Mùa hạ, thái hồ rộng lớn sóng nước như ngọc, bên bờ dương liễu nhẹ phẩy, người đi đường hi hi nhương nhương, phi phàm náo nhiệt.

Tuy nhiên tại trà lâu bên đường lớn, bầu không khí lại có chút nghiêm trang đáng sợ.

Trà lâu đông kín người, khách uống trà phát khí hoành mi, thần tình căng thẳng. Mà cái loại không khí trong im lặng lại dấu diếm kiếm giương nỏ trương này khiến cho tiểu nhị cùng chưởng quầy nguyên bản nhàn nhãđến mức chỉ lo đánh đuổi ruồi bọ nay tay chân đều có chút phát run, e một chút thất thố liền tự vứt bỏ cái đầu của mình.

“Tiểu nhị, một hồ Hổ bào long tỉnh thượng hạng, ba đĩa đồăn, hai Lưỡng trần niên hoa điêu.”, từ cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như xuân phong thấm tì, mang đến một trận khí nhẹ nhàng khoan khoái táo nhiệt không gian trầm lắng.

“Đến ngay.” tiểu nhị vội vã rót trà, lau bàn rồi mới ngẩng đầu nhìn người mới đến.

Trước mặt là một thiếu hiệp thanh ưu tuấn lãng!

Không giống loại công tử gia quý ngọc thúc phát, cao kế hoàn trâm, vị công tử trước mắt này, một thân cực phác tố thanh y sam, một dải tóc đen dài phất phơở cảnh sườn, ngũ quan tuy không đặc biệt xuất sắc, nhưng lại có một phen thanh nhã vận vị

Nam tử nhíu mi, xem chừng nhưđánh giá viên tiểu nhị trước mặt, “tiểu nhị ca, quý trà lâu có khánh điển gì chăng? Như thế nào lại xuất hiện nhiều giang hồ nghĩa sĩ như vậy?”

“ Chuyện này…… Tiểu nhân cũng không rõ.” tiểu nhị sợ nói sai lại đắc tội với người, vội vãđi vào sau quán.

Nam tửđưa mắt nhìn chung quanh, nhìn về phía cửa sổ, trong mắt tinh quang tụ liễm, mày kiếm nhíu lại, bất giác lại xuất ra ý cười thản nhiên. Đứng dậy chậm rãi đi tới ngồi bên cửa sổ, tuy chỉ bước đi một đoạn ngắn cũng làm những kẻ xung quanh mặt trắng bệch.

Thậm chí, có kẻ vừa mời ngồi xuống, suýt chút nữa liền đứng dậy.

Thứ binh khí bên hông của người nam tửáo lam kia, chỉ cần là thân tại giang hồ thì không ai là không biết …

Bạch ngọc tiêu thông thể oánh nhuận, không có thêm chuế sức gì, chợt nhìn thì tưởng như bình thường, cùng lắm là khối dương chi ngọc thượng hạng, nhưng khi nhìn kỹ thì có thể phát hiện chỉnh quản ngọc tiêu có một hình long văn thông thể trong suốt màu ngọc bích, tạo hình rồng tu mi giận trảo, từng nét sắc sảo như khắc!

“ Hàn Băng Nộ Long Tiêu!” Bên cạnh có kẻ kinh ngạc lên tiếng.

Truyền thuyết lưu truyền rằng Hàn Băng Nộ Long Tiêu nguyên là của Thiên Sơn cô lão, không kểđến việc có thể tấu ma khúc đoạt hồn nhiếp phách, bên trong tiêu còn giấu một loại thiên cổ thần binh, phách kim đoạn ngọc, tiên huyết vô ngân. Sau khi Thiên Sơn cô lão chết, quản tiêu li kì này liền mất tích, võ lâm danh gia đều tìm kiếm khắp nơi, trông cậy có thể dụng nó mà bảo nạp nhập bổn môn hạ, cũng tìm hơn mười năm nhưng cũng biệt vô tin tức. Hôm nay lại xuất hiện bên người thiếu hiệp này, cũng không khỏi khiến người kinh ngạc.

Đối mặt với không khíđột nhiên tĩnh mặc xung quanh, nam tửáo lam cũng chỉ thản nhiên cười, quay đầu nhìn một nam tử vẫn cúi đầu uống rượu. Tự mình ngồi xuống đối diện hắn, hắn không chỉ không có mở miệng nói chuyện, thậm chí ngay cảđầu cũng không ngẩng lên, thái độ khinh ngạo như vậy, thực cũng khiến người phá lệ tò mò.

“Tại hạ Nhạc Thu Hàn, xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?”

“……”, nam tử như trước không ngẩng đầu, ngửa đầu uống cạn chén rượu, nắm lấy thanh trường kiếm đang đặt bên tay phải, xoay người bước đi.

“ Dừng bước!”, Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng cửđộng, mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thân hình lam y đã nhảy ra ngoài cửa.

“Tránh ra!”

“Rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn ta a.”,Nhạc Thu Hàn mỉm cười,” Lệnh Hồ Diêu.”

“?!”, đột nhiên bị người lạ mặt nói ra tính danh, nam tử kia trong lòng chấn động, cẩn thận đánh giá người thanh niên trước mặt, nhíu mi,”Các hạ có cao kiến gì, cư nhiên không dám lấy mặt thật gặp người?”

Nhạc Thu Hàn a a cười, cũng không thèm quay đầu nhìn đám người ngo ngoe muốn động,” Những kẻđó là muốn giết ngươi?”

“Có can hệ gìđến ngươi?”

“ Ta giúp ngươi đối phó bọn hắn, nhưng ngươi làm cho ta một việc. Thế nào?”

“Không dám làm phiền.”

Lệnh Hồ Diêu đang muốn rời đi thình lình nghe phía sau một trận vang động, hơn mười tên bao vây tứ phía, vây lấy cả hai.

“Còn không muốn ta hỗ trợ?”

“ Hừ.”, Lệnh Hồ Diêu lạnh lùng cười rút trường kiếm ra, tiếng nói trầm thấp nhưng lạnh băng có chút khiến người ta sợ hãi, ” Các ngươi cùng xông lên đi.”

“Ha ha ha……”, trong trà lâu đột nhiên truyền ra một trận cười to, đám người đang vây tứ phía kia tựđộng tách ra hai bên.

“Là ngươi!”

Nhạc Thu Hàn quay đầu lại nhìn, nguyên lai chính là viên tiểu nhị mới vừa rồi duy duy nặc nặc, cầm trong tay một đôi phán quan bút, mắt trợn lên,”Lệnh Hồ Diêu, hôm nay ta vì gia phụ báo thù, ngươi chịu chết đi!”

“Nguyên lai ngươi là hậu nhân Diêm Vương Lục gia,” Lệnh Hồ Diêu hừ lạnh một tiếng,”Ta đã sớm phát hiện rượu và thức ăn đã bịđộng đến, nhưng ngươi cũng quá xem thường ta, chỉ bằng cái thứ mê hương nho nhỏ cùng Hồn tán của ngươi mà nghĩ muốn…..”, lời còn chưa dứt thì sắc mặt hắn biến đổi, rồi phun ra một ngụm huyết, đôi con ngươi đen thẫm sắc bén tràn đầy lửa giận nhìn kẻ đang bước tới,”Ngươi hạđộc trong rượu!”

“Người sắp chết còn hỏi nhiều! Hôm nay Lục Kính ta sẽđem đầu người về bái tế gia phụ!”

“Sách sách, dừng một chút,”, Nhạc Thu Hàn đột nhiên mở miệng cười,” Ta không biết các ngươi có thâm cừu đại hận gì, nhưng có thể nể mặt tại hạ mà phóng hắn…”

“ Hỗn đãn, ngươi là người phương nào! Diêm vương ở nơi này há cho ngươi làm càn!”, tên gia phóđứng phía sau Lục Kính quát, “ Diêm vương lão gia phán ngươi canh ba tử, thì quyết không lưu người đến canh năm! Ngươi chắc không phải chưa có nghe qua.”

Nghe được lời ấy Nhạc Thu Hàn đột nhiên liễm đi ý cười, nâng tay điểm chừng, thân thể thon dài phất một cái lướt đến trước mặt tên gia phó của Lục Kính, khóe miệng nhếch lên,”Chỉ bằng tài sức các ngươi mà cũng dám tự xưng là Diêm Vương!”

Thình lình nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Lục Kính kinh hãi thất sắc quay đầu lại–

Liền thấy một đôi hắc mâu xinh đẹp nhưng lại rét lạnh chí cực xuất hiện ở trước mặt mình, trên ngực bị nhẹ nhàng một chưởng, còn không kịp phát lực, liền cảm thấy kình lực ở tứ chi trăm hài ngoại tán, thanh âm mang theo ý cười rồi lại lạnh như băng vô cùng chậm rãi ở bên tai vang lên, ”Ngươi cư nhiên dám hạđộc hại hắn, ta bắt Lục Kính ngươi trả bằng máu!”

“Ngươi……” yết hầu cô lỗ vang vài tiếng, há mồm phun ra một ngụm máu, ” là……… Tuyết…..”

“Hừ……”, Nhạc Thu Hàn chán ghét dò xét trong ngực hắn, nhíu mày đem thi thể không còn hơi thở vứt ra ngoài. Đi đến mắt lạnh nhìn Lệnh Hồ Diêu bên cạnh mình, nâng tay chế trụ mạch môn, một hồi mới xoay mặt chăm chú nhìn đám người đang cứng người xung quanh,” Các ngươi, nội trong một canh giờđem về Bạch truật, Đương quy, Long quỳ, Mộc chiêm, Huyền tham, còn thêm bốn đàn liệt tửu đưa đến giao cho Ti Nguyệt Phảng ở Hồ Tây, nếu không trong ba ngày ta ắt lấy đầu các ngươi!”

“ Ân, ân”, đám người bốn phía lặp tức rời đi tìm dược.

Nhìn thấy đám người vây quanh đã rời khỏi, Nhạc Thu Hàn lúc này mới quay đầu nhìn người nam tửđang cố sức dùng nội lực mới không ngã, ” Uổng Lệnh Hồ Diêu ngươi thông minh một đời. Lục Kính phóng mê hương tầm thường trong rượu của ngươi, nhưng trong đồăn hắn cũng hạ Hồn tán vô sắc vô vị, ngươi tự nghĩ nội công thâm hậu có thể ngăn cản Hồn tán, nhưng lại không rõ Hồn tán hòa với mê hương lại có thể hóa thành kịch độc, theo máu dẫn đến tứ chi bát mạch, khiến nội công tan biến hộc máu mà chết!”

“ Sao ngươi lại biết?”, Lệnh Hồ Diêu mạnh mẽ thở ra một hơi, giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước,” Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta? Ta chính là Nhạc Thu Hàn……”

Lệnh Hồ Diêu không nghe rõ hắn nói gì, trước mắt chỉ thoáng qua đôi mắt doanh mãn ý cười, rồi chỉ thấy xung quanh tối sầm, ngã xuống……

Nhạc Thu Hàn đưa tay ôm lấy hắn nâng dậy, chăm chú nhìn gương mặt có chút tái nhợt,” Lệnh Hồ Diêu, ta tìm ngươi đã lâu.”

Cũng may nhờ y vận công xu độc ngay lập tức, bằng không……

Nhạc Thu Hàn tiếp nhận mạt tử người hầu bên người mang đến, lau mồ hôi trên trán, lúc này mới nâng tay cởi ra lớp mặt nạ nhân bì. Mới vừa bỏ vào trong ngực áo thì phát hiện tên người hầu vẫn đứng ở tại chỗ không đi, cúi khuôn mặt xám trắng, khóe mắt lại không ngừng liếc nhìn, lập tức gương mặt âm trầm, “Tiêu Viễn! Ngươi không cần mắt nữa chăng?”

Người nọ vội vàng cúi đầu, vội vã bước đi, ánh mắt oán hận liếc nhìn Lệnh Hồ Diêu đang nằm trên giường, sát khíẩn hiện.

“Tiêu Viễn! Còn không mau cút đi!”

Nhạc Thu Hàn phất tay xuất một đạo chưởng phong đem hắn phóng ra ngoài cửa, lạnh lùng mở miệng, ” Thông báo cho tất cảách phó, không được ta cho phép, ai dám tiến một bước vào Tiến Phong Các, ta liền giết chết ném ra khỏi Ti Nguyệt Phảng!”

Tiêu Viễn vội vàng khom người, nhanh chóng biến mất.

Ba! Một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, người ở trên giường giật mình mở to mắt, đột nhiên bị lôi dậy.

“ Ngồi dậy.”

Lệnh Hồ Diêu cau mày, nhìn người nam tửđứng trước giường lạnh lùng mở miệng, “Mới vừa rồi ngươi đánh ta?!”, ba chữ cuối, lại gằn từng tiếng, mắt lóe lên.

“Ta đánh đó, ngươi chiếm giường của bản công tử, muốn bản công tửđi đâu mà ngủ?”

Nhạc Thu Hàn kéo áo hắn, một phen lỗ mãng leo lên giường, không chút bận tâm đến thân thể vừa mới khôi phục của Lệnh Hồ Diêu, liền ngủ.

Ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt trên giường trước mắt, lông mi tiêm dài ôn nhuận, vẻ mặt vừa mãnh liệt vừa tà mị, toát ra vẻ lãnh lệ thoát tục ngoài dự kiến.

Đây là gương mặt thật của y? Lệnh Hồ Diêu đang ngã ngồi dưới đất sững người một chút. Đột nhiên cảm thấy trên người một trận lương ý mới phát hiện chính mình vừa rồi quẫn thái, vội vàng đứng dậy.

Nhìn quanh bốn phía, nhận ra căn phòng ở gần bên hồ, gióđêm thổi tới mang thủy hương nhàn nhạt, chậm rãi đi đến bên cửa sổđẩy ra, nhập vào mi mắt chính là mặt hồ lân lân sáng tỏ dưới ánh trăng, không khỏi nhíu nhíu mày.

Có nên hay không chào y một tiếng? Hay là cứ vậy bỏđi? Chần chừ một lúc lâu, cắn răng một cái đang muốn theo cửa sổ mà ra, cũng không nghĩ từ giường bên kia truyền đến nam âm thanh việt lạnh lùng, “Ngươi không theo đại môn đi ra ngoài sao? Lệnh Hồ huynh như thế nào lại quen thói trộm gà bắt chó, vẫn là lo lắng cửa có mai phục.”

Khuôn mặt tuấn túđỏ lên, hung hăng quay mặt nhìn bạch y nam tửđang y nhiên nằm ở trên giường, “Cáo từ.”

Tay chưa đụng tới cửa, lại đột nhiên nghe được bên người có tiếng động truyền vào, một đạo kình phong tiến đến, biết là người kia có nội lực cao cường, huống chi chính mình trọng thương chưa khỏi, đối thủ lại tuyệt không tầm thường, nhưng phản ứng tự nhiên của người tập võ chính là nghiêng người đưa tay đẩy ra một chưởng–

Cũng không nghĩ mới vừa muốn ra tay liền bị người đẩy khai đi, không chỉ như thế, thân thể còn không khống chếđược mà lui lại mấy bước đập vào cửa, ngẩng đầu tập trung nhìn, lại nguyên lai là Nhạc Thu Hàn!

“Ngươi lại muốn thế nào!”

Nhạc Thu Hàn cũng không uất không giận, chính là lạnh lùng liếc mắt một cái đưa hắn đẩy ra khỏi cửa, mở cửa tựđi ra ngoài, “Tiêu Viễn! Ngươi đem lời ta nói thành gió thoảng bên tai?”

Từ khóm tiểu trúc bên cạnh một người chậm rãi đi ra, tay chân không thể khống chế có chút phát run đi đến quỳ xuống bên người Nhạc Thu Hàn, a a ngô ngô nghĩ muốn nói gìđó, lại bị Nhạc Thu Hàn một cước đá văng vào khóm tiểu trúc, phun ra một ngụm huyết.

“Uy!”, Lệnh Hồ Diêu ngây người một chút, bước nhanh xông lên phía trước đem ngươi vừa ngãđỡđứng lên, quay đầu giận dữ quát, “Ngươi làm cái gì! Hắn không phải người hầu của ngươi!”

Nhạc Thu Hàn chính là thản nhiên chọn mi một sẩn, ánh mắt tuyệt mỹ dưới ánh trăng ba quang lưu chuyển, lạnh lùng thanh thúy lên tiếng, “Ngươi thật hảo tâm.”

Thanh ti ở dưới ánh trăng tạo nên một đạo vầng sáng lạnh như băng, bạch y nhẹ nhàng vung lên ẩn vào trong phòng, ba một tiếng khép lại cửa, “Ngươi nên chịu chút giáo huấn a.”

Lệnh Hồ Diêu ngây người một chút, từ bóng trắng tán xử một loại mùi hương nhàn nhạt, thực u viễn.

“Ngươi có sao không?”, Lệnh Hồ Diêu quay đầu nhìn về phía người mới vừa rồi được mình nâng dậy, trong lòng rùng mình!

Một khuôn mặt thật ghê tợn! Nếu nói khó coi cũng chỉđến nhường này, người nọ trên mặt bị hoành thiết thụ không dưới mười đao, không nói đến vết sẹo dữ tợn khủng khiếp, ánh mắt kia lại làm cho người ta một cái rùng mình! Cừu hận? Mê luyến? Một đạo cảm xúc phức tạp nói không nên lời ở cặp con ngươi thâm ao kia, như cười như không, vết máu nơi khóe miệng vẫn y nhiên đó, hắn lại giống như như trước trở về chỗ cũ, một lần lại một lần vuốt ve vùng ngực bị Nhạc Thu Hàn tổn thương, “ Ngươi……”

Lệnh Hồ Diêu nhất thời không biết nên nói gì, cũng không biết có nên đi hay không, chỉ làđứng yên nơi đó.

Cảm giác được Lệnh Hồ Diêu đang nhìn chăm chú, người nọđột nhiên thu hồi ánh mắt trực trực nhìn chằm chằm cửa phòng, liễm hạ mi đến lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, hung hăng một tay đẩy hắn ra, đưa một ngón tay chỉ ra ngoài, chọn mi cô lỗ lớn tiếng nói gìđó, rồi xoay người phất áo màđi.

Lệnh Hồ Diêu ngây người một chút, mặt trầm xuống, đây là cái tình huống gì?

Nói ta xen vào việc của người khác? Thôi, việc này cùng ta có quan hệ gìđâu? Mới vừa không đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy được một trận đầu choáng váng, một mùi hương cổ quái theo phía sau bay tới, còn chưa kịp quay đầu lại, liền thấy gương mặt quỷ dị của Tiêu Viễn phóng đại lên, xuất hiện ở phía sau, rõ ràng trong tay hắn hiện lên một mạt lạnh như băng!

Là đao!

Nghĩ muốn nghiêng người tránh cũng đã không kịp, bụng rõ ràng cảm nhận được đao phong xuyên qua, huyết nhục tuôn trào mang đến cảm giác rét lạnh,”Ngươi……”

Yết hầu Tiêu Viễn cô lỗ cô lỗ phát ra thanh âm cổ quái, giống như tiếng cười lạnh từ nơi sâu nhất của địa ngục phát ra, từ hốc mắt thâm sâu tản mát ra cường đại hận ý làm cho Lệnh Hồ Diêu cảm thấy không hiểu được!

Xuất ra khí lực đem người kia đẩy ngã ngồi dưới đất, “Làm gì!”

“Hắn muốn giết ngươi.”

Không biết khi nào thì nam tử kia lại xuất hiện ở bên cạnh mình, nhợt nhạt cười, tay không tiếp nhận chủy thủ của Tiêu Viễn lại lạt đến đưa hắn một chưởng đánh bay xa, quay đầu ý cười oanh chuyển mở miệng, “Cảm giác thế nào?”

Một tay bịt miệng vết thương không ngừng tuôn máu, cắn răng lãnh thanh hỏi,” Ngươi rốt cuộc nghĩ muốn gì?”

“Không nghĩ gì cả.”, Nhạc Thu Hàn ném chủy thủ trong tay xuống, liếm liếm vết cắt trong lòng bàn tay rồi quay đầu lãnh nghễ hướng mắt về Tiêu Viễn đứng cách đó không xa,”Còn không cút!”

Tiêu Viễn kia ngẩn một chút đứng dậy chạy trở về trong phòng, một hồi lại chạy ra, đứng ở một chỗ cách bọn hắn rất xa, không dám tới gần.

“Bảo ngươi cút không nghe thấy?”, Nhạc Thu Hàn nghiêng đầu liếc mắt.

Tiêu Viễn như run rẩy một chút, tay phất phất y y nha nha nghĩ muốn nói cái gìđã thấy Nhạc Thu Hàn căn bản không bận tâm đến hắn, lúc này mới có chút uể oải cúi đầu, từ phía sau xuất ra một hạp Kim Sang Dược đặt ở bên chân Nhạc Thu Hàn, mới vội vã chạy về phòng.

Nhạc Thu Hàn nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm hạp Kim Sang Dược kia một lúc lâu, mới quay đầu lại, “Nếu không phải ta đi ra, Lệnh Hồ huynh sợ làđã trở thành thức ăn cho đám cá dưới đáy hồ.”

Lệnh Hồ Diêu lạnh lùng đứng lên, cước bộ y nhiên có chút lảo đảo nhưng vẫn ngạo khí như trước,”Các hạđến tột cùng có cư tâm gì? Muốn giết thì cứ trực tiếp động thủ!”

“Cư tâm?”, Nhạc Thu Hàn từng bước đến trước mặt Lệnh Hồ Diêu một chưởng chụp lấy chỗđau nơi hông hắn, Lệnh Hồ Diêu đau đớn khiến trước mắt lại là một trận hôn hắc, y lại nhợt nhạt cười thu tay. “Ta sao dám?”

“Ngươi!”, Lệnh Hồ Diêu đối với nam tửở dưới ánh trăng cười vân đạm phong quải niệm trước mặt này, lạnh lùng mở miệng, “Tại hạ cùng ngươi có cừu oán gì?”

“Không có.”, Nhạc Thu Hàn một phen cầm cổáo hắn đưa hắn kéo xuống, khuôn mặt tuấn tú ghé vào trước mặt hắn chăm chú nhìn hồi lâu, đột nhiên lại cười, chậm rãi cúi xuống ……

“……”, thanh âm đột nhiên biến mất cùng cảm giác lạnh như băng mềm mại nơi miệng, Lệnh Hồ Diêu thiếu chút nữa một hơi mà chết thì Nhạc Thu Hàn mới nâng đầu lên, cười nhìn hắn lên tiếng, “Không phải đã nói rồi sao, ta tìm ngươi đã lâu.”

Hóa đá nửa ngày mới phản ứng lại hành động Nhạc Thu Hàn vừa rồi đối với mình, Lệnh Hồ Diêu cuồng nộ dùng sức một chưởng chụp hướng ngực Nhạc Thu Hàn, rồi lập tức lảo đảo một chút rồi quỳ rạp xuống đất, con ngươi hàn lãnh tràn đầy thần sắc tức giận cùng bỉ di.

Lệnh Hồ Diêu ở trong chốn giang hồ tuy không phải thượng thanh hiển hách nhưng cũng tuyệt không phải phiếm phiếm tiểu tốt, cho nên cho dù trọng thương chưa khỏi nhưng ra tay vẫn như trước không nhẹ. Nhạc Thu Hàn thân hình thon dài quơ quơ, lại như trước nâng Lệnh Hồ Diêu vừa mới ngã xuống nâng dậy, “Thế nào, Lệnh Hồ huynh lại thẹn thùng sao?”

Lệnh Hồ Diêu lạnh lùng huy khai tay y, xoay người hướng ngoài cửa rời đi.

Con ngươi trong suốt của Nhạc Thu Hàn tối sầm lại, chậm rãi giương mắt nhìn về phía thân ảnh cao lớn phía trước, sau một lúc lâu thở dài một hơi rồi khép lại mắt, “ Lệnh Hồ huynh lần này đi đến Lâm An, chính là vì tìm ‘Xuy Sầu’ của Tiêu Diêu Lâu phải không?”

Lệnh Hồ Diêu thân hình hơi động một chút đột nhiên quay đầu, con ngươi u thâm hiện ra sát ý, “Ngươi quen biết hắn!”

“Quen biết chi giao.”

“Hắn ở nơi nào?”

“……”, Nhạc Thu Hàn không có trực tiếp trả lời hắn, chỉ là nghiêng đầu nhìn nhìn rồi xoay người hướng đi vào trong, mới vừa đi hai bước đột nhiên cổ cảm giác một trận đau đớn, cúi đầu thì thấy thiết kiếm lạnh lẻo mang theo hàn quang lẫm lẫm đặt tại cổ mình, “Lệnh Hồ huynh, đây là cách ngươi đối đãi ân nhân?”

“Hắn ở nơi nào?!”, kiếm phong như trước không chút động.

“Bốn biển là nhà.” Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng quay đầu lại, “Ngươi là vì trả thủ cho Dương Viễn Chí?”

“Ngươi đã gặp qua người? Vậy là, ngươi chính là Xuy Sầu.”

“Ngươi nói gì?” Nhạc Thu Hàn ảm đạm cười, điềm nhiên đạm định tươi cười lại xuất hiện trên dung nhan ngạo mạn lạnh lùng, làm cho khuôn mặt nguyên vốn đã xuất sắc chí cực trở nên sinh động dị thường.

Chóp mũi ngửi thấy lãnh hương thản nhiên làm cho Lệnh Hồ Diêu một trận tâm tinh dao động, phục hồi tinh thần lại, Nhạc Thu Hàn đã sớm phiêu nhiên biến mất vào trong phòng, ”Muốn tìm Xuy Sầu, liền ở lại bên người ta. Nói không chừng một ngày nào đó, ta liền mang ngươi tìm hắn.”

Lệnh Hồ Diêu trứu nhíu mày đứng ở cửa, lạnh lùng vừa quay đầu chuẩn bị rời đi, lại nghe từ trong phòng lại truyền thanh âm nói, “Kim Sang Dược mà Tiêu Viễn đưa tới là Tà Dược sưđộc gia bí phương, trong ba ngày liền có thể tiêu hủ sinh cơ. Phòng ngủ kế bên đã chuẩn bị, ngươi mau nghỉ ngơi đi.”

Lệnh Hồ Diêu trầm ngâm một lát, âm thầm nghĩ ngợi. Từ khi sư phụ bị‘ Xuy Sầu’ của Tiêu Diêu Lâu giết chết, hắn giao thiệp với giang hồđã hơn hai năm, mỗi khi nghe nói qua nơi ‘Xuy Sầu’ xuất hiện, liền đến nhưng vẫn không thấy. Nếu Nhạc Thu Hàn thật sự quen biết Xuy Sầu, cùng y một trận sinh tử thật cũng tốn không ít tâm lực!

Quay đầu lại nhìn Kim Sang Dược đặt ở cách mình không xa, chần chờ một lát xoay người hướng thiên phòng đi đến……

Không biết vì sao, bản thân cho tới bây giờ không có an ổn ngủ qua cư nhiên vừa ngủđã ngủđến khi mặt trời lên cao ba sào! Đến khi mở to mắt, sắc trời đã muốn sáng trưng, bên người truyền đến thanh động nhẹ nhàng làm cho hắn cảnh nhiên ngồi dậy, một phen cầm lấy trường kiếm bên tay, “Ai!”

“Tại hạ thực nếu động thủ, Lệnh Hồ huynh sớm chết không biết bao nhiêu lần.”, nam tử ngồi ở một bên uống trà từ từ quay đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo ý cười thiển đạm, “Đêm qua nghỉ ngơi hảo không?”

Lệnh Hồ Diêu không lên tiếng từ giường đứng dậy, lúc này mới phát giác miệng vết thương trên bụng đã tốt lên vài phần, cũng đãđược băng bó cẩn thận. Hơn nữa thần thanh khí yêu, trên người cảm giác thật thoải mái. Không nghĩ cũng biết là Nhạc Thu Hàn giúp mình giải độc chữa thương, trầm mặc sau một lúc lâu mới lạnh lùng mở miệng, “Thỉnh.”

“Sao?”, Nhạc Thu Hàn nhíu nhíu mi, con ngươi xinh đẹp xẹt qua một mạt ý cười say lòng người, sau lại trở nên giảo hoạt dị thường: “Không bằng hôn ta một chút xem như trả thù lao đi?”

Lệnh Hồ Diêu bản sinh là người chính phái, thuở nhỏ từng đọc qua kiếm chương luật điển, nhưng trời sanh tính lạnh lùng cao ngạo hơn nữa làm việc trương cuồng, đối với những việc xấu xa của bọn người chính phái thì cực kỳ chán ghét, cũng từng nghe nói qua lời đồn đãi trên giang hồ mỗ mỗ môn chủ hoạn dưỡng nam sủng, cũng không thèm hỏi đến.

Nhưng đến phiên mình, lại có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời. “Không nghĩ ra Nhạc công tử lại có thị hảo như thế!”

Nhạc Thu Hàn đối với hắn có chút không kiêng nể, ánh mắt chút không thêm lí thị, mang trà lên môi thiển xuyết một ngụm lúc này mới thản nhiên mở miệng, “Ngươi tìm Xuy Sầu có chuyện gì?”

“……”

“Báo thù?”

“……”

Thấy hắn không nói một lời lại tỏ vẻ lạnh lùng, Nhạc Thu Hàn chỉảm đạm cười, nhíu mày quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, “Mấy người các ngươi đứng ở cửa làm gì, còn không cút!”

Chỉ nghe thấy cửa truyền đến tiếng vang rất nhỏ, giống như của người võ công tạo nghệ cực cao, lại đảo mắt không có thanh âm.

Chẳng lẽ nơi này cao thủ tụ tập? Lệnh Hồ Diêu ngẩng đầu nhìn nam tử như trước định thần nhàn nhã uống trà, hơi hơi trứu mi. Như thế xem ra người này cũng tuyệt cũng không phải người tầm thường!

“Ngươi là ai?”

“Nhạc Thu Hàn.”, y cười yếu ớt rồi đi hướng đến bên cửa sổ, “Còn muốn biết gì nữa?”

“…..”

“Nếu ngươi không nói, thì ta nói. Lệnh Hồ Diêu, năm nay hai mươi tám, thứ tử Lệnh Hồ gia ở Lạc Dương, thuở nhỏ bái sư làm môn hạ của Dương Viễn Chí. Năm mười lăm tuổi gia biến cha mẹ huynh đệ cả nhàđều chết thảm dưới tay người khác, từđó tính cách đại biến, vì báo gia cừu năm năm trước đến ‘Thiên Đường trại’, giết chết Thiên Đường tần chủ Lí Việt khi ấy đứng hàng thứ tư trên võ lăm, từđó giao thiệp với giang hồ, gọi là ‘Cuồng Đao’. Ta nói có sai không?”

“Ai ai cũng biết.”

“Vậy sao?”, Nhạc Thu Hàn hơi hơi nhếch môi cười, “Vậy ta sẽ nói chuyện tình mà ngươi khác không biết. Ngươi thuở nhỏ khuynh mộ chi nữ Dương Viễn Chí, Dương Lê, cũng cùng với nàng cóýđịnh thành thân. Rồi sau đó không lâu, trong ngày Dương Viễn Chí rửa tay gác kiếm, y lại bị sát thủ Tiêu Diêu Lâu giết chết, Dương Lê thì mất tích. Ngươi đi khắp nơi tìm kiếm Xuy Sầu, một là vì báo thù cho Dương Viễn Chí, hai là…..”

“Hừ! Ngươi biết cũng thật rõ ràng.”, Lệnh Hồ Diêu trong lòng tuy chấn động, nhưng như trước sắc mặt băng trầm, tiến lên từng bước nắm lấy Nhạc Thu Hàn, thân hình thanh cù theo động tác của hắn lảo đảo một chút, “Ta cùng Lê Nhi chính là tình nghĩa huynh muội, ngươi chớ mở miệng nhục mạ thanh danh của nàng!”

“Như vậy thật tốt.”, Nhạc Thu Hàn bát khai tay hắn, liễm mi dùng lực đập nát chén trà cầm trong tay, “Tiêu Viễn, ngươi nghe đủ chưa?”

Chi dát. Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Tiêu Viễn đem nước ấm đi vào trong phòng.

“ Để xuống, cút.”

Tiêu Viễn cúi người, đặt ấm nước xuống, oán hận liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Diêu một cái rồi đi khỏi phòng, chốc lát sau lại tiến vào, trong tay cầm tinh trí thủy tinh quế hoa cao, hoa chân múa tay muốn nói cái gì.

Nhạc Thu Hàn đi ra phía trước lấy thủy tinh cao ghé vào mũi nhẹ nhàng ngửi qua, nhìn về phía Tiêu Viễn, con ngươi mang theo tia nhạt trào phúng, “Tiêu Viễn, đã ba năm ngươi vẫn không tiến bộ chút nào?”

Con ngươi xám tro của Tiêu Viễn đột nhiên bạo ra tinh quang, tốc độ mau lẹ hướng đến Nhạc Thu Hàn! Cũng không nghĩ trong thời gian ngắn ngủn vài giây, đã bị Nhạc Thu Hàn ném ra ngoài cửa, “Đóng cửa lại, cút!”

Lệnh Hồ Diêu mắt lạnh nhìn thấy cử chỉ quái dị của chủ phó trước mắt, lấy kiếm đeo lên đai lưng xoay người hướng cửa màđi.

“Trở về khi nhớđem về cho ta một hồ thanh nhưỡng của Túy Nguyệt lâu, một hạp Tứ Qúy tô.” Nhạc Thu Hàn tà tựa vào cửa sổ phía trước, thản nhiên mở miệng, “Sáng mai, chúng ta liền khởi hành.”

Khi tỉnh lại hắn liền nghe thấy thanh âm thanh u của tiếng tiêu cùng tiếng mưa phùn khiến lá rơi rụng.

Lệnh Hồ Diêu mặc y phục xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài cạnh hồ mưa phùn lất phất rơi cùng Nhạc Thu Hàn đứng ở tiểu đình bát giác cách đó không xa một mình thổi tiêu, một thân lam ynhư trước phác tố chí cực, mái tóc đen đọng vài giọt nước tùy ý phi tán ở phía sau. Nhìn qua, hắn có thể thấy sườn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của y, giống nhưđang một mình suy tưđiều gì, hơi hơi thốc mi phong.

Tên Tiêu Viễn kia đứng ở nơi cách y không xa, chăm chăm nhìn y, tuy đa số người hầu đều là tùy týở bên, nhưng không biết như thế nào lại có chút bất đồng. Lệnh Hồ Diêu nhìn kỹ mới phát hiện, bên hông Tiêu Viễn mang hai thanh đoản kiếm, một đỏ một đen ước chừng dài chín tấc, xem thân hình hắn cùng với liên tục hai lần tiếp chiêu có thể xác định người này nhất định thân mang võ công, hơn nữa tinh thông độc thuật.

Cao thủ như thế sao lại cam tâm chịu khuất phục dưới người khác? Huống hồ chính mình cùng hắn vốn vô duyên vô cừu, vì sao người này liên tục hai lần muốn dồn mình vào chỗ chết?

Tiếng tiêu ngừng, Lệnh Hồ Diêu hướng ra ngoài nhìn lại, thấy Nhạc Thu Hàn quay đầu nhìn phía mình, dung nhan thanh nhã tực hồ lộ vẻ nhợt nhạt cùng bất đắc dĩ, thật giống như nhớ lại điều gì. Thật lâu sau, y mới lại đem tiêu kềđến bên miệng……

Lệnh Hồ Diêu xoay người lấy ra thanh kiếm ở bên giường đeo lên bên sườn, đẩy cửa đi ra hướng đến chỗ Nhạc Thu Hàn.

Tiếng tiêu thanh u thấp uyển di tán giữa trời mưa, Lệnh Hồ Diêu đứng đó, hai tay khoanh lại, một ngữ không nói chờ tấu khúc chấm dứt, Nhạc Thu Hàn cũng giống như không chúý tới hắn, khúc tiêu lại chuyển.

Sau một lúc lâu, tiếng tiêu ngừng lại, Nhạc Thu Hàn đạm cười quay đầu, “Phượng Cầu Hoàng, có dễ nghe không?”

Đôi mắt trong suốt của Nhạc Thu Hàn hơi hơi tối sầm một chút, đem ngọc tiêu kia đeo ở bên hông, tiếp nhận kiếm từ tayTiêu Viễn đi ra tiểu đình, khi đi ngang qua vai hắn liền thản nhiên nói, “Đi.”

Lệnh Hồ Diêu cũng không hỏi nhiều, đi sau Nhạc Thu Hàn hướng ra ngoài Ti Nguyệt Phảng.

Ti Nguyệt Phảng tọa ở ven thái hồ, y sơn bàng thủy, viễn li thị tập, quả thực thanh u nhã trí.

“Hắn ởđâu?”

Nhạc Thu Hàn quay đầu lại nhìn nam tử khôi vĩ nãy giờ vẫn im lặng phía sau, đạm cười một chút rồi quay đầu đi, “Chúng ta đi Lạc Dương.”

Lệnh Hồ Diêu nao nao, từ khi gặp gỡ tên nam nhân kì quái này, ánh mắt y khi thì lạnh lùng, khi thì cuồng vọng lại mang theo u sầu thản nhiên, cái loại biểu tình tịch mịch này làm cho hắn không biết vì sao mơ hồ có chút lo lắng. Xuyên qua những giọt mưa nhìn lại, một đầu tóc đen thấm nước, mê mông mà mờảo.

“Nhạc Thu Hàn, ngươi làm sao quen biết Xuy Sầu?”

“Ngươi đã chịu mở miệng nói với ta?”, y đột nhiên quay đầu lại cười, mâu trung lưu chuyển ba quang giống như khói lửa huyến lạntrong trời đêm, “Đây là lần đầu tiên sau hai ngày đến đâyngươi mở miệng gọi tên ta.”

“Ngươi như thế nào quen biết Xuy Sầu?”

“Ngươi gọi ta một tiếng Thu Hàn, thế nào?”, Nhạc Thu Hàn cười mở miệng, “Nếu ngươi sau này gọi ta Thu Hàn, ta liền nói cho ngươi ta như thế nào quen biết Xuy Sầu.”

Lệnh Hồ Diêu thấy y đột nhiên trở nên như thế khinh điêu, trong lòng không khỏi một trận tức giận, hừ lạnh một tiếng mở miệng nói, “Ngươi nghĩ ta giống ngươi có cái loại thị hảo xấu xa kia?”

Nhạc Thu Hàn biến sắc một chút, lại như trước cười mở miệng, “Ngươi không tiện gọi thì thôi, ta đây gọi ngươi Diêu, ngươi hẳn sẽ không phản đối.”

Lệnh Hồ Diêu không bỏ qua mâu trung mang ý cười trong suốt của y chợt lóe qua lạc mịch, vốn định mở miệng cự tuyệt rồi lại không đành lòng nhìn thấy ánh mắt y tịch mịch như vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng.

“Không lên tiếng ta xem như ngươi đáp ứng.”, Nhạc Thu Hàn nắm lấy ống tay áo của hắn lại bị hắn một phen bỏ ra, cũng không níu kéo, nhẹ nhàng cười giống như tự giễu, “ Thuyền đã chuẩn bị, chúng ta đi đường thủy.”

Khi đi tới thuyền, nơi đóđã sớm có người hầu hạ.

Là một nam nhân nhỏ người ước chừng hơn tứ tuần, theo ánh mắt hắn tinh quang nội liễm, huyệt thái dương hơi hơi nổi lên thì có thể phán đoán được người này nhất định thân mang tuyệt kỷ, hơn nữa nội lực cực cao.

Người nọ thấy Nhạc Thu Hàn đi tới, cung cẩn cúi đầu.

“Đều đã chuẩn bị tốt?”, Nhạc Thu Hàn trầm hạ sắc mặt.

Người nọ khua tay múa chân liên tục gật đầu.

Câm điếc?

Lệnh Hồ Diêu thốc khởi mi phong, như thế nào đám người bên người y có nhiều công phu như thế lại đều câm điếc?

“Đi thôi.”, giống như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng cười bước lên mạn thuyền.

Đột nhiên, trong mắt người câm điếc kia tinh quang bạo xạ, từ sau lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm bạc hướng mặt Nhạc Thu Hàn xoắn tới. Nhạc Thu Hàn nhận thấy sát khí bên người liền nhanh chóng hơi hơi nghiêng người, tóc dài tung bay bị lưỡi dao sắc bén chém qua rơi rụng trên mặt đất, hai ngón tay kẹo lấy thanh nhuyễn kiếm sắc bạc, lạnh lùng mở miệng nói, “Tiễn Nhung, hôm nay ta không rãnh đùa với ngươi!”

Lệnh Hồ Diêu hờ hững nhìn thấy một màn trước mắt, ỷ thân tựa vào thân cây, khóe miệng hơi nhếch lên. Hai cái chủ phó này lại chơi trò gì?

Chỉ thấy tên câm điếc kia cầm kiếm trong tay rút vài lần đều không thể thu lại, hé ra gương mặt đỏ bừng, yết hầu phát ra vài tiếng âm thanh quái dị, tay trái đột nhiên chụp lấy cổ tay phải –

Có cái gì màu đen thật nhỏ theo cổ tay hắn bắn thẳng hướng đến mấy đại tử huyệt của Nhạc Thu Hàn!

Lệnh Hồ Diêu trong lòng cả kinh, muốn ra tay thìđã không kịp! Nhạc Thu Hàn ba một tiếng gãy đoạn lưỡi dao sắc bén, tay trái chém ra kình phong đem người nọđẩy lui, chính mình cũng lui đến vài thước rồi quỳ xuống đất, một đạo tơ máu ân hồng theo khóe miệng tràn ra, y lại tỏ vẻ không sao hướng về phía sau thản nhiên mở miệng, “Tiễn Nhung, ngươi càng ngày càng không muốn sống.”

Tiễn Nhung từ trên mặt đất đứng dậy, ẩu ra một ngụm huyết sau cuồng tiếu lên tiếng, thanh âm thô dát khó nghe lại gằn từng tiếng một, “Chỉ cần có thể giết chết ngươi, thủđoạn gì ta đều hội dùng, ha ha, không nghĩ tới ngươi cũng có một ngày không cẩn trọng như vậy, ta rốt cục có thể giết chết Tuyết……”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, ánh mắt không cam lòng trợn lên nhìn trừng trừng nửa thanh đoạn kiếm cắm trong ngực, giọng lại cô lỗ một trận, mới suy sụp rồi ngã xuống.

“Đi.”, Nhạc Thu Hàn đầu cũng không quay lại bước trên mạn thuyền, thân thểđã không thể khống chế loạng choạng một chút, được Lệnh Hồ Diêu một phen đỡ lấy, “Ngươi bị thương?”

“Tiểu thương mà thôi.”

Nhạc Thu Hàn thản nhiên rút cánh tay bị Lệnh Hồ Diêu bắt lấy, rồi lại đột nhiên quay đầu cười nói, “Ngươi quan tâm ta?”

Xem biểu tình cười cợt của y, gương mặt lạnh lùng của Lệnh Hồ Diêu nổi lên một tầng tức giận, phóng thân nhảy lên mạn thuyền, “Muốn đi thìđi nhanh một chút, không cần ma ma thặng thặng.”

Nhạc Thu Hàn liễm đi ý cười, một ngữ không nói đi lên thuyền ngoắc tay hạ lệnh công khai thuyền, lại đột nhiên nghe được từ bờ biển truyền đến một trận tiếng cười thanh thúy.

“ Tiểu Kình?!”

Một bóng dáng màu lục nhẹ nhàng bay lên thuyền, dừng lại ở bên cạnh Nhạc Thu Hàn, “ Hàn, đây là người ngươi tìm mà không chịu hồi lâu sao? Một kẻ tự phụ như hắn ngươi còn quản làm gì?!”

Cô nương danh gọi Tiểu Kình mi mắt như họa, thanh túđộng lòng người. Dưới làn mi tú lệ là một đôi con ngươi linh động, một thân hồ lục sa y bao lấy dáng người. Thấy Lệnh Hồ Diêu lãnh nghễ liếc mắt nhìn mình một cái, nàng nhẹ nhàng cười, đi đến gần, đem hắn cao thấp đánh giá một phen rồi lại mở miệng, “ Hàn, nam nhân giống như khối băng này, chính làý trung nhân của ngươi a? Bộ dạng tuy không tồi, bất quá ta lại không thích.”

Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng cười nhìn Lệnh Hồ Diêu liếc mắt một cái, thấy hắn như trước tuấn dung mạt thượng lạnh như băng sương cùng tức giận, vội đổi đề tài, “Tiểu Kình, ngươi lại cư nhiên không có mang theo Tiêu ca ca của ngươi sao? Thật đáng ngạc nhiên.”

“Hắn.”, Văn Kình hắc hắc cười hai tiếng. ”Hắn hiện tại chính là bất tỉnh nhân sự phụng bồi lão bản nương quỷ hỗn xinh đẹp.”

“Cho nên ngươi liền đến làm phiền ta?”

“Làm phiền?”, Văn Kình vẻ mặt có chút không hài lòng, “Người ta chẳng qua vừa vặn ngang qua thấy ngươi bị thương, hơn nữa bên cạnh ngươi không ai tình vị, cho nên liền đến chiếu cố ngươi a.”

“Ta không có gì đáng ngại.”, Nhạc Thu Hàn quay đầu nhìn phía mặt hồ,”Ngươi nhanh chóng đi tìm hắn đi.”

“Hảo hảo, ta cũng không rãnh rọi đèn sáng đường cho các ngươi, còn nữa, cái này!”, nàng nhảy đến bên Nhạc Thu Hàn vẻ mặt miễn cưỡng đem một viên tiểu hoàn trong suốt nhét vào trong miệng y,” Cái tên Tiễn Nhung tạp toái kia đem diễn còn không xứng khai diêu ở trước mặt chúng ta.”

Dứt lời tay phải cằm lấy cổ tay y, nhíu nhíu mày, “Ngươi như thế nào chân khí loạn như vậy? Trong cơ thể chân khí còn chưa khôi phục lại cùng Tiễn Nhung động thủ, khó trách ngươi bị phương hại!”

“Ngươi không cần như vậy khoa trương.”

“Không được phản bác!”

“Hảo hảo, lời Tiểu Kình nói chính là thánh chỉ, xin thỉnh tiểu hoàng đế ngài đi nhanh cho.”

Tiểu cô nương cười khúc khích nhảy lên mạn thuyền, quay đầu lại mặt âm trầm, dựa vào khoang thuyền trừng mắt đánh giá nam tử lạnh như băng, Nhạc Thu Hàn, liếc mắt một cái, “Ta đi rồi, ngươi chính mình trên đường cẩn thận, còn có, bọn hắn bắt ta ân cần thăm hỏi ngươi.”

“Ân,” Nhạc Thu Hàn ôn nhu cười, “Cũng giúp ta ân cần thăm hỏi bọn hắn.”

“Biết.”

Văn Kình vươn tay nắm lấy thanh trúc trên thuyền hướng sông phóng người, bóng dáng xinh đẹp xoay người rơi xuống mặt nước, trông thoáng chốc đãđến bờ biển, lại y nhiên lo lắng lớn tiếng nói, “Hàn, quên nói nữa, ngươi mau đem những người đó xử lýđi, bọn hắn ở lại bên người ngươi khiến chúng ta lo lắng.”

“Ta biết.”

Mắt nhìn tiểu cô nương đi xa, Nhạc Thu Hàn mới quay đầu, “Bên ngoài mưa lớn như vậy, mau tiến vào khoang thuyền đi. Đừng cho miệng vết thương dính nước.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo mệt mỏi, tuy nhiên đạm mạc lại ôn nhu cóđiểm oa tâm. Lệnh Hồ Diêu nhìn chăm chú y thật lâu, đối với cô gái vừa rồi lời nói của y không chút che dấu, hắn rõ ràng biết Nhạc Thu Hàn yêu mình, hơn nữa tìm kiếm đã lâu. Vì cái gì? Không thể phủ nhận, vẻđẹp của Nhạc Thu Hàn tuy nhu mị kiều diễm nhưng không giống nữ tử, lại trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt.

Khí độ im lặng đạm mạc, thanh cao ngẫu nhiên bỉ nghễ thiên hạ, cùng với dung nhan tuyệt mỹ bên dưới nhân bì mặt nạ kia, tất nhiên không thể không cuốn hút ánh mắt của hắn. Tuy nhiên hắn không cho rằng mình đối y có loại cảm tình đặc thù gì, nhưng là không biết vì sao trong ánh mắt đạm mạc cùng ngẫu nhiên của y lại xuất hiện vẻ cô tịch, so với gương mặt luôn trương ra ý cười nhìn mình thì càng có thểảnh hưởng tâm tình của hắn.

“Nàng nói bọn họ?”

“Bọn người hầu trong trang.”, Nhạc Thu Hàn đến gần bên người hắn, từ bên trong lấy ra một cây dù. Đem dù che đi tất cả những giọt mưa dừng ở trên người Lệnh Hồ Diêu, lại y nhiên xem nhẹ chính mình.

“Người vừa rồi cùng Tiêu Viễn, bọn hắn làđến giết ngươi?”

“Ân.”

Lệnh Hồ Diêu trong lòng chấn động, nghiêng đầu nhìn cặp con ngươi trong suốt kia, “Ngươi không sợ sao?”

“Sinh tử tùy mệnh, phú quý tùy thiên. Có sợ hay không, kết quả cũng là như nhau.” Nhạc Thu Hàn nhẹ nhàng cười đem tán dù nhét vào trong tay Lệnh Hồ Diêu, ”Ta vào trong, trong lúc vận công liệu độc hy vọng ngươi đừng tới quấy rầy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play