Phương Tĩnh Ngôn ở trong lòng Diệp Tử Hàng khóc nức nở không ngừng, Diệp Tử Hàng ôm chặt cô ở trong ngực, dần dần cảm thấy lành lạnh ướt át ở trước ngực.
"Tĩnh Ngôn, đừng khóc nữa." Cậu giơ tay lau nước mắt dính trên mặt Phương Tĩnh Ngôn rồi nói: "Đan Đan bây giờ nhất định đang rất tốt, rất vui vẻ. Nếu biết cậu còn vì cô ấy mà đau khổ, cô ấy cũng sẽ rất đau buồn."
"Tớ cứ cho rằng. . . . . ." Phương Tĩnh Ngôn khóc thút thít lấy tay níu chặt chỗ áo đã bị cô làm ẩm ướt kia nói: "Tớ vốn tưởng rằng. . . . . ."
"Cậu cho rằng cái gì?" Diệp Tử Hàng giơ tay ra nhẹ nhàng vỗ về tóc cô.
Phương Tĩnh Ngôn ngẩng lên khuôn mặt vì khóc đã nhăn lại một đống, đứt quãng nói: "Thực. . . . . . Thực ra, thực ra ngày đó Đan Đan đi. . . . . .đi tìm cậu. . . . . . Tớ. . . . . . Tớ có thấy. . . . . ."
Tay Diệp Tử Hàng đang vuốt ve tóc cô bỗng dừng lại giữa chừng, cậu dừng lại vài giây, nói đều đều: "Như vậy, cậu thấy cảnh Đan Đan tìm tớ, liền cho rằng. . . . . ."
Nói còn chưa nói xong, Phương Tĩnh Ngôn đã lại oa oa bật khóc lớn tiếng.
Diệp Tử Hàng vốn thông minh, lập tức đã nghĩ thông các mấu chốt. Cứ vậy mà nghĩ thông, câu đố trong lòng nhiều năm đã có câu trả lời, nhưng đáp án này lại khiến lòng cậu vừa tức giận lại vừa bị tổn thương. Cậu tức vì Phương Tĩnh Ngôn không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng, nhìn thấy điều gì đó liền tự cho là đúng rồi suy đoán bậy bạ. Cậu bị tổn thương là vì Phương Tĩnh Ngôn thế nhưng có thể nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt ngay, vứt bỏ cậu qua một bên. Cho dù Đan Đan có thích cậu thì thế nào? Chẳng lẽ Đan Đan thích cậu, cô sẽ dâng hai tay cho cô ấy hay sao? Tình cảm nhiều năm giữa bọn họ có ý nghĩa, đều có thể dễ dàng như vậy một đao có thể chặt đứt?
"Phương Tĩnh Ngôn, tâm cậu thật đúng là tàn nhẫn!" Diệp Tử Hàng cắn răng, dùng sức nâng mặt Phương Tĩnh Ngôn dậy.
Phương Tĩnh Ngôn ráng mở to hai mắt đã bị nước mắt làm dính lại, mông lung thấy gương mặt lạnh lùng của Diệp Tử Hàng, nghĩ thầm, tiêu rồi! Mình đều đã nói ra hết rồi, cậu ấy nhất định sẽ bị tức chết. Nhìn bộ dạng này của cậu ấy, nhất định là tức muốn đòi mạng rồi !
Phương Tĩnh Ngôn nghĩ như vậy, cảm thấy Diệp Tử Hàng nhất định sẽ tức giận không để ý đến cô nữa, nước mắt càng tuôn ra như suối. Nhất quyết nhắm mắt lại liều mạng khóc, khóc thẳng đến khi trời đất quay cuống, ruột gan đứt từng khúc. Bỗng nhiên cảm thấy trên môi ấm áp, tiếng nức nở bị ngăn lại ở trong cổ họng. Mạnh mẽ mở hai mắt đẫm lệ ra, chỉ nhìn thấy hàng lông mày thật dài và đỉnh mũi thẳng tắp của Diệp Tử Hàng.
Phương Tĩnh Ngôn đầu tiên là ngây người, cũng đã quên khóc, trong đầu trống rỗng. Rồi sau đó rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, muốn giơ tay đẩy Diệp Tử Hàng ra, lại phát hiện bản thân mình bởi vì lúc trước khóc nhiều hao hết khí lực, mềm nhũn, đến cả đầu ngón tay cũng động đậy không nổi.
Khi hai người tách ra, Phương Tĩnh Ngôn ngây ngốc mở to hai mắt, cặp môi hồng nhuận khẽ há ra, một bộ dáng hoàn toàn hóa đá.
Diệp Tử Hàng lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô một lần nữa.
Phương Tĩnh Ngôn lần này lại phản ứng rất nhanh nhảy dựng lên, một tay che miệng, một tay chỉ vào Diệp Tử Hàng, thở gấp gáp nói: "Diệp. . . . . . Diệp Tử Hàng! Cậu. . . . . . Cậu bắt nạt tớ! ! !"
Thật ra mặt của Diệp Tử Hàng còn đỏ hơn mặt của Tĩnh Ngôn nhiều, nhưng giọng nói của cậu lại trấn định đến thần kỳ, "Là cậu bắt nạt tớ trước, phí bồi thường."
Phương Tĩnh Ngôn tức giận ngồi ở ghế dậm chân, "Cậu nói bậy! Nói bậy! Tớ cho tới bây giờ chưa. . . . . . chưa từng hôn cậu! Cậu! Cậu! Cậu! . . . . . ."
"Cậu đem tớ vứt bỏ đi, đó không phải là sự bắt nạt nặng nhất à?" Diệp Tử Hàng nắm chặt tay cô, dùng chóp mũi để ở chóp mũi của cô.
Phương Tĩnh Ngôn bị dọa liên tiếp lui về phía sau, Diệp Tử Hàng nhưng vẫn rượt đuổi theo. Cuối cùng, Phương Tĩnh Ngôn không có biện pháp, “cộp”—— một tiếng dùng trán mình đụng vào trán Diệp Tử Hàng để cậu ấy tránh ra.
"Á …á—— đau quá a!" Phương Tĩnh Ngôn ôm đầu rên rỉ.
Diệp Tử Hàng chẳng quan tâm đến trán mình cũng bị đụng sưng đỏ lên, chỉ giơ tay bảo vệ cái trán của cô, đau lòng nói: "Ngu ngốc! Làm chi dùng đầu của mình đụng hả? Không biết dùng sách đập sao?"
Phương Tĩnh Ngôn liếc mắt nhìn cậu, vươn tay cầm lấy cuốn “ 300 bài thơ Đường” đập vào trán cậu một cái.
*************
Diệp mẹ về nhà muộn, chỉ dùng hai mắt, lập tức liền phát hiện hai đưa trẻ trong nhà có chỗ không bình thường. Ánh mắt Tĩnh Ngôn sưng rất lợi hại, vừa thấy là biết mới khóc xong. Trên đầu Tử Hàng có vết sưng đỏ, như là bị vật gì nện trúng. Dưới đáy lòng bà thầm kêu, không tốt rồi! Chẳng lẽ là Tử Hàng rất thích Tĩnh Ngôn, nhịn không được, đợi không được Tĩnh Ngôn đáp ứng đã dùng sức mạnh bức ép? Ai nha, không được rồi, đứa nhỏ này bình thường thoạt nhìn lịch sự bình tĩnh như vậy, thế nào. . . . . . tại sao có thể như vậy chứ? Trong lòng Diệp mẹ rối thành một mối, hai đưa nhỏ này đều thật bình tĩnh ăn cơm, một chút sơ hở đều không có, bà ở một bên tuy rằng rất nóng nảy, lại không có cách nào để mở miệng hỏi.
Ăn cơm tối xong, Phương Tĩnh Ngôn đi tắm rửa, Diệp Tử Hàng ngồi ở trên sofa xem tivi. Diệp mẹ xách bịch đậu phộng ngồi xuống bên cạnh chỗ Diệp Tử Hàng, nói: "Tử Hàng à, giúp mẹ bóc đậu phộng đi, sáng mai dùng rau thơm cắt lát trộn với đậu hủ, ăn với cháo trắng."
"Dạ." Diệp Tử Hàng lơ đãng đáp ứng, vươn tay lấy đậu phộng để bóc.
"Tử Hàng à, ba nói con đang chuẩn bị cuối năm nay tham gia cuộc thi tư pháp?"
"Dạ. Vừa mới bắt đầu ôn tập."
"Con tham gia cuộc thi kiểu đó, mẹ cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng, nhưng. . . . . ." Diệp mẹ liếc nhìn Diệp Tử Hàng một cái, cậug giọng nói: "Tử Hàng, đàn ông con trai là phải ôn nhu một chút ."
"Dạ." Diệp Tử Hàng xem TV, cơ bản không có nghe mẹ mình đang nói cái gì.
"Đặc biệt là đối với con gái. . . . . ." Diệp mẹ giơ tay sờ lên vết đỏ trên trán của Diệp Tử Hàng, "Con gái đều phải cần chiều chuộng, nếu là người con gái mà mình thích thì càng phải biết quý trọng, nâng niu trong lòng bàn tay, giấu ở trong tim che chở."
Diệp Tử Hàng đem tầm mắt từ trên truyền hình thu hồi lại, nhanh chóng quét tới Diệp mẹ, nói: "Mẹ, có lời muốn nói xin nói thẳng ra đi, đừng đi vòng vo tam quốc nữa.
"A a! Mẹ! Mẹ! Mẹ có đi vòng vèo chỗ nào a! Ha ha! Con, đưa nhỏ này thật biết nói giỡn nha!" Diệp mẹ mắt thấy Phương Tĩnh Ngôn từ phòng tắm đi ra, vội thu lại đậu phộng quay về phòng mình.
Vừa về đến phòng, bà lập tức cầm điện thoại lên ngay.
"Alo, mẹ Ngôn Ngôn hả?"
"Uhm. Ăn cơm xong rồi à? Hôm nay thân thể Ngôn Ngôn như thế nào? Buổi chiều có bị ho khan nữa không?"
"Yên tâm, Tĩnh Ngôn được Tử Hàng chăm sóc rất kĩ! Gương mặt hồng hào hơn cả trước lúc bị bệnh kìa."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Vẫn là có Tử Hàng ở bên cạnh con bé mới yên tâm hơn a! Nhìn nó sống bốn năm đại học là biết liền, lộn xà lộn xộn lại yếu ớt không sức lực, cả ngày chỉ biết ru rú ở ký túc xá hoặc ở trong nhà xem truyện tranh hay phim hoạt hình gì đó."
"Ha ha, đó là Ngôn Ngôn có tính trẻ con thôi! Tử Hàng liền thích con bé ở điểm ấy. Đúng rồi, mẹ Ngôn Ngôn, có chuyện này, tôi muốn nói cho chị nghe . . . . ."
"Chuyện gì a?"
"Cái kia. . . . . . Cái kia chị đã giúp Ngôn Ngôn chuẩn bị đồ cưới xong chưa?"
"Uhm, chuẩn bị tốt rồi. Sao thế?"
"Hai đứa nó bất kì lúc nào cũng có thể kết hôn, chị và ba Ngôn Ngôn đều sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Đầu điện thoại bên kia mẹ Tĩnh Ngôn chịu sự kích thích lớn, giọng nói lớn đến mức như kiểu chui từ đầu bên kia qua đây hét lên.
"Mẹ Ngôn Ngôn, chị đừng kích động a! Tôi. . . . . . Tôi cũng chỉ là nói đại mà thôi. . . . . ."
" Mẹ Tử Hàng! Chị đừng chỉ nói vậy mà thôi a! Ông già Phương nhà tôi tim không được tốt lắm đâu!"
"Ha ha, ha ha. . . . . ." Diệp mẹ một bên lau mồ hôi trên trán một bên nói, "Đừng khẩn trương, tôi chỉ là nói đại thôi. . . . . . Chủ yếu là bọn nhỏ làm hòa quá nhanh , giống như tiến triển thần tốc ấy. . . . . ."
"Thần tốc? Mẹ Tử Hàng, chị cũng phải chú ý đến điểm này, chuyện này cũng không thể quá thần tốc đâu!"
"À há! Yên tâm! Tử Hàng nhà tôi là người nào chứ, cũng không phải là tên oắt con không hiểu chuyện!"
"Vậy cũng đúng, đối với Tử Hàng tôi hoàn toàn có thể yên tâm một trăm phần trăm."
Diệp mẹ tiếp tục chột dạ lau mồ hôi, không dám trả lời, đứa con trai này của mình, có nhiều chuyện xử lý rất khác người ta, bà đã làm mẹ hai mươi mấy năm rồi cũng không thể hiểu hết nó đâu.
*****
Phương Tĩnh Ngôn ngồi ở trên sofa xem “ Thám tử lừng danh Conan”, Diệp Tử Hàng lấy một trái quýt trên bàn bóc.
Lột bỏ vỏ quýt từng lớp một ra, bên trong như hé ra một đóa hoa vàng rất lớn
"Ăn quýt." Diệp Tử Hàng đẩy qua một đĩa nở rộ những đóa hoa vàng óng ả đến trước mặt Phương Tĩnh Ngôn.
Phương Tĩnh Ngôn liếc cậu, nghĩ đến chuyện buổi chiều, cô khá tức giận bĩu môi không thèm nói với cậu câu nào.
Diệp Tử Hàng cầm lấy một trái quýt đưa đến bên miệng cô, khuyên nhủ: "Ăn đi!"
Loại quýt mật đó do Diệp ba mang từ Hoàng Nham về, thật thơm ngọt như mật ong, Phương Tĩnh Ngôn là cực thích ăn, từng có lần một hơi ăn hết hơn ba mươi trái, kết quả buổi tối liền bị chảy máu mũi, đã ghi lại lịch sử quang vinh của cô.
Bởi vì do Phương Tĩnh Ngôn bị nóng chảy máu mũi, nhà họ Diệp biếm loại quýt mật này vào lãnh cung một thời gian dài. Vì phòng ngừa người nào đó tham ăn, nên cả gia đình đều không ăn theo cô. Hôm nay loại quýt mật này rốt cục cũng được bỏ lệnh cấm, trong lòng Phương Tĩnh Ngôn kỳ thực thèm ăn muốn chết được, đừng nói là trước mắt một trái này, cho dù là cả một sọt trên bàn kia, cô cũng có thể một hơi chén sạch!
Đối diện với trái quýt mật ấy suy nghĩ một lát, Phương Tĩnh Ngôn cuối cùng cũng quyết định vất bỏ đi lòng tự trọng không thể làm cơm ăn được kia đi, há miệng nuốt trọn trái quýt xuống bụng.
Ăn một trái thì liền muốn ăn trái thứ hai, ăn xong trái thứ hai vẫn còn muốn ăn trái thứ ba. Thẳng đến khi đem đĩa quýt trên bàn ăn sạch sành sanh, Phương Tĩnh Ngôn vẫn cảm thấy chỉ như mới vừa lót dạ dày thôi.
"Không thể ăn nữa, nếu tiếp tục ăn nữa sẽ bị nóng trong người." Diệp Tử Hàng đem cái sọt quýt tránh xa tầm mắt của cô, xách giấu đi.
Vừa buông cái sọt xuống, lại phát hiện Phương Tĩnh Ngôn như cún con đi theo cậu phía sau, còn níu chặt góc áo của cậu.
"Muốn ăn nữa!" Phương Tĩnh Ngôn dùng ngón tay chỉ vào sọt quýt.
"Không được ăn nữa."
"Được mà!"
"Không được!"
"Diệp Tử Hàng, cậu bắt nạt tớ! !" Phương Tĩnh Ngôn nhẹt miệng, lộ ra bộ dáng muốn khóc.
"Nè! Cậu! ! Cậu làm gì vậy hả!" Diệp Tử Hàng thấy cô nói gió thì có mưa, nhưng vẫn luống cuống, "Ba mẹ đều ở nhà đó, để bọn họ nhìn thấy, cậu không mắc cỡ hả!"
"Tớ muốn ăn! !" Phương Tĩnh Ngôn hùng hồn.
"Được. . . . . ." Diệp Tử Hàng thở dài một hơi, lớn như vậy, cậu còn chưa từng bị cô áp chế qua như vậy. Nản lòng lấy một ít quýt mật từ trong sọt ra, kéo Phương Tĩnh Ngôn trở về trên sofa xem tivi.
Phương Tĩnh Ngôn được ăn nên vui vẻ không thôi, mặt mày tươi như hoa, Diệp Tử Hàng thì tiếp tục giúp cô bóc vỏ quýt. Tú Cầu nằm giữa hai người ngủ gật trên sofa.
Phương Tĩnh Ngôn giơ tay vuốt đám lông trơn mềm của Tú Cầu, đang chạm phải tấm lưng của nó, bỗng nhiên chạm phải bàn tay kia. Hoảng sợ muốn rút tay về, lại bị bàn tay ấm áp kia giữ chặt lại.
Cô đỏ mặt vụng trộm nhìn người bên người cạnh, phát hiện cậu lộ ra một bộ dáng nghiêm trang lại hết sức chăm chú xem TV.
"Giáo sư kia mới là hung thủ." Diệp Tử Hàng quay sang thật nghiêm túc nói với cô.
"Xời. . . . . . Cậu cũng không phải Conan, cậu làm sao biết được chứ!"
"Tớ còn lợi hại hơn Conan ấy chứ."
"Hừ! Y như lúc nhỏ tự cao tự đại!"
Diệp Tử Hàng mỉm cười, im lặng.
Không mất bao lâu sau, Conan đã tìm ra hung thủ của vụ án, quả nhiên là giáo sư kia!
Phương Tĩnh Ngôn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại thật sự có chút bội phục Diệp Tử Hàng.
Hai người xem tivi xem rất là hòa hợp, di động của Phương Tĩnh Ngôn đặt ở buồng trong vang lên. Cô vội vàng muốn vào phòng để nghe điện thoại, Diệp Tử Hàng lại nắm tay cô không buông ra.
"Nè! Tớ có điện thoại !"
"Có lẽ là công ty tìm cậu, không nghe cũng không sao."
"Cậu làm sao mà biết? Lỡ là mẹ tớ gọi thì sao?"
"Mẹ cậu sẽ gọi vào số máy bàn, sẽ không gọi di động cho cậu."
"Nè cậu, mau để tớ nghe điện thoại đi! Đừng quậy nữa!"
Diệp Tử Hàng đứng lên, kéo cô cùng nhau đi vào phòng cô. Để Phương Tĩnh Ngôn nghe điện thoại ở bên cạnh cậu.
"Alo!"
"Xin chào cô Phương! Tôi là Limi của Trang thị, cô còn nhớ tôi không?"
"A, Cô Limi, xin chào cô! Có chuyện gì vậy?"
"Cô Phương, không biết lúc sáng quản lý Trương bên Sở Sự Vụ của các cô có gọi điện thoại cho cô hay không, cô phụ trách kiểm toán một vài công ty con có một số hạng mục công việc vẫn chưa chốt lại được, tư liệu đều ở trong Laptop cá nhân của cô. Vốn cô sinh bệnh chúng tôi không muốn làm phiền tới cô dưỡng bệnh, nhưng thật sự là quá gấp gáp rồi, trước cuối tháng này chúng ta phải ra báo cáo kiếm toán."
"Vậy sao, sao cô không nói sớm! Thân thể tôi đã hoàn toàn khỏe lại rồi! Limi, cô yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ tới công ty để giải quyết nốt những công việc còn dang dở."
"Thật vậy sao?"
"Uhm, yên tâm đi! Sáng mai gặp nhé!"
"Được, sáng mai gặp. Ngủ ngon, cô Phương!"
"Ngủ ngon!"
Phương Tĩnh Ngôn gác điện thoại, ngẩng đầu nhìn Diệp Tử Hàng, nhỏ giọng nói: "Ngày mai tớ muốn đi một chuyến đến công ty đang kiểm toán."
"Ngày mai cậu nên đi bệnh viện tái khám."
"Ngày mốt đi tái khám cũng được mà!"
"Thân thể quan trọng hay là công tác quan trọng?"
"Đều quan trọng, nhưng hai vấn đề đó cũng đâu có xung đột lẫn nhau đâu! Ngày mai tớ đi giải quyết công việc trước, ngày mốt đi giải quyết chuyện tái khám, không phải rất thỏa đáng sao?" Phương Tĩnh Ngôn nghiêng đầu nói.
"Công ty ở nơi nào? Ngày mai tớ đưa cậu đi." Diệp Tử Hàng lại thở dài, quả nhiên, trong tình cảm người chủ động trước càng về sau liền càng sẽ biến thành người bị động.
"Ách. . . . . . Không cần! Không cần! Rất gần! Sáng mai tớ đi nhờ xe chú Diệp là được rồi, tiện đường mà!" Phương Tĩnh Ngôn cuống quít lắc đầu, để Diệp Tử Hàng biết cô đi tới Trang thị, lại không biết có cơn bão không báo trước nào đổ bộ tới nữa đây.
"Vậy trước khi về điện cho tớ, tớ đi đón cậu."
"Uhm." Phương Tĩnh Ngôn ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại nghĩ, tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu mới là lạ đó !
******
Lâu không đi làm, nhìn nhóm thành phần tri thức mặc đồ công sở ở trong cao ốc đi qua đi lại, Phương Tĩnh Ngôn thấy có chút không thích ứng.
Khoảng thời gian này ru rú ở trong nhà, quá ấm áp quá tốt đẹp, nếu so sánh với lúc đi làm, giống như là hai cái không gian hoàn toàn khác biệt không thể xuyên thấu được.
Các đồng nghiệp nhìn thấy một kẻ lâu ngày chưa lộ diện là cô, đều vui vẻ đi lên chào hỏi, từng nghe cấp trên nói rằng cô đã từ chức, đã rất luyến tiếc cô. Phương Tĩnh Ngôn cười nói cũng thật luyến tiếc mọi người, chỉ là trong nhà không cho đi đến thành phố S làm việc nữa, dùng mọi cách cũng phải giữ cô tại bên cạnh.
Hàn huyên một lát, mọi người liền quay về chỗ mình bắt đầu bận rộn.
Phương Tĩnh Ngôn cũng không dám hàm hồ, cấp tốc mở ra file bảng biểu r, giải quyết những hạng mục công việc khiến người ta đau đầu chưa giải quyết được kia.
Trước cơm trưa, Limi đi đến phòng kế toán, cười tít mắt chào hỏi với Phương Tĩnh Ngôn, "Cô Phương, vất vả cho cô quá!"
"Không sao, đây vốn là chuyện tôi nên hoàn thành, kéo dài tới hiện tại, trái lại tôi cảm thấy thật ngại quá."
"Nào có, cô Phương quá khách khí rồi." Limi tươi cười rạng rỡ, "Cô Phương, cô hiện tại có rảnh không?"
"Sao?" Phương Tĩnh Ngôn sửng sốt một chút, gật đầu.
"Giám đốc tài vụ của chúng tôi muốn gặp cô, nếu cô không bận gì mấy, bây giờ có thể đi cùng tôi đến gặp ông ấy không ?"
"Giám đốc của các cô muốn tìm tôi?" Phương Tĩnh Ngôn há hốc miệng.
"Uhm, hiện tại có thể đi không?"
"Có. . . . . . Có thể."
"Vậy chúng ta đi thôi." Limi tao nhã xoay người, mang theo Phương Tĩnh Ngôn đi về hướng cửa thang máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT