Editor : Pé Nấm

Sau khi trúng cử uỷ viên lập pháp, Duệ Minh bận tối mày tối mặt, mỗi ngày đều không ngừng họp mặt, xã giao cùng ăn cơm ùn ùn kéo đến nhiều đến nổi làm người ta mệt mỏi xây xẩm mặt mày .

Ngọc Hàn nhìn hắn bận rộn như vậy, toàn bộ chuyện hôn lễ đều do cô tự chuẩn bị , cha mẹ di dân còn chưa có mãn hạn, cho nên đem danh sách tân khách đưa cho cô liền vội vội vàng vàng quay về Canada, hại cô nhìn số điện thoại liên lạc dày cộm đến phát sầu.

Cha mẹ Duệ Minh hay tin, đánh điện chúc mừng: “Chỉ cần hai đứa hạnh phúc là tốt rồi”, còn muốn Ngọc Hàn không cần tiết kiệm, muốn tổ chức xa hoa thì xa hoa .

Mà cô mỗi ngày vẫn mua đồ ăn nấu đồ ăn, đến văn phòng chăm sóc mọi người, đồng thời lại ứng phó xã giao với các phu nhân tạo lập quan hệ, cũng trở nên cực kì bận bịu.

Nếu chị Chân Cầm rảnh rỗi, còn có người bồi cô bận đông bận tây. Còn những lúc chị Chân Cầm đi theo Duệ Minh chung quanh xoay sở, hiếm được bữa nào rảnh cũng phải xử lý các công việc vụn vặt, cô cũng hơi ngại lấy việc hôn lễ đi phiền cô ấy.

Nhưng mà cha mẹ Ngọc Hàn lần đầu gả con gái kiên trì không được tổ chức qua loa, tuy rằng không thể ở tại bên người giúp cô thu xếp, đành phải mỗi ngày gọi điện thoại vượt biển hỏi thăm tình hình linh tinh . Ngọc Hàn thấu hiểu tâm tình lo lắng của bọn họ, nhưng đối mặt với những mỏi mệt cô cũng không thể kể lể than thở với họ .

Cho nên, cô lẻ loi đi tiệm lễ phục chọn áo cưới, chính mình viết thiếp cưới, chuẩn bị theo yêu cầu của cha mẹ đại sính tiểu sính, mang bên ngoài một đống đồ cưới kỳ quái cùng không trúng không tây tục lệ, còn phải tìm người xem ngày thích hợp …………………………

Kỳ thực việc này cũng đơn giản, nhưng chân chính xã giao với đám phu nhân quan chức mới làm cô sợ hãi.

Thường thường bận bịu một ngày, còn phải vội vàng đi gội đầu, thay quần áo tham dự yến hội, một đám phu nhân, tiểu thư thiên kim, nữ chính trị gia tụ hội, luôn âm thầm phân cao thấp.

Cô luôn tiết kiệm, đối với hàng hiệu phục sức không có hứng thú cũng không có thường thức, đôi lúc cô bị nói mỉa mai vài lần nghe không hiểu nên đành im lặng, về sau thực sự có người hiểu được nói cho cô biết —————-

Mặc không nổi nhãn hiệu Chanel thì đừng có mặc, định giả bộ làm đóa hoa sơn trà cao quý sao?

Cô đứng tại chỗ sửng sốt, Chanel là cái gì ? Hiệu quần áo là cô mua ở các cửa hàng, cô không quá để ý có phải là hàng giả hay không , chỉ cần cảm thấy thích liền mua, còn vì giá hơn ba ngàn đồng tiền đau lòng không thôi.

Mọi người cười khẽ làm cho cô cảm thấy bối rối.

Trọng tâm đề tài của họ cô một chút cũng không hiểu , thời điểm người khác hỏi cô về ước muốn tương lai, cô nói muốn trở thành bà chủ nhỏ, về sau mọi người chung quanh lập tức chuyển hướng không ai liếc mắt quan tâm cô .

Loại tụ hội này làm cô cảm thấy cô đơn cùng mệt mỏi, nhưng các bậc lão phu nhân lại chỉ định cô nhất định phải tham dự…………………….

“Ngọc Hàn, cô phải cùng những người có gia thế hiển hách tạo lập quan hệ tốt,” Phu nhân ân cần dặn dò, “Thay Duệ Minh mở rộng quan hệ là trách nhiệm của cô.”

Phu nhân nếu có thời gian đều đem mangcô theo bên người học hỏi, nhưng phu nhân thường thường lại bề bộn nhiều việc, cả buổi tối cô chỉ có thể trầm mặc trừng mắt bàn ăn.

Thầm nghĩ muốn nói cùng Duệ Minh , cô cũng không cần tham gia loại tụ hội nhàm chán nữa. Thế nhưng nhìn hắn bận sứt đầu mẻ trán, cùng cô nói không được vài câu liền ngủ mất, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm trần nhà than thở, trong lòng tính toán một đống việc vặt còn chưa có hoàn thành.

Cô cảm thấy mỏi mệt, thực mỏi mệt……………………

Mà ngay tại lúc tinh thần cô căng thẳng hết mức , đột nhiên nổi lên chuyện bát quái khác các phóng viên bắt đầu sát sao theo dõi cô.

Rõ ràng tin tức rầm rộ liên quan đến bọn họ đã lắng xuống, cô lại bị những người này nhìn chăm chú đến phát phiền. Mặc kệ đến nơi nào những ký giả đều dính chặt, bỏ cũng không xong.

Mỗi khi xông lên liền chụp ảnh không dứt, mặc kệ cô mua đồ ăn hay đến tiệm gội đầu, cho dù đến tiệm lễ phục chọn lựa áo cưới, bọn họ cũng sẽ đột nhiên ào lên, hỏi cũng không hỏi liền chụp luôn tay, sau đó lại đem vấn đề Chân Lan Nhân lấy ra hỏi, sự tình càng lúc càng trắng trợn , thậm chí ngay cả bạn trai cũ của cô cũng đào ra hỏi.

“Tôi vì sao phải trả lời mấy vấn đề này?!” Cô rốt cục bạo phát tức giận, đẩy ra máy chụp ảnh cùng máy ghi âm, “Vừa khéo” máy rớt xuống đất, lại có người khác xông lên chụp ảnh.

Ngày thứ hai, tiêu đề tin tức liền xuất hiện: “Lập ủy phu nhân giận đập bể máy ghi hình của phóng viên ”, kế tiếp là phê bình cô ngạo mạn vũ nhục tôn nghiêm tin tức, nói cô hành sự tùy tiện nhất định là chướng ngại vật của Duệ Minh ……vân …….vân.

Cô tức giận đến mức ở nhà khóc một ngày, nhân viên công tác còn gọi điện thoại tới hỏi cơm trưa sao còn chưa đưa tới?!

Phiền chán bỏ điện thoại xuống, cô ở bên ngoài ngây người hết một ngày, buồn bực ra bờ biển ngẩn người đều bị chụp ảnh, tối đó báo chiều liền xuất hiện tiêu đề biến cố tình cảm giữa cô và Duệ Minh.

Cô rốt cuộc không chịu nổi cuộc sống mệt mỏi đầy áp lực này nữa !

Chạy về gia căm giận lung tung lục lọi một đống quần áo bỏ vào trong túi, tìm kiếm hộ chiếu, hoàn hảo , còn chưa có quá thời hạn, cô vội vã gọi điện thoại đến cơ quan du lịch, “Tôi muốn xuất ngoại, nơi nào nhanh nhất ?”

Mua quần áo tiền đủ cô xuất ngoại du ngoạn thả thích, nói sau cô lại không dự tính đi chơi, trước tối Hongkong lại nghĩ biện pháp đi Canada tìm cha mẹ .

Cùng hắn kết hôn không thành !

Vừa nghĩ đến nửa đời sau sống trong hoàn cảnh giả tạo, lừa lọc …………………. Cô tình nguyện cô độc trôi qua những ngày tháng yên tĩnh thư thái.

Đi theo cha mẹ thanh tĩnh qua ngày cũng không tệ, không có sống về đêm nhàm chán như Canada, ít nhất so với thể xác và tinh thần chịu áp lực nặng nề ở Đài Loan sẽ tốt hơn .

Khóa cửa lại cẩn thận, trước khi rời đi, cô cảm thấy đau lòng nhưng nhẹ nhõm .

Coi như là kết cục hoàn hảo nhất ? Duệ Minh yêu cô, còn cô rời đi, như vậy………. Cô sẽ không cần đối mặt với tương lai đen tối cùng thống khổ bị vứt bỏ .

Cô khóc đến thương tâm , hơn nữa một đường khóc đến sân bay.

Cô đến hơi sớm, chuyến bay dự định còn khoảng hai giờ mới cất cánh.

Có thể đem đoạn cảm tình này giữ gìn trong hồi ức, chung quy so với đối mặt với tan vỡ chia tay không vui vẫn tốt hơn .

Cô cả đời sẽ nhớ mãi, đường tình cảm của mình đã không còn hai chữ “Xúi quẩy” Rốt cuộc, ít nhất có người thật lòng yêu cô từ nhỏ đến bay giờ vẫn không thay đổi .

Trên máy bay, cô buộc dây an toàn, nước mắt chảy không ngừng .

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

“Là Chung lập ủy sao?” Vương ký giả có quen biết gọi điện thoại cho Duệ Minh, “…… Có lẽ tôi là đa tâm, Mạnh tiểu thư có phải muốn xuất ngoại du lịch không ?”

“Không .” Hắn đang ở cùng phụ tá họp, nghe tin tức bất ngờ này cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, “Làm sao vậy?”

“Ách………………..” Vương ký giả ấp a ấp úng, “Tôi ở sân bay nhìn thấy cô ấy, tìm hiểu tra xét một hồi, biết được cô ấy chuẩn bị đáp máy bay đến Hongkong .”

Hỏi máy bay số chuyến bay cùng hãng công ty hàng không, mặt hắn trầm xuống. “Đến công chính sân bay mất bao lâu?”

“Ước chừng một tiếng ”

Hắn nhìn đồng hồ, “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Duệ Minh dùng không muốn sống tăng tốc độ chạy nhanh trên đường cao tốc, hắn biết dọc theo đường đi bị bắn phạt quá tốc độ không biết bao nhiêu lần , nhưng hắn không thèm để ý hóa đơn phạt.

Cô ngay cả một câu cũng không nói, cứ như vậy xuất ngoại ? Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc cùng phẫn nộ. Trong lúc hắn bận rộn, công việc lộn xộn, Ngọc Hàn mộng tưởng bỏ hắn chạy lấy người?

Nằm mơ!

Lúc hắn chạy đến sân bay quốc tế, đem xe hướng bãi đỗ xe tùy tiện bỏ một bên , nhìn đồng hồ, 45 phút, hẳn là bắt đầu đăng ký.

Sắc mặt xanh mét, hắn liền đem giấy chứng nhận lập pháp ủy viên sáng ngời, cuộc đời lần đầu tiên sử dụng loại đặc quyền này. “Tôi tìm người. Tìm xong sẽ đi. Yên tâm, tôi không dự tính nhập cư trái phép.”

Ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người, nhân viên an ninh khó xử đi theo phía sau hắn, một đường xông thẳng đến trên máy bay.

Lúc này Ngọc Hàn thất thần nhìn ngoài cửa sổ rơi nước mắt, đột nhiên, chỉ cảm thấy một trận bóng đen bao phủ trên đầu, vừa nhấc đầu lập tức sợ ngây người.

Thần sắc Duệ Minh làm người ta hoảng hốt !

“Đi Hongkong du ngoạn?” Hắn cố gắng khắc chế lửa giận, trong lòng hy vọng cô chính là giận mình không ở bên cô, xuất ngoại đi giải sầu mà thôi.

“Không phải.” Tuy rằng kinh ngạc hắn đột nhiên xuất hiện, Ngọc Hàn vẫn là cố lấy dũng khí nói, “Chị muốn rời Đài Loan, đi tìm cha mẹ .”

“Đi Canada du ngoạn?”

Trầm mặc một lát, cô mới trả lời: “………….Chị sẽ không quay lại Đài Loan.”

Hắn không nói chuyện, thản nhiên động thủ cởi bỏ dây an toàn của cô.

“Nhóc làm gì?” Còn chưa có rõ ràng chuyện gì xảy ra, đã bị Duệ Minh ôm ngang khiêng lên, trước mắt bao người, Ngọc Hàn xấu hổ hô, “Duệ Minh! Nhóc làm gì?! Bỏ chị xuống !”

“Cẩn thận đầu chị. Máy bay nhỏ, coi chừng đụng vào.” Hắn đi nhanh khiêng Ngọc Hàn đang giãy dụa không ngừng , đẩy nhân viên an ninh cùng tiếp viên hàng không đang ngây ngốc trợn to mắt, “Xin nhường đường…………….. Cám ơn, vợ chồng cãi nhau, xin nhường đường……………….”

“Chúng ta còn chưa có kết hôn!” Ngọc Hàn kêu to.

“Hiện tại đi. Công chứng không quá 3 phút.”

“Chị không muốn kết hôn với nhóc !”

Những lời này nặng nề đâm bị thương tâm Duệ Minh, làm cho hắn phẫn nộ đạt tới cực điểm. Nhưng hắn chỉ dừng một chút, lại tiếp tục khiêng cô xuống máy bay, công khai xuyên qua đám người đông nghịt nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dáng Ngọc Hàn giãy dụa cùng kêu to hắn vẫn mắt điếc tai ngơ.

Hắn một tay đẩy cô ngã vào trong xe, đi theo lên xe, “Kít kít” Một tràng âm thanh khóa xe, “Yên tâm, là khóa an toàn, chị có cố gắng cũng không mở được cửa.”

“Bỏ chị xuống! Nhóc không thể cứ như vậy mang chị đi, vé máy bay của chị là dùng tiền mua,”

“Tôi đền cho chị 10 vé máy bay.”

“Không phải vấn đề này……………” Nói còn chưa dứt lời , thân thể cô nặng nề ngửa ra sau, xe tựa như đạn pháo bay nhanh ra ngoài.

Một bên Duệ Minh đã đạp mãnh chân ga, bay nhanh trên đường cao tốc.

Liếc liếc mắt tốc độ một cái, khuôn mặt Ngọc Hàn chuyển thành trắng bệch,

“……………….. Một trăm hai ? Duệ Minh, chạy chậm một chút !”

Hắn nhìn chằm chằm phía trước, “Mới một trăm hai? Cài xong dây an toàn, hôm nay tôi muốn nhìn xem có thể lấy bao nhiêu hóa đơn phạt.”

“Duệ Minh?!” Cô thảm thiết kêu một tiếng tên nhóc đáng chết ngang nhiên cua xe chạy theo hình chữ Z để vượt qua 3 làn đường ?! Tốc độ nhanh chóng mặt làm cho cô ở trong xe ngã tới ngã lui.

Cô vội vã cài xong dây an toàn, vươn tay nắm chặt trần xe, một mặt cầu nguyện chính mình có mệnh xuống xe. “…………….. Giận ta cũng không cần mặc kệ tính mạng của bản thân chứ !”

“Chị cũng biết tác phong của tôi?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Tôi không thả chị đi đâu hết, âm tào địa phủ tôi cũng muốn mang chị cùng nhau đi. Tôi yêu chị cả đời, chị ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho tôi ? Trốn phải không, tôi xem xem chị có thể chạy trốn tới đâu!”

Hắn luôn giữ vẻ mặt bình thản trầm ổn nay trở nên dữ tợn, Ngọc Hàn chưa từng thấy qua biểu cảm đáng sợ như vậy .Cô sợ hãi…………………….. Nhưng là, Duệ Minh xuất hiện, lại làm cho suy nghĩ kiên định của cô trở nên yếu ớt không chịu nổi.

Dù hiện tại Duệ Minh rất đáng sợ, cô cũng rất thương hắn.

“Duệ Minh……………..” Cô cầu xin, “Nhóc chạy chậm một chút, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”

“Không cần!” Hắn rống giận hét lên, “Hiện tại đến lượt tôi không muốn nói chuyện! Chị ngồi yên cho tôi !” Hắn giẫm mạnh lên chân ga .

“Nhóc không để ý tánh mệnh của chị không sao, tốt xấu cũng nên yêu quý sinh mệnh cùng danh dự chính mình chứ !” Ngọc Hàn cũng phát hỏa, “Thật vất vả ngồi lên vị trí lập pháp ủy viên, hành vi tự tung tự tác hiện tại………………. chính là tự hủy tương lai vất vả lấy được !”

“Không có chị, tôi ngay cả mệnh đều không cần, còn luyến tiếc danh dự làm gì?” trên trán hắn gân xanh bạo phát, “Chị lựa chọn bỏ tôi đi Canada? Tôi còn bảo vệ danh dự còn ý nghĩa gì? Ủy viên lập pháp tôi mặc kệ ! Cái gì cũng không cần ! Chị đừng mong vứt bỏ tôi, chính chị đã đáp ứng, không rời xa tôi !”

“Nhóc có nghi vấn sao không hỏi chị, xúc động như vậy làm gì?!” Ngọc Hàn giương cao giọng.

“Một câu từ biệt cũng không nói cho tôi biết, vì sao tôi không thể xúc động?!” Duệ Minh gắt gao ép sát xe chở cát đá, nguy hiểm mà ngang ngược vượt qua, đưa tới một trận âm thanh chửi bới la hét kháng nghị.

“Cẩn thận một chút!”

“Tôi không quan tâm !”

Một đường tranh cãi, đến điểm cuối đường cao tốc vẫn an toàn giữ mệnh, Ngọc Hàn cảm thấy là một kỳ tích.

Tuy rằng cô cảm thấy chết cũng tốt, ít nhất không cần đối mặt hiện thực đầy áp lực ồn ào bủa vây. Nhưng mà cô không thể chịu đựng được Duệ Minh đau lòng , cô luyến tiếc.

Ầm ỹ một đường, cô vừa mệt vừa đói lại khát, hai mắt đẫm lệ mông lung ngồi bất động ở trong xe.

Duệ Minh đem mặt vùi vào trong tay lái, thật lâu không nói lời nào. Một đường thịnh nộ đi đến Cao Hùng, di động không biết ở Đài Trung trao đổi ở đâu, khiến cho hắn buồn bực vứt ra ngoài của sổ xe.

Trên thế giới không có gì so với Ngọc Hàn càng quan trọng hơn.

Cô phải rời khỏi hắn. Không một câu giải thích rõ ràng, cũng không có để lại lời nhắn nhủ, còn muốn lặng lẽ rời xa hắn.

Mấy năm nay cố gắng, rốt cuộc là vì cái gì? Hắn kiên nhẫn chờ đợi ; khoan dung, cố gắng thay đổi bản thân biến thành đàn ông tốt, chính là hy vọng trở thành người mạnh mẽ bảo hộ tiểu tỷ tỷ, đủ tư cách yêu cô.

Cô ấy suy xét thật lâu, rốt cục đợi được cô gật đầu đáp ứng , về sau lại thay đổi quyết định âm thầm đào tẩu?!

Tức giận cùng đau lòng ùn ùn kéo đến, quay đầu nhìn cô yên lặng dựa vào cửa kính xe rơi lệ, Duệ Minh đầy ngập lửa giận lại hóa thành hư không .

Hắn mỏi mệt đem xe chạy tiến vòng nguyệt quế Cao Hùng, xuống xe thay cô mở cửa , Ngọc Hàn lại xoay mặt, chỉ lo rơi lệ.

Giúp cô cởi dây an toàn, hắn nói: “…… Chúng ta nghỉ ngơi một lát, ăn một chút đã, được không?”

Muốn phát tán tính cáu kỉnh, chạm đến ánh mắt mỏi mệt cùng sa sút, cô đành yên lặng, xuống xe.

Vào phòng, Duệ Minh qua loa ăn cơm; Ngọc Hàn cảm thấy khát, cầm chai nước uống không ngừng, bởi vì hồi lâu chưa có gì vào bụng, dẫn đến một trận buồn nôn khó chịu, nước vừa vào yết hầu liền ói ra , vội vàng chạy vào phòng tắm vịn bồn rửa mặt nôn không ngừng , ói toàn bộ đều là nước trong , còn xen lẫn một ít tơ máu.

Phun rất kịch liệt, làm thương tổn đến yết hầu.

Duệ Minh đau lòng nhè nhẹ vỗ lưng cho cô, hêt sức dịu dàng dùng khăn lông giúp cô lau mặt, không khỏi làm cô xoay người ôm chầm lấy Duệ Minh khóc lớn.

Khóc một trận, cảm thấy trên vai có chất lỏng ấm áp, cô ngẩng đầu, phát hiện trên mặt Duệ Minh thế nhưng rơi lệ ?!

Từ khi hắn năm tuổi trờ về sau cô chưa từng thấy hắn rơi nước mắt lần nào, không nghĩ tới………….. Một người đàn ông trầm ổn thành thục , đường đường một ủy viên trẻ tuổi đầy tài năng trong chính đàn, lại ở trước mặt cô rơi lệ.

“………………………. Đừng rời khỏi tôi.” Thanh âm hắn trầm thấp hàm chứa khẩn cầu.

Ngọc Hàn yên lặng gật đầu. “……………….. Chị muốn tắm rửa.”

Rửa mặt xong xuôi, không còn cảm giác khó chịu nữa, cô khoác áo tắm đi ra ngoài, ngoài phòng khách phục vụ đã đem bữa ăn mang lên , Duệ Minh động cũng không động thức ăn trên bàn , ngồi im lặng mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ.

Khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn làm lộ ra đường nét góc cạnh tuyệt đẹp, tựa như tao chê bai thần chi. Nhưng chạm đến vẻ mặt mờ mịt cùng bất lực của hắn, cùng hồi nhỏ bóng dáng luôn mang vẻ cô đơn không có gì khác nhau .

Chỉ có cô rõ ràng nhất, Duệ Minh bởi vì bộ dạng đẹp mắt luôn nến phải đau khổ. Nữ sinh yêu thích thường là nguyên nhân làm các nam sinh khác ghen ghét , khi còn nhỏ hắn luôn bị bạn bè xa lánh. Theo độ tuổi hắn lúc ấy chẳng có lấy một người bạn nào, quãng thời gian đó chỉ có cô độc lẻ loi làm bạn bên hắn.

Lúc hắn học xong như thế nào cùng người ở chung, chỉ có cô biết, đó là cầm bao nhiêu hồn nhiên đi đổi lấy khôn khéo trầm ổn.

Cảm giác cô dành cho hắn rất phức tạp………………….. vừa là người chị, là bằng hữu, và cũng là người hắn yêu ……………….

“Không ăn trước?” Ở bên cạnh hắn ngồi xuống, thanh âm Ngọc Hàn cũng nhu hòa hơn .

“Chờ chị cùng nhau ăn.” Khi nhìn thấy cô, biểu tình Duệ Minh trong nháy mắt sáng rỡ lên, sau đó liền ảm đạm.

Ánh sáng trong mắt hắn làm cho tim cô đập nhanh, ảm đạm lại làm cho cô đau lòng.

Gẩy gẩy thức ăn trong bát, cô rõ ràng rất đói bụng, lại ăn không vô.

“Ngoan, ăn nhiều một chút.” Duệ Minh dỗ cô, cầm lấy thìa, “Bọn họ nấu cơm rang rất ngon. Tiểu tỷ tỷ không phải thích ăn cơm rang nhất sao ? Đến đây, há miệng nào , a ————-”

Cô rưng rưng ăn , mùi vị món cơm rang làm cô khó có thể dùng lời diễn tả được .

Ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt hắn, mặc hắn cẩn thận chăm sóc mình. Trước kia cô cũng dỗ dành Duệ Minh như vậy, sau khi trưởng thành , đến lượt hắn dỗ cô ăn .

“Đến, đến lượt chị đút cho nhóc.” Ánh mắt hàm chứa nụ cười mang theo ẩm ướt, “Thế nào? Chúng đút đối phương ăn cơm?”

“…… …Chị nhỏ, đừng rời khỏi tôi.” Hắn gục đầu xuống, “Không có chị, tôi cái gì cũng làm không được, cái gì cũng không muốn làm……………….”

“Chị nào có quan trọng như vậy . Chờ nhóc lại lớn một chút…………….. Rồi sẽ biết còn có rất nhiều cô gái tốt hơn chị đang đợi nhóc ………………….” Nước mắt không nhịn được, ở trên bàn rơi tí tách phát ra tiếng vang nặng nề .

“Tôi đã sớm trưởng thành. Trừ chị ra, tôi cái gì đều không cần.” vẻ mặt hắn biểu lộ mỏi mệt lại yếu ớt, “………………. Đừng rời khỏi tôi.”

“Chị không muốn làm quý phu nhân lãnh đạo.” Ngọc Hàn khóc thành tiếng .

“Chị không cần làm quý phu nhân lãnh đạo, chị chỉ cần làm Ngọc Hàn của tôi, mãi là tiểu tỷ tỷ là tốt rồi. Tôi thề sẽ vĩnh viễn bảo hộ chị , trân trọng chị ……………… Vì sao ? Vì sao đột nhiên không nói tiếng nào đã rời khỏi?”

Nếu như phải đi………………Cô cũng không thoải mái đi được . Cô đã đánh giá thấp tầm quan trọng Duệ Minh trong lòng cô, cho dù có đến Canada, cô có thể nhịn xuống kích động quay về Đài Loan sao?

Không có khả năng.

Thời điểm Duệ Minh khiêng cô xuống máy bay, cô thực sự phẫn nộ sao? Chẳng lẽ trong lòng không có mừng thầm cùng cảm giác thở phào trút gánh nặng sao ?

Cô biết, cô đã không muốn rời đi .

“Chị không đi, nơi nào cũng không đi……” Cô vừa khóc vừa ôm lấy Duệ Minh, “Thực xin lỗi, là chị không có lòng tin ………………. Là chị không chịu nổi áp lực……………….. chị không nên bởi vì người khác lời ra tiếng vào liền………… chị yêu nhóc, thực sự………… Nhưng là quá yêu nhóc, chị lại rất sợ hãi, sợ hãi có người bắt lấy tâm nhóc về sau chị không còn điểm tựa ,nên mới quyết định trốn tránh ………………….. chị ở bên cạnh nhóc, chị sẽ không đi, sẽ không đi……………”

Nước mắt hai người giao hòa , xác định tâm ý lẫn nhau .

Chờ Ngọc Hàn khóc mệt ngủ thiếp đi, Duệ Minh thỏa mãn nhìn dung nhan an tường ngủ say của cô, trong lòng không khỏi trào lên nghi vấn —

Không chịu nổi áp lực? Lời ra tiếng vào?

Trong khoảng thời gian này hắn bận ngập đầu , hắn không rảnh lắng nghe Ngọc Hàn nói chuyện, tính cách tiểu tỷ tỷ đơn thuần không được khai thông rơi vào bế tắc, chỉ nghĩ chạy trốn không muốn đối mặt .

Nhưng mà…………… Xảy ra chuyện gì ? Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho cô muốn chạy trốn ?

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Không lâu, hắn bài trừ khúc mắt cả hai, cùng Ngọc Hàn hoả tốc ký công chứng kết hôn, không để ý cha mẹ vợ kháng nghị, cũng chỉ mời năm bàn, toàn bộ nghi thức miễn hết .

Đối mặt cha mẹ vợ không ngừng oán giận, hắn chỉ cười nói: “Con cảm thấy hình thức không quan trọng .”

Đương nhiên không quan trọng , có thể đem chị nhỏ thuận lý thành chương giữ ở bên người mới trọng yếu.

Hắn cũng không để Ngọc Hàn tham gia các yến tiệc tụ hội các phu nhân quan chức ; tiểu thư danh gia vọng tộc , bởi vì Ngọc Hàn hỏi hắn có thể không đi được không. Đương nhiên có thể ! Mạng lưới nhân mạch (**) của anh không cần có vợ đến tham gia

(**) nhân mạch có nghĩa kiểu như là mạng lưới quen biết / thế lực của riêng mình

Lúc Duệ Minh tỉnh táo lại, hắn đọc tin tức báo chí mấy ngày qua tràn ngập phê bình ác ý công kích Ngọc Hàn, đột nhiên cảm thấy kỳ quái —————–

Một phu nhân lập ủy nhỏ nhoi có thể nắm bắt nhiều tin tức như vậy, thật sự không tầm thường.

Hắn quyết định điều tra rõ ràng chuyện này.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

“Vương tiên sinh, đã lâu không thấy.” Thừa dịp Vương ký giả tiến đến bái phỏng, Duệ Minh thực khách khí tiếp đón hắn, “Lần trước chuyện Ngọc Hàn……………….. May mắn có Vương ký giả thông báo cho tôi biết, bằng không……………….. Cám ơn Vương ký giả .”

Lần đó tin tức huyên náo rất lớn, Duệ Minh còn mở họp báo công khai xin lỗi, Vương ký giả luôn cùng bọn họ thân cận, đoạt quyến phỏng vấn độc nhất vô nhị, dưới ngòi bút uyển chuyển khéo léo, thay Duệ Minh tiêu trừ không ít áp lực.

Vương ký giả cười nói , “Chỗ nào mà nói, Chung lập ủy khách khí.”

“Bất quá,” Duệ Minh trầm ngâm một lát, “Bà xã tôi được giới truyền thông hết sức ái mộ, tựa hồ không được tầm thường .”

Không tốt, hôm nay hắn ctrở thành đối tượng bị phỏng vấn .

Bận tâm người khác bát cơm người khác, hắn trầm mặc một lát mới trả lời: “Chung lập ủy, ngài cũng biết, lăn lộn trong giới này bát cơm kiếm không dễ dàng, không có mệnh lệnh cấp trên , ai cũng sẽ không quá hứng thú săn tin tức nho nhỏ………………..”

“Cấp trên?” Trong đầu hắn vụt nhanh qua hàng danh sách.

“…… Có một số việc , không cần quá để tâm.” Vương ký giả không nhịn được nhắc nhở, “Chung lập ủy, con đường chính đàn này, chung quy không tránh được va chạm. Tôi chỉ có thể nói, phu nhân cùng vụ tai tiếng lần trước, đại khái là cùng người làm, thế giới này vốn chính là phòng quân tử, phòng không được tiểu nhân, ngài cùng phu nhân phải hết sức cẩn thận .”

Hắn khẽ mìm cười , “Thật sự cảm tạ . Về sau, tôi nghĩ còn có rất nhiều chuyện cần dựa vào Vương tiên sinh.”

“Ngàn vạn đừng nói vậy. Tôi đây trước cáo từ.” Vương ký giả nói xong liền rời đi văn phòng.

Chính đàn thật sự là nơi đầy rẫy đen tối, cùng địa ngục không có gì khác nhau .

Hắn nhìn ngoài cửa sổ, một mặt dặn Chân Cầm giúp hắn tìm tổ thu thập thông tin, một mặt trong lòng loay hoay suy nghĩ. Tin tức hắn kết hôn vừa truyền ra, Dương Vũ Khanh khoa trương mặc một thân váy bó sát đỏ thẫm bắt mắt, đến dự yến tiệc dùng giọng điệu mềm mỏng bắt chuyện với hắn.

Sau đó là biểu tình tràn ngập giận dữ cùng khinh thường quyết không để yên , hắn không có quên. Hắn cũng biết, Dương lão tiên sinh trong giới truyền thông hô mưa gọi gió, mà con gái của hắn, cũng thân là kiêm xã trưởng tòa soạn báo.

Là thời điểm nên phản kích………….. Hắn dễ dàng tha thứ cũng đủ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play