đều ở, và một tiểu thư mẫu thân chết sớm, ai là người yếu, không phải vừa xem thì sẽ hiểu ngay hay sao?
Bạch Vân Hề cuối
cùng cũng không chịu đựng được, khóc càng thêm lợi hại, nằm ở trong lòng Xuân Nhi, không ngừng nức nở, nói: "Ta không sống được, các ngươi làm
sao có thể lật ngược phải trái, đen trắng chẳng phân biệt được như vậy?
Tỷ tỷ, ngươi thật là ác độc, dĩ nhiên bôi nhọ ta như vậy!"
"Hề Nhi, đủ rồi, lúc này rồi mà vẫn còn luôn miệng nói ta hung ác, ta nếu
thật sự hung ác, nên đi cáo quan, luật pháp của Thiên Nguyên đối với
hành động như vậy của ngươi, nhẹ nhất cũng phải xử một trăm roi, ta nói
không sai chứ, Cổ công tử?" Bạch Mộc Cận lại đem câu chuyện dẫn về phía
Cổ Nhân Nghĩa.
Lúc này mọi người một lần nữa lại chú ý tới
Cổ Nhân Nghĩa, thấy gương mặt xấu hổ của hắn, khúm núm nói: "Cái này. . . Ta. . . Các ngươi dù gì cũng là tỷ muội, vẫn nên dĩ hòa vi quý, dĩ hòa
vi quý!"
Lúc này lại khuyên người ta dĩ hòa vi quý, vừa rồi không phải là ra vẻ chính nghĩa chỉ trích Bạch Mộc Cận ác độc sao?
Tăng Minh Nguyệt thấy thế, vội vã gọi gia đinh tới, nói: "Đem vị Cổ công tử
này mời đi ra ngoài đi, yến hội còn chưa bắt đầu, hậu viên không tiếp
đãi nam khách!"
Gia đinh đang sắp sửa đi lên bắt người, Cổ
Nhân Nghĩa căm tức nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận và Tăng Minh Nguyệt, sau đó phất tay áo rời đi, phút cuối cùng vẫn còn si ngốc mà nhìn Bạch Vân
Hề đang khóc hoa lê đẫm mưa ( như mưa rơi trên cành hoa lê ), mặc dù mới chỉ là một tiểu thư mười tuổi, cũng đã trổ mã động lòng người như vậy,
tương lai nhất định là một đại mỹ nhân.
Bạch Vân Hề thấy cái người nói chuyện giúp mình cũng bị đuổi đi rồi, ra vẻ đáng thương mà
nhìn Tăng Minh Nguyệt, nói: "Minh Nguyệt tỷ tỷ. . . Hu hu. . . Hề Nhi
sai rồi, Hề Nhi không nên gây ầm ĩ ở yến hội nhà tỷ như vậy, thế nhưng,
thế nhưng Hề Nhi không phải cố ý, Xuân Nhi cũng là vì bất bình cho ta,
tỷ đừng trách nàng!"
Mắt thấy Tăng Minh Nguyệt cũng đứng về
phía Bạch Mộc Cận, Bạch Vân Hề liền đem trách nhiệm đổ lên đầu Xuân Nhi, vẫn không chịu thừa nhận chính mình bêu xấu Bạch Mộc Cận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT