Sinh nhật mười tuổi của Đại Phúc ngoại trừ Nhược phu
nhân trong vương phủ không còn ai nhớ. Nhưng mọi người ở nước Cảnh lại nhớ rõ,
bởi vì đó cũng là ngày vui của một Vương gia nước Cảnh. Ngày sinh nhật của
Vương gia Cảnh Thân Uẩn, Dự vương gia mang theo phi tử vương tôn trong vương
phủ đến phủ đệ chúc mừng.
Mẹ con Nhược phu nhân không có tư cách tham gia.
Trên thực tế, từ khi Đại Phúc ba tuổi, Nhược phu nhân
đã không tham dự các loại yến tiệc. Đêm ấy, cũng như mọi khi, bà đang giảng bài
cho Đại Phúc, giảng được một nửa thì có nô bộc đến gõ cửa, nói là Tần phu nhân
cho mời. Bà không lo lắng Tần phu nhân đối với mẹ con bà thế nào, huống chi đây
là người cùng cảnh ngộ, vị Tần phu nhân này cũng xuất thân không tốt, cũng bị
Dự vương gia có mới nới cũ, cũng cùng là các phu nhân của hắn.
Quả nhiên sau khi Nhược phu nhân cùng Đại Phúc đi qua,
chính là cùng Tần phu nhân dùng cơm và trò chuyện, sau đó thì cáo từ.
Đến đây, với Đại Phúc mọi sự vẫn vậy, không gì thay
đổi.
Trời vẫn trời ấy, trăng vẫn trăng kia.
Nhưng khi nàng đi tới hậu viện của Tần phu nhân mọi sự
bắt đầu thay đổi.
Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại, nàng vẫn cảm tạ Tần
phu nhân — nếu không vì Tần phu nhân nhất thời quật khởi, mời mẹ con nàng, có
lẽ nàng cả đời chỉ có thể làm một Đại Phúc nửa si nửa dại — nhưng tiếc là Tần
phu nhân mất sớm, hưởng dương chưa tới ba mươi hai năm.
Nhược phu nhân cùng Đại Phúc lẳng lặng trở về lãnh
viện. Đêm ấy trăng thực tròn, đêm rất đẹp. Đại Phúc ăn no, thoải mái, có vài
phần buồn ngủ. Đi đến nửa đường thì nghe có tiếng ồn ào.
"Vương gia hồi phủ!"
"Có thích khách! Bắt lấy thích khách!"
Âm thanh ngày càng náo loạn. Đại Phúc không biết
chuyện gì, chỉ cảm thấy mẫu thân gắt gao nắm tay nàng, bàn tay ướt sũng . Tiếng
đao kiếm, tiếng la hét đồng loạt bùng nổ.
"Phúc Nhi, mau, chúng ta mau tìm một chỗ trốn
đi!" Nhược phu nhân thực hối hận, nếu không đáp ứng lời mời của Tần phu
nhân, lúc này Đại Phúc sớm đã đang ngủ, lại càng không gặp phải tai bay vạ gió
trước mắt.
"Dạ!" Đại Phúc theo Nhược phu nhân chạy đến
Lý hoa viên, tránh ở sau ngọn giả sơn,
"Nhưng là, mẫu thân ... Mẫu thân?"
Nhược phu nhân biết nàng muốn hỏi chuyện gì, nhưng
chưa biết giải thích với đứa con ngốc nghệch như thế nào cho rõ ràng?
"Suỵt!" Nhược phu nhân đặt ngón tay lên môi
nàng, "Đừng nói, cứ trốn ở đây đã!"
Đại Phúc nhu thuận gật gật đầu. Một lát sau, tiếng
động ở tiền viện tựa hồ đã nhỏ xuống. Nhược phu nhân đang do dự nên trở về hay
không, lại nghe thấy một động tĩnh rất nhỏ. Bà kinh sợ kéo theo đại Phúc cùng
quay người lại.
Trước mặt là một Hắc y nhân, mặt mũi đều che kín, chỉ
lộ ra một đôi mắt tinh quang nhấp nháy.
"A!" Nhược phu nhân chưa kịp kêu cứu, yết
hầu đã căng thẳng, nói không ra tiếng.
Đại Phúc chỉ thấy Hắc y nhân điểm 1 cái trên người mẫu
thân, mẫu thân liền ngây dại. Nàng hoảng sợ lắc tay mẫu thân, mẫu thân vẫn
không để ý tới nàng, chỉ lấy mắt nhìn chằm chằm Hắc y nhân, ánh mắt giống như
cầu xin.
Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Ta giải huyệt đạo cho
ngươi, ngươi đừng lớn tiếng kêu người đến là được!"
Nhược phu nhân sau khi được giải huyệt thì đau khổ cầu
xin: "Ngươi buông tha chúng ta đi, chúng ta coi như không phát hiện
ngươi."
Hắc y nhân cẩn thận đánh giá Nhược phu nhân một lát,
đột nhiên hỏi: "Phu nhân xưng hô như thế nào?" Hắn một mình ám sát Dự
vương gia, không nghĩ vương phủ có cao thủ, bất ngờ bị truy đánh mãnh liệt,
không có đường ra bèn trốn vào trong vương phủ, chạy trốn đến hoa viên vừa vặn
gặp hai người này. Nhược phu nhân mặc dù đã có con nhưng phong thái hơn người,
sau khi giải huyệt, ngôn ngữ vẫn trấn định. Hắc y nhân đoán đây là người có vai
vế trong phủ bèn có ý định dùng hai mẹ con để uy hiếp, tìm cách thoát khỏi
vương phủ.
Nhược phu nhân sau hồi hoảng hốt, trả lời hắn:
"Ta là Nhược phu nhân."
Hắc y nhân đột nhiên nhìn sang Đại Phúc rồi cười, nói:
"Vậy ngươi chính là Nhược phu nhân, còn kia là Đại Phúc!"
Nhược phu nhân lập tức biến sắc, nước Cảnh ai ai cũng
đều tin Dự vương gia yêu đứa con ngốc nên không khó tưởng tượng ý định của kẻ
xấu trước mắt.
Đại Phúc mơ hồ không hiểu, nhìn bọn họ, chỉ thấy Hắc y
nhân kia cười thì nàng cũng cười theo bản năng. Hắc y nhân nắm chặt cổ tay
nàng, cười to nói: "Đại Phúc trong tay, ta có thể thoát khỏi vương phủ
rồi!"
Tay Đại Phúc bị hắn làm đau, cụp mắt nói: "Đau...
Buông tay!"
Hắc y nhân nhìn vẻ mặt nàng, càng tin tưởng thân phận
của nàng, bèn nắm thắt lưng nàng, đi nhanh ra hoa viên.
"Cảnh Thân Mậu! Ngươi đi ra cho ta!"
"Mẫu thân!" Đại Phúc vươn hai tay về phía
mẫu thân nhưng càng lúc lại càng cách xa.
"Buông Phúc Nhi ra! Bắt ta đi, đừng bắt Phúc Nhi
..." Nhược phu nhân đuổi không kịp, nửa sau câu nói nói tan biến trong
gió, "Vương gia cũng không..."
Đại Phúc ở giữa không trung, so với "Phượng phi
hà" còn là rất cao nhưng lại không cảm thấy một chút tự do. Nàng bị hắc y
nhân giữ chặt trong tay, phía dưới là vòng vây của thị vệ vương phủ, trong tay
lăm lăm binh khí, thần sắc đầy cảnh giới. Rất nhanh, nàng thấy Dự vương gia với
ánh mắt có vẻ châm chọc.
"Cảnh Thân Mậu! Ngươi xem xem trong tay ta là
ai?"
Đại Phúc bị giơ lên cao, nhưng không ai thèm nhìn
nàng. Nàng cũng không nhìn bọn hắn, chỉ đưa mắt tìm mẫu thân.
"Không phải là Đại Phúc sao?" Cảnh Thân Mậu
khinh khi nói, phía sau hắn, người hầu tâm phúc lập tức bưng tới một chiếc ghế
bành, Cảnh Thân Mậu thong dong ngồi xuống, "Ta khuyên ngươi đừng si tâm
vọng tưởng lấy con bé làm tấm mộc, biết điều thì khoanh tay chịu trói đi."
Đại Phúc cảm thấy thân mình hơi hơi rơi xuống, theo
sau là giọng nói cất cao: "Cảnh Thân Mậu ngươi đừng tưởng gạt được ta,
trong tay ta rõ ràng là tâm can bảo bối của ngươi, nếu không muốn con bé bị
thương thì hãy lập tức bảo đám thuộc hạ lui ra, mang đến cho ta 1 con khoái mã,
sau khi ra ngoài thành ta sẽ thả Đại Phúc của ngươi!"
"Ha ha!" Cảnh Thân Mậu bật cười, trong mắt
đã tràn ngập trào phúng.
"Á! Mẫu thân ... Mẫu thân! Đau!" Đại Phúc
đau đớn cả nửa người, một bên cánh tay như muốn đứt lìa.
"Phúc nhi! Phúc nhi..." Mặc dù cách rất xa,
tiếng gọi thê lương của Nhược phu nhân vẫn truyền tới, tiếng gọi ấy người vô
tình nghe xong cũng phải động tâm, nhưng Dự vương gia chẳng những vô cùng thờ ơ
mà còn cười ha hả:
"Ha ha ha! Buồn cười, buồn cười! Thật buồn
cười!"
Thích khách đã bị dồn vào đường cùng, không cách nào
thoát ra được. Nơi này ngày càng có nhiều người kéo đến xem, khung cảnh trở nên
náo nhiệt. Phía sau Dự vương gia dần dần xuất hiện những nữ nhân trang điểm
xinh đẹp. Nhược phu nhân rốt cục cũng đuổi tới, quỳ gối trước Dự vương gia
không ngừng dập đầu: "Cầu xin Vương gia từ bi, cứu Phúc nhi đi!"
Tiếng dập đầu ấy không khỏi làm Đại Phúc nước mắt tuôn
trào.
"Mẫu thân! Không cần!" Lần này nàng không hề
lắp bắp mà là không ngừng lặp lại câu nói kia, "Mẫu thân! Không
cần..."
Hắc y nhân thấy Nhược phu nhân dập đầu đến chảy máu mà
Cảnh Thân Mậu sắc mặt không đổi, mới tin Đại Phúc trong tay mình không phải là
phúc lớn của hắn! Nhưng hắn vẫn không cam lòng, căm giận nói: "Hổ dữ không
ăn thịt con, chẳng lẽ Đại Phúc không phải con ngươi sao Cảnh Thân Mậu?"
Cảnh Thân Mậu từ từ nói: "Nó là đứa ngốc, thứ vô
dụng! Không phải bổn vương thương hại nuôi lớn thì nó đã chết từ lâu. Bổn vương
có thể để nó sống đã là nhân từ lắm rồi. Bây giờ nó cũng nên đền đáp, nên vì
bổn vương chết một lần xem sao?"
"Vương gia!" Nhược phu nhân đột nhiên ngẩng
vầng trán đã loang lổ vết máu lên, "Những gì đã qua thiếp xin lỗi ngài,
hôm nay nếu ngài cứu Phúc nhi, thiếp xin trọn đời hầu hạ ngài!"
Cảnh Thân Mậu lạnh lùng nói: "Muộn rồi Nhược Nhi!
Nếu mười năm trước ngươi đối với bổn vương như vậy, bổn vương chắc chắn vui
mừng xem ngươi bằng trời..." Trong mắt nữ nhân phía sau hắn hiện lên một
tia ác độc, nhưng khi nghe hắn nói hết câu thì vui vẻ ra mặt. "Nhưng ngươi
đúng là không biết soi gương, ngươi bây giờ đừng nói là thị hầu bổn vương ngay
cả làm hạ nhân cho bổn vương cũng không xứng! Đi đi, đừng làm vướng mắt
ta!"
Nhược phu nhân ngẩn ra rồi cất giọng thê lương:
"Những tình xưa nghĩa cũ nếu có thì tối nay cũng đã hết. Ta vô ơn bạc
nghĩa, chồng ta cũng phụ ta. Ta không van xin ngài nữa!" Nói rồi bà nghiêm
nghị đứng lên, xoay người về phía Phúc nhi.
Cảnh Thân Mậu nghe xong câu nói sau cùng của Nhược phu
nhân, cơ hồ chìm vào kỷ niệm trong quá khứ. Bọn thị vệ không thấy hắn ra lệnh
nên ở tại chỗ chờ đợi. Chỉ thấy Nhược phu nhân nghiêng ngả lảo đảo về phía hắc
y nhân và đại Phúc, gương mặt loang lổ vết máu.
Cảnh Thân Mậu sau khi hoàn hồn thì cười lạnh, đưa tay
lên phất 1 cái, lệnh giết ba người, bọn thị vệ khát máu tuốt ngay đao kiếm ra
khỏi vỏ.
"Mẫu thân! Phúc nhi không đau , mẫu thân cũng
không đau !" Đại Phúc lại vươn đôi tay nhỏ bé về phía Nhược phu nhân.
Xa xa kia là những đao kiếm vô tình.
Nhược phu nhân hai tay cầm tay Đại Phúc, Hắc y nhân
dậm chân 1 cái, bỗng nhiên lại kéo lấy Đại Phúc. Đại Phúc nghe bên tai tiếng
hắn cuồng bạo: "Ta không tin ngươi có thể độc ác đến vậy!"
Nửa người lại bị đau như cắt nhưng so ra vẫn chưa bằng
nỗi dứt ra khỏi bàn tay mẫu thân, Đại Phúc đau đớn khôn nguôi.
Thấy hắc y nhân đánh tới, Dự vương gia quyết liệt ra
lệnh.
"Giết!"
"Phúc nhi!" Nhược phu nhân kêu lên tuyệt
vọng, cùng lúc đó, Đại Phúc cảm thấy mắt hoa lên.
###
Đó là một cơn ác mộng. Rõ ràng hai mắt mở to lại nhìn
không thấy, liều mạng la lên lại nghe không được. Bốn phía vô biên vô hạn vây
quanh nàng. Nàng chỉ có thể cảm thấy tiếng hô to rồi có 1 thứ chất lỏng chảy
trên da, cơ thể như có cảm giác tứ chi đứt lìa. Nhưng nàng không muốn chết,
nàng muốn sống. Đầu nàng như bùng nổ, tư duy chưa bao giờ từng có lại vận động
mãnh liệt và rõ ràng như vậy, giống như một con quay xoay tròn cực nhanh lại
hiện ra hoa văn tinh xảo.
- Ta là ai?
- Đại Phúc? Cảnh Vĩnh Phúc!
Não bộ mười năm hồ đồ đột nhiên thanh tỉnh.
Đúng vậy, nàng là Đại Phúc, đứa trẻ ngốc Đại Phúc.
Nàng là Đại Phúc, đứa trẻ mà phụ thân thà bỏ mặc cho chết chứ không cứu. Nàng
là Đại Phúc, đứa trẻ bị mọi người lấy ra làm trò đùa, diễu cợt, … Nàng vì sao
còn sống trên đời?
Đại Phúc lấy hết sức để đứng lên, cố gắng nâng mí mắt.
Một chất lỏng ấm áp lại lạnh lẽo chạy quanh nàng, rất thoải mái, rất giống cảm
giác được ở trong lòng mẫu thân. Không, mẫu thân của nàng, mẫu thân — mười năm,
có thể nhớ lại chuyện cũ lại giống như một cơn ác mộng, ngay cả một đứa trẻ
ngốc không hiểu mọi chuyện thì cũng không chịu nổi chuyện cũ.
Nhưng là mẫu thân níu kéo nàng trở lại. Mẫu thân luôn
hòa ái mỉm cười, ban ngày nắm bàn tay bé nhỏ của nàng hai mẹ con cùng chạy
trong khuôn viên lãnh viện lạnh lùng mà trong trẻo; buổi tối ôn nhu nhỏ nhẹ
giảng bài cho nàng.
Trước kia nàng như người nằm mộng, thần trí không rõ,
nhưng hiện tại nàng đã tỉnh. Nàng muốn cho mẫu thân biết, con gái của mẫu thân
không ngốc, một chút cũng không... Nàng không bao giờ muốn thấy mẫu thân khóc
nữa, nàng thầm nguyện làm cho mẫu thân vui vẻ...
— cho dù thế gian có lạnh như băng.
Đại Phúc rốt cục cũng có thể nghe những âm thanh xung
quanh, người nàng yêu thương nhất trên đời đang gọi nàng: Phúc nhi! Phúc nhi...
— nàng muốn sống sót!
— đúng vậy, nàng muốn sống sót, muốn cùng với mẫu thân
ở trên đời này vui vẻ sống.
Thái y sớm đã tưởng phải nói cho người mẹ đáng thương
kia rằng con của bà không có khả năng thức tỉnh, lúc này lại phát hiện hơi thở
đứa bé mong manh nhưng đã dài hơn, sau đó lại mạnh dần lên.
Sau khi chẩn mạch, Thái y kinh ngạc nói: "Chúc
mừng Nhược phu nhân, đứa nhỏ này thực đúng với tên, quả là có phúc lớn! Đã đến
cửa tử vẫn có thể quay về, giờ chỉ cần chú tâm điều dưỡng, không quá nửa năm,
bảo đảm bà sẽ có lại một Đại Phúc đầy sinh lực!" Nhìn Nhược phu nhân vừa
nín khóc đã mỉm cười, Thái y cảm khái: sống thì đã sao? Đã một đứa con ngốc lại
them bà mẹ ngốc, Nhược phu nhân chẳng lẽ không biết đứa nhỏ như vậy còn sống
cũng chỉ liên lụy bà?
Cảnh Vĩnh Phúc lẳng lặng nằm trên giường, nửa tháng
sau lại trở lại nhân thế. Như nàng dự đoán, vừa mở mắt đã thấy mẫu thân. Nhược
phu nhân bưng chén thuốc hai tay run run, nước mắt lung tròng.
"Phúc nhi..."
Cảnh Vĩnh Phúc cẩn thận nhìn mẹ, Nhược phu nhân thật
sự xinh đẹp phi thường, mặc dù thần sắc tiều tụy cũng vẫn rất quyến rũ. Khuôn
mặt dài, chân mày thanh nhã, làm cho người ta vừa nhìn liền thấy thân thiết.
Không biết nhìn nhau bao lâu, Nhược phu nhân rốt cục
phát hiện điều khác lạ. Phúc nhi có chỗ không giống. Vẫn là Phúc nhi khuôn mặt
thanh tú nhỏ nhắn, vẫn là hàng mi thưa thớt ... Nhưng ánh mắt đã hoàn toàn
khác. Trước đây ánh mắt ấy ngây dại thì giờ đây thần thái lại rạng rỡ, con
ngươi đen láy đầy sinh khí.
"Mẫu thân!" Cảnh Vĩnh Phúc dừng một chút rồi
nói, "Mẹ con ta rời nơi này đi!"
Chén thuốc từ trên tay Nhược Phu Nhân rơi xuống đất.
"Phu nhân, làm sao vậy?" Nha đầu ở ngoài cửa
vội vào hỏi.
Cảnh Vĩnh Phúc cười nhẹ với mẫu thân rồi lại nhắm mắt.
"Không có gì, ta không cẩn thận làm rơi chén
thuốc. Ngươi nhặt lên giúp ta." Nhược phu nhân có vài phần kích động, ánh
mắt vẫn không rời Đại Phúc.
"Dạ, phu nhân đừng để mình quá mệt." Nha đầu
tiến vào thu dọn rồi quay đầu bước đi .
Chờ nha đầu đi xa, Nhược phu nhân nhẹ giọng gọi:
"Phúc nhi!"
Cảnh Vĩnh Phúc lại mở mắt ra: "Mẫu thân..."
"Phúc nhi... con ... Rốt cục đã tỉnh!"
"Đúng vậy, mẫu thân, con đã ngủ lâu lắm
rồi." Cảnh Vĩnh Phúc khẽ nhấc đầu ngón tay,
Nhược phu nhân liền cầm tay nàng. Tay mẫu thân nàng
thực ấm áp, thực ôn nhu.
"Mười năm, mẫu thân, Phúc nhi thật sự là ngủ lâu
lắm rồi! Bất quá hiện tại Phúc nhi đã tỉnh, hoàn toàn tỉnh. Mẫu thân." Lần
đầu tiên nói được nhiều như vậy, Cảnh Vĩnh Phúc nói rất chậm nhưng không hề lắp
bắp .
Nhược phu nhân rốt cuộc nhịn không được, nước mắt đã
tuôn xuống ướt cả tay Cảnh Vĩnh Phúc. Đây là thời khắc bà hạnh phúc nhất từ
trước tới nay. Đứa con ngốc nghếch bà ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục mười năm nay
đang bình tĩnh nói với bà:
"Con không ngốc! Cũng sẽ không bao giờ trở thành
ngốc!"
Thời gian một ngày qua rất nhanh nhưng hôm nay lại dài
lê thê. Nhược phu nhân kể lại cho Cảnh Vĩnh Phúc tất cả mọi chuyện.
Cái đêm thay đổi vận mệnh của Cảnh Vĩnh Phúc, nàng bị
Hắc y nhân bắt làm con tin, Dự vương gia lại hạ lệnh giết không cần hỏi, cuối
cùng trong cơn đao kiếm vô tình chẳng ai ngờ được cứu vớt Cảnh Vĩnh Phúc lại là
Hắc y nhân. Hắn lấy thân thể bảo hộ Cảnh Vĩnh Phúc, thế cho nên Cảnh Vĩnh Phúc
không bị nguy hiểm tính mạng. Khi hắc y nhân chết, bọn thị vệ cũng ngừng tay.
Chỉ là, tuy không chết nhưng nàng cũng bị trọng thương. Thật đáng buồn cười,
cuối cùng cứu Cảnh Vĩnh Phúc không phải là người thân của nàng mà là kẻ muốn
giết nàng. Có lẽ là do lương tâm của hắc y nhân trỗi dậy trong nhất thời, hay
hắn không muốn cùng chết với một kẻ ngốc. Nhưng rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào
cũng chỉ có diêm vương biết. Thân phụ của Cảnh Vĩnh Phúc, Dự vương gia Cảnh
Thân Mậu, thì chỉ nhìn đứa con nửa chết nửa sống của mình bằng nửa con mắt mà
nói: "Thật đúng là Đại Phúc! Đứa ngốc phúc lớn!" Sau khi cho gọi Thái
y, hắn không hề tới thăm Cảnh Vĩnh Phúc lấy 1 lần.
Cảnh Vĩnh Phúc nghe xong , trong lòng chẳng không có
nửa điểm phẫn nộ, từ thời khắc đó, thời khắc hắn thấy chết không cứu còn hạ
lệnh giết chết nàng, Dự vương gia không còn là phụ thân của nàng.
"Mẫu thân, con không có hứng thú nghe mấy chuyện
này." Cảnh Vĩnh Phúc nói, "Con vừa từ 10 năm trước trở về, không biết
đời người còn được mấy cái 10 năm”.
Nhược phu nhân vui vẻ mà cười. Không phải đứa trẻ
ngốc, bà đã sớm biết con của mình là một thiên tài. Bà mang tới bộ sách, chỉ
đọc tên bài thơ đã nghe tiếng Cảnh Vĩnh Phúc lanh lảnh đọc không ngừng.
"Mẫu thân, làm sao vậy?" Thấy Nhược phu nhân
thần thái khác thường, Cảnh Vĩnh Phúc dừng lại hỏi.
Nhược phu nhân ôm chầm lấy nàng: "Con ngoan, mẫu
thân sớm biết con không phải đứa trẻ bình thường! "
"Đúng vậy... Khi mẫu thân giảng bài, giọng mẫu
thân rất êm tai nên con nhớ được ngay." Cảnh Vĩnh Phúc dừng một chút rồi
nói, "Nhưng cũng có nhiều ý con không rõ, muốn mẫu thân giải thích cho
con...." Nói chuyện một hồi, Cảnh Vĩnh Phúc cảm thấy đau đầu, đưa tay sờ
mới phát hiện sau đầu có băng bó.
Nhược phu nhân thấy thế nói: "Thái y nói đầu con
bị thương nên mới hôn mê lâu như vậy."
Lập tức Cảnh Vĩnh Phúc mơ hồ hiểu được vì sao nàng lại
"Tỉnh". Rất nhiều năm sau, Thái y nói cho Cảnh Vĩnh Phúc biết, nàng
nguyên là bị máu bầm trong não làm thành kẻ ngốc, sau não bị đánh mạnh, máu bầm
tan ra nên nàng lại “tỉnh”.
Hai tháng sau đó, những lúc không có ai quấy rầy, Cảnh
Vĩnh Phúc đều nằm trên giường im lặng đọc sách để nhớ mặt chữ. Kỳ thật nàng có
thể đọc làu làu thi thư nên nhớ mặt chữ đơn giản hơn nhiều, chỉ có chút khó
khăn trong việc lý giải ý tứ từng câu chữ. Nhược phu nhân không phải người
chuyên dạy học, rất nhiều sách bà cũng không rõ, như thiên văn, tính toán,
những sách này Cảnh Vĩnh Phúc đều phải tự mình mày mò thêm. Mười năm, Cảnh Vĩnh
Phúc cần phải lấp chỗ trống kiến thức của mười năm này.
Nhược phu nhân giảng giải cho nàng thường sợ nàng quá
mệt mỏi nên đều bắt nàng đi ngủ thật sớm. Cảnh Vĩnh Phúc cũng biết nàng quá
nóng ruột, thân thể còn chưa khang phục, càng có rất nhiều thứ cần học. Nhưng
là, ở lại vương phủ thêm 1 ngày nàng không được tự nhiên thêm một ngày.
"Mẫu thân, con nói rồi, chúng ta phải rời khỏi
nơi này..." Cảnh Vĩnh Phúc thì thào nói, mơ hồ như đang ngủ. Nhược phu
nhân mỉm cười đắp chăn cho nàng. Phúc nhi của bà đang nhanh chóng trưởng thành.
Sau khi đại họa xảy ra 4 tháng. Cảnh Thân Mậu nhận
được một bẩm báo kỳ quái từ phủ tổng quản, nói Đại Phúc không biết trên dưới,
không hiểu nguyên tắc, dám lấy thuyền gỗ dạo chơi trên hồ trong phủ, còn thường
xuyên lôi kéo Nhược phu nhân đi thuyền chơi đùa. Phu nhân ban đầu không chịu
nhưng bất đắc dĩ cũng cùng con đi chơi hồ, lo rằng nàng đi 1 mình sẽ nguy hiểm.
Tổng quản xin chỉ thị Vương gia, dù Nhược phu nhân có
bị thất sủng thì Đại Phúc cũng là con của vương gia? Nhưng Cảnh Thân Mậu rất
lâu vẫn không cho hắn câu trả lời thuyết phục.
"Vương gia..."
Cảnh Thân Mậu nhớ tới đêm đó, Đại Phúc bị Hắc y nhân
giữ trên không trung, vươn một tay về phía Nhược Nhi, Nhược Nhi đầu đầy máu,
dứt khoát kiên quyết cứu đứa con khờ... Cuối cùng Hắc y nhân lại kỳ quái dùng
thân mình che chở đao kiếm cho Đại Phúc.
"Thôi, cứ mặc kệ chúng, đừng làm phiền bổn vương
vì chuyện này nữa!"
Sau sự việc này, có những chuyện càng kỳ quái hơn
nhưng tổng quản cũng không trình báo nữa. Như việc Đại Phúc làm thợ mộc, còn
làm ra vài đồ vật nhỏ cổ quái chẳng ai biết là gì.
Thời gian này bất cứ khi có ai đến gần Đại Phúc vẫn
làm ra vẻ ngây ngốc, nở nụ cười ngớ ngẩn, Nhược phu nhân thì ở bên nhìn đầy ai
oán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT