Phong Viễn Quy vẫn ngồi thừ một chỗ.

Nhân vật đã cứu nguy, đã đưa Phong Viễn Quy đến đây, cho dù đã bỏ đi một lúc lâu giờ quay lại vẫn thấy Phong Viễn Quy ngồi bất động như cũ. Nhân vật đó cười lạt :

- Ngươi còn kinh tâm động phách đến thế ư? Yên tâm đi, ta vừa quay lại đó thám thính.

Tất cả bọn họ, kể cả lão Ẩn Hiệp, dù đoán rằng đã có người giúp ngươi thoát đi nhưng không ai trong họ có khinh thân pháp cao minh như ta nên có muốn đuổi theo cũng vô ích. Ngươi còn chờ gì nữa chưa tọa công lo tự trị liệu nội thương? Đừng quên, ta không thể lưu lại mãi bên cạnh ngươi như thế này đâu.

Nhưng Phong Viễn Quy vẫn ngồi bất động, mắt thì nhìn xa xăm, không chủ đích và hầu như là cái nhìn vô hồn.

Và có thể trong cái nhìn của Phong Viễn Quy không hề có sự hiện hữu của nhân vật vừa cứu giúp cũng chính Phong Viễn Quy. Bất kể nhân vật đó là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, đã được trời phú cho một nhan sắc tuyệt mỹ lại còn có thân khinh pháp bất phàm và bằng chứng là lời của mỹ nhân vừa cố ý nói cho Phong Viễn Quy nghe.

Mỹ nhân thấy làm lạ :

- Ngươi sao rồi? Đến một lời đáp tạ, cảm kích ta vừa cứu nguy cho ngươi cũng không có là sao vậy?

- ...

Mỹ nhân chợt hiểu, lại cười lạt một lần nữa :

- Ta hiểu rồi. Ngươi đang thất vọng về thái độ hầu như cố ý trở mặt của ả Hoa Thạch Thảo? Ả luôn hận ngươi. Ta từng nghe ả lập thệ, quyết không bỏ qua mối nhục hận ngươi đã gây cho ả. Tại ngươi quá tin ả thế thôi. Hay là ngươi đã bị nhan sắc ả mê hoặc, khiến ngươi mê muội?

- ...

Mỹ nhân nổi giận :

- Sao ngươi không đáp lời ta? Có phải trong mắt ngươi chỉ có một mình ả họ Hoa? Và đối với ngươi chỉ có một mình ả là đáng cho ngươi mở miệng. Đừng quên, đây là lần thứ hai ta phải mạo hiểm để cứu mạng ngươi. Ngươi có chịu mở miệng không nào?

- ...

Mỹ nhân tức giận bỏ đi :

- Được rồi. Ta sẽ đi. Ngươi chỉ là kẻ vô ân. Sẽ không còn lần nào nữa để ta phải phí công cứu một kẻ vô ân như ngươi. Vĩnh biệt.

“Vút!”

Có lẽ Phong Viễn Quy cũng không nhận biết sự bỏ đi của mỹ nhân. Bằng chứng là Phong Viễn Quy vẫn cứ ngồi yên như một pho tượng.

Trời ngả chiều và tối dần, Phong Viễn Quy cũng không nhận biết.

Và Phong Viễn Quy có thể sẽ ngồi yên mãi thế nếu mỹ nhân nọ không bất chợt quay lại.

Nàng giậm chân tức tối vì sắc thái cứ luôn thất thần của Phong Viễn Quy :

- Ngươi bị ả hồ ly tinh mê hoặc thật rồi. Nhìn ngươi kìa. Ngươi có khác nào kẻ bị thất trận trong trường tình chứ? Ngươi tuyệt vọng vì tấm chân tình ngươi dành cho ả lại bị ả đáp lại bằng hành vi có thể xem là phản bội? Ả đang tâm đùa cợt, hí lộng đối với mối chân tình của ngươi? Vậy là ngươi quyết ngồi như thế này cho đến chết sao?

Phong Viễn Quy vẫn không một lời đáp lại, đến cả sắc thái thất thần cũng không chút biểu hiện thay đổi.

Nàng giận dữ, ném đến chỗ Phong Viễn Quy một bọc vật thực lần này nàng có mang theo :

- Ngươi muốn ăn hay không thì tùy. Vậy là ta đã tận tâm vì ngươi lắm rồi. Nếu là ta, ta sẽ đổi yêu thành hận, ả phản bội ngươi cứ cho là như thế đi, thì tại sao ngươi không biến tình yêu thành sức mạnh của hận thù? Phải trừng trị ả, nếu là ta, ta sẽ không hành động như thế. Ta sẽ không ngu xuẩn, tự đày đọa thân mình như ngươi lúc này đang có đâu. Hừ!

Nàng lại bỏ đi.

Nhưng thật kỳ lạ, khi màn đêm đen đã buông thật dày, nàng chợt quay lại.

Và nàng không còn giận dữ nữa.

Nàng chỉ lặng lẽ, loay hoay tự đốt lên một đống lửa.

Để rồi dưới ánh hỏa quang bập bùng, nàng thở dài nhặt lại bọc vật thực Phong Viễn Quy thủy chung vẫn chưa động đến.

Nàng lấy thức ăn ra, chọn thức nào có thể hâm nóng được nàng hơ trên lửa.

Nàng lặng lẽ thực hiện những việc mà nàng cho rằng nàng phải thực hiện, bất chấp Phong Viễn Quy vẫn ngồi bất động mãi ở bên kia đống lửa.

Có lẽ mùi thức ăn hâm nóng bốc lên thơm lừng làm Phong Viễn Quy vượt qua trạng thái bất động.

Phong Viễn Quy lần đầu cựa mình làm mỹ nhân nọ do quá ngạc nhiên nên chợt sững người ngồi yên.

Và mỹ nhân nọ bất chợt giật nảy người khi nghe Phong Viễn Quy lần đầu mở miệng.

Phong Viễn Quy mở miệng để gọi nàng :

- Phùng cô nương!

Do giật mình nên nàng lỡ tay làm rơi phần thức ăn đang cần hâm nóng vào đống lửa vẫn đang bập bùng cháy.

Nàng bối rối dùng một nhánh cây hất thức ăn đó bay trở ra.

Lúc nàng đã nhặt lại phần thức ăn đó, nàng nghe Phong Viễn Quy thở dài :

- Tiểu Hoa? Vãn sinh lại nợ ân cứu mạng của cô nương thêm lần nữa. Và vãn sinh thật sự cảm kích khi nghe cô nương bảo vãn sinh đã mê muội vì bị Hoa Thạch Thảo dối lừa.

Nhưng cô nương nói đi, vì sao nàng lại đang tâm lừa vãn sinh? Vãn sinh đã quá thật tâm với nàng, nghĩ là đã cảm hóa được nàng, cớ sao nàng vô tình, trở mặt với vãn sinh?

Tiểu Hoa, mỹ nhân no chính là Tiểu Hoa. Vì chỉ có Tiểu Hoa nhờ tuyệt kỹ khinh công thượng thừa là “Thiên Mã Hành Không” mới đủ năng lực giải nguy cho Phong Viễn Quy vừa rồi, không ngại bất kỳ cao thủ nào truy đuổi. Tiểu Hoa cũng thở dài :

- Đó là chuyện của ngươi, ta không tiện tỏ bày những gì thuộc về chủ ý của ta. Tốt hơn hết ngươi hãy chờ đến lúc gặp ả hỏi ngay ả thì rõ. Này, ngươi ăn không? Tuy có bị bẩn một chút...

Phong Viễn Quy đưa tay với qua, nhận lấy vật thực nàng trao :

- Đang được một nhân vật Cái bang chăm sóc, vãn sinh đâu nệ hà chuyện ăn bẩn hoặc mặc bẩn. Cô nương nói đúng. Vãn sinh còn nhiều việc phải làm, không thể ngồi mãi ở đây cho đến chết. Đa tạ.

Nhân Phong Viễn Quy ngồm ngoàm ăn, Tiểu Hoa bảo :

- Đệ tử Cái bang có mặc bẩn hay không cũng tùy người, nhưng ăn bẩn thì tuyệt đối không, vì cũng như mọi người, khi khất thực, Cái bang đệ tử đâu vì đói khát mà nhặt nhạnh nhưng thức ăn bị người ta vứt bỏ? Mà này sao lúc nãy ngươi lại gọi ta là Phùng cô nương. Hay ngươi lầm ai với Tiểu Hoa này?

Phong Viễn Quy nhờ ăn no nên mau lại sức. Chàng nhìn nàng :

- Cô nương có tuyệt kỹ khinh công thượng thừa, điều này vãn sinh thừa nhận. Nhưng bảo vì thế mà cô nương mấy ngày qua luôn quanh quẩn dò xét vãn sinh là điều bất hợp lý. Đúng không?

Nàng bĩu môi :

- Ngươi ngỡ ta bám theo ngươi vì đã phải lòng ngươi ư? Đừng quá tự phụ như thế.

Phong Viễn Quy gật đầu :

- Vãn sinh cũng nghĩ như thế. Do vậy có một câu hỏi, cô nương làm thế nào xuất hiện kịp lúc, lại còn thiện ý sẵn sàng mạo hiểm để cứu vãn sinh?

Tiểu Hoa bậm môi, bật ra câu nói lạnh lùng :

- Ngươi giải thích thế nào?

Phong Viễn Quy thản nhiên đáp :

- Thạch trưởng lão bị chính người Cái bang lập mưu sát hại. Nhờ vãn sinh, và nhất là nhờ công phu bản lãnh của Ẩn Hiệp, Thạch trưởng lão được toàn mạng. Không kể đêm nay là đêm thứ ba, hai đêm trước Thạch trưởng lão đã lẻn bỏ đi, bảo là có việc khẩn không thể chậm thực hiện. Vãn sinh đoán là Thạch trưởng lão muốn thông tin, tố giác đến những ai cần được tố giác, cảnh báo về những gì đã xảy ra cho riêng Thạch trưởng lão. Cô nương vì là đệ tử Cái bang nên nhận được tin: Cô nương xuất hiện kịp lúc là vì thế.

Tiểu Hoa cười nhẹ :

- Vậy còn chuyện người nhận lầm ta ở họ Phùng?

Phong Viễn Quy giải thích :

- Vãn sinh hứa sẽ giúp Thạch trưởng lão tìm cho bằng được nữ nội điệt của tiền Bang chủ Cái bang. Lão Bang chủ ở họ Phùng, nữ nội điệt này vì thế không thể không ở họ Phùng. Cô nương thừa nhận?

Tiểu Hoa quắc mắt :

- Nhưng ta quan hệ gì với ả họ Phùng đó?

Phong Viễn Quy bảo :

- Cô nương quan tâm nhiều đến Cái bang, lại có thân thủ cao minh vượt quá bậc của bất kỳ đệ tử Cái bang tầm thường nào. Vãn sinh đoan quyết, chỉ vì cô nương ở họ Phùng, vì không muốn tâm huyết của nội tổ là Phùng lão bang chủ bị hủy hoại vào tay kẻ có mưu đồ phản Bang là Ngô Chí Đường, nên cô nương tạm che giấu thân phận thật, chỉ dùng thân phận một đệ tử Cái bang để ngấm ngầm chấn chỉnh Cái bang. Nếu cô nương cho vãn sinh đoán sai, cô nương không cần vì đền ân thay cho Thạch trưởng lão mà mạo hiểm cứu vãn sinh lần này. Và đã là vậy, vãn sinh chẳng còn gì để nói. Chỉ xin ghi âm khắc cốt ân tình của cô nương và nguyện có ngày đền đáp. Tạm biệt!

Nói tạm biệt nhưng Phong Viễn Quy vẫn ngồi im. Và kỳ thực Phong Viễn Quy đã đắm mình vào việc tọa công, không cần biết Tiểu Hoa vẫn còn đó hay đã giận dữ bỏ đi.

* * * * *

Phong Viễn Quy vươn vai đứng dậy :

- Vậy là đã năm ngày vãn sinh được cô nương quan tâm chăm sóc. Để đáp lại, nếu Cái bang có chuyện cần và cô nương muốn vãn sinh thực hiện ngay, vãn sinh quyết không khước từ. Nhưng giá được chậm lại năm mười ngày nữa thì sẽ tốt hơn.

Tiểu Hoa cũng từ chỗ lưu ngụ bất đắc dĩ và hữu biệt bước ra :

- Ngươi nôn nóng muốn tìm ả Thạch Thảo họ Hoa ngay bây giờ?

Phong Viễn Quy cười lạt :

- Còn nhiều chuyện trọng đại hơn tư tình nhi nữ. Có lẽ cô nương chưa hiểu hết về vãn sinh.

Tiểu Hoa cũng cười lạt :

- Tại sao ta cần phải hiểu ngươi? Vả lại, ngươi cũng đừng bảo ta chưa hiểu nhiều về ngươi. Nghĩ như thế là sai đấy!

Phong Viễn Quy bật nhướng cao đôi mày lưỡi kiếm :

- Cô nương hiểu như thế nào?

Tiểu Hoa thoáng ngập ngừng :

- Ta không bảo hiểu rõ ngươi từng phân tơ kẽ tóc, vì chỉ có là phu thê mới hiểu như vậy. Ý ta muốn nói là hiểu về bản chất của ngươi, về những tính khí kỳ quái cũng như những loạt võ học ngươi cùng một lúc đang kiêm luyện.

Phong Viễn Quy lộ vê cảnh giác đề phòng :

- Tính khí nào, võ học nào?

Tiểu Hoa được dịp đắc ý :

- Ngươi đừng tỏ ra quá lo lắng. Vì ngoại trừ một mình ta là người duy nhất nhờ am hiểu phần nào những thứ công phu ngươi đang luyện nên có thể qua việc ngươi tọa công mà nhận ra điều đó. Sẽ không ai nhận biết nữa đâu nếu trước đây hoặc sau này ngươi chưa mở miệng thố lộ với ai.

Phong Vận Quy chợt hạ thấp giọng :

- Cô nương bảo có am hiểu những công phu vãn sinh đang luyện?

Nàng gật gù :

- Có thể bảo như thế. Ngươi không tin? Để ta cho ngươi hay, chí ít ngươi đang có đến hai loại nội công tâm pháp cùng tồn tại. Chẳng may đây là hai loại vốn có chung một xuất xứ nên ngươi không ngại sau này lâm cảnh tẩu hỏa nhập ma, chân khí nghịch hành. Còn có thể nói thêm là nhờ đó dù ngươi có bị địch nhân điểm huyệt chế ngự, ngươi chỉ cần đoán biết sự thể có khả năng xảy ra và dự phòng sẵn là mọi thủ pháp điểm huyệt ngươi đều vô dụng.

Phong Viễn Quy giật mình thật sự :

- Nói đi, sao cô nương biết tỏ tường như nhìn vào lòng bàn tay? Lại còn đoán quyết đó là hai tâm pháp vốn có cùng xuất xứ?

Tiểu Hoa không nỡ gây kinh hãi lâu cho Phong Viễn Quy. Nàng thở dài :

- Quả thật tuy ta chưa luyện hoặc nói đúng hơn là chưa có cơ hội luyện nhưng mọi điều liên quan đến Diệp Lạc bí lục, Tứ Bối Diệp Quy - Phụng - Long - Ly ta đều am hiểu. Nhờ đó qua lối thổ nạp lúc chậm lúc mau theo hai nhịp điệu khác biệt của ngươi ta nhận thấy ngươi đã may mắn đắc thủ đến hai loại trong Tứ Bối Diệp. Và chỉ cần suy luận thêm một ít là ta có thể đoán chắc ngươi đã kiêm luyện hai loại công phu này cùng một lúc. Thế nào?

Phong Viễn Quy hít vào một hơi thật đầy :

- Hãy cho vãn sinh biết cô nương đã suy luận thế nào?

Tiểu Hoa áy náy, lảng tránh ánh mắt nhìn của Phong Viễn Quy :

- Có nhiều điều ngươi đã đoán đúng. Lần này ta cứu ngươi vì muốn đáp đền thay cho lão Thạch vì nếu không có chuyện đó, giả như ta có thấy ngươi nguy trước mắt có lẽ ta vẫn không cứu ngươi do vẫn ngộ nhận và hận ngươi trước kia đã dối lừa ta.

Phong Viễn Quy gượng cười :

- Lần trước cô nương giận vì ngỡ bản thân vãn sinh đã có thân thủ cao minh nhưng cố tình giấu kín đi. Khi đó vãn sinh bảo cô nương đã ngộ nhận nhưng cô nương chẳng màng để tâm.

Nàng gật đầu :

- Nhưng nhờ dịp này được nhìn thấy ngươi tọa công, biết ngươi cố tình chờ cho đến lúc có đủ hai tâm pháp cần thiết mới bắt đầu luyện, ta nhận ra đã hiểu sai về ngươi.

- Cô nương vẫn chưa giải thích sự suy luận của cô nương.

Nàng bảo :

- Qua câu chuyện giữa ngươi và La Trúc Quỳnh ta được biết chân kinh Phụng Diệp của La gia đã được trao cho ngươi từ bảy năm trước. Và suốt thơi gian đó có lẽ vì phải điểm chỉ võ học cho Trúc Quỳnh thay thế La gia, ngươi đã có thời gian ngẫm nghĩ nhiều về Phụng Diệp kinh. Nhưng ngươi vẫn không luyện, bằng cớ là sau này dù gặp nguy đến đâu ngươi cũng không thể tự đối phó vì kỳ thực chưa hề luyện võ công. Vậy thì tại sao mãi sau này ngươi lại đổi ý và quyết tâm luyện? Nghi vấn này chỉ có vỏn vẹn một lời giải thích. Đó là ngươi vì biết rõ những hạn chế nếu chỉ luyện một trong Tứ Bối Diệp. Vì biết rõ nên ngươi chỉ bắt đầu luyện nếu tình cờ có thâm tâm pháp thứ hai. Và dịp đó đã xuất hiện. Ngươi không bỏ lỡ cơ hội, đã bắt đầu luyện ngay. Và vì đã được nghiền ngẫm sẵn từ lâu nên một khi luyện ngươi luyện thật mau chóng và dễ dàng thu được kết quả như ý nguyện. Ta đã suy luận như thế.

Phong Viễn Quy thán phục :

- Luận việc như cô nương quả là không ai bằng, chỉ tiếc vãn sinh đúng là nhờ may, họa trung hữu phúc, dù tình cờ có thêm tâm pháp thứ hai ngoài tâm pháp Phụng Diệp đã sẵn có, cho đến tận lúc này vẫn chưa biết đó là tâm pháp gì của Long - Ly - Quy còn lại trong Tứ Bối Diệp. Đến cả công phu võ học kèm theo tâm pháp đó vãn sinh cũng chưa biết. Nếu cô nương thật sự am hiểu có thể chỉ giáo vãn sinh đôi điều?

Tiểu Hoa kinh ngạc :

- Vậy nhân vật nào đã truyền thụ tâm pháp đó cho ngươi, sao không chỉ điểm luôn công phu võ học đi kèm?

Phong Viễn Quy phì cười :

- Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân vì muốn lợi dụng để chiếm đoạt chân nguyên của vãn sinh nên mới bảo vãn sinh phải tọa công dẫn lưu chân khí theo tâm pháp của lão. Kỳ thực nào phải lão có thiện ý khi truyền thụ tâm pháp đó cho vãn sinh?

Tiểu Hoa vỡ lẽ :

- Thảo nào ngươi không am hiểu những công phu võ học đi kèm. Có phải vì thế như lần trước ta nhìn thấy, ngươi khăng khăng chỉ muốn lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân đọc cho ngươi nghe toàn bộ khẩu quyết võ học của lão? Vậy ngươi đã nghe biết những gì?

Phong Viễn Quy lắc đầu :

- Tâm pháp đó dường như cũng do lão chiếm hữu từ người khác. Mọi khẩu quyết lão luyên thuyên đọc đều không có khẩu quyết nào liên quan đến công phu tâm pháp này. Có thể đoán chắc vì lão không biết nên không thể đọc ra.

Tiểu Hoa nhớ lại :

- Cũng lần đó, ta nhớ, khi biết ngươi sắp hạ thủ, lão có kêu ngươi đừng giết và lão sẵn sàng tiết lộ điều gì đó liên quan đến tâm pháp này. Sao ngươi không tạo cơ hội cho lão nói ra?

Phong Viễn Quy bĩu môi :

- Vãn sinh đã đoán lão chỉ có thể tiết lộ đấy là tâm pháp của một trong Tứ Bối Diệp. Nhưng vì điều đó vãn sinh đã biết, còn nghe lão nói làm gì nữa?

- Nhỡ lão cho ngươi biết nhân vật nào đã bị lão chiếm hữu tâm pháp đó thì sao? Có phải ngươi tự làm mất cơ hội để sau này truy cùn nhân vật nọ và thỉnh cầu không công phu võ học cần thiết chăng?

Phong Viễn Quy lắc đầu :

- Lão là hạng ác tâm đã thành tánh. Nhân vật nào bị lão chiếm hữu tâm pháp ắt sinh mệnh chẳng còn. Cô nương khỏi phải ái ngại cho vãn sinh.

Nàng bảo :

- Lúc nãy ngươi bảo có đôi điều cần ta chỉ giáo, có thật chăng?

Phong Viễn Quy gật đầu :

- Nhưng trước hết vãn sinh muốn ăn chắc cô nương thật sự am hiểu về Tứ Bội Diệp.

Nàng cười bí ẩn :

- Ta am hiểu. Đấy là sự thật. Còn tin hay không, ta không miễn cưỡng ngươi.

Phong Viễn Quy đành hỏi :

- Vì sao Diệp Lạc bí lục phải phân khai làm bốn? Vãn Sinh nếu chỉ luyện một trong Tứ Bội thì công phu phát ra càng vận dụng tột độ càng tự gây nguy hại cho bản thân.

Nàng giải thích :

- Đó là chủ ý của người lưu lại Diệp Lạc bí lục. Để một khi một trong Tứ Bối Diệp lỡ lọt vào tay ác nhân, công phu đó cũng không giúp ác nhân tạo ác. Còn muốn điều nguy hại xảy ra cho bản thân không còn nữa, dù là ai cũng vậy, vẫn phải phí thật nhiều công sức kể cả thời gian cho việc thu nhập đủ bốn loại công phu. Ở đây lập tức xảy ra một trong hai diễn biến. Thứ nhất, nếu người định thu thập thêm chân kinh là hạng ác ma, y sẽ vấp phải sự đối kháng ngang bằng của nhân vật cũng đắc thủ một trong Tứ Bội Diệp và là chân kinh đang bị ác ma để tâm muốn chiếm đoạt. Sự đối kháng này sẽ khiến ác ma hỏng mưu đồ, việc thu thập thêm chân kinh kể như bất thành sự.

Phong Viễn Quy tán thành :

- Một chủ ý và bố trí thật hay. Vậy diễn biến thứ hai là thế nào?

Nàng tủm tỉm cười :

- Cứ giả như ác ma thành sự trong lần chiếm đoạt chân kinh thứ hai, thời gian để ác ma luyện cho thuần thục loại chân kinh này không phải ngắn. Và thời gian sẽ còn dài hơn nếu ác ma cứ như thế lo thu thập thêm chân kinh thứ ba, thứ tư. Cuối cùng lại, đến khi có đủ Tứ Bối Diệp trong tay thì ác ma cũng đã đến tuổi gần đất xa trời. Y muốn hành ác, muốn tạo nghiệt chủng chẳng còn mấy thời gian cho y hành sự. Bậc tiền bối đã lưu lại Diệp Lạc bí lục vì toan tính như thế nên không hề ngại thứ công phu giúp hổ thêm chân, chấp cánh thêm cho rồng. Rõ chứ?

Phong Viễn Quy thán phục :

- Kiến văn của cô nương thật uyên bác, khiến vãn sinh thêm ngưỡng mộ. Nhưng chẳng lẽ vì thế cô nương nhất quyết không thừa nhận một điều, Phùng cô nương?

Tiểu Hoa có một thoáng đỏ mặt vì giận, do nghĩ rằng Phong Viễn Quy cứ ngộ nhận nàng là vị cô nương họ Phùng nào đó. Nhưng điều đó chỉ xảy ra trong một thoáng rồi thôi, và nàng đã phải thừa nhận :

- Không sai, Phùng Quỳ Hoa này chính là cốt nhục Đệ tam đại của tiền Bang chủ Cái bang. Thì sao nào? Có phải ý ngươi muốn nói, ta dù kiến văn uyên bác đến đâu thì vẫn kém thua do chưa biết lai lịch của ngươi như ngươi đã đoán biết lai lịch thật của ta?

Phong Viễn Quy vội lắc đầu :

- Ý vãn sinh không phải thế. Chỉ muốt hỏi liệu ở Cái bang đã xảy ra chuyện gì khiến cô nương mấy ngày qua cứ tất bật đi đi về về?

Nàng giật mình :

- Sao ngươi biết? Không lẽ tâm trạng lo lắng của ta đã bộc lộ khá rõ trên nét mặt?

Phong Viễn Quy cũng giật mình :

- Không có. Cô nương che giấu cảm xúc rất kín, hầu như không có biểu lộ nào ở ngoài mặt như cô nương đang lo ngại. Chỉ vì vãn sinh có nhiều lần thấy cô nương đi đi về bề, bảo là đi lấy thêm vật thực nên vãn sinh đoán là cô nương đi nhận tin từ Cái bang. Không lẽ đã xảy ra chuyện thật?

Nàng thở dài :

- Trước đây ta vẫn nghĩ Cái bang chẳng còn mấy ai quan tâm và lo nghĩ cho tiền đồ đã càng lúc càng suy vi của Cái bang. Vì thế ta vẫn ẩn nhẫn, dùng thân phận một bang đồ hèn kém để tìm cách chấn chỉnh khôi phục Cái bang. Chỉ khi chuyện lão Thạch xảy ra và qua những thông tin lão Thạch cố ý gởi cho những nhân vật Cái bang khác cũng biết lo nghĩ đến Cái bang như lão, ta mới phát hiện ở Cái bang vẫn còn khá nhiều những nhân vật trung thành. Và tất cả đều ngấm ngầm phản kháng những hành vi gần như là làm cho Cái bang biến dạng của Ngô Chí Đường, Bang chủ Cái bang hiện nay. Ta toan bộc lộ thân phận, quy tụ lại những nhân vật như lão Thạch. Nào ngờ cách đây hai ngày ta được tin lão Thạch đã bị Ngô Chí Đường lập mưu vu hại. Lão đã bị bắt... Ta nghĩ nếu không sớm giải cứu lão, có khi những nhân vật còn lại vì chuyện này sẽ bị dao động. Do họ sợ lão Thạch chịu không nổi nhục hình ắt sẽ cung xưng, gây hệ lụy đến họ.

Phong Viễn Quy chợt lạnh giọng :

- Thạch trưởng lão bị giam ở đâu?

Phong Quỳ Hoa nhìn Phong Viễn Quy :

- Ngươi vừa bảo phải chi mọi việc chậm lại năm mười ngày. Ngươi có chuyện khẩn cần phải làm?

Phong Viễn Quy bảo :

- Khẩn đến mấy cũng không quan tâm bằng việc cứu người. Chỉ cần cô nương cho biết nơi đang giam giữ Thạch trưởng lão vãn sinh tự khắc có cách giải cứu.

Nàng lắc đầu :

- Ngô Chí Đường hành sự rất cẩn trọng. Cho đến nay ta vẫn chưa biết lão giam giữ lão Thạch ở đâu.

Phong Viễn Quy cau mày :

- Không có cách để dò la sao?

Nàng đáp :

- Có. Nhưng ta sẽ tự đảm đương. Ngươi cứ yên tâm lo việc của ngươi.

Phong Viễn Quy chợt cúi đầu, tự nhìn vào y phục.

- Vãn sinh vẫn có thể tự dò la. Chỉ cần có một bộ y phục phù hợp, vãn sinh không ngại chuyện mạo nhận đệ tử Cái bang.

Nàng nghi hoặc :

- Ngươi nôn nóng muốn cứu lão Thạch thế sao?

Phong Viễn Quy đáp :

- Vãn sinh đã được Thạch trưởng lão phóng sinh một lần. Thọ ân nếu không thể báo ân, vãn sinh còn làm người được sao?

Phát hiện Phong Viễn Quy đang tìm cách xé rách bộ y phục đang mặc, Phùng Quỳ Hoa xua tay :

- Nếu ý ngươi đã quyết, đây là thứ ngươi cần, cầm lấy.

Nàng ném cho Phong Viễn Quy tay nải của chính nàng.

Phong Viễn Quy mở ra và thấy nàng đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục nam nhân đúng là dành cho người muốn mạo nhận làm đệ tử Cái bang.

Phong Viễn Quy thu nhận bộ y phục đó, ném trả tay nải và những gì còn lại trong đó cho nàng :

- Như cô đã lường trước thế nào vãn sinh cũng cần đến y phục cải trang này.

Nàng cười lạt :

- Lão Thạch phóng sinh cho ngươi một lần, điều này ta đã biết. Và nếu ngươi không mau mắn trong chuyện giải cứu lão, lẽ nào những gì ta am hiểu về ngươi đều sai cả sao? Cũng may ta hiểu không sai và chẳng may ngươi đúng là hạng người như ta hiểu. Mau thay đổi y phục đi. Ta và ngươi lần này đành phải cùng nhau đồng hành vậy.

Và nàng cũng tự tìm một chỗ khuất. Để sau đó, lúc xuất hiện trở lại, nàng đã là một Tiểu Hoa mười hai năm trước Phong Viễn Quy lần đầu gặp nàng.

Nàng nhìn Phong Viễn Quy trong lốt y phục rách rưới :

- Ngươi đúng là Tiểu Phong của lần đầu ta gặp. Bộ dạng ngươi rất kỳ quặc trong y phục này, ngươi có biết chăng?

Phong Viễn Quy thật sự đang lúng túng với bộ y phục rách tứ tung :

- Chẳng thà chỉ vì có một bộ y phục như trước kia, dẫu bị rách thêm đôi ba chỗ cũng không cảm thấy lạ. Còn như thế này thì quả là kỳ quặc.

Nàng bật cười khúc khích :

- Ngươi sẽ quen dần thôi. Cũng không thể trách vì ngươi làm gì có xuất thân từ Cái bang như ta vốn dĩ đã từ Cái bang mà ra?

Nói xong, nàng lấy làm lạ vì nhận ra Phong Viễn Quy chợt sa sầm nét mặt. Động tâm nàng hỏi :

- Do ta nhắc đến hai chữ xuất thân nên ngươi có tâm trạng không hài lòng?

Phong Viễn Quy toan không đáp, nhưng kịp nghĩ lại, đành thố lộ :

- Có chỗ xuất thân còn hơn là không có. Vì vãn sinh cho đến từng tuổi này vẫn còn hoang mang, chưa hiểu bản thân có xuất thân từ đâu.

Nàng động lòng trắc ẩn :

- Song thân phụ mẫu ngươi...

Phong Viễn Quy xua tay :

- Chết cả rồi và chết rất thảm. Nhưng chuyện này thà không đề cập đến thì hơn. Chúng ta đi được chưa?

Nàng thở dài và tự biết lai lịch của Phong Viễn Quy sẽ mãi mãi chỉ là điều bí ẩn của riêng Phong Viễn Quy. Sẽ không ai hay biết nếu như không được Phong Viễn Quy tự tiết lộ.

Và nàng chưa phải đối tượng để Phong Viễn Quy tiết lộ. Nàng tự hiểu điều đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play