Sau khi Dịch Khiếu chấp nhận bồn tắm lớn tôi an bài, tôi lại bắt đầu cân nhắc đến việc thứ hai. Tôi muốn để Dịch Khiếu một lần nữa trở lại ký túc xá với lớp.
Nhưng có lẽ việc này tôi đã tính nhầm rồi. Lặng lẽ thăm dò cảm nghĩ của 105 sinh viên cùng lớp về Dịch Khiếu, hầu hết đều cho rằng em là người lạnh lùng, là một người không có tình cảm, lúc nào cũng lầm lỳ, trong lớp cũng không có ai thân thiết được với em, cảm giác như em là một người vốn cứ tịch mịch như vậy.
Như thế thật sự rất bất lợi cho Dịch Khiếu về sau này, tôi thấy bên chân giả của em cũng không tồi, có lẽ tầng hai hay gì gì đó chắc cũng không phải vấn đề gì quá khó ——– nếu không thì sắp xếp cho em một chiếc giường trống, chỉ cần có tôi bảo hộ, làm sao còn sợ mấy đứa cùng lớp kia không đối xử với em thật tốt chứ?
Tôi nói với Dịch Khiếu toàn bộ kế hoạch của mình.
Dịch Khiếu như có chút do dự, em bất an nhìn tôi: “Giờ mọi người đã dần dần hòa vào thành một tập thể rồi, giờ em đột nhiên mạo muội chen chân vào, liệu có được mọi người hoan nghênh không?”
“Làm gì có ——– mới chỉ mấy tháng thôi mà, có cố gắng thúc đẩy cũng chẳng thúc được nhanh thế đâu, em phải mau hòa đồng với tập thể, như thế mới tốt cho cả thể xác lẫn tinh thần của em.”
Dịch Khiếu như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lời lại không thốt ra được. Tôi chợt thấy nét u buồn ẩn ẩn trong mắt em, tôi nghĩ, chắc đó chỉ là vì em sợ hãi tương lai mù mịt kia mà thôi.
Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi y như tôi dự đoán. Tôi xách một đống “lễ vật” khi đón đám sinh viên đi tập quân sự về, táo, lê cái gì cũng có, lại còn có cả ———- củ cải (???!!!). Không ít bạn học còn đưa những vật nho nhỏ cho Dịch Khiếu, còn tranh nhau lôi ảnh quân huấn ra cho em xem. Tới tận bây giờ tôi mới phát hiện ra Dịch Khiếu lại có thể nhẹ nhàng hòa vào tập thể đến thế, thậm chí ngay cả khi các nam sinh đi uống rượu em cũng tham gia. Trên bàn tiệc, tôi vừa mới an bài cho “tân binh” Dịch Khiếu, đám nam sinh ngay lập tức tiếp rượu, bộ dáng đầy phấn khích, lại còn lập giấy cam đoan hôm nay không say không về. Nhưng mà không sao, tôi thấy Dịch Khiếu cũng đang rất cao hứng, tuy rằng trên mặt không bộc lộ ra nét tươi cười vui vẻ, nhưng chỉ nhìn động tác chớp mắt thật nhanh và lặng lẽ cắn môi của em —— tôi đã biết đó nghĩa là gì. Thế nên ——— tôi hiện tại vô cùng đắc ý, đem thiên hạ biếu cho tôi tôi cũng chẳng cao hứng đến vậy.
Cũng chính ngày hôm ấy, Ti Viễn thừa dịp tôi chuếnh choáng say, nhét vào trong tay tôi một thứ gì đó. Đó là vòng cổ khi cậu ta còn trong thời gian tập quân sự đã tự mình làm ra, mặt dây chuyền là đầu đạn rất khó tìm thấy trong quân doanh ở đó.
Vì thế tôi đã phạm phải sai lầm thứ hai ——— tôi về sau đã quên mất người đưa chiếc vòng cổ kia cho mình là ai ———- thậm chí còn không hề nhận ra phía dưới vòng cổ có khắc tên mình ———– đã đem tặng chiếc vòng ấy cho Dịch Khiếu, hy vọng có thể gọi về trong lòng Dịch Khiếu một thứ gì đó ———- ví dụ như ———— dũng khí.
Hết thảy đều vô cùng hoàn mỹ —— tôi đã nghĩ như vậy.
Không biết ai đem tin nhà tôi mới lắp bồn tắm lớn đi rêu rao hết cả lớp, đám ranh con dám tự xưng huynh gọi đệ kia với tôi bắt đầu xông vào nhà tôi kỳ cọ tắm rửa. Ai xưng huynh gọi đệ với chúng nó bao giờ? Nhà tắm của tôi cũng có phải nhà tắm công cộng đâu! Tôi hô to mình phải đòi lại dân quyền của bản thân ——– Ti Viễn lại đứng ở xa cười cười như lãnh tụ hạ thêm một bộ luật dân quyền – thiểu số phải phục tùng đa số. Ngay lập tức mọi người đều liên hợp lại bán đứng tôi ———- không, phải là bán đứng cái bồn tắm lớn nhà tôi thì có!
Cái kia ———— là tôi mua cho riêng Tiểu Khiếu Khiếu mà……
Thật buồn nôn……
Cho nên, dù cố ý hay vô tình, thì nhà của tôi bỗng dưng náo nhiệt hẳn lên.
Ti Viễn sau khi quay trở lại trường học đã được chọn vào đội bóng rổ, dáng người cao lớn vô cùng anh tuấn của cậu ta ngay lập tức khiến nữ sinh trong trường mê mệt, tôi nghĩ chắc mình chẳng cần tìm bạn gái cho cậu ta nữa đâu, giờ cậu ta muốn mẫu người thế nào mà chẳng có. Nhưng vấn đề là ———- Ti Viễn à, thầy biết nữ sinh theo đuổi cậu rất nhiều, nhưng đừng có chĩa mũi dùi sang thầy giáo 28 tuổi là thầy đây có được hay không!!!
“Đúng vậy, thầy Trần, anh rất dễ nhìn, tính cách cũng rất tốt, vì sao vẫn chưa có bạn gái?” Ti Viễn rất có hứng thú nhìn tôi.
Nguyên nhân có rất nhiều, là vì sự nghiệp nên không còn thời gian nào khác, là bị bà mẹ ở nhà suốt ngày nhồi nhét cho cái tâm lý nghịch phản…… Ti Viễn cười ngặt nghẽo ngã lên giường tôi, nhưng trong lòng tôi chỉ có duy nhất một nguyên nhân ——— tôi vẫn chưa gặp được người khiến mình động tâm.
“Thầy Trần, cứ như thế anh sẽ thành một lão xử nam đấy.” Ti Viễn cười khanh khách nói.
“Thế thì sao, người bắt thầy chờ càng lâu, sẽ càng là người thật tốt.” Tôi không phục nói.
Ti Viễn có chút kinh ngạc nhìn tôi.
“Đúng vậy, nhất định sẽ có một người xuất hiện trong cuộc đời thầy, mọi cố gắng hiện giờ của thầy, chỉ vì muốn có thể gặp được người ấy, thế nên, thầy nhất định sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi người ấy xuất hiện.”
“Vậy ——– nếu như anh cứ chờ người đó, nhưng người đó lại đang chờ người khác thì sao?” Ti Viễn ngơ ngác hỏi.
“Vậy thì buông tay, đó đâu phải người duy nhất trong cuộc đời của mình, chỉ là một kẻ qua đường thôi, buông tay là cách tốt nhất.”
“Nhưng em lại cố chấp, cho rằng anh ấy là người tốt nhất.” Ti Viễn dùng sức đè lún tấm nệm xuống, má hơi phồng lên.
“Cái đó ——-” Tôi một lần nữa nhìn thẳng vào Ti Viễn.
“Tiểu tử thối nhà em, có phải đã yêu người nào rồi không?”
Ti Viễn quay đầu, trên mặt không khỏi đỏ ửng một mảng lớn.
“Được lắm, còn dám gạt thầy.” Tôi xông lên thi triển công phu túm cổ của mình.
“Thầy! Thầy ơi!! Tha cho em đi!” Ti Viễn cười cười cầu xin.
“Nói mau ——— là ai, là ai hả?”
“Thầy ơi, em không dám. Em không có ———–“
“Còn dám lừa thầy, thầy tốt xấu gì cũng ăn cơm nhiều hơn em những 10 năm đấy ———- nữ sinh kia, thầy phải được biết!”
Cũng không biết Ti Viễn đang nóng giận, hay là sợ hãi, đột nhiên động thân giãy ra được, lại còn đè tôi xuống, sau đó cậu ta động tác vô cùng nhanh chế trụ tay chân của tôi ———– dùng thủ pháp chuyên nghiệp khóa cứng.
Sau đó ——– liền biến thành bộ dáng hiện tại. Cậu ta gắt gao dính sát vào tôi, hay tay bắt chặt lấy hai tay tôi, hai chân cũng chặt chẽ đè hai chân tôi xuống.
“Em học được mấy động tác chuyên nghiệp thế ở đâu vậy?” Tôi kinh ngạc thấy bản thân đột nhiên rơi vào thế hạ phong.
Ti Viễn không nói gì, chắc là bởi vừa mới vận động nhanh, cậu ta ồ ồ thở dốc. Cậu ta dường như cũng có chút giật mình, còn kinh ngạc nhìn tôi, sau đó chậm rãi cúi đầu, tựa vào vai tôi, nhẹ nhàng hào hển thở.
Tôi cũng nhận ra có điều gì đó là lạ, muốn thoát ra, lại phát hiện Ti Viễn siết chặt lấy mình. Tôi chỉ còn biết ngượng ngùng cười cười: “Ha hả, đúng là đi tập huấn quân sự một vòng đã lột xác. Tay chân nhanh nhẹn như thế cơ mà, được rồi, dừng ở đây thôi.”
Ti Viễn vẫn không để ý tới tôi, cậu ta vẫn tựa đầu lên một bên vai tôi, nhẹ nhàng thở.
“Này này ———- Ti Viễn, đừng có ngủ thế chứ, em còn đang đè thầy nặng lắm đấy ——-“
“Phụt ha ha!” Ti Viễn đột nhiên bật cười, tay chân cũng dần buông lỏng.
Tôi giãy dụa ngồi lên. Ti Viễn cũng tự giác lùi sang một bên, chống đầu cười cười nhìn tôi.”
“Hừ hừ, tiểu tử thối, dám dùng vũ lực với thầy giáo, cuối kỳ tôi sẽ không để cậu đạt tiêu chuẩn đâu!”
“Anh ——– lấy việc công trả thù việc tư ——–“
“Tiểu tử ———– ai bảo vừa rồi cậu dám trêu tôi?” Tôi đưa tay khẽ hẩy mặt Ti Viễn.
Khuôn mặt Ti Viễn lại đỏ lên. Cậu ta vội vàng trốn tránh. “Rốt cuộc là ai trêu ai chứ?”
“Trốn tránh cái gì? Có phải nữ sinh đâu ———” Ti Viễn hôm nay vô cùng đáng yêu, khiến tôi nhìn không được muốn đùa giỡn cậu ta.
“Tránh ra, đừng có chọc em nữa…… Còn chọc em nữa em sẽ……” Ti Viễn đột nhiên mở miệng, cậu ta đứng lên, rồi rầu rĩ nói, “Em muốn vào nhà vệ sinh.”
Nói xong liền như ở nhà mình, không ngoảnh đầu mà đi vào.
“Ai, mới thế đã muốn chạy rồi.” Tôi ngẩng mặt ngã xuống giường.
Nếu……
Nếu có thể tùy ý nô đùa với Dịch Khiếu….. thoải mái tươi cười như thế…… trêu đùa như thế……
Tươi cười như vậy……
“Thầy ơi, em muốn tắm trong bồn tắm nhà anh……” Ti Viễn đứng trong phòng tắm hét to.
“Ừ, em dùng đi.” Tôi ngượng ngùng nói.
“Nhưng em không mang nội y đến đây……”
“…… Vậy không cần phải giặt đâu!”
“Không, em muốn dùng của anh……”
“……. Phải trả tiền!” Tôi tức giận nói.
“Thầy ơi……. anh mang vào đây giúp em……”
Trời ạ!! Về đến nhà sao còn mệt thế không biết!!!
Tôi từ tủ quần áo lấy ra một cái quần lót mới, đi vào phòng tắm.
Ti Viễn đang thoải mái nằm trong bồn tắm, thân thể thon dài như ẩn như hiện dưới mặt nước, đôi chân thật dài liền lộ ra, gác lên cao, có chút mờ ảo.
“Cảm ơn thầy, thứ lỗi em không tiện, không thể đứng dậy nghênh đón anh.” Ti Viễn cười hì hì nói.
Không biết là vì trong phòng tắm thiếu dưỡng khí, hay là vì nhiệt độ quá nóng, mà cơ thể tôi cũng dần nóng lên. Tuy rằng cả đời này đã nhìn qua không biết bao nhiêu đàn ông ở trần, nhưng mà —— nhìn thấy ở chính trong nhà mình thì lại là chuyện khác. Tôi vội vàng buông quần áo xuống, ngữ khí không được tốt lắm nói: “Hừ, bắt tôi phục vụ cậu như thế, cậu ít nhất cũng phải mời tôi ăn một bữa biết không!”
“Một cái quần mà cũng quý như thế sao? Em mặc xong trả lại anh là được mà.” Ti Viễn bất mãn bĩu môi.
“A ——— cậu mặc xong còn phải để tôi giặt cơ mà.” Tôi trừng mắt.
“Anh mà cũng giặt quần áo cơ đấy……”
“Cậu đi chết đi! Ai mà biết cậu mặc xong rồi trên đó có dính cái gì không chứ, hừ, thời kỳ trưởng thành ——“
Ti Viễn lại đỏ mặt. “Thầy giáo ơi, anh nói chuyện cũng thẳng thắn quá rồi!” Cậu ta cúi đầu, cắn cắn môi dưới, tay lại không ngừng vặn xoắn.
“Thẹn thùng đấy à? Hừ, làm gì có ai không tới cái thời kỳ kia, mấy cái chiêu bịp bợm của các cậu làm sao mà tôi không biết. Dù sao thì tương lai cũng đều thành bác sĩ, còn xấu xấu hổ hổ cái gì chứ.” Tôi như đang giảng đạo lý mà cứ luyên tha luyên thuyên, còn chẳng biết lựa lời mà nói nữa.
Quả thực tôi đã bị cái tật mạnh miệng hại chết ——– tôi chợt thấy nóng ruột, thầm nghĩ chỉ muốn chạy nhanh thoát ra khỏi tầng tầng lớp sương mù nóng ẩm kia……
“Rào rào!” Đột nhiên Ti Viễn tạt hết nước lên người tôi.
Sau đó, cậu ta cười to, ngồi trong bồn tắm lớn không ngừng tạt nước.
“Tiểu tử đáng chết, đang thế này còn dám đi trêu người khác ——” Tôi thẹn quá thành giận, bất chấp tất cả xông lên, ấn đầu Ti Viễn xuống nước. Ti Viễn ở dưới phát ra một tiếng òng ọc, bị tôi nhấn trong nước không giãy ra được. Hai chân cậu ta liều mạng đá loạn, đều bị tôi cẩn thận tránh được. Đương nhiên ——- toàn thân tôi, cũng đã ướt đẫm hết cả rồi.
Tôi đếm đếm, phỏng chừng Ti Viễn chịu không nổi nữa, lúc này mới buông lỏng ra. Ti Viễn liều mạng ho khan, cố gắng ngẩng cổ lên hớp lấy không khí, hơn nửa ngày mới trở lại trạng thái bình thường. Cậu ta dựa vào cạnh bồn, kiệt sức nhìn tôi: “Anh ác thế ——– anh điên rồi ——- em sặc tý chết đấy.”
Mái tóc ướt đẫm……. ánh mắt suy yếu……
Làn da bóng loáng……. tứ chi thon dài……
Tôi đột nhiên cảm thấy một cỗ khí nghẹn lại ở yết hầu, lần này tôi thật sự luống cuống. Tôi vội vàng ném lại một câu “Được rồi cậu cứ từ từ tắm, tôi đi ra ngoài” rồi chạy như ma đuổi ra khỏi phòng tắm.
Giờ đến lượt tôi liều mạng thở dốc.
Tôi vừa nãy nhất định điên rồi!!
Thế mà lại nhìn Ti Viễn thành Dịch Khiếu!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT