Ả đi xa dần tiểu trấn, đồng nghĩa với việc ả bỏ chạy càng lúc càng nhanh.
Nhưng chạy nhanh không phải là biện pháp tốt với ả.
“Phạch... phạch...”
Tiếng vỗ cánh và tiếp đó là cánh chim ưng đơn độc từ bầu không gian tối đen vô tận chợt xé gió lao từ bên trên xuống cắm thẳng vào ả.
“Vù...”
Ả quá đỗi kinh hoàng, chỉ biết bật thét theo bản năng :
- Hắc Phi Ưng Lão! Dừng lại ngay. Là ta đây! Dừng lại đi. Hắc Phi Ưng Lão!
Mặc ả kêu, tử thần trong lốt chim ưng vẫn xé gió vùn vụt lao cắm vào ả.
“Vù...”
Tử thần đã đến gần ả.
Vào lúc tối hậu, ả bất chợt nhận ra bản thân ả đang có hành vi tự cứu lần cuối cùng. Là ả đã kịp đặt Bách Điểu lệnh lên miệng, chuẩn bị phát động tiếng rít ắt hẳn đủ để dừng lại hành vi hoàn toàn phản thường của lão Hắc Phi Ưng, có lẽ là đầu đàn của lũ Ưng Khuyển.
Và quả thật tiếng rít từ Bách Điểu lệnh cuối cũng cũng được phát ra.
“Te...!”
Đó là tiếng rít chỉ đượm phát ra nửa vời và đột ngột dừng lại.
Là ả Thạch Thảo buộc phải dừng tiếng rít phát từ Bách Điểu lệnh do phát hiện lão Hắc Phi Ưng vẫn lao cắm xuống. Cho thấy lão Hắc Phi Ưng vì một nguyên nhân kỳ bí nào đó đã bất tuân mệnh lệnh phát ra từ Bách Điểu lệnh.
Và khi lao đến thật gần ả Thạch Thảo, lão Hắc Phi Ưng vẫn cứ lao tiếp, không một dấu hiệu nào cho thấy lão Hắc Phi Ưng có ý định tấn công ả.
“Huỵch!”
Đà cắm quá mạnh làm cho lão Hắc Phi Ưng gieo luôn thân hình to lớn xuống đất, gần ngay chân ả.
Do đã quen nghe tiếng gieo nặng nề này nên ả vỡ lẽ lão Hắc Phi Ưng vậy là cũng chết và ả không thể không nghĩ lão Hắc Phi Ưng cũng vô tình ăn phải một mẩu thịt độc như bao con chim ưng kia. Nhưng thay vì chết ngay, lão Hắc Phi Ưng đã cố bay đuổi theo ả, xem ả là nhân vật đã gây ra bao cái chết cho đồng loại, lão Hắc Phi Ưng định dùng tàn lực quyết báo thù một lần cuối. Vì thế lão Hắc Phi Ưng mới bất tuân mệnh lệnh ả được phát ra từ Bách Điểu lệnh, nhưng chưa kịp hạ thủ ả thì lão Hắc Phi Ưng đã chết vì độc chất đến kỳ phát tác.
Ả Thạch Thảo thở phào nhẹ nhõm. Chợt có một thanh âm lạnh lùng vang lên :
Màn đêm tuy vẫn buông đầy nhưng qua thanh âm ả thoạt nghe đã biết là do lão Tam phát thoại, ả chợt hiểu bọn Ngũ pháp tướng Ma Lâm của Cổ Lâm viện không những chưa bị chết vì lũ Ưng Khuyển mà còn đủ thời gian đuổi kịp ả.
Ả hướng mặt về hướng có tiếng phát thoại :
- Lão Đại, lão Tứ không do ta hạ thủ. Bọn Cổ Lâm viện các ngươi quyết liệt đương đầu cùng bọn ta, Tam tiên Bát động thế sao?
Ở sau lưng ả có tiếng phát thoại xa lạ vang lên :
- Cái chết của lão Tứ, lão Đại nếu nha đầu ngươi chỉ là đồng lõa thì ngươi còn gì để nói không nếu ta đề quyết ngươi là hung thủ khiến lão Ngũ thảm tử?
Ả giật mình, vừa quay người vừa bước chếch về bên tả một ít, cố tình làm cho vị thế bây giờ có thể nghe ngóng cùng một lúc ở hai phía, nơi đã có hai lần phát thoại cho biết một mình ả sắp phải đối đầu chẳng lúc hai nhân vật.
Ả hướng mắt về phía vừa có lời nói đề cập đến lão Ngũ :
- Các hạ là lão Nhị trong Ngũ pháp tướng Ma Lâm? Các hạ bảo lão Ngũ đã chết?
Khi ả nghĩ ả và hai nhân vật nọ đã đứng thành thế ỷ giốc, là ba đỉnh tạo thành hình chữ “phẩm” thì lúc này lại có thanh âm phát ra từ sau lưng ả :
- Lão Nhị là ta. Có phải ngươi quan tâm ngươi sắp mất mạng vào tay ai? Do ta và lão Tam báo thù cho lão Đại, lão Tứ, lão Ngũ? Hay là do đích thân Hộ pháp Cổ Thi thu thập ngươi?
Ả kinh hoàng. Vậy là ả bị bao vây ba bề, không còn là lường đầu thọ địch nữa. Giọng của ả bất chợt tự run lên :
- Cổ Lâm nhị thi, Nhị hộ pháp? Hai nhân vật này từ lâu tuyệt tích, ta không tin họ còn sống cho đến tận lúc này. Bọn ngươi đừng giả thần giả quỷ, ta không sợ đâu.
Có tiếng lão Tam cười :
- Có lẽ Đại hộ pháp nên cho ả mục kích ít nhiều lợi hại. Kẻo ả bất phục vì ngỡ Cổ Lâm nhị thi do bất tài vô dụng nên đã lâu không dám xuất hiện giang hồ... Ha ha...
Những tiếng lách cách kỳ lạ chợt vang lên. Và từ nơi xuất phát những tiếng lách cách đó cũng bắt đầu xuất hiện những đóm tinh quang lập lòe. Chúng chầm chậm bay tỏa ra, tạo thành màn tinh quang chập chờn ẩn hiện, như nhiều thật nhiều những con đom đóm tự phát sáng chết theo một mệnh lệnh ngấm ngầm nào đó đã từ nhiều nơi tề tựu về nơi phát lệnh.
Nhìn những đốm tinh quang cứ chầm chậm bay đến gần, ả Thạch Thảo kinh nghi bật kêu :
- Cổ Thi Lân Hỏa Hủy Nhục Cốt? Các hạ đúng là Đại hộ pháp Cổ Thi? Cổ Thi, Lâm Thi dù đi hay ở đều xuất hiện bên nhau như bóng với hình Cổ Thi ở đây, vậy Lâm Thi đâu?
Không chỉ bị vây bọc từ ba hướng, ở hướng thứ tư còn lại, thẳng ngay trước mặt ả liền có chuỗi thanh âm the thé vang lên :
- Dường như tiểu liễu đầu ngươi đã quyết định chọn Lâm Thi ta để nạp mạng, thay vì chết vào tay Cổ Thi hoặc do Ngũ pháp tướng thu thập? Vậy thì có ta đây. Hé... Hé...
Cùng với tràng cười, một lực đạo mãnh liệt cũng từ phía đó bất ngờ lao ập vào ả Thạch Thảo.
“Ào...”
Ả vội vàng xuất lực đối kháng :
- Lâm Thi háo sát đã thành tánh, miệng không ngớt cười nhưng vẫn dùng độc thủ đoản mạng địch nhân. Và đó là chuyện của hai mươi nấy năm về trước, không phải như bây giờ, mụ vừa già lão vừa bất lực, chưa đủ để dọa ta đâu. Xem đây!
Ả phát xạ chỉ kình.
“Vù...”
Lực đạo của Lâm Thi và chỉ kình của ả chạm nhau, tạo thành tiếng chấn động cực mạnh với âm hưởng của nhiều tiếng nổ lép bép khác cũng phát sinh.
“Ầm!!”
Có tiếng Lâm Thi giãy nẩy kêu :
- Lôi Công chỉ? Công phu Vô Ưu đảo sao tiểu liễu đầu người cũng am hiểu? Trừ phi Vô Ưu đảo đã bị Tam tiên Bát động hủy diệt hoặc ngược lại Bát động Tam tiên kỳ thực đã bị Vô Ưu đảo thu phục! Cần phải bắt giữ tiểu liễu đầu để tra xét.
Lập tức có tiếng lão Cổ Thi gầm lên :
- Nha đầu ngươi hãy ngoan ngoãn nằm xuống nào.
“Ào...”
Ả Thạch Thảo động nộ vung loạn tiên pháp :
- Chớ nói nhảm. Lôi Công chỉ là tuyệt học của Động chủ Hắc Ưng, liên quan gì đến Vô Ưu đảo? Đỡ chiêu!
“Bùng, Bùng!”
Chấn lực làm cho ả Thạch Thảo lảo đảo và cả cánh tay điều động ngọn trường tiên Kim Hoa Xà cũng bị chấn động đến tê chồn.
Tuy vậy ả vẫn ngấm ngầm đắc ý khi nghe thanh âm của lão Tam vang lên hô hoán :
- Trường tiên của ả có tẩm độc. Đừng ai để trường tiên ả chạm vào.
Từ phương vị có lão Nhị đứng liền phát lên tiếng gầm thịnh nộ :
- Lão Ngũ thảm tử thoạt tiên là vì chất độc này. Ta phải báo thù cho lão Ngũ! Đỡ chiêu!
“Vù...”
Cục diện xoay chuyển quá nhanh, vô tình đẩy ả Thạch Thảo vào tình thế bị vây công cùng một lúc bởi bốn nhân vật cao thủ. Để chi trì cục diện ả chỉ còn mỗi một cách là vũ lộng trường tiên, tạo thành màn tiên pháp bảo vệ ả trong suốt phạm vi mà chiều dài của trường tiên có thể phát huy uy lực. Ả cố tình đe dọa đối phương :
- Chất độc trên trường tiên là thiên hạ đệ nhất kỳ độc. Vạn Niên Hắc Tri Thù, Đệ nhất pháp bảo Miêu Cương. Thử xem ai dám chạm vào để tự tìm chết nào. Ha Ha...
Lời đe dọa của ả lập tức phát sinh hiệu quả, Cổ Lâm nhị thi và lão Tam, lão Nhị của Ngũ pháp tướng Ma Lâm kể từ sau đó hết dám tiến sát ả.
Tuy vậy điều này vẫn đem đến bất lợi cho ả. Là ả buộc phải duy trì mãi màn tiên pháp bảo vệ, không một phút dám lơ là lơi tay Vì nếu ả khinh suất tạo sơ hở, chính ả tự chuốc thảm họa. Vì thế ả đành phải tiếp tục chi trì.
Càng chi trì ả càng cạn kiệt chân lực. Và ả không thể không cạn kiệt một khi đã trải qua hơn một đêm không được nghỉ ngơi hoặc ngủ.
Màn đêm tan dần, sức lực ả cũng cạn kiệt dần. Đến khi trời mờ sáng có thể giúp ả nhìn thật rõ từng địch nhân thì ả đã mệt càng thêm giận. Bởi vì địch nhân bốn người ở bốn góc đều đứng yên vị nhìn một mình ả đang múa máy quay cuồng. Nghĩa là từ lúc ả bắt đầu vận dụng tiên pháp cho đến giờ, có lẽ bọn họ vì ngại chất độc có trên trường tiên nên đã lẳng lặng lảng xa. Ả không biết nên vẫn thi triển tiên pháp. Nhưng nói đúng hơn, cho dù ả có biết đi chăng nữa thì một mình ả liệu có dám lơi tay, không tiếp tục thi triển tiên pháp chăng?
Đương nhiên là ả không dám. Và lúc này là lúc ả phải chấp nhận một kết quả thảm hại thế nào cũng đến với ả. Đó là ả vì thi triển tiên pháp quá lâu nên đang lâm cảnh kiệt lực. Đổi lại, bọn địch nhân nhờ vận dụng thuật “Dĩ dật đãi lao”, lúc ả ra tay thì họ đứng ngoài chờ, sẽ không bao lâu nữa, một khỉ ả vì kiệt lực phải ngừng tay, tiên pháp và chất độc có thấm trên đầu ngọn trường tiên sẽ không còn bảo vệ ả được nữa, chính là lúc ả phải nạp mạng cho địch nhân Cổ Lâm viện.
Đang lúc ả hoàn toàn tuyệt vọng, bọn địch nhân bốn người thì khinh khỉnh đắc ý từ bốn phía đứng nhìn và chờ ả nạp mạng, chợt xuất hiện một làn gió sớm mai mơn man thổi lướt qua cục diện.
Cùng với làn gió có tác dụng làm ả Thạch Thảo tỉnh người, một mảnh giấy lạc loài cũng bị làm gió là đà cuốn bay đi.
Ả vẫn cố chi trì tiên pháp và dĩ nhiên cảm thấy lạ khi phát hiện trên cả hai mặt của mảnh giấy có nhiều thật nhiều những tự dạng. Và vì mảnh giấy vẫn là đà chao qua chao lại khiến ả dù có nhìn thấy tự dạng nhưng cũng không thể biết nội dung của những tự dạng đó là thế nào.
Ả nhìn mảnh giấy thì bốn nhân vật Cổ Lâm viện cũng nhìn ả không đọc được những tự dạng có trên mảnh giấy thì dĩ nhiên bọn họ cũng không đọc.
Làn gió sớm ban mai không mạnh lắm, vì thế mảnh giấy sau một lúc ngắn ngủi chao lượn đã ngẫu nhiên rơi trên mặt đất, cách chỗ bọn họ đứng không xa.
Cũng như ả, bốn nhân vật Cổ Lâm viện tuy không dám lơ là, quên đi thực tại là song phương đang giữ thế chi trì cục diện, nhưng ai cũng như ai đều tìm cơ hội để nhìn xem những tự dạng xuất hiện trên một mặt mảnh giấy đang hớ hênh nằm ngửa lên trên kỳ thực có cơ nội dung như thế nào.
Và tất cả bỗng giật mình khi bất ngờ xuất hiện một bóng nhân ảnh hộc tốc từ bên ngoài lao vút đến.
“Vút...”
Bóng nhân ảnh đó chợt lộ rõ là một nhân vật có vóc dáng nhỏ thó. Vì thế y thật linh hoạt khi vừa hiện thân đã khom người nhặt lấy mảnh giấy, đoạn quay người tung ngược trở lại hướng y đã xuất phát lao đến.
Y đến nhanh và đi cũng nhanh với mảnh giấy kỳ lạ đã lọt vào tay.
Tuy nhiên, thanh âm của lão Nhị trong Ngũ pháp tướng Ma Lâm vẫn được phát lên nhanh hơn y :
- Ngăn hắn lại. Trong tay hắn có giữ một vài mảnh giấy, chắc chắn có liên quan đến mảnh hắn vừa mạo hiểm xông đến nhặt.
Đang lúc lão Nhị hô hoán, mụ Lâm Thi đã lắc vai và chớp động thân hình, thần tốc đuổi bám theo nhân vật có vóc dáng nhỏ thó.
“Vút!”
Nhân vật nọ thật vô phúc. Thân pháp y không đủ nhanh so với mụ Lâm Thi nguyên là Hộ pháp Cổ Lâm viện.
Y bị mụ Lâm Thi quật cho một kình cực nhanh, ngọn kình chấn mạnh vào hậu tâm y.
“Bùng!”
Y chấp chới ngã vật xuống, miệng chưa kêu được thanh âm nào hồn đã du Địa phủ.
“Hự!”
Trong tay y quả nhiên có nắm giữ ít nhất là ba hoặc bốn mảnh giấy chi chít chữ. Do y thảm tử nên bàn tay đó của y từ từ duỗi ra, những mảnh giấy theo đó cũng chầm chậm lăn ra.
Mụ Lâm Thi xuất thủ quá nhanh và khi mụ đắc thủ, lúc nhân vật có vóc dáng nhỏ thó ngã xuống rồi thì đà phi thân mới đưa mụ đến tận chỗ nhân vật nọ nằm bất động.
Mụ chưa kịp nhặt những mảnh giấy, bỗng từ hai phía có hai bóng nhân ảnh khác đồng loạt lao đến. Hai nhân vật này vừa lao đến vừa phẫn nộ gào lên :
- Xú quái bà thật to gan. Dám ám toán hạ sát nhị đệ của ta ư? Ta giết mụ!
- Tam ngư Động Đình hồ sống cùng sống, chết cùng chết. Một kẻ vô danh như mụ dám chạm vào Động Đình hồ Tam ngư ư? Mụ muốn chết!
“Ào!”
Hai nhân vật đó chia nhau phát kình, vừa lo tấn công mụ Lâm Thi vừa tìm cách đoạt lại những mảnh giấy chưa bị mụ Lâm Thi khom người nhặt.
Nhưng hai nhân vật này đang tự ý tiến vào Quỷ Môn quan mà không biết.
Lão Cổ Thi đã động thân lao đến.
Và tiếng gầm cực lớn của lão Cổ Thi liền vang lên, thừa uy lực để làm cho hai nhân vật nọ điếng người vì kinh tâm động phách :
- Cổ Lâm nhị thi mà là kẻ vô danh ư? Bọn ngươi thật đáng chết!
“Ầm! Ầm!”
Tiếng chạm kình nghe thật kinh khủng, hai nhân vật nọ lập tức táng mạng, đến việc chạm tay vào những mảnh giấy cũng không kịp thực hiện.
Bấy giờ mụ Lâm Thi mới khom người và chỉ nhón nhẹ một mảnh giấy.
Có tràng cười ngạo nghễ bất thình lình vang đến, khiến lão Cổ Thi có muốn đáp lời mụ Lâm Thi cũng không có cơ hội. Và tràng cười đó càng lúc càng vang đến gần :
- Không sai. Đó là kinh văn võ học và là kinh văn Phụng Diệp kinh. Bọn ngươi là ai? Sao dám mạo nhận Cổ Lâm nhị thi, hai nhân vật cho đến nay có lẽ chỉ còn là hai bộ cốt khô, để ra tay tranh đoạt Kinh Phụng Diệp? Hãy ngoan ngoãn giao lại cho lão phu nào. Ha Ha...
Ba chữ Phụng Diệp kinh làm cho mọi người đương diện đều giật mình ngơ ngác :
“Vút...”
Chủ nhân của tràng cười cao ngạo cũng vừa vặn xuất hiện, lộ rõ là một lão nhân niên kỷ có lẽ đến thất tuần.
Mụ Lâm Thi nhìn thấy lão nhân liền cả kinh bật kêu :
- Lão Bán Nhân Bán Quỷ?
Lão Cổ Thi tuy cũng rùng mình nhưng lại nghiến răng ken két, đôi mắt thì xạ hung quang nhìn lão nhân vừa xuất hiện.
- Cố nhân đã nhiều năm không gặp ta cứ ngỡ lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân ngươi đã biến thành bộ cốt khô từ lâu. Mối hận năm xưa, hừ, Cổ Lâm nhị thi hẹn lần sau sẽ đòi lại. Kiếu!
Lúc lão Cổ Thi đang nói, mụ Lâm Thi có lẽ đoán trước được ẩn ý của lão nên đã len lén lùi đến cạnh lão. Để khi lão Cổ Thi vừa dứt lời, cả Nhị Thi công đồng loạt hành động.
Không phải để bỏ đi như lời Cổ Thi vừa nói, mà là cả hai cùng một lúc xuất thủ, quật đủ tứ kình vào lão nhân Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân.
“Ào...”
Lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân động nộ :
- Khô Mộc và Lân Hỏa công phu? Hóa ra hai ngươi còn sống thật? Cả thủ đoạn năm nào cũng không thay đổi. Được lắm, lão phu thu thập hai ngươi trước, sau sẽ lấy lại Phụng Diệp kinh Đỡ!
“Vù...”
Nhưng Cổ Lâm nhị thi chợt đột ngột thu kình. Cũng là lúc cả hai đồng loạt hô hoán :
- Chạy!
“Vút”, “Vút”
Như hai bóng u linh, Cổ Lâm nhị thi hối hả lao đi và thừa biết thế nào lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân cũng đuổi theo họ.
Đúng như họ nghĩ, Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân giận dữ gầm vang :
- Muốn chiếm đoạt Phụng Diệp kinh ư? Đâu có dễ. Hai ngươi đừng mong chạy thoát lão phu!
“Vút”
Mụ Lâm Thi lúc lao ngang lão Nhị, lão Tam trong Ngũ pháp tướng Ma Lâm, mụ ném một mảnh giấy có lẽ đã được vo tròn về phía lão Tam :
- Đưa Phụng Diệp kinh về ngay cho Viện chủ nhanh lên.
“Vù...”
Theo bản năng lão Tam vội thộp lấy vật nọ. Nhưng lập tức lão Tam ném trở qua cho lão Nhị :
- Lão Nhị khinh thân pháp cao minh hơn ta. Hãy chuyển về cho Viện chủ.
Và đó cũng là lúc lão Tam quay người bỏ chạy.
Lão Nhị đón nhận vật nọ vụt hét toáng lên và ném qua một bên :
- Sao Nhị hộ pháp cố tình di họa cho nhau. Đây chỉ là mảnh khăn lụa, nào phải kinh văn Phụng Diệp công phu?
Vật nọ vừa bị lão Nhị ném bỏ thì vừa vặn lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân kịp lướt đến đón lấy. Và dĩ nhiên có tiếng lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân gầm vang :
- Bọn ngươi là đồng bọn của nhau, dám giở trò dùng tiểu kế này để giúp Cổ Lâm nhị thi tẩu thoát ư? Bọn ngươi đều phải chết! A... a...
Lão Tam đã lo chạy tháo mạng thì cớ gì lão Nhị không lo chạy.
Tất cả đã xa và lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân chỉ còn mỗi một cách là tận lực đuổi theo họ.
“Vút...”
Đến khi tất cả đi khuất dạng, ả Thạch Thảo kiệt lực buông người ngồi phịch xuống, mừng vì thoát chết.
Bỗng ngay sau lưng ả có giọng trầm trầm khẽ vang lên :
- Nghe bảo cô nương muốn tìm vãn sinh?
Ả giật mình toan quay lại hoặc đứng lên, chợt có một bàn tay vỗ nhẹ vào đầu vai ả :
- Đừng tỏ ra hằn học như thế. Cô nương đã kiệt quệ chân lực rồi, nên ngồi nghỉ một lúc thì hơn.
Biết đó là sự thật, ả dù đang căm giận đến bầm gan tím ruột vẫn phải ngồi yên, tiếp đó là bất lực khi thấy một bàn tay từ phía sau thò ra phía trước, nhẹ nhàng gỡ lấy ngọn trường tiên mà theo bản năng ả vẫn nắm hờ trong tay.
Đến vũ khí phòng thân cũng bị tước đoạt và ả thì không thể làm gì, ả cất giọng nghẹn ngào :
- Ngươi cố ý dùng Phụng Diệp kinh văn, dẫn dụ bọn họ vì tranh nhau nên đều bỏ đi, chỉ là để mãn nguyện vì lại có cơ hội chế ngự ta?
Phong Viễn Quy xuất hiện trước mặt ả :
- Vãn sinh đã có lời nhắn, hễ “hữu ưng” thì “bất khả kiến”. Vì lẽ đó suốt đêm qua dù biết chắc lũ Ưng Khuyển không còn nhưng vãn sinh đành thất lễ vì không thể hiện thân tái kiến. Mãi đến gần sáng, cảm thấy không thể không sớm gặp một lần theo ý nguyện cô nương, vãn sinh đành dùng kế mọn, đem kinh văn giả lừa cho bọn cao thủ chạy đi. Cũng may kế của vãn sinh không đến nỗi vô dụng.
Ả lo ngại, giường mắt thất thần nhìn quanh :
- Ngươi vừa bảo đây chỉ là kinh văn giả? Chao ôi, nhỡ họ kịp phát giác, tất cả cùng kéo nhau quay trở lại thì ta chết mất.
Phong Viễn Quy nhìn ả :
- Cô nương muốn gặp vãn sinh ắt hẳn có điều cần chỉ giáo? Xin cô nương cho biết ngay, để sau đó văn sinh còn tìm đường tẩu vi thượng sách. Nhỡ họ quay lại, mạng của vãn sinh e khó bảo toàn.
Ả hậm hực nghiến răng.
- Ta gặp ngươi chỉ muốn thu nhập mạng chó của ngươi. Hãy nhân lúc ta đang bất lực thế này giết ta đi. Kẻo sau này ngươi sẽ mãi mãi hối hận.
Phong Viễn Quy lắc đầu và thở dài :
- Vãn sinh chán lắm rồi cảnh bao nhân vật võ lâm cứ gặp mặt nhau là giao đấu sinh tử, vãn sinh định sau lần gặp cô nương thế này sẽ thoái ẩn, tìm chỗ an cư lạc nghiệp. Giết cô nương là gây nghiệp quả, vãn sinh còn nhàn hạ được nữa chăng? Nếu cô nương chẳng còn gì để chỉ giáo thêm, cáo biệt!
Thấy Phong Viễn Quy toan bỏ đi thật, ả bật kêu :
- Ngươi định bỏ đi thật sao?
Ả vừa dứt lời thì thật là kỳ lạ, có một thanh âm khác vang đến cũng lập lại chính lời của ả Thạch Thảo :
- Đúng vậy, ngươi định bỏ đi thật sao?
Và giọng nói xa lạ đó nói thêm :
- Nhưng trước khi đi, ta khuyên ngươi nên lưu lại cho ta một vật.
Ả Thạch Thảo đã nhận ra thanh âm đó, liền mừng rỡ kêu :
- Nương nương cũng đến? May quá đấy là tiểu tử thuộc hạ đã từng bẩm báo với Nương nương. Hãy giúp thuộc hạ giữ y lại, để thuộc hạ có cơ hội báo thù.
Phong Viễn Quy chợt lùi lại, giương mắt nhân một phụ nhân vừa mới xuất hiện. Một phụ nhân vận y phục tuyền đen với diện mạo cũng bị một lớp Huyền Sa mỏng che giấu bớt dung diện. Phong Viễn Quy gật gù :
- Hắc Ưng Nương Nương? Quả là may khi được diện kiến. Chẳng hay Nương nương có ý bảo vãn sinh phải lưu lại vật gì?
Hắc Ưng Nương Nương gật gù nhìn Phong Viễn Quy :
- Biết ta là ai nhưng vẫn không chút nào tỏ ra sợ hãi, ngươi quả là có khá nhiều đởm lược đấy. Vật ta cần chính là sinh mạng của ngươi.
Phong Viễn Quy mỉm cười :
- Cần sinh mạng hay cần kinh Phụng Diệp? Và cho dù Nương nương không chịu nói rõ là cần gì trong hai thứ trên, vãn sinh vẫn sẵn sàng cho Nương nương một lời đáp. Là vãn sinh sẽ không giao phó bất luận điều gì Nương nương cần. Xin cáo biệt.
Hắc Ưng Nương Nương phá lên cười :
- Đã gặp ta, ngươi không còn tư cách để tự làm chủ bản thân được nữa. Không tin, ngươi cứ thử bỏ đi xem. Ha... ha...
Phong Viễn Quy cười lại :
- Nương nương định động thủ? Nương nương đủ tư cách chăng? Đừng quên, so về công phu nội lực, mà này, Nương nương được bao nhiêu niên kỷ? Có đủ đạt mức năm mươi, sáu mươi năm công phu tu vi như vãn sinh chăng? Nếu chưa đủ, thật thất lễ quá, Nương nương hãy cân nhắc thật kỹ trước khi hành động.
Hắc Ưng Nương Nương trợn mắt :
- Ngươi tự phụ nôi lực ngươi đạt một giáp tý công phu?
Phong Viễn Quy nhún vai :
- Có một bằng chứng có thể giúp Nương nương nên tin vào điều đó thì hơn. Đó là lúc Nương nương cùng lệnh đồ Thạch Thảo bàn định ở ngay trận đồ Ngũ Hành, vãn sinh vẫn lẻn nghe tất cả, trái lại Nương nương không hề phát hiện vãn sinh, điều này Nương nương nghĩ sao?
Hắc Ưng Nương Nương nổi giận :
- Chớ nói nhảm. Ta không tin rằng vào niên kỷ như ngươi lại có...
Phong Viễn Quy ngạo mạn ngắt lời :
- Nương nương nói như thế cũng phần nào đúng và vãn sinh thật nhảm nhí khi nói rằng Nương nương không đủ tư cách lấy mạng vãn sinh. Vì kỳ thực so về chiêu thức và sở học biến hóa khôn lường vãn sinh dĩ nhiên không là đối thủ của Nương nương. Chỉ tiếc một điều, hừ...
Hắc Ưng Nương Nương lo ngại khi thấy Phong Viễn Quy như đang cố tình nhịp nhịp bàn tay đang cầm giữ Kim Hoa Xà Trường Tiên :
- Còn điều gì nữa?
Phong Viễn Quy vẫn tiếp tục nhịp nhịp trường tiên :
- Nương nương có lẽ đã nhận ra vãn sinh không phải ngẫu nhiên vừa xuất hiện đã đoạt ngay ngọn trường tiên này? Chất độc của Vạn Niên Hắc Tri Thù là thiên hạ đệ nhất kỳ độc. Nương nương nếu thật ý muốn động thủ xin hãy tiên liệu trước hậu quả sẽ như thế nào một khi vãn sinh nhờ liều mạng nên tình cờ để trường tiên này chạm vào Nương nương?
Hắc Ưng Nương Nương giật mình :
- Nghĩa là ngươi đoán biết thế nào ta cũng xuất hiện?
Phong Viễn Quy hất hàm, hướng về cái xác bất động của một con chim ưng cực to vẫn nằm cách đó không xa :
- Hắc Phi Ưng lão có lẽ là linh vật từng nhiều năm dài giúp Nương nương thoạt đến thoạt đi như đi mây về gió. Hắc Phi Ưng lão xuất hiện ở đây, lẽ nào Nương nương không đồng thời có mặt? Vãn sinh có đoán biết điều này cũng không có gì là khó.
Ả Thạch Thảo chợt kêu :
- Y suy đoán như thế cũng phải. Nhưng sao suốt đêm qua Nương nương vẫn cứ ẩn thân. Không một lần xuất hiện để gọi là chi viện cho thuộc hạ?
Hắc Ưng Nương Nương quay lại nhìn ả :
- Chuyện đó, đợi một lúc nữa ta sẽ giải thích.
Phong Viễn Quy bật cười :
- Nương nương không thể giải thích ngay được vì còn có sự hiện diện của vãn sinh ở đây ư? Thế thì lỗi quá, cũng đã đến lúc vãn sinh nói lời cáo từ vĩnh viễn. Hy vọng sau lần quy ẩn này vãn sinh sẽ không còn gặp lại bất luận ai. Vãn sinh phải đi để Nương nương tha hồ hỏi tội lệnh đồ chứ? Ha Ha...
Ả Thạch Thảo biến sắc :
- Hỏi tội? Nương nương định hỏi tội thuộc hạ thật sao? Về tội gì, Nương nương?
Phần vì thấy Phong Viễn Quy chưa bỏ đi, nghĩa là cơ hội chiếm lấy Phụng Diệp kinh vẫn còn, phần thì nghe ả Thạch Thảo chưa gì đã vọt miệng hỏi như thế, Hắc Ưng Nương Nương cứ thắng tuồn tuột đáp thật nhanh :
- Ngươi đừng giả vờ không biết. Lũ Ưng khuyển của ta vì nguyên nhân nào đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ? Còn Hắc Phi Ưng lão không phải ngươi thì còn ai vào đấy đã thi triển Lôi Công chỉ sát hại? Ngươi không cần biện minh cũng không cần tìm lời chối quanh, tội của ngươi thật khó buông tha. Hừ!
Ả càng thêm biến sắc, cố đứng lên nhưng không được :
- Nương nương đã định cho thuộc hạ tội chết?
Phong Viễn Quy cũng biến sắc, hỏi :
- Chỉ vì một lũ Ưng Khuyển ngu xuẩn, đã tự ý tìm chết, Nương nương định tội chết cho lệnh đồ thật sao. Vậy thì còn gì tình sư nghĩa đồ?
Hắc Ưng Nương Nương cười lạt :
- Ta chưa có ai thực thụ là truyền nhân, nhất là thứ truyền nhân bất tài vô dụng như ả. Ta giết ả thì sao nào? Liên quan gì đến ngươi mà chõ miệng xen nào?
Ả Thạch Thảo cố loạng choạng đứng lên :
- Thuộc hạ vì vô ý nên mới gây tai họa cho lũ Ưng Khuyển của Nương nương. Sau này thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực lấy công chuộc tội với Nương nương. Riêng cái chết của Hắc Phi Ưng lão, quả thật không do thuộc hạ gây ra. Mong Nương nương minh xét.
Hắc Ưng Nương Nương cười cay độc :
- Công phu Lôi Công, chỉ có ngươi là kẻ duy nhất được ta chỉ điểm. Ngươi không hạ thủ Hắc Phi Ưng lão, không lẽ kẻ hạ thủ chính là ta? Ha ha... Ý ta chưa muốn xử trí ngươi ngay lúc này, nhưng vì ngươi cứ khăng khăng không nhận tội, ta đành cho ngươi thấy bổn Nương nương là người thưởng phạt công minh như thế nào.
Vẫn đứng cách ả Thạch Thảo ngoài một trượng, Hắc Ưng Nương Nương chợt xạ tia chỉ Lôi Công vào tâm thất ả.
“Vù.”
Chợt “rẹt” một tiếng, Phong Viễn Quy đã tung tiên pháp, quật vào Hắc Ưng Nương Nương một chiêu.
Hắc Ưng Nương Nương thất sắc, vụt đảo người và giận dữ nhìn Phong Viễn Quy :
- Ngươi ngỡ ta có thể nhân nhượng ngươi mãi sao?
Phong Viễn Quy nghiêm mặt, tuy thu trường tiên về nhưng vẫn hượm sẵn trong tư thế chuẩn bị quật ra ngay :
- Vãn sinh không cần Nương nương nhân nhượng và cũng không muốn Nương nương hạ thủ lệnh đồ. Vì thật ra, có một nguyên nhân khiến vãn sinh dám tỏ thái độ như thế.
Hắc Ưng Nương Nương lườm lườm nhìn ngọn trường tiên :
- Chất độc trên trường tiên là nguyên nhân của ngươi?
Phong Viễn Quy lắc đầu :
- Không đúng rồi. Mà đó là Phụng Diệp kinh!
Hắc Ưng Nương Nương chuyển mục quang thật nhanh, nhìn Phong Viễn Quy một cách kỳ lạ :
- Ý của ngươi là...
Phong Viễn Quy liếc nhìn ả Thạch Thảo :
- Trước khi quy ẩn vĩnh viễn, vãn sinh cũng muốn ân oán phân minh. Và vì chút ân tình, vãn sinh nghĩ, có hy sinh Phụng Diệp kinh để đổi lấy sinh mạng lệnh đồ một lần cũng không có gì quá đáng. Nương nương nghĩ sao?
Mụ phá lên cười :
- Ngươi định dùng chân kinh giả để lừa ta như đã lừa lũ ngu xuẩn lúc nãy?
Phong Viễn Quy bảo :
- Trước mặt Nương nương vãn sinh quả thật nào dám hí lộng. Và nếu cần, vãn sinh có thể cho Nương nương xem trước chân kinh, chỉ hy vọng sau đó Nương nương thuận tình tha cho lệnh đồ một lần.
Hắc Ưng Nương Nương ghi hoặc :
- Tại sao ngươi muốn cứu ả? Không lẽ chỉ mới vài ngày bên nhau, ngươi và ả kỳ thực nảy sinh tình cảm nam nữ?
Ả Thạch Thảo bật rít với Phong Viễn Quy :
- Ta không cần ngươi cứu ta. Vì bất luận thế nào sau này ta cũng giết ngươi.
Phong Viễn Quy nhún vai, cùng một lúc đáp lời cả hai :
- Nương nương không được hồ đồ. Trong chuyện này tuyệt đối không có chỗ cho tư tình nam nữ xen vào. Vì có câu “nhất tự vi sư bán tự vi sư”, vãn sinh chỉ muốn đáp tạ bao công khó mà lệnh đồ đã giúp vãn sinh tự khảo luyện võ học. Dù cho đó là hành vì không hề có thành ý của lệnh đồ, vãn sinh cũng không hề vì thế mà xem nhẹ. Và quả vậy, sau lần chia tay nhau, ví thử lệnh đồ và vãn sinh bởi số mệnh vẫn gặp lại, chuyện long tranh hổ đấu e là điều khó tránh khỏi.
Hắc Ưng Nương Nương đáp ứng thật nhanh :
- Ta chấp thuận. Phụng Diệp kinh đâu?
Phong Viễn Quy với lấy tay nải đã cột dính ở thắt lưng, mở ra và cầm trên tay một tập sách mỏng đã bị xé mất một nửa theo chiều ngang :
- Chỉ là để Nương nương xem trước để tỏ tường chân giả. Nửa còn lại vãn sinh sẽ có biện pháp giao đủ cho Nương nương.
Hắc Ưng Nương Nương sau khi xem lướt qua chợt hắng giọng :
- Chỉ có một nửa e ta chưa đủ minh bạch đâu là giả kinh đâu là chân kinh.
Phong Viễn Quy giả tảng như không nghe. Nhưng chờ đến khi Hắc Ưng Nương Nương rồi cũng cất nửa tệp sách mỏng vào người, Phong Viễn Quy lấy tay chỉ về phía có một cội cổ thụ mọc chơ vơ khá xa :
- Nương nương có nhìn thấy tàng cây đại thọ có một nhánh như đã bị trụi lá?
Hắc Ưng Nương Nương nhìn theo và hoang mang :
- Thì sao?
Phong Viễn Quy mỉm cười.
- Phần còn lại của kinh văn Phụng Diệp vừa được Nương nương thu giữ, vãn sinh đã đặt sẵn ở đấy.
- Người định giở trò gì đây? Nhất định ở đấy không có chân kinh, chỉ là kế của ngươi để ta nếu bỏ đi ắt sẽ là cơ hội cho ngươi đưa ả tẩu thoát.
Phong Viễn Quy chầm chậm lắc đầu :
- Có lẽ Nương nương vẫn quen lừa người nên lúc nào cũng đa nghi. Nhưng theo vãn sinh, Nương nương nên nhanh chân lên cho. Kẻo có người phỗng tay trên Nương nương muốn trách vãn sinh e cũng muộn.
Hắc Ưng Nương Nương còn tỏ ra chần chừ, thì bất chợt ở cách đấy không xa bỗng có một bóng nhân ảnh hối hả lao đến cây đại thọ.
Hắc Ưng Nương Nương phẫn nộ, lập tức vận dụng tột độ khinh công và hộc tốc lao bám theo.
- Cuồng đồ nào to gan? Dám tranh chân kinh với bổn Nương nương ư?
“Vút...”
Hắc Ưng Nương Nương vừa lao đi đủ xa, Phong Viễn Quy lập tức nhìn ả Thạch Thảo :
- Dù muốn dù không lệnh sư thế nào cũng quay lại hạ thủ cô nương. Đi hay ở là tùy cô nương quyết định. Cáo biệt.
Đến lượt Phong Viễn Quy cũng thi triển khinh công lao đi, dù rằng cước lực của Phong Viễn Quy so thế nào vẫn không thể nhanh và thần tốc như khinh thân pháp Hắc Ưng Nương Nương vừa mới thi triển.
Ở tàng cây đại thọ đã bắt đầu vang lên tiếng quát tháo của hai nhân vật đang tranh nhau nửa quyển Phụng Diệp kinh.
Những tiếng quát tháo này chính là động lực tối hậu khiến ả Thạch Thảo dù kiệt quệ chân lực vân vận dụng mọi tàn lực để bắt đầu bỏ chạy.
Ả cố ý chạy theo Phong Viễn Quy :
- Này đợi ta với. Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, ngươi cứu ta phải cứu cho trót.
Phong Viện Quy chạy đã chậm, lúc này càng chậm hơn vì phải đợi ả :
- Cô nương đi theo vãn sinh để làm gì?
Ả cuống cuồng bám theo, chỉ mong sao đừng bị Phong Viễn Quy bỏ rơi :
- Kế dùng kinh giả cứu người đã được ngươi liên tiếp hai lần sử dụng. Nếu ta có bị Nương nương xử tội chết thì hành vi hí lộng của ngươi cũng bị Nương nương đuổi giết cho bằng được. Ta và ngươi vậy là cùng chung số phận. Ngươi không thể vị kỷ, lo thoát một mình, không nhân tiện cứu luôn ta.
Phong Viễn Quy chuyển dần về hướng Đông, xa xa phía trước đã thấp thoáng xuất hiện vùng loạn thạch trùng điệp :
- Vãn sinh vị tất lo được thân. Cô nương đi theo vãn sinh có khác nào chấp nhận chịu chung số phận là mất mạng.
Ả Thạch Thảo sắp đến lúc không thể chạy được nữa :
- Đương đầu với địch nhân, do ta chưa có cơ hội mục kích nên không thể đoán biết bản lãnh thật sự của ngươi lúc này là thế nào. Nhưng riêng về mưu kế để tự bảo vệ cho sinh mạng, ta tin ngươi có thừa bản lãnh. Ta mệt lắm rồi, có thể không chạy được nữa. Ngươi còn chờ gì nữa mà chưa bố trí trận đồ vừa tạo nơi an toàn để lánh mặt, vừa cho ta cơ hội nghỉ ngơi?
Phong Viễn Quy vẫn tiếp tục bước đi và lại bất ngờ chuyển hướng một lần nữa, lần này là tránh xa vùng loạn thạch phía trước để tiến về phía chỉ toàn là cây thân cỏ mọc cao hơn đầu :
- Trận đồ dùng để vây hãm người, chỉ vạn bất đắc dĩ mới tự giam mình. Đạo lý này, cô nương là người từng bôn tẩu ắt am hiểu rõ nguyên do, không cần chờ nghe vãn sinh giải thích? Nếu muốn bảo lưu sinh mạng, cô nương hãy cố đi thêm nữa, đừng phí thời gian.
Nhưng cuối cùng ả vẫn khuỵu người ngã xuống, phải còn một đỗi nữa cả hai mới lọt vào vùng có cỏ mọc cao hơn đầu :
- Thà ngươi giết ta ngay bây giờ còn hơn cứ luôn miệng thúc giục ta.
Phong Viền Quy miễn cưỡng dừng lại và quay đầu nhìn ả.
- Cô nương...
Chợt Phong Viễn Quy ngừng lời và biến sắc :
- Nguy tai! Lệnh sư đuổi kịp chúng ta rồi. Chạy thôi.
Quay phắt lại thật nhanh và Phong Viễn Quy cắm đầu bỏ chạy.
Ả Thạch Thảo quá kinh hoảng, dù vừa quả quyết không thể đi được nữa nhưng ả vẫn đứng lên và chạy thục mạng.
Ả chạy hơn là bị ma đuổi. Ả vượt qua Phong Viễn Quy và “soạt” một tiếng ả đã lao thốt vào vùng chỉ toàn cỏ là cỏ.
Vậy là đến lượt Phong Viễn Quy đuổi theo ả.
Đuổi kịp, Phong Viễn Quy nói qua hơi thở :
- Chỉ chạy vào một quãng là đủ. Mau thay đổi hướng khác. Đề phòng có người phóng hỏa là chúng ta vô phương thoát. Chuyển qua bên tả, mau!
Ả đang chạy chết nên sức lực của ả có thể bảo đó là thần lực. Ả chuyển phương qua tả và vẫn chạy trước Phong Viễn Quy.
Đượm một lúc, khi đã thoát ra ngoài vùng cỏ mọc cao hơn đầu, ả sững sờ vì bắt gặp trở lại vùng loạn thạch mà khi nãy Phong Viễn Quy đã cố tình chuyển hướng để tránh ả dừng lại và nhìn Phong Viễn Quy vẫn bám sát phía sau :
- Như ngươi đã định sai phương hướng? Đây vẫn là vùng loạn thạch khi nãy mà?
Và ả thấy Phong Viễn Quy tủm tỉm cười nhìn và nháy mắt với ả :
- Cô nương sợ chết đến thế sao? Đang mệt đến kiệt lực nhưng vừa nghe vãn sinh bảo có lệnh sư đuổi kịp là cô nương vẫn có thể chạy một hơi dài đến tận đây. Hay là lúc nãy cô nương chỉ giả vờ mệt cốt ý chờ vãn sinh đến gần để xuất kỳ bất ý hạ thủ?
Bắt gặp cái nháy mắt hàm ý châm chọc của Phong Viễn Quy, ả sinh nghi :
- Ngươi đã bịa ra chuyện đó, phải không? Kỳ thực chẳng có ai đuổi theo phía sau cả?
Phong Viễn Quy tự tìm chỗ ngồi xuống :
- Lúc này lệnh sư tự lo cho bản thân vị tất đã xong, làm gì có thời gian để chạy đuổi theo những kẻ trước sau gì cũng bị người của Tam tiên Bát động phát hiện truy đuổi và bắt gặp?
Ả ngã gục xuống :
- Chao ôi! Vậy mà ta ngỡ...! A... có lẽ ta mệt sắp chết đến nơi mất, ngươi nhẫn tâm với ta như thế sao?
Nhân ả vừa nằm vừa ôm ngực thở ồ ồ, Phong Viễn Quy nhẩn nha giải thích :
- Nhân vật đang cùng lệnh sư tranh giành Phụng Diệp kinh, nếu vãn sinh đoán không lầm thì đấy chính là lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân. Trừ phi lệnh sư còn có bản lĩnh nào khác thật kinh nhân và bấy lâu nay vẫn còn giữ kín chưa để lộ, bằng không lệnh sư e khó thoát mạng phen này.
Ả cố ngưng những nhịp hô hấp dồn dập :
- Chẳng phải lão đã đuổi theo Cổ Lâm nhị thi sao? Ngươi dựa vào đâu để đoán đấy là lão?
Phong Viễn Quy cười cười :
- Cổ Lâm viện hành tung kỳ bí. Đâu phải ngẫu nhiên Ngũ pháp tướng Ma Lâm cùng một lúc xuất hiện với Cổ Lâm nhị thi. Qua đó có thể đoán, trụ sở của Cổ Lâm viện ở cách đấy không xa lắm. Và Lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhân chỉ có một thân một mình, liệu có dám đương đầu cùng một Cổ Lâm viện vừa bí ẩn vừa không thể đoán nhân số là bao nhiêu chăng?
Ả thở hắt ra :
- Nếu là vậy, ta mong Hắc Ưng Nương Nương cứ bị lão đả bại, chí ít là ngay lúc này, để ta có cơ hội nghỉ ngơi cho lại sức.
Phong Viễn Quy không phụ họa theo ả, trái lại bỗng bất chợt đứng bật dậy.
Ả kinh nghi, buột miệng hỏi :
- Lại có địch nhân đến hay ngươi định bỏ đi?
Phong Viễn Quy lắc đầu :
- Không biết cô nương cảm thấy thế nào. Phần vãn sính vì đang đói, e chịu không nổi. Vãn sinh cần phải đi tìm vật thực. Cô nương có muốn đi không?
Nhắc đến việc đó, ả ngồi thêm nhũn người nói chẳng ra hơi. Vì thế, ả chỉ biết lắc đầu, phần vì không thể bảo muốn đi theo Phong Viễn Quy chỉ vì biếng ăn.
Phong Viễn Quy mỉm cười với ả :
- Cô nương không muốn đi thì tùy. Vả lại, lúc này cũng tạm an toàn, cũng là lúc chúng ta đường ai nấy đi. Cáo biệt!
Bụng ả sôi sùng sục. Phần vì quá đói, phần vì giận sự vô tình của Phong Viễn Quy đến căm gan héo ruột. Ả chép miệng khan, nhìn Phong Viễn Quy đi khuất dần vào vùng loạn thạch.
Vầng dương lên cao dần, ánh nắng càng gay gắt càng khiến ả kiệt quê.
Những ngọn gió hiếm hoi thỉnh thoảng vẫn thổi gợn qua. Và trong đó có một ngọn đưa đến mũi ả mùi thịt nướng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT