“Anh cái đồ bội bạc! Anh cái đồ Trần Thế Mỹ! Anh cái đồ, cái đồ… Anh anh anh anh…”
Vì vậy Lê Hiên Vũ choáng váng, người con gái ngồi đối diện anh cũng choáng váng.
“Phụt ───” Ngược lại một người vừa đi tới đây thì bật cười, âm sắc hơi thấp, nhưng mang theo tinh thần phấn chấn, “Các cậu đang đùa gì thế? COS bộ cẩu huyết đam mỹ sinh tử văn à?”
Đột nhiên lại thêm một người, Giang Dương vừa sợ vừa thẹn quay đầu lại, còn chưa thấy rõ hình dạng, chợt nghe thấy người đối diện kêu một tiếng: “Tử Đồng! Trái Đất thật đáng sợ, em muốn về nhà!”
Giang Dương đang nghĩ ngợi là sao thanh âm này kỳ quái như thế, trơ mắt nhìn người con gái kia nhào vào lòng người đàn ông đứng một bên, sau đó học dáng vẻ của hắn, khóc nức nở như hoa lê trong mưa.
“Bọn họ đôi cẩu nam nam! Sinh con cả một tá a vô lại! Đủ một đội bóng còn có cả người dự bị! Ân ân ái ái đáng ghét thế! Bắt nạt người ta không biết sinh hức hức hức hức hức…”
Nè, nè, nè!
○○○