“Gia Kỳ! Anh thất tình rồi, uống vài chai với anh đi! Uống nhanh lên.”
Nhìn Dư Chấn Đông say khướt té trong phòng khách nhà cậu, vẻ mặt Cao Gia Kỳ khó xử từ chối: “Anh Đông, em vẫn còn là vị thành niên, không thể uống rượu! Ngộ nhỡ chị của em mà biết, nhất định sẽ bị chị đánh gần chết. . . . . .”
“Chỉ là bia thôi mà, sợ cái gì chứ? Yên tâm, có anh ở đây, anh là chỗ dựa của em!” Dư Chấn Đông vỗ ngực, một bộ khí phách trời mà sập xuống có anh ta chống đỡ: “Cùng uống với anh..., anh thất tình, là quan trọng nhất, nhanh lên uống với anh đi!”
Cao Gia Kỳ không thể làm gì khác hơn là đành phải nhận lấy bia anh ta đưa, mãnh liệt uống hết một chai lại một chai với anh ta.
Cậu với anh Đông giống nhau, cũng thất tình, nhưng mà cậu lại không thể nói ra khỏi miệng. . . . . . Chị Minh Tuyết thật là quá đáng, khiến cho hai tên nam sinh vì cô mà khổ sở.
Nhưng anh Đông may mắn hơn cậu, bởi vì anh Đông có thể quang minh chính đại nói mình bị thất tình, sau đó uống say rồi nương nhờ phòng khách nhà cậu, thế nhưng cậu lại không có cách nào kêu gào nỗi khổ sở của bản thân.
“Uống đi, uống đi! Anh quyết định uống một bữa thật vui vẻ, sau khi tỉnh lại, sẽ quên đi cô gái đáng giận đó!” Dư Chấn Đông cầm dụng cụ mở chai, mở hết tất cả bia trên bàn: “Gia Kỳ, em nhất định phải uống với anh đến cùng đấy!”
Vậy mà lời Dư Chấn Đông vừa nói xong, Cao Gia Kỳ đã ngã xuống bên cạnh.
“Này! Đừng giả bộ chết, uống với anh nữa đi chứ!”
“Anh Đông. . . . . Em không được. . . . . .” Mặt Cao Gia Kỳ đỏ lên.
Mặc dù uống bia, nhưng mà trước hôm nay, cậu ngay cả rượu cồn cũng không có ngậm qua.
“A! Tại sao em uống yếu như thế?” Dư Chấn Đông trừng mắt liếc cậu một cái, ngửa đầu lại ừng ực ừng ực uống hơn nửa chai.
Nghe lời chê bai có tính phê bình đó, Cao Gia Kỳ ngồi thẳng người trên ghế sofa nhưng cậu kiên trì không tới mấy giây, lại mơ màng ngã phịch xuống.
Đáng ghét, tại cậu chưa được huấn luyện, không phải yếu có được không?
Ý nghĩ trong đầu Cao Gia Kỳ nóng căng ra, không bao lâu đã say ngất đi, tiếp theo ở trong phòng khách xảy ra câu chuyện kinh người gì, mặc dù cậu ở hiện trường, lại hoàn toàn không biết.
Chỉ là giấy là không gói được lửa, không tới mấy ngày sau, Cao Gia Kỳ phát hiện giữa chị hai và Dư Chấn Đông có “Gian tình”, bởi vì bọn họ trắng trợn hôn môi trong xe!
Chuyện lớn như vậy, khiến Cao Gia Kỳ không biết mình có cảm giác gì nữa.
Rõ ràng mấy ngày trước anh Đông vẫn còn ở trước mặt cậu than thở khóc lóc thất tình khổ sở, tại sao chỉ chớp mắt đã vui vẻ với chị của cậu rồi?
Xem ra, anh Đông thật sự làm được một việc lớn sau khi nhậu say, đã quên mất chị Minh Tuyết. Còn cậu thì sao? Thế nhưng lửa nhớ nhung giày vò, một ngày lại một ngày, càng ngày càng muốn muốn gặp cô!
Sau khi khai giảng, mặc dù là có ý nghĩ tập trung vào trong việc học, nhưng mỗi lần vừa về tới nhà, Cao Gia Kỳ sẽ nhớ tới Lục Minh Tuyết.
Trong trí nhớ của cậu mỗi khi cô đến nhà bọn họ chơi, chạy đến tự do, lần nữa trong đầu nhớ lại những điều đó, Cao Gia Kỳ kiềm chế, lại kiềm chế, ban đêm cậu thật sự chịu không nổi, cuối cùng cậu cũng chạy đi tìm cô.
Nhà của Lục Minh Tuyết ở một khu cao cấp mới được xây dựng, nơi này giá phòng đắt đỏ làm người ta kinh hãi, là nơi mà nhà bọn họ có thể nhìn chứ không thể chạm, vì vậy mỗi lần Cao Gia Kỳ đưa cô về đến nhà, khó tránh khỏi trong lòng có chút buồn bực.
Tuy rằng nói tiền không thể đại biểu tất cả, nhưng giữa cậu và chị Minh Tuyết khác biệt lớn nhất chính là tiền.
Nhà bọn họ là gia đình nhỏ một bình thường bình thường, ba lái tắc xi, mẹ đi làm ở công xưởng. Còn ba của chị Minh Tuyết là chủ tịch công ty thương mại, dùng gia tài bạc triệu để hình dung đều không nói quá. Rõ ràng gia đình hai bên khác biệt như vậy, chính là một trong những nguyên nhân làm cho cậu do dự.
Bất quá, hiện tại những chuyện này, tất cả cậu đều quên hết, trong lòng cấp bách muốn gặp được chị Minh Tuyết rốt cuộc cũng bộc phát ra, cơ hồ cậu dùng hết toàn lực chạy trên đường, chạy đến nhà cô.
Nhận được điện thoại của cậu làm cho Lục Minh Tuyết kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ làm chuyện như vậy, chuyện xảy ra như thế nào sao không gọi nói trước một tiếng, đã chạy tới nhà tìm cô rồi.
Cho nên trước tiên cô còn nghĩ là Cao Tố Trinh đã xảy ra chuyện rồi, cô vội vội vàng vàng từ căn phòng lầu hai phóng xuống, mở cửa chạy qua sân nhỏ phía sau, lại mở cửa sắt bên ngoài, vừa đúng đối mặt với Cao Gia Kỳ cũng như cô cũng thở hổn hển.
“Có chuyện gì thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Minh, chị Minh Tuyết. . . . .”
“Xảy ra chuyện gì ? Em nói nhanh đi!” Lục Minh Tuyết một thân trang phục nhẹ nhõm tùy ý mặc ở nhà, bởi vì không có ra ngoài, cho nên kính sát tròng cô cũng đã lấy ra, trên mặt mang một đôi kính to, xem ra không giống ngày thường chút nào.
“Chị Minh Tuyết. . . . . .” Cao Gia Kỳ cảm thấy cô vô cùng khác lạ ở trước mắt, cậu chưa bao giờ thấy qua Lục Minh Tuyết như vậy.
“Tại sao em cứ kêu kêu tên của chị hả? Rốt cuộc là có việc gì gấp, em nói nhanh một chút đi!”
“Chị Minh Tuyết. . . . .”
Lục Minh Tuyết gấp đến độ đấm cậu một cái.
Một thời gian dài bọn họ không gặp mặt rồi, đột nhiên cậu tìm tới nhà như vậy, làm cho cô có loại dự cảm xấu.
Nhưng lời kế tiếp của Cao Gia Kỳ, lại làm cho cô mở to mắt kinh ngạc, một chút cũng không liên quan đến Tố Trinh.
“Chị Minh Tuyết, em thật sự thật sự rất nhớ chị.” Lần nữa Cao Gia Kỳ lại biểu đạt rõ nỗi nhớ của mình với cô.
Bỗng dưng, Lục Minh Tuyết lúng túng đỏ mặt.
Ánh mắt của Cao Gia Kỳ nhìn cô chằm chằm, đèn đường chiếu xuống, đôi mắt sáng lấp lánh, có cảm giác mê người không nói ra được. Cậu không thể dời đi tầm mắt, nhịp tim dần dần bị khống chế.
“Chị Minh Tuyết, chị. . . . . . Có nhớ em không?”
Hai tuần lễ không gặp mặt, trong lòng Cao Gia Kỳ trách cô vô tình.
Thời điểm nói đến cô, cho dù chị của cậu mặt lạnh không để ý cô như thế nào, mặc cho mưa gió bây giờ cô đều có mặt ở nhà cậu, nhưng sau khi cô không đến nữa, muốn gặp cô một lần thật sự rất khó khăn.
Cô thật sự từ bỏ dính người chị của cậu rồi sao? Ít đi cơ hội gặp mặt, cậu muốn ngày ngày đều muốn nhìn thấy cô, thì phải kiếm cớ khác rồi.
Thấy cô không trả lời, Cao Gia Kỳ đi từng bước tới gần.
“Rốt cuộc là có chuyện gì hả?”
“Chị . . . . .” Lục Minh Tuyết lùi lại một bước, nhưng Cao Gia Kỳ lập tức lại bước một bước dài, khoảng cách giữa hai người, thậm chí gần hơn mới vừa rồi một chút.
“Chị thật sự không nghĩ đến em ư? Một chút xíu cũng không có?” Giọng nói của Cao Gia Kỳ có chút chua xót khi hỏi.
Cậu cũng biết bây giờ đầu của mình hoàn toàn là nóng như lửa, rõ ràng lần trước chị Minh Tuyết đã uyển chuyển từ chối cậu, thế nhưng cậu nghĩ phải cố gắng một lần nữa.
Không có cố gắng mà dễ dàng buông tha là ngu nhất, cậu cũng không có chính miệng nói thích chị Minh Tuyết, kết thúc như vậy, cậu cảm thấy không cam lòng.
“Chị Minh Tuyết, em thích chị.” Lần trước là chị Minh Tuyết suy đoán tâm ý của cậu, bây giờ là chính miệng cậu nói ra tâm tình.
Bởi vì khoảng cách càng lúc càng gần hơn, Lục Minh Tuyết đành phải ngẩng mặt nhìn cậu, cậu cao hơn cô một cái đầu nên khi cô ngẩng đầu nhìn cậu, tạo thành một quang cảnh mập mờ.
Ngay lúc đó, mắt Lục Minh Tuyết nhìn thấy bên cạnh cột điện cách đó không xa, một bóng người chạy qua.
Gần đây cô bị một người cuồng theo dõi, chỉ cần có cơ hội là đối phương theo dõi ngay, ở trường học hoặc lân cận nhà chặn cô lại, tiến hành theo đuổi tấn công cô mãnh liệt .
Không ngờ lúc này người kia cũng chờ bên ngoài nhà cô, cô không suy nghĩ nhiều, cô vội kéo Cao Gia Kỳ lách mình đi vào bên trong cửa sắt.
“Chuyện gì thế?” Cao Gia Kỳ không ngờ đột nhiên cô kéo cậu đi vào, kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.
“Được, Gia Kỳ, tôi đồng ý kết giao với cậu.” Lục Minh Tuyết thật sự là bị người cuồng theo dõi kia làm cho sợ hãi, muốn đối phó cái loại người không hiểu từ bỏ là cái gì, phương pháp tốt nhất chính là để cho anh ta cắt đứt ý nghĩ.
“Thật, thật hay giả?”
“Ừ! Dĩ nhiên là thật. Tôi đã nói với cậu, bây giờ bên ngoài có một người cuồng theo dõi, anh ta gần đây điên cuồng theo đuổi tôi, tôi đã từ chối anh ta nhiều lần, nhưng anh ta không chịu từ bỏ.” Lục Minh Tuyết nhìn bên ngoài qua khe cửa, quả nhiên trông thấy người kia núp bên cạnh cột điện, len lén chú ý bọn họ bên này.
“Cái gì? Cuồng theo dõi?”
“Gia Kỳ, cậu giúp tôi chứ?” Lục Minh Tuyết đóng cửa sắt lại phịch một tiếng, sau đó xoay người đối mặt Cao Gia Kỳ, hỏi ý kiến của cậu.
“Dĩ nhiên tôi biết, nhưng mà. . . . . .” Nhưng mà việc đó với việc cậu bày tỏ không phải là giống nhau chứ?
Cậu mới vừa tỏ tình với cô, cậu muốn kết giao với cô, cô cũng đồng ý ngay, nhưng lý do bọn họ kết giao, giống như không có một chút quan hệ nào.
“Nhưng mà cái gì? Không phải cậu muốn kết giao với tôi hay sao?”
“Đúng vậy! Nhưng mà. . . . . .”
“Còn có nhưng mà nữa sao?” Lục Minh Tuyết nhìn cậu chằm chằm.
Cao Gia Kỳ vội vàng lắc đầu, lại không dám bày tỏ ý kiến.
“Tốt lắm. Cậu đi giúp tôi đuổi người kia đi, được không?” Vẻ mặt Lục Minh Tuyết giả bộ sợ hãi, sau đó nói hành động gần đây của kẻ điên cuồng theo dõi đó cho Cao Gia Kỳ nghe.
Chức bạn trai vừa mới xác định còn nóng hổi, Cao Gia Kỳ bụng làm dạ chịu, đành phải đi ra ngoài phân thắng bại với kẻ cuồng theo dõi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT