“Hảo đồ nhi, ta sẽ mang ngươi trở về.” Chu Tước ngẫm nghĩ trong lòng, bình thường tên đồ đệ này thật nháo sự, nhưng Thiên Sơn không có hắn thì thật sự như thiếu vắng điều gì, trùng hợp hôm nay tìm thấy,ta hắn nhất định phải dẫn về.
“Chậm đã Chu Tước huynh, đây dù sao cũng là chỗ của ta, muốn dẫn hắn đi cũng nên hỏi qua ta một tiếng.” Sắc mặt hắn quả nhiên không tốt, không tốt chút nào. Âm lệ trừng mắt nhìn ta như muốn nói ta thật lớn gan nên mới dám chạy ra đây kêu cứu.
“Bạch Hổ huynh, hắn vốn là đệ tử của ta, dẫn hắn về quản giáo lại thiết nghĩ không có gì sai cả.” Sư phụ thật đúng là cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát a. Chậm đã, hắn là Bạch Hổ cùng sư phụ ta xưng huynh gọi đệ, như vậy rốt cục là sao đây?
“Chu Tước huynh, ngươi hỏi xem hảo đồ đệ của ngươi kêu ta bằng gì ?” Bạch Hổ nheo mắt nhìn ta chằm chằm.
“Đồ nhi, nói cho vi sư biết ngươi kêu hắn là gì?” Sư phụ vuốt vuốt đầu ta.
“Ta…ta gọi hắn là chủ nhân.” Gấp gáp cúi đầu tránh cái nhìn của Bạch Hổ, ta thành thật trả lời.
“Không can hệ gì, ta là sư phụ của ngươi, ngươi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Thật không hổ danh là sư phụ, đen cũng có thể nói thành trắng a.
“Ta không chỉ là chủ nhân của hắn, ta còn là tướng công của hắn.” Thật là sét đánh giữ trời quang a, ta từ khi nào lại có tướng công, ta rõ ràng là đại công Hoàng Kim Thử, sao bây giờlại thành tiểu thụ Hoàng Kim Thử.(ý bạn ý nói bạn ấy là nam nhi sao lại biến thành nữ nhi mà có tướng công).
“Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi là gì của hắn?” Sư phụ vẻ mặt không tin, ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Ta đã cùng hắn giao hoan.” Bạch Hổ gằn giọng khiến ta sợ đến nhũn cả người, đem toàn bộ cơ thể dựa vào lòng sư phụ, tim đập mạnh. Phải biết rằng Hoàng Kim Thử này sợ nhất là bị dọa, đặc biệt trước mắt là lão hổ đang muốn ăn thịt người kia.
“Ngươi có gì làm chứng ?” Vẫn là sư phụ thông minh, chỉ trong chốc lát đã tìm ra kẽ hở của vấn đề, sao ta lại không nghĩ ra chứ? (chỉ tại ngươi là đồ con chuột nên óc mới nhỏ như quả nho).
“Chỉ bằng cái này.” Đại phong thổi qua, ta từ trong lòng sư phụ bay vào trong lòng tên bạo quân Bạch Hổ, hắn kéo áo ta ra, dưới cổ ta lộ ra vết xăm mang hoa văn hình đầu con hổ.
“Đây chẳng phải là Bạch Hổ chi giới sao?” Sư phụ giật mình nhìn chằm chằm vào hình xăm hồi lâu.
“Sư phụ, cái gì gọi là Bạch Hổ chi giới?” Cái hình xăm này muốn mua là có, chỉ cần phá một cái là xong, chỉ dựa vào thứ này mà muốn bổ trụ ta, nằm mơ đi.
“Bạch Hổ chi giới cùng Chu Tước chi không của ta giống nhau, đều là dành cho một nửa của mình, hơn nữa một khi đã khắc lên rồi thì trừ phi là một trong hai người chết đi nếu không vĩnh viễn sẽ không bao giờ phá được.” Thật đáng chết, khẳng định là ngày hôm qua hắn nhân lúc ta ngủ say mà điểm lên người ta.
“Sư phụ chỉ cần người muốn thì chắc chắn sẽ có cách phá bỏ mà.” Ta giãy giụa cố sống cố chết muốn thoát khỏi hắn nhưng ngặt nỗi tay hắn lại phi thường cứng rắn, làm cách nào cũng không thoát được.
“Khụ, khụ, ta nghĩ ngươi nên chỉnh chu trang phục lại đã, chuyện này vi sư đành bất lực.” Sư phụ mặt ửng đỏ, ho nhẹ hai tiếng, quay mặt tránh đi.
“Trời a!” Ta giờ mới phát hiện những dấu tích của đêm qua đều bị sư phụ nhìn thấy, thế này thì vô phương giải thích a.
“Kéo áo lại đi.” Bạch Hổ lúc này ra dáng một trượng phu ôn nhu săn sóc ta, một mặt trụ vững thắt lưng ta, mặt khác giúp ta chỉnh chu lại áo.
“Sư phụ…” Mặc xong áo, ta lại lần nữa hướng về phía sư phụ cầu cứu.
“Đồ nhi, vi sư lần này không thể giúp, ngươi hảo hảo tự giữ mình vậy.” Sư phụ lắc đầu.
“Bạch Hổ huynh, phải hay không nên đem đến cho ta một phần sính lễ, ta tốt xấu gì cũng đã nuôi dưỡng hắn lớn chừng này a.” Sư phụ sao có thể nói ra những lời bại hoại như vậy chứ.
“Không thành vấn đề, ta sẽ tự mình mang sính lễ đến Chu Tước Phủ, vẫn phải mời lão huynh sau này đến uống chung rượu mừng mà.” Bạch Hổ cười không khác gì một tiểu miêu tinh nghịch.
“Hảo, hẹn ngày tái ngộ.” Sư phụ thật sư bỏ ta lại sao a ?
“Sư phụ…” Cả Bạch Hổ sơn rộng lớn này, giờ chỉ còn mình ta đang gào khóc thống thiết.
—————Hoàn Quyển Thượng—————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT