Ông Văn cũng đưa mắt nhìn bọn họ, thật sâu kín thở dài một cái. Sau đó, lẳng lặng mang theo Allen rời đi, đem tất cả không gian để lại cho bọn họ.

Nơi đây là một thành phố sông nước nhưng lại rất tĩnh lặng, trong căn phòng xốc xếch chỉ còn lại bàn ghế, những thứ đồ khác đã được chuyển lên lầu trên rồi. Hai người bọn họ yên lặng ngắm nhìn đối phương, bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của nhau.

Nhìn thấy anh mừng như điên nhưng khi thấy được mỹ nữ người Pháp kia đôi mắt cô nháy mắt lạnh như băng. Uông Mỹ Lệ len lén dõi theo anh, muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút đầu mối gì đó. Anh trở lại, lại mang theo một mỹ nữ.

Bởi vì sự kiêu ngạo của mình nên cô không muốn hỏi nhiều, càng cự tuyệt thừa nhận điều này, cho dù cô đang quan tâm muốn chết!

Rốt cuộc Mạnh Dật Phi cũng phá vỡ trầm mặc trước, anh nâng mái tóc dài của cô lên.

"Tóc của em vẫn chưa cắt hết à?" Vẫn đen nhánh như vậy, không thay đổi chút nào, giống như tâm không đổi. Uông Mỹ Lệ tức giận kéo tóc của mình về, "Mưa bên ngoài rất lớn."

Mắt anh thấy cô cắt tóc rồi!

Cửu biệt trọng phùng, mà câu thứ nhất anh hỏi thăm cư nhiên lại hời hợt như thế, rất tốt, cô sẽ theo anh nói mấy chuyện không đâu đó.

"Em còn chưa có kết hôn."

"Cô ấy rất đẹp." Cô dĩ nhiên không có kết hôn! Uông Mỹ Lệ cố gắng khắc chế sự chua xót nơi cổ họng, cố gắng bình tĩnh thăm hỏi.

"Anh ta không phải bạn trai của em." Anh có thể nhìn ra điều đó.

Uông Mỹ Lệ nhìn anh giống như nhìn quái vật, rất tốt, anh vẫn còn muốn nói lung tung phải không? Cô sẽ theo tới cùng.

"Cái áo sơ mi kẻ caro này của anh rất đẹp." Chiếc áo sơ mi dạ hiệu Kashmir này làm cho anh toát ra vẻ cao quý mà lại rất đẹp trai. Hàng hiệu sao? Trong mũi cô phát ra một tiếng hừ nhẹ, xem ra anh cũng hiểu được cách dùng hàng hiệu để trang hoàng cho mình.

Cô liên tiếp hỏi một đằng, trả lời một nẻo khiến Mạnh Dật Phi gấp gáp vò tóc mình, "Quần áo của anh đều do Allen thu xếp ." Anh không có thời gian đi dạo phố, "Em có khỏe không?" Phải làm thế nào thì cô mới nguyện ý trả lời câu hỏi của anh? Anh chán ghét một cuộc đối thoại vô nghĩa như vậy.

Hiện tại việc mà anh muốn làm nhất chính là ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn cô, mà không phải nói những chuyện không đâu như Allen có đẹp hay không, áo sơ mi nhìn có được hay không!

Uông Mỹ Lệ tức giận, cô níu lấy vạt áo của anh, khó nhọc đi cà nhắc về phía trước nhìn thẳng vào mắt anh, "Tôi có được không? Anh là cái đồ đáng chết! Hiện tại anh còn hỏi tôi có được không? Tôi nói cho anh biết, tôi rất khỏe! Rất khỏe!"

Mạnh Dật Phi nắm lấy eo nhỏ của cô, khiến cô đang nghiến răng nghiến lợi có thể không phí sức mà nhìn thẳng vào anh.

Uông Mỹ Lệ đang trong cơn thịnh nộ tiếp tục mắng: "Đợi anh ba năm, tôi rất khỏe! Thật vất vả cuối cùng cũng nhìn thấy anh trở lại, kết quả anh lại mang theo một người phụ nữ về! Vì thế tôi càng cảm thấy tốt hơn! Nếu kẻ đáng chết là anh còn một chút lương tâm thì mau cút ra ngoài cho tôi, đừng ở chỗ này giả mù sa mưa hỏi tôi có được hay không!"

Mạnh Dật Phi thấy trong mắt cô đang bùng cháy hai ngọn lửa, cười, "Em tức giận, em đang nói tục." Hơn nữa còn là vô cùng tức giận, nguyên nhân sự phẫn nộ của cô là vì cô quá quan tâm.

Anh rốt cuộc đợi được đến khi cô quan tâm tới anh!

Sự tức giận của Uông Mỹ Lệ không thể đè nén được nữa, cô giùng giằng muốn xuống, "Tôi đang tức giận đấy! Anh thả tôi xuống!" Nhưng sức lực của cô căn bản đánh không lại anh, tức thì nóng giận công tâm cô dứt khoát đánh vào ngực của anh, "Thả tôi xuống! Cái tên vô lại này!" Trên mặt anh là một nụ cười nghênh ngang khiến cho cô hận không thể xé nát được cái miệng của anh.

Mạnh Dật Phi đang đứng yên bỗng đặt cô lên bàn làm việc, rồi xoay người rời đi.

Uông Mỹ Lệ kiệt sức mặt như đưa đám nhìn bóng lưng của anh không chậm trễ chút nào, không nhịn được cúi đầu khóc sụt sùi. Đi thì đi đi! Tới tìm mỹ nữ tóc vàng của anh đi!

"Tại sao em lại khóc?" Đôi mắt đẫm lệ mông lung, một bàn tay ấm áp êm ái lau đi dòng nước mắt của cô. "Anh cũng chỉ đi ra bên ngoài xem xem trời có còn mưa không thôi mà."

Khuôn mặt vô tội của anh thật sự rất khó làm cho cô tức giận, Uông Mỹ Lệ quay đầu đi, quật cường không chịu nhìn anh.

Mạnh Dật Phi nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, thâm tình nói: "Allen chỉ là người đại diện của anh, trong quá khứ là như vậy, mà tương lai cũng thế. Anh không có người phụ nữ khác." Anh nắm lấy tay cô đặt ở trước ngực mình, "Nơi này thủy chung chỉ có em thôi."

Uông Mỹ Lệ mê man nhìn đôi mắt đen nháy của anh, cô giang hai cánh tay dùng sức ôm lấy anh, vừa khóc vừa cười mà nói: "Rốt cuộc anh cũng trở lại! Em đợi anh thật lâu thật lâu. . . . . .rốt cuộc anh cũng trở lại!"

Cô chân thành tha thiết thổ lộ khiến cho anh thực sự xúc động, âm thanh khàn đục của Mạnh Dật Phi vang lên bên tai cô: "Anh yêu em, vẫn một mực yêu em."

Uông Mỹ Lệ trả lời bằng cách dâng lên đôi môi hồng diễm của mình.

Trải qua hơn một ngàn ngày sống chia lìa, bọn họ đói khát hướng đối phương đòi hỏi, liều mạng hấp thu hơi thở của đối phương, mãnh liệt như vậy, cuồng nhiệt như vậy.

Những nụ hôn nóng rực pha thêm tình ý nồng đậm, không có chút nào cất giữ đối với sự nhớ thương trong lòng. Nếu như không có một lần chia lìa, sẽ khắc cốt ghi tâm như vậy sao? Sự bi thương sau một cuộc ly biệt đã được xoa dịu sau một nụ hôn nồng nàn.

Mạnh Dật Phi rốt cuộc cũng cảm nhận được kích tình ẩn sâu trong cô, anh yêu cô, không còn là đơn phương nữa.

Thời gian giống như dừng lại vào lúc này, nhưng, nước thì không dừng lại.

Uông Mỹ Lệ vỗ vỗ vào Mạnh Dật Phi đang mê ly, "Uhm —— em nghĩ chúng ta phải ra khỏi đây thôi." Nước đã ngập tới gần mặt bàn làm việc. Mặc dù nụ hôn này vô cùng say lòng người, nhưng không cách nào làm cho người ta coi thường mực nước đang từ từ dâng lên.

Mạnh Dật Phi ôm cô, lưu loát bước đi trong vũng nước đã dâng đến bắp đùi anh. Lúc ở ngoài cửa, anh nhìn thấy Uông Mỹ Lệ kéo cửa sắt xuống, anh lo lắng hỏi: "Đồ trên gác xép có sao không?"

Uông Mỹ Lệ nhún nhún vai, "Y theo kinh nghiệm hai mươi mấy năm chúng em sống ở đây thì xem ra, nước sẽ ngập không quá hai mét đâu. Thật ra thì hai ngày trước bị ngập mà không kịp chuẩn bị gì nên cũng có chút tổn thất, nhưng hôm nay lại quên xem dự báo thời tiết, lại càng không ngờ tới bão đã tan rồi mà còn lũ thế này, mới đem cất hết quần áo đi. Thôi, nếu nó có ngập đến tầng trên thì không còn biện pháp nào nữa. Mặc cho số phận đi!"

Mạnh Dật Phi lập tức hiểu, cô là vì muốn ở gần để chăm sóc cha mẹ hai nhà, cho nên mới lựa chọn mở tiệm ở chỗ này.

"Cám ơn em.” Anh chân thành nói.

Uông Mỹ Lệ khoát khoát tay, "Không có gì, lúc trước khi em xuất ngoại không phải anh cũng giúp em chăm sóc ba mẹ sao."

Mực nước trên lối đi bộ dâng cao làm không thấy đường nữa khiến cho tình hình càng thêm nghiêm trọng, Mạnh Dật Phi thận trọng dìu cô, đi tới một chỗ khá cao, vẫn chưa bị ngập nước tới.

Chờ được đến khi thang máy xuống thì Uông Mỹ Lệ chỉ chỉ hai người một thân nhếch nhác, "Bây giờ anh phải về nhà sao?"

Đây là một ám hiệu, mà anh nghe đã hiểu.

Đi vào thang máy, Mạnh Dật Phi trực tiếp ấn tầng cô ở, trực tiếp trả lời nghi vấn của cô, "Mẹ anh nói em ở tầng bên trên tầng của họ." May nhờ về nhà trước một chuyến, mới để cho anh làm rõ tất cả những hiểu lầm buồn cười này.

Chiếc thang máy trầm ổn đi lên mang theo hai người với tâm trạng áy náy.

Uông Mỹ Lệ nắm tay anh đi vào nơi tư mật thuộc về cô.

Đập vào mắt chính là hơi thở của phái nữ khiến cho Mạnh Dật Phi có chút co quắp, sự lo lắng mơ hồ từ dưới bụng dâng lên. Anh sợ, sợ không khắc chế được tâm tình nhộn nhạo của mình, sợ mình sẽ khi dễ cô. "uhm . . . . . Anh muốn về nhà tắm trước."

Uông Mỹ Lệ lân theo bàn tay đầy mồ hôi của anh đi lên, cả người nhu nhược không xương bấu víu vào cánh tay cường tráng của anh, ghé vào lỗ tai anh nỉ non: "Lưu lại đi! Trước hãy tắm rửa sạch sẽ rồi hãy trở về."

Tắm? Ở cái thời khắc không thể giữ vững lý trí này mà cô còn nói với anh như thế nghe ra thật là mập mờ mà lại càng thêm mất trí!

Mà cô cố tình vuốt ve vào da thịt anh làm càng phát run, sức quyến rũ của cô đang tấn công vào đại não anh.

Thật sự thì Mạnh Dật Phi say rồi, say vì nụ cười lúm đồng tiền của cô, say trong đôi mắt dịu dàng của cô, say hơn nữa chính là vì những hi vọng trong đáy lòng mình….

Chuông điện thoại đánh thức Mạnh Dật Phi khỏi cơn say, anh tự nhiên cầm điện thoại lên, trong nháy mắt tỉnh táo lại, "Mẹ? Không phải. . . . . .con không có. . . . . . hả? Phải cố gắng lên?"

Bị tiếng nói của anh làm cho tỉnh lại, Uông Mỹ Lệ mở to đôi mắt tỉnh táo sau cơn buồn ngủ nhìn sững sờ nhìn anh, "Làm sao rồi?" Cũng từ trong tay anh nhận lấy điện thoại.

Mạnh Dật Phi cười khổ nhìn cô, lắc đầu một cái.

Điện thoại là của mẹ anh gọi tới, vừa nghe thấy tiếng anh vẫn còn ngái ngủ liền hỏi: tối hôm qua có phải ngủ trên giường của Mỹ Lệ đúng không? Khi anh hốt hoảng phủ nhận thì lại đổi sang là mẹ Uông nói.

Mà bà lại còn ngay trong buổi sáng tinh mơ gọi điện cho anh còn đang ở trong nhà con gái bà rồi nói: còn chưa có làm? Phải cố gắng lên đó!

Đây là cái tình hình gì vậy?

Uông Mỹ Lệ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại nắm cả hông của anh, nửa nằm trên người của anh tiếp tục ngủ nướng.

Thân thể trần truồng gắn bó thật chặt lấy anh làm cho anh nhanh chóng thức tỉnh.

Uông Mỹ Lệ rốt cuộc cũng khôi phục tỉnh táo, cô không thể tin lửa dục của anh lại nhiều như vậy.

"Trời ạ! Anh còn muốn nữa sao? Tối ngày hôm qua căn bản đã ngủ không bao nhiêu rồi mà!"

Mạnh Dật Phi cười khẽ, cánh tay duỗi một cái đem cô nhét vào trong ngực, "Không có biện pháp, em thực sự quá mê người, hơn nữa anh còn phải chờ bao nhiêu lâu như thế!" Môi của anh chiếm lấy khóe môi đang cong lên của cô.

Trong cơn kích tình, chiếc điện thoại không thức thời lại vang lên.

Mạnh Dật Phi nhìn cô, ý bảo cô nghe điện thoại. Đây là nhà cô, không phải sao? Uông Mỹ Lệ lướt qua thân thể anh cầm ống nghe lên "Alo" một tiếng, sau đó quái dị nhìn anh.

"Là điện thoại của anh."

Mạnh Dật Phi chần chừ nhận lấy ống nghe, chẳng lẽ lại là mẹ? "Alo?"

"Phi, anh vẫn còn nằm trên giường của bạn gái à?" Bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng nhạo báng.

"Làm sao cô biết số điện thoại này?"

"Là mẹ anh nói cho tôi biết! Bà nói anh đang rất ‘vội ’, muốn tôi muộn một chút hãy gọi lại. Vậy anh đã bận rộn xong chưa?". Trong thanh âm của Allen rõ ràng có ý cười.

Mạnh Dật Phi than nhẹ một tiếng, "Gần xong. Có chuyện gì sao?"

"Anh quên hôm nay chúng ta sẽ bố trí hội trường triển lãm sao?"

Anh thật sự quên mất.

Bên đầu điện thoại kia Allen tiếp tục nói: "Đã ba năm không gặp lại bạn gái, anh có bận rộn một chút cũng không sao." Cô dừng lại một chút, hình như đang cố gắng nhịn cười, "Hôm nay anh không cần tới, chỉ là, muốn lấy tên triển lãm là gì? Anh còn chưa có nói cho tôi biết đấy!"

Mạnh Dật Phi dùng tay không vuốt ve da thịt mịn màng như phấn của Uông Mỹ Lệ, "Tình cảm chân thành."

"Hám làm giàu" là cái tên anh lấy lúc trong lòng anh đã nguội lạnh, nhưng hiện tại, nó là "Tình cảm chân thành", hơn nữa anh muốn tặng nó cho mối tình chân thành này của anh.

Mạnh Dật Phi giao phó: "Tình cảm chân thành không mua được." Nói xong anh ngắt điện thoại luôn.

Lần này, bọn họ không cúp điện thoại nữa.

Sau cơn kích tình triền miên, Uông Mỹ Lệ thản nhiên chìm vào mộng đẹp.

Lời kết của Hám làm giàu: bọ rầy hiếm thấy khó tìm sao? Nên chính mình dự trữ một con! Chỉ là, phải thừa dịp sớm đó! Nhớ. Muốn rất sớm rất sớm. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play