7 giờ, là thời điểm ăn cơm. Cảnh Lỗi gọi điện thoại cho nhà hàng để đặt bàn ăn trước, sau đó đem Đô Đô đi thay quần áo đẹp, áo sơ mi chữ T nhỏ màu đỏ, làm lộ lên làn da trắng nõn, quần dài, mang đôi giầy xăng-đan bé xíu, Đô Đô cực kì cao hứng, nhóc vui nhất là được đi ra ngoài chơi. Mới vừa bước ra khỏi cánh cửa, Cảnh Lỗi sợ buổi tối lạnh, lại lấy theo cho Đô Đô thêm một cái áo khoác nhỏ.
… Ba mỹ nam cùng với một bảo bối đáng yêu, bốn người lên xe cùng xuất phát. Đô Đô rất thích ngồi ô tô, theo kinh nghiệm của nhóc thì mỗi lần được ngồi ô tô là nhất định sẽ đi tới đâu đó để chơi. Anh hai sợ nhóc đụng đầu, luôn canh chừng nhóc, nhưng vẫn không yên lòng, cuối cùng ôm nhóc ngồi trên đùi của mình, lúc này mới thật sự yên tâm.
Không thể nhúc nhích động đậy, Đô Đô ngồi trên đùi anh hai, hai tay mập mạp dán chặt trên kính xe để nhìn ra bên ngoài, cũng không biết là đang coi cái gì.
Thành phố ban đêm xinh đẹp và phồn hoa. Xe đến một nhà hàng sang trọng, có bảo vệ cùng tiếp tân chào đón.
“Đây rồi, là nhà hàng này.” Nhà hàng treo đèn ***g xa hoa, đây là một nơi nổi tiếng, giá cả đương nhiên rất xa xỉ.
Vệ Trác Lẫm tìm chỗ đậu xe, Cảnh Lỗi đi xuống trước, sau đó cúi người bế Đô Đô ra, bốn người cùng đi nhà hàng, tiếp tân được huấn luyện rất lễ phép dẫn bọn họ vào bàn mà đã được đặt sẵn.
“Gọi món ăn đi” Vệ Trác Lẫm sẽ không bao giờ khách khí, nhóc Đô Đô vì lúc nãy uống nước nhiều quá nên tè dầm ướt quần lót, nên bây giờ anh hai chân dài phải đi vào toilet để giặt sạch.
“Đô Đô, đến đến, nhóc gọi món ăn trước đi. Không cần thương xót dùm tiền của anh hai nhóc a” Vệ Trác Lẫm bừng bừng hứng thú nói với Đô Đô, đem menu lên trước mặt nhóc.
Đô Đô cũng không phải là chưa từng đến nhà hàng lớn ăn cơm, mẹ Tô có đôi khi bận rộn, làm biếng nấu ăn, nên bọn họ thường đến nhà hàng để ăn (ghi chú: không có anh hai, anh hai vẫn còn đi học)
Hai cánh tay nhỏ cầm lấy thực đơn, mắt to nhìn lên nhìn xuống, giống như một người đang nghiêm túc gọi món, tuy rằng một chữ cũng không biết, nhưng nhất quyết không chịu thua.
Ngón tay mập mạp vươn tới, chỉ một cái.
“Này?” Vệ Trác Lẫm nhìn theo … hỏi
Ừm, Đô Đô gật gật đầu to.
Vệ Trác Lẫm khẩu khí hăng hái gọi người phục vụ, “Được, Đô Đô thực ngoan, lát nữa mang ra cần phải ăn nhiều mới được.”
Cảnh Lỗi đem quần lót nhỏ được giặt sạch đem ra, vừa đến liền thấy món ăn được bưng lên, Vệ Trác Lẫm tính chống đỡ, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của hắn, nhưng hận không thể đá mình mấy cái, lập tức cười hiền, nói bởi vì lợi ích của Đô Đô, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải dành trả tiền, anh hai chiến thắng oanh liệt.
Đô Đô một bên đang cố gắng nhồi nhét chiếc khăn ăn lớn vào cổ áo, cánh tay nhỏ bé mập mạp cố gắng nhiều lần, đều làm không được, Cảnh Lỗi quay đầu vừa lúc nhìn thấy vậy, áo sơ mi màu đỏ của Đô Đô căng phồng, nhanh thò tay vào áo nhỏ của nhóc lôi ra gần nửa cái khăn, sửa sang lại cho đàng hoàng. Lại để thêm lên đùi bảo bối cái khăn ăn của nhà hàng.
Một bàn đầy những món ăn ngon đẹp mắt, ăn cơm thôi, tay béo lén lút cầm một chiếc đũa thò vào dĩa đồ ăn ngoáy ngoáy, Cảnh Lỗi liền đem chiếc đũa tịch thu, lấy cho nhóc cái muỗng nhỏ để dùng, các anh lớn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Đô Đô một mình ôm lấy cái ly nước lớn, chưa kịp đưa đến miệng, lần nữa bị anh hai phát hiện, mạnh mẽ cản lại, đổi lấy nước ấm.
Bụng nhỏ Đô Đô cố gắng ăn cho nhanh, xong rồi muốn được đi lòng vòng chơi, bình thường đến nhà hàng cùng ba mẹ, nhóc ăn xong liền chạy ra hành lang chơi, có đôi khi gặp được bạn nhỏ cũng cùng ba mẹ tới dùng cơm như mình.
Không đợi chân chạm được đất liền bị Cảnh Lỗi bế lên đặt trên đùi, không cho nhóc chạy loạn. Đô Đô đành phải ngồi yên trên đùi anh hai, ngoan ngoãn giống như một khối thịt, một bên nhàm chán nhìn bọn họ ăn, một bên sờ sờ bụng nhỏ.
…
Khu vực chơi bowling
Ở bên cạnh nhà hàng có cả một sân chơi, cơm nước xong liền có thể đến đây chơi bóng.
Ba người cùng nhau qua đây chơi, đều là mỹ nam cả, hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt, khi đi ngang qua một nhóm người, tất cả đều phải nhìn theo. Hai ba mỹ nữ còn thường thường nhìn bên này mà cười nhẹ. Đẹp trai chính là đẹp trai nhưng tại tuổi còn hơi nhỏ, mỹ nam hiếm thấy như vậy không ai không yêu, được nhìn miễn phí thì ai cũng sẽ không thể bỏ qua.
Ngoài ra còn có một người nữa, đi theo bên cạnh, cũng là mỹ nam – như là chuyện của mười mấy năm sau, còn hiện tại, chỉ là tiểu mỹ nam bị biến dạng thành cái bánh bao nhân thịt mập mạp mà thôi.
“Đô Đô, anh Kỷ Sinh là cao thủ đấy!” Đô Đô lắc lắc đầu nhỏ.
“Không phải!” Đô Đô giấu hai cánh tay mập mạp sau lưng.
“Đô Đô, còn anh Vệ thì sao? Lại đây vỗ tay ủng hộ anh Vệ nào, không cần quan tâm đến anh Kỷ Sinh làm gì.” Đô Đô vẫn giấu đi hai cánh tay tròn vo.
Đô Đô là loại người không dễ dàng bị dụ dỗ nha.
Đến phiên Cảnh Lỗi, còn chưa kịp ném.
“Anh hai giỏi quá!” Đô Đô nhanh vỗ tay thật lớn, vỗ đến lòng bàn tay đều đỏ lên.
Cảnh Lỗi thật sự nhịn không được cười, không phụ sự kì vọng của bảo bối, ném một lần toàn bộ đều ngã, sau đó nói với hai người bọn họ, “Các cậu chơi đi.”
Vệ Trác Lẫm cùng Kỷ Sinh tiếp tục chơi bóng.
Cảnh Lỗi ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh, “Đô Đô có lạnh hay không?” phòng chơi bowling mở máy lạnh có điểm lớn.
Đô Đô lắc lắc đầu nhỏ. Cảnh Lỗi sờ sờ cánh tay béo ú của nhóc, thấy hơi lạnh, liền đem áo khoác đặt bên cạnh mặc vào cho nhóc.
Rồi sau đó ôm nhóc lên ngồi trên đùi, Đô Đô thoải mái ngồi trên đùi của anh hai, phía sau thì được dựa vào lòng ngực rộng lớn của anh hai, thật là ấm áp nha.
Vệ Trác Lẫm cùng Kỷ Sinh hai người đang đánh cầu, Vệ Trác Lẫm bỗng chạy đến trước mặt Kỷ Sinh cắn vào lỗ tai cậu, sau đó thành ra hai người chơi đánh nhau hơn là chơi đánh cầu. Anh hai ôm Đô Đô, Đô Đô bắt đầu dụi mắt, ngón tay tròn ngắn xoa nhẹ nhiều lần.
“Đô Đô.” Cảnh Lỗi ôm nhóc quay lại, đem hai người đối diện với nhau.
Bình thường ở nhà, phải chờ tới khuya mới bằng lòng đi ngủ, vậy mà khi đi ra ngoài chơi lại dễ dàng mệt nhọc, trở nên thật đáng yêu.
Đô Đô cũng không muốn nói, cánh tay nhỏ bé ôm chằm lấy anh hai, đầu to chôn ở cổ anh hai, cọ qua cọ lại.
“Đô Đô.” Nơi này quá lạnh, ngủ chắc chắn sẽ bị cảm mạo. Cảnh Lỗi kêu nhóc, Đô Đô mơ hồ ghé vào vai của anh hai.
Cảnh Lỗi trước khi ra ngoài hướng Vệ Trác Lẫm ra hiệu, sau đó ôm lấy Đô Đô rời khỏi khu chơi bowling.
Vào trong thang máy, trực tiếp lên lầu ba, đây là khu vui chơi thiếu nhi, Đô Đô chơi một hồi có thể sẽ quên đi buồn ngủ.
Vừa lúc thấy một cửa hàng bánh ngọt kiểu Tây Âu, từ xa đã ngửi thấy được mùi bơ ngọt ngào béo ngấy.
Đô Đô ngửi được mùi, bật người mở mắt to.
Được rồi, vậy thì đi vào, bên ngoài cửa hàng trang trí như trong phim hoạt hình, bên trong được sắp xếp một hàng dài chỗ ngồi, có nhiều cặp tình nhân trẻ tuổi, và rất nhiều cha mẹ mang theo con đến đây, xem ra chủ yếu là bán cho hai loại khách như thế này.
Anh hai chọn cho Đô Đô một cái bánh kem dâu nhỏ, chính mình tùy tiện kêu đại một ly nước, bên cạnh chỗ bọn họ ngồi có rất nhiều bạn nhỏ được ba mẹ dẫn tới. Trước mặt đều đặt cái bánh kem to ơi là to, chỉ có Đô Đô tội nghiệp ngồi ôm một bánh kem dâu đặt trong cái chén nhỏ xíu. Ánh mắt tiếp tục nhìn xung quanh xem các bạn nhỏ được ăn gì.
Nếu như cùng đi với mẹ, Đô Đô dám khẳng định rằng, cùng đi với ba Cảnh là tốt nhất, không cần nhóc nói, ba Cảnh trước hết chọn loại bánh mà Đô Đô thích ăn, mua cái lớn nhất. Bạn nhỏ ngồi trước mặt được ăn một ly kem đủ màu thật lớn, ánh mắt Đô Đô nhìn chằm chằm phía trước, cái miệng nhỏ chảy nước miếng đến nổi rơi vào luôn cái chén đang cầm trên tay.
Cảnh Lỗi không phải là không biết suy nghĩ của Đô Đô, chính là bài học ngày đó vẫn còn ám ảnh, cho nên đã quyết tâm, không mua cho Đô Đô, về phần các món điểm tâm ngọt khác, miễn đi, mới vừa ăn cơm xong, một hồi liền buồn ngủ, vậy mà giờ lại tỉnh như sáo.
Quầy tính tiền, nhìn thấy rất nhiều các bạn nhỏ cầm đồ chơi đi ra ngoài, có kinh khí cầu, mô hình đồ chơi, truyện tranh đủ màu sắc …Ngồi chơi một hồi, thấy Đô Đô vẫn không mệt, anh hai liền dẫn nhóc đi.
Lúc đứng tính tiền ở quầy, cô thu ngân nói giọng ngọt ngào: “Hôm nay cửa hàng chúng tôi khai trương, nên chúng tôi có những phần quà hấp dẫn đặc biệt chỉ dành riêng cho các bạn nhỏ.”
Cảnh Lỗi cũng không nói gì, ở nhà Đô Đô cái gì cũng không thiếu, nếu được tặng thì cứ để quả cầu này cầm chơi.
“Bạn nhỏ này, đây là quà tặng cho bé, xin nhận lấy. Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”
Đến phiên Đô Đô được nhận quà tặng là – một hộp Chocolate mắc nhất được gói lại thật tinh xảo.
Và thêm vài bịch kẹo Chocolate nhỏ cầm bên ngoài !
Đô Đô lúc này trúng được giải thưởng lớn! Mắt mở lớn, bé con tinh thần liền phấn chấn, thật sự là quá may mắn.
Cảnh Lỗi kinh ngạc liền muốn thay đổi, “Chúng ta không nhận …”
Cô thu ngân ngây ngốc nhìn bọn họ, không phải nghe lầm chứ, như thế nào lại nghe được người anh lớn này từ chối, lần đầu tiên gặp được người không cần quà tặng.
Đô Đô rưng rưng nhìn chằm chằm anh hai, nước mắt xém chút nữa là chảy ra, kích động đành gật đầu.
Chocolate, trẻ con trên đời không phải là rất thích ăn chocolate sao?“Được rồi, nhận lấy đi.” Anh hai khai ân.
Đô Đô lúc này mới chạy nhanh lại vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp tiếp nhận, đem chocolate gắt gao ôm vào trong lòng ngực.
Cô thu ngân nhẹ nhàng thở ra, lần thứ hai khôi phục lại giọng nói ngọt ngào, “Chúc vui vẻ. Hoan nghênh lại đến.”
Hai người ra khỏi cửa hàng, cô thu ngân nhìn theo bóng dáng của bọn họ một hồi, nam sinh mặc bộ đồ màu đen có vẻ rất hợp, vóc dáng cân xứng đẹp trai, ngũ quan góc cạnh cũng không thể chê vào đâu được, càng xem càng thấy được một loại mị lực không thể nói nên lời, đáng tiếc tuổi vẫn còn nhỏ, hẳn vẫn còn là một đứa nhóc.
Còn quả cầu nhỏ kia bộ dáng thật đáng yêu, hảo ngoan, như là đứa trẻ trong quảng cáo thường xuất hiện trên TV, tương lai nhất định phải sinh được đứa nhỏ xinh đẹp như vậy.
Ra cửa, Cảnh Lỗi xem đồng hồ, 7 giờ 58 phút, quay đầu nhìn kĩ lại hình dáng cửa hàng quyết định về sau không bao giờ … đến đây nữa.
Lần này ai là người thu hoạch lớn nhất, chính là bé Đô Đô nhà ta! Thời điểm Cảnh lỗi quay trở lại tìm hai người kia là lúc bọn họ cũng vừa ra, bốn người cùng nhau trở về nhà.
Ở trong xe, hai cánh tay béo ú của Đô Đô ôm chắc một cái hộp, biểu lộ bộ dáng hưng phấn, tinh thần phấn chấn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT