Triệu Tử Văn muốn dựa vào trận đấu hôm nay mà thành danh, thật sự y cũng không tính chọn ngay ngày sinh thần của đệ đệ mà làm mọi chuyện mất vui, nhưng thật không may hôm nay hoàng đế Bạch Tất Dụ cũng tới, nếu không phải kiếp trước có thấy qua y hẳn cũng không biết, tuy hắn đã ngụy trang kỹ nhưng người có mệnh rồng có muốn che cũng khó. Y muốn tài năng của mình có thể làm hoàng đế chú ý, chính là y không thể đường đột tiếp cận, dù sao một tên vô dụng như Triệu Tử Văn trước đây không thể không nói gì mà nhảy ra hiệp trợ hoàng đế, cho nên y phải như vô tình lộ tài năng trước mặt hắn, muốn hắn tự theo dõi rồi trọng dụng y, phải biết giấu tài âm mưu bất chính cũng là một loại mưu phản a.

Hơn nữa trong tình cảnh như vậy cũng không thể để người nhà y bị bắt nạt, cũng nên để Trầm thái sư bị mất mặt một hồi vậy, ai kêu lão ra sai con trai đến nhà y làm loạn. Trầm Nham trước giờ như thế nào lại chịu qua sỉ nhục như vậy, lúc này hận không thể bâm thây Triệu Tử Văn ra trăm mảnh, hắn ta kiềm chế cơn giận dữ, hai mắt sòng sọc nhìn Triệu Tử Văn nói:

"Ngươi làm ra vẻ cho ai xem, ai mà không biết ngươi ngu dốt mù tịt văn chương, nếu hôm nay ngươi thua ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta."

Cái này, Trầm nhị công tử này nói năng cũng thật quá đáng, dù sao cũng đang đứng ở nhà người ta, sao có thể nói năng ngông cuồng như vậy, thật sự không thể nhìn nổi. Trong đám quan khách có một thư sinh nhịn không được đứng lên chỉ vào Trầm Nhan mắng:

"Ngươi sao có thể khinh bạc người khác như vậy, Triệu thừa tướng đường đường là nhất phẩm quan nhân, nào có thể để tiểu bối như ngươi ở đây khua môi múa mép, uổng công ngươi là công tử thế gia, so với phường lưu manh cũng kém hơn nhiều."

"Ngươi..."

Trầm Nham bị mắng cực kỳ phẫn nộ, chỉ vào tên thư sinh đó một câu cũng không nói được, tự hắn cũng biết mình lỡ lời, phụ thân cũng nói không được nóng lòng hỏng chuyện, nhưng vừa bị tên Triệu gia kia khích bác liền không thể kiềm chế. Bất quá hắn nói vậy thì đã sao, muốn hắn đi xin lỗi người Triệu gia hắn luôn khinh thường là chuyện không thể.

Triệu Tử Văn nhìn thư sinh vừa mới đứng lên, cảm thấy rất vừa lòng, dáng người đoan chính, ánh mắt tinh thông không láo liên ngang dọc, đây là một người thông minh, làm việc biết tiến thoái, y biết hắn ta đứng ra nói chuyện trong lòng đã có suy tính đầu quân cho phụ thân, so với người thật thà hàm hậu không biết tính toán thì y càng thích người có thủ đoạn hơn, xem ra người này đáng để thu dưới trướng. Lúc này Triệu Tử Văn lên tiếng từ tốn nói:

"Vị huynh đài này không cần tức giận, bất quá hành động của huynh đài khiến Tử Văn rất cảm động, sau này cũng mong được thỉnh giáo huynh đài nhiều hơn."

Trịnh Tấn vô cùng kinh ngạc đối với vị đại công tử Triệu gia này, quả nhiên lời đồn không thể tin tưởng, nhìn y đạo mạo trầm ổn như vậy, nói năng cử chỉ ôn hòa lễ độ như vậy sao có thể là một kẻ ngu dốt trong miệng mọi người được. Hắn là môn sinh thuộc một thành trì nhỏ, trong một lần giải được câu đối chưa ai giải được nên được ngự sử đại nhân coi trọng, hôm nay nhân dịp sinh thần của tiểu công tử Triệu gia, đại nhân muốn hắn xuất đầu cũng mong hắn được Triệu thừa tướng nhận làm môn đệ, mà trước đó ngự sử đại nhân đã cùng thừa tướng nói qua về hắn, hắn định hôm nay biểu hiện thật tốt trước mặt thừa tướng, nhưng không ngờ giữa đường nhảy ra một tên Trầm Nham khiến mọi chuyện loạn lên, chính hắn cũng đang do dự nếu mình đứng ra có thể hay không đắc tội với Trầm thái sư, nhưng lời Trầm Nham vừa thốt ra khiến hắn tức giận bừng bừng, hắn đây là thật tâm ngưỡng mộ Triệu thừa tướng, hắn muốn noi gương thanh liêm như thừa tướng, cho nên hắn đánh cược, hắn không biết sau này thế nào, chỉ biết hôm nay nếu làm con rùa rút đầu thì về sau cũng đừng mong ngẩng đầu lên được, thật không ngờ lời vừa nói ra lại được Triệu công tử ghi tạc, nhìn vị này hẳn cũng là một bằng hữu đáng kết giao, vì vậy Trịnh Tấn khiêm tốn chấp tay nói:

"Triệu huynh quá lời, đây là chuyện Trịnh mỗ nên làm."

Thấy vị kia đã có ý kết giao, Triệu Tử Văn mỉm cười gật đầu một cái rồi quay sang nói với Trầm Nham:

"Trầm huynh, như vậy đi, chúng ta Chương thái phó giám đinh thơ, nếu huynh thua thì có thể làm ngược lại sao?"

"Đó là tất nhiên."

Trầm Nham tự tin nói. Chương thái phó tất nhiên đồng ý. Cùng lúc đó cũng có một nam tử điệu thấp đang thầm quan sát bọn họ, không khỏi gật đầu tán thưởng Triệu Tử Văn, gặp biến không hoảng, là là tài năng tốt đáng được bồi dưỡng.

"Vậy được, mời Trầm huynh trước."

Hành động của Triệu Tử Văn như vậy là vô cùng phong độ, mặc kệ người ta vô lễ như thế nào, bản thân là chủ nhà vẫn cư xử hòa nhã, thậm chí còn nhượng bộ để người đó ra thi trước, đây mới là điệu bộ của người có học thức, vì thế thanh danh của Triệu Tử Văn trong mắt quan khách đã tăng lên không ít, có nhiều người bắt đầu nghi ngờ có phải tin đồn Triệu đại công tử vô dụng ngu ngốc là do có người cố ý hay không, đồng thời những người đang có công danh có mặt cũng nhận định Triệu Tử Văn này xứng đáng kết giao hơn Trầm Nham. Mà nam tử kia cũng âm thầm nhận định Triệu Tử Văn.

Trầm Nham cười lạnh, trong lòng nhận định tên tiểu tử này sợ mình nên không dám thi trước, vì thế hắn hất cao cằm ra vẻ văn nhã đọc:

Thuỷ lưu, hoa tạ, lưỡng vô tình,

Tống tận đông phong quá Sở thành.

Hồ điệp mộng trung gia vạn lý,

Đỗ quyên chi thượng nguyệt tam ca.

Cố viên thư lịch tầm thanh nhã,

Hoa phát xuân thôi lưỡng mấn sinh.

Tự thị bất quy, quy tiện đắc,

Ngũ hồ yên cảnh hữu thuỳ tranh?

Một số người nghe qua bài thơ của Trầm Nham thì vô cùng tán thưởng, tuy hành vi thất lễ vừa rồi của hắn là không đáng mặt thi nhân nhưng không thể phủ nhận khả năng của hắn, nhưng chỉ là một số thôi, Chương thái phó cũng không đánh giá cao bài thơ này, nếu như Trầm Nham này là lão nhân quy ẩn thâm sơn thì bài thơ này phải nói là hữu tình hữu cảnh, nhưng hiện tại hắn là thiếu niên tráng kiện, ý chí đáng ra phải đặt trên giang sơn xã tắc, sao lại có bộ dạng thích sống an nhàn, phong hoa tuyết nguyệt như vậy, thật là hủ bại, đó cũng là suy nghĩ của các lão nhân và thi sĩ chí lớn ở đây.

Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Trầm Nham, Triệu Tử Văn nhịn không được cười lạnh, trên đời có kẻ không biết quan sát như thế, cũng không nhìn vẻ mặt khó chịu của các vị đại nhân? Triệu Tử Văn như có như không liếc nhìn nam tử kia, vừa vặn thấy hắn đang ghé tai dặn dò cận vệ, sau đó thấy cận vệ đó rời đi, Triệu Tử Văn suy đoán phần nào ra nguyên nhân, nhưng hiện tại y nên giải quyết tên không biết trời cao đất rộng này.

"Trầm huynh quả nhiên thích thanh nhàn dã dật, tâm gửi ở thâm sơn a."

Nghe y nói vậy Trầm Nham càng thêm đắc ý, cứ nghĩ là y đã sợ nên muốn nhúng nhường. Triệu Tử Văn thật sự nhịn cười đến nội thương, hắn cũng không nhìn vẻ mặt của người xung quanh?

"Tuy Tử Văn tài năng thô thiển, nhưng cũng muốn thử tài chính mình, mong các vị nương tình."

Nói xong y chấp tay sau lưng, từ tốn ngâm:

Chủng đậu Nam Sơn hạ,

Thảo thịnh đậu miêu hy.

Thần hưng lý hoang uế,

Đới nguyệt hà sừ quy.

Đạo hiệp thảo mộc trường,

Tịch lộ triêm ngã y.

Y triêm bất túc tích,

Đãn sử nguyện vô vi.

Sau khi y đọc xong tất cả mọi người đều im lặng, sau một hồi lại nghe một người nói "hay". Người không hiểu thơ thì nghe qua như một bài ca về cảnh điền viên của miền núi, nhưng kẻ yêu thơ lại nghe ra một ý vị khác, chính vì ý nghĩa này mới không khỏi bội phục Triệu Tử Văn. Chương thái phó cũng bị bất ngờ sau đó là kinh hỷ nói liền ba chữ "tốt", thầm khen Triệu thừa tướng hậu sinh khả úy. Ngồi tại một góc, người nam tử kia giật mình kinh hãi, bài thơ này vô cùng thâm thúy, có lẽ nó là một bài thơ hay thông thường trong cảnh thái bình, nhưng nó lại xuất hiện trong thời cuộc hiện tại khiến nó trở nên vô cùng săc bén.  Trong thời cuộc hỗn loạn thế gian ô trọc, thanh khiết bản thân, cày cuốc ruộng vườn sinh sống, vui thú điền viên, hòa với thiên nhiên cũng là một sự lựa chọn đầy trí tuệ. Nghe qua có vẻ quá vô trách nhiệm nhưng  ngụ ý sâu xa là trên con đường công danh hoạn lộ, những việc ngang tai trái mắt, trái với lòng mình nhiều như cây cỏ chắn đường, mà cây cỏ ở đây chính là để chỉ bọn tham quan a. Trí thức thời xưa – bậc quân tử tinh thông kinh điển Nho gia và Đạo gia, khi gặp thời thế, gặp vua sáng thì ra làm quan giúp vua giúp nước, giáo hóa bách tính, coi việc “lo trước cái lo của thiên hạ” là trách nhiệm của bản thân, thuận theo thiên mệnh, theo thời thế mà hành sự, sống chân thật với bản tính tự nhiên của trời đất. Quả nhiên là người tài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play