Trạm Noãn Dực bởi vì mắt mù, ở trong cung từ nhỏ đến lớn bị người khi dễ, trừ bỏ bản tính ôn hậu thuần lương, tính nhẫn nại cũng đạt tới cực đỉnh. Biết Đàm Hiếu Hiên là cố ý, lại càng không muốn lộ ra nửa điểm hoảng sợ, vì thế hai tay dò tìm về phía trước, sít chặt lấy bờm ngựa, mặc không lên tiếng.
Đàm Hiếu Hiên cúi đầu, đã thấy người trước ngực vẫn như trước vân đạm phong khinh, vẻ mặt lãnh ngạo tuyệt không sợ hãi, không khỏi âm thầm thấy lạ, không lẽ vị hoàng tử mắt mù này lại có thể cưỡi ngựa?
Vì thế dương roi, nhanh hơn tốc độ. Trên lưng ngựa xóc nảy một hồi lâu, Đàm Hiếu Hiên tổng cảm thấy được có chút không đúng, lại cúi đầu, thấy người nọ mặc dù ưỡn lưng thẳng tắp, lại lộ ra vài phần cứng ngắc mất tự nhiên, xương ngón tay cầm bờm ngựa cũng xanh lại. Cẩn thận suy nghĩ, phi nhanh dưới gió bắc như vậy, đáng lẽ người nên phát run lại chảy ra lấm tấm mồ hôi, mới biết phi nhanh như thế hắn nguyên bản cực kỳ sợ hãi, nhưng lại không chịu nói.
Đàm Hiếu Hiên thấy hắn kiêu ngạo như vậy, không biết vì sao, trong lòng thản nhiên dậy khởi lửa giận, cũng không giảm tốc độ, ra roi thúc ngựa như cũ, khẩn trương gia tốc. Hai người cùng cưỡi trên con ngựa trắng kêu Bạch Long, là con ngựa đầu đàn mà Đàm Hiếu Hiên ở biên cương mất hơn một tháng truy tung rồi hàng phục. Bạch Long vốn thích rong ruổi, lúc phi nhanh lại như tia chớp, hiện tại trên lưng thêm một người cũng không thấy quá nặng, hiểu được ý chủ nhân, lại lập tức tát khai bốn vó, như mũi tên dứt khỏi dây cung, băng băng phi nước đại.
Trạm Noãn Dực đốn giác tiếng gió bên tai ngày càng lớn, cuồng phong đập vào mặt, sức gió cường hãn ép tới ngực âm ỷ đau, hắn tưởng con ngực kia đột nhiên hóa cuồng, trong lòng lại càng hoảng loạn; cũng không biết thân thể người phía sau đè mạnh, từ sau lưng ôm lấy mình cùng hạ thấp xuống lưng ngựa.
“Nếu sợ, kêu to lên không phải tốt hơn sao?” – Thanh âm hùng hậu ở bên tai vang lên, trầm thấp lại mang theo chút mị hoặc.
Trạm Noãn Dực biết y đã nhận thấy hắn hoảng loạn sợ hãi nên cố ý chạy nhanh, e là đợi mình cầu xin mới bằng lòng ghìm ngựa. Hắn biết rõ chỉ cần nói một tiếng: ta sợ. Là có thể không cần chịu khổ, nhưng lại nhất quyết không chịu tỏ ra yếu thế, chỉ cắn chặt răng, không nói một lời.
Đàm Hiếu Hiên thấy cơ thể hắn buộc chặt, lông mi rũ xuống, đôi môi mím chặt hơi hơi xanh tím, nhưng ngạo ý trên mặt không hề suy giảm, càng thêm vài phần băng hàn lãnh liệt, ý muốn thuần phục đột nhiên tăng mạnh. Ngón tay mạnh mẽ từ Trạm Noãn Dực bên gáy trắng nõn di tới hàm dưới, nắm được sau, đôi môi mang theo bá ý áp xuống.
Trạm Noãn Dực chỉ cảm thấy trên môi nóng rực mà mềm mại, lược lược ngẩn ra, cảm thấy khóe môi ẩm ướt, mới biết mình đang bị Đàm Hiếu Hiên tùy ý khinh bạc vũ nhục, phẫn uất vô cùng, há mồm muốn lên tiếng ngăn lại, không nghĩ tới Đàm Hiếu Hiên lại thừa cơ xông vào bên trong.
Chung quy là phá vỡ vẻ mặt vân đạm phong khinh của hắn, Đàm Hiếu Hiên cảm thán, mới phát hiện, đôi môi lạnh nhuyễn như tơ bên trong lại ấm ôn ngọt nhuận, khiến người muốn ngừng mà không ngừng được.
Khoang miệng Trạm Noãn Dực mỗi chỗ đều bị nhuyễn lưỡi cường thế của đối phương tinh tế liếm lộng, trong đầu trống rỗng một mảnh, cũng không phải đối với chuyện tình ái hoàn toàn không biết gì, việc dâm loạn của hoàng thất chính là nhiều không kể hết, nhưng nghe thấy dẫu nhiều, bản thân hắn lại chưa từng thể nghiệm qua; hiện giờ lần đầu nếm trải chút mùi vị tình ái lại sinh ra hoảng sợ, không biết như thế nào ứng đối, càng khiến cho người muốn yêu thương.
Đàm Hiếu Hiên có lẽ hôn đến nghiện, màu đen mắt đồng ẩn chứa dục hỏa mãnh liệt nhìn thẳng con ngươi như hắc ngọc lạnh lùng không có tiêu cự của Trạm Noãn Dực, một tay lặc dây cương, một tay nâng lên hàm dưới của hắn, không ngừng duyện hôn, như muốn đem tất cả mật tân trong miệng hắn hút cạn mới ngừng. (mật tân: nước bọt)
Dừng lại lấy hơi, bụng Đàm Hiếu Hiên truyền đến từng trận đau đớn, mới rời đôi môi mê người kia cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai Trạm Noãn Dực hoãn thần liền hung hăng tặng y một quyền. Đàm Hiếu Hiên nhíu mày cười khổ, tuy rằng bản thân y da dày thịt béo, chịu được công kích, nhưng bụng là một trong những nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người, huống chi y vẫn chưa vận khí phòng bị, một quyền này lại cơ hồ dùng toàn lực, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đau đến thấu xương.
Kịch liệt đau đớn xua tan đi dục vọng mãnh liệt, Đàm Hiếu Hiên đang muốn giục ngựa chạy tiếp, đã thấy Trạm Noãn Dực thẳng thẳng thân thể, nghiêng đầu, tìm kiếm hơi thở của y, thẳng đến ước chừng cảm giác hô hấp chạm nhau, xác nhận mặt đối mặt, môi Trạm Noãn Dực thẳng mân thành một tuyến lộ ra sát khí như kiếm rời vỏ: “Ta vi quân, ngươi vi thần, việc bất kính như thế, ngươi nếu tái phạm, giết không tha!”
Đàm Hiếu Hiên thấy khi Trạm Noãn Dực nói ra lời này, khí thế đế vương đại thịnh, ngọc sắc dung nhan tẩm nhiễm một loại tư thế không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm dù là thần thánh; trong lòng xúc động, chỉ cảm thấy người này định là trời ban cho cuộc đời mình lớn nhất khiêu chiến, nhất thời bị kích ra vô vạn hào khí, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, nói: “Bệ hạ là quân, vi thần là thần, bệ hạ xin yên tâm, trừ phi bệ hạ cầu thần, nếu không vi thần tuyệt không hội tái phạm.” – Một câu này đúng là từ trong lòng coi Trạm Noãn Dực là Trạm quốc quốc quân.
Từ đó trên đường đi, Đàm Hiếu Hiên khắc làm hết phận sự, chiếu cố Trạm Noãn Dực một cách cẩn thận, cũng quả nhiên không có thêm bất cứ hành vi nào vượt quá quy củ. Chỉ là một đường màn trời chiếu đất, một nắng hai sương, Trạm Noãn Dực bởi mắt mù nên không nhìn thấy đáy mắt thâm u kia của Đàm Hiếu Hiên có thêm một mạt mãnh liệt ý muốn độc chiếm.
Màn đêm buông xuống, bóng ảnh theo ngọn nến lay động.
Trạm Noãn Dực khiển lui nội thị, một mình một người im lặng ngồi trong tẩm điện. Trên trà kỉ trải lụa vàng, làn khói nhẹ mỏng manh như tơ từ trong đỉnh bạch ngọc lượn lờ bốc lên, tràn ra khắp phòng một mùi hương lạ lùng, khiến người bình tâm, phiền loạn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác mệt mỏi, chán chường.
Hắn đăng cơ đã hơn ba tháng, Nguyên Vũ cũng được phong công chúa ở trong cung an tâm tĩnh dưỡng. Theo lý mà nói, hắn đáng lẽ một chút cũng không có vướng bận, tại chính sự vì dân vì nước, đại triển khát vọng, tùy ý thi hành; khả hiện thực lại không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Không nói đến mắt hắn mù không thể xem các bản tấu chương, chỉ là trên triều định đoạt việc hơi không hợp ý Tả, Hữu thừa tướng, cũng thường thường bị đủ kiểu cản trở, vô luận sự lớn nhỏ đều cứ thế không thành. Mà kẻ kéo hắn từ cuộc sống thanh thản đi ra tranh phiên hỗn thủy này – Hoài vương Đàm Hiếu Hiên cũng khoanh tay đứng nhìn.
Đàm Hiếu Hiên chắc hẳn muốn chính mình đi cầu y đi. Nhăn nhăn làn mi thanh thiển như sơn viễn, Trạm Noãn Dực âm thầm cân nhắc, thời gian qua ngoại trừ những kẻ thông đồng gây trở ngại, Đàm Hiếu Hiên chắc chắn cũng không ít ngầm sử thủ đoạn.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Trạm Noãn Dực bộc phát, đập bàn đứng lên, nhất thời nhưng lại quên kêu nội thị, thong thả đi vài bước, đảo mắt đã ra cửa điện.
Mãi đến hàn ý nhè nhẹ nhập thể, hắn mới nhớ bản thân không rõ đường đi, ra khỏi cửa làm sao tìm được phương hướng, đang muốn kêu gọi tùy thân nội thị, lại phát hiện thân mình đã rơi vào một vòng tay ôm ấp.
“Bệ hạ rất nhàn nhã, nửa đêm còn muốn ra điện du ngoạn.”
Nghe nói mấy ngày nay tổ chức ám sát tiên đế lại bắt đầu rục rịch, Đàm Hiếu Hiên liền dẫn một đội Ngự lâm quân nhập điện tuần tra. Nguyên bản Ngự lâm quân tuần tra nào cần tướng quân Vương gia đích thân chỉ huy. Chẳng qua là Đàm Hiếu Hiên nghĩ mấy ngày qua tân đế bị một đám lão hủ kia khi dễ quá, có lẽ muốn phát tác, vì thế tìm lấy cái cớ đến đây xem kịch vui.
Không nghĩ tới rất xa đã thấy bên ngoài tẩm điện, dưới thềm son, Trạm Noãn Dực hơi vài phần tức giận.
Giữa ánh đèn cung đình mờ nhạt, người nọ nắm chặt hai tay, bộc lộ vẻ phẫn uất, dung nhan như bạch ngọc khó thấy được nhiễm thượng sắc hồng nhàn nhạt, quả thật là chọc người tâm động, chọc người xa tư. (Xa tư: thương nhớ.)
Đàm Hiếu Hiên không cần nghĩ ngợi liền đi tới, đem người nọ ôm vào trong lòng. Tuy nói lần đầu gặp gỡ, hắn đã dùng quân thần chi lễ chỉ trích y khinh bạc, nhưng ‘hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu’, huống chi y nghênh hắn trở về vốn là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, dựa theo tình hình trước mắt, chém hay không chém, cũng không phải manh nhãn hoàng đế này quyết được. (Manh nhãn: mắt mù.
Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu: chết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu=> ý là chết vì người đẹp cũng đáng ^^.)
Nằm ngoài dự liệu, người trong lòng nhưng lại không có giãy dụa.
“Ta có mấy vấn đề muốn mời Vương gia chỉ giáo.” – thanh âm lạnh nhạt đến đông lạnh tâm phế.
“Thỉnh vấn.” – Trạm Noãn Dực dùng ta mà không dùng trẫm làm Đàm Hiếu Hiên trong chốc lát không nghĩ ra được hắn rốt cuộc muốn làm gì.
“Vương gia ở biên quan anh dũng giết địch, là vì cớ gì?” – Trạm Noãn Dực đẩy ra Đàm Hiếu Hiên đang không ngoài dự đoán của hắn mà thật sự suy nghĩ vấn đề này, hai tay ở trong không khí sờ soạng vài cái, cuối cùng đụng tới vách tường, vì thế xoay người, dựa tường mà đứng.
“Tự nhiên là vì hộ gia vệ quốc.” – đáp như vậy khẳng định luôn đúng đi.
“Nguyên lai Vương gia cũng biết bốn chữ ‘hộ gia vệ quốc’”. – khóe môi cong lên lộ ra mấy phần trào phúng.
“Mời chỉ giáo?” – Đàm Hiếu Hiên biết rõ hắn thiết bẫy khiến y rơi xuống, rồi lại không thể không để hắn làm được.
“Trạm quốc mấy năm liên tục chiến loạn, họa ngoại xâm chưa bình, lại chịu thiên tai, ruộng đồng khô nứt, dân chúng phương bắc đã hơn một năm chưa thu hoạch được gì, ngươi biết hay không biết?”
“Cái này đương nhiên ta biết” – Đàm Hiếu Hiên không nghĩ tới canh ba nửa đêm, y cư nhiên bị hoàng đế lôi đi đàm luận quốc sự, không khỏi âm thầm cười khổ.
“Như vậy, nếu ta có biện pháp làm cho nạn dân vượt qua họa này, Vương gia khả nguyện giúp ta một tay?” – rốt cuộc nói tới trọng điểm.
Đàm Hiếu Hiên vốn định nói, nếu ngươi cho ta thân hôn vài cái, ta liền giúp ngươi. Nhưng nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy người nọ khóe mắt hàng mi đều là vẻ mệt mỏi, ủ rũ; không hiểu sao trong lòng lại nổi lên từng đợt từng đợt thương tiếc.
“Ta giúp ngươi!” – Ba chữ lại cứ như vậy tùy tâm thốt ra.
Không nghĩ tới Đàm Hiếu Hiên lại đáp ứng mình dễ dàng như thế, tim Trạm Noãn Dực lại nhanh loạn nhịp, chẳng lẽ nhiều ngày qua hắn đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, có thể nào đã nghĩ sai về vị Hoài vương này?
Lại không biết, ba chữ vừa mới thốt ra, nội tâm Đàm Hiếu Hiên đã ảo não không thôi.
Bất quá, đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nếu là Trạm Noãn Dực, trừ bỏ dùng việc chính tới chế ngự hắn, tổng vẫn sẽ có cái biện pháp khác đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT