Trong ánh bình minh hôm ấy, Địch vương phiêu diêu đứng
cạnh lan can, hình ảnh thực là tuấn mỹ. Chỉ nói 1 bàn tay đặt trên lan can của
hắn cũng đủ mê người, từng ngón thon dài, móng tay như ngọc. Nếu Địch vương
thật sự là một hoàng tử - Vương gia chỉ biết sống an nhàn sung sướng, thì tay
hắn sẽ chỉ có vẻ trắng nõn non mềm như vậy. Nhưng nàng lại thấy tay hắn có nổi
gân.
Ước chừng nàng còn cách khoảng mười bước, hắn chậm rãi
quay mặt lại, vẻ đẹp tinh tế của hắn thật khó khiến người ta không ngây ra
nhìn. Tuy rằng đôi mắt hắn có vẻ lười nhác lạnh lùng nhưng lại làm cho người
khác có ảo giác ẩn dấu 1 nét cười cực nhẹ. Đứng trước một dung mạo như vậy,
Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể lấy làm xấu hổ.
Nhưng người đẹp thì cũng không có gì đáng để nhìn lâu,
vì người càng đẹp với nàng càng là mối hy vọng xa vời, lại nguy hiểm, mà nàng
thì không phải đến để ngắm mỹ nam tử. Nàng cúi đầu, bộ dạng phục tùng, quy củ
hành lễ, rồi sau đó cũng không lên tiếng.
Người hầu khom người trở ra. Cảnh Vĩnh Phúc đứng ở
ngoài đình hiên, Lý Phỉ ngồi ở bên trong. Lý Phỉ dừng ánh mắt ở trên mặt Cảnh
Vĩnh Phúc một hồi, sau đó cất tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng rất hợp với dung
mạo hỏi: "Ngươi chính là Bình Đại Phúc?"
"Đúng vậy, Vương gia."
Lý Phỉ không hỏi thêm. Một trận gió nhẹ thổi tới, Cảnh
Vĩnh Phúc đưa mắt theo hướng gió. Nàng đứng đó, không ngại thất lễ, ngẩng đầu
nhìn hắn. Địch vương này rất kỳ quái, đẹp đến kinh ngạc mà cũng lạnh đến khó
hiểu.
Qua một hồi lâu, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng
lại vang lên: "Ngươi xin gặp ta?"
"Đúng vậy, Vương gia." Cảnh Vĩnh Phúc lại
trả lời hắn. Những câu hắn hỏi trong bái thiếp đã có cả rồi. Người bình thường
thì sẽ hỏi nàng, ngươi vì sao tới gặp ta? Có chuyện gì muốn nói với ta? Nhưng
hiển nhiên, Địch vương không phải người bình thường.
Lý Phỉ lại im lặng, đôi mắt tuy rằng dừng lại ở cách
đó không xa nhưng nàng cảm thấy hắn cái gì cũng chưa xem. Hắn đang nghĩ đi đâu.
Lại qua một lúc thật lâu, Lý Phỉ gọn gàng chấm dứt buổi triệu kiến bằng một câu
nói, "Muốn gặp cũng đã gặp, vậy ngươi trở về đi!"
Cảnh Vĩnh Phúc ngẩn ra. Chẳng lẽ chỉ số thông minh và
dung mạo của Địch vương lại đối lập tới vậy? Làm như nàng hâm mộ dung mạo của
hắn đến mức phải xin gặp để chiêm ngưỡng vậy. Nhưng khi Lý Phỉ xoay người, phất
tay áo bỏ đi, nàng kinh ngạc thấy hắn như đang nghiền ngẫm điều gì, khóe mắt
lại có ngấn lệ.
Chuyện nàng tới gặp Lý Phỉ có thể tính là vô nghĩa, Lý
Phỉ bất quá là đem vài lời nói suông nhàm chán nói với nàng, từ lúc mở đầu đến
khi kết thúc.
Cảnh Vĩnh Phúc âm thầm thở dài, nếu Lý Phỉ đoán được ý
đồ của nàng khi đến đây, lại chịu tiếp kiến nàng, thì chắc chắn là hắn đã xác
định trước mắt phải cam chịu sự tồn tại của Lý Dịch. Vì thế, nàng bèn hướng
theo hắn khẽ nói: "Đa tạ Vương gia!"
Tấm lưng kia dừng một chút, dáng vóc hắn thật tuyệt
mỹ, nhưng mới đó lại không thấy đâu nữa. Hắn đã để lộ ra bản thân là một tay
giỏi khinh công.
Nếu Cảnh Vĩnh Phúc là một cô gái chưa trải trường đời,
nhìn thấy một nam tử tuyệt thế như vậy, còn là Vương gia, lại là người mang võ
công thượng thừa, không ái mộ mới là lạ. Nhưng Cảnh Vĩnh Phúc không phải. Tuy
rằng đối với mỹ mạo Địch vương nàng cũng không thể nhìn mà như không thấy,
nhưng là trong mắt nàng, hắn ngoài mỹ mạo còn nhiều điều lợi hại hơn.
Trên đường về, khi đi qua tòa phủ mà Tư Mã Thu Địch đã
đi vào, Cảnh Vĩnh Phúc đột nhiên có ý nghĩ gặp Tư Mã Thu Địch.
Không ngoài dự đoán, sau khi hạ kiệu, Cảnh Vĩnh Phúc
liền nhận thấy có ánh mắt phấn khích nhìn theo. Từ khi nàng đến Dễ Dàng phủ,
luôn có người theo dõi nàng. Tên lưu manh mười tám, mười chín tuổi hôm qua
chính là một trong số đó.
"Cô nương tìm ai?" Thị vệ ở cửa phủ thấy
nàng quần áo chỉnh tề, trên người "linh kiện" đầy đủ thì khách khí
hỏi.
Cảnh Vĩnh Phúc cười dài nói: "Bổn cô nương đến
tìm Tư Mã Thu Địch!".
Thị vệ lại hỏi: "Xin hỏi cô nương tìm công tử nhà
ta có chuyện gì?".
Thị vệ hồ nghi : "Cô nương biết công tử nhà ta
sao?"
"Ngươi đi nói với hắn ta họ Bình!"
Sau này Cảnh Vĩnh Phúc đã vì thế mà hối tiếc vô số
lần. Nếu nói gặp Địch vương là chuyện không thể không làm thì chuyện gặp Tư Mã
Thu Địch chính là tự làm bậy!
Tư Mã Thu Địch đã lại thay đổi y phục, bất luận hoàng
cung hay dân gian, đều hiếm thấy y phục màu cam như vậy. Lại thêm miếng ngọc
bội bằng hổ phách và chiếc thắt lưng đỏ, càng lộ vẻ phú quý. Trên tay hắn theo
thường lệ là 1 chiếc quạt, lúc này là chiếc quạt bằng gỗ đàn hương trắng. Bất
quá trong mắt Cảnh Vĩnh Phúc, hắn cũng chưa có gì ấn tượng.
Tư Mã Thu Địch nét mặt tươi cười từ trong nhà chạy ra,
sau khi thấy Cảnh Vĩnh Phúc thì nét tươi cười liền giảm vài phần.
"Chính là ngươi! Lần trước vội vàng từ biệt,
chẳng phải ngươi nói đi Diệp Bắc sao?"
"Tư Mã công tử, ta đi Diệp Bắc rồi thì không thể
tới kinh thành sao?"
Tư Mã Thu Địch nói nửa ngày bỗng nhiên nhận ra sự lạ:
"Bình... Bình công tử, sao ngươi lại ăn mặc như vậy?"
Cảnh Vĩnh Phúc nghe thấy tiếng chính mình: "Đã ăn
mặc như vậy mà ngươi vẫn gọi ta là Bình công tử?"
"Thất lễ, thất lễ..." Tư Mã Thu Địch vội
khiêm tốn nói, cây quạt trong tay lúc ẩn lúc hiện, "Bình cô nương, đều là
Thu Địch ta vụng về, Bình cô nương xin đừng tức giận. Thu Địch xin nhận
lỗi."
Thị vệ ở bện cạnh tròn con mắt nhìn. Cảnh Vĩnh Phúc
thấy nhiều người đang nhìn vào thì liền nhanh tay kéo Tư Mã Thu Địch đi.
"Đi, đi ăn cơm!"
"Bình cô nương..." Tư Mã Thu Địch giãy ra
khỏi tay Cảnh Vĩnh Phúc, đỏ mặt nói, "Cô nương đừng lôi kéo Thu Địch, Thu
Địch sợ ảnh hưởng thanh danh cô nương... Thu Địch tự đi được ..." Thật
không biết ai là cô nương, ai là đại gia nữa.
Khi các tùy tùng của Tư Mã Thu Địch mở cửa chính, dắt
theo một cỗ xe ngựa xa hoa vừa tới, Tư Mã Thu Địch liền khôi phục phong thái
của một quý công tử, quạt đàn hương mở ra: "Bình cô nương, mời lên
xe."
Hành trình hôm nay của Cảnh Vĩnh Phúc nghe nói bị rất
nhiều người ghi lại có trong hồ sơ, sau nàng lại thấy thông tin này ở Địch
vương phủ: “Giờ Thìn hai khắc vào Địch vương phủ, giờ Tỵ năm khắc ra. Buổi trưa
một khắc gặp Tư Mã Thu Địch, hai khắc hộ tống Tư Mã vào quán cơm, giờ Mùi canh
ba ra, năm khắc du ngoạn hồ Vinh Quang, giờ Thân canh ba về. Lại cùng Tư Mã
dùng bữa tối cho tới giờ Dậu một khắc, giờ Hợi một khắc về Dễ Dàng phủ.”
Tư Mã Thu Địch mặc dù không phải con nhà hoàng tộc,
nhưng sinh ở thế gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nhưng cũng không phải dầm mưa
dãi nắng, thêm phần hắn xấp xỉ tuổi với Cảnh Vĩnh Phúc, cho nên sau khi ra khỏi
Địch vương phủ, gặp hắn là việc làm Cảnh Vĩnh Phúc thích thú. Địch vương đã
biến những áp lực nàng dự kiến thành hư không. Nam nhân rất xinh đẹp lại thông
minh thật sự là đáng ghét. Cũng may còn có Tư Mã Thu Địch, cũng coi như nàng
cùng du ngoạn với một công tử giàu sang, tuấn tú. Chỉ là trong lúc đi, lông mi
giả xém chút rơi ra, may mà nàng phát hiện sớm, không thì một bên mắt phượng,
một bên mắt gà trụi lông, lúc đó, muốn khóc cũng không kịp.
Tư Mã Thu Địch còn muốn tiếp tục du ngoạn với Vĩnh
Phúc, Cảnh Vĩnh Phúc cũng hiểu được. Nhưng nàng đến kinh thành vì việc công,
việc tư chỉ có thể để sang một bên.
Hôm trước Cảnh Vĩnh Phúc bái kiến Địch vương, hôm sau,
Địch vương liền đại giá quang lâm, đến thăm đáp lễ nàng. Lý Phỉ không có báo
trước, trực tiếp tìm đến, phảng giống như đoan chắc thiên hạ sẽ không dám từ
chối hắn.
Có lẽ thiên hạ thật đúng là không có đến vài người dám
từ chối hắn, ít nhất Cảnh Vĩnh Phúc hiện nay không dám, cũng không thể. Trước
khi Lý Dịch về kinh, nàng cần thể hiện một biểu hiện giả dối, Địch vương không
hẹn mà gặp lại nàng, nàng cầu còn không được, cho nên nàng đành phải nhẫn nhịn
phân phó người hậu trong Dễ Dàng phủ báo với Tư Mã Thu Địch ngày khác lại du
ngoạn.
Dễ Dàng phủ không có những hoa viên tỉ mỉ lại xa hoa
như Địch vương phủ nhưng cũng có không ít đình viên sạch sẽ. Tiết Đồng Di bảo
người dẫn Địch vương đến một đình viện.
Lúc Cảnh Vĩnh Phúc vội vàng đi tới, Địch vương đã yên
tĩnh đứng lặng một thân thanh lịch ở đó. Nàng không thể không thầm than một
tiếng, nam tử này từ nhỏ đến giờ không biết đã chiếm mất bao nhiêu trái tim nữ
tử.
Cảnh Vĩnh Phúc rất muốn tưởng tượng người mặc y phục
màu xanh nhạt đang đứng dưới tàng cây kia là một thanh niên âu sầu, thụ động
chờ đợi sự an bài của số mệnh. Đáng tiếc sự thật không như thế.
Y phục xanh nhạt người bình thường mặc thì tạo cảm
giác ảm đạm, nhưng người trước mắt, phục trang đơn giản, thêm một cây trâm ngọc
gài tóc, lại làm người đối diện có cảm giác không gian quanh hắn thật tươi
sáng. Trường bào xanh nhạt dài chấm đất, áo khoác một màu xanh thẫm, sau lưng
dắt một thanh đoản kiếm, cả người toát ra phong thái nam nhi, vững vàng như
tùng bách.
Một chiếc lá khô chầm chậm rơi xuống, hắn đưa tay ra,
chiếc lá liền rơi xuống lòng bàn tay. Hắn nghiêng mặt nhìn nàng, chậm rãi nói:
"Bình cô nương, đến lượt bổn vương đến gặp ngươi !"
Cảnh Vĩnh Phúc đến gần thi lễ, chưa biết nói gì, hắn
đã quay lại đầu đi, thản nhiên nói: "Nói nơi này tịch liêu thanh tịnh,
cũng không sai."
"Đúng vậy, Vương gia."
Hắn lại tiếp tục im lặng, Cảnh Vĩnh Phúc chỉ có thể
chờ. Trong lúc chờ đợi, Cảnh Vĩnh Phúc ngắm nhìn hắn. Địch vương không chỉ đẹp
trai, hơn nữa còn có phong cách và rất nam tính. Nam tử bình thường nếu có dung
mạo thì vẻ mặt lại thường có vẻ hơi nữ tính, thiếu dương thừa âm, nhưng Địch
vương thì vừa tuấn tú, vừa nam tính lại có phong thái hoàng tộc.
Qua thời gian rất lâu, Lý Phỉ mới mở miệng nói:
"Giữa trưa ngày mai, Bình cô nương hãy đến bản vương phủ đến một
chuyến."
"Đúng vậy, Vương gia." Cảnh Vĩnh Phúc bỗng
nhiên phát hiện có đôi khi, miệng thì nói lời thoải mái nhưng trong đầu thì rất
mệt. Địch vương chủ động mời nàng, điều này thật đáng nghi ngờ. Khi đang nghĩ
vậy, nàng lại tự hỏi vì sao hai lần đối thoại đều là nàng ở trả lời "Đúng
vậy Vương gia".
Địch vương lại chấm dứt cuộc gặp bằng một câu nói:
"Cứ như vậy, mai gặp." Lý Phỉ xoay người bước đi, lưu lại một nụ cười
khóe miệng làm xiêu lòng người.
###
"Địch vương Lý Phỉ, dung mạo hơn người, tính tình
lạnh lùng kỳ quái, là Vương gia nước Tiếp."
Cảnh Vĩnh Phúc thong dong đọc những tư liệu về Địch
vương do Tiết Đồng Di đưa đến, tất cả đều nói thế.
Tuổi gần với Lý Dịch, Lý Phỉ từ nhỏ không thích kết
bạn, đến tuổi lấy vợ cũng không mấy hứng thú, do đó chưa từng cưới phi nạp thiếp.
Nhưng Lý Phỉ thiên tư hơn người, ngũ nghệ tinh thông, kiếm thuật của hắn đã
được Thái Sơn bắc đẩu của giới võ lâm nước Tiếp - Chi Nhất Thiết Kiếm minh chủ
Bàng Long thừa nhận.
Nghiên cứu xong tư liệu, Cảnh Vĩnh Phúc nói với Tiết
Đồng Di: "Đãi vương theo quân đội, Phái vương khống nhân mạch, còn Địch
vương thì như người ngoài, sống chết mặc bây, có khi nào lại là người nắm trong
tay dân chúng và giới lục lâm."
Tiết Đồng Di hoài nghi nói: "Thiết Kiếm minh chủ
quả thật là đệ nhất võ lâm nước Tiếp, nhưng nhân sĩ dân dã dù có cường thịnh
cũng là vô pháp so với quân đội chính thống, huống chi Bàng Long cùng Địch
vương chỉ có duyên thầy trò, hắn rất ít đến kinh thành, mà theo tính tình Địch
vương thì cũng sẽ không cùng thân cận với bất kỳ kẻ nào."
Cảnh Vĩnh Phúc than một tiếng: "Đúng là nhìn
không ra hắn có dã tâm tranh giành, cho nên hắn mới là kẻ nguy hiểm nhất. Bởi
vì rốt cuộc ngươi cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì."
Tiết Đồng Di bỗng nhiên cười nói: "Nói như thế,
Bình cô nương cũng là người nguy hiểm! Bởi vì ta hiện tại cũng nhìn không thấu
chủ ý của ngươi."
"Ta sao?" Cảnh Vĩnh Phúc cười lớn, "Vô
hại vô hại, tuyệt đối vô hại! Ta thân là tiểu nữ tử, dã tâm quá lớn chỉ có bất
hạnh, ta cũng không phải hoàng thân quốc thích, với quyền lực, ta là khách qua
đường."
Tuy rằng Cảnh Vĩnh Phúc đang giúp Lý Dịch đoạt ngôi
vua nước Tiếp, nhưng nàng sẽ không vui nếu sau này tận mắt thấy nước Tiếp lớn
mạnh đứng lên thống nhất thiên hạ, lại càng không nguyện nhìn thấy cảnh nước
Tiếp tấn công nước Cảnh. Dù cha có đối ác với nàng thì nàng vẫn là người nước
Cảnh, nàng không quên, nước Cảnh là quê hương của nàng. Có một sự thật tàn khốc
là luận về xuất thân thì Cảnh Vĩnh Phúc vẫn là công chúa nước Cảnh, mặc dù công
chúa này nổi tiếng thiên hạ là một kẻ ngốc.
"Thiếu chút nữa đã quên, có chuyện tốt muốn nói
với cô nương." Tiết Đồng Di vòng vo.
"Chuyện tốt?"
Tiết Đồng Di hổ thẹn nói: "Bình cô nương tuy rằng
tuổi còn nhỏ, nhưng ở trong Dễ Dàng phủ vẫn có chút không tiện, nơi này lại
không có nữ phó chăm sóc ngươi, về phương diện khác phần đông văn sĩ tiên sinh
trong phủ cũng thấy không tiện, vì vậy điện hạ dặn ta vì cô nương an bài chỗ ở
khác."
"Đây là chuyện tốt?"
Tiết Đồng Di hơi hơi đỏ mặt: "Đúng vậy, bởi vì
điện hạ vài ngày nữa sẽ đem Bình phu nhân cùng người nhà Bình phủ của cô nương
đưa tới kinh thành..."
Cảnh Vĩnh Phúc nhìn xuống, "Còn gì nữa?"
Thanh âm của Tiết Đồng Di đã trầm xuống rất nhiều:
"Cô nương lấy thân phận cơ thiếp của thái tử vào ở nhà mới."
Cảnh Vĩnh Phúc trong đầu nhanh chóng nghi vấn, lại
nghe Tiết Đồng Di vội vã vì chủ tử biện giải: "Điện hạ nói thiệt thòi cho
cô nương, nhưng là vì đại sự, hết thảy xin tùy theo chủ ý của cô nương. Điện hạ
còn nói, cô nương rộng lượng và trí tuệ, nhất định sẽ không vì hư danh."
Cảnh Vĩnh Phúc trầm ngâm nói: "Ngươi nói với điện
hạ, nếu như hắn dám tuyên bố cưới nữ tử tên Đại Phúc trước mặt mọi người, ta sẽ
gánh chịu hư danh này." Nói nàng muốn hư danh, nàng sẽ đem Lý Dịch nhấn
xuống nước. Làm cho cả nước Tiếp thậm chí là khắp thiên hạ đều biết thái tử
điện hạ nước Tiếp đã cưới một đứa con gái nước Cảnh tên là Đại Phúc. Nàng sẽ
làm cho Lý Dịch không ngóc đầu lên được!
Tiết Đồng Di ngẩn ra, bỗng chắp tay nói: "Ta sẽ
cứ như vậy thực bẩm với điện hạ."
"Làm phiền Tiết tiên sinh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT