Chiếc váy liền màu hồng bó sát ôm bờ eo thon nhỏ của Kha Mộng Kì, trên chiếc váy điểm xuyến những bông hoa nhỏ bằng ren, thân dưới váy là những nếp xếp, để lộ những đường cong cuốn hút. Chiếc váy liền màu hồng bó sát ôm bờ eo thon nhỏ của Kha Mộng Kì, trên chiếc váy điểm xuyến
những bông hoa nhỏ bằng ren, thân dưới váy là những nếp xếp, để lộ những đường cong cuốn hút.
1
Trong phòng tập khiêu vũ.
Sàn gỗ sạch sẽ dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên bóng loáng hơn, những hạt bụi nhỏ li ti bay lơ lửng trong không trung.
“Các em thân mến, thầy rất vui vì chúng ta có duyên gặp gỡ nhau tại
đây”. Thầy giáo tươi cười, nhìn một lượt các sinh viên, sau đó nói tiếp: “Thầy giới thiệu một chút, tên thầy là Doãn Trình, rất nhiều người
thích gọi thầy là Đại Trình, sau này các em cũng có thể gọi thầy như
vậy”.
“Ôi, đây chẳng phải là vị giám khảo lần trước sao? Thầy ấy đẹp trai
quá!”. Trong đám nữ sinh có người nói nhỏ, giọng đầy vẻ ngạc nhiên.
“Đúng rồi, chúng ta may mắn thật đấy, sau này có thể được ngắm thầy rồi!”.
“Đừng có quên, còn có Kiệt nữa đấy!”. Một nữ sinh nào đó chìm đắm vào ảo tưởng đẹp đẽ của bản thân. “Sau này ngày ngày chúng ta đều có thể
khiêu vũ cùng trai đẹp rồi”.
Câu nói này có vẻ đã bị một nam sinh nào đó nghe thấy, nên có tiếng xì xào vang lên.
Thầy Doãn Trình có khuôn mặt điển trai, luôn tươi cười, như người anh trai hàng xóm, cho người ta cảm giác vô cùng thân thiện.
Doãn Trình biểu diễn cho học sinh xem một bài. Bất kể là khiêu vũ
quốc tế hay hip hop thầy đều có thể nhảy rất đẹp, rất cuốn hút.
Ăn mặc thoải mái, tư thế nhảy thư thái, động tác nhuần nhuyễn, khiến cho tất cả học sinh phải thán phục hết lời.
Tiếp đó, thầy Doãn Trình còn dạy học sinh một đoạn chachacha. Âm nhạc sôi động dần dần lan tỏa khắp phòng tập rộng lớn.
Tất cả học sinh đều tích cực phối hợp chăm chỉ luyện tập dưới sự chỉ đạo của thầy Doãn Trình.
“Các em, chúng ta nghỉ một lát”. Doãn Trình nhìn học sinh đang khổ luyện, mặt nở nụ cười thích thú.
Trong thời gian nghỉ, có mấy nữ sinh đứng tụm với nhau nói chuyện rất vui vẻ.
“Mấy ngày nay sao không thấy Kiệt đi học nhỉ?”.
“Ừ, sao vậy nhỉ?”.
“Cậu nói xem liệu có phải nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Chuyện gì chứ! Chẳng lẽ cậu không biết nhà Trình Vũ Kiệt chỉ còn mình cậu ấy thôi sao?”.
“Thật ư? Mình không biết đâu đấy! Vậy sao cậu ấy không đi học nhỉ?
Mình nghĩ cậu ấy sẽ không bỏ học khiêu vũ, cậu ấy thích nhảy thế mà, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội này chứ. Nhưng mấy ngày nay…”. Nghe giọng
nói có thể thấy cô bạn này đang rất thất vọng.
“Cậu đang nói gì vậy? Chuyện của người khác cậu nói bừa bãi gì chứ?”. Lâm Phương Phi nghe thấy những lời này cảm thấy bất an trong lòng,
khuôn mặt kiều diễm lộ rõ vẻ tức giận.
Hai nữ sinh đang nói chuyện kia biết vậy, không dám bàn tán gì thêm.
Kha Mộng Kì và Tiểu Vân ngồi một chỗ, có lẽ vì tập nhảy quá mệt nên cả hai không nói gì.
Trình Vũ Kiệt, cái tên lạnh lùng này sao lại không đi học chứ? Có
phải vì vết thương vẫn chưa khỏi hẳn hay là bị nhiễm trùng rồi? Kha Mộng Kì hơi lo lắng, nghĩ ngợi.
A, sao mình cứ phải lo lắng vớ vẩn về tên đó chứ? Đến hay không là quyền của cậu ta mà! Kha Mộng Kì thầm than thở.
“Rất vui vì chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này”. Lâm Phương Phi nhìn Kha Mộng Kì đang ngồi trên sàn nhà, mỉm
cười nói.
Kha Mộng Kì nhìn mãi vào sàn nhà, tinh thần đang rất lo lắng.
Tiểu Vân thấy Kha Mộng Kì đang đờ đẫn ngồi bên cạnh, lấy tay huých
bạn một cái, lúc này Kha Mộng Kì mới từ những suy nghĩ phức tạp quay trở về với hiện tại.
“Ồ, chào chị!”. Kha Mộng Kì nhìn Lâm Phương Phi. Hôm nay cô ta trang
điểm nhìn rất xinh đẹp, sau đó lại quay ra nhìn sàn nhà, nghịch ngợm mấy ngón tay của mình.
“Ô, lại còn làm kiêu với Lâm đại tiểu thư của chúng ta nữa cơ, cô
cũng to gan thật đấy nhỉ!”. Phương Hiểu đứng bên cạnh lườm Kha Mộng Kì
một cái.
Kha Mộng Kì vẫn tiếp tục những hành động của mình, tinh thần vẫn
thoải mái tự nhiên như vậy, dường như thế giới này, chỉ còn lại một mình cô.
“Lần trước mày gây chuyện với Lâm đại tiểu thư bọn ta còn chưa thèm
tính sổ với mày đâu đấy! Bây giờ mày lại còn tỏ vẻ bất cần, còn ở đó mà
tỏ ra thanh cao hả”. Lý Minh Nguyệt lườm chằm chằm Kha Mộng Kì, mặt đầy
tức giận.
Khuôn mặt thanh tú của Kha Mộng Kì bỗng dưng trầm lại, cô ngừng
nghịch những ngón tay, đè nén những điều không vui trong lòng, ngẩng cao đầu, bình tĩnh nhìn Lý Minh Nguyệt, nói với giọng bực tức: “Xin chị hãy cứ tự quản lý bản thân, tôi là người thế nào, tự tôi hiểu rõ hơn ai
hết!”.
Lý Minh Nguyệt còn muốn nói thêm nữa, nhưng Lâm Phương Phi đã đánh mắt ra hiệu: “Đừng nói nữa”.
“Con bé chết tiệt này cũng cá tính đấy chứ!”. Lâm Phương Phi nhìn Kha Mộng Kì, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bỡn cợt nói tiếp: “Vậy được, hãy tự
nghiên cứu thật kỹ bản thân đi nhé! Cô là người thế nào chắc đến bản
thân cô cũng không biết?”.
“Tiền bối, chắc các chị không biết, Kha Mộng Kì là một cô gái rất
tốt.” Tiểu Vân không chịu nổi cuộc tranh cãi này, bất bình nói.
“Lý Minh Nguyệt, Phương Hiểu, chúng ta đi thôi!”. Lâm Phương Phi làm ra vẻ tiểu thư, kiêu ngạo nói.
Bọn họ đi đến một chỗ cách khá xa, bắt đầu nói chuyện.
Tiểu Vân không hiểu gì, nhìn bóng của bọn Lâm Phương Phi, lại quay
qua nhìn Kha Mộng Kì đang ngồi trên sàn với khuôn mặt đau thương, lấy
tay xoa xoa đầu.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục nào!”. Thầy Doãn Trình nói, giọng thầy
ấm áp như ánh nắng buổi trưa đầu mùa thu, từng giọt từng giọt thấm vào
trái tim mỗi học sinh, khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng.
Đám học sinh mệt mỏi xếp thành hàng, hô “tuân lệnh”.
Ánh mặt trời ấm áp lặng lẽ chiếu rọi khắp phòng tập, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên đám học sinh.
Chiều tối, mặt trời đã lặn về phía tây.
Trong vườn trường, những cây ngô đồng hai bên con đường nhỏ tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
Tút. Điện thoại của Kha Mộng Kì reo lên, ba chữ Trình đẹp trai hiện lên trên màn hình điện thoại.
Nhịp tim của Kha Mộng Kì đột nhiên tăng nhanh, ngỡ ngàng một lúc, cô mới nghe điện thoại.
“Bảy giờ tối nay, gặp nhau ở nhà hàng Khả Khả trên đường Phồn Vinh!”. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Kha Mộng Kì còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã tắt điện thoại.
Lần trước cậu ta nói sẽ mời cơm, vẫn còn biết giữ lời hứa chứ! Nghĩ
đi nghĩ lại, trên khoé miệng Kha Mộng Kì nở một nụ cười hạnh phúc.
Ký túc xá, phòng 508.
“Kha Mộng Kì, hôm nay cậu mặc đẹp thế, có phải đi xem mặt không?”.
Tiểu Vân nhìn thấy Kha Mộng Kì đang chăm chú trang điểm, nói đùa.
“Đâu có! Chỉ là có người bạn mời ăn cơm thôi”.
“Ái dà, cuối cùng cũng tìm ra cái váy này!”. Kha Mộng Kì thở phào một hơi dài.
“Kha Mộng Kì của chúng ta đâu có sợ ế đâu mà phải lo! Cần gì phải đi xem mặt chứ”. Trương Mạc nói đùa.
Tần Dịch đang ngồi một góc nghịch điện thoại, lườm Kha Mộng Kì một cái, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu.
Kha Mộng Kì cảm nhận được ánh mắt không thân thiện của Tần Dịch, Kha
Mộng Kì biết Tần Dịch là một cô gái kiêu căng, hay đố kỵ, cô cũng sớm
quen rồi.
“Không phải vậy đâu!”. Kha Mộng Kì không buồn giải thích, cô nghĩ
thầm: “Nếu chẳng may bị họ phát giác ra điều gì thì mình chẳng biết ứng
phó thế nào cả, tốt hơn hết là nói ít đi”.
Kha Mộng Kì mặc chiếc váy tìm mãi mới tìm thấy kia vào, còn nhờ Tiểu Vân và Trương Mạc giúp đỡ nữa.
Chiếc váy liền màu hồng bó sát ôm bờ eo thon nhỏ của Kha Mộng Kì,
trên chiếc váy điểm xuyến những bông hoa nhỏ bằng ren, thân dưới váy là
những nếp xếp, để lộ những đường cong cuốn hút.
Kha Mộng Kì nhìn mình trong gương cảm thấy rất vừa ý, cười rạng rỡ như hoa.
Thái độ của Tiểu Vân và Trương Mạc không khoa trương như Kha Mộng Kì tưởng tưởng.
Tiểu Vân ngắm Kha Mộng Kì trong gương nói: “Cậu vốn dĩ đã rất đẹp
rồi, cho dù không trang điểm đi nữa thì vẫn xinh đẹp như Tây Thi”.
“Đúng vậy! Đừng có soi gương nữa, cẩn thận lại hút hồn tên yêu râu xanh nào đó!”. Trương Mạc nói đùa.
Kha Mộng Kì quay mặt hết bên này đến bên kia ngắm mình trong gương,
trong lòng cảm thấy rất mãn nguyện, hạnh phúc, phải biết là người mà cô
sắp đi gặp là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả các cô gái.
Trong phòng ngủ hoa lệ.
Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ màu hồng, ánh trăng dịu dàng dần dần tỏa khắp căn phòng lộng lẫy, cả căn phòng mờ ảo như trong tiên
cảnh.
Lâm Phương Phi tựa vào thành giường, mái tóc xoăn dài xõa xuống trên tấm đệm dựa lưng.
Cô cầm điện thoại trên tay, ấn một dãy số, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhấn vào phím ok.
“Kiệt, tối nay anh có rảnh không? Em mời anh ra ngoài ăn cơm”. Lâm Phương Phi nói dịu dàng như dòng suối êm ả chảy.
“Hôm nay anh không rảnh, để hôm khác đi”. Trình Vũ Kiệt nói giọng lạnh lùng.
“Vâng, em biết rồi”. Nụ cười đang nở trên môi Lâm Phương Phi vụt tắt, trong giọng nói của cô lộ rõ sự thất vọng.
Tút! Điện thoại đã bị Trình Vũ Kiệt ngắt.
Anh ấy lúc nào cũng vậy.
Lâm Phương Phi vẫn cầm điện thoại trên tay, mặt buồn rười rượi.
Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao đến tận bây giờ mà anh vẫn lạnh lùng với em? Chẳng phải anh nói anh yêu em sao? Sao yêu em mà anh lại vẫn…?
Lâm Phương Phi nghĩ ngợi, lòng phiền não, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên
gò má.
Phịch! Chiếc điện thoại bị Lâm Phương Phi ném mạnh xuống đất, tiếng
điện thoại rơi chầm chậm vang lên trong căn phòng ngủ tĩnh lặng.
Trên đầu giường có rất nhiều thú nhồi bông, con nào cũng nhe răng ra
cười, lúc này Phương Phi cảm thấy những nụ cười đó như đang chế nhạo
mình. Cô thuận tay cầm một con lên, ném nó xuống đất.
Những đồ chơi này Phương Phi làm nũng mẹ mua cho khi còn nhỏ, ngày đó cô rất thích chúng, tình cảm ấy vẫn còn kéo dài cho đến tận bây giờ.
Ting ting… Tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Lâm Phương Phi lau nước mắt, cầm điện thoại lên.
“A lô…”. Giọng nói của Lâm Phương Phi có chút nghẹn ngào.
“Sao vậy, Lâm đại tiểu thư của tôi?”. Đầu dây bên kia giọng nói của Lý Minh Nguyệt vang lên.
“Không… không có gì”. Lâm Phương Phi cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, “Chỉ là hôm nay thấy không vui thôi”.
“Ờ, vậy hả!”. Lý Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Vậy dễ thôi, đi ra ngoài cho thoải mái! Mình sẽ đi cùng cậu”.
“Ừ, được…”.
“Vậy chúng ta gặp nhau ở quán KFC trên đường Phồn Vinh nhé!”.
…
Lâm Phương Phi im lặng.
“Không gặp không về!”. Lý Minh Nguyệt nói.
“Được, bye bye”. Lâm Phương Phi hững hờ trả lời.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm bắt đầu buông xuống, đường phố đã lên đèn.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng thành phố phồn hoa này.
Tầng một nhà hàng Khả Khả.
Bây giờ đang là giờ cao điểm mọi người đi ăn tối, gần như bàn nào cũng đã có người ngồi.
Cũng may, Kha Mộng Kì vừa trang điểm xong liền đến thẳng chỗ hẹn, nên đã chiếm được vị trí ngồi bên cửa sổ.
Cái tên này sao vẫn chưa thấy đến chứ? Kha Mộng Kì lại nhìn đồng hồ:
Sáu giờ năm mươi phút. Cô cũng không biết đây là lần xem đồng hồ thứ mấy rồi.
Kha Mộng Kì chống tay xuống cằm, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ
ngắm dòng người xe qua lại. Còn nói muốn mời mình ăn cơm nữa, vậy mà có
thèm đến đâu, báo hại mình ngồi đây chờ mấy chục phút rồi, lẽ nào cậu ta không biết mùi vị của sự chờ đợi khó chịu đến mức nào sao? Có thể từ
trước đến nay cậu ta chưa bao giờ nếm trải qua!
“Này!”. Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên, không biết Trình Vũ Kiệt đã đứng sau lưng Kha Mộng Kì từ lúc nào.
Thực ra, Trình Vũ Kiệt đã đứng bên cạnh Kha Mộng Kì vài giây rồi. Cậu cứ đứng ngây ra nhìn, Kha Mộng Kì hôm nay trông thật xinh đẹp. Trông cô như nàng công chúa trong cung điện, thuần khiết, xinh đẹp khiến người
ta không nỡ chạm tay vào.
Còn Kha Mộng Kì thì cứ chìm đắm trong thế giới riêng tư, tay chống cằm, ngây ngô nhìn ra cửa sổ.
“Cậu đến từ lúc nào vậy? Sao không lên tiếng?”. Kha Mộng Kì lấy lại tinh thần nhìn Trình Vũ Kiệt bằng ánh mắt trách móc.
Trình Vũ Kiệt mặc áo phông màu xanh da trời và quần tụt màu đen, cách phối hợp này làm tôn lên rất nhiều dáng vẻ cao ráo, vạm vỡ của cậu.
Kiệt có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo dưới ánh điện càng trở nên
sáng sủa hơn, từng lớp, từng lớp ánh sáng chiếu rọi lên khiến Kiệt trông như một thiên thần.
Có lẽ kiếp trước cậu ấy chính là một thiên thần!
Chuyển sang kiếp này cậu vẫn giữ được vẻ đẹp thiên thần ấy. Mãi mãi không thay đổi.
Trình Vũ Kiệt kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Kha Mộng Kì, động tác rất trang nhã, thần thái tự nhiên.
“Mình lúc nào cũng như vậy”. Rất lâu sau Trình Vũ Kiệt mới nói.
“Ừ!”. Kha Mộng Kì nhìn chàng trai mang vẻ đẹp thiên thần này, bỗng nhiên cảm thấy rất vui.
“Vết thương của cậu sao rồi?”. Kha Mộng Kì hỏi.
“Cậu nhìn thấy mà không biết sao?”. Vẫn là giọng điệu lạnh lùng ấy.
Kha Mộng Kì thấy vết thương trên cánh tay Kiệt đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn để lại vài vết tích.
“Lạnh lùng chính là cách cậu đối xử với người khác đấy hả? Cậu không
thể thay đổi thái độ đó sao?”. Kha Mộng Kì nhìn Trình Vũ Kiệt đang ngồi
im lặng, cô nhẹ nhàng gợi ý.
“Thay đổi?”. Từ đáy mắt Trình Vũ Kiệt hiện lên chút chế nhạo, nói giọng ngoan cố, “Tính cách vốn dĩ đã như vậy rồi!”.
Đồ lạnh lùng! Mời người ta ăn cơm mà mặt mũi vẫn bí xị thế. Kha Mộng Kì lườm Trình Vũ Kiệt.
“Nhưng mà…”. Trình Vũ Kiệt đắn đo một lúc, nhìn Kha Mộng Kì, “Hôm nay trông cậu rất xinh”.
A? Cậu ấy đang nói mình sao? Kha Mộng Kì có cảm giác như mình đang nằm mơ, trong lòng vui sướng.
Kha Mộng Kì ngại ngùng cúi thấp đầu, hai má ửng hồng.
Trình Vũ Kiệt đang chăm chú nhìn thực đơn, sau đó hỏi Kha Mộng Kì: “Cậu thích ăn món gì?”.
“Gà viên cung đình, cá hấp, cà xào trứng gà, bò xào ớt xanh…”. Kha Mộng Kì cầm thực đơn, nói một mạch rất nhiều món.
Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm cô nữ sinh gầy gò đang ngồi đối diện,
không tin vào mắt mình, hỏi: “Sao cậu ăn khỏe vậy? May mà vẫn chưa biến
thành pig!”.
“Cậu!”. Kha Mộng Kì ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt, phẫn nộ nhìn Trình Vũ Kiệt.
Trình Vũ Kiệt nhìn dáng vẻ Kha Mộng Kì lúc này thấy rất dễ thương, không nhịn được liền bật cười.
Trình Vũ Kiệt cũng phải thầm công nhận đang ngồi đối diện với cậu lúc này đây là một cô gái rất xinh đẹp, dễ thương, ngoài nụ cười ngây thơ
hồn nhiên còn có bộ mặt biểu cảm đáng yêu đến mức làm cho người khác
không nhịn được cười.
Bên ngoài, đèn đường sáng lung linh.
Ánh đèn chiếu sáng cả thành phố xinh đẹp này, chiếu rọi đường đi phía trước cho người và xe cộ, cây cối hai bên đường tỏa mùi hương mơ màng.
“Việc gì khiến cậu không vui vậy?”. Lý Minh Nguyệt hỏi Lâm Phương Phi đang âu sầu ủ dột.
“Thực ra… cũng chẳng có gì đâu”. Lâm Phương Phi biết giờ không phải
là lúc để tiết lộ với Lý Minh Nguyệt về chuyện giữa cô và Trình Vũ Kiệt.
“Hàng ngày mỗi người chúng ta đều sẽ gặp phải chuyện này hay chuyện
kia, chẳng ai có thể biết trước được mọi chuyện sẽ phát triển thế nào,
là buồn hay là vui, chúng ta đều phải đối diện với nó thôi”. Lý Minh
Nguyệt an ủi.
“Phải vậy không?”.
“Thôi cậu đừng có nghĩ nhiều nữa, có thể có chuyện gì lớn xảy ra chứ? Chỉ cần đừng có quan tâm đến những phiền phức tình cảm là được”. Lý
Minh Nguyệt nói xong mới biết mình đã lỡ lời. Rõ ràng biết là Phương Phi vừa mới chia tay với Húc, tâm trạng đang không tốt còn nhắc đến chuyện
tình cảm, chẳng phải là không khảo mà xưng sao?
Lâm Phương Phi như bị đánh trúng tim đen.
“Cậu nói gì? Tình cảm gì cơ? Đó chẳng qua chỉ là một trò dối trá, chỉ khiến cho chúng ta trưởng thành hơn trong đau khổ, bây giờ mình chẳng
muốn nhắc đến những chuyện như vậy đâu!”. Lâm Phương Phi cao giọng, nhìn Lý Minh Nguyệt với vẻ hơi tức giận.
“Mình xin lỗi!”. Lý Minh Nguyệt nói. Bình thường Lý Minh Nguyệt rất
hung dữ với các sinh viên khác, nhưng lại tỏ ra rất dịu dàng khi đi bên
cạnh Lâm Phương Phi, không dám cáu giận một chút nào.
Lý Minh Nguyệt ghé sát mặt Lâm Phương Phi, nhìn đôi mắt sưng húp vì
khóc của cô ấy, muốn đùa làm cho bạn vui, liền rút tay trong túi quần
ra, làm mặt xấu với Phương Phi.
Lâm Phương Phi không nhịn được cười.
“Đấy, vẫn là khi cười mới có cảm giác vui vẻ mà! Như vậy mới có thể
vứt bỏ hết mọi phiền muộn!”. Lý Minh Nguyệt quay người, đi giật lùi,
bước đi rất nhẹ nhàng nhìn Lâm Phương Phi cười, cũng nhoẻn miệng cười
theo.
Lâm Phương Phi tuy có tính khí tiểu thư, nhưng vẫn là một cô gái tốt, ít nhất cậu ấy không xem thường một đứa có hoàn cảnh như mình, thật là
nghĩa khí. Sau này bất kể lúc nào cậu gọi mình, mình sẽ đến đúng giờ. Lý Minh Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ.
Lâm Phương Phi nhìn ánh đèn mê ly, vẫn không thể không nhớ đến Kiệt,
trong lòng nhói đau, không nói gì nữa, nhìn dòng người đang đi đi lại
lại trên đường.
“Xem, kia chẳng phải là Trình Vũ Kiệt sao?”. Lý Minh Nguyệt chỉ tay về phía nhà hàng Khả Khả.
Lâm Phương Phi mở to mắt nghi ngờ nhìn về phía tay Lý Minh Nguyệt chỉ.
Đúng rồi, chàng trai mặc áo phông xanh da trời, ngồi bên cạnh cửa sổ
kia chẳng phải chính là Kiệt sao? Sao anh ấy lại ngồi cùng con bé Kha
Mộng Kì kia chứ? Chẳng phải anh ấy nói với mình là hôm nay bận sao? Sao
anh ấy lại… một loạt những nghi vấn xuất hiện trong đầu Lâm Phương Phi,
kết thành một đống hỗn tạp.
Cô cố gắng lắc đầu, hy vọng những gì cô đang nhìn thấy chỉ là ảo
giác! Nhưng sự thật đúng là như vậy, cô không thể không tin vào cảnh
tượng đang bày ra trước mắt mình.
Lâm Phương Phi cố đè nén cơn tức giận và nỗi đau trong lòng, bước nhanh về phía trước.
“Phương Phi đi nhanh làm gì vậy chứ?”. Lý Minh Nguyệt không hiểu gì hỏi.
Bước đi của Lâm Phương Phi vẫn không chậm hơn.
Màn đêm buông xuống càng lúc càng dày đặc hơn.
Lâm Phương Phi bảo Lý Minh Nguyệt về trước, nói là muốn đi dạo một mình.
Lâm Phương Phi cũng không biết cô đã đi đi lại lại trên con đường này bao nhiêu lần. Cô không khóc, chỉ là không hiểu rõ một số chuyện.
Cơn gió lạnh thổi qua, khiến người ta không khỏi rùng mình. Những cây thông hai bên đường xào xạc theo tiếng gió.
Lâm Phương Phi không chịu đựng được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, bấm máy gọi điện thoại.
“Anh đang ở đâu vậy?”. Lâm Phương Phi cố gắng che giấu tình cảm của bản thân, nói với giọng rất bình tĩnh.
“Ở nhà”. Trình Vũ Kiệt lạnh lùng trả lời.
“Thật vậy không? Tối nay anh không hề ra ngoài ư?”. Lâm Phương Phi nghe vậy, tức giận hỏi.
“Đúng, anh ở nhà mà! Anh có chút việc bận”. Trình Vũ Kiệt nói chắc chắn.
Sao cậu ấy phải nói dối chứ? Kha Mộng Kì dừng đũa giữa khoảng không, bồn chồn nhìn Trình Vũ Kiệt.
Lâm Phương Phi không còn tin vào tai mình nữa, sao anh ấy lại lừa dối mình chứ? Lẽ nào giữa anh ấy và Kha Mộng Kì lại có chuyện gì đó?
“Thế sao em nhìn thấy anh ăn cơm ở nhà hàng cùng Kha Mộng Kì? Chắc
bây giờ hai người vẫn đang ngồi cùng nhau?”. Từ đáy mắt Lâm Phương Phi
hiện lên sự đau đớn.
“À, em nói chuyện đó ư! Tối nay anh vô tình gặp Kha Mộng Kì trên
đường, vì trước đây cô ấy là hàng xóm của anh, hai người chỉ cùng nhau
ăn một bữa cơm thôi mà, con gái bọn em là chúa hay nghĩ lăng nhăng, nên
anh mới không nói cho em biết”. Trình Vũ Kiệt nói với giọng dịu dàng
không giống bình thường.
“Thật vậy sao? Chỉ là hàng xóm thôi sao?”. Lâm Phương Phi không tin tưởng hỏi lại, giọng nói vẫn hơi giận dỗi.
“Em phải tin anh chứ, giữa anh và cô ấy thật sự không có chuyện gì
cả!”. Trình Vũ Kiệt nhìn Kha Mộng Kì đang ngồi đối diện, cố gắng biện hộ cho bản thân.
Lâm Phương Phi bị màn đêm bao phủ, không ai nhìn thấy những giọt lệ đang lăn dài trên má cô.
“Trên thế giới này, anh chỉ yêu một mình em, hãy tin anh!”. Trình Vũ Kiệt nói giọng đầy tha thiết.
Tim Lâm Phương Phi như ngưng đập nửa nhịp, trái tim lạnh giá bắt đầu ấm trở lại.
Còn trái tim Kha Mộng Kì lúc đó như thắt lại, trái tim cô như bị vật gì đó đè nặng, cảm giác rất khó thở.
Cô mở to mắt, ánh mắt không dám tin nhìn vẻ mặt không còn chút lạnh lùng của Trình Vũ Kiệt đang ngồi đối diện.
Lẽ nào Kiệt đã có bạn gái rồi? Kha Mộng Kì tự hỏi thầm trong lòng.
Cô ngây ra hồi lâu, bất chợt nhớ lại cảnh: Hai người đứng hôn nhau trong vườn trường.
Đúng rồi! Sao mình lại có thể quên được nhỉ?
Lúc này, Kha Mộng Kì trong lòng bỗng cảm thấy buồn vô cớ. Vì một anh
chàng đẹp trai đã có chủ rồi sao? Vì cậu ấy chỉ nói giọng ngọt ngào với
cô gái kia? Hay là vì… Gương mặt thanh tú của Kha Mộng Kì trở nên rất
khó coi.
Trình Vũ Kiệt thấy vẻ mặt của Kha Mộng Kì liền bật cười.
“Được rồi, em đừng nghĩ lăng nhăng nữa”. Trình Vũ Kiệt nói với người ở đầu dây bên kia, giọng vẫn rất dịu dàng.
Lâm Phương Phi lau những giọt nước mắt trên má, vui vẻ nở nụ cười.
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô, hơi lành lạnh, nhưng không còn buốt giá như lúc trước nữa.
Đầu dây bên kia, khuôn mặt điển trai ấy không còn chút biểu cảm gì
nữa, lặng lẽ như nước, dường như người vừa thốt ra những câu nói dịu
dàng kia không phải là cậu ta nữa!
“Ai vậy? Bạn gái của cậu hả?”. Kha Mộng Kì gắp một miếng cá cho vào miệng, làm ra vẻ như không có gì xảy ra.
“Chuyện của mình, cậu không cần phải bận tâm?”. Khuôn mặt Trình Vũ Kiệt trở nên cứng rắn, tập trung ăn cơm.
Kha Mộng Kì không nói gì cả, cúi đầu xuống ăn.
“Sao vậy, cậu ghen à?”. Trình Vũ Kiệt nhìn vẻ mặt không vui của Kha Mộng Kì hỏi đùa.
“Mình đâu có thích cậu, sao phải ghen làm gì chứ?”. Kha Mộng Kì hơi
tức giận, ngẩng đầu lên, “Đúng là cái đồ tự cho mình đào hoa”.
Trình Vũ Kiệt không trả lời, chỉ lườm Kha Mộng Kì một cái, đáy mắt cậu hiện lên sự dịu dàng, nhưng không dễ gì nhận thấy.
Trình Vũ Kiệt cảm thấy khi tức giận Kha Mộng Kì vẫn rất trong sáng thuần khiết, đáng yêu.
Bầu trời đầy sao, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ.
“Khuya như vậy rồi mình đưa cậu về nhé!”. Trình Vũ Kiệt nhìn Kha Mộng Kì, giọng rất nhẹ nhàng.
“Không cần đâu!”. Kha Mộng Kì từ chối. Nhưng thực ra trong lòng cô hy vọng Kiệt có thể đưa cô về nhà biết bao!
“Bây giờ muộn rồi, cậu không sợ sao?”. Trình Vũ Kiệt nói tiếp: “Cẩn thận, trên đường sẽ gặp phải yêu râu xanh đấy!”.
“Không sao đâu, đường đêm như thế này mình đã đi không biết bao nhiêu lần rồi!”. Kha Mộng Kì không sợ hãi trước lời đe dọa của Trình Vũ Kiệt, bình tĩnh nói.
“À, ra thế!”. Trình Vũ Kiệt hơi thất vọng, ngập ngừng một lát rồi nói: “Cậu quả là không giống những cô gái khác”.
“Sao lại không giống?”. Kha Mộng Kì không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn
Trình Vũ Kiệt. Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy trong như sương mai, nhưng
lại ẩn chứa một nỗi buồn vô định.
…
Tuy biết Kha Mộng Kì là một cô gái khác người, nhưng Trình Vũ Kiệt lại không thể nói cụ thể điểm khác người đó của Kha Mộng Kì.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây.
“Không còn sớm nữa, cậu mau về nhà đi!”. Trình Vũ Kiệt chuyển chủ đề.
“Ừ…”. Kha Mộng Kì hơi thất vọng. Thực ra vừa rồi cô mong Trình Vũ
Kiệt kiên quyết đòi đưa cô về biết bao, cho dù chỉ là một đoạn đường
thôi cũng được. Chỉ trách bản thân cô quá cố chấp, cậu ấy cố ý dọa nạt
cô chẳng phải cũng vì muốn đưa cô về hay sao? Chuyện đã như vậy, trách
ai cũng vô tác dụng. Bóng dáng Kha Mộng Kì dần chìm vào màn đêm sâu
thẳm.
Trình Vũ Kiệt đứng nhìn mãi bóng của cô, rất lâu sau mới quay người, đi về phía trước.
Mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, mặt đất bị thiêu đốt, nhiệt lượng
không ngừng tỏa ra khắp mặt đất. Mặt trời như một lò lửa bao phủ mặt
đất.
“Thời tiết quỷ quái thế này, nóng chết đi mất!”. Kha Mộng Kì ngẩng đầu lên nhìn trời, lau mồ hôi trên trán, trách cứ.
Chỉ vì giúp tên đó trả nợ mà phải đi tìm việc làm thêm dưới thời tiết này, chỉ khổ thân mình thôi!
Kha Mộng Kì nhăn nhó. Lúc ấy không hiểu đầu óc cô bị mê muội làm sao
mà nói ra câu ấy, mớ bòng bong do chính cô bày ra thì cô phải tự đi thu
xếp. Tuy lúc này bản thân cô cũng chẳng dư dả hơn hắn là mấy, nhưng quân tử nhất ngôn đã nói thì phải giữ lời! Tuy cô không phải là quân tử,
nhưng ít ra cũng là người giữ lời hứa.
Nhà hàng Thơm Ngon.
“Chị ơi, cho em hỏi giám đốc có ở đây không ạ?”. Kha Mộng Kì cười
tươi, lễ phép nói với một chị nhân viên đang đứng trông cửa nhà hàng.
“Tìm giám đốc của nhà hàng có việc gì?”. Giọng điệu của chị nhân viên không lịch sự lắm, còn dò xét Kha Mộng Kì.
“À, em muốn đến tìm việc làm thêm?”. Kha Mộng Kì vẫn tươi cười trả lời.
“Bây giờ nhà hàng chúng tôi không cần người, cô có thể đi chỗ khác”. Chị nhân viên lườm Kha Mộng Kì một cái, nói giọng khó chịu.
Chị cũng đâu phải là giám đốc, lên mặt gì chứ? Chẳng qua chị cũng chỉ là một nhân viên phục vụ quèn mà thôi. Cho dù hôm nay bị người yêu bỏ,
đi ra đường không cẩn thận va vào cái cột nào đó hay bị kẻ thù trả đũa
thì cũng không đến nỗi dùng thái độ đó với một cô gái thuần khiết, lương thiện như tôi chứ! Kha Mộng Kì tức thầm, lén lườm chị nhân viên phục
vụ.
“Dạ, em biết rồi, cảm ơn chị!”. Kha Mộng Kì cố gắng nén nỗi tức giận trong lòng, khó khăn lắm mới nhoẻn miệng nở một nụ cười.
Ánh mặt trời bên ngoài vẫn chói chang, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
“Haizz, việc làm thêm khó kiếm cũng được, ông trời lại còn chơi không đẹp như vậy, cố ý muốn thử thách tôi ư!”. Kha Mộng Kì ngửa mặt lên nhìn trời, tức mình nói.
Bên cạnh nhà hàng Thơm Ngon có một khách sạn tên là Tụ Hữu.
“Đằng nào thì mình cũng đã đến đây rồi”. Kha Mộng Kì tự lẩm bẩm: “Vận may của mình không thể lại tệ thế! Mình không tin là không có nơi nào
cần mình!”.
Trước khi Kha Mộng Kì đi tìm việc làm thêm, Tiểu Vân đã nhắc nhở cô
chuẩn bị tâm lý sẽ bị người ta từ chối, bây giờ tìm việc làm thêm không
dễ, phải kiên nhẫn.
Kha Mộng Kì nghĩ: Mình dung mạo không tồi, dáng dấp cũng được, lại có tinh thần trách nhiệm cao, không tuyển người như mình vào làm, quả đúng là một tổn thất lớn của bọn họ. Nghĩ đến đây, Kha Mộng Kì bất chợt nở
nụ cười, tinh thần cũng khá hơn lúc trước nhiều.
Kha Mộng Kì đứng ở cửa ra vào khách sạn Tụ Hữu sang trọng.
Bây giờ đã qua thời gian bữa trưa nên thực khách cũng không còn nhiều, một vài nhân viên phục vụ đứng rải rác ở các góc.
Kha Mộng Kì đi thẳng đến quầy lễ tân.
“Chị ơi, cho em hỏi một chút, giám đốc của khách sạn có ở đây không ạ?”. Kha Mộng Kì tươi cười lễ phép hỏi.
“Để chị hỏi giúp em nhé!”. Cô nhân viên có làn da trắng mịn nở nụ cười đầy tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp.
“Dạ vâng, em cám ơn chị ạ!”. Nụ cười của Kha Mộng Kì còn rạng rỡ hơn.
“Không có gì?”. Cô nhân viên trả lời với giọng ngọt ngào.
“Em này, giám đốc có ở khách sạn, em lên văn phòng trên tầng năm tìm
ông ấy nhé”. Cô nhân viên gọi điện thoại nội bộ rồi quay sang nói với
Kha Mộng Kì.
“Vậy tốt quá rồi!”. Kha Mộng Kì vui sướng quay người đi rồi còn ngoái cổ lại hỏi: “Em không biết phòng giám đốc ở đâu cả?”.
Chị nhân viên đó cười, nụ cười hơi bí hiểm, sau đó nói tỉ mỉ cho Kha Mộng Kì biết phòng giám đốc ở vị trí nào.
Kha Mộng Kì nói: “Cảm ơn”, sau đó vui vẻ đi thang máy lên lầu.
Con đang bước lại gần hy vọng rồi, Chúa ơi người có nhìn thấy không?
Cảm ơn sự phù hộ của Người! Trong thang máy, Kha Mộng Kì vui sướng nghĩ
thầm.
Đứng bên ngoài phòng giám đốc, Kha Mộng Kì hơi căng thẳng, hít một
hơi thật sâu, lấy tay vuốt lại mái tóc, chỉnh lại quần áo, rồi cố trấn
tĩnh gõ cửa phòng.
“Mời vào”. Bên kia cửa, một giọng nam trung tuổi vọng ra.
“Chào giám đốc, cháu là Kha Mộng Kì, cháu muốn tìm việc làm thêm.
Cháu là người có tinh thần trách nhiệm cao, làm việc chăm chỉ, có thể
chịu khó chịu khổ. Cháu muốn tìm một công việc làm thêm ngoài giờ học để rèn luyện kinh nghiệm thực tiễn, rất mong giám đốc cho cháu một cơ hội, cháu sẽ làm việc chăm chỉ”. Kha Mộng Kì cúi đầu, nói liền một mạch.
…
Kha Mộng Kì không thấy động tĩnh gì, ngẩng mặt lên nhìn vị giám đốc đang ngồi đối diện.
Đây là một người đàn ông tuổi trung niên, có thân hình phát tướng,
khuôn mặt béo phì, đôi mắt nhỏ tin hin. Ông ta nhìn Kha Mộng Kì thuần
khiết, xinh đẹp đang đứng trước mặt, cười híp cả mắt.
Bộp bộp… Tiếng vỗ tay vang lên.
Vị giám đốc lại cười híp mắt.
“Nói – rất – hay!”. Giám đốc thôi vỗ tay, nhìn Kha Mộng Kì với ánh mắt tán thưởng.
Kha Mộng Kì không dám tin, nhìn giám đốc, rất lâu sau mới định thần
lại, cảm động nói: “Vậy ý giám đốc là… ngài chấp nhận tuyển cháu?”.
“Ừ”. Giám đốc khẽ gật đầu, tiếp tục nói với giọng chẳng tử tế gì
“Nhưng tối nay cháu phải ở đây với ta”. Ánh mắt ông ta nhìn Kha Mộng Kì
hau háu, dường như muốn xuyên qua đôi mắt cô, thấu vào tận trái tim cô.
“A! Giám đốc ngài nói như vậy là có ý gì?”. Ánh mắt của giám đốc
khiến cho toàn thân Kha Mộng Kì sởn gai ốc, cô há hốc miệng, nghi ngờ
hỏi.
“Học sinh các cô rất thông minh, sao có thể không hiểu chứ?”. Giám đốc nhìn Kha Mộng Kì với ánh mắt dâm đãng.
“Lẽ nào…”. Nhìn ánh mắt của giám đốc, Kha Mộng Kì chợt hiểu ra ý của
ông ta, bất ngờ mở to mắt, quát lớn: “Không, tuyệt đối không được!”.
Bình tĩnh một chút, Kha Mộng Kì buông một câu “Là giám đốc, sao đầu óc
lại cặn bã như thế!”.
Có vẻ như tiếng quát của Kha Mộng Kì hơi lớn, giám đốc liền bịt tai
lại, tựa như nghe phải âm thanh khủng khiếp. Đợi Kha Mộng Kì nói xong,
ông ta chỉ tay vào Kha Mộng Kì, trầm giọng quát: “Không thể! Vậy cô mau
cút khỏi đây, còn đứng đó mà lớn tiếng à! Ta đâu có thiếu người qua đêm, cút khỏi đây! Cô là cái thá gì chứ!”.
Mặt lão giám đốc lập tức trở lên cau có, tím tái.
Cửa đóng rầm một cái. Kha Mộng Kì tức giận bước ra khỏi phòng.
Đi được nửa đường, nhân viên phục vụ lúc nãy nhìn Kha Mộng Kì bằng
ánh mắt khác thường, sau đó dường như vỡ lẽ ra điều gì liền bật cười.
Trong nụ cười đó hàm chứa sự dung tục, xấu xa, so với nụ cười bí hiểm
lúc trước càng làm cho người ta thấy khó chịu hơn.
Kha Mộng Kì lườm cô ta một cái, đi thẳng về phía cửa ra vào, không
thèm để ý cô nhân viên phục vụ cười trên sự đau khổ của người khác.
“Cuối cùng cũng ra được bên ngoài!”. Kha Mộng Kì thở một hơi thật sâu. Bên ngoài mặt trời vẫn chói chang, rực rỡ.
“Bây giờ tôi mới biết, trên thế giới này chỉ có mặt trời là không lừa đảo người khác, nó chiếu rọi lên mọi sinh linh trên trái đất này một
cách công bằng”. Kha Mộng Kì ngẩng mặt lên, ngắm mặt trời đang ngả về
phía tây, không nhịn được than thở: “Thượng đế là đồ lừa đảo, chẳng chịu phù hộ cho tôi gì cả!”. Kha Mộng Kì ủ rũ cúi đầu.
Mặc dù trên con phố này còn rất nhiều nhà hàng, khách sạn, quán rượu, quán net, quán cà phê… nhưng Kha Mộng Kì không còn niềm tin, không biết bản thân nên đi đâu tìm việc bây giờ.
Nếu lại gặp phải người như thế nữa tôi phải làm sao đây? Đột nhiên suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Kha Mộng Kì.
Không đâu, chắc không phải ông giám đốc nào cũng đều đáng ghét như
hắn ta, trên thế giới này vẫn còn những người chính nghĩa, trong đầu cô
lập tức xuất hiện suy nghĩ ấy.
Kha Mộng Kì đứng đờ đẫn trên vạch sang đường. “Trời ơi, mình phải làm sao bây giờ? Không thể bỏ dở giữa chừng được?”. Kha Mộng Kì than thở
một mình.
Kha Mộng Kì cúi đầu, đi chầm chậm không mục đích trên con phố náo nhiệt.
Kha Mộng Kì rất mệt, đầu óc quay cuồng, cô ngồi xuống trên bậc thềm của một toà nhà lớn.
Kiệt, tên Kiệt chết tiệt, nếu không phải vì cậu, sao tôi lại đi ra
ngoài tìm việc dưới thời tiết nóng nực này chứ, lại còn phải chịu đựng
ánh nhìn mỉa mai, coi thường của người khác nữa! Kha Mộng Kì thầm rủa
Trình Vũ Kiệt trong lòng.Thực ra, cũng đáng đời mình quá đen đủi, phải
thừa nhận thôi!
Kiệt, mình làm như vậy, sau này cậu định báo đáp mình thế nào đây? Kha Mộng Kì nghĩ vậy, bất giác cười.
Lại ngẩng lên nhìn dòng xe cộ đang đi đi lại lại, Kha Mộng Kì cảm
thấy bao tự tin của cô đã bị bào mòn hết. Những chiếc xe chạy lao vút
như trong phim, không ngừng chuyển động, Kha Mộng Kì thấy phía trước
bỗng bừng sáng.
“A, kia là cái gì vậy?”. Kha Mộng Kì vui sướng ngồi dậy, vì cô nhìn
thấy bên kia đường có một tấm biển màu đỏ, trên biển viết ba chữ lớn
“Tuyển nhân viên”.
Cô vội vàng sang đường. Chỉ nhìn thấy trên tấm bảng có viết: Tuyển
nhân viên nữ tuổi dưới hai mươi lăm, trình độ học vấn cao đẳng trở lên,
ngoại hình ưa nhìn, có trách nhiệm cao, trung thực, chăm chỉ trong công
việc… Trái tim Kha Mộng Kì đập rộn ràng.
Đây là một quán rượu rất nổi tiếng, bên ngoài chạm khắc đủ các loại hoa văn, có phong cách rất khác lạ.
Kha Mộng Kì lập tức đẩy cánh cửa kính sạch bong bước vào bên trong.
Lúc này quán không đông khách lắm, bên quầy bar có vài thanh niên đang
ngồi uống rượu.
“Cạn ly!”. Giọng nói hơi lè nhè của mấy người thanh niên vang lên.
“Phải uống nữa chứ! Hôm nay chúng ta không say không về!”. Giọng nói thô lỗ vang lên từ phía quầy bar.
Kha Mộng Kì bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ hãi, nghĩ: “Nếu làm
thêm ở đây, không biết sau này sẽ xảy ra những chuyện không hay gì nữa,
tốt nhất là nên đi thôi!”.
Đúng lúc Kha Mộng Kì đang định quay đi, thì bị một cô gái tóc ngắn gọi lại: “Em ơi, em cần gì?”.
“À…”. Kha Mộng Kì lắc lắc đầu, ấm ớ.
Không thể bỏ dở giữa chừng, hay cứ hỏi trước xem sao, không thử thì
làm sao biết công việc này có tốt hay không? Kha Mộng Kì ảo não nghĩ.
“Em đến tìm việc làm thêm, có phải chỗ các chị đang tuyển người không ạ?”. Kha Mộng Kì miễn cưỡng nhoẻn miệng cười hỏi mà không dám hy vọng
gì cả.
“Ừ, đúng vậy! Chị là quản lý ở đây, em chắc vẫn là sinh viên hả?”. Cô gái tóc ngắn nhìn kỹ Kha Mộng Kì, nở nụ cười rạng rỡ, khiến người đối
diện cảm thấy rất dễ gần.
“Dạ vâng”. Kha Mộng Kì vừa nghe thấy chị chính là quản lý quán rượu,
nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, rất tự nhiên, thế là có thể nhẹ
nhõm. Xem ra không đáng lo như mình tưởng.
“Vậy trước đây em từng đi làm thêm ở đâu chưa? Ví dụ như làm thêm ở khách sạn, nhà hàng, quán cơm…”. Cô gái tóc ngắn hỏi.
“Chưa ạ!”. Kha Mộng Kì trả lời vẻ thất vọng, nụ cười chợt biến mất, mân mê gấu áo, suy nghĩ.
“Nhưng em có tinh thần trách nhiệm rất cao, còn nữa em làm việc rất
chăm chỉ, có khả năng chịu khó chịu khổ, có tố chất và đạo đức tốt!”.
Những từ này thoáng qua trong đầu Kha Mộng Kì, cô không do dự nói ra một tràng dài.
“Ừ, không tồi, hy vọng em có thể làm được những gì em vừa nói!”. Cô
gái tóc ngắn nở nụ cười thích thú, tiếp tục hỏi: “Em có thể làm việc vào giờ nào?”.
“Buổi tối ạ, ban ngày em có tiết học”. Kha Mộng Kì mừng rỡ nhìn cô gái tóc ngắn, trong lòng đầy cảm động và vui sướng.
Không ngờ nơi mình định bỏ đi thì lại có chỗ trống, nơi mình không hề có chút hy vọng gì nhất thì lại thành công, đây chính là cái gọi “Cố
tình trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu xanh um”.
“Cũng được, buổi tối ở chỗ chị cũng đông khách. Cứ như vậy nhé, em có thể đến đây làm việc!”. Cô gái tóc ngắn nhìn điệu bộ vui sướng của Kha
Mộng Kì, cũng chợt mỉm cười. “Chị họ Hồng, gọi chị Hồng là được rồi, mọi người ở đây đều gọi chị như vậy”.
Kha Mộng Kì không nghĩ rằng có thể nhanh chóng tìm được việc làm thêm như thế, bất chợt rất hưng phấn, chỉ muốn lập tức thông báo tin này cho Kiệt. Báo cho Kiệt, tại sao người đầu tiên mình muốn báo tin lại là cậu ấy? Nếu báo cho cậu ấy, mình sẽ phải nghe giọng điệu lạnh lùng của cậu
ấy sao? Còn nữa cậu ấy chắc chắn sẽ không hiểu được lòng tốt của mình.
Thôi bỏ đi ai bảo cậu ta là một tên quái dị đến vậy. Tốt hơn hết là báo
cho Tiểu Vân, tâm trạng vui phải chia sẻ với bạn tốt chứ!
Kha Mộng Kì dường như nhảy chân sáo ra ngoài
Khi cô gần đi đến cửa thì chị Hồng gọi với theo: “Mai em đi làm luôn nhé!”.
“Dạ vâng, em biết rồi ạ!”. Kha Mộng Kì trả lời, đầy vui sướng.
5
Ký túc xá, phòng 508.
Trong phòng rất ồn ào.
“Các cậu biết không, cuộc thi “Super Boy” năm nay bắt đầu rồi đấy!”.
Từ xa Kha Mộng Kì cũng có thể nghe thấy giọng nói đầy hưng phấn của Tiểu Vân.
“Thật không, không biết năm nay Kiệt có tham gia không nhỉ?”. Trương Mạc nói.
“Cũng không biết nữa, không biết cuộc thi “Super Boy” năm ngoái có làm cậu ấy mất tự tin không nữa”. Tiểu Vân có vẻ lo lắng.
“Sao lại không tham gia chứ? Các cậu không thấy Kiệt là người rất tự
tin sao. Chẳng lẽ các cậu đã quên mất màn trình diễn đặc sắc của cậu ấy
trên sàn đấu trong cuộc thi năm ngoái?”. Tần Dịch nhìn hai cô bạn cùng
phòng tỏ vẻ không vui.
Kha Mộng Kì vui vẻ đẩy cửa bước vào, vừa cười vừa hỏi: “Mọi người nói chuyện gì náo nhiệt thế?”.
“Cuộc thi “Super Boy” năm nay sắp tổ chức rồi, không phải cậu không
biết đấy chứ?”. Tiểu Vân kinh ngạc nhìn Kha Mộng Kì không biết chút tin
tức mới gì về cuộc thi “Super Boy” này.
“Mình không biết mà!”. Kha Mộng Kì ngỡ ngàng nhìn mọi người.
“Tin này có dán trên bảng thông báo của trường rồi mà, cậu chưa đọc
sao? Chuyện này gần như cả học viện đều biết cả rồi, có phải cả ngày cậu chỉ biết đọc sách thánh hiền thôi không?”. Trương Mạc tiện tay vớ một
quyển sách, giả bộ Kha Mộng Kì đang đọc sách.
Kha Mộng Kì với lấy quyển sách trong tay Trương Mạc, nhẹ nhàng đặt
xuống bàn, lý giải: “Không phải vậy đâu, lúc nào cần học thì mình mới
học, khi nào cần chơi thì mình vẫn chơi cùng các bạn còn gì. Chỉ là mình không hay buôn dưa như các cậu thôi!”. Kha Mộng Kì nhìn tất cả mọi
người trong phòng.
“Đây không phải là buôn dưa gì cả, trong cuộc thi “Super Boy” năm
ngoái, cả hai nhân vật nổi tiếng trong trường ta là Kiệt và Húc đều tham gia, đương nhiên phải quan tâm rồi! Chắc cậu không biết, bây giờ cậu
cũng đã trở thành người nổi tiếng trong trường này rồi!”. Tần Dịch nhìn
Kha Mộng Kì vẻ không mấy thích thú.
Mọi người đều biết Tần Dịch là cô gái kiêu ngạo, nên chẳng ai thèm quan tâm đến thái độ đó của cô.
“Đúng đấy, Kì, nếu không phải Tần Dịch nhắc đến thì mình cũng quên
mất không nói với cậu. Lần trước mình nhìn thấy tên cậu trên bảng thông
báo của trường đấy! Viết gì ý nhỉ…”. Tiểu Vân gãi gãi đầu cố gắng nhớ
lại, một lát sau vỗ đầu một cái, “À, mình nhớ ra rồi, nói là ngày đầu
tiên đến trường Kha Mộng Kì đã được Kiệt giúp kéo hành lý, sau đó lại to gan gây chuyện với Lâm Phương Phi thiên kim đại tiểu thư của hiệu
trưởng, Húc tiền bối đến trả thù cho Lâm Phương Phi cũng tự rút lui,
khiến cho Húc tiền bối chẳng còn mặt mũi gì cả, còn rất nhiều nữa, đều
nói rất phóng đại ý!”.
“Thật vậy sao? Mình cũng nổi tiếng quá nhỉ, nhưng chẳng qua cũng chỉ
là ếch ngồi đáy giếng!”. Kha Mộng Kì than thở. Thực ra trong lòng cô
nghĩ: “Sinh viên trường này sao lắm chuyện vậy chứ, người như mình mà
cũng cho lên bảng thông báo của trường! Lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, thật là bực mình!”.
“Giờ mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng sao? Đáng ra điều này cậu phải biết từ lâu rồi chứ”. Tần Dịch nói giọng chẳng tử tế gì.
“Mình đã sớm biết rồi, chỉ là muốn chờ người như cậu nói ra, như thế
cậu mới cảm thấy một chút an ủi”. Kha Mộng Kì mỉa mai. Cho dù cô vẫn
biết Tần Dịch là một cô gái như vậy, nhưng cô vẫn không thể đóng vai kẻ
câm mãi được? Đừng có nghĩ rằng hổ không ra oai thì nghĩ nó là Hello
Kitty nhé!
“Được lắm, miệng lưỡi cậu cũng sắc sảo lắm, có phải muốn cãi nhau
không? Tôi sẽ hầu chuyện cậu tới cùng!”. Tần Dịch tỏ mặt hung dữ.
Kha Mộng Kì đang muốn nói cái gì đó thì Tiểu Vân đã vội vàng kéo cô qua một bên.
“Các cậu đừng có cãi nhau nữa, sống cùng trong một phòng phải hòa
thuận với nhau chứ!”. Trương Mạc phát huy uy lực của trưởng phòng, hòa
giải.
“Mình đâu có rảnh rỗi mà cãi nhau với cậu ấy!”. Tần Dịch cầm điện thoại lên nghịch, chắc là lại kể khổ với bạn trai.
“Tiểu Vân, các cậu vừa nói về cuộc thi “Super Boy”, cậu nói xem liệu
Kiệt có tham gia không?”. Kha Mộng Kì nhìn chằm chằm Tiểu Vân hỏi.
“Cậu làm gì mà nhìn mình ghê vậy?”. Tiểu Vân mơ hồ hỏi lại, “Mình
cũng không biết đâu… thực ra mình cảm thấy dù có nói thế nào thì cũng
không thể trở thành hiện thực được, điều này phải hỏi Kiệt. Những chuyện như thế này cũng chỉ có cậu ấy mới có thể làm chủ được, chúng ta chỉ là người ngoài mà thôi. Nhưng mà mình rất hy vọng Kiệt có thể tham gia
cuộc thi lần này! Mình hy vọng cậu ấy sẽ không vì kết quả cuộc thi năm
ngoái mà mất đi chí khí chiến đấu”. Tiểu Vân nói một tràng.
“Đúng vậy, cho dù người khác nói thế nào, cuối cùng người đưa ra
quyết định vẫn là cậu ấy mà thôi!”. Lòng Kha Mộng Kì càng trở nên trĩu
nặng hơn.
Kiệt, hy vọng cậu có thể nắm lấy cơ hội này, thể hiện bản thân mình!
Kha Mộng Kì ngơ ngẩn ngồi nghĩ, mong chờ ngày đó sẽ nhanh tới
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT